Đội trưởng Bùi người thiếu chỉ số IQ về kỹ thuật nghiêm trọng, thật sự không thể nào biết được vị trí của vị “đội viên ngoài biên chế” kia. Mặc dù khoảng cách đường thẳng giữa hai bên chỉ 400 mét, chỉ cách nhau hai con ngõ hẹp và một căn nhà dân, hắn rồi sẽ phải đi ngang qua người đàn ông đó.
Lệ Hàn Giang nhìn chăm chú màn hình điện tử một lúc lâu, rút hai tay từ trên thiết bị ra và mở lòng bàn tay ra.
Cùng là một đôi tay ‘thiên chuy bách luyện’, ngón tay cứng cỏi như đao, khớp xương to lớn. Dấu vân tay do lâu ngày bị mài mòn đã gần như phẳng, ông đã sử dụng “miếng dán” sợi carbon cao cấp để tái tạo một lớp dấu vân tay.
Từ mặt mũi, dấu vân tay đến tên và danh tính, ông ấy đã hoàn toàn thay đổi diện mạo của mình trong nhiều năm qua, bản thân mình dần sắp mất đi bản chất và càng ngày càng đi xa hơn trên con đường này.
Cuối cùng một ngày nọ, ông nghe được một giọng nói trẻ tuổi gọi mình. Ông quay lại và nhìn thấy một ngọn lửa rực sáng ở nơi bắt đầu của con đường. Có thể gọi ông quay lại và làm ông ấy nghĩ rằng điều đó là đáng để quay đầu lại, chỉ có Tiểu Bùi.
Mười ngón tay đầy vết thương, móng tay đứt gãy, mài mòn, bong tróc, vừa mới lành lặn lại trở lại hình dáng ban đầu.
Nhưng tay đứt ruột xót, bóng ma ánh sáng đẫm máu vẫn còn lưu lại trong ngực.
Lệ Hàn Giang nhắm mắt dưỡng thần trong căn nhà nhỏ bỏ hoang, chờ mặt trời mọc trở lại trên lục địa nguy hiểm này. Trong đêm tối, ông lại nhìn chằm chằm vào ống ngắm của kính bắn tỉa và thứ xuất hiện ở trung tâm của hình chữ thập là khuôn mặt của đội trưởng Tiểu Bùi.
Ông thậm chí không bao giờ giữ một bức ảnh của Tiểu Bùi.
Điện văn trả lời: 【Đã liên lạc và xác nhận danh tính của Chu Bân】
Lệ Hàn Giang gõ vào điện văn: 【Cho dù người này hiện đang ở đâu, điều tạm hắn chấp hành nhiệm vụ tạm thời, trong vòng 12 giờ đến Cairo. Việc này cần phải bảo mật 】
……
Một ngày sau, đi về phía nam của Cairo hàng chục km có một thành phố nhỏ.
Trung tâm thành phố Downtown chỉ to bằng lòng bàn tay, cách vài con phố chỉ có một nhà hàng châu Á. Với con mắt của người dân địa phương, điều này là đủ để phục vụ khẩu vị ăn uống giải trí của khách du lịch Đông Á và Nam Á.
Đương nhiên, với khẩu vị của Chương tổng, anh cầm một xấp thực đơn dán phim thật dày, lật đi lật lại xem, thật sự không cách nào từ trong “Mù tạt Bò Xanh” hoặc là “đậu hủ Cung Bảo” hình dung ra hương vị quê hương, rốt cục từ bỏ, gọi một đĩa cơm chiên thập cẩm và một ấm trà gì không biết.
Bùi Dật hạ thấp tầm mắt dưới vành mũ, không ngừng đọc văn kiện.
Hắn đọc điện văn được hiển thị trên mặt đồng hồ, cùng với âm tthanh nhắc nhở không ngừng gõ trên kênh.
