Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 2 - Chương 11: Không hề sợ hãi




Edit: PN

Beta: Subo

Việc như vậy trước giờ Bạc Hề Hành chưa từng phân phó, lúc này bản thân Hàn Thanh có chút nghi hoặc. Thấy thần sắc Hoàng đế ngưng trọng, hắn cũng không dám chậm trễ liền đồng ý rồi lui xuống.

Toàn Cơ vẫn quỳ trên mặt đất, những ngón tay bên dưới dùng lực nắm chặt. Khuôn mặt nam tử lạnh như băng sương, chỉ có khóe môi kia như có như không tràn ngập ý cười: “Ngươi cho rằng trẫm tìm được muội muội ngươi sẽ làm gì nàng ta?”

“Nô tỳ không dám.” Trong mắt nàng có điểm kinh hoàng, đáy lòng lại dâng thêm mấy phần đau thương.

Nhiều năm trước, nàng cùng hắn, sợ rằng không ai có thể lường được bọn họ sẽ có ngày hôm nay. Ai cũng không tin được, bọn họ, không ngừng thử nhau, không ngừng tính kế….

Lòng bàn tay cuối cùng dời đến nữ tử, một tay kéo đỡ nàng đứng dậy. Toàn Cơ không kịp đứng vững, nửa bước ngã về phía trước, đầu chui vào lòng ngực hắn.

Nàng khiếp sợ lui lại, vừa định quỳ xuống xin tội, hắn đã duỗi tay ngăn nàng. Lại khẽ dùng lực, Bạc Hề Hành kéo nữ tử qua.

Đây là lần đầu tiên hắn bình tĩnh, tinh tế đánh giá nữ tử tên Toàn Cơ này.

Hắn vẫn còn nhớ lần đầu bọn họ gặp mặt nhau, tại hành lang gấp khúc ở Ngự Hoa viên, hắn còn tưởng rằng gặp lại Vân nhi lúc trước. Lần đó, nàng có chút kinh hoảng, hắn cũng vậy. Mà bây giờ nghĩ lại, tâm cảnh đã hoàn toàn khác xưa.

Hắn cứ chăm chú như vậy mà nhìn, Toàn Cơ cũng quên tránh né, bên trong đôi mắt đó là thăm dò nhưng cũng có vài phần ôn nhu.

Ôn nhu đó, làm Toàn Cơ cảm thấy quen thuộc.

Đôi môi nam tử cơ hồ chuẩn bị chạm đến môi nàng, Toàn Cơ mới hoàn hồn, cả người ngửa ra sau, gấp gáp nói: “Hoàng thượng!”

Một câu “Hoàng thượng” làm cả người Bạc Hề Hành chấn động. Nữ tử trước mặt nhíu chặt lông mày, hơi thở nặng nề. Hắn đột nhiên buông tay, hừ lạnh một tiếng, ý cười vừa rồi cũng sớm thu lại. Hắn xoay người, trầm giọng lên tiếng: “Trẫm cần phải xác nhận, ngươi sẽ không yêu hắn.”

Khẽ hít một hơi thật sâu, Toàn Cơ chỉ thấp giọng: “Nô tỳ sẽ không như vậy, khẩn cầu Hoàng thượng tha cho muội muội của nô tỳ.”

Hắn cuối cùng cười rộ lên: “Ngươi quả nhiên đã sớm biết muội muội của mình ở trong cung?”

Nàng rũ mí mắt xuống, không hề trả lời.

Hai tay khẽ phất tấm bào, Bạc Hề Hành ngồi xuống, mới nói: “Không nói cũng không sao, cứ đợi thêm hai ngày đi.” Nói xong liền liếc nàng, hắn phất tay mở miệng: ”Đi đi, thay trẫm bồi dưỡng tình cảm với Thất đệ.”

Nàng hành lễ rồi rời khỏi, không khí bên ngoài dường như lạnh lẽo hỗn loạn. Nàng ngước mắt, không trung trên đỉnh đầu vẫn sáng lạng, ánh mặt trời vẫn mãnh liệt đến chói mắt như vậy.

Trên đường, Toàn Cơ nhìn thấy rất nhiều cung nữ bị kéo tụ lại một chỗ, còn có mấy chưởng sự ma ma ca giọng phân phó. Xa xa, nàng nhìn thấy Hàn Thanh, còn có thị vệ tiến lên bẩm báo với hắn gì đó.

“Tìm được rồi?” Nàng vừa vào cửa, nam tử dựa ở mép giường đã ngước mắt hỏi.

Nàng tiến lên, thấy hắn đang nhàm chán đọc sách, đè thấp thanh âm lên tiếng: “Vương gia hãy kêu Mạnh thị vệ vào cung một chuyến.”

“Hửm?” Mắt phượng nhíu lại, hắn chỉ cười: “Có việc nhờ bổn vương sao?”

Nàng không lên tiếng, hắn lại hỏi: “Vẫn là chuyện muội muội kia của ngươi hả?”

“Vậy Vương gia giúp hay không giúp?” Nàng chắc chắn hắn nhất định sẽ giúp nên mới dám như thế không chút sợ hãi.

Hắn như sớm đã hiểu rõ tất cả, buông cuốn sách trong tay xuống, thấp giọng lên tiếng: “Trong nhà muội muội của ngươi còn có người thân? Như vậy, chuyện lần này, ngươi muốn tránh đêm dài lắm mộng, là giết, hay là…”