Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 56




Thành Đô, Trung Quốc.

Thiên hạ thái bình, non xanh nước biếc, một tầng hơi nước ẩm xâm nhập vào tận tâm can.

Màu xanh cây lá tươi tốt của núi rừng rậm rạp. Tiếng chuông ngân vang trong ngôi chùa trên đỉnh núi gột rửa cho tâm hồn trở nên thanh thản.

Những người bán hàng rong mặc áo lạnh bày hàng bên đường cũng không vội vàng cố gắng rao bán, họ ngồi chơi mạt chược hoặc đơn giản là ngồi xổm trên băng ghế dài nhàn rỗi hút thuốc chờ đợi khách hàng đến cửa.

Đây là một thành phố nhàn nhã mà tận sâu trong trái tim luôn khát vọng. Bùi Dật nói với Chương tổng: “Chờ sau khi tôi nghỉ hưu, nếu tôi còn khỏe mạnh, không cần phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở ‘Tiểu Hồng Lâu’, chúng ta hãy sống ở đây đi.”

Chương Thiệu Trì rất muốn nắm lấy cái miệng xui xẻo của đứa nhỏ này, đem câu nói linh tinh rất khó nghe như  “Nếu tôi còn khỏe mạnh” “Phòng chăm sóc đặc biệt” nuốt trở vào.

“Được rồi, mua một tòa nhà.” Người đàn ông giàu có vui vẻ quyết định.

Ha ha, Bùi Dật cười đến lộ ra hàm răng trắng rất chỉnh tề: “Ông chủ hào sảng ghê? Tôi vốn chỉ muốn mua một ngôi nhà nho nhỏ, chúng ta sẽ làm một khu nghĩ dưỡng nông thôn, tôi chịu trách nhiệm ngồi ở quầy thu tiền còn anh phụ trách nấu ăn ở sau bếp rồi lái xe đưa đón khách… Ha ha ha…”

Hắn đang nghĩ đến chuyện tươi đẹp kia thì bị người đàn ông dùng hai ngón tay chai sần nắm lấy cái miệng lải nhải không ngừng của hắn, nhéo cho hắn tỉnh lại.

“Chờ đến khi em về hưu, nếu khi đó thân thể tôi còn mạnh mẽ cứng rắn sẽ cùng em tiếp tục lăn lộn!” Chương Thiệu Trì hừ lạnh.

Bùi Dật lập tức quay đầu lại, nụ cười trên mặt biến mất, dựng thẳng ngón tay lên trên môi Chương tổng: “Anh vẫn luôn mạnh mẽ cứng rắn, xương cốt sắt thép, hàng to dùng tốt, lại không có già, không được nói lung tung.”

Thành ngữ bốn chữ kia nói lên khả năng tài năng của một việc nào đó khiến cho ông chủ vô cùng tự hào sảng khoái. Chương Thiệu Trì nắm toàn bộ bàn tay của Bùi Dật trong tay mình, siết chặt mười ngón tay đi trên đường.

Bọn họ đi đến quán nhỏ ven đường, mua một đĩa bánh nếp đường nâu và hai chén cao quy linh của anh bạn trẻ đang chơi mạt chược. Không còn chỗ ngồi, họ chỉ đứng ở bên đường cúi đầu vừa hút vừa ăn.

Sau khi ăn xong, chùi miệng……

Sau khi Đội trưởng Bùi về nước báo cáo công tác xong đã dùng cơ hội nghỉ phép hai tuần để đi đến một số nơi ở phía nam. Tìm đến địa chỉ của người quen cũ mà hắn có để hỏi thăm và tìm kiếm quê quán của Ninh Phi Ngữ cùng với Hoàng Vĩnh Phong.

Tại quán thịt nướng trong con hẻm nhỏ, những người trẻ tuổi đã vùi đầu vào việc làm xiên nướng cho khách cả đêm. Việc buôn bán này rất dễ gặp nỗi nóng, thực khách địa phương và khách du lịch rất đông, mặt bàn cũng bị lật vài lần.

Đêm tối rực rỡ phản chiếu ánh lửa, tiếng người ồn ào, lửa than làm đỏ bừng khuôn mặt của Du Phi.

Mặc một cái áo thun cũ đã được giặt trắng, quần đùi rộng, mang dép lê và đang ngậm nửa điếu thuốc, ăn mặc theo cách thông thường của người dân địa phương.

Điếu thuốc trên môi dường như luôn luôn là một nửa, hút mãi cũng hút không hết, chỉ ngậm ở bên miệng và chậm rãi cảm nhận dư vị thuốc lá, thật lâu cũng không muốn tiếp tục hút một điếu mới, cũng giống như là hoài niệm đối với cố nhân nào đó.

Bùi Dật ngồi ăn hoành thánh ở quầy hàng đối diện đầu ngõ.

