Bùi thiếu gia không nói một lời vô nghĩa nào, và cũng không ra vẻ thanh cao, ngoan ngoãn đi qua bên cạnh ông chủ lớn mời rượu —— dù sao cũng không phải lần đầu tiên hầu hạ.
Tất cả mọi người ngồi trong bàn ngoài cười trong không cười, sắc mặt không vui vẻ gì, bầu không khí vô cùng xấu hổ, không ai biết nên nói cái gì.
“Lâu rồi không gặp. Hồi đầu năm có đi dự buổi ra mắt phim《 hải xuyên truyện 》ở Los Angeles không? Diễm Diễm nhà anh bây giờ nổi tiếng rồi nên bận rộn lắm. Còn anh không quay về công ty, không ai chơi cùng với chúng tôi nữa” Hứa Nhiễm chua lòm.
“Phải không đó, tôi không có đi.” Bùi Dật rũ mắt uống rượu, “Nó nổi tiếng đến như thế nào?”
“Bộ phim đó là do anh ấy đầu tư sản xuất và đóng vai chính, doanh thu phòng vé cũng còn khá hơn phim《 chiến lang 》, thành tích hơn bốn tỷ “ Hứa Nhiễm cảm thấy tên họ Bùi giả ngu, thật sự khó chịu, “ Ừ, Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất, nói xem anh ấy nổi tiếng như thế nào? “
“Trâu bò thật, hơn bốn tỷ.” Bùi Dật thấp giọng lẩm bẩm, “Thằng nhóc kiếm tiền giỏi thật, lại được lòng người”
“Không phải đều là người một nhà sao” Hứa Nhiễm nghĩ thầm yêu tinh này thật biết giả vờ, gia đình các người đúng là rất giỏi giả vờ.
“Cậu ấy là em hay cậu là em vậy?” Chu Bân cũng hứng thú hỏi, một thân như quả thanh long run run.
“A.” Bùi Dật không nói gì.
“Kỳ thực tôi đã xem bộ phim đó, em trai cậu có thể đánh đấm thật à? Có thể đánh thật?” Chu Bân thật lòng ngưỡng mộ, phát hiện hôm nay vô tình làm bạn với thân thích của một người nổi tiếng.
“Nó như vậy cũng coi như …… có thể đánh?” Bùi Dật nở nụ cười khinh thường.
“Như vậy tính là thực sự có thể đánh đi?!” Chu Bân thậm chí còn vừa nói vừa múa tay múa chân, bắt đầu bắt chước Đổng Hải Xuyên trong phim điện ảnh, cũng chính là Bùi nhị công tử mỗi lần ra chiêu, rất thích thú và ngưỡng mộ, “Bát quái chưởng kia, một chưởng có thể xẻ trâu cách núi! Hơn bốn tỷ, tôi nghĩ doanh thu phòng vé của bộ phim này chắc có thể vượt qua 《 chiến lang 》”
“Tôi ngay cả bốn trăm triệu cũng chưa thấy qua.” Bùi Dật dùng răng gặm mép ly rượu, như loài động vật nhỏ đang gặm nhắm. Đôi môi rất đẹp, tự nhiên nhếch lên, tươi cười nhưng lại lộ ra buồn bực cùng quái dị: “Tiền nhà bọn họ chứ không phải tiền của tôi, tôi có muốn làm gì cũng không cho tôi, tương lai càng không cho”
Chu Bân: “ý của cậu là sao? Hai anh em không tốt sao?”
Bùi Dật ánh mắt say rượu nhìn thẳng: “Nó không phải em ruột của tôi…… nó liên quan gì đến tôi”.
Hứa Nhiễm nhanh chóng liếc nhìn ông chủ của mình một cái, Chương Thiệu Trì không nói một lời, không có ý kiến gì. Chu Bân nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Bùi Dật, giúp hắn lau sạch đống chất lỏng bắn tung tóe trên bộ đồ.
