Sau khi Chương Thiệu Trì bắn xong nhanh chóng rút tay về phía sau bức tường, nhưng anh biết mình đã bắn trúng mục tiêu.
Trên mặt anh hiện lên biểu hiện nhàn nhạt, Mèo Hoang Nhỏ, tôi có thể làm được thấy không?
Đừng cho rằng tôi chưa từng luyện tập thì nghĩ rằng tôi không thể bắn? Tôi có xứng đáng với lục địa hoang dã này, cùng em chiến đấu và chạy trốn không?
Một số người có lẽ trời sinh đã có tinh thần mạo hiểm và cảm xúc mãnh liệt, về sau nhớ lại đoạn kinh nghiệm nguy hiểm mà xúc động này, nếu để cho anh lựa chọn lại, e rằng, Chương Thiệu Trì vẫn sẽ lựa chọn hành động như cũ, một nắng hai sương, chân trời góc biển, sống một cuộc sống khốc liệt, không có gì phải hối tiếc.
Hai người đàn ông đó đang chiến đấu quá gần, làm anh liên tục ngắm bắn nhưng không thể tìm thấy góc bắn, nếu không họ đã nổ súng từ lâu.
Cho nên, Đội trưởng Bùi vĩnh viễn sẽ không bao giờ đơn độc tác chiến, ở tận cùng thế giới vẫn còn có một người đàn ông luôn đứng phía sau hắn. Cho dù trước mắt là báo con báo Nasha hay tội phạm bị truy nã Lãnh Kiêu, người đàn ông này vẫn luôn ở đó.
Bùi Dật cũng không có thừa cơ đối thủ đang bị thương ra tay, ngay từ đầu đã có chút cảm thông, mặc dù bản thân cũng biết vì sao.
“Đừng đánh nữa, bỏ vũ khí xuống.” Hắn thì thầm.
“Tôi biết anh có mối thù của gia đình, anh có nỗi khổ của anh, nhưng rất nhiều người không nên bị liên lụy. Nina Besotto vô tội! Vương Tử Zayed cũng vô tội!” Bùi Dật từng chữ chọc vào lòng đối thủ, “Còn có đồng nghiệp cũ của anh, anh ngẫm lại xem, vì sao Hoàng Vĩnh Phong nhất định phải chết?”
Lãnh Kiêu cắn chặt môi không muốn nói gì.
Bộ dáng cứng đầu cắn chặt miệng, làm cho Bùi Dật cảm thấy quen thuộc, rất giống thằng bé cùng hắn giành giật mấy tờ tiền trong ngõ hẻm tối tăm. Bọn họ đều từng giãy dụa bò ra từ vực sâu của địa ngục, bò về phía tia sáng trên bầu trời ở cửa hang để cho ánh sáng mặt trời có thể chiếu sáng khuôn mặt của họ.
“Tại sao anh đi chung đường với bọn họ? Anh vẫn có thể quay lại.” Bùi Dật nói.
“Tôi không quay lại được.” Lãnh Kiêu hờ hững lắc đầu, “Tôi quay lại làm gì? Người thân yêu nhất của tôi, dù sao cũng đã chết sạch. Tôi không giống như anh, tôi tìm kiếm công lý chính nghĩa vì ai, ai mẹ nó đã cho tôi công lý chính nghĩa?”
“Không có sao?” Hốc mắt Bùi Dật cũng đỏ lên, “Đồng nghiệp của anh, chiến hữu của anh, bạn bè anh, thầy của anh, phàm là đối với những người từng thật lòng đối đãi với anh, không có một ai đáng để anh quan tâm sao?”
“……” Trong ánh mắt nâu hơi run rẩy, rõ ràng dưới làn nước đọng nổi lên một chút gợn sóng, Lãnh Kiêu không cam lòng cúi đầu, “Không có. Tôi không giống như anh, có một người yêu giàu có, còn có đam mê sinh động như vậy, cùng người đàn ông của mình lên giường liếm rất thú vị phải không? Nhưng anh cũng bị đám người qua cầu rút ván của MCIA6 kia truy nã, bản thân không thấy ngu xuẩn sao!”
Bùi Dật nói không nên lời, tam quan không cách nào tiếp nhận.
Có thể giải thích “tình thân” “tình yêu” với loại người này không? có thể nói cho hiểu được không?