Hắn còn chỉ gọi mà không ăn, ngồi rất lâu, đã gọi tổng cộng bốn chén, tất cả đều đẩy cho bạn trai hắn ăn. Cuối cùng Chương tổng không thể nhịn được nữa đã nói, con mẹ nó em đừng gọi hoành thánh nữa!

Bùi Dật vẫn nhìn chằm chằm quầy hàng cách đó khoảng mười mét, đối diện với quầy hàng là người trẻ tuổi tên là Du Phi, chăm chú nhìn thật lâu.

Cũng không hiểu mình muốn làm gì, hắn biết rõ không thể tra cứu được bất cứ thứ gì hữu ích. Đây hoàn toàn chỉ là một chấp niệm trong lòng, hắn muốn biết những người đó là ai và họ thực sự trông như thế nào. Hoặc chính là muốn nhìn vào dáng vẻ những người trước mắt này, từ hình dáng đến ánh mắt đang qua lại trên bàn mạt chược hay là một điếu thuốc lá ở giữa ngón tay để tìm kiếm bộ dáng trong sáng vốn có của mình.

Nửa đêm, thực khách cuối cùng cũng giải tán, còn hai bàn vẫn đang chờ bia và đậu phộng ăn vạ không đi. Du Phi ngồi bên cạnh quầy hàng, cúi đầu lướt điện thoại di động.

Không biết có phải đang lướt hình của bạn trai nhỏ trước kia hay không, còn những bức ảnh cũ đó sao?

Màu xanh lá cây dày đặc bao quanh giờ tan tầm, con phố dài trước cổng trường rộn ràng nhộn nhịp, xe đạp chạy tán loạn. Hai cái thanh niên cao gầy, một người đi xe đạp chở một người khác chạy trên đường của xe máy, tiếng cười hòa với tiếng còi xe đang băng qua đường ……

Thanh niên đang đạp xe Du Phi nói, “Lốp xe đều bị cậu ngồi xẹp, tôi phải vay tiền mẹ mua một con ngựa mới.” Thanh niên ngồi ghế sau Ninh Phi Ngữ nói, “Kiếm tiền mua cho cậu một chiếc Mercedes? chiếc xe màu xám bạc mà cậu vừa cọ vào lúc đi qua, xác định mục tiêu đặt sính lễ như vậy nha!” Du phi cười nhạo nói “Cậu năm mươi tuổi có thể trả hết khoản vay học phí sao! Cậu có phải lại trộm tiền vay tiền hay không, ‘ba ba’ kêu tôi nói với cậu đừng làm những chuyện đó……”

Những đốm sáng rải rác phản chiếu trên bàn sách của ngôi nhà nhỏ, chiếc máy tính để bàn đã qua sử dụng, con trỏ trên màn hình cũ rất khó di chuyển, Du Phi không ngừng đánh máy: Tôi không cần Mercedes, tôi cũng không cần đi Mỹ, cậu có thể trở về không?…

Một đôi vợ chồng trung niên mập mạp ăn mặc giản dị, buổi tối lại đây hỗ trợ thu dọn sạp hàng, cả nhà trầm mặc dọn dẹp. Người phụ nữ thỉnh thoảng nói mấy câu với Du Phi, chỉ huy con trai làm việc. Vừa nhìn đã biết là một gia đình cần cù chăm chỉ.

Bùi Dật xa xa nhìn thấy, sự việc đã qua lâu như vậy mà trên cánh tay Du Phi vẫn buộc một đoạn vải đen.

Hắn quay đầu lại, hốc mắt thoáng cái ướt sũng, lại khó chịu.

Chương tổng duỗi tay xoa nhẹ tóc của hắn, biết hắn vì sao khó chịu, lặng lẽ an ủi.

Anh cũng đang dần hiểu rõ người bên cạnh. Tiểu Bùi của anh luôn thích dùng vẻ ngoài phóng đãng, ngổ ngược và bất cần để cố gắng che dấu ý thức trách nhiệm lắng đọng trong lòng mình.

Tính cách như vậy rất tổn hại. Bởi vì luôn cảm thấy áy náy, tròng lòng sẽ luôn dày vò và tự trách. Muốn sửa chữa lỗi lầm rồi lại xấu hổ tìm sự đồng tình của người khác, ngày càng nghiêm trọng lại dùng cách khác bộc lộ cảm xúc … Dần dà, bản thân không còn phân rõ?

Chương tổng cuối cùng cũng quyết định tính tiền rời đi, móc ví đứng dậy, gật đầu một cái với đại bảo bối: Ngoan, có một số chuyện đừng suy nghĩ nhiều, đừng làm cho bản thân khó chịu.

Bùi Dật trước khi đi, đã mua tất cả các xiên thịt còn lại ở quầy hàng nhà Du Phi, không cần biết là sống hay chín. Như vậy có thể làm cho cả nhà kia sớm trở về nghỉ ngơi, phải không?

