Oanh...
bùm...
Một
tiếng nổ vang cả bầu trời, chiếc máy bay chở khách phát nổ giữa không trung,
bốc cháy dữ dội, như một quả cầu lửa khổng lồ lao thẳng xuống biển. Chỉ trong
chốc lát, những mảnh vụn còn sót lại đã cháy xém trôi nổi trên mặt nước. Hơn hai
trăm hành khách, không một ai sống sót, bao gồm cả nàng...
“Au, au,…” Lâm Uyển Nghi mơ hồ
dụi mắt. Đầu nàng đau như vừa bị búa bổ vào. Chớp chớp mắt vài cái, nàng dùng
hết sức chống tay ngồi dậy. Nhìn xung quanh một lượt, nàng không khỏi sững sờ.
Nơi này, thật xa lạ! Nàng đang nằm trên một chiếc giường đá, không, nói đúng
ra, thì phải là một chiếc giường được khắc hoàn toàn từ ngọc. Lâm Uyển Nghi khẽ
vuốt bề mặt khối ngọc. Thật nhẵn mịn, cảm giác thực thích a! Đảo mắt một vòng
xung quanh, nàng hoàn toàn có thể đại khái được bản thân đang ở đâu. Trong một
hang động. Nàng đứng dậy, đi vòng quanh động một lượt. Trong động khá rộng rãi
và thoáng mát, đặt một vài bàn gỗ khá cũ, trên xếp đầy sách, vách động lại treo
những bức tranh kì lạ. Nữ nhân trong tranh đều là cùng một người, nhưng các tư
thế nàng làm lại không hề giống nhau, hơn nữa còn rất kì lạ. Lâm Uyển Nghi tò
mò thử làm theo động tác vẽ ra, nhưng chưa hiểu gì thì nàng đã có cảm giác, một
nguồn lực lớn xâm nhập vào cơ thể, ép vào lục phủ ngũ tạng của nàng như muốn vỡ
nát. Nàng vội vàng chỉnh lại tư thế như cũ, song cổ họng dâng lên chút ngọt
tanh, nàng lập tức thổ ra một búng máu lớn. Nàng vuốt ngực ho khụ khụ, lau đi
máu ở khóe môi, ánh mắt nhìn về phía các bức tranh lộ ra vẻ khó hiểu cổ
quái.
Ngơ ngẩn
trong động một hồi, Lâm Uyển Nghi quyết định ra ngoài. Bình thường nàng vốn là
người không sợ bất kì thứ gì, nhưng đứng trước những gì mình thấy, trong tâm
không nhịn được mà sinh ra kinh hoàng. Nàng đang ở trong một sơn động, mà chỗ
nàng đứng cách mặt đất phía dưới, có lẽ cũng vài nghìn mét là ít. Chỗ nàng đứng
là một khoảng đất rất rộng rãi, bằng phẳng. Bên cạnh cửa động, có trồng một cây
đào thụ, hoa đương nở rộ, dưới gốc cây, đặt một bộ bàn đá. Lâm Uyển Nghi hoàn
toàn không thể nào thích ứng được với hoàn cảnh trước mắt. Không phải nàng đang
ở trên máy bay sang Mĩ hay sao? Sao lại xuất hiện ở sơn động này? Mà hình như
chiếc máy bay chở nàng bị cháy động cơ nên phát nổ rồi rơi xuống biển, sau đó,
sau đó, nàng không thể nhớ thêm gì nữa. Lâm Uyển Nghi bực mình vò đầu, việc
nàng có mặt tại nơi này, tuyệt đối không bình thường. Bất chợt trên đầu nàng
vang lên một giọng nói:
“Tiểu
nha đầu, ngươi tỉnh rồi à?”
