Mùa thu năm 2019, con tàu du lịch tràn ngập nắng vàng mang tên “Huyền nhạc mị ảnh” giống như một tòa nhà băng nổi trên mặt biển, lướt qua sóng gió hướng về đất liền của vùng biển Địa Trung Hải.
Thấp thoáng trong góc của một quán cà phê nhỏ chỉ đủ che đi những thay đổi bên ngoài là một dàn nhạc nhỏ mặc âu phục, giày da đang chơi nhạc.
Trong phòng khiêu vũ mờ ảo, các quý bà thượng lưu đang khoe dáng trong những bộ trang phục nhăn nheo như muốn tìm lại chút hào quang sắp tắt.
Từ những căn phòng giá rẻ ở tầng trệt chỉ vừa đủ cho một gia đình ở cùng nhau, những đứa trẻ ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ tràn ngập tò mò.
Một đoàn du lịch của những bà dì cũng ngồi chen chúc cạnh cửa sổ của nhà hàng buffet. Cả bàn ăn đầy ắp tôm hùm và cua.
Nhân viên an ninh trên tàu mặc những bộ đồng phục không được chỉnh tề lộ ra những cái bụng bia thỉnh thoảng vẫn liếc ra phía sau, không có biểu cảm gì.
Ở khoang dưới cùng, người lái tàu chơi ném xúc xắc bằng bàn tay to đen của mình, những con xúc xắc bị văng xuống đất và lăn vào góc tường theo nhấp nhô của boong tàu, tiếng cười đùa, chửi rủa cùng tiếng máy móc gầm rú hoà vào nhau. Còn có mùi hôi thối của cần sa chợ đen kém chất lượng.
Con tàu du lịch này vừa xuất phát từ cảng Barcelona mấy ngày trước, đang đi về cảng Alexandria của Ai cập, theo hành trình dọc bờ biển Địa Trung Hải.
Khi bánh xe khổng lồ hòa vào nước biển xanh thẫm, lúc này hương vị khao khát nhục dục đã lan tỏa khắp phòng khiêu vũ. Con đường phía trước thần bí khó lường, chỉ lộ ra dấu vết của bọt sóng trắng xoá như đang vẽ ra một chuỗi hoa văn kỳ dị ở đuôi tàu.
………
“Ông chủ Chương, chọn điếu mà anh thích đi! Haha, haha…”
Ilya, một gã trùm dầu mỏ người Nga có đôi mắt xanh xám và mái tóc bạch kim, đang thăm dò đẩy chiếc hộp gỗ sồi nạm ngọc đến trước mặt Chương Thiệu Trì, giống như có thể tìm ra mục đích thực sự của chuyến đi này từ đuôi mày, khoé mắt của anh.
Trong phòng xì gà, hơi ẩm trên những ly rượu vang đỏ phản chiếu hình ảnh của mấy viên pho mát xanh trên bàn. Những điếu xì gà dài ngắn khác nhau xếp thẳng hàng trong hộp xì gà vuông vắn để anh dễ dàng lựa chọn. Người đàn ông ngồi bên cạnh biểu cảm lạnh nhạt dùng tay sờ soạng trên ngực Chương Tổng thuận tiện cài lại cúc áo sơ mi đang mở. Giống như đôi bạn cùng phòng đang ăn tối cùng nhau. Nhưng mà gã người Nga mái tóc bạch kim này có chân mày nhô cao, gò má lại hơi hóp, nếu như dựa vào tướng mạo mà phán đoán thì đây là một kẻ không tốt đẹp gì, mở miệng toàn gian trá, lòng dạ khó lường…
Chương Tổng mặc bộ âu phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng, mang đôi giày da đã sờn, dưới ánh đèn ánh lên màu đồng cổ. Vóc người mảnh mai, nhìn từ mắt cá chân tôn lên một đôi chân dài, phần eo chắc nịch, thân hình này thực sự được bảo dưỡng rất tốt.