Du phi sửng sốt, đứng lên dùng khăn xoa tay: “Tôi nướng cho cậu?”

“Không cần.” Bùi Dật rũ mắt nói

“Nướng đi! Nếu không làm sao ăn.” Du phi nói.

“Không cần, tôi cứ ăn như vậy.” Bùi Dật chỉ thuận miệng nói, làm cho Du Phi nhíu mày. Du phi ngậm điếu thuốc nghĩ, vị khách này có tật xấu sao?

“Chúng tôi trở về tự nướng ăn, làm bữa tối.” Chương Thiệu Trì cầm lấy một túi nilon các loại thịt xiên, ôm eo Đội trưởng Bùi rời đi.

Ra khỏi đầu ngõ, Bùi Dật quay lại ôm lấy eo người đàn ông của hắn, cả người rất ngoan ngoãn.

Bùi Dật lau mặt: “Nếu tôi có thể tìm ra sự thật, đưa kẻ có tội cho pháp luật trừng trị, cũng xem như là đã cho những linh hồn trong sạch và vô tội này một lời giải thích.”

Trong tiềm thức, nếu hắn không tìm ra sự thật, hắn không cách nào cho những người mà hắn cho là chết oan và thân nhân của họ một lời giải thích, không xứng đáng có một cái chết lúc về già. Nội tâm luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, mà sâu xa hơn là “phẫn nộ” xuất phát từ sự mờ mịt sau khi truy tìm nguồn gốc bản thân.

Bạn học Tiểu Ninh đã chết, còn có bạn trai và người thân luôn nhớ nhung.

Cuối cùng tôi cũng biết bạn học Tiểu Ninh là ai, còn bản thân tôi? Tôi là ai, người thân và gia đình tôi ở đâu?…

“Được rồi, trở về nướng thịt cho em ăn bữa khuya được không?” Chương Thiệu Trì lắc lắc túi ni lông trong tay phát ra tiếng “ào ào”, cắt ngang những suy nghĩ lộn xộn rồi ôm chặt người yêu vào lòng.

Mỗi linh hồn vô tội đều nên được bảo vệ và giải thoát nhẹ nhàng.

Người thân, gia đình, người yêu của bạn, trên thực tế, luôn luôn ở bên cạnh bạn, không bỏ rơi bạn, không rời đi.

Lần này trở về Yến Thành, Chương tổng cũng có rất nhiều chuyện muốn bắt tay vào điều tra, muốn biết rõ ràng, không thể thờ ơ được nữa. Anh cũng muốn tìm lại năm năm mất tích không biết tung tích ở bên ngoài của Tiểu Bùi, còn có người thân của Tiểu Bùi, và tình yêu ngọt ngào giữa hai người suốt bao năm qua.

【 Trần Phó Phòng, tôi đã về Yến Thành chúng ta gặp nhau đi. Bữa tối lần trước nợ ông, tôi đã sắp xếp một bữa tiệc, tôi muốn mời lại ông. 】

Ông chủ Chương hiếm khi nói chuyện khách sáo, lặng lẽ gạt Đội trưởng Bùi gửi tin nhắn liên lạc.

……

Bùi Dật đến thăm nhà chồng và “bố mẹ chồng” của Ninh Phi Ngữ, còn thuận đường đến nhà cha mẹ nuôi của hắn, ngây ngốc đứng ở cửa nhà người ta mấy tiếng đồng hồ.

Hắn cũng không đi lên quấy rầy, không đóng vai paparazzi gây phiền nhiễu, phỏng vấn người không còn con trai sẽ có cảm giác gì. Hắn lặng lẽ đến thăm, và sau đó lặng lẽ rời đi.

“Sau này cũng về nhà nhiều hơn nhìn ba mẹ em đi.” Chương Thiệu Trì nói một câu.

“À.” Bùi Dật cúi đầu nhìn giày.

“Bọn họ vẫn rất coi trọng em.” Chương Thiệu Trì nói, “Em có tiền đồ hơn so với em trai em, dù sao cũng không thua kém con khỉ nhỏ đó!”

“Tôi vốn dĩ rất có tiền đồ nha.” Bùi Dật lại cười, “Nhưng mà ba mẹ tôi nhìn thấy, tôi lăn lộn chung một chỗ với Nhị Cữu Cữu, trời ạ, danh tiếng bên ngoài của Chương tổng, cả đời này của tôi đã cho anh, là người của anh rồi, bọn họ hoàn toàn từ bỏ tôi trên phương diện tình cảm!”

Chương Thiệu Trì giơ chân lên đá vào mông cháu trai mình, tên khốn này…

Trăng sáng sao thưa, dưới ánh đèn đường là một đôi bóng dáng kéo dài, chiếu sáng những người đi bộ vào ban đêm lúc này không thể phân biệt đó là ngọn đèn hay là ánh trăng.

