Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 2 - Chương 27: Không dám vọng ngôn




Edit: Subo

Lúc chạng vạng, quả nhiên có cung nữ từ Càn Thừa cung tới nói các vị Vương gia đã xuất cung.

Toàn Cơ ngủ một giấc, vết thương trên lưng trừ lúc bôi thuốc sẽ đau, thì thật ra cũng không có gì trở ngại. Đóng cửa phòng lại, nàng thuận đường hỏi: “Chước nhi cô nương đâu?”

Cung nữ vội nói: “À, Hoàng thượng trở lại tẩm cung, nàng ta đang hầu hạ. Tỷ tỷ yên tâm, ta thấy Hoàng thượng rất thích nàng ta.”

Khẽ cười, Toàn Cơ không hề nói thêm cái gì.

Đi theo cung nữ vào Càn Thừa cung, lại thấy Mục Chước cùng Đồng Dần đều đứng ở bên ngoài tẩm cung Hoàng đế. Toàn Cơ tiến lên, Mục Chước vội chạy chậm lại đỡ lấy nàng, nhỏ giọng hỏi: “Vết thương trên người thế nào?”

“Không có việc gì, Hoàng thượng hắn…”

“À, sau khi trở về từ Ngự Thư phòng vẫn luôn ở bên trong, ta chỉ bưng trà đi vào, mọi người đều bị đuổi ra.” Mục Chước đỡ nàng như cũ.

Đúng lúc rút tay ra, nàng không phải không đứng được. Tiến lên lập tức cúi chào Đồng Dần nói: “Nô tỳ có việc muốn gặp Hoàng thượng, phiền công công thông báo một tiếng.” Cuối cùng, nàng lại nói thêm một câu: “Là chuyện của Thất Vương gia.”

Đồng Dần căn bản không muốn đi vào, chỉ là nghe nói chuyện của Tấn Huyền vương, sợ không đi vào sẽ xảy ra chuyện lớn. Chần chờ một lát, mới đẩy cửa đi vào, Toàn Cơ và Mục Chước ở bên ngoài đợi một hồi lâu, mới thấy Đồng Dần ra. Hắn chỉ nhìn thoáng qua Toàn Cơ, rồi chỉ chỉ vào bên trong nói: “Vào đi thôi.”

“Tỷ tỷ.” Mục Chước giữ tay nàng lại, sau đó nói nhỏ vào bên tai nàng: “Hoàng thượng dường như… Tâm tình không tốt.”

Chỉ một câu đơn giản nhưng trong lòng Toàn Cơ lại có chút vui, rốt cuộc cũng là lời nói quan tâm đến nàng, không phải sao?

Gật đầu đi vào, cửa phía sau bị người vén lên.

Trong tẩm cung, yên tĩnh đến một chút thanh âm đều không có. Đứng ở cửa một lát, nàng mới nâng bước đi vào trong, xuyên qua bình phong, nàng nhìn thấy thân ảnh nam tử như ẩn như hiện.

Màu sắc minh hoàng trước sau như một, tuy ở trong phòng tối tăm thiếu ánh sáng nhưng lại rất chói mắt.

Cố tình thả nhẹ bước chân, lúc vén rèm châu cũng gây ra tiếng vang. Hạt châu mã não tốt nhất, tất cả va chạm qua lại, “Bùm bùm” vang lên những tiếng giòn giã.

“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.” Nàng nâng bước lên phía trước quỳ xuống.

Bạc Hề Hành xoay người ngồi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cung nữ phía dưới, sắc mặt của hắn như cũ âm trầm đáng sợ. Cuộc nói chuyện ở Ngự Thư phòng, tuy trên mặt mỗi người đều tươi cười như thật vậy.

“Chuyện gì?” Hắn lập tức hỏi.

Hoàng đế không kêu đứng dậy, nàng chỉ có thể quỳ, đầu cũng thấp xuống, chỉ nhỏ giọng đáp: “Hồi Hoàng thượng, Vương gia nói, vết thương trên người đã khỏi, kêu nô tỳ tới thỉnh chỉ xuất cung.”

Xuất cung?

Vừa lúc những huynh đệ đó của hắn đều ở kinh thành, lúc này Tấn Huyền vương tới nói với hắn muốn xuất cung? Một đám bọn họ đều ở tại Hành Quán, có ý nghĩa gì, hắn còn không rõ ràng sao?

Trà cụ trên bàn bị hắn dùng ống tay áo quét hết xuống, hắn tức giận nói: “Đều không để trẫm vào mắt!” Tương Hoàn vương tiến cung, không tới yết kiến hắn, lại đi gặp Thất đệ hắn trước. Việc này, hắn cũng chỉ biết ghi tạc trong lòng.

“Hoàng thượng bớt giận!” Toàn Cơ thân mình co rụt lại, cúi đầu nói. Nước trà lan tràn ra, thấm ướt đầu gối nàng, đầu tiên là cảm giác ấm, dần dần là lạnh lẽo.

Một tay kéo nữ tử trên mặt đất tới, hắn tới gần nàng, nói nhỏ: “Ngươi nói, trẫm có nên thả hắn ra ngoài không?”

Vết thương phía sau lưng có chút đau, sắc mặt nàng vẫn không đổi, khoảng cách gần như thế, nàng không muốn nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt dừng ở trước ngực nam tử trên nút thắt thứ ba, mở miệng: “Nô tỳ không dám vọng ngôn.”