【 Đến rồi, đến rồi 】
【 Ở gần đây, để lại một cái gì đó cho cậu 】
【 Xin chào, lâu rồi không gặp. Xin lỗi lần trước gặp nhau trên thuyền, không thể nói rõ chuyện trong lòng, cầu mong mọi thứ vẫn tốt đẹp 】
Bùi Dật chu môi đọc mấy dòng điện văn ngắn gọn, đây chính là người ngàn dặm vội vã đến lục địa này để cùng hắn phối hợp. Người này hẳn là Chu Bân thiếu gia. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, cũng có ngày nhìn lầm bị lừa dối một lần!
Hắn trả lời điện văn: 【 Cảm ơn rất nhiều 】
Bùi Dật ngồi ở tầng hai của nhà hàng “Little Asia” này, bàn cạnh cửa sổ. Hắn nhìn thấy một người đàn ông đi ngang qua dưới lầu, mặc áo choàng trắng và khăn trùm đầu màu đỏ tím của người dân địa phương để che thân phận tuổi tác đứng chơi một lúc trước chiếc máy gắp thú bông ở lối vào nhà hàng……
Người đàn ông xoay người rời đi bóng lưng rất quen thuộc, làm cho ánh mắt Bùi Dật cũng nóng lên.
Hắn oán giận Chương tổng: “Anh đã đâm một nhát vào tay phải của người ta.”
Chương Thiệu Trì đẩy cơm chiên ra, nhìn hắn: “Không phải tôi đâm, là do gã người Nga kia làm!”
“Lời kia nên nói như thế nào mới đúng đây?” Bùi Dật nói, “Anh không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì anh mà chết.”
Sau đó hắn im lặng, công bằng mà nói điều này nên tự dán lên trán mình. Hắn được Chu Bân hết lòng che chở, kết quả là hãm hại đối phương, hắn nên tới cửa nhận tội chịu đòn.
Đang ở nơi nguy hiểm, bọn họ thậm chí không thể gặp nhau để thoải mái tâm sự ôn lại tình cũ mà chỉ có thể đứng bên kia đường nơi cát thô cùng vài tiếng chó sủa, vội vàng xẹt qua tầm mắt mắt đối phương. Những cậu bé chăn dê ở phía xa vội vã với một đàn dê, tô thêm phần sống động cho vùng đất cằn cỗi.
Bùi Dật đợi đối phương rời khỏi tầm mắt, nhanh chóng xuống lầu, nhàn nhã đi về phía máy gắp thú bông ở lối vào nhà hàng.
Hắn bắt đầu điều khiển máy móc, thứ này không dễ xử lý …… Gắp cái nào đây? Không gắp được……
【 Con gấu nhỏ màu nâu xám rất cũ, với một bàn tay bị băng bó 】
Bùi Dật dựa theo gợi ý, nhắm vào con gấu hề rách nát ở giữa đống đồ chơi nhồi bông mới trong tủ kính, vẫn là bị gãy tay.
Hắn lăn lộn cả buổi, thiếu chút nữa muốn gọi người nào đó hỗ trợ kỹ thuật, nhưng Chương tổng đoán chừng cũng không giỏi chơi những trò trẻ con như máy gắp thú bông này.
【 Giao con gấu cho người đó, nếu như cậu gặp lại 】
Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa những cảm xúc không ai biết và những tâm sự không muốn nói ra. Bùi Dật tưởng tượng rằng con gấu nhỏ bị hỏng này cũng có thể có một câu chuyện, đội trưởng Lãnh hẳn là đã quen biết Chu Bân từ trước, có nhiều mối quan hệ thậm chí còn có mối quan hệ rất sâu sắc.
Đội trưởng Bùi đứng trước chiếc máy gắp thú bông hơi lâu.
Một người cha trẻ đang nắm tay con trai, đứng xếp hàng chán nản phía sau.
Cậu bé ngẩng đầu muốn nói chuyện nhưng người cha trẻ giơ ngón tay lên, “Đừng làm ồn, đừng ầm ĩ, chờ một chút sẽ gắp cho con một con thú bông”……
Bùi Dật cuối cùng cũng gắp được con gấu xấu xí kia, cúi đầu cười.
Người đàn ông đằng sau đẩy cậu bé ra: “Đi đi, sang bên kia!”
