Cưng Chiều

Chương 20




Thật sự rất hạnh phúc!

Nếu như không phải lần nữa đụng phải tên nhóc Ngũ Triết Nhân.

Lúc ấy.

Lâm Ngôn ĐH năm 3 vừa mới khai giảng một tuần lễ, đang buồn rầu vì tìm việc gì đó làm thêm để kiếm tiền.

Cậu nghĩ tới đi dạy kèm.

Nhưng cậu chỉ học tốt các môn xã hội, những thứ khác thì xấu hổ cùng người nói, dạy kèm chắc không ai mời.

Cậu nghĩ tới lợi dụng một ít thời gian không có lớp đi làm vận chuyển, quét dọn, nhân viên tạp vụ… Vân vân và vân vân.

Nhưng chủ hộ nhà cậu năm lần bảy lượt, mệnh lệnh rõ ràng cấm cậu làm lao động chân tay. Nếu không, hừ hừ, kết quả thì không cần tỉ mỉ nói rõ, tóm lại rất “thảm”!! Đại khái cần xin nghỉ mười ngày nửa tháng mới có thể đến trường, vẫn là không nên lấy thân mạo hiểm mới tốt.

Cái này cũng không được, cái kia cũng không được.

Nghĩ tới nghĩ lui, chính mình chỉ còn sở trường nấu ăn mà thôi.

Bữa tối làm nhiều chút, sau đó đặt vào trong tủ lạnh, lại mang tới trường học…

Tủ lạnh là Tô Tử Long dùng tiền lương tháng thứ hai mua thêm, bởi vì Lâm Ngôn sắp đi học, cho nên, Tô Tử Long mua cái tủ lạnh nhỏ, làm như vậy là không để cho Lâm Ngôn mỗi ngày nấu cơm, sợ cậu vất vả.

Mặc dù, tủ lạnh mua thêm sắp hơn nửa tháng rồi, Lâm Ngôn vẫn là mỗi ngày làm cho Tô Tử Long ăn mới.

Lâm Ngôn tại trong lớp dán miếng quảng cáo, có thể giúp bạn học trọ ở trường chuẩn bị cơm trưa.

Những tưởng rằng chỉ có ba, bốn người đăng ký, dù sao trong trường học có tới 5 căntin, mà cậu chỉ là một quán ăn quà vặt đầu phố... Không nghĩ tới, thậm chí có hơn ba mươi người đăng ký.

Bạn Lâm Ngôn của chúng ta không biết là, mỗi ngày cậu đều tốn tâm tư chuẩn bị đồ ăn ngon cho Tô Tử Long, cho nên hộp cơm mang theo đều là sắc hương vị đầy đủ, dẫn tới các sinh viên khác thèm thuồng đã lâu.

Có thể vì từ trước đến nay cậu vừa dễ thương lại vừa yên tĩnh, nên mọi người cũng không có ý đoạt lấy hộp cơm của cậu, hôm nay vừa thấy miếng quảng cáo, liền nhanh chân đến đăng ký.

Trong nhà không có nhiều nồi như vậy, Lâm Ngôn đã ứng trước tiền của 7 người bạn đăng ký đầu tiên, trừ tiền thành phẩm, mỗi ngày có thể kiếm được hơn 50 đồng, như vậy, không dùng đến một, hai tháng, cậu có thể đem bút máy chuộc về, nhìn tiền đặt cọc, còn chưa kịp vui mừng, chợt nghe đến một tiếng:

“Thêm tôi một cái.”

Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là đệ nhất khốn kiếp trên thế giới Ngũ Triết Nhân, Lâm Ngôn nắm nắm đấm sở dĩ không có vung tới, bởi vì cánh tay phải của Ngũ Triết Nhân đang bị bó thạch cao.

Ngũ Triết Nhân ngày đó bị Tô Tử Long trong cuồng nộ đánh quả thực không nhẹ, trên đường về nhà phát hiện cánh tay không cử động được, đến bệnh viện, chụp X quang, một đống nội ngoại thương, cộng thêm cánh tay phải nghiêm trọng gãy xương, phải nằm suốt một kỳ nghỉ hè.

Dù cho đối phương có người yêu, Ngũ Triết Nhân chỉ cần vừa ý liền nhất định có thể có được trong tay, luôn luôn tự cho mình siêu phàm hắn chưa bao giờ bị thua trận, không tin không có được Lâm Ngôn, vừa có thể đến trường liền chạy tới, liền trông thấy Lâm Ngôn dán miếng quảng cáo.

Lâm Ngôn căn bản không để ý tới Ngũ Triết Nhân, cất kỹ các sinh viên đưa đến cà-mên, cúi đầu đi ra phòng học, buổi chiều không có lớp, cậu còn phải đi ngân hàng, mua thức ăn… Có rất nhiều việc chờ cậu làm.

Ngũ Triết Nhân đuổi theo Lâm Ngôn xuống dưới lầu, ngăn trước mặt Lâm Ngôn, dùng thanh âm rất thành khẩn nói: “Thật xin lỗi. Ngày đó tôi quá lỗ mãng rồi. Nhưng, ” Ngũ Triết Nhân giơ lên cánh tay phải cười cười: “Tôi đã nhận trừng phạt rồi.”

Giơ tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười.

Đã xin lỗi rồi, tuy vẫn còn rất chán ghét hắn, Lâm Ngôn vẫn lên tiếng giải thích:

“Đã đủ người rồi, cho nên không thể thêm nữa.”

“Nhiều thêm một người cũng không có bao nhiêu, tôi cũng kén ăn lắm, hơn nữa tôi nguyện ý trả tiền gấp đôi.” 100% không có ý tốt, hắn làm sao biết Lâm Ngôn nấu cơm ăn được hay không, mở miệng còn nói nguyện ý trả tiền gấp đôi.