Bùi Dật bất giác nắm lấy tay Chương tổng, dựa vào bả vai, lại phát hiện hắn quá cao không thể làm tư thế “Chim nhỏ nép vào người”.

Hắn cười “khanh khách”, áp mặt hôn lên trán người đàn ông: “Ca, anh bị lùn đi phải không?”

Lời này khiến người ta không thích nghe, Chương Thiệu Trì nhíu mày: “Em cảm thấy tôi có thể co lại sao?”

“Cũng đúng ha.” Bùi Dật nói, “Là tôi cao lên, cữu cữu.”

Chương Thiệu Trì dựa vào vị trí và cảm giác khi vuốt ve sau gáy của Tiểu Bùi, cùng với độ cao khuỷu tay dựng lên, cũng có thể xác định đứa nhỏ cao lên.

“Hai mươi ba còn có thể phát triển?” Chương Thiệu Trì nói, “Em chỉ phát triển vóc dáng thôi sao?”

“Ừm.” Bùi Dật nhẹ nhàng nói dưới ánh đèn đường, “Tôi nghẹn quá, toàn bộ hormone đều dùng để phát triển.”

“Hormone của anh đều dùng để mọc mụn đúng không?” Hắn lại không sợ chết mà véo véo mặt Chương tổng, hung hăng mà chọc một cái mụn nhỏ đang sưng tấy trên cằm.

Mẹ kiếp, cái hay không nói, nói cái dở, nghẹn một bụng, anh khó chịu nói: “Em trở về đo lại cẩn thận, tôi nghẹn hormone mấy năm nay, kích cỡ dài như thế nào?”

Nhịn không được lại hôn lại cùng một chỗ, rất ăn ý, đường viền môi đều vô cùng trùng hợp.

Ánh mắt nhìn nhau có chút hoảng hốt, xúc động, người trước mắt vẫn ngây thơ tốt đẹp như lúc mới yêu.

Đêm đó, ở tại một căn phòng nhỏ trong khu nghĩ dưỡng nông thôn, chi phí cực kỳ rẻ

Căn phòng nhỏ đến chỉ có thể đặt một cái giường đôi nhỏ. Hai người lớn chen chúc, giống như ngoại trừ lên giường làm tình, thật sự cũng không có chuyện gì khác để làm.

Bùi Dật vừa từ phòng tắm đơn sơ bước ra, chỉ mặc áo lót và quần đùi rộng rãi đã bị người đàn ông ôm vào trong lòng, cánh tay rắn chắc dùng hết sức siết chặt hắn, tay liền vươn xuống dưới. Sức mạnh của đôi tay và hơi thở nóng bỏng, chính là muốn đòi quyền lợi thân mật giữa người yêu nhau.

“Ca, tôi…” Bùi Dật lại run lên, ánh mắt lấp lánh, làn da sau vai khẽ run lên giữa môi và răng của người đàn ông, hưởng thụ, khát vọng, nhưng luôn sợ hãi. Thật giống như cầm trên tay một sợi dây đỏ và một sợi dây vàng, không biết cái nào là mới kíp nổ của quả bom, lúc nào cũng có thể đem một thân linh kiện này của mình kích nổ.

“Để cho tôi sờ.” Giọng nói đè nén của Chương Thiệu Trì, trên vai hắn, sau đó là cổ, di chuyển đến ngực, rất dịu dàng mà hôn hắn.

Chương tổng mạnh mẽ đem người đặt ở bên cạnh bàn ăn, dùng răng vén áo Bùi Dật lên, đẩy lên đến cổ, để lộ ra lồng ngực trắng như tuyết, anh từng ngụm từng ngụm mút những chỗ mê người kia, mút hai đậu trong suốt kia…… Bùi Dật thoải mái đến phát run, giống như cầu xin, không nhịn được bắt lấy hai tay người đàn ông của hắn kéo tới và đặt lên trên mông của mình, hắn cũng chịu không nổi.

Lần trước cố gắng thân mật, hai người thiếu chút nữa cãi nhau, náo loạn không vui.

Chương Thiệu Trì lần này rất cẩn thận không đi quá giới hạn, đôi mắt rất khôn khéo thỉnh thoảng xẹt qua mặt Bùi Dật, quan sát những cảm xúc tinh tế kia. Người yêu của anh rõ ràng cũng muốn, dù sao tuổi trẻ cường tráng không chịu được bị trêu chọc, khi dục vọng dâng trào thì đôi môi ướt át hồng nhuận, khóe miệng sau khi không ngừng hôn môi chảy ra một tia nước miếng, bất giác sờ vào hạ thân anh, phía dưới quần đùi kiêu ngạo cứng rắn thẳng tắp.

Bùi Dật vừa muốn nói, Chương tổng đã nói trước.