Cậu bé bị đẩy ra, mở mắt to bối rối: “Chú, chú nói muốn gắp một con búp bê đưa cho cháu, cháu mới xếp hàng với chú, sao…”
“?!”
Bùi Dật thập phần nhạy bén, cảnh giác đột nhiên quay đầu lại, đồng thời lắc mình tránh. Chỉ là dự cảm không tốt.
Người đàn ông phía sau di chuyển nhanh như chớp, mặt không chút thay đổi, một cái tát đánh tới. Bùi Dật tránh được đòn tấn công thần tốc của đối phương nhưng lúc quay sang một bên lại cảm thấy gáy đã bị đối phương đánh lén thành công, giống như nhẹ nhàng sờ soạng hắn một chút.
Một thứ giống như băng y tế hơi ướt, dính vào gáy hắn, khiến đầu gối Bùi Dật trong nháy mắt mềm nhũn ra khi đứng dậy, trước mắt kịch rung động dữ dội.
Hắn đã rất cố gắng để đứng lên.
À… Mặt đất không ngừng rung chuyển, giống như sự dịch chuyển và chuyển động theo phương ngang trước trận động đất.
Không, là hắn choáng váng, hô hấp dồn dập, nhìn không rõ mọi thứ…… mặt đất cách tầm mắt của hắn càng ngày càng gần, vào giây phút cuối cùng Bùi Dật bất tri giác xác định, thứ dính ở sau gáy hắn nhất định là thuốc gây mê do mấy nước lớn bí mật nghiên cứu chế tạo, lợi hại hơn so với các loại ketamine nhiều. Liều lượng được kiểm soát rất chính xác, một kích là trúng, nhưng cũng không phải muốn mạng của hắn.
Bùi Dật bị còng tay, nhét vào ghế sau xe, toàn bộ quá trình cướp bóc dường như đã được máy tính tính toán và lập trình, diễn ra nhanh như chớp.
Giữa khe hở lông mi lướt qua bước chân vội vàng, dáng người mặc âu phục đi giày da, hắn đang trong trạng thái mơ màng hồ đồ vận động tư duy nặng trĩu: Đây là đặc phái viên tổng bộ tới bắt “kẻ đào tẩu” là hắn, đúng không?
Vài tên mặc đồ đen có vẻ tinh anh, nhanh chóng nhảy lên xe rời đi.
Khí thải xe phun ra từ trên mặt đất xốc lên bụi bặm, cùng lúc đó Chương Thiệu Trì nhảy ra từ cửa sổ tầng hai nhà hàng, lăn xuống cầu thang, chạy như bay xuống lầu!
Đối phương động thủ quá nhanh! Trong mắt Chương tổng lộ ra vẻ mặt không thể tin được, không thể chịu đựng được có người cướp tiểu Bùi ngay trước mắt mình. Anh giơ tay lên bắn một phát súng chính xác vào lốp sau của chiếc xe kia, nổ tung.
Hắn cũng nhảy lên một chiếc xe việt dã mui trần, lái xe điên cuồng đuổi theo.
Vùng đất hoang dã mênh mông, những con đường quanh co uốn lượn dẫn đến tận sâu trong sa mạc, liếc mắt một cái đã không nhìn thấy hai điểm cuối cùng của đường quốc lộ. Xe phía sau đuổi theo phía trước, giống như đang đuổi theo mặt trời đỏ phía chân trời, dưới ngọn lửa thiêu đốt, lưu lại hai làn khói cuồn cuộn ……
Chiếc xe phía trước quay một vòng, chính là muốn chạy tới Tổng Bộ ở Cairo. Chương Thiệu Trì lái xe đuổi theo không rời, một bên con đường quốc lộ phía trước là đồi núi bên còn lại gần như là vách đá.
Lúc hai chiếc xe áp sát nhau đều có chút nương tay, ném chuột sợ vỡ bình sợ làm bị thương đến người trong xe. Dưới cú va chạm dữ dội, trán Bùi Dật đập vào lưng ghế, một đường máu lướt qua mí mắt của hắn. Trước mắt hiện lên thùng xe bị va chạm biến dạng, lốp xe nổ tung thành từng mảnh cao su, gương chiếu hậu bị vỡ văng ra không thấy bóng dáng.