Chương Thiệu Trì dáng vẻ lười nhác không thèm nhếch mép, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt cùng tư thế rất thoải mái, đưa tay sờ sờ và lấy một điếu thuốc. Bên cạnh còn có một tiểu yêu tinh quấn lấy anh, giống như con rắn nước quấn lấy đầu gối và bắp chân của anh. Đó là Hứa Nhiễm một tiểu sinh đang hồng mấy năm nay đi theo “Ông chủ” du sơn ngoạn thuỷ, Nhiễm công chúa đương nhiên một tấc không rời luôn kề cận phục vụ vì sợ bị các yêu tinh khác cướp mất. Trong giới, hắn là một thanh niên thông minh được biết đến với cái tên “Hứa Nhiễm là cây kiếm tiền bằng sắt trên người Đại Kim Chủ”.
Chương Thiệu Trì sinh ra trong gia đình kinh doanh quặng mỏ, nhưng mấy năm trước liên tục bị điều tra. Lúc đó, Nhiễm công chúa thay lòng đã rời đi, nhưng theo lời bàn tán trong giới, hiện giờ lại muốn leo trở lại bên cạnh Chương Tổng của bọn họ.
Bây giờ việc làm ăn rất khó khăn, tiền bạc khó kiếm lại dễ ra đi, nhiều khi vô tình một ngày nào đó đụng vào điều cấm sẽ bị tiền mất tật mang lỗ hết vốn liếng cả chục năm trời, lâm vào cảnh túng quẫn.
Cũng vào cuối năm ngoái, hơn một chục công ty thuộc tập đoàn Gia Hoàng lần lượt bị điều tra và có hơn một nửa đã bị sụp đổ. Nước sông cạn kiệt, không còn gì cả. Tuy nhiên, Chương Tổng sớm biết chuyện nên đã không đặt tất cả những thứ đáng giá của mình ở cùng một nơi. Sau khi bị điều tra xong lại lặng lẽ chuyển dịch tài sản, thay đổi thị trường ra ngoài nước.
Anh ở nước ngoài quanh năm, đầu tư vào vào các mỏ vàng và kinh doanh doanh dầu mỏ ở Ngoại Mông, Trung Âu và Bắc Phi. Đã rất lâu không trở về vì cũng không có gì ở quê nhà chờ anh trở về …
Chương Thiệu Trì mặc chiếc áo sơ mi bằng lụa màu xanh xám làm nổi lên khuôn mặt thon gầy, góc cạnh luôn ẩn chứa sự cô đơn. Đúng vậy, anh thực sự cô đơn, loại cô đơn trống rỗng trong tâm hồn cùng sự mài mòn của năm tháng này cho dù ngồi bên cạnh mỹ nhân hay là đông đảo khách khứa xung quanh cũng không thay đổi gì.
Chương tổng của chúng ta hút xì gà không hề câu nệ hình thức, không tắm gội tỉa tót, cũng không cần dùng kiềm để tỉa vỏ điếu xì gà mà chỉ tiện tay chọn một điếu vừa ý nhất trong hộp.
“Để tôi xem, ông chủ chắc chắn sẽ chọn điếu to khỏe nhất!” Hứa Nhiễm ngồi bệt bên chân của Chương tổng, dùng hết sức sờ mó dựa dẫm.
“Không có.” Chương tổng vẫn không nhìn lên nói “Không phải cậu thích to khỏe nhất sao?”
“À.” Hứa Nhiễm liếc nhìn vào hộp xì gà vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng.
Điếu xì gà lớn thường được trộn nhiều lá thuốc quý nên vị đậm đà hơn. Nhưng, Chương tổng cố tình không chọn điếu to, anh chọn một điếu tinh xảo thon dài, bàn tay nhẹ nhàng châm thuốc thưởng thức, ngón tay vân vê những hoa văn trên điếu thuốc màu nâu giống như đang vuốt ve làn da của người yêu. Giá cả hay xuất xứ đều không quan trọng, chỉ là anh yêu thích cảm giác khi chạm vào điếu xì gà kiểu dáng tinh tế thon dài tựa như không phải Vu Sơn thì không thấy mây vậy.
