Thiên Tuyết cùng mọi người bước vào phòng bếp phía hậu viện và bắt đầu xắn tay áo nấu com khiết cho tất cả mọi người lại thêm một phen hốt hoảng, phó cung chủ biết nấu ăn sao? Lợn biết bay rồi sao?
Trong lúc đó tại tây phòng của Hắc Long điện có một nam nhân với mái tóc đen dài xõa xuống tận eo, gương mặt góc cạnh như tạc tượng với cặp mày kiếm đen tuyền, đôi mắt sắc bén tựa diều hâu kết hợp với chiếc mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi mỏng cuốn hút.
Trên người khoác bộ quần áo màu đỏ đen xen kẻ với hoa văn huyền bí hờ hững vô tình lộ ra vùng ngực săn chắc cuốn hút.
Hắn ngồi trên chiếc ghế to chạm trổ hình rồng màu đen quấn quanh, một tay giơ lên nâng lấy đầu hơi nghiêng, một tay quyển sách chăm chú đọc khiến không ít nha hoàn đi ngang phải len lén nhìn trộm.
Bên ngoài có một người
nam nhân với mái tóc vấn gọn lên bằng chiếc trâm gỗ đen tuyền, gương mặt tuấn tú phong trần.
Trên người khắc bộ quần áo màu lam sẫm nam tính bước vào gập người cúi đầu trước nam nhân đang ngồi trên cao: “Bái kiến cung chủ.”
Thì ra người ngồi trên kia là cung chủ Huyết Long cung Nguyệt Thần Phong, hắn vẫn không ngẩng lên mà lười nhác mở miệng: “Chuyện gì?”
Lương Thanh lên tiếng: “Bẩm cung chủ, thuộc hạ nghe bên dưới báo lại là phó cung chủ đã tỉnh lại đã hai ngày rồi và có vẻ là đã khỏe lên rất nhiều rồi ạ!”
Thần Phong đưa tay nhẹ nhàng lật trang sách vừa hỏi: “Đã tỉnh lại mà vẫn không hồ nháo sao? Đúng là lạ đấy.”
Lương Thanh cúi đầu nói: “Thuộc hạ còn nghe nói sau khi tỉnh lại thì dường như đã thay đổi, không còn ngang ngược làm khó đám nô tỳ và những tên thuộc hạ canh gác nữa mà rất an phận cùng mọi người làm việc nữa ạ!”
Hắn nhếch mày hứng thú nhìn xuống vị hữu hộ pháp đang đứng
bên dưới: “Hửm…có chuyện này sao? Ngươi cứ quan sát tiếp cho ta.
Ta muốn xem
nàng ta lại đang muốn giở trò gì đây.”
Lương Thanh nói tiếp: “Còn một chuyện nữa là phó cung chủ sau khi tỉnh lại đã lấy một tên khác và cũng đặt tên lại cho tiểu viện luôn còn đích thân xin lỗi mọi người về những chuyện trước đây đã làm nữa ạ!”
Thần Phong có chút ngẩn người khi nghe thông tin này nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở về trạng thái băng lãnh vốn có.
Hắn từ từ đứng lên rồi bước xuống hướng đến Lương Thanh mà đi tới, hắn nheo mắt nhìn Lương Thanh hỏi lại: “Ngươi nói….nàng ta xin lỗi mọi người? Còn đổi lại cả tên lẫn họ của mình sao? Và cả Tử Long viện cũng đổi luôn sao?”
Lương Thanh gật đầu: “Dạ đứng vậy!” Thần Phong im lặng vẫy tay cho Lương Thanh lui ra rồi quay về ghế ngồi trầm ngâm: “Nguyệt Tử Dao, nàng là đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với ta sao? Thật thú vị đấy!” Hắn như có như không nhếch nhẹ khóe môi, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy có chút hứng thú với nàng rồi đây.1
- ------------*******-------------
Trong một tháng qua, Thiên Tuyết cùng mọi người làm việc và trò chuyện cùng nhau khiến cho tất cả đều cảm nhận được tấm chân tình của nàng nên không ai còn ác cảm gì với nàng cả, mọi người cùng nhau cười đùa vui vẻ khiến những thuộc hạ đứng gác cũng phải ganh tỵ.