Một người trải qua thời niên thiếu cô độc không trọn vẹn, mưa bom bão đạn bay tán loạn người thân ly tán, mặc dù đã trưởng thành cũng khó có thể xóa đi vết thương trong tâm hồn. Không có người thân, không còn tình yêu, một người dường như đã mất hết nhiệt huyết và khát khao làm chuyện tốt trên thế giới này, chỉ còn lại ham muốn xấu xa, không hề có điểm dừng hay vướng bận gì và cũng không sợ hãi cái chết.
Hai người đều bàng hoàng, có lẽ đều đang lặng lẽ tưởng nhớ người đáng để quan tâm, mặc dù ngoài miệng không muốn thừa nhận.
Lợi dụng cơ hội này, kẻ đào tẩu phá vỡ một bức tường vốn đã đổ nát. Phía sau bức tường là phòng ngủ của người dân bên cạnh, phụ nữ và trẻ em la hét hỗn loạn…… Lãnh Kiêu bắt được một người phụ nữ và ném cho Đội trưởng Bùi, nhân cơ hội đoạt đường mà chạy trốn.
Ánh nắng buổi sớm chiếu nghiêng trong không khí hơi lạnh.
Kẻ giết người chạy trốn bằng chiếc xe điện được cướp từ một cửa một căn nhà trong một con hẻm hẹp.
Chương Thiệu Trì lách người chạy ra, nhanh chóng bắn thêm một phát nữa, ống xả bằng kim loại của chiếc xe ô tô điện bay lên, nổ ra tia lửa bùm bùm. Lãnh Kiêu dường như mắng một câu bằng tiếng nước ngoài, tức giận móc súng bắn trả.
Chương Thiệu Trì quay người né tránh, mảnh đạn bắn vỡ viên gạch trên tường, cắt qua xương chân mày của anh. Hai người đàn ông cách nhau một con phố, hung hăng mắng chửi mấy hiệp. Lúc này tất cả những người trong con phố đã bị đánh thức!
Con đường đất gập ghềnh tra tấn chiếc xe điện cũ nát, đang gầm rú đâm thẳng vào nhau.
Bùi Dật chạy trên mái của những căn nhà nối liền, hắn nhảy từ trên nóc nhà qua ban công, trèo vào trong nhà xuyên qua hành lang chất đầy hàng hóa dưới ánh mắt hoảng sợ kinh hoàng của người dân lại tông cửa xông ra nhảy lên nóc nhà, một đường truy đuổi về phía trước.
Chương Thiệu Trì Trì lúc này cũng cướp một chiếc xe điện ở đâu đó, lái con lừa điện nhỏ “vo ve” trên đường.
Loại phương tiện giao thông này được sử dụng trên toàn thế giới, logo của thương hiệu trên ghế sau của xe ô tô cho thấy nó được sản xuất tại Trung Quốc. Đây là sản phẩm ưu tú được xuất khẩu sang các nước Châu Phi với số lượng lớn và chiếm thị phần cao.
Hai chiếc xe điện trên chạy trên con đường đất gập ghềnh không bằng phẳng, giống như hai con thỏ cơ khí “gầm gừ”, đuổi theo không rời.
Lãnh Kiêu quay đầu lại bắn vài phát súng, căm hận không thoát được viên kẹo mạch nha này.
Chương Thiệu Trì một tay khống chế tay lái, không chút do dự cầm súng đáp trả, tuyệt đối không chịu thiệt.
Bùi Dật khi đó cũng nhìn ra, người đàn ông của hắn chỉ có lúc chiến đấu tay không là kỹ năng không bằng hắn, có thể hiểu được. Dù sao nếu luận về sức chiến đấu tay đôi thì từ trên xuống dưới MCIA6 cũng không ai có thể đánh bại được Đội trưởng Bùi trẻ trung và tràn đầy năng lượng.
Chỉ có Hoắc tướng quân của mười năm trước mới có thể đánh một trận với hắn. Nhưng mà Trường Giang sóng sau xô sóng trước, quyền cước luôn dựa vào sự trẻ trung, sóng trước đã đến trên bờ cát rồi.
Nhưng mà, Chương tổng nhà hắn rất luôn rất giỏi trong việc điều khiển các loại đồ chơi và phương tiện giao thông mới, điểm này ngoài dự liệu của hắn, một “lão tài xế” danh bất hư truyền.
……
Những ngôi nhà màu trắng cao thấp đầy màu sắc rực rỡ rải rác phía chân trời. Ở cuối biển cát, một mặt trời đỏ rực nhảy ra khỏi đường chân trời, sử dụng sức nóng và ánh sáng hào phóng của nó để quét sạch những bóng ma của đêm đen.
