Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 73: Bất ngờ




Bầu trời trong trẻo vỏn vẹn trong hai ngày, đến mồng ba tháng giêng hôm nay lại đột nhiên có tuyết. Chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ kinh thành như được phủ một lớp vải bạc trắng xóa, không phân biệt được đâu là trời đất.

Giờ Thìn vừa qua, con đường chính vốn yên tịnh lạnh lẽo bỗng nhiên ồn ào huyên náo hẳn. Nhà nhà đều sai người quét dọn sạch sẽ tuyết đóng dày trước cửa để ngự giá đi qua. Hôm nay là ngày Đức phi trở về thăm nhà, Đế vương cũng tự mình đi cùng. Phía đông con đường này là nơi những dòng họ danh gia vọng tộc cư ngụ, mặc dù Hoàng đế cũng chỉ đi ngang qua, nhưng không ai dám chậm trễ. Về phần ý nghĩa đằng sau việc Đức phi thăm nhà, có người hâm mộ, cũng có người thờ ơ không quan tâm.

Chẳng phải Lương phi cũng được Hoàng thượng tự đưa về thăm nhà đấy hay sao? Kết quả thế nào? Chưa được vài ngày đã bị đày ra lãnh cung, nhà họ Thẩm còn bị tru di mười tộc. Cho nên, việc này phúc hay họa còn rất khó nói.

Mạnh quốc công hơn ai hết là người hiểu rõ chuyện này, cho nên vừa tờ mờ sáng, từ chủ tử đến nô bộc trong nhà đều được căn dặn cẩn thận. Trời còn nhờ tối, tất cả đã mở rộng cửa phủ, phía trước trải thảm rộng màu đỏ rực, đứng trong gió lạnh đợi Đế vương đại giá.

Ngự giá màu vàng sáng nhanh chóng đi qua con đường sạch sẽ được canh gác nghiêm ngặt. Hai bên đường, mỗi cửa phủ đều được mở rộng, người người quỳ xuống nghênh đón, chờ đoàn xe chạy qua mới dám đứng dậy.

Không bao lâu sau đã đến phủ Mạnh quốc công, dưới sự bảo vệ nghiêm mật của Cấm long vệ, vị Đế vương anh tuấn phất vạt áo, nhanh chóng bước xuống ngự giá, sau đó tự tay vén mành kiệu, vươn tay với Đức phi vẫn còn ngồi trong.

Một bàn tay trắng ngần, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn. Chu Vũ Đế bất giác mỉm cười, sau đó siết chặt, đỡ giai nhân xuống kiệu, dịu dàng che chở.

Hai người sóng vai bước vào, một tuấn mỹ vô song, một diễm lệ xinh đẹp, lộ ra quý khí bức người, quả nhiên là một đôi trời sinh. Thoáng nhìn qua tầm mắt ảm đạm của tân nhậm Thống lĩnh Cấm long vệ Vương Hoa Sơn, trong mắt Chu Vũ Đế lóe lên tia sáng tự đắc.

“Vi thầm tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.” Mạnh quốc công bước lên hai bước, quỳ một gối hành lễ, phía sau ông người nhà họ Mạnh nhất tề dập đầu.

“Miễn lễ, mời Quốc công mau đứng lên.” Đế vương bước tới nâng Mạnh quốc công, thái độ quả thực thân thiết. Mạnh quốc công xoay người vươn tay, làm một thế mời. Đoàn người bước trên tấm thảm đỏ, hướng đến cửa chính. Bất ngờ, một thiếu nữ tầm mười ba mười bốn tuổi đột ngột lao ra khỏi đám người, quỳ sụp xuống trước Hoàng đế lớn tiếng kêu oan, bầu không khí như hoàn toàn đóng băng.

Mạnh quốc công hốt nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén hướng thẳng đến Mạnh Thụy Châu. Sắc mặt vốn đang thẹn thùng của Mạnh Thụy Châu lập tức trở nên trắng bệch, trốn sau lưng Văn di nương run rẩy. Mạnh Tang Du nhìn những danh môn thế gia khác đương mở cửa nghênh giá, kẻ thì vui sướng khi thấy người khác gặp vạ đổ đầu, kẻ thì thờ ơ lạnh nhạt, kẻ dùng ánh mắt lo ngại nhìn. Lúc này cô biết, mình đã dẫm chân vào hố tai họa động trời.

“Ngay cả Ngự giá cũng dám quấy nhiễu! Người đầu, kéo xuống!” Thường Hỉ dùng phất trần cản thiếu nữ kia lại, lớn tiếng gọi thị vệ bên cạnh.