Xe của bọn họ lao ra ngoài, quay tròn tại chỗ!
“Không, không…… Ca……” môi Bùi Dật ngập ngừng, nhưng rất khó phát ra âm thanh.
Mà Chương tổng phẫn nộ lần nữa bắn vỡ lốp xe phía trước, muốn chặn xe nhưng lại quán tính cực lớn của cú va chạm đẩy xuống sườn núi!
Xe việt dã mất khống chế, lăn trên cồn cát, bụi bay đầy trời.
Những bụi táo cát đầy gai lao tới trước mặt, Chương Thiệu Trì ôm lấy đầu trốn tránh, máu từ bên cổ và cánh tay văng ra … Một giây kia chỉ là không muốn mất đi bảo bối của mình, sợ Bùi Dật sẽ rơi vào trong tay kẻ bắt cóc hung tàn.
Tất cả những người trên hai chiếc xe đều đâm vào nhau đến thất điên bát đảo, không khí nóng rực khiến đầu óc choáng váng, trắng bệch.
Ước chừng trì hoãn vài phút, tiểu đội đặc vụ Tổng Bộ Paris cuối cùng cũng phân biệt được đông nam tây bắc phía trước, một lần nữa mở ra bản đồ GPS, sửa lại chiếc kính râm bị lệch, Cũng thật vất vả mới thoát khỏi “vệ sĩ” khó chơi bên người Chương tổng này, một đám hùng dũng hiên ngang lại chuẩn bị lên đường.
Tiểu đội trưởng đeo kính râm báo cáo: “Không tìm thấy dấu vết của ông Giang, chúng tôi đã chậm một bước, lão này quá xảo quyệt, đã bỏ chạy, chúng tôi chỉ có thể…… á á!”
Xe vừa mới khởi động, một phát đạn lạnh lùng khác trực tiếp làm nổ tung cửa sổ và bảng điều khiển phía trước của xe, kính xe nổ tung ra từng mảnh……
Bang ——
Sau tiếng nổ lớn, chiếc xe của đặc vụ Tổng Bộ mất kiểm soát và xảy ra va chạm, động cơ đột nhiên dừng lại.
Bùi Dật trong tình trạng bán hôn mê, vô thức ôm đầu cuộn tròn, máu mũi chảy qua môi, thùng xe bị đụng tạo ra vết lõm dọa người khiến hắn và người bên cạnh chen chúc đến không thể động đậy ……
Trên một sườn dốc của đồi núi, phía sau bụi cây táo cát, có một người đàn ông mặc trường bào cầm súng ẩn nấp, đầu tóc bù xù, ánh mắt u ám.
Tay súng đã ẩn núp bên cạnh con đường này rất lâu, không nhúc nhích, trên tóc rắc mấy hạt giống lại tưới một chút nước mưa như sắp có thể mọc ra một bụi cây!
Người này đúng là “kẻ đào tẩu” Lãnh Kiêu, một đặc vụ át chủ bài có chín cái mạng.
Đội trưởng Lãnh một phát súng thành công chặn xe, xoay người lao xuống sườn núi cướp con tin. Hiệu suất hành động và thủ đoạn nhanh như chớp, trong vòng vài giây đã làm cho tình thế đảo ngược, chính là cùng tiểu đội Tổng Bộ Paris chơi một chiêu mánh khóe ‘bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp phía sau’.
Hơn nữa chơi rất thành công.
Bùi Dật cứ như vậy bị chặn lại nửa đường, bị Lãnh Kiêu kéo từ trong xe ra.
Con gấu bông màu xám có vẻ ngoài cũng không xấu xí cùng với hắn rơi xuống trên mặt đất hoàng thổ. Các đặc vụ Tổng Bộ khẳng định rằng bên trong có chứa mật văn tình báo, là vật chứng quan trọng được trình trước tòa nên muốn mang về cùng.
Tầm mắt Lãnh Kiêu theo con gấu bông trượt xuống đất, cũng sững sờ tại chỗ, một cái chớp mắt làm run lên gợn sóng nơi đáy mắt. Thấy vật giống như nhìn thấy bạn cũ, trong lòng cũng đều hiểu rõ.
