Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 53: Chương 53:




Tiêu Vân Hoàn liên tục suy nghĩ rất nhiều ngày vẫn không nghĩ ra kết quả.
Dựa trên nhận thức nhất quán của mình về hậu cung, hắn cảm thấy Thu thường tại nhất định là có điều giấu giếm, không chừng ở sau lưng hắn nàng đã lén lút làm ra mấy động tác nhỏ. Tuy nhiên khi hắn gọi Huệ tần tới hỏi thì dù thế nào cũng không hỏi ra kết quả.
Hắn còn chưa kịp cảm thấy bực bội, Huệ tần đã mất kiên nhẫn trước.
“Bệ hạ, nếu ngài thật sự cảm thấy nhàm chán, không bằng thưởng cho thần thiếp mấy bồn băng đi.” Huệ tần nói: “Hiện giờ lập hạ đã đến, thời tiết oi bức, thần thiếp ở đâu cũng cảm thấy nóng nực. Lúc này vừa mới vào hạ mà đã nóng như vậy, càng đừng nói tới về sau, bệ hạ bắt thần thiếp chạy tới chạy lui, không bằng thưởng thêm cho thần thiếp mấy bồn băng, để thần thiếp ở Bích Nguyệt Cung an tâm quan sát Thu thường tại, được không?”
Tiêu Vân Hoàn liếc nàng một cái, không nhúc nhích nói: “Số băng theo phân lệ, nàng còn cảm thấy không đủ dùng?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huệ tần hắc hắc cười một tiếng, ngượng ngùng nói: “Còn không phải là phân lệ quá ít, hoàn toàn không đủ dùng hay sao. Bệ hạ, cho dù ngài không vì thần thiếp thì cũng nên suy nghĩ cho Ngự Miêu.”
“Chuyện này liên quan gì đến Ngự Miêu?”
“Ngự Miêu ở Bích Nguyệt Cung, trên người nó nhiều lông như vậy, chắc hẳn so với thần thiếp thì nó lại càng nóng hơn, thật ra chỗ thần thiếp không vấn đề gì, nhưng bên Thu thường tại lại không giống. Thu thường tại phân vị thấp, số băng được phát vô cùng hữu hạn, đã vài ngày thần thiếp không nhìn thấy Ngự Miêu, nói vậy Ngự Miêu vẫn luôn trốn ở chỗ Thu thường tại không ra, ngay cả thần thiếp còn cảm thấy nóng, càng đừng nói tới Ngự Miêu?” Tròng mắt Huệ tần xoay chuyển, lại nói: “Nếu bệ hạ ngài có thể thưởng thêm mấy bồn băng, thần thiếp mang về nhất định sẽ gọi cả Thu thường tại và Ngự Miêu ra cùng hưởng dụng.”
Tiêu Vân Hoàn như có điều suy tư gật đầu.
Ngón tay hắn gõ mặt bàn, đó là động tác quen thuộc khi hắn tự hỏi.
Huệ tần thấy thế, trước mắt lập tức sáng ngời, trong lòng cảm thấy ngây ngất, chỉ còn chờ hắn gật đầu đồng ý là mình sẽ có một mùa hè mát mẻ.

Băng là đồ vật hiếm, cho dù nàng có tiền trong tay, người của Nội Vụ Phủ cũng không nhất định sẽ bán, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách xin Hoàng Thượng ban thưởng.
Huệ tần đã làm tốt công tác chuẩn bị tạ ơn, ngón tay gõ mặt bàn dừng lại, nàng đang muốn khom lưng, liền nghe thấy Tiêu Vân Hoàn nói: “Đi xuống đi.”
Huệ tần:???
Huệ tần nhịn không được nhắc nhở nói: “Bệ hạ, băng……”
Tiêu Vân Hoàn lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, câu nói còn dư lại trong cổ họng lập tức nghẹn trở về.
Huệ tần trở về với vẻ mặt như đưa đám.
Tiêu Vân Hoàn một mình suy nghĩ, trong đầu nảy ra một chủ ý.
Chân trước Huệ tần vừa mới trở lại Bích Nguyệt Cung, sau lưng Tiêu Vân Hoàn liền theo tới đây, hắn cũng không tìm Huệ tần mà tới tìm Thu Vãn.
Vừa bước vào thiên điện, Tiêu Vân Hoàn liền nhíu mày. Không khí trong phòng và bên ngoài đều oi bức như nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngự Thư Phòng của hắn hiện giờ đã để đầy băng bồn, còn có cung nữ ở phía sau quạt gió, cho nên toàn bộ chính điện đều mát mẻ vô cùng. Tiêu Vân Hoàn một đường tới đây, trên người đã chảy ra vài phần mồ hôi, vốn dĩ còn nghĩ vào trong điện sẽ được mát mẻ một phen, không nghĩ tới sau khi vào thiên điện chẳng những không cảm nhận được sự mát mẻ, thậm chí ở đây so với bên ngoài thì còn nóng hơn vài phần.
Thu Vãn kinh ngạc nhìn hắn: “Bệ hạ, sao ngài lại tới đây?”

Tiêu Vân Hoàn nhíu mày, tầm mắt đảo quanh phòng: “Ngự Miêu đâu?”
“Hôm nay Ngự Miêu vẫn chưa tới.”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, lại nói: “Vậy băng bồn đâu?”
“Băng bồn?” Thu Vãn nghi hoặc.
“Hiện giờ thời tiết nóng bức, lông trên người Ngự Miêu lại nhiều lông như vậy, nàng không bày băng bồn ra, trong phòng này nóng nực như vậy, Ngự Miêu sao có thể qua đây.”
Ngự Miêu Thu Vãn: “……”
Thu Vãn hổ thẹn cúi đầu: “Nơi này của tần thiếp …… không có băng bồn.”
“……”
Thu Vãn lại bổ sung nói: “Tần thiếp cũng không mua nổi băng bồn.”
“……”
“Vậy còn nàng?” Cuối cùng Tiêu Vân Hoàn vẫn hỏi ra vấn đề mình thắc mắc: “Không có băng, sao nàng có thể chịu đựng qua mùa hè?”