Hai người đàn ông tính tình rất nóng nảy, lái xe lừa điện nhanh chóng nghiền qua mặt đường, hất tung hàng tạp hóa chất đống của các nhà trong hẻm, lại nhanh như chớp chạy đi.
Con lừa điện linh hoạt lại nhảy quá nhanh, Bùi Dật chạy theo qua mấy con phố, thường xuyên mất dấu.
“Này? Anh có nghe tôi nói không?…… Anh có nghe tôi nói không? Ca?!” Hắn đứng trên nóc nhà trống trải, sau lưng là một mảnh ánh nắng ban mai màu cam tráng lệ, đè lại khuyên tai hét to.
Không ai đáp lại hắn.
Sau khi hét lên vài tiếng hắn mới chán nản nhận ra, không thể liên lạc được. Kênh liên lạc của bọn họ đã bị cắt đứt tại sân bay New Delhi, đồng chí hacker hỗ trợ điện tử của hắn đã bị tổng bộ giam giữ.
Mất đi người hỗ trợ thông tin liên lạc cũng giống như trên chiến trường bị đánh rơi súng, toàn bộ rơi vào vào hỗn loạn, phải tự mình chiến đấu không ai có thể bảo vệ được ai. Bùi Dật ở trên nóc nhà mờ mịt nhìn chung quanh, theo tiếng động cơ của con lừa điện nhỏ, cố gắng tìm người. Nhãn lực không đủ, GPS não người thất bại.
Mặt trời mọc khiến nhiệt độ tăng cao, khô nóng, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi.
Không ai có thể chân chính chiến đấu một mình, Bùi Dật chạy xuyên qua chợ vào buổi sáng sớm bị gà bay chó sủa làm cả người đầy lông, bỗng nhiên trong tai nổ ra một tiếng, dọa hắn giật nảy mình.
Tiếng dòng điện “zi zi” mang theo tiếng tạp âm không ổn định thường có trên kênh đã đánh thức thính giác của hắn, làm cho hắn dựng tóc gáy.
Dòng điện yếu ớt vang lên thật lâu, cổ họng Bùi Dật trở nên khô khốc, chần chờ không dám hé răng, giống như có bóng ma xuất hiện sau tai.
“Này?…… Được rồi, nó có thể được sử dụng được?”
Đây là giọng nói của Chương Thiệu Trì. Tiếng thở dốc kịch liệt tràn ngập kênh, Chương Thiệu Trì hét lên khi đang chạy ở tốc độ cao: “Này? Em có nghe tôi nói không? …… em đang ở đâu?”
“Nghe thấy, ở đây.” Bùi Dật thì thầm đáp lại.
Điều này là không thể.
Bùi Dật: “Anh là ai?”
Chương Thiệu Trì: “……”
Chương Thiệu Trì: “Này?”
Bùi Dật: “Anh là ai? Hãy trả lời tôi, nói đi?”
Chương Thiệu Trì: “…… Em không sao chứ?”
Chương tổng còn đang lo lắng cho Tiểu Bùi, mà Bùi Dật thì lại đang nghĩ về một người khác.
Trong lúc sợ hãi, hắn lập tức nhớ lại đêm hôm qua, ở phía dưới khung cửa gỗ của nhà hàng, nhìn thấy dấu vết ngón tay dài ngắn không giống nhau và dấu hiệu cảnh báo hình tam giác ghép lại ở dưới cùng.
Đây là một cảnh báo dưới dạng văn bản mật mã nội bộ: ‘nguy hiểm đang ở gần và các thành viên trung thành trong đội đang ở gần đây’
Ai đã tìm thấy chính xác băng tần bí mật của Đội A – Bắc Phi bọn họ trên mạng lưới liên lạc điện tử phức tạp? Khẳng định là một vị siêu cấp hacker đã xâm nhập mà không cần mật khẩu, giúp hắn kết nối kênh ở thời điểm khẩn cấp.
“Anh, lên tiếng đi!” Bùi Dật nói.
Trong kênh “rắc rắc” lại nhảy một chút, chợt ngắt kết nối, khôi phục một mảnh yên tĩnh tàn nhẫn, một khắc kia làm cho Bùi Dật gần như phát điên, vẫy vẫy cánh tay ở trên nóc nhà.
“Đừng ngắt kết nối, đội trưởng Đội A yêu cầu anh, xin vui lòng kết nối kênh cho tôi!……”
Khoảnh khắc đó, hắn giống như một chú sư tử con bị đuổi khỏi đàn sư tử, ở trên thảo nguyên gầm gừ, gào thét, vô cùng khát vọng đồng bọn hắn xuất hiện.