Ngược lại là Chu thiếu gia rất nhanh liền hiểu được loại chuyện này, gật gật đầu tỏ ý hiểu sâu sắc đồng tình. Chu công tử tới từ Macao, trong nhà cha y đã hơn bảy mươi và y hiển nhiên không phải được vợ cả sinh ra. Mẹ hắn là vợ lẽ thứ ba, lão tam của bà hai không biết bị ai giết chết, mà vợ cả của ba y lúc còn trẻ đã xuất gia niệm Phật. Hội đồng quản trị của công ty nhà y thuộc quyền khống chế của hai trai một gái của bà cả, cơm thừa canh cặn đều không chia cho y, đứa con hoang đàng của bà vợ ba, mỗi tháng chỉ phát cho y hai vạn tiền tiêu vặt, coi như tạo vỏ bọc nhưng đã sớm nảy sinh mâu thuẫn.
Trò chơi ân oán nhà giàu đều như nhau, Chu thiếu gia nghe Bùi Dật uống rượu nói chuyện phiếm thì càng thêm quan tâm, người bạn rượu này rất hợp tâm ý của y.
Hứa Nhiễm mĩm cười: “Tiểu Bùi, anh cùng Diễm Diễm nhà anh, hai ngươi rốt cuộc ai lớn ai nhỏ? Vẫn là anh lớn hả?”
Bùi Dật cũng cười: “ Nó lớn. Con người ta tốt xấu gì cũng là đích trưởng tử a bằng không sẽ không điên cuồng như vậy?”
Hứa Nhiễm nhân cơ hội cười nhạo: “Nga, hóa ra anh là do bà hai sinh ra à??”
“Bà hai, bà ba đều không phải,” Bùi Dật bỗng nhiên bình tĩnh, nhìn Nhiễm công chúa, “là nhà bọn họ nhặt”
Hứa Nhiễm: “……”
Chu Bân cũng biểu tình ngạc nhiên, nhún vai.
Hóa ra là như thế này, tôi hiểu rồi, Bùi Dật cũng đủ đáng thương.
Hèn chi cái túi “rủng rỉnh” đến mức buộc phải chia sẻ cả tiền boa của gái quán bar. Có một người cha là nhà viết kịch và một người em trai là một ngôi sao lớn đã giành được giải thưởng Golden Phoenix, không có tiền, bốn người ở khoan dưới cùng của tàu du lịch có giường tầng, toàn thân trên dưới đáng giá nhất chính là này bộ âu phục hàng hiệu second-hand còn nợ tiền thuê của cửa hàng, vì màu sắc không ai thuê, vì vậy giá thuê hàng ngày là rẻ nhất. Người này có vẻ thực sự nghèo túng, và không ai quan tâm đến.
“Đồng bệnh tương liên” Chu Bân bỏ đi vẽ mặt xấu xa, nghiêm túc mà cùng Bùi công tử cụng ly.
“Đồng bệnh tương liên, thiên nhai lưu lạc.” Bùi Dật nhẹ giọng nói.
Cụng ly lại rồi một hơi cạn sạch, nhìn không thấy rõ ràng ánh mắt, chỉ thấy hầu kết run rẩy.
Hứa Nhiễm bị ánh mắt cô độc và ảm đạm của Bùi thiếu gia rót đầy ly rượu đưa đến, trong lòng không ngờ lại sinh ra đồng cảm sâu sắc “Cuộc đời nhiều khó khăn, khó có mỹ nhân nào vừa sinh ra đã là nét đẹp trời sinh cả, thế nên đừng từ bỏ” khắc sâu trong lòng. Mấy năm nay ở bên cạnh ông chủ làm việc dùng hết mọi thủ đoạn, mọi việc hữu cầu tất ứng, ai có thể kiếm cơm ăn một cách dễ dàng được.
Bùi thiếu gia mấy năm nay thời vận không tốt, thật sự thảm, người chung quanh cũng có thể đoán được nguyên do. Người này ước chừng không hợp với gia đình, anh em không hòa thuận, cả hai đều cá tính, cho nên ngày thường không hay về nhà, chỉ quanh quẩn ở bên ngoài. Sau lại nghe nói hắn đang làm việc cho một ông chủ họ Thích. Người nọ bối cảnh cũng không quá sạch sẽ, những công ty đó có liên quan đến rửa tiền hoặc thậm chí giống như một tập đoàn côn đồ cao cấp. Bùi gia nhất định là chướng mắt, nhưng cũng quản không được một đứa con nuôi đã lớn.