Cô gái kia túm chặt lấy tấm thảm lót, giọng nói vừa cao vừa thé, truyền đi rất xa, muốn chuyện càng lúc càng trở nên ầm ĩ. “Xin Hoàng thượng lấy lại công bằng cho phụ thân của dân nữ. Phụ thân dân nữ bị Mạnh Trường Hùng hại chết, ông chết thật oan uổng!”

Mấy gia tộc danh gia kế bên đều phát ra âm thanh giật mình sửng sốt, sau đó ồn ào bình luận, còn nghểnh cổ hóng vào. Phỏng chừng chưa đến một ngày việc này nhất định là truyền khắp kinh thành, muốn áp chế cũng không áp chế được. Hai lần thăm nhà đều xảy ra chuyện, mọi sự quả thực vừa khéo!

Mạnh Tang Du nheo mắt nhìn cô gái đang quỳ sụp trước mặt mình, ánh nhìn lạnh buốt. Đây là em họ của cô, con gái ruột của chi thứ hai trong gia tộc, Mạnh Nham Vũ. Từ nhỏ cô ta vốn kiêu căng ngang ngược, lỗ mãng ương bướng, không biết ngó trước nhìn sau, ở biên quan vài năm cũng chẳng có chút tiến bộ. Xem ra không hại chết người đứng đầu phủ, chi thứ hai sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ!

Nghĩ đến đây, Mạnh Tang Du bất giác siết chặt năm ngón tay. Chu Vũ Đế đang nắm tay nàng lập tức cảm nhận được sự bất an cùng phẫn nộ của nàng. Vỗ nhẹ mu bàn tay nàng trấn an, hắn phất tay ra hiệu cho thị vệ vừa bước lên lui xuống, cúi người nhìn cô gái chật vật bên dưới. Lúc này ra lệnh mang y thị đi chỉ khiến cho danh tiếng nhà họ Mạnh bị vấy bẩn, không bằng giải quyết tất cả mọi chuyện trước mặt người đời như thế này. Vì sao Mạnh Nham Vũ kêu oan, trong lòng hắn đã rõ.

“Ngươi là ai?” Hắn từ từ mở miệng, giọng nói trầm trầm uy nghi khiến Mạnh Nham Vũ sợ hãi.

Người nhà họ Mạnh thấy Đế vương có ý muốn tìm hiểu sự việc, trên mặt đều toát ra thần sắc khủng hoảng, ngay cả Mạnh quốc công điều khiển thiên quân vạn mã nơi chiến trường cũng bất giác nghiến chặt khớp hàm.

Sự việc hôm nay quá mức kỳ lạ. Chỉ là một ấu nữ thì làm sao có thể to gan lớn mật đến mức cản đường Ngự giá? Nhất định là sau lưng có người gợi ý, và nếu người này là Hoàng thượng…Chỉ cần nghĩ đến đây, ý lạnh thấu xương buốt thị từ lòng bàn chân rần rật truyền lên sống lưng. Khó trách Hoàng thượng không nhận lại quân quyền. Chỉ vì uy vọng của bản thân ông trong quân đội cao như vậy, hắn ta muốn diệt cỏ tận gốc mới có thể yên tâm được! Mạnh quốc công nhắm mắt, trong lòng ngập cảm giác thê lương.

Mạnh Tang Du cũng nghĩ tới chuyện hệt như cha mình, đôi mắt đầy thù hận cùng không cam lòng cụp xuống, bàn tay được hắn nắm chặt cũng bắt đầu run run.

Chu Vũ Đế hoàn toàn đoán được tâm trạng của hai người bên cạnh, trong lồng ngực đổ đầy cơn nghẹn đắng khó chịu, biểu cảm trên mặt càng thêm âm u.

Chịu đựng tầm mắt sâu thẳm khó dò của Hoàng đế, Mạnh Nham Vũ dập đầu liên hồi, nấc nghẹn nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, dân nữ là con gái của Tả tướng quân Mạnh Trường Chí. Phụ thân dân nữ không hề chết trận, mà trước cuộc chiến đã bị Mạnh Trường Hùng dùng ám tiễn bắn chết. Xin Hoàng thượng giải oan cho phụ thân dân nữ!”

“Sao ngươi biết phụ thân ngươi bị Mạnh quốc cùng dùng ám tiễn bắn chết? Thân là huynh trưởng ruột thịt, vì sao Mạnh quốc công phải làm như vậy?” Chu Vũ Đế trầm giọng hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vì Mạnh Trường Hùng muốn cướp đoạt quân công của phụ thân dân nữ nên mới ra tay ám hại. Việc này trời cao chứng giám!” Mạnh Nham Vũ kiên quyết đáp lời, chỉ thiếu điều chỉ tay lên trời thề thốt.