“Không ——” Lâm Ngôn cũng nhìn ra Ngũ Triết Nhân có dụng ý khác, muốn mở miệng cự tuyệt, Ngũ Triết Nhân lại cướp lời:

“3 lần.”

Bởi vì chị làm biên tập tại toà soạn báo, Ngũ Triết Nhân rất sớm có được tin tức Tô Tử Long từ chức, hắn mơ hồ đoán được chút gì đó, phỏng chừng hai người bọn họ bây giờ còn đang ở chung, hơn nữa rất rất cần tiền, Ngũ Triết Nhân mới dùng thêm tiền mà thuyết phục Lâm Ngôn.

“Được.” Ngũ Triết Nhân vừa định cười, Lâm Ngôn liền nói tiếp:

“Nếu như cậu chịu trả tiền gấp 30 lần, cũng cam đoan không xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tôi sẽ cho cậu đăng ký thêm.”

Nói xong, không nhìn vẻ mặt Ngũ Triết Nhân, Lâm Ngôn xoay người bước nhanh rời đi.

Tô Tử Long thường thường đối Lâm Ngôn ân cần dạy bảo ——

Bé yêu, đối với người thương tổn em phải ăn miếng trả miếng ăn miếng trả miếng, đối với người xấu nhân từ nương tay chẳng khác nào đối với người tốt lòng dạ độc ác…

Xem ra, giáo dục có phần hiệu quả.

Hơn nữa, Ngũ Triết Nhân ngàn không nên, vạn không nên, không nên đả thương người Lâm Ngôn yêu nhất.

Con thỏ nóng nảy cũng muốn cắn người ah!

Sự thật chứng minh, gặp Ngũ Triết Nhân là không có chuyện tốt.

Lâm Ngôn mua xong đồ ăn, tiếp theo đến tiệm sách cách nhà không xa muốn mua cho Tô Tử Long một quyển sách, lần trước hai người bọn họ đi dạo tiệm sách, Tô Tử Long vừa ý một quyển sách, nhưng nhìn nhìn giá tiền lại đặt trở về.

Hôm nay thu được tiền đặt cọc, Lâm Ngôn chuẩn bị đem quyển sách kia mua về, lúc trả tiền, phát hiện bóp tiền không có, ôm một chút hi vọng tìm dọc theo đường cũ đến chợ bán thức ăn, qua lại trọn vẹn tìm ba vòng, cho đến khi triệt để thất vọng.

Trong ví tiền là trong nhà còn sót lại một ít tiền mặt, cộng thêm hôm nay vừa thu tiền đặt cọc ——

Lâm Ngôn chỉ phải tự an ủi mình, may mắn không có đi ngân hàng rút tiền.

Mặc dù vậy trong lòng vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Nhưng, vẫn là nhanh chân mà về nhà làm cơm trước đã, cho dù không thoải mái, cũng không nỡ để người kia bị đói ah.

Huống chi, hôm nay phải nấu nhiều hơn cho thêm 7 người ăn, không nhanh một chút làm tốt giấu vào trong tủ lạnh, bị phát hiện liền “thảm”.

Trời càng ngày càng muộn, Tô Tử Long còn chưa có trở lại.

Lâm Ngôn mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, chín giờ.

Cái đồng hồ báo thức này, là ngày đó ——

Lâm Ngôn mua đồ trở về, nhìn thấy tiệm thức ăn nhanh nơi giao lộ chuẩn bị ngày 20 tháng 7, sẽ cho ra mắt món ăn dành riêng cho trẻ em, 20 khách hàng đầu tiên đến mua, chỉ cần thêm 30 đồng, có thể được khuyến mãi một đôi mèo nhồi bông mới tung ra thị trường, hai chú mèo béo tròn, mắt thật to, mặc hải quân phục, tay phải cùng nắm nhau, tay trái đưa về phía trước cùng nâng lấy một cái đồng hồ báo thức hình tròn… Đáng yêu không chịu được!

Lâm Ngôn nhìn rất lâu rất lâu, càng nhìn càng cảm thấy đôi mèo giống như đôi tình nhân, càng nhìn càng cảm thấy chúng yêu nhau, càng nhìn càng không nỡ dời mắt… Ngày 20 tháng 7, đúng lúc là sinh nhật 23 tuổi của mình, một phần ăn trẻ em mặc dù không phải quá đắc, nhưng không nằm trong dự toán, suy nghĩ vòng vo, vẫn là nhịn đau về nhà.

Ngày 20.

Đúng lúc là thứ bảy, Tô Tử Long cùng Lâm Ngôn đã nói rồi, hai người muốn đi công viên vừa ăn cơm dã ngoại vừa xem hoa thổi gió chúc mừng sinh nhật, Lâm Ngôn sớm thức dậy chuẩn bị đồ ăn.

Thức dậy mới phát hiện, người bên gối không thấy, trên bàn đặt một trang giấy:

Em yêu anh đi ra ngoài làm ít chuyện, anh muốn ăn **************, ông xã.

Lâm Ngôn nhìn nhìn sắc trời, suy tính thời gian, thì vừa 6 giờ, anh có thể đi chỗ nào nhỉ?

Nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, đem giấy cất kỹ —— Lâm Ngôn có một cái hộp nhỏ, bên trong tất cả đều là những mảnh giấy Tô Tử Long viết cho cậu, cậu đều cất giữ cẩn thận.

Sau đó, bận rộn mà đi phòng bếp chuẩn bị.

Chuẩn bị đồ ăn xong, thu thập phòng xong, sắc trời sáng rõ, Tô Tử Long