Âm thanh dòng điện tinh tế một lần nữa rót vào tai, sử dụng cách kỳ lạ này, gián tiếp đáp lại hắn: làm việc, đừng nói nhảm nữa.
“Ca, coi chừng hỏa lực của hắn, tránh đòn của hắn, đừng nóng vội thành công.” Bùi Dật phát ra chỉ thị, “Hãy đuổi nghi phạm ra khỏi khu chợ, chạy về phía đông, về hướng mặt trời mọc. Chờ tôi đến xử lý hắn!”
“Hiểu rồi.” Chương Thiệu Trì nặng nề thở dốc.
Máu chiến sĩ trong đầu lại sôi trào, nhiệt huyết tuôn ra mười đầu ngón tay, cỗ nhiệt lực kia làm cho da ngứa ngáy, hướng về nơi mặt trời mọc, tâm thần kích động. Bùi Dật hiện tại thực hiện vị trí “Đội trưởng” một lần nữa và bên cạnh hắn còn có ít nhất hai đội viên cùng đồng hành chiến đấu.
Trong thành phố sau tháng Ramadan, những người phụ nữ mặc trang phục giống như đang mang một cái túi đựng thức ăn lang thang trên các con phố, những người đàn ông thì mặc áo choàng dài chiếm cứ hết con đường dốc vốn đã chật hẹp, còn có thể nhìn thấy những tín đồ sùng đạo đang quỳ lạy cúi đầu.
Lãnh Kiêu điều khiển xe điện chạy thẳng vào chợ, lật ngược mấy cái sọt, vượt qua một chiếc xe buýt đang chạy trên đường phía trước.
Đó là một chiếc xe buýt đã được cải tiến, hông xe cố tình làm dày lên, chính là do thế cục hỗn loạn của nơi này nên phải cải tạo thành “bọc giáp”. Xe lớn gầm rú chạy qua giao lộ, cả hai đều không kịp thắng lại, con lừa điện của Lãnh Kiêu giống như ngựa hoang thoát cương lao thẳng vào.
“Này?!” Bùi Dật hét lên, là lo lắng cho người phía sau kia.
Chương Thiệu Trì đã sớm nhìn thấy chiếc xe buýt kia, trước đó đã nghiêng người thắng xe lại, thắng xe sắp bị anh bóp nát và anh buộc phải dùng chân trái của mình như một bàn đạp thắng lớn bằng thịt người làm tung lên một mảng bụi mù từ mặt đất, lòng bàn chân giống như bị lửa thiêu rụi.
Trong kênh nghe thấy một loạt tiếng hít thở kinh tâm động phách, cùng với tiếng lốp xe, tiếng linh kiện kim loại và mặt đường va chạm với nhau biến dạng khung tản nhiệt.
Bùi Dật từ trên nóc nhà nhảy xuống, lao về phía nơi xảy ra sự việc.
Con lừa điện của Lãnh Kiêu bay lên trời, đập vỡ cửa kính xe buýt, kính vỡ tan tành, tiếng người thét la hét. Tên nhóc kia cũng chật vật lăn sang một bên.
Mà Chương Thiệu Trì thần kỳ khống chế được chiếc “Thần mã” dưới háng mình một cách thần kỳ, không ngã xuống chỉ vẽ ra một đường vòng cung trên mặt đất, sau khi điều chỉnh lại còn có thể chạy tiếp?
Hàng hóa trong nước quả nhiên danh bất hư truyền, vô luận là trình độ rắn chắc chịu đựng của con lừa điện này, hay là tố chất tâm lý và kỹ năng tuyệt vời của người lái xe, đều khiến cho người đám đông phải kinh ngạc thở dài.
Bùi Dật hô: “Trong tay hắn còn có súng! ….. Hãy cẩn thận! ”
Chương Thiệu Trì: “Tôi không sao”
Hai người bọn họ lại không ngờ tới, khi mặt trời đỏ ló dạng trên đỉnh của ngôi đền, một ngày kinh tâm động phách này lại vừa mới bắt đầu.
Chương Thiệu Trì cũng không ngờ rằng, ngay trước mặt anh không xa, Lãnh Kiêu bị ngã nặng nề trên mặt đất lại không bị ném thành bánh nhân thịt, lăn long lóc từ trên mặt đất lại bò lên, xoay người kéo cửa sổ xe vỡ vụn kia lên, xoay người nhảy vào.
