Cung Điện

Chương 10




Ta đã có một giấc mơ thật dài. Trong mơ, đầu của ta vang lên giọng nói:

” Không cần cân nhắc, ta cự tuyệt.” Người đàn ông kia nói: “ Ngươi không hối hận ư? Ngươi chỉ có một cơ hội này thôi.” Hắn lại nói: “ Thật không? Tốt lắm. Cho nàng một chút cơm no, đưa nàng ra đi.”

Nếu có người hỏi chết đói với chết no thì cái nào khó chịu hơn? Ta nghĩ. Hiện tại, ta có thể lấy kinh nghiệm của mình để trả lời vấn đề này, khi từng lớp, từng lớp giấy được quét lên mặt ta khiến ta hít thở không thông thì...... ta thật là hối hận lúc trước đã ăn rất no.

Lúc sau, toàn thân nhẹ nhàng phất phơ bồng bềnh, tựa như đang đi trên một con đường thật dài. Hai bên đường là những người chết già ở trong cung. Cung nữ tuổi già không nơi nương tựa khóc thê lương đau đớn, ta cảm giác được một trận buồn bã, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô tận, không kiềm chế được quay đầu lại nhìn vào hư không hô to khàn cả giọng: “ Làm ơn nói với Dung Đức giúp ta, ở chùa chiền tốt xấu gì cũng lập cho ta một tấm bài vị, ta không muốn vẫn bơ vơ một mình!”

Trong mơ, đầu của ta lại vọng lên một âm thanh thật dài, bơ vơ một mình, bơ vơ một mình, bơ vơ một mình —— rung động khiến lỗ tai của ta đau buốt từng đợt. Lòng ta có chút sợ hãi, đột nhiên cảm giác bàn tay được lắm lấy, một giọng nói ôn nhu mỉm cười trả lời: “ Được, ta dĩ nhiên là bằng lòng.”

Ta kinh ngạc mở mắt ra, đập vào mắt là móc vàng màn lụa, một gian phòng lộng lẫy chưa từng thấy từ trước tới nay.

Mà người trước mắt...... Ta giật mình nhìn khắp người một lần, đôi mắt nhất thời đỏ lên.

Ta khàn khàn cổ họng nói: “ Dung Đức, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi cũng bị giết hại?” Chỉ là không ngờ địa ngục lại có quang cảnh xa hoa lộng lẫy đến vậy.

Dung Đức ngẩn ra, ta nghẹn ngào nói: “Quả nhiên gian tặc kia không hề bỏ qua cho ngươi.”

Ta mắt mở trừng trừng nhìn thấy vẻ mặt Dung Đức đầu tiên là dở khóc dở cười sau đó lại biến thành hơi hơi xấu hổ. Hắn thanh thanh cổ họng nói: “ Vốn dĩ muốn để cho ngươi nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới nói cho ngươi biết. Đã như thế ——“. Hắn mỉm cười, tà áo theo động tác của hắn mà lay động. Lúc này, ta mới phát hiện hắn đang mặc trên người không phải là trang phục màu xanh lục rộng thùng thình của thái giám, mà là một bộ y phục hàng ngày, hình thức mặc dù đơn giản, chất liệu lại cực kỳ tinh mỹ.

Trực giác khiến cho ta có cảm giác sợ hãi. Ta hai mắt mở to ngơ ngác nhìn Dung Đức đứng dậy, đi thẳng vào phía sau bức bình phong bằng ngọc sơn đen ở trong phòng. Ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chiếu ở trên bức bình phong bằng ngọc sơn đen kia, rồi sau đó hắn thấp giọng nói: “A Bích, vẫn như trước không nhận ra ta sao? Ta đúng là Cơ Vương Văn, tự Dung Đức.” Hắn cười cười, rồi nói tiếp: “ Năm nay hai mươi hai, chưa có chính thê.