Lâm Uyển Nghi giật mình nhìn lên, thoáng cái ngỡ
ngàng. Người tới một đầu ngân phát tuyệt diễm, lông mày và râu cũng trắng y
vậy, dài đến tận ngực. Chính giữa mi tâm, nổi bật một ấn kí hình ngọn lửa đỏ
như máu. Bạch y tung bay phiêu dật xuất trần, gương mặt già nua có phần hiền
từ. Từ trên cao đáp xuống, gió thổi làm bạch y bay bay, cảm giác giống như nhìn
thấy tiên nhân hạ phàm vậy! Lâm Uyển
Nghi tò mò mở miệng hỏi:
“Ngươi
là ai?”
Vị lão
nhân kia cười cười:
“Ta là
Bạch Phát lão nhân, trong giang hồ được gọi là Bạch tiên nhân!"
Nàng khẽ
nhăn mày:
“Bạch
Phát lão nhân? Giang hồ? Bạch tiên nhân? Nhìn ngài ta không thấy có vẻ nào
giống tiên tử cả!”
Bạch
Phát cười xuề xòa nhìn nàng:
“Tiểu
nha đầu xinh đẹp, tên ngươi là gì?”
Nàng
chậm chạp nói:
“Lâm Uyển Nghi!”
Bạch
Phát vuốt vuốt râu:
“Lâm
Uyển Nghi, ài, xem trang phục của ngươi không phải người ở đây, ngươi là người
nơi khác đến phỏng?”
Nàng đạm
nói:
“Cũng có
thể xem là vậy! Mà cho hỏi, bây giờ hiện là thời điểm nào? Nơi này là đâu? Sao
ta lại ở đây?”
Bạch
Phát bình thản đáp:
“Hiện
giờ là đời Lăng Vương thứ 22, nơi này là Bạch Linh Sơn, ngươi là ta cứu được từ
dưới chân núi trong lúc đi hái dược!”
Trong
lòng Lâm Uyển Nghi khẽ động. Nàng xuyên qua? Ở hiện đại nàng cũng đọc không ít
thể loại xuyên không, không nghĩ tới một ngày bản thân cư nhiên lại được trực
tiếp trải nghiệm. Trên chuyến bay phát nổ kia, hẳn nàng đã chết nên linh hồn
được đưa về đây. Cơ mà khoan, bộ quần áo nàng mặc trên người không phải là phục
trang của thế kỉ 21 sao? Vậy là nàng đem cả thân thể xuyên đến theo. Như vậy
cũng thực tốt, sống trong thân thể của chính mình dù sao vẫn thuận tiện hơn là
sống bám trên thân thể người khác! Lâm Uyển Nghi đi theo Bạch Phát quay trở vào
động. Lúc nhìn mấy bức tranh trên vách, tâm nàng lại nhịn không được có chút sợ
sệt cùng gai người. Bạch Phát thấy điệu bộ của nàng thì tò mò hỏi:
“Tiểu
nha đầu, sao vậy?”
Nàng chỉ
tay về phía các bức tranh:
“Mấy bức
tranh đó...”
Bạch
Phát “à“ lên rồi nói:
“Đó là bí kíp tâm
pháp của ta! Người luyện được nó sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ.
Nhưng bắt buộc phải luyện theo trình tự cẩn thận, nếu không, sẽ phải gánh chịu
hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì toàn bộ kinh mạch đều bị gãy đứt, nặng thì tẩu
hỏa nhập ma. Nói rõ ra, đây cũng là một loại tâm pháp nguy hiểm, nhưng một
khi đã luyện được rồi, ngươi sẽ trở thành cường giả trong cường giả!”
Nàng khẽ
gật đầu:
“Ra vậy?
Thảo nào...”
Thấy
phản ứng của nàng, Bạch Phát liền hỏi:
“Có
chuyện gì sao?”
Nàng chỉ
vào một bức tranh, nói:
“Vừa nãy
ta tò mò thử một chút, nào ngờ bị khí ép cho thổ huyết! Đến bây giờ nghĩ lại,
vẫn thấy rùng mình!”