Lãnh Kiêu nhặt con gấu nhỏ lên, cả người và đồ chơi đều mang đi.
Chương Thiệu Trì khó khăn trèo ra khỏi việt dã, trong tay còn ngoan cường nắm chặt súng. Một vết thương rất sâu trên cẳng tay, máu tuôn ra rất nhiều, nhưng anh không để ý đến vết thương của mình.
Anh quay đầu lại và nhìn Lãnh Kiêu khiêng Bùi Dật trên một bả vai.
Lãnh Kiêu cũng đã sớm nhìn thấy anh.
Tên này rõ ràng cầm súng trong tay, họng súng còn phun ra khói, khi đó chỉ hờ hững liếc mắt một cái, vẫn chưa giơ súng bắn người bị thương, buông tha cho tất cả bọn họ.
Mấy ngày không gặp, Lãnh Kiêu đã không còn cáu kỉnh như trước nữa, đi lại rất ổn định, ánh mắt vứt ra một tia khinh miệt: Hai người rốt cục cũng có lúc ngã ngựa? Nhận thua đi, Đội trưởng Bùi tôi cướp anh đi trước, nếu các người nhận thua tôi sẽ không so đo nữa!
Bên cạnh vách đá, trước đó cất giấu phương tiện di chuyển của tên này.
Lãnh Kiêu dùng một bộ dây câu cứu sinh, trói Bùi Dật đang hôn mê ở trước người mình, tung người đột nhiên nhảy xuống vách đá cao nghìn thước!
Một chiếc dù lượn bơm hơi khổng lồ căng ra trong gió, “vù vù” đưa họ lên trời.
Chiếc dù lượn bay nhanh và rơi sâu xuống Thung lũng Rift, khu vực rộng lớn mênh mông vô tận……
Con đường phía xa dẫn đến vùng nội địa sâu hơn của Đông Phi, đồng bằng và ốc đảo đột nhiên xuất hiện, những thảm cỏ vàng nhạt và những bụi cây nhấp nhô nối liền với đường chân trời. Những đàn linh dương đầu bò lớn di chuyển trong tầm nhìn, xếp thành từng đàn, vùng vẫy khám phá con đường sinh tồn, vùng đất bị tàn phá này vĩnh viễn thể hiện sức sống ngoan cường.
Chương Thiệu Trì híp mắt giơ súng, trong tầm bắn vẫn là từ bỏ, rất sợ làm hỏng phương tiện phi hành đơn sơ khiến hai người kia ngã xuống.
Anh xoay họng súng, phẫn nộ bắn một viên đạn làm vỡ vụn tảng đá bên cạnh, con mẹ nó.
Chỉ có thể nhìn theo chiếc dù lượn mang theo hai người rơi xuống Thung lũng Rift (*), trôi về phía xa.
Mặc dù đã qua hơn tháng, anh vẫn nhớ rõ, lúc Lãnh Kiêu bị bắt ở thánh đường Venice, mặt lộ vẻ dữ tợn, uy hiếp nói với Bùi Dật về khúc mắc ân oán cá nhân …… Người này đang làm cái quái gì vậy?
(*) Thung lũng Rift / Thung lũng tách giãn: là một địa hình trũng thấp có dạng tuyến giữa các cao nguyên hay dãy núi được tạo thành bởi hoạt động rift hay đứt gãy
……
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hàng loạt các vụ tai nạn và tấn công chớp nhoáng. Có người bí mật truyền tin, có người nửa đường bị chặn giết, còn có người ‘chim sẻ ở phía sau’. Cao thủ đấu sức trong giây lát là có thể tạo ra ‘phiên vân phúc vũ’.
Dây cứu sinh siết chặt trước ngực, thắt lưng và đùi của Bùi Dật, làm cho hắn hít thở không thông.
