Thần Phong đi theo hướng mà Lam Diệp vừa chỉ đến phía sau hậu viện thì hắn như không tin vào mắt mình.
Nếu khi nãy là tranh thủy mặc thì nơi này như chốn bồng lại tiên giới, khắp nơi trồng chen chút đủ các loại cây sai trái trĩu nặng trên cành, xen kẽ là hoa lê cùng với hoa đào nở rộ thơm ngát.
Hắn nhìn xung quanh thì bắt gặp than ảnh đang nằm trên võng gỗ, hắn nhẹ nhàng bước đến thì thấy Thiên Tuyết đang nằm trên võng ngủ say sưa, đôi mắt long lanh với hang mi cong vút nhắm chặt, làn da ửng hồng do nắng thu
càng tạo nên nét quyến rũ động long người.
Trên người khoác bộ y phục trắng đơn giản với đai lưng ôm gọn lấy chiếc eo thon thả, những cánh hoa lê và hoa đào tung bay theo gió rơi xuống mái tóc đen dài suôn mượt tựa như dòng suối.
Khung cảnh nên thơ hài hòa với hình ảnh mỹ nhân tựa tiên tử ngủ say với nét thanh cao không vướng chút bụi trần càng tạo nên nét mỹ miều khôn tả khiến Thần Phong không tự chủ mà nhìn nàng đến say đắm.
Thiên Tuyết như cảm nhận được có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm về phía mình thì từ từ mở mắt ra.
Đập thẳng vào mắt là hình ảnh Thần Phong đang đứng ngay trước mặt khiến Thiên Tuyết giật mình suýt chút nhảy dựng: “Ôi mẹ ơi! Cung chủ đại nhân, ngài đang muốn dọa chết ta à?”
Nhìn thấy Thiên Tuyết ngồi dậy đưa tay lên ngực xoa xoa như trấn an bản than khiến Thần Phong có chút đáng yêu vừa đáng thương, hắn nói: “Sao nàng lại ngủ ngoài đây?”
Thiên Tuyết vừa đưa mắt nhìn xung quanh vừa đáp: “Khung cảnh mát mẻ với hương hoa thơm ngát thế này thì tại sao lại không được chứ?”
Thần Phong khom người xuống kéo ngắn khoảng cánh với nàng và nói: “Nàng sức khỏe tuy đã tốt hơn nhưng cũng phải cẩn thận, ngoài đây gió lớn nếu bị phong hàn thì sao?”
Thiên Tuyết trề môi thầm nghĩ: “Chẳng phải lúc trước ngài mong Tử Dao chết càng nhanh càng tốt sao? Giờ lại bày ra vẻ mặt giả vờ này là cho ai xem chứ?”
Thiên Tuyết đứng dậy đáp: “Về sức khỏe của ta thì không cần phiền đến cung chủ đây phải bận tâm, ta tự biết chăm sóc cho mình.
Mà nễu lỡ ta có bệnh đi nữa thì cũng có A Vân giúp ta chữa trị rồi, không cần cung chủ phải
lo lắng.”
Thần Phong đưa tay lên vén những sợi tóc đang nghịch ngợm trên gương mặt xinh đẹp ấy và nói: “Ta chỉ là lo lắng cho nàng mà thôi.”
Thiên Tuyết bị hành động này của Thần Phong dọa cho sợ thật sự, nàng vội vàng lui ra xa và nói: “Đa tạ cung chủ quan tâm.
Ngài đến đây chắc không phải chỉ là để lo lắng cho sức khỏe của ta thôi đấy chứ?”
Thần Phong mỉm cười bước đến ngồi lên chiếc võng gỗ vừa đung đưa vừa cảm nhận sự vui vẻ kỳ lạ à trước giờ hắn chưa từng trải nghiệm.
Thần Phong ngẩng lên nhìn Thiên Tuyết hỏi: “Từ bao giờ nàng lại yêu thiên nhiên cây cỏ như vậy sao ta lại không biết chứ?”
Thiên Tuyết đáp: “Từ lâu rồi, chỉ là ngài không biết mà thôi.”
Thần Phong nhếch môi: “Vậy giờ ta muốn về sở thích của nàng có được hay không?”
Thiên Tuyết khoanh hai tay nghiêng đầu nhìn Thần Phong một chút, nàng thầm kết luận trong bụng: “Tên này chắc chắn đang lên cơn rồi, mình phải né mới được.
Ở đây một hồi bị hắn cắn lại nguy mất.”
Thiên Tuyết cười cười nói: “Cung chủ rảnh rỗi thì cứ ngồi đây hóng mát nhé, ta vào trong trước.” Nói xong nàng nhanh chân chạy đi mất.
.
Truyện Quan Trường
Thần Phong nhìn theo hình bóng phóng còn nhanh hơn ngựa của nàng mà ngơ ngác: “Ta đáng sợ vậy sao? Sao nàng chạy còn nhanh hơn gió vậy?” Hắn buồn bã đứng dậy đi ngược ra cổng viện ra về.
Đi tới phòng sách thì gặp Lương Thanh đang ngồi ủ rũ nơi bàn đá phía trước sân, hắn tò mò bước đến hỏi: “Lương Thanh, ngươi làm sao vậy? Nhìn cứ như vừa bị cướp sạch ngân lượng vậy.”
Lương Thanh ngước lên nhìn Thần phong với ánh mắt đượm buồn: “Dạ không có gì, chỉ là bị người từng yêu mình lại đối xử lạnh lùng với mình nên thuộc hạ có chút đau long mà thôi.”
Thần Phong cũng hiểu được cảm giác ấy vì hắn cũng đã nhận ra tình cảm của bản than dành cho nàng nhưng có lẽ đã quá muôn.
Hắn ngẩng lên nhìn bầu trời đang dần ngã về màu hổ phách thở dài rồi ngước xuống nhìn Lương Thanh nói: “Lương Thanh, đi ra bàn đá trước Hắc Long điện cùn ta uống vài ly đi.” Lương Thanh gật đầu rồi cùng Thần Phong đi về phía Hắc Long điện..