Không ngờ mấy năm trước Yến Thành thay đổi bất ngờ, bản án cũ năm xưa bị lật lại, một số quan chức cấp cao bị đưa ra xét xử. Ông chủ họ Thích đã chịu liên lụy thất thế rơi đài, nằm trong danh sách truy nã. Có người nói đã nhảy xuống biển chết, cũng có người nói đã chạy trốn sang Mỹ. Bùi công tử bên cạnh cũng trốn chạy biệt tích.
Không chạy chẳng lẽ chờ bị bắt ngồi tù sao? Phát sinh việc mất mặt như vậy, càng không dám về nhà, biến mất không một dấu tích.
Hứa Nhiễm không khỏi liếc nhìn ông chủ của mình, nháy mắt, Chương tổng rõ ràng hẳn là biết được nội tình, nhưng anh ta lại vô cảm. Như vị thần giữ cửa mặt đen, bộ mặt cao thâm khó đoán, không nói lời nào.
Kẻ nghèo túng uống rượu giải sầu, gặp lại như người xa lạ, mọi chuyện đã khác xưa……
Chu Bân đúng là tiểu ngốc tử, chỉ lo uống rượu cùng sờ chân người khác, đồ vật trong ngực đã sớm lộ ra. Gái giang hồ một tay cần ly rượu một bên sờ soạng chiếc ví trong túi áo bên trong của khách.
Chương tổng ngồi nghiêm chỉnh và được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trên mặt như có khắc chữ “Người sống chớ gần”, không ai dám lại đây vuốt râu cọp. Bùi Dật trong lòng ngực cũng bị sờ qua, nhưng mà túi áo chỉ còn tiền xu, dưới áo sơmi chỉ có cơ ngực, cái khác đều không có, nghèo đến tội nghiệp.
Quả nhiên những tấm da đẹp đẽ là những chiếc gối thêu hoa, đào không ra cái gì đáng giá, mấy vũ nữ ghét bỏ đến trợn trắng mắt, buông bả vai Bùi tiên sinh và quay người đi sờ người khác.
Hai tên lính đánh thuê da ngăm với đôi mắt hung dữ và uể oải tình cờ xuất hiện trước cửa, nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó.
Nguy cơ bốn phía làm không khí trở nên căng thẳng, bao trùm khắp nơi. Trên biển vùng nhiệt đới không khí oi bức, hỗn loạn, có nhưng lưỡi đao ẩn nấp. Làn gió nóng dọc theo hành lang thổi qua cầu thang cùng mạn tàu, đồng thời tràn ngập đến các ngóc ngách của sảnh tiệc và quán rượu……
Bùi Dật cười khổ nhìn Hứa Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, giúp tôi gọi thêm một ly.”
Chương Thiệu Trì nhíu mày, đột nhiên nói: “Đừng uống nữa”
Bùi Dật: “Khó được Chương tổng mời khách mà”
“Cho em uống không sao cả?” Chương Thiệu Trì nhìn chằm chằm hắn, “Đừng uống nữa, em đến từ đâu đến thì về lại đó, đi ngay đi.”
Tâm tình cực kỳ không vui, che giấu lo lắng, trên thuyền hiện tại không được an toàn, anh không muốn cùng Tiểu Bùi gặp lại ở nơi này. Tình cũ cùng ân oán tạm thời không nên được nhắc đến, gặp mặt ở đâu đều được chỉ là không nên ở chỗ này.
“Tôi không đi đâu, Nhị Cữu Cữu ——” Bùi Dật kéo dài giọng đáng thương vô cùng, miệng mím lại, lông mi rũ ra hai tia sáng. Giọng hơi trầm xuống còn kéo dài âm cuối, trời sinh để quyến rũ người khác, đôi mắt thỏ trắng thật sự làm người khác không thể cự tuyệt.
Hứa Nhiễm không nhịn được trước câu “Nhị Cữu Cữu” mở miệng “Xì” một tiếng.
Chương Thiệu Trì đột nhiên biến sắc, hốc mắt liền đỏ.
Cởi quần ra trên giường em làm với tôi, mặt quần vào liền khép chân kêu “Nhị Cữu Cữu”. Em xem tôi là con mồi của em phải không? Đây những gì một con rắn hay làm trước khi nuốt chửng con mồi mà không cần rút xương!
Tôi đây lúc trước, cũng là “Con mồi” của em sao?