Mạnh Tang Du cười lạnh, cuộn khói trắng mỏng phả ra từ chóp mũi nàng. Chu Vũ Đế nắn nắn bàn tay giá buốt của nàng vài lần, nhíu mày hỏi, “Theo trẫm biết phụ thân ngươi hoàn toàn không có năng lực gì, lại còn nhát gan, có thể leo được lên chức vị Tả tướng quân hoàn toàn dựa vào sự quan tâm của Mạnh quốc công. Nếu như nói Mạnh quốc công muốn đoạt quân công mà bắn chết y thì có bao nhiêu người tin, chính ngươi cũng tin hay sao?”

Con dân Đại Chu ai ai cũng rõ Mạnh quốc công dũng mãnh vô địch trên chiến trường như thế nào, chiến công hiển hách ra sao, nếu nói ông muốn cướp lấy quân công của đệ đệ thì quả thực chẳng khác gì chuyện tiếu lâm. Hơn ai hết, Mạnh Nham Vũ là người hiểu rõ phụ thân của mình, lúc này sắc mặt càng xấu hổ, há miệng không biết ứng đối như thế nào.

Đúng lúc này, một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đỡ một phụ nữ tầm ba mươi mặc đồ tang đến đại môn, quỳ rạp xuống trước mặt Đế vương, dập mạnh đầu xuống đất liền mấy cái rồi nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần phụ là Vương thị, thê tử Mạnh Trường Chí. Đây là trưởng tử Mạnh Viêm Kỳ, thứ nữ Mạnh Nham Vũ. Cho dù Mạnh Trường Hùng ám hại phu quân thần phụ vì lý do gì, việc này là hoàn toàn chính xác. Thần phụ có người làm chứng, hiện đang sống ở thôn ngoại ô, có thể đưa hắn đến đối chất.”

Không ngờ còn có người làm chứng. Nếu có thể lợi dụng sơ hở việc này ngay dưới mặt Mạnh quốc công, chứng tỏ người đứng đằng sau cũng có chút thế lực. Chu Vũ Đế nhíu mày nghĩ thầm, thấy sắc mặt Tang Du càng lúc càng tái xanh, từng ngón tay đều run run, hắn không đành lòng kéo dài việc này thêm nữa. “Không cần nhân chứng,” hắn phất tay, nhìn về phía Thường Hỉ, “Đi mời Diêm thống lĩnh mang tất cả chứng cớ đến đây.”

Vừa nghe những lời này, trái tim Mạnh quốc công như bị bóp chặt. Ông hất vạt áo, tự quỳ gối trước mặt Đế vương. Người nhà họ Mạnh thấy thế cũng quỳ xuống theo. Tất nhiên chứng cớ Cẩm y vệ điều tra thu thập được là không thể chối cãi, việc duy nhất họ có thể làm là chờ Hoàng thượng quyết định như thế nào. Cả người Mạnh Tang Du cứng lạnh, muốn rút tay mình khỏi tay Chu Vũ Đế, nhưng lại bị hắn cầm chặt.

Vương thị cúi đầu gạt nước mắt, trên mặt tràn đầy oán độc cùng khoái trá. Nếu như tội danh của Mạnh Trường Hùng được chứng thực, từ nay về sau phủ Quốc công sẽ do chi thứ hai làm chủ.

Diêm Tuấn Vĩ nhanh chóng đến nơi, quỳ gối trình lên một xấp mật tín.

Chu Vũ Đế cầm lấy mật tín, vung đến trước mặt Vương thị, âm thanh lạnh lùng, “Mạnh quốc công bắn chết Mạnh Trường Chí, đúng. Đây là nguyên nhân vì sao Mạnh quốc công phải làm như vậy.”

Vương thị cùng hai con nhanh chóng nhặt mật tín dưới đất lên xem, vừa thấy rõ nội dung xong, biểu cảm vui mừng lập tức biến thành sợ hãi.

“Mạnh Trường Chí cấu kết với Tạ Chính Hào cùng Thẩm Trung Lương, ám hại Mạnh quốc công cướp lấy quân quyền. Còn đây là tội thông đồng với địch bán nước, tru di cửu tộc. Xem xét công trạng của Mạnh quốc công, trẫm vốn định âm thầm bỏ qua việc này, nhưng nếu các ngươi muốn có được kết quả công bằng, trẫm không thể không giúp các ngươi.” Nói đến đây, Chu Vũ Đế ngừng lại một chút, tiếp tục xoa nắn bàn tay hơi ấm lên một chút của Tang Du, sau đó tiếp lời, “Trừ được Hoàng đình Nha Luật, công lao Mạnh quốc công không thể đếm được, tội tru di cửu tộc hoàn toàn miễn, nhưng tử tội một nhà các ngươi thì không thể tránh. Người đâu, nhốt toàn bộ chi thứ hai của Mạnh thị vào thiên lao, đợi đầu xuân chém!”