“Nào, đo kích thước cho tôi đi, xem mấy năm nay có dài ra không?…… Đo bằng miệng.”

Chương Thiệu Trì từ trong mắt của Bùi Dật rõ ràng nhìn thấy một tia cảm xúc như được đại xá, trút được gánh nặng. Bùi Dật cười, không chút trốn tránh, quỳ xuống ôm lấy chân anh, cho dù là trong lòng có áy náy hay là phục tùng, mê luyến vốn đã khắc sâu trong xương, hắn đều quỳ xuống ‘làm’ cho anh.

“Có dài không?” Chương Thiệu Trì vuốt tóc người yêu.

“Ừm, lớn.” Bùi Dật nuốt nước bọt và nói, “Ca… Anh thật tốt, thật đẹp trai.”

Cổ họng bởi vì chôn vật kim loại nhỏ mà không ngừng cố gắng trượt, làm cho Chương tổng trầm mặc quan sát lại cảm thấy đau lòng mà vuốt ve khuôn mặt anh yêu tha thiết.

Hai người đi từ bên cạnh bàn cho đến khi nằm xuống giường. Chương Thiệu Trì tựa vào đầu giường, căn phòng rách nát này, quả thực là “khách sạn” tồi tệ nhất mà mấy năm nay anh từng ở, ngoại trừ giường không có gì, cũng quả thật ngoại trừ giường cái gì cũng không cần.

Anh rút thắt lưng ra, thuần thục trói hai tay cổ tay Bùi Dật ở sau lưng, dùng sức kéo một cái.

Cảm giác trói buộc do thắt lưng siết vào cơ bắp lập tức làm cho Bùi Dật tan rã mê loạn, si mê tiến lại gần háng anh động tình liếm hôn. Dùng đầu lưỡi từng bước từng bước mà đẩy ra cúc áo sơmi của anh và hôn lên ngực.

“Quá tuyệt” Chương Thiệu Trì dịu dàng mà hôn lại khen, “Bảo bối, em thật là đẹp mắt.”

Hai người đều vô cùng động tình, im lặng ăn ý thỏa mãn đối phương, biết người yêu thích như vậy, cũng đều khẩn trương muốn làm hài lòng người trước mặt.

Chương tổng cuối cùng dùng cà vạt của mình che mắt Bùi Dật.

Như vậy không cần phải nghiên cứu biểu hiện trong ánh mắt của đối phương, để tránh ánh mắt của nhau trong bóng tối.

Nếu như đây là cách mà Bùi tiên sinh hiện tại có thể tiếp nhận, anh cũng có thể nhịn, không quá phận ép buộc cưỡng cầu, bảo bối vui vẻ là tốt rồi…… Dù sao cũng mẹ nó đã nhịn năm năm rồi! Cạo đầu lại khoác một bộ áo cà sa bưng một con cá gỗ anh có thể ra ngoài rẽ trái đến Văn Thù viện nổi tiếng nhất trong thành xuất gia, năm năm qua là cuộc sống của một hòa thượng.

Người đàn ông đẹp trai bị trói, cam tâm tình nguyện quỳ gối ở đầu giường, cuối cùng làm cho Chương tổng lần này thống khoái, thoải mái mà bắn.

Tay Chương tổng luồn vào quần lót Bùi Dật, đột nhiên mạnh mẽ bắt lấy cánh mông vểnh lên, kéo người lên giường!

Người trong ngực run rẩy kịch liệt, đôi mắt bị bịt kín khi rơi vào bóng tối mê man và không biết làm sao. Chương Thiệu Trì dùng kỹ thuật khóa khớp khống chế người khác, sau đó tách hai chân ra, bàn tay to kéo mạnh cánh mông, động tác nặng nề cùng tiếng thở dốc chém nát thần trí, đều hỗn loạn…

Mèo Hoang Nhỏ của anh đã trưởng thành, dáng người cũng đẹp hơn trước rất nhiều, lộ ra vẻ quyến rũ mạnh mẽ của một người đàn ông trưởng thành. Nhưng mà, đây lại là Đội trưởng Bùi sắc bén xảo quyệt, võ công cao cường, đang ở trong lòng của người yêu, ngoại trừ hạ thân sưng đỏ, rất thống khổ mà cứng rắn, các nơi khác đều mềm nhũn, giống như bị rót mê hồn dược vô lực phản kháng, hai chân bị giơ lên cao.

Lúc Bùi Dật như sụp đổ gọi ra “Ca”, cho rằng Chương Thiệu Trì tiến thẳng cắm vào……

Hắn lại đột nhiên rơi vào một mảnh nước biển ấm áp, ấm áp, làm toàn thân nóng lên. Dòng nước ấm lại mênh mông chảy khắp người, làm cho hắn so với vừa rồi càng mềm hơn, cả người run rẩy.

