Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 78: Chương 78:




Chương 78
Sau khi Vương thái y vừa nói xong, Tĩnh phi lập tức hoảng sợ kêu lên: “Bệ hạ! Thần thiếp thật sự không biết! Thần thiếp chưa bao giờ nghe nói bách hợp có hại cho mèo. Nếu biết, chắc chắn thần thiếp sẽ không dám để bách hợp vào trong túi thơm. Bệ hạ, thần thiếp là người yêu mèo nhất, hiện giờ ngay cả mèo của thần thiếp cũng bị bệnh, tánh mạng còn đang bị đe dọa, thần thiếp sao có thể nhẫn tâm xuống tay với mèo của mình như vậy, bệ hạ, thần thiếp oan uổng.”
Tiêu Vân Hoàn nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng, bên trong ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo, Tĩnh phi sợ hãi lập tức nuốt những lời chưa nói vào trong cổ họng. Người nàng run lên, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng hoảng sợ, không dám hé răng nửa lời.
Lúc này Tiêu Vân Hoàn mới gật đầu với Vương thái y: “Tiếp tục.”
Vương thái y tiếp tục nói: “Túi thơm chỉ bị rách một chút, số lượng bách hợp mèo ăn vào cũng không nhiều. Tuy nhiên bởi vì chúng thích cỏ bạc hà cho nên mỗi ngày đều mang bên người, cả ngày lúc nào cũng gặm cắn khiến bệnh tình càng ngày càng nặng thêm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tĩnh phi nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Thần thiếp, thần thiếp chỉ muốn chúng thích chiếc túi thơm kia thôi, tuyệt không không có tâm hại mèo……”
Bên trong ánh mắt của Tĩnh phi có vài phần thống khổ.
Mèo của Tĩnh phi cũng bị bệnh, mấy ngày nay vì mèo mà nàng lo lắng không thôi, nếu sớm biết chiếc túi thơm kia là nơi phát bệnh, chắc chắn nàng sẽ không dám làm. Mấy ngày nay, cho dù mèo của nàng sinh bệnh cũng không quên túm lấy chiếc túi thơm kia, nàng còn bởi vì điều này mà cảm động một phen, không nghĩ tới, thế nhưng nó lại là độc dược bức tử mèo của mình.
Vương thái y nhìn về phía Thu Vãn: “Không biết Thu thường tại phát hiện bằng cách nào? Thần từng đọc qua rất nhiều sách y học, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói những loại thực vật này có hại cho mèo.” 

Thu Vãn thẹn thùng nói: “Ta chỉ xem tạp thư nhiều nên biết thôi……”
Vương thái y lật mở trang bìa, quả nhiên đây chỉ là một quyển du ký, không phải sách y như trong tưởng tượng của ông.
Ông hơi sững sờ một chút nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Một căn bệnh của mèo khiến nhóm thái y trong cung mặt ủ mày chau, biện pháp giải quyết thế nhưng lại nằm ở một quyển tạp thư, sự tương phản này khiến ông thật sự không có cách nào tiếp thu. Nghĩ tới chúng thái y trong Thái Y Viện, làm gì có ai không phải kinh nghiệm phong phú, đọc đủ thứ y thư, nhưng đối với bệnh của mèo lại bó tay không có biện pháp, bọn họ còn tưởng rằng mình gặp phải chứng bệnh hiếm lạ nào, không nghĩ tới.
Vương thái y thở dài một hơi, trong lòng yên lặng suy nghĩ sau này nhất định phải xem thêm một số sách ở bên ngoài.
Ông lại nói với Tiêu Vân Hoàn: “Hiện giờ đã tìm được nguyên do phát bệnh, vi thần lập tức quay về Thái Y Viện thảo luận với các thái y khác để sớm tìm ra biện pháp giải quyết.”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu.
Vương thái y cầm theo quyển sách kia rời đi.
Thu Vãn ánh mắt trông mong nhìn theo quyển sách của mình, thẳng đến khi không nhìn thấy gì nữa nàng mới thu hồi tầm mắt.

Nàng nhớ rằng quyển sách đó rất thú vị, vốn dĩ nàng còn định sau khi trở về sẽ đọc  quyển sách đó thêm lần nữa.
Trong khi Thu Vãn cúi đầu suy nghĩ về quyển sách, thì trong điện sự tình về túi thơm vẫn chưa dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương thái y vừa đi, Tĩnh phi lập tức cầu tình: “Bệ hạ, thần thiếp oan uổng, ngay cả Vương thái y còn không biết bách hợp có hại với mèo, thần thiếp làm sao mà biết được? Thần thiếp không có khả năng xuống tay với mèo của mình.”
Huệ tần hừ một tiếng, nói: “Ai biết được ngài có biết hay không, trong cung ai mà không biết ngài là người hiểu biết về mèo nhất, bất kể chuyện gì liên quan đến mèo ngài đều nắm rõ trong lòng bàn tay, các vị nương nương trong cung cũng phải đi theo ngài học cách nuôi mèo. Mặc dù Vương thái y không biết, nhưng ngài nuôi mèo nhiều năm như vậy, nói không chừng những thứ tối kỵ này đã sớm thuộc lòng rồi?”
“Ngươi!” Tĩnh phi trợn mắt oán giận nhìn Huệ tần: “Loại hoa bách hợp này chỉ có hại với mèo, vô hại với người, ta hại mèo của mình thì có ích lợi gì?!”
“Ngài không chỉ làm hại mèo của mình, mà là mèo trong toàn bộ hậu cung, trận bệnh này thế tới rào rạt, hơn phân nửa mèo trong cung đều sinh bệnh…… không, là trúng độc, nếu hôm nay không phát hiện ra bách hợp có độc, nói không chừng mấy ngày nữa mấy con mèo đó sẽ đi đời nhà ma.”
“Ta hại những con mèo đó để làm gì?!”