Gió giật dữ dội, và dù lượn của họ bay lơ lửng giữa không trung, xoay tròn như một chiếc túi vải vụn, rất nguy hiểm vượt qua một đàn linh dương, lại xẹt qua một ốc đảo nhỏ. Ánh mặt trời chói mắt, Bùi Dật khẽ mở mắt, thở dốc kịch liệt ……
Trên đùi bị hai cái băng buộc chặt, siết chặt đến bộ vị mẫn cảm của hắn, không thể động đậy, thật sự là rất khó chịu.
Người của tổng bộ Paris cố gắng bắt hắn, có lẽ đó là một cuộc điều tra giam giữ thông thường, sau đó đưa hắn về nước để nghỉ ngơi. Đối với Đội trưởng Bùi mà nói, có lẽ là một biện pháp bảo vệ hữu hiệu.
Chỉ là, đây không phải là sự “An toàn” và “Bảo vệ” mà Bùi Dật mong muốn.
Hắn không cần loại này lấy mất đi tự do vì đại giới an toàn cách ly.
Hắn thà lang thang một mình trong sa mạc rộng lớn, và tiếp tục theo đuổi chân lý và sự thật mà hắn muốn. Lúc này, hắn dường như đột nhiên hiểu được tại sao Lệ Hàn Giang lại ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không dễ dàng trở về ……
Lãnh Kiêu có lẽ cũng giống như hắn nghĩ, cho nên đã tàn nhẫn phá hủy tính toán mơ ước của Tổng Bộ, chơi đùa ác liệt, thừa dịp hỏa hoạn cướp đi Đội trưởng Bùi.
Người phía sau nhẹ giọng nói chuyện trong gió, cổ họng khẽ run lên. Hắn cố gắng nhận ra giọng nói.
“Ta cũng không muốn để cho những người ở Tổng Bộ thực hiện được, cướp đi hắn, để cho kế hoạch của bọn ngu xuẩn kia thất bại!
“Đừng ra lệnh cho tôi, các người không thể kiểm soát tôi. Tôi không giống Ninh Phi Ngữ hay Hoàng Vĩnh Phong, hai tên đáng thương không có kinh nghiệm kia, bị các người cấy vào đầu những thứ kia, làm bom não người, không phải làm con rối cho MCIA6 cuối cùng lại trở thành con rối của mấy người!……
“Tôi không phải là con rối của bất kỳ ai, tôi chỉ muốn gặp Đội trưởng Bùi, không liên quan gì đến mấy người, cũng không liên quan gì đến kế hoạch của mấy người…… các người muốn Đội trưởng Bùi? Có bản lĩnh, ngươi tự mình tới bắt người đi.”
Tính tình Lãnh Kiêu chính là khó thuần phục như vậy, cùng “Chỉ Huy” phía sau màn trực tiếp trở mặt, không nhận người.
“Á…… Anh muốn làm gì vậy?” Bùi Dật cố hết sức lên tiếng.
“Siết chặt đến nỗi anh không thể thở được sao?” Lãnh Kiêu chế nhạo và giật mạnh sợi dây buộc trên người hắn.
“Á ——” Bùi Dật được nâng lên.
Hai người giống như hai khối “bánh thịt người” quấn lấy nhau, bị đệm phòng hộ bơm hơi kẹp ở giữa, gió mạnh bao lấy bọn họ ở trên không trung chơi đùa trôi đi.
Bùi Dật ho và thở hổn hển dữ dội khiến đầu óc choáng váng, lần đầu tiên trong đời cô bị say máy bay.
“Anh là đang say máy bay choáng váng sao? Thật vô dụng!” Lãnh Kiêu cuối cùng cũng tìm được cơ hội mắng hắn.
“Tôi, tôi muốn nôn!” Bùi Dật ậm ừ.
“Đừng nôn lên người tôi!” Lãnh Kiêu nhíu mày.
Bùi Dật dứt khoát từ bỏ giãy dụa vô ích, tứ chi vô lực rơi xuống trên người đối phương như là một “Quả cân”.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng ra lệnh một câu cho tài xế: “Nhanh lên, rơi xuống đất đi.”
“Anh còn ra lệnh cho tôi?” Lãnh Kiêu hừ một câu: “Anh là đội trưởng của tôi sao?”