Hắn hai mắt bị bịt lại nhìn không thấy gì, nửa người dưới ngâm mình dưới sự vuốt ve săn sóc, vỗ về chơi đùa của người đàn ông, hắn sắp điên rồi, Lần đầu tiên hắn phải hét lên “a” và sau đó không thể kiểm soát được…

Hình như thật sự không khống chế được, Chương Thiệu Trì cũng có chút kinh ngạc, phản ứng lớn như vậy? Em là một con chim non sao?

Khoái cảm giống như một dòng nước lũ vỡ đê dâng lên hai chân, nuốt chửng các đầu dây thần kinh của mỗi ngón chân. Hai cổ tay bị trầy xước trong lúc giãy dụa làm cho loại khoái cảm này từ trong mỗi một khối khớp xương bò ra, cảm giác tê dại như kiến gặm cắn liếm qua toàn thân, a, a, bức cho Bùi Dật điên cuồng động tình mà đưa đẩy trong miệng người đàn ông.

Chiếc cà vạt bịt mắt cuối cùng cũng ẩm ướt. Hơi ẩm thấm ra làm cho Chương tổng nhìn thấy. Xương quai xanh cùng ngực Bùi Dật ướt đẫm mồ hôi, cả người mềm nhũn nằm trên giường, thân thể khoái hoạt cùng tinh thần khổ sở giao tranh phóng túng.

Chương Thiệu Trì hơi sửng sốt một chút, dừng động tác, lập tức hiểu ra.

“Đã bao lâu rồi không có như vậy? Bao lâu?”

“Ca……”

“Nói cho tôi biết, bao lâu rồi? Em mấy năm rồi không để cho đàn ông hút qua sao?” Anh biết rõ còn cố hỏi, một lần nữa xác nhận sở hữu của mình.

Nước mắt Bùi Dật từ mép cà vạt chảy xuống, hai chân dài quấn quanh người anh, đau đớn mà rên rỉ: “Năm năm, không có, không có …… Ca, anh ——”

“Nhớ tôi không?”

“Ca, anh yêu tôi, anh ôm tôi, tôi nhớ anh……”

Trong một khoảnh khắc, từ tiếng rên rỉ rã rời cuối cùng là những giọt nước mắt giàn giụa trên mặt, đau đớn cùng sung sướng thỏa mãn như sắp chết.

Đêm đó cả hai đều rất thoải mái, dùng sự dịu dàng khắc chế để thỏa mãn đối phương.

Về phần phần tình tiết không thỏa mãn, đã tránh né. Ánh trăng chiếu lên ga trải giường mộc mạc của căn phòng trong khu nghĩ dưỡng nông thôn, một đôi tình nhân quấn khăn trải giường ngủ, mặt đối mặt mà nằm thân mật ôm nhau.

Sau khi Bùi Dật trở lại Yến Thành, hắn đến thăm ‘người chị em’ của hắn còn đang ở phòng thuê tạm thời tại một nhà ga bên ngoài đường Vành đai 5.

“Công ty” đã nhiều năm như vậy vẫn không cấp cho Nhiếp Đại Hoa một căn nhà phúc lợi, thậm chí còn để một cô gái phải đi thuê nhà, Đội trưởng Bùi cho rằng chuyện này quá đáng.

“Tôi chưa lập gia đình, vẫn còn độc thân nha” Nhiếp Nghiên lẩm bẩm, “Lãnh đạo chỉ phân nhà cho những ai đã kết hôn thôi, cho nên hai ta đều không được phân nhà. Tôi không có đối tượng, còn anh đã có đối tượng rồi thì nhanh kết hôn đi đội trưởng!”

“Lãnh đạo thật là kỳ cục, hừ, cô qua chỗ của tôi ở đi.” Đội trưởng Bùi vô cùng sảng khoái, “Ý tôi là chỗ Chương tổng, một biệt thự lớn như vậy không có ai, chỉ có một mình anh ta ở thật quá lãng phí, tôi sẽ kêu anh ấy cho cô ở cái phòng trên lầu hai.”

Nhiếp Nghiên rất là ghét bỏ: “Ở chung với hai người, cả ngày buộc phải nghe ngóng hai yêu tinh các người đánh nhau sao? Tôi không có sở thích đó, tôi không nghe.”

Đội trưởng đại nhân cúi đầu sờ sờ mũi, lỗ tai đỏ lên những khi chột dạ.

“Cô đều nghe thấy rồi sao?”

“Muốn không nghe cũng không được.” Cô gái ngượng ngùng, “Nhưng mà, tôi đã bảo Tiểu Phạm cắt bỏ giúp anh đoạn âm thanh kia, không để cho mỗi lãnh đạo đều phải nghe qua một lần.”