Thiên Tuyết hôm nay quyết định cùng mọi người sắp xếp lại một chút ở tiểu viện này.
Tuy gọi là tiểu viện nhưng cũng được xây dựng thành ba gian lớn.
Ở giữa Thiên Tuyết quyết định sắp xếp thành phòng sách với những giá sách cao được thuộc hạ mang vào giúp đặt hai bên, ở giữa nàng đặt một bàn dài cùng ghế dựa bằng gỗ đơn sơ dùng để ngồi đọc sách.
Ở phía đông là hai phòng một dành cho nàng và Lam Diệp, dãy phòng bên phía tây là dành cho các nha hoàn trong viện, phía sau là nhà bếp và nhà kho chứa củi cùng vật dụng.
Thiên Tuyết cũng tranh thủ luyện tập võ công dựa theo ký ức của Tử Dao để lại, vốn dĩ võ công của nàng đã đứng đầu trong đội nay thêm võ công của Tử Dao khiến cho võ công của nàng tiến bộ vượt bậc.
Đến giờ ăn trưa, Thiên Tuyết cùng mọi người ăn cùng với nhau trên một chiếc bàn lớn vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ.
Cũng từ đây mà độ hảo cảm của bọn họ đối với nàng ngày càng tăng cao, Thiên Tuyết nhìn mọi người dần
dần cởi mở hơn với mình thì vui mừng vô cùng.
Nàng mỉm cười nhìn lên trời thầm nhủ: “Tử Dao, cô thấy không? Tôi đã giúp cô sửa đổi ác cảm của những người ở đây về cô rồi đó, cô hãy an tâm và nhớ phù hộ cho tôi đó!”
Từ bên ngoài có một người nam nhân với mái tóc đen tuyền được buộc hờ bằng sợi dây màu lam nhạt, gương mặt hài hòa, ngũ quan thanh tú khoác lên mình bộ quần áo màu trắng cùng với ngoại y màu lam nhạt mang dáng vẻ thoát tục đến nữ nhân cũng phải ganh tị, y bước đến trước nàng cúi đầu: “Thuộc hạ bái kiến phó cung chủ.”
Thiên Tuyết đang ngồi uống trà ngắm những giống hoa nàng trồng bây giờ đã bắt đầu nở rộ, nghe có người nàng nhẹ nhàng đặt ly trà trong tay xuống bàn đưa mắt lên nhìn, đôi mắt nàng chợt mở to chứa đầy xúc cảm, gương mặt cũng tràn đầy nét bất ngờ.
Thiên Tuyết kích động gọi: “Thẩm An Quân! Là cậu sao?”
Người này thấy nàng kích động gọi mình bằng cái tên xa lạ thì vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu từ tốn đáp: “Phó cung chủ, thuộc hạ là Sở Vân, là dược sư và cũng là tả hộ pháp của Huyết Long cung ạ!”
Nghe lời giới thiệu ấy khiến Thiên Tuyết có chút hụt hẫng xen lẫn đau lòng, nàng cụp mi mắt nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Sở Vân cúi người cung kính đáp: “Cung chủ phái thuộc hạ đến là để thông báo với người là lệnh cấm túc đã được bãi bỏ, từ giờ người có thể tự do đi bất cứ đâu của Huyết Long cung ạ.”
Thiên Tuyết quan sát người này một lúc rồi mới mỉm cười: “Được rồi, đa tạ tả hộ pháp đã thông báo.” Y cúi đầu rồi quay lại vẫy tay với đám thuộc hạ, bọn họ nhận lệnh liền rút khỏi Thanh An viện.
sở Vân quay người lại cúi
đầu chào Thiên Tuyết: “Thuộc hạ xin phép cáo lui, cung chủ có dặn là mai người hãy đến Hắc Long điện cùng cung chủ bàn bạc ạ.” Thiên Tuyết chỉ im lặng không đáp, Sở Vân cũng biết điều mà ra về.
Đi đến cửa thì y tựa người vào bức tường thở ra: “Sợ chết mất thôi, may mà phó cung chủ không tức giận.
Đúng là ngài ấy đã thay đổi rồi nhưng mà cái tên Thẩm An Quân là ai chứ?” Y lắc đầu rồi quay về hướng y phòng tiếp tục chế dược..