Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Quyển 1 - Chương 57: Sống không bằng chết




Edit: Subo

“Hận hắn hả?”

“Vương gia cũng vậy.”

“Nói cho bổn vương.”

“Nếu Vương gia cũng có thể nói lý do ngài hận cho nô tỳ……”

Hắn cười lạnh một tiếng, thật tốt, nói về hắn!

Toàn Cơ biết hắn sẽ không nói cho nàng biết chuyện năm đó Bạc Hề Hành soán vị, bởi vì nàng còn chưa đáng cho hắn tin tưởng như vậy. Mà nàng hận, càng không thể nói.

Đặc biệt, không thể để cho Tấn Huyền vương biết.

Nàng đương nhiên sẽ không ép hỏi hắn, xoay người rửa sạch tay, lại thay hắn lấy cái chăn, nhẹ giọng: “Đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi.”

Hắn lại không nhắm mắt, cứ vậy mà nhìn.

Lúc ở Hoàng lăng, bởi vì câu “Lập hậu”, hắn cho rằng, trong lòng nàng yêu nam nhân kia. Chỉ là giờ phút này hắn kinh ngạc, thì ra là bởi vì hận.

Vậy nên, nàng mới nói, chuyện của hắn, nàng một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài.

“Toàn Cơ.” Đi đến chỗ bình phong, nghe được hắn ở phía sau kêu nàng. Quay đầu lại, hắn chỉ hỏi nàng, “Ngươi cũng muốn hắn chết?”

Nàng mỉm cười: “Là sống không bằng chết.”

Sống không bằng chết, không biết phải thâm cừu đại hận bao nhiêu…

Hắn cười: “Bổn vương đã hiểu. Vậy hãy dùng bản lĩnh của ngươi, làm cho bổn vương yêu ngươi.”

Cung nữ là do Bạc Hề Hành chủ động muốn đẩy cho hắn, nếu muốn làm Bạc Hề Hành không bỏ qua nàng, chỉ có một biện pháp. Chính là Tấn Huyền vương yêu nàng, như vậy Hoàng đế sẽ lưu nàng ở kinh, lấy làm con tin.

Toàn Cơ gật đầu: “Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”

Có bản lĩnh gì, không quan trọng. Quan trọng, chỉ cần hắn và nàng ở bên nhau, cũng đủ làm Bạc Hề Hành cho rằng hắn yêu nàng.

Kéo cửa phòng ra, nàng lặng lẽ ra ngoài. Trong viện, có cung nữ và thái giám hầu, nàng chỉ phân phó: “Vương gia nghỉ ngơi, tất cả canh giữ ở bên ngoài thôi.” Rồi sau đó, một mình rời khỏi Hoàng Tử sở.

…………

Trong mấy ngày, Hoàng đế đều lưu lại Tường Bình cung, hậu cung đều lưu truyền, vinh sủng của Huệ phi sợ là đã chuyển sang Ánh Phi rồi. Một số phi tần thân cận còn cố ý qua Tuệ Ngọc cung có hảo tâm nhắc nhở nhưng Huệ phi cố tình là một bộ dạnh hào phóng, chỉ nói “Hoàng thượng nên làm cho hậu cung mưa móc đều dính”, đuổi rồi tiến đến người hiểu chuyện nhóm.

Mục Chước hầu hạ Ánh phi rửa mặt chải đầu xong, vừa lúc gặp Toàn Cơ từ hoàng tử sở trở về. Bạc Hề Hành phân phó nàng lưu tại hoàng tử sở hầu hạ Tấn Huyền Vương, nàng chỉ ngẫu nhiên mới có thể trở về.

“Toàn Cơ tỷ tỷ, nương nương chính nhắc mãi ngươi đâu.” Dẫn nàng tiến vào, Mục Chước cười nói.

Toàn Cơ đi vào hành lễ, Ánh Phi thân thiết đỡ nàng một phen, thần sắc của nàng ta lại là lo lắng. Bởi vì thánh sủng sau lưng nàng ta cần phải cẩn thận, làm không biết bao người trong hậu cung đỏ mắt ganh tỵ. Mà Toàn Cơ là người duy nhất biết đến bí mật kia.

Toàn Cơ chỉ cười một tiếng, nói lời chắc chắn: “Nương nương chỉ cần tin tưởng nô tỳ.”

Ánh Phi còn muốn nói gì, phía sau nghe được rèm châu khẽ nhúc nhích, ngay sau đó, truyền đến thanh âm Bạc Hề Hành nhàn nhạt: “Trẫm còn tưởng rằng là ai, thì ra là Toàn Cơ.”

Chưa từng nghĩ được giờ này hắn lại ở đây, Toàn Cơ ngẩn ra, cuống quít hành lễ.

Ánh Phi đã đi lên dìu hắn tới đây ngồi, đưa nước trà cho hắn. Nhẹ hớp một ngụm, hắn chỉ khoát tay: “Không cần đa lễ, mấy ngày gần đây trẫm ngày bận rộn chính vụ cũng không rảnh quá Hoàng Tử Sở đi thăm hắn. Nếu ngươi đã tới, thì nói cho trẫm biết.”

“Vâng.” Toàn Cơ bước lên, đem mọi chuyện của Tấn Huyền Vương nhiều ngày nay từ thay quần áo cho đến đi nhà xí sự cũng tinh tế nói, thậm chí là tính tình hắn khi uống thuốc cũng nói, rồi chuyện đập nát chén thuốc cũng không giấu giếm.

Kỳ thật chuyện đó, Toàn Cơ tin Hoàng đế đã sớm biết nhưng nàng làm không biết.

Hoàng đế chỉ trầm ngâm nghe nàng nói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ ở trên bàn, hắn khẽ hỏi: “Những người hắn mang đến đều chưa từng vào cung hả?”

“Không có.”

Hắn gật đầu. Ngày ấy Hàn Thanh trở về, báo cáo nói thích khách là từ mặt sau Hoàng lăng chủ động leo lên mà vào, nơi đó một con đường nhỏ, một lần chỉ có thể đi qua hai người. Hắn thậm chí còn ở hiện trường tìm được đồ ăn thừa, xem ra những người đó đã ngồi xổm canh chừng đã nhiều ngày. Ngày ấy, ông trời còn cố tình giúp bọn họ một đại ân.

Ở hiện trường, Hàn Thanh tìm được một khối lệnh bài, mặt trên, khắc lại một chữ “ ". Mũi giáo, thẳng chỉ thẳng về phía Tam đệ hắn, Khánh Lăng vương, Bạc Hề. Hắn hạ lệnh, trước khi chưa tra ra manh mối, phong tỏa hết mọi tin tức.

Hắn chỉ đang đợi.

Nhưng đã ba ngày qua, Tấn Huyền Vương bên kia vẫn không có bất động tĩnh gì, Bạc Hề Hành bắt đầu dao động.

Nếu không phải giá họa, vậy…

Chén trà trong tay nặng đặt trên mặt bàn, Ánh Phi cũng lắp bắp kinh hãi, thấy Toàn Cơ như cũ cúi đầu, nàng không có mở miệng hỏi nhiều. Thân ảnh minh hoàng đã đứng lên, ánh mắt xẹt qua mặt Toàn Cơ: “Trẫm đi thăm thăm Thất đệ, ngươi đi theo trẫm.”