“Đừng, anh là đội trưởng của tôi, được chưa?” Bùi Dật ho khan cười ra tiếng.
“Anh cùng vị sau lưng kia cũng không phải là một bọn?” Bùi Dật lại cười, “Vậy vừa vặn, đem ‘hắn’ bán đi.”
“Bán cho anh?”
“Đúng vậy. Tên, thân phận, danh hiệu, mật mã kênh, vị trí ẩn nấp, trang bị hỏa lực, còn có …”
“Anh câm miệng trước …… Ách!”
Lãnh Kiêu luống cuống tay chân điều khiển dây điều khiển của chiếc dù lượn, dùng một tay khống chế tốc độ, tay kia gian nan nắm giữ phương hướng, còn phải ứng phó Đội trưởng Bùi không ngừng lải nhải cố gắng khuyên hàng, phiền muốn chết.
Hai người đều là “kẻ đào tẩu” bị truy nã, cũng đừng ai ghét bỏ ai, giống như đột nhiên tìm được tiếng nói chung, một phương thức giao tiếp hài hòa, không cần giương cung bạt kiếm nữa.
Bản chất không giống nhau, nhưng lại trăm sông đổ về một biển, bọn họ gặp nhau ở giao điểm của hai con đường chạy trốn hoàn toàn khác nhau. Thật giống như việc đi vòng tròn trên đường đời, rồi lại quay về điểm ban đầu, cố gắng tìm phương hướng để quay lại.
Bùi Dật vắt óc suy nghĩ, ý đồ phỏng đoán trạng thái tâm lý của vị đào tẩu phía sau này. Đội trưởng Lãnh không giống như muốn giết chết hắn?
Lãnh Kiêu muốn nói chuyện với hắn.
Vừa lúc hắn cũng nghẹn bụng muốn nói chuyện, muốn tìm tên ngoan cố này tán gẫu!
……
Chiếc dù lượn bay rất nhanh trên bầu trời, xa xa là một mảnh thảo nguyên, chiếc xe việt dã ẩn mình dưới tán cây to lớn.
Con rắn lớn ẩn nấp đột nhiên từ tán cây lơ lửng bay xuống, chồm lên tấn công những người quan sát trong xe, gần như cắn vào mái tóc dài của cô gái.
“Á!”
Cảnh tượng ly kỳ bị một con dao săn chấm dứt.
Chung Trạch một đao chém trúng đoạn giữa con rắn, không chút do dự lại đưa đao đóng đinh đầu rắn trước xe.
Nhiếp Nghiên uể oải nằm trên vô lăng, trong lòng còn sợ hãi: “Trời ơi… Đó có phải là Mamba Đen không?”
“Chết rồi. Không sao đâu.” Chung Trạch duỗi tay trùm lên đầu cô, vuốt mái tóc dài một chút, lại yên lặng dời đi.
“Khẳng định là đội trưởng nhớ chúng ta!” Nhiếp Nghiên dở khóc dở cười, “Rắn con rắn cháu của hắn sắp vây quanh hai chúng ta rồi, đội trưởng, anh đâu rồi? Chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Các thành viên trong đội trên đường chạy trốn lại vô tình thu hẹp phạm vi và khoảng cách. Chiếc thuyền nhỏ cô độc trong sóng to gió lớn, mờ mịt xoay vòng, trong tầm mắt cuối cùng cũng xuất hiện hình dáng đất liền.
Chung Trạch cất vũ khí xong, cảnh giới xung quanh: “Tham gia kênh sẽ bị người khác tìm được vị trí hai ta …… Chúng ta lặng lẽ tìm kiếm, khẳng định có thể tìm được hắn.”
“Cũng đúng vậy, rắn đều xuất hiện, đội trưởng đại nhân còn có thể xa sao ……” Điều tra viên Nhiếp lẩm bẩm niệm, khởi động xe, kinh động linh dương cách đó không xa.
Xe việt dã đuổi theo bóng dáng di cư theo đàn động vật ăn cỏ, chạy băng băng trên vùng đất hoang vu trống trải để tìm kiếm mục tiêu. Bọn họ đang tiến lại gần nhau hơn.