Động tác nhảy vào qua cửa sổ xe làm cho bên trong nổ ra vô số tiếng la hét, qua cửa kính xe có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt hành khách trên xe ……
“A!” Bùi Dật trong lòng biết không ổn.
Lần này, Chương Thiệu Trì xem như ở mảnh đất hoang dã nơi dị quốc tha hương, mở rộng tầm mắt, nhìn thấy được một đặc vụ át chủ bài thực sự, trong giây phút sinh tử luôn cơ trí nhanh nhẹn, ngoan cường cùng hung ác. Vị nghiệp dư này của hắn tới đây chỉ diễn vai quần chúng, hành nghề không giấy phép, cũng chỉ có thể giúp Đội trưởng Bùi lái một chiếc xe máy điện.
Lãnh Kiêu vốn dĩ ngã đến rụng rời chân tay, người xe tách ra, nhưng hắn còn có thể chống lại bằng một động tác. So sánh ra, Chương Thiệu Trì mang danh là nam thần xe đạp leo núi mùa thu nổi tiếng, lái xe vô cùng đẹp trai, nhưng vô dụng, vẫn là không đủ tàn nhẫn.
Tài xế xe buýt đạp thắng, lảo đảo trên mặt đường, lập tức bị họng súng lạnh lẽo chống sau gáy, sợ tới mức cứng đờ.
“Không được thắng, tiếp tục lái về phía trước.”
Vì vậy, xe buýt không có dừng lại, đột nhiên khởi động trước mắt bao người. Tài xế đang bị Lãnh Kiêu chỉ súng vào, dẫm vào chân ga.
Lãnh Kiêu hung hăng đè họng súng xuống, khiến tài xế hồn phi phách tán, hoảng loạn hoảng loạn lại nhấn thêm ga. Xe buýt điên cuồng lao ra khỏi tầm nhìn, người dân ở chợ chạy tán loạn. Mà cửa sổ phía sau của chiếc xe này dán biển hiệu, dùng tiếng Trung viết rõ ràng【 Công ty TNHH Kỹ thuật Điện tử Trung Quốc XX 】.
Đây thực chất là một tuyến xe buýt sớm, phương tiện đi lại của Công ty Kỹ thuật Điện tử Trung Quốc XX có trụ sở tại Cairo.
Một nhóm người tóc đen mắt đen ngồi trên xe, chính là một nhóm kỹ sư CNTT không vũ trang chỉ có máy tính xách tay đang hoảng sợ, bị kẻ bắt cóc cầm súng dí vào sợ hãi tới mức toàn bộ ôm đầu.
Sau đó Chương Thiệu Trì nhớ lại trận chiến này, Lãnh Kiêu khi đó giống như một kẻ mất trí, rõ ràng có thể cầm hai khẩu súng đại khai sát giới, để cho một chiếc xe chở kỹ sư vô tội chôn cùng mình.
Nhưng người này đã không làm vậy.
Lãnh Kiêu lúc ấy một súng chống vào đầu tài xế, ánh mắt lạnh nhạt: “Lái xe đi, không được dừng lại, đạp ga, phóng xe vào thành phố.”
Hung thủ kiêu ngạo tự phụ, không quá tàn nhẫn xuống tay với dân thường, bởi vì giết chóc như vậy không có được cảm giác vẻ vang và thành tựu. Chỉ có tấn công những kẻ danh tiếng lớn, hoặc là đối phó với người lợi hại nhất, mới là là suy nghĩ của những kẻ liều mạng.
Cho dù là trận chiến cuối cùng, cũng phải đánh một trận thành danh.
Bùi Dật cướp một chiếc xe mui trần, cặp sát phía bên phải xe buýt. Gương chiếu hậu vỡ tan tành sau khi va chạm thân mật, Bùi Dật giẫm lên đầu xe nhẹ như yến, ngang nhiên bám lên nóc xe buýt!
Tới đây.
Đánh đi.
Lãnh Kiêu dựng thẳng họng súng, tiếng súng vang lên như nổ “pháo kép”, nóc xe lập tức xuất hiện một hàng lỗ đạn màu đen. Những tiếng gào thét vang lên trong xe, còn những người đàn ông thì chết lặng vì sợ hãi.
Bùi Dật ở trên nóc xe lăn lộn né tránh một loạt đạn, lăn về phía đuôi xe, gian nan bám lấy không để mình ngã xuống.