Trong kênh đột nhiên có âm thanh dòng điện, xen vào là giọng nói cứng nhắc bắt chước robot của người nào đó【003】: “Báo cáo đội trưởng —— đã cắt bỏ —— cũng đã lén sao lưu lại cho anh rồi —— bất cứ tình huống nào? ——”

“Cậu dọa chết tôi sao?” Nhiếp Nghiên gõ tai nghe quát lớn, “Im lặng đi, xem phim của cậu đi!”

“Không cần, tôi không quan tâm.” Mí mắt Bùi Dật ửng đỏ, đùa một chút, “Để cho bọn họ đều nghe qua một lần, tôi rất vui nha!”

Hắn đã quen với trạng thái sống không có sự riêng tư này, đây chính là ‘vòng tròn kim loại’ khảm trong cuộc đời hắn. Thiết bị liên lạc thu nhỏ được gắn trong cổ họng đi theo hắn rất nhiều năm, mỗi khi được cập nhật lên mẫu mã tiên tiến hơn, sẽ làm một ca tiểu phẫu xâm lấn để khảm hàng mới vào. Trang bị trên người Đội trưởng Bùi luôn luôn những thiết bị tối tân và tinh vi nhất.

Dưới ngọn đèn vàng, hội chị em nằm cách chăn trên cùng một cái giường nói chuyện suốt đêm, thấu hiểu lẫn nhau.

Nhiếp Nghiên nằm nghiêng nghiêng, đưa tay vuốt ve mái tóc của đội trưởng đại nhân: “Này, anh nói cho anh ta biết rồi sao?”

“Nói cho anh ta biết cái gì?”

“Nói cho bạn trai anh biết, ý tôi là…… Một số bí mật nhỏ trên cơ thể của anh” Nhiếp Nghiên rất hàm súc nháy mắt, trời ạ, lâu lâu nghe những cái động tĩnh đó hai người các ngươi trong kênh, còn có nội dung cãi nhau, giận dỗi, thật sự là quá đủ rồi, nghẹn đến khó chịu biết bao nhiêu.

“Không có nói.” Bùi Dật tính khí bướng bỉnh.

“Vậy tôi nói giúp anh?” Nhiếp Nghiên đề nghị, sau đó cô che mặt lại để xua tan ý nghĩ, “Ai da —— Tôi không thể nói về loại chuyện này, tôi cũng không có cách nào mở miệng.”

“Đừng nhắc tới chuyện hai năm trước, tôi không muốn nhắc tới.” Bùi Dật thống khổ che mắt, vùi mặt vào gối, “Sai lầm tôi phạm phải, cả đời này không cách nào bù đắp được, tôi xứng đáng chịu đau đớn và trừng phạt về thể xác.”

“Không phải, anh đừng như vậy……” Mắt cô cũng ướt át.

“Tôi rất có lỗi với cô.” Bùi Dật nói. Truyền thuyết tốt đẹp của Bridge Of Sighs, tại sao nó không thể chúc phúc cho mọi cặp tình nhân?

Nhiếp Nghiên xoa tóc của hắn: “Sau này đừng nói xin lỗi nữa.”

Biển cát mênh mông, đại dương xanh nhạt, hải âu và mây trắng cùng nhau bay bổng giữa biển trời.

Sa mạc hoang vắng, cồn cát cuồn cuộn. Quả cầu lửa đột ngột nổ tung, chân tay cùng mảnh vụn máy móc bay ngang trước mắt hắn. Có chân tay còn lại của kẻ thù, cũng có chân tay còn lại của đồng đội hắn ……

Mỗi một nhớ lại đều là một hành trình đau đớn, nhưng tính cách của hắn buộc hắn hết lần này đến lần khác ôn lại trong đầu, tôi là đội trưởng, trên vai tôi có nhiệm vụ và trách nhiệm, giả như phán đoán của ta càng chuẩn xác chút, nếu như phán đoán của tôi chính xác hơn một chút, nếu như tôi không bị tên khốn Lãnh Hộc kia vướng chân…… Đội hành động sẽ không thất bại, đồng đội của tôi sẽ không gặp nguy hiểm, chúng tôi sẽ không rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan chết người đó. Đó là trách nhiệm của tôi.

Gương mặt màu hạt dẻ của Lãnh Hộc cũng rất nam tính, mái tóc phản chiếu ánh lửa đang tản ra, giống như dòng điện đánh vào trí nhớ sâu trong đầu hắn, tên này đang cười với hắn. Vô số máu chảy ra từ vết thương trên trán Bùi Dật tưới xuống, ngưng đọng trên lông mi, không thể nào quên được những gì côn đồ kiêu ngạo đã nói với hắn.

Trí nhớ sau dòng điện đi qua tan thành từng mảnh, phần lớn mảnh vỡ đều bị hắn bị hắn cố ý bài xích do phản ứng căng thẳng sau chấn thương, quên đi, chỉ nhớ được sa mạc nóng bỏng và gió oi bức.