Ông chủ Chương ngồi vững vàng, lỗ mãng hút thuốc, anh đem đầu điếu thuốc cọ vài lần lên ống quần rồi châm thuốc bằng dầu đèn, hít một ngụm rồi từ từ nhả ra. Hương thơm êm dịu phả ra, anh ngả người ra sau, mặc cho hình bóng hư ảo bao trùm trong đầu, bốn phía mây mù dày đặc …
“Nếu tôi phóng trúng phi tiêu này, tối nay hai chúng ta đổi khẩu vị chơi nhé?” Gã người Nga cười dâm đãng, phóng phi tiêu cách tường hơn mười mét.
Phóng “ba” một cái vào vòng mười điểm.
Ilya nháy mắt với thanh niên tóc vàng bên cạnh, sau đó chuyển sang nhìn gần như khoét sâu vào gương mặt Hứa Nhiễm.
Hứa Nhiễm vô thức rùng mình, nấp mặt phía sau đùi Chương tổng, liếc nhìn thân thể vạm vỡ như tháp của Ilya, lông ngực màu vàng nâu lấp ló, bất giác bắt đầu hoảng sợ. Chẳng lẽ phải đổi khẩu vị đêm nay sao? Trong đầu lấp đầy hình ảnh vị vua của một Vương quốc trong truyền thuyết được mọi người truyền lại là có ‘bảo khí’ dài hai mươi tám cm có thể ‘làm’ đến chết người?!
Không nhiều lời, Ilya lại phóng thêm một phi tiêu khác. Tiếng gió rít lên, chiếc phi tiêu vô tư cắt qua lông đuôi bằng nhựa của chiếc phi tiêu trước, trúng vào hồng tâm.
Hứa Nhiễm bí mật hít vào khí lạnh, trợn mắt há miệng.
Chương Thiệu Trì bảo Hứa Nhiễm đưa một chiếc phi tiêu và dùng ba ngón tay cầm lấy. Đây là món đồ chơi thường thấy ở các quán cà phê, phòng xì gà, cũng không cần kỹ thuật đặc biệt nhưng phải cầm chắc tay và thường xuyên luyện tập. Phi tiêu dài hơn lòng bàn tay, cứng rắn và sắc bén, bay ra khỏi đầu ngón tay của Chương tổng, nháy mắt xuyên thủng không khí “Phanh” một tiếng. Hứa Nhiễm và thanh niên tóc vàng bên kia kinh ngạc nhìn phi tiêu của Chương tổng vượt mọi chông gai bay qua đè lên hai phi tiêu đầu tiên, đâm thẳng vào hồng tâm. Tuy nhiên, hơi cao hơn khoảng một milimet, chồng lên phi tiêu của đối thủ. Này vẫn là trật, thua rồi.
“Rắc”, và sau đó lại “rắc” lần nữa. Hai chiếc phi tiêu đầu tiên không chịu được sức ép, sau vài lần đấu đá và lắc lư, cuối cùng cũng bị đè bẹp, lặng lẽ rơi xuống đất. Trên bia chỉ còn lại cái phi tiêu của Chương tổng.
“A, a ….” Hứa Nhiễm tự hào và ngưỡng mộ, đanh đá liếc nhìn ông chủ của mình một cái. thở phào nhẹ nhõm: Ồ, không cần phải đi hầu hạ tên mắt xanh đầy lông ngực và cơ thể hôi hám kia, tiểu gia đây vào nam ra bắc ngần ấy năm, bán nghệ kiêm bán thân, nhưng không muốn bán mạng cho ai! Bán thân chỉ cầu vinh hoa phú quý, không phải lòng son dạ sắt, các người đừng dọa tôi.
Thiếu niên tóc vàng ở phía bên kia ghế sô pha, tên là Tạ Liêu Sa, trong lòng rõ ràng đang rất thất vọng, nghĩ tới đêm nay không thể chạm vào bờ ngực của người đàn ông tóc đen lạnh lùng và nam tính kia… kích thước khuôn ngực ẩn dưới lớp áo trông thật thu hút. Gã người Nga vỗ đùi cười lớn, mắng vài câu tiếng Nga và tiếng Anh hỗn loạn rồi tiếp tục cắt tỉa điếu xì gà.