Lãnh Kiêu bỏ qua một xe người, mục tiêu rõ ràng, nửa người trên thò ra ngoài cửa sổ, cũng rất mạnh mẽ trèo lên nóc xe. Tiếng đánh nhau cùng các loại đồ vật vỡ vụn xuyên thấu tầng sắt trên nóc xe, giống như một người đang nhấc người còn lại lên rồi nện xuống vậy, tiếng động lớn vang lên, đập ra một mảng lõm xuống lớn trên nóc xe……
Súng lại cướp cò lần nữa, lại là một loạt đạn lạc xuyên qua nóc xe, lần này bắn vào trong xe.
Phốc ——
Tài xế nhào tới phía trước, nằm sấp trên tay lái, ánh mắt vỡ vụn, từng giọt máu văng tung tóe trên cửa sổ phía trước!
Xe buýt mất khống chế, trong nháy mắt, “Cứu mạng ——” toàn bộ hành khách bị ném sang một bên thùng xe, kêu la thảm thiết. Chiếc xe vốn đã mất khống chế lại bị nghiêng, hai người ngồi trên nóc xe cũng bị quán tính ném sang một bên, cứ như đang ngồi trên phi thuyền vậy.
Lúc đó cửa trước bị bật mở ra, Chương tổng đá văng con lừa điện dưới chân, móc người vào cửa xe.
Quán tính gần như muốn quăng anh xuống, anh dùng ngón tay bám vào khung cửa, từng chút từng chút gian nan bò lên. Khi đó trong lòng anh chỉ nghĩ là Tiểu Bùi còn ở nóc xe, và trong xe còn nhiều người như vậy, không thể để cho chiếc xe này lật xuống đường ……
Chiếc xe buýt bị tàn phá này loạng choạng chạy lên cầu dẫn vào đường quốc lộ, đang gào thét lao thẳng xuống chân cầu cao 20 mét. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tay lái bị bẻ trở lại, chiếc xe hung hãn đâm ngang làm méo mó lan can kim loại, đâm gãy cột bê tông, cuối cùng cứng rắn bẻ trở lại đường lái xe bình thường.
Bùi Dật suýt chút nữa đã bị văng ra khỏi xe, lại quăng trở lại, hai chân xẹt qua không trung, nhân cơ hội một chân đá văng Lãnh Kiêu ra xa bảy tám mét.
Tiếng thở dốc tràn ngập màng nhĩ, cũng không phân biệt được là ai đang thở.
“Ca?!” Bùi Dật hét lớn.
Hắn lập tức nghe thấy Chương tổng rất bình tĩnh nói: “Ở đây… Tài xế của em đang điều khiển chiếc xe hỏng bét này.”
Đội trưởng Bùi đáng tiếc không thể nhìn thấy cảnh uy phong như vậy: Chương Thiệu Trì kéo tài xế với một lỗ máu trên vai cho nằm sấp một bên, ngồi vào vị trí lái xe, giữ lấy tay lái, chở một xe kỹ sư xui xẻo bị đập đầu chảy máu và một đôi thù địch trên nóc xe vẫn còn đánh đến khó phân thắng bại!
Tất cả dường như không có chút gợn sóng nào, Chương tổng nói chuyện ngữ điệu giống như đang lái xe riêng ở nhà, lúc này đang chạy trên đường vành đai 3 ở Yến Thành, mà cầu vượt ở đó được thiết kế có chút phức tạp kỳ lạ, phải vòng qua một chữ lớn, rốt cục vòng về đường chính, giống như tản bộ trong sân vắng, lái xe về cửa nhà mình.
Giữa con người và con người có tính cách khác nhau, thời điểm đối mặt với nguy hiểm cũng sẽ không giống nhau. Có một số đàn ông có thể trực tiếp bị dọa thành liệt dương, người gặp phải hoảng sợ người ngoài sẽ nhìn không ra, sợ hãi đều giấu phía sau.
Chương Thiệu Trì khống chế xe không bị rơi cầu, lúc này cố gắng thắng lại.
Két……
Anh đạp vào má thắng nhiều lần, không có phản ứng, không giảm tốc độ. Nó bị trục trặc sao?
Lại cúi đầu tìm cần gạt tay. Thắng tay dường như vừa bị ai bẻ gãy, toàn bộ thiết bị bị phá hủy.
Chương Thiệu Trì hiểu ra, mắng một câu ‘con mẹ nó’! Lãnh Kiêu vừa rồi buộc tài xế đạp ga điên cuồng, có thể đồng thời phá vỡ thắng xe —— đây là một chiếc xe buýt tuyệt lộ không dừng được.