“Đội trưởng Bùi, đừng ngoan cố chống cự nữa đi theo tôi đi, em cùng tôi ở bên nhau, tôi sẽ cho em hưởng thụ vui vẻ sung sướng, sẽ không, không bao giờ chịu bất kỳ kẻ nào trói buộc hay dùng thế lực bắt ép.

“Nhìn những ngày bi thảm mà em đang sống bây giờ, em tựa như một con rối xinh đẹp, một con rối đáng thương, bị một đám ngu xuẩn chi phối. Người nắm giữ quyền lực trên thế giới này vĩnh viễn đều ích kỷ, tham lam lại lạnh lùng, người trẻ tuổi như em rõ ràng đang bị bọn họ lợi dụng, hút máu em… Tôi không đeo mặt nạ, người mỗi ngày sống trong bộ mặt giả dối là em!     

“Em xem bộ dáng này của em, em không chịu được cám dỗ, em sẽ ngoan ngoãn mà bò đến bên chân tôi, để cho tôi thỏa mãn em…… Tôi sẽ không giết em, tôi thật lòng ngưỡng mộ Đội trưởng Bùi”

Mỗi câu nói đều là ngụy biện xằng bậy, chính là chiến thuật áp chế tâm lý và chiêu hàng, Đội trưởng Bùi mở mí mắt dính vảy máu: “Mày đừng có mơ, cút đi.”

……

Bùi Dật dùng chăn bịt đầu, tựa vào trong ngực Nhiếp Nghiên.

Nhiếp Nghiên sợ hãi hồi lâu mới an ủi: “Là tình báo sai, không phải lỗi của anh.”

“Cô biết là chúng ta làm nghề này, nhất định không thể phạm sai lầm.” Môi Bùi Dật phát run, “Nếu như tôi ngay cả chút thử thách này cũng chịu không nổi, nếu như kẻ thù của chúng ta không cần sử dụng thủ đoạn cực hình mà chỉ là dùng thân thể dụ dỗ làm cho tôi nộp vũ khí và gục ngã, là sự sỉ nhục mà tôi không cách nào rửa sạch …”

“Tôi hiểu, rất hiểu. Cho nên anh đã giết hắn, anh đã vặn gãy cổ của tên bệnh thần kinh đó, tất cả đã kết thúc rồi.” Nhiếp Nghiên mở to mắt, nước mắt cũng rơi xuống.

Đây chính là khó khăn trong lòng Bùi Dật, khó có thể nguôi ngoai.

Hắn thề sẽ không bao giờ phạm sai lầm nào trên chiến trường. Cho nên hắn đem thân thể của mình niêm phong lại, tuyệt đối không cùng bất luận kẻ nào phát sinh thân mật.

Không muốn nhắc đến chuyện cũ, không biết làm thế nào để thẳng thắn với Chương tổng loại chuyện vớ vẩn này. Hắn không nghĩ gặp được người cũ nhanh như vậy, tình hình tiến triển quá nhanh khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng không biết làm sao, hắn tưởng tượng cảnh gặp lại có thể kéo dài đến “mười năm sau”.

Trước kia hắn luôn cảm thấy, giữa người yêu và nghề nghiệp, sứ mệnh nhiệm vụ của hắn, hoàn toàn tồn tại ở hai không gian song song, không thể giao nhau và cũng không có vướng mắc làm cho hắn an tâm, mang mặt nạ vui vẻ bước đi trong thành phố đầy màu sắc. Nhưng mà có một ngày, hai không gian đột nhiên gặp lại nhau khiến hắn luống cuống tay chân và hoảng loạn, theo bản năng sợ hãi thẳng thắn và chia sẻ.

Cuộc sống không trọn vẹn của hắn, hắn không có bắt đầu cũng thấy không rõ phía cuối con đường. Hắn chỉ có những kỷ niệm tình cảm xa xỉ, mỗi một phân một tấc đều làm cho hắn như đang trần truồng nằm dưới ánh đèn của bàn phẫu thuật. Trên tấm ga trải giường màu trắng có một khối hình người, nếu như lột bỏ lớp mặt nạ thân phận hoa lệ, hắn hình như không có gì cả.

Trong hàng ngàn bộ hồ sơ thân phận, trên một tập tài liệu mỏng và một vài chiếc kẹp giấy, nhìn rất nhợt nhạt.

Chính mình cũng cảm thấy rất không tốt đẹp, bệnh tự ti từ trong xương cốt lại phát tác, hơn nữa giống như sợ hãi tình cảm, rất sợ không xứng với người hắn yêu.

Chỉ thỉnh thoảng nuông chiều mình trong những kỷ niệm xa hoa, hắn mãi mãi biết ơn người yêu của mình. Người đàn ông đã đối xử tốt với hắn như vậy, yêu quý hắn, bao dung hắn, che chở hắn, dùng mồ hôi và hành động mạnh mẽ quấn lấy hắn làm nóng trái tim của hắn.