……
Nhiễm công chúa cũng đều hỏi thăm gia đình của ông chủ, mối quan hệ họ hàng là như thế này: Theo tin tức thì cha hắn là Bùi Chi Tấn, mẹ hắn Từ Khởi Thường, tuy nói là cha mẹ nuôi nhưng hơn hai mươi năm hắn cũng đã gọi Từ Khởi Thường là “mẹ”. Ca Từ Khởi Thường tên Từ Khởi Dược, Bùi Dật thường gọi là “Đại cữu cữu”. Từ Khởi Dược này cùng với Chương Thiệu Trì năm đó ở khu nhà lớn ở Thôn Triệu kết nghĩa anh em, cùng nhau làm ăn buôn bán thân như một nhà.
Cho nên “Nhị Cữu Cữu” này cũng không gọi sai.
Trên giường xin người thì gọi “Nhị ca”, xuống giường xin người dĩ nhiên gọi “Nhị Cữu Cữu”, gặp người cho đồ ăn còn muốn chia ra trường hợp sao.
Chỉ là cầu xin một bữa ăn, Bùi Dật tay chân rất dài, một chân phía dưới ở bàn trà cọ cọ, giày da đã cởi ra, chân không mang vớ nhẹ nhàng câu lấy cẳng chân Chương tổng. Đây cũng không là gì, do lo trốn đông trốn tây đến một xu dính túi cũng không có, không còn nơi nào để đi, cầu xin Chương tổng thưởng cho một ít lộ phí đển chạy trốn.
“Tiểu Bùi, anh nhảy cho ông chủ của chúng tôi xem đi!” Hứa Nhiễm cơ trí không bỏ lỡ cơ hội, “Anh chịu nhảy ông chủ chắc chắn sẽ thưởng cho anh……”
Chương Thiệu Trì dùng ánh mắt khiến cậu ngậm miệng.
“Tôi nhảy rất khó coi.” Bùi Dật rũ mắt cười thẹn thùng, đưa tay xuống dưới mái tóc giả vuốt vuốt sờ sờ lỗ tai đã đỏ lên. Nhạc trong quán bar quá lớn, bên trong vành tai che giấu tai nghe mini mới nhất, độ chính xác cao, một trận tạp âm trò chuyện “Ong ong ong” vang lên, có hai gã đội viên đang gọi để chỉ dẫn cho hắn, nhưng hắn thật sự nghe không rõ.
Chấn động làm hắn đau đầu, con mẹ nó.
Hoặc là, vốn cũng không thực sự nghiêm túc mà nghe, ly rượu phản chiếu hình ảnh người trước mắt hắn.
Nhìn nhìn phía bên kia bàn, bên tai hắn tràn ngập tiếng thởi dốc của chính mình, ngước mặt lên đối diện mặt của Chương Thiệu Trì. Đôi mắt người đàn ông này không kiêu ngạo, không tự ti lại lạnh như băng, đáy mắt lại hỗn loạn nhiều màu sắc của những chiếc váy màu đỏ rực lửa và màu xanh biếc……
“Em thật là nhảy chẳng ra gì, rất khó xem.” Chương Thiệu Trì nói, “Em cởi hết, trèo lên bàn nhảy, tôi xem sẽ vui hơn.”
“Như vậy càng khó coi.” Bùi Dật mặt không đổi sắc, “Nếu tôi nhảy, Nhị Cữu Cữu ông có mua cho tôi một căn nhà ở nước Mỹ không?”
“Em nhảy đến khi tôi vừa lòng, tôi đây có thể mua cho em một căn nhà” Chương Thiệu Trì không chút do dự đồng ý, “Em cởi ngay bây giờ đi”
Do chuyện ban nãy, cuối cùng anh cũng phát cáu.
Chu Bân im lặng xem náo nhiệt, giật mình muốn cắm mặt xuống bàn.
“Bỏ đi Chương tổng.” Hứa Nhiễm vừa thấy không khí không ổn, “Tiểu Bùi kính ông chủ một ly rượu đi, quen biết nhiều năm như vậy”
“Bộ âu phục màu cam thật là đẹp trai, chỉ cần mặc vào là có thể nhảy a, anh nhảy vài bước cho ông chủ xem, hoặc là hôn ông chủ vài cái”
“Một đêm phu phu trăm ngày ân nghĩa, trăm năm tu mới có thể lên chung thuyền, ngàn năm tu mới được cùng chăn gối, còn đến là vạn năm yêu tinh anh mới có thể tu đến ông chủ đối với anh kim ốc tàng kiều, tình thâm như biển, ân trọng như núi, hôn một cái đi……”
Nhiễm công chúa lời còn chưa dứt “A” một tiếng cả người bay ra sô pha, lăn đi vài thước, ngã thật mạnh trên đất, hoa tai đều văng ra!
