Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 12: Chương 12:




Từ ngày nuôi dưỡng Ngự Miêu, số lần Tiêu Vân Hoàn đặt chân vào hậu cung càng ngày càng ít. Mỗi ngày tới buổi tối Thu Vãn đều sẽ chạy đến tìm hắn, mà Tiêu Vân Hoàn vẫn luôn chơi đùa với nàng, những phi tử khác muốn cầu kiến, ngược lại sẽ bị nhốt ngoài cửa  một cách không hề lưu tình.
Cho dù là ban ngày, Thu Vãn không biến thành mèo thì phi tử muốn gặp Tiêu Vân Hoàn cũng không dễ dàng như vậy. Lệ phi nương nương lấy cớ tìm tới rất nhiều lần, mỗi lần đều nhận được câu trả lời của Cao công công bên người Hoàng Thượng nói Hoàng Thượng chính vụ bận rộn.
Không nói tới những phi tần ngày thường không được sủng ái, ngay cả những phi tần được sủng ái cũng rất ít khi thấy mặt Tiêu Vân Hoàn.
Tĩnh phi nghĩ ra mấy món đồ chơi mới, tìm cớ mời Tiêu Vân Hoàn đến cung, nhưng sự việc con lật đật lần trước đã khiến Tiêu Vân Hoàn tâm sinh cảnh giác, hơn nữa Công Bộ cũng lục tục đưa tới rất nhiều đồ chơi cho mèo, bởi vậy tất cả những lời mời của Tĩnh phi đều bị từ chối.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hậu cung đều lâm vào cảnh u oán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm sớm tối thưa hầu thỉnh an, Thu Vãn không chớp mắt ngồi trong góc, nghe các phi tần oán giận Hoàng Thượng chính vụ bận rộn: “Mỗi lần Cao công công đều nói như vậy, dưới sự thống trị của Hoàng Thượng, gần đây thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hoà, càng không có nghịch thần làm loạn, Hoàng Thượng lại suốt ngày trốn trong Ngự Thư Phòng không bước chân ra khỏi cửa.”
“Đúng vậy, trước kia còn có thể gặp Hoàng Thượng tại Ngự Hoa Viên vài lần, gần đây ngay cả một lần cũng không gặp được.”
“Từ ngày Hoàng Thượng nuôi dưỡng Ngự Miêu liền không thấy bóng dáng, ngay cả Lệ phi cũng bị ăn bế môn canh vài lần, ta nghe nói, đồ sứ bên trong Bích Ninh Cung đã được thay đổi vài lượt.”
“Còn không phải sao, trước kia Lệ phi ỷ vào sủng ái, kiêu căng ngạo mạn, ngay cả Thục phi nương nương cũng không để vào mắt, hiện tại Hoàng Thượng không để ý tới nàng, nàng không tức giận tới mức nóng nảy mới là lạ?”
Thục phi vẫn cứ yếu ớt mỉm cười, lẳng lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, một câu bàn luận cũng không tham gia.
Trong lòng Thu Vãn suy nghĩ: Chuyện này thì có quan hệ gì với nàng.
Chỉ tới buổi tối nàng mới có thể đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng một hai đòi quấn lấy nàng chơi đùa, hơn nữa còn không cho nàng cơ hội chơi đồ chơi một mình. Buổi tối nàng phải giám sát Hoàng Thượng phê tấu chương đã rất vất vả rồi, ban ngày nàng cũng không biến thành mèo, như vậy bọn họ không thấy mặt Hoàng Thượng một chút quan hệ với nàng cũng không có.