Tròng
mắt Bạch Phát co rút mãnh liệt. Nha đầu này... Người bình thường làm vậy không
khéo sớm đã bị ép cho tan xương nát thịt rồi, nha đầu này vậy mà chỉ bị hộc
máu. Bản thân hắn lúc đầu cũng bồng bột như nàng, cuối cùng phải nằm tịnh dưỡng
suốt một tuần trời mới hoàn toàn bình phục., mà nhìn nha đầu trước mặt, ngoại
trừ bị dọa cho sợ, cũng không thấy nàng hiện ra thần sắc gì khác. Tư chất của
nha đầu này, vượt xa so với người bình thường. Cực phẩm này không thu, lão tử
hắn sẽ đi đầu xuống đất!
Nghĩ
nghĩ, Bạch Phát hướng nàng tươi cười lấy lòng:
“Tiểu
nha đầu, có muốn làm đồ đệ ta không?”
Nàng
ngạc nhiên:
“Tại sao?”
Bạch
Phát nhìn nàng cười ngoác miệng:
“Nha
đầu, vì ngươi rất là có thiên tư nha! Lão tử ta sống gần 100 năm nay còn chưa
thấy người nào như ngươi! Theo làm đồ đệ ta đi, ta sẽ đem toàn bộ võ công
truyền lại cho người. Đến lúc ngươi luyện thành, trên giang hồ tuyệt không có
người là địch thủ!”
Nghe
những lời dụ dỗ này của Bạch Phát, trong đầu Lâm Uyển Nghi âm thầm tính toán.
Xem chừng vẻ nghiêm túc của Bạch Phát, ắt hẳn hắn không hề nói đùa. Nàng ở hiện
đại tuy rằng cũng là cao thủ làng võ thuật, nhưng đây là cổ đại, mấy món võ đó
thực sự chẳng thấm vào đâu, huống chi công phu của người cổ đại rất cao a! Nếu
có chút ít võ công, xem ra cuộc sống sau này sẽ dễ bớt phiền toái. Còn nữa,
theo làm đồ đệ của lão đầu này, có lẽ không tệ! Ít nhiều xem công phu của hắn,
cũng thuộc hàng tôn giả! Nghĩ vậy, nàng khẽ gật đầu, nói:
“Được
rồi, ta đồng ý!”
Bạch
Phát sung sướng đến độ nhảy dựng lên, miệng lại càng ngoác rộng ra hơn, hớn hở
nói:
“Tốt,
tốt lắm, giờ cúi lạy sư phụ ngươi, dập đầu ba cái đi!”
Nàng
chậm rãi quỳ xuống, hướng Bạch Phát dập đầu ba lần, nói:
“Đồ đệ
xin ra mắt sư phụ!”
Bạch
Phát cười đến không khép miệng lại được. Phen này thu hoạch lớn a!
Hắn hướng nàng cười:
“Được
rồi, ngươi ở lại đây ba năm, học xong
hết bí tịch cùng bí pháp, ta sẽ cho ngươi xuống núi!”
Lâm Uyển Nghi chỉ khẽ gật đầu. Bạch Phát sắp xếp cho nàng ở trong sơn động, chiếc
giường kia, hắn coi như tặng nàng làm tín vật sư đồ. Đó là khối Bạch Ngọc Băng
Tâm ngàn năm được lấy từ trên đỉnh cao nhất của Bạch Linh Sơn này, chứa đựng
công lực thâm hậu, nếu mỗi ngày đều hấp thu nội lực từ nó, chỉ cần chưa đầy một
tháng, đã có thể sở hữu một cỗ nội lực kinh người, trên đời khó ai bì kịp. Bắt
đầu từ hôm đó, Lâm Uyển Nghi rũ bỏ hết mọi tâm tình, chuyên tâm ngồi trong sơn
động tu luyện nội pháp. Sách dạy võ công trong động rất nhiều, nàng dùng hầu
hết thời gian vào việc đọc và áp dụng. Bạch Phát thường xuyên đến xem tiến
trình tu luyện của nàng, đồng thời cũng giúp nàng trong việc áp dụng vào ứng
chiến. Thật nhanh, thời hạn ba năm đã đến…