Thị vệ tuân mệnh, tiến lên giam giữ ba người. Vương thị cùng Mạnh Nham Vũ đã bị dọa tới hôn mê, còn Mạnh Viêm Kỳ, mặc dù không tới mức té xỉu nhưng nước mắt giàn giụa, kéo lấy ống quần Mạnh Trường Hùng gào khóc, “Bá phụ cứu mạng.” Lúc này hắn mới biết được cái gì gọi là hối hận.

Mạnh Trường Hùng đã cạn tình với chi thứ hai từ lâu, cũng đã nhìn thấu bản chất vong ân bội nghĩa của chúng, hẳn nhiên cũng không nghĩ đến chuyện cầu xin Hoàng thượng. Nhưng người ngoài còn ghé mắt nhìn, ông không thể tuyệt tình đến vậy, lúc này mới dập đầu, ngữ khí lạnh nhạt, “Xin Hoàng thượng vì vi thần mà tha tội chết cho chúng.”

Người nhà họ Mạnh cũng nhất tề dập đầu theo.

Là người nhà họ Mạnh, cha mẹ cũng đã quỳ xuống chờ lệnh, chung quanh lại có nhiều ánh mắt như vậy, cho dù trong lòng không muốn, trên mặt Mạnh Tang Du cũng phải làm ra vẻ nhân nghĩa. Cô rút tay mình khỏi tay hắn, nhẹ nhàng vén váy, từ từ quỳ gối trước mặt hắn, bình tĩnh nói, “Xin Hoàng thượng tha cho bọn họ một mạng.”

Tuy nói như thế, nhưng đôi mắt vừa cụp xuống của cô lại đầy sát ý. Nếu như Hoàng thượng thực sự tha tội chết cho chi thứ hai, sau này cô cũng nhất định tìm cách cùng phụ thân diệt sạch chi thứ hai không còn một mảnh. Có câu đừng đùa với kẻ cùng đường, tuy Vương thị cùng Mạnh Nham Vũ không giỏi giang gì, nhưng Mạnh Viêm Kỳ cũng là kẻ có tâm cơ có toan tính, năng lực tính ra cũng không tệ, để lại không sớm thì muộn cũng thành tai họa! Việc hôm nay chắc chắn có người đứng sau lưng chúng bày ra, bằng không một nhà Vương thị độc thân độc mã như vậy sao có thể đưa người làm chứng từ biên quan về đến tận đây rồi giấu trong thôn trang ở ngoại ô? Chỉ cần qua ngày hôm nay, cô nhất định sẽ cùng phụ thân tóm được kẻ đó, trả hết nợ nần!

Chu Vũ Đế kéo cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, vừa bắt được sát ý chưa kịp giấu đi trong mắt nàng, hắn khẽ cười. Hắn nhớ Tang Du đã từng nói —— tuyệt đối không bao giờ được coi thường bất cứ người nào, đặc biệt là kẻ thù của ngươi. Đối với địch thù, Tang Du lúc nào cũng tàn độc tuyệt tình, nhưng đối với người thân thiết lại mềm mại đáng yêu đến bất ngờ. Tính cách vừa mâu thuẫn vừa chân thật này đã khiến hắn mê luyến không tự kiềm chế được. Nếu Tang Du đã không cam lòng, hắn tất sẽ thuận theo ý Tang Du.

“Mặc dù có ái phi cầu xin,” Hắn dùng lực kéo nàng đứng lên, thấy sắc mặt nàng khẩn trương lại cười cười, ngữ khí đột nhiên lạnh buốt, “Trẫm cũng không thể nuông chiều nàng lần này! Người đâu, dẫn chúng đi!”

Mạnh Tang Du nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lại lộ ra thần sắc bi thương. Mạnh quốc công được Đế vương nâng đứng dậy, chần chờ mở miệng, “Hoàng thượng, lần này…” Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng không còn tha thiết gì đến việc thăm viếng nữa.

“Vào thôi, đã lâu rồi Tang Du chưa về nhà.” Ôm lấy vai Tang Du, giọng nói Chu Vũ Đế đầy chiều chuộng.

Mạnh quốc công vội vàng tuân mệnh, nghĩ đến chuyện mình lại hoài nghi vị Hoàng đế này, trong lòng cảm thấy xấu hổ. Cho dù người này không là Hoàng thượng, thì ông cũng vạn kiếp bất phục!

Thấy đại môn phủ Quốc công đã đóng chặt, Cấm long vệ canh gác nghiêm ngặt trước cửa, mấy nhà chung quanh cũng hậm hực quay về. Còn tưởng lần thăm viếng này cũng sẽ ầm ĩ ra trò, đâu ngờ Hoàng thượng lại chẳng phật lòng gì. Xem ra vị trí Đức phi trong lòng Hoàng thượng cũng rất nặng đây!