“Lại nói tiếp, Hoàng Thượng nuôi dưỡng Ngự Miêu lâu như vậy, ngoại trừ Tĩnh phi nương nương thì hình như chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy.” Có người nói: “Tranh vẽ Ngự Miêu chúng ta đã nhìn thấy không ít lần, nhưng trước nay vẫn chưa được diện kiến chân dung thực sự của Ngự Miêu.”
“Hoàng Thượng coi Ngự Miêu như bảo bối, nghe nói đi đâu cũng ôm theo, ngay cả cửa điện cũng không cho ra đâu.”
Mọi người thổn thức, hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn không tìm ra đối sách giải quyết.
Đối tượng tranh sủng trong hậu cung có hạn, mặc kệ là phi tử có phân gì, hoặc là cung nữ đi chăng nữa, một khi nhìn thấy người nào đó được sủng ái, những người khác liền lập tức tung ra thủ đoạn tìm cách kéo nàng từ địa vị cao xuống dưới. Những thủ đoạn đó đặt trên người thì vô cùng dễ dàng, nhưng đối với mèo thì phải làm thế nào?
Chúng phi tần thở ngắn than dài, ngay cả hứng thú tán gẫu cũng không còn, vội vàng tan cuộc trở lại điện của từng người.
Thu Vãn dẫn theo Tình Hương vội vã bước vào phòng, Tình Hương ở phía sau nàng động tác nhanh nhẹn đóng cửa lại, đồng thời ngăn cách gió lạnh ở bên ngoài, lúc này nàng mới ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Kéo chậu than lại gần mình, Thu Vãn bỏ thêm mấy cục than vào bên trong, cảm nhận được nhiệt độ trong phòng chậm rãi tăng lên, nàng chà hai xát tay, nhỏ giọng oán giận với Tình Hương: “Mùa đông trôi qua nhanh một chút là tốt rồi.”
Hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, một vài chậu than không xua tan được hàn ý trong phòng, nhưng nhiều hơn Thu Vãn cũng không dám đốt. Trong phòng nàng phải dùng than, phòng của Tình Hương cũng cần dùng, than đốt theo phân lệ căn bản không đủ dùng, có thể duy trì như vậy đã không dễ dàng rồi. Còn có một vài Đáp Ứng phân vị thấp hơn nàng, gần đây mỗi ngày đều bị đông lạnh đến mức mặt không một chút huyết sắc, cũng không biết vừa năm rồi bọn họ chịu đựng như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn luôn sợ lạnh, tới mùa đông liền không muốn nhúc nhích, hiện giờ ngồi bên cạnh chậu than, cũng bắt đầu vô cùng nhung nhớ tẩm cung ấm áp dễ chịu của Hoàng Thượng.
Không giống như nàng, Tình Hương rất thích chạy nhảy bên ngoài. Tới khi Thu Vãn thêu xong một vài bông hoa nhỏ, Tình Hương mới vội vã chạy trở về.
“Chủ tử! Chủ tử!” Tình Hương vừa gọi nàng, vừa đóng cửa lại, hạ giọng kìm nén sự kích động : “Chủ tử, ngài biết nô tỳ nghe được tin gì ở bên ngoài không?”
“Ngươi lại cùng ai đi nghe góc tường?”

“Mới không phải đâu, chủ tử, người nghe nô tỳ nói, vừa rồi thời điểm nô tỳ ra cửa, vừa lúc thấy cung nữ bên người Liễu thường tại đang nói chuyện, nói là Liễu thường tại phân phó muốn đi tìm một con mèo.”
“Mèo?” Thu Vãn theo bản năng nói: “Nàng ta cũng muốn nuôi mèo? Mùa đông trong cung khắc nghiệt, không dễ tìm đi .”
Ngoại trừ mình và mèo của Tĩnh phi ra thì Thu Vãn chưa từng thấy một con mèo hoang nào xuất hiện trong cung.
“Chủ tử, đó không phải trọng điểm, là mèo! Mèo đấy!” Tình Hương kích động nói: “Ngự Miêu được Hoàng Thượng sủng ái, Hoàng Thượng thích mèo như vậy, Liễu thường tại đang muốn dựa vào mèo để tranh sủng đấy.”
“……”
Không biết vì sao, trong lòng Thu Vãn đột nhiên sinh ra vài phần ghen tuông.
Ngày thường khi nghe nói gần đây có vị phi tử nào được sủng ái, Thu Vãn nghe xong chỉ cảm thấy hâm mộ, thật sự không có cảm giác gì khác. Nhưng từ khi trở thành mèo liền khác, mỗi ngày buổi tối nàng đều ở cùng Hoàng Thượng, hơn nữa nàng là người rõ ràng nhất rốt cuộc Hoàng Thượng yêu thích Ngự Miêu tới mức nào, nếu xuất hiện những con mèo khác phân chia sự sủng ái của Ngự Miêu …… Thu Vãn lập tức cảm thấy bình dấm trong lòng như muốn nổ tung.
Con mèo Hoàng Thượng yêu thích nhất chính là nàng!
Những con mèo khác sao có thể hấp dẫn lực chú ý của Hoàng Thượng!
Thấy nàng ngồi ngơ ngẩn, Tình Hương chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Chủ tử, ngài có muốn nô tỳ cũng giúp ngài tìm một con mèo hay không?”
“Không được.” Thu Vãn theo theo bản năng cự tuyệt.
Một núi không thể có hai hổ, thiên điện nhỏ bé này của nàng đương nhiên cũng không thể xuất hiện hai con mèo.