Huệ tần cười lạnh: “Ngự Miêu cũng ở trong cung, Ngự Miêu chính là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng, ai biết có phải do ngài ghen ghét Ngự Miêu hay không?”
Tĩnh phi vội vàng hướng về phía Tiêu Vân Hoàn xin tha: “Bệ hạ minh giám, thần thiếp tuyệt đối không dám có tâm tư làm hại Ngự Miêu, thần thiếp thích mèo nhất, cũng biết Ngự Miêu là mèo của Hoàng Thượng, thần thiếp nào dám động thủ với mèo của Hoàng Thượng, bệ hạ minh giám, thần thiếp thật sự không biết bách hợp có độc.”
Tiêu Vân Hoàn trầm mặt, ánh mắt thâm thúy khiến người ta đoán không ra tâm tư của hắn.
“Thục phi.” Hắn bỗng nhiên nói: “Là nàng tặng túi thơm cho Ngự Miêu?”
Thục phi đột nhiên bị gọi tên, vội vàng nói: “Bệ hạ, thần thiếp thấy con mèo nào cũng thích chiếc túi thơm kia, nghĩ tới Ngự Miêu không có cho nên mới đặc biệt xin Tĩnh phi nương nương một chiếc tặng Ngự Miêu. Nếu thần thiếp biết chiếc túi thơm kia có độc, thần thiếp tuyệt đối không dám giao chiếc túi thơm đó cho Ngự Miêu.”
Huệ tần lại trào phúng nói: “Ngày thường cũng không thấy ngài yêu thích Ngự Miêu bao nhiêu, vừa xum xoe liền dâng lên độc dược, sự lấy lòng này của ngài cũng quá nặng đi, Ngự Miêu thật sự chịu không nổi đâu.”
Sắc mặt Thục phi trắng bệch, trước nay tính tình nàng ta luôn nhu nhược yếu đuối, lúc này nghe thấy lời nói khắc nghiệt của Huệ tần, ngoại trừ khiếp sợ và sốt ruột ra thì cũng chỉ lẩm bẩm không nói nên lời phản bác đành phải xin giúp đỡ từ phía Tiêu Vân Hoàn, ánh mắt tràn ngập sự khẩn cầu, cố gắng để hắn hiểu được sự bất lực, vô tội của mình.
Huệ tần lại nói: “Không biết phản bác như thế nào? Nói không nên lời liền giả bộ đáng thương với Hoàng Thượng, Ngự Miêu mới là người bị hại, chi bằng ngài đi tìm Ngự Miêu giả đáng thương đi, nhìn xem Ngự Miêu có thể tha thứ cho ngài hay không.”
Sắc mặt Thục phi càng thêm tái nhợt, thân thể lắc lư, lung lay sắp đổ, dường như chỉ trong giây tiếp theo thôi sẽ không chịu nổi mà ngã gục.
Thu Vãn nhịn không được giật giật chân, tránh về phía sau lưng Huệ tần.
Nàng là người vô hình, nàng không muốn tham dự vào bất cứ cuộc tranh đấu nào trong hậu cung.

“Được rồi.” Tiêu Vân Hoàn trầm giọng nói: “Hiện giờ nguồn gốc độc dược đã được phát hiện, coi như hữu kinh vô hiểm (*). Tĩnh phi mặc dù không biết nhưng lại là người vô tình phát độc, gây hại cho mèo trong cung, niệm tình Ngự Miêu vẫn chưa bị thương tổn, phạt bổng ba năm, cấm túc nửa năm không được bước chân ra khỏi Bích Tú Cung.
(*):gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Sắc mặt Tĩnh phi tái nhợt, đôi môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói thành lời.
Trong lòng Thu Vãn suy nghĩ: Ngự Miêu đã trúng chiêu rồi.
Nếu không phải nàng có thể biến thành người, nói không chừng hiện tại mạng nhỏ đã không còn rồi.
“Tuy rằng Thục phi không biết trong túi thơm có độc, nhưng lại tặng túi thơm cho Ngự Miêu, thiếu chút nữa gây thành đại họa.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Phạt Thục phi cấm túc ba tháng, không được ra ngoài.”
“Về phần nàng……” Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn dừng lại trên người Thu Vãn.
Trong lòng Thu Vãn lập tức căng thẳng, vội vàng cúi đầu.