Ilya nói: “Chương tổng, thật lợi hại, không hổ là đã từng tham gia quân ngũ”
Chương Thiệu Trì không đồng ý: “Dưới tay tôi hiện tại đang nuôi một bầy khỉ, có ai tham gia quân ngũ sao? Còn tôi đã bỏ lâu rồi”
“Rửa tay không làm?” đôi mắt màu xanh lục của Ilya liếc nhìn.
“Ông không biết bây giờ tôi đây đang tự thân gầy dựng sự nghiệp sao?” Chương Thiệu Trì dùng ngón tay kẹp xì gà chạm vào tay đối phương. “Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, có tiền cùng nhau kiếm. Công ty trong nước của tôi bị thua lỗ, tôi cần tiền. Tôi đây đang muốn kiếm tiền từ ông”
Gã người Nga lại cười lớn, lông ngực xồm xàm lên đến tận cổ. Hai “lão già” đắc chí như chuẩn bị uống rượu giao bôi, Ilya mỉm cười hít một ngụm xì gà của Chương tổng, đang cảm nhận hương vị trong khói thuốc tràn ngập, rất khó để thấy được ánh mắt phức tạp của gã.
Nuôi khỉ sao? Ha ha.
Con tàu du lịch này rõ ràng được cấp phép bởi công ty vận tải biển Tây Ban Nha, nhưng trên thực tế nó được kiểm soát bởi đội quân của một ông trùm dầu mỏ, có ẩn nấp đường dây trên tàu, rồng rắn lẫn lộn. Nó thường chở một số thứ bất hợp pháp bị quốc tế cấm vận không rõ số lượng. Đã liều lĩnh bước lên con tàu này thì ai dám nói mình là người tốt, thật sự không biết gì hoặc là vẫn chưa hay biết gì, chỉ là lộ trình đi như vậy, hoặc là chỉ để du lịch gặp gỡ bạn bè, ngao du sơn thủy?……nực cười.
Hứa Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này lanh lợi, thừa dịp Chương tổng ăn mấy viên phô mai, lập tức bám vào người liếm láp. Phô mai vừa rơi trên quần của Chương tổng. Hứa Nhiễm ở dưới gầm bàn không chút do dự suýt chút nữa vươn cổ liếm nhưng bị hai ngón tay véo vào cằm. Chương tổng nhéo và nắm đầu hắn ra khỏi gầm bàn.
Ánh mắt nhìn hắn sắt như dao giống như là – ‘hãy ngồi yên một bên cho tôi’
Chương tổng vờ như rất yêu thích phủi nhẹ quần của mình. Hứa Nhiễm không liếm được đũng quần của anh, vì vậy hắn chỉ biết ngượng ngùng cắn môi mình.
Ngay sau đó, gã người Nga lại đẩy hộp xì gà qua lần nữa, “Chọn thêm một điếu đi, thằng nhóc của anh đang đói kìa, nó còn muốn ăn cả anh, xem năng lực của nó đến dâu! Xem nó có thể bấm gãy được đầu điếu thuốc cứng cáp này không!” Hahahaha— “
Đáy mắt Chương Thiệu Trì vẫn không gợn sóng.
Hứa Nhiễm hoảng sợ che lại nửa bên trang điểm lẳng lơ của mình trước. Bấm gãy xì gà … Mẹ nó, cái thể loại này mà cũng nghĩ ra được, định chơi tới đoạn tử tuyệt tôn à.
Ilya là người nổi tiếng hung ác trước đây, cho nên cái gọi là “bấm gãy” nhất định không phải cho công chúa Hứa Nhiễm cầm chiếc kiềm xì gà trên bàn và cắt đầu điếu thuốc trong tư thế tao nhã.
“Tự ông chơi đi.” Chương Thiệu Trì cau mày kinh tởm, “Người yêu nhỏ của ông luôn dùng răng cắn liên tục mấy thứ này”.