“Vì sao? Chủ tử? Hoàng Thượng thích mèo như vậy, nếu chủ tử nuôi mèo, không phải có thể khiến Hoàng Thượng chú ý hay sao?” Tình Hương buồn bực nói: “Nô tỳ đoán, Liễu thường tại nghĩ được chuyện này thì các nương nương khác khẳng định cũng nghĩ ra được. Đây là một cơ hội tốt, nếu Hoàng Thượng chú ý đến chủ tử, chủ tử cũng không cần lo lắng phân lệ bị cắt xén nữa.”
Thu Vãn vẫn kiên định cự tuyệt.
Tình Hương khuyên nàng hồi lâu, thấy không lay động được nàng, đành phải từ bỏ ý niệm này.
Quả nhiên, không quá mấy ngày, trong viện Liễu thường tại liền truyền ra tiếng “Meo meo”. Còn có chủ điện Bích Tú Cung, ngay cả Thục phi nương nương cũng bắt đầu nuôi mèo, nàng nuôi một con mèo màu đen trắng, nhìn qua cũng khá đáng yêu.
Thời điểm Thu Vãn chú ý tới, lấy Hoàng Thượng dẫn đầu, toàn bộ hoàng cung đều bắt đầu nuôi mèo, bỗng chốc trở thành một trào lưu mới. Mặc kệ là phi tần có phân vị nào đều nghĩ cách sai người mua một con tiến cung, ngược lại chỉ có Thu Vãn là một chút động tác cũng không có.
Trong lòng Thu Vãn cảnh giác.
Theo sự gia tăng số lượng mèo, trong cung thường xuyên truyền ra tiếng mèo kêu. Hiện giờ Tiêu Vân Hoàn đối với bất cứ chuyện gì liên quan tới mèo đều vô cùng cảnh giác, hắn lập tức phát hiện ra hướng gió trong cung đang thay đổi.
“Trong cung bắt đầu lưu hành chuyện nuôi mèo?” Hắn nâng mèo trắng lên trước mắt, đánh giá vật nhỏ trước mắt một lúc lâu, sau đó mới vừa lòng nói: “Mặc kệ là mèo của ai, nhất định đều thua kém Ngọc Cầu.”
Tuy nhiên……
Trước kia chỉ có hai con mèo, Tiêu Vân Hoàn nhìn thoáng qua liền biết mèo của Tĩnh phi không đáng yêu bằng Ngọc Cầu nhà hắn. Nhưng hôm nay trong hoàng cung xuất hiện nhiều mèo như vậy, lại chưa từng gặp qua, Tiêu Vân Hoàn không có cách nào so sánh.
Hắn sờ sờ cằm, nhìn bộ dáng Ngọc Cầu ngoan ngoãn liếm móng vuốt trước mắt, một ý tưởng đột nhiên nhảy ra từ bên trong não bộ.
Thẳng đến một buổi tối ngày nọ, Thu Vãn biến thành mèo chạy tới tìm hắn, lại bị hắn bế lên, mang theo đi ra ngoài.
“Meo meo meo?”
“Ngọc Cầu, đừng sợ.” Tiêu Vân Hoàn xoa tay hầm hè: “Mèo của Trẫm, nhất định là con mèo đẹp nhất.”
“Meo meo meo?”

Cái gì đẹp hay không?
Bệ hạ! Ngài đã quên tấu chương còn chưa phê đâu!
Thu Vãn vươn móng vuốt về phía Cao công công, khoa tay múa chân tỏ vẻ mình không giúp được gì.
Dưới tình huống hoàn toàn mờ mịt, Thu Vãn bị đưa đến trước mặt các vị phi tần.
Ở trước mặt những phi tần đó, bị vô số đôi mắt từ bốn phương tám hướng nhìn qua, Thu Vãn lập tức sợ tới mức run bần bật, vội vàng trốn vào trong ngực Tiêu Vân Hoàn. Tuy nhiên không nghi ngờ gì nàng lại bị Tiêu Vân Hoàn kéo ra.
“Tham gia đi.”
“Dù sao quán quân cũng là của ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói: Thu Vãn: Buổi tối so mèo, vậy ban ngày làm gì??
Tiêu Vân Hoàn: Phê tấu chương.
Thu Vãn: Còn có?
Tiêu Vân Hoàn: Vẽ mèo.
Tiêu Vân Hoàn: Nhớ mèo, hôn mèo.