Ông chủ cậu thực sự tức giận, làm cậu khóc không ra nước mắt, trên mặt đầy uất ức, mẹ nó, đúng là oan uổng mà, tai bay vạ gió, dựa vào cái gì ông không đánh hắn muốn đánh tôi a ——
Chương Thiệu Trì hốc mắt đỏ thẳm không kịp phòng bị nhìn Bùi Dật nghiên người về phía trước mà di chuyển, thân hình thon dài trực tiếp bò lên trên bàn trà, giống một con mèo lớn đang cần được yêu thương, dùng hai tay hai chân quỳ gối trước mặt anh.
Vươn đầu qua, dán lên mặt anh.
Hơi nóng phả vào mặt, hơi thở ngày trước, khuôn mặt hình dáng đều vô cùng quen thuộc, nhiệt độ đột nhiên tăng cao. Âm thanh ồn ào, bóng người lắc lư vây quanh nháy mắt hóa thành một mảnh nóng bỏng hư vô, mọi thứ mờ ảo.
Bùi Dật kề mặt Chương tổng hôn thật mạnh, “Xoạch” một cái, phát ra âm thanh.
Đôi môi màu hồng nhạt, ẩm ướt, mang theo men rượu.
“Tôi đã hôn kêu to như vậy, Nhị Cữu Cữu nhanh thưởng tôi đi, lại yêu thương tôi thêm một lần được không?” Bùi Dật nhỏ giọng khẩn cầu, “Tôi gần đây……”
Hắn vừa muốn quay người trở lại, còn chưa trèo xuống khỏi bàn trà, đôi tay Chương Thiệu Trì túm chặt bả vai, cổ, cánh tay Bùi Dật, “Rầm” một tiếng, một trận ly, dĩa cùng nhau rơi xuống, âm thanh khắp nơi hỗn độn.
Chương tổng là thô bạo mà bắt lấy người trước mặt kéo mạnh, túm đến trước mắt mình, nắm lấy cái cằm tinh xảo của Bùi tiên sinh.
May mắn cằm bên trong không độn đồ giả, là một gương mặt thật, bằng không nắm lần này sẽ nát mất.
Hai người nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, đều muốn đem đối phương xẻo ra máu trên mặt nhau.
Hai người hòa vào nhau, tiếng tim đập, tiếng thở dốc bao trùm xung quanh và nhập vào chiếc micro được cấy vào dưới da nơi phía dưới hầu kết của Bùi tiên sinh, âm thanh của dây thanh quản rung lên trực tiếp thu vào kênh âm, lúc này truyền tới lỗ tai hắn giống như một tiếng nổ mạnh.
“Em đã đi đâu?”
“Tôi chỉ quanh quẩn bên ngoài thôi.”
Bùi Dật cố gắng giữ thăng bằng, hai chân còn treo ở trên bàn trà, hắn phải nắm lấy vạt áo của người đàn ông phía trước.
“Suốt mấy năm nay, em đã đi đâu?”
Chương Thiệu Trì giống như không nghe thấy hắn trả lời, lại hỏi lần nữa.
Không giống đang chất vấn, chỉ là lặp đi lặp lại những oán giận, rối rắm trong lòng không cách giải quyết. Giọng khàn đi, trái tim như bị cắt ra, rỉ máu.
Rõ ràng không có la hét, cả đêm nói không vượt qua mười câu, nhưng giọng anh đã khàn, từ đáy lòng đã trào ra một ngọn lửa hung tàn thiêu đốt lồng ngực và yết hầu anh.
Quả thực anh muốn dùng hai tay đem cổ của yêu tinh này bóp ngạt, bóp đến chết.
Anh túm chặt hắn ôm vào trong ngực, vẫn là không hạ thủ được, đang nghĩ trực tiếp kéo vào phòng mình, trước tiên lột hắn ra làm xong đã…… rồi tính xem có muốn bóp chết nữa không?