“Nhưng cục cưng của tôi còn có kỹ năng đặc biệt, có thể ‘làm’ cho nó gãy …” Ilya nói vào tai Chương tổng, vẻ mặt suồng sã, cười đến vô sỉ, lộ ra nếp nhăn khá nam tính ở đuôi mắt khắc họa ra một khuôn mặt điển trai nhưng hung ác. Nếu như gã không phải làm công việc mua bán không rõ nguồn gốc, nếu như người này trước đây đi đúng đường, với ngoại hình và thân hình này, thì cũng có thể là một người mẫu nam nổi tiếng trên sàn diễn của Tuần lễ thời trang Paris-Milan. Cũng vì thấy tiền sáng mắt chọn sai nghề bước chân vào giang hồ không thể quay đầu lại.
Ilya: “Người của anh không được đi.”
Chương Thiệu Trì: “Chơi cái gì?
“Tôi ra yêu cầu trước, chuyến này, lô hàng này, nếu giao dịch thành công, tôi sẽ chia cho anh 30% hoa hồng.” Ilya đưa ra lợi ích.
“Cho tôi kiểm tra hàng?” Chương Thiệu Trì quay lại, “Tôi phải xác nhận xem có thể ra tay thuận lợi hay không, nếu không tôi đây có cần mạo hiểm ra mặt làm việc cho ông không?”
“Không vấn đề, đêm nay anh cứ kiểm tra” Ilya cười lạnh.
“Thỏa thuận như vậy đi” chương Thiệu Trì đột nhiên cười sắc bén nói như tất cả đã tính sẵn trong lòng “Tôi đã nuôi dưỡng thằng nhóc này luyện thành “Quỳ hoa bảo điển”, đừng nói một điếu thuốc, đưa cho nó một cây thiết bản Cửu Trùng Thiên hay Kim Cô Bổng nó cũng có thể ‘làm’ được”
Gã người Nga rõ ràng không biết công phu của võ thuật Trung Quốc, lập tức hoang mang. Hứa Nhiễm cổ họng khô khốc, đã chửi mẹ nó hơn tám trăm lần: Tôi khinh cả nhà mấy người, tôi từng luyện qua cái rắm á?!
Ilya nắm tình yêu bé nhỏ của mình bằng một bàn tay to lớn. Chương Thiệu Trì quay lại nhìn chằm chằm vào Hứa Nhiễm, không hề tỏ ra thương hương tiếc ngọc thờ ơ ra hiệu: Cậu, đến đi.
Thanh niên đẹp trai tóc vàng chậm rãi nhặt nó lên, như thể đã quen với trò này.
Hứa Nhiễm sờ sờ thắt lưng, nhìn ánh mắt lang sói trong phòng xoay quanh mình, người bắt đầu phát run. Hắn nhìn ông chủ của mình chậm chạp rút một điếu từ trong hộp ra, vuốt ve qua một lần. Anh không chọn loại nhỏ cũng không phải loại mỏng mà cố tình chọn một cây lớn và ngon nhất, không đến 28cm cũng phải được 18cm. Nhiễm công chúa hai mắt tối sầm, cái đồ khốn khiếp Chương Thiệu Trì, mấy người là đồ biến thái ăn thịt người không nhả xương.
………..
Chương Thiệu Trì năm nay đã ngoài ba mươi tuổi đang phải vội vàng đi xem mắt. Anh sinh ra trong một gia đình gia thế nhưng lại không đi theo con đường đàng hoàng, cũng không bưng bít để chạy một cái chức quan. Anh tự bước ra làm ăn đã nhiều năm, đã từng có gia tài bạc triệu phong cảnh vô hạn nhưng nay không còn nữa, mất đi chổ dựa nên đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình. Nhưng theo những lời đồn đại trong giới, hơn một nửa nam nữ tiểu yêu tinh của Yến Thành đều từng đầu quân ký hợp đồng dưới trướng công ty của anh, tạo ra một lữ đoàn mạnh mẽ, nam, nữ, song giới, chuyển giới đều có, rất nhiều thể loại cho bạn lựa chọn … Chương Thiệu Trì làm sao có thể vẫn độc thân? Có năng lực, có gia thế, giàu có, đặc biệt là ở trong đám ông chủ lớn béo ú đầu óc lẹt đẹt kia, thì Chương tổng chúng ta quá bắt mắt, rất đáng để người ta theo đuổi và ngưỡng mộ. Người như thế này, làm sao mà còn độc thân được.