“Tần thiếp không sợ nóng, chỉ cần nhẫn nại một chút, mùa hè sẽ trôi qua rất nhanh.” Thu Vãn nói.
“……” Tiêu Vân Hoàn khó hiểu: “Nàng không muốn một cuộc sống thoải mái hơn sao?”
Thu Vãn thuận theo mà cúi đầu: “Tần thiếp rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.”
“……”
Tiêu Vân Hoàn hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Hắn không tiếp tục truy vấn Ngự Miêu đi đâu, nhanh chóng rời khỏi nơi này, một mình tiếp tục trầm tư suy nghĩ. 
……
Thời tiết nóng bức, tâm tư các vị phi tần cũng không nhàn rỗi.
Vừa lúc, gần đây trong Ngự Hoa Viên mới có hoa mới, tứ phi tâm tư lung lay, quyết định mở tiệc trong Ngự Hoa Viên, tất cả các phi tử đều được mời đến. Thu Vãn và Huệ tần đương nhiên cũng nằm trong phạm vi nhận được thiếp mời, Bích Nguyệt Cung chỉ có hai người các nàng, mặc kệ là ai không đi thì cũng đều rất dễ nhận ra.
Làm một tai mắt tận chức tận trách, cho dù Huệ tần không tình nguyện như thế nào, sau khi oán giận ánh mặt trời trong Ngự Hoa Viên hồi lâu, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn ra cửa.
Thời điểm Thu Vãn và Huệ tần đến nơi, bên trong Ngự Hoa Viên đã xuất hiện không ít phi tần, tốp năm tốp ba ghé vào nhau, nhỏ giọng thảo luận chuyện gì đó. Nhìn thấy Thu Vãn đi theo phía sau Huệ tần, lập tức có không ít người hướng ánh mắt về phía Thu Vãn, cầm đầu là nhóm quý nhân thường tại ở Bích Tú Cung, những người từng sống cùng Thu Vãn trong thiên điện.
Từ ngày chuyển về Bích Nguyệt Cung, đã rất lâu rồi Thu Vãn không nhìn thấy các nàng. Thu Vãn gật đầu với bọn họ từ xa, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Huệ tần nương nương, sau đó ngồi xuống bên cạnh Huệ tần.
Huệ tần là một bá quyền ở trong cung, những người khác không biết thân phận của nàng, chỉ biết khi xảy ra bất cứ chuyện gì Hoàng Thượng đều thiên vị Huệ tần. Trước khi Thu Vãn chuyển vào, Bích Nguyệt Cung chưa từng có ai được dọn vào, cho nên tất cả mọi người đều có phần kiêng kị Huệ tần, ngay cả tứ phi cũng phải cho Huệ tần vài phần mặt mũi.
Nhìn thấy Thu Vãn ngồi xuống bên cạnh Huệ tần, mọi người biết Thu Vãn đã nằm trong phạm vi bảo vệ của Huệ tần.

Mặc kệ trong lòng bọn họ có bao nhiêu ghen ghét đố kỵ thì Thu Vãn cũng tự động xem nhẹ những ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, nàng dồn toàn bộ lực chú ý lên mấy đĩa điểm tâm ở trước mặt.
Tứ phi thế lớn, lấy ngay miếng dưa hấu trước mặt Thu Vãn làm ví dụ, nó được dùng băng ướp lạnh, khi sờ lên còn có cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ. Dưa hấu tuy rằng không quý nhưng băng thì lại rất quý. Thu Vãn nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý tới bên này, nàng trộm cầm lấy miếng dưa hấu lên cắn một miếng.
Nàng nhỏ giọng nói thầm ở trong lòng: Không biết là vị nương nương nào ra tay hào phóng như vậy, băng mà các cung khác luyến tiếc không dám dùng, còn người này lại trực tiếp lấy ra ướp lạnh dưa hấu, thật sự là quá rộng rãi.
Động tác ăn vụng của nàng không trêu chọc tới ánh mắt những người khác, ngược lại là Huệ tần nhìn không được, đè thấp thanh âm nói: “Dù sao muội cũng là người của Bích Nguyệt Cung ta, đừng ném mặt mũi ta ra ngoài như vậy.”
Thu Vãn nhỏ giọng trả lời nàng: “Huệ tần nương nương, ngài nếm thử miếng dưa hấu này đi, vừa ngọt ăn lại ngon.”
Huệ tần: “……”
Huệ tần trầm mặc một chút, thế nhưng cũng vươn tay, cầm lấy miếng dưa hấu trên bàn, cắn một miếng khuyết hơn phân nửa.
Tướng ăn của nàng rất tục tằng, hai miếng là ăn sạch sẽ toàn bộ dưa hấu, tuy nhiên rốt cuộc Huệ tần vẫn cố kỵ thân phận của mình, nàng nhanh chóng lau miệng, nuốt dưa hấu xuống bụng, ngay cả hạt cũng không kịp phun. Động tác của Huệ tần quá nhanh, nếu không phải Thu Vãn ngồi ở bên cạnh, thì thiếu chút nữa Thu Vãn cũng tưởng mình xuất hiện ảo giác.
“Huệ tần nương nương……”
Huệ tần chỉnh lại dáng ngồi đoan trang: “Sao thế?”
Thu Vãn cúi đầu: “Không có gì.”