“Em ở phòng nào? tầng nào?” Chương Thiệu Trì dùng thanh âm rất thấp ngắn gọn chất vấn, “Ở cùng ai? Số phòng?”
“Nhị Cữu Cữu muốn tới tôi phòng a? Tôi ở phòng giường tầng anh không thể ngủ được với tôi đâu, muốn cái gì đó thì……” Bùi Dật bĩu môi, vô tâm vô phế, cũng không ngượng ngùng nói, “Tôi sang phòng anh được chứ.”
Chương tổng không dao động: “Em lên tàu làm gì?”
Bùi Dật vẻ mặt đau lòng cùng ủy khuất: “Để chơi, cũng đang không có việc gì làm, sẵn tiện tìm người chơi đùa kiếm chút tiền tiêu.”
“Lời em nói, là lời thật.” Chương Thiệu Trì nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, giống phải dùng đao đem người trước mắt này, từ giữa mày mổ ra. Chết tiệt, một câu nói thật đều không có.
Bùi Dật cụp mi, bĩu môi, tôi còn không thấy vui.
“Em rốt cuộc tới làm gì, muốn làm với ai?” Chương Thiệu Trì gằn từng chữ, “Diều hâu bay trên trời, hay hồ ly chạy dưới đất, tôi còn bắt được, huống chi em. Chỗ đó của em thì sâu được bao nhiêu, tôi đều đã cho ăn đến no rồi, còn chưa làm em thỏa mãn sao?…… em nói đi”
“……”
Đúng lúc này lại có bảo an lại tiến vào thăm dò, Chương tổng bất đắc dĩ mới buông người ra, giả vờ như không có gì, không có ai đánh nhau hay gay rối do say rượu.
Bùi tiên sinh cũng không ở lại lâu, thuận thế đứng dậy liền bỏ chạy, trơn trượt như bắt một con cá lớn, chỉ chớp mắt liền biến mất vào dòng người ồn ào náo động. Chương Thiệu Trì uống xong một ly rượu lại giương mắt tìm người, bất ngờ, chửi lớn: Mẹ nó, lại chạy mất?!
Một vũ công đang nghỉ ngơi bên cạnh quầy bar, ánh mắt màu xanh xám, lông mi giả dày như người châu Âu, màu da thâm đen, đánh đến 8 lớp phấn phủ, trang điểm đậm đến cha mẹ ruột đều nhận không ra. Đại mỹ nhân xoay người thoáng nhìn, quyến rũ cười nhạt, từ cửa sau tửu quán bước nhẹ ra ngoài, một tay nhẹ nhàng đè lại tóc quăn che khuất một bên tai trái: “Anh đẹp trai, ở phía sau anh”
Bên trong toilet ở khoang đáy chật hẹp, Bùi Dật nhẹ nhàng dẫm tường mượn lực, leo lên phía trên quầy, từ lỗ thông gió trên trần nhà lấy ra bộ quần áo màu đen, lột bỏ một thân hoa hòe loè loẹt đại quất miêu da.
Cách đó không xa, bên cạnh cầu thang bộ, một người đàn ông đội mũ lụp xụp đang vặn vặn con vít, cũng thu dọn hộp đồ nghề đứng dậy bỏ đi, rồi chui vào kho lấy từ thùng dụng cụ ra thiết bị định vị vệ tinh siêu nhỏ.
【003】: “Ây, tôi đây, đội trưởng anh không sao chứ? Vừa rồi anh phun cái gì, anh là máy bay phản lực à, người đó là ai?”
【001】: “Đừng la hét, làm ầm ĩ cái gì, tôi nhìn chằm chằm thì có việc gì được? Tôi chỉ nghe thấy anh phun”
【002】: “Đội trưởng, tôi đang chờ lệnh, anh lên tiếng đi”
【000】: “Sờ soạng một chút, trên người anh ta chỉ có thẻ chìa khóa, không tìm được thứ gì khác”
【003】: “Ân…… Khụ khụ.”
【001】: “ Ông chủ Chương có nói gì cho anh biết không?”
【000】: “Không, Anh ta chắc chắn sẽ không nói.”
【002】: “Nói chuyện làm ăn thôi, có thể thật sự là ngẫu nhiên đụng nhau trên thuyền.”
【000】: “Tên anh ta không có trong danh sách, cũng không có mấy tên tùy tùng của anh ta, tôi biết. Tôi không tin ‘ ngẫu nhiên ’, người này khẳng định có vấn đề. Anh ta có thể làm cái buôn bán nào đó với 《mục tiêu số 1》? Điều tra đi.”
【001】: “À”
Cả nhóm im lặng mất ba giây. Không ai dám nói Chương tổng “Có vấn đề”, những nhận xét như vậy chỉ có thể để lại cho Bùi tiên sinh tự mình ra kết luận. Giả sử như người mười phần thấu hiểu Chương tổng là Bùi tiên sinh đây cũng cho rằng vị kia có điều kỳ lạ, không ai có thể phản đối.
【003】: “Bằng không đêm nay anh, khụ khụ, quấn chặt lấy anh ta, hỏi cho ra rõ ràng tốt xấu để mọi người yên tâm…… Ây, tôi cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi……”
【001】: “Cậu im miệng đi.”
【000】: “Đêm nay còn có hành động khác, tôi không thể đi được”
【003】: “Cũng đúng, anh không thể đi, Anh xem thử Đại Hoa đi, cô ấy là con gái á, A Trạch thì còn là trai tân chắc chắn sống chết cũng không chịu nhận loại nhiệm vụ này. Loại việc này tôi cũng không thể được. Anh xem tôi đi, mặt trẻ con chân thì ngắn, Chương tổng nhìn cũng chướng mắt á, các ông chủ đặc biệt thích những người có vòng eo đẹp và đôi chân dài —— đàn ông.”
【002】: “Cậu im miệng ngay cho tôi có được không?”
Qua vài giây lại nói tiếp
【002】: “Cậu thật thô tục! chừng nào thì cậu phá thân?!”
Một trận phun ra điên cuồng, Đến khi đội trưởng đại nhân nặng nề lên tiếng, “Để tôi nghĩ cái đã, cho tôi một phút.”
Mọi người thức thời lập tức im bặt, có một khoảng trống trong kênh. Cả nhóm đều nghe ra được, đội trưởng nói chuyện thanh âm cũng có chút buồn và khàn giọng, so với thường ngày trầm mặc hơn rất nhiều.
Thường ngày bọn họ hay đấu võ mồm, pha trò, làm giảm bớt bầu không khí cực kỳ căng thẳng và sát ý. Đêm nay,lại tồn tại được thời gian chừng một phút yên bình và tĩnh lặng như vậy.
Sau một phút này, ước chừng qua thêm năm phút nữa, Bùi Dật hoàn toàn thất thần, nhìn chằm chằm vào tấm gương trên tường trong toilet, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người bên trong, nhìn bản thân rơi vào trạng thái hoảng hốt ngơ ngẩn không thể thoát ra, Cho đến khi cổ tay gắn thiết bị giật điện một chút.
Hắn ấn nhẹ vào cái nút hơi lồi ở mặt bên của đồng hồ, màu đen trên mặt đồng hồ hiện lên, một chấm nhỏ màu đỏ bắt đầu di động.
【000】: “Anh ta rời khỏi quán rượu. Đại Hoa, A Trạch, hai người giữ chân Chương tổng. Còn có một yêu tinh bên cạnh anh ta, là nam, đề phòng. Bây giờ tôi đi tới phòng anh ta.”
Lần này không có ai phun ra. Có thể có một hai người muốn mở miệng bình luận cái câu “Yêu tinh, nam” của đội trưởng, rõ ràng nghe như đang ghen tuông, khá hay đây. Nhưng nói chung vẫn kiêng dè ai kia giá trị vũ lực quá cao, không dám hồ ngôn loạn ngữ diss chuyện đời tư tai tiếng của ông chủ Chương kia.
【000】: “Cho tôi mười lăm phút.”
【001】: “Rõ!”
Thời gian trôi qua từng phút, Bùi Dật nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhợt nhạt trong gương, bất chợt kề sát vào, ngưỡng mộ mạnh mẽ ngũ quan của chính mình. Hắn duỗi ngón trỏ ra vuốt ve môi anh một cách dịu dàng nhất, ngón tay ve vuốt đường viền môi, cuối cùng bĩu môi nhìn vào gương. “Xoạch”, lại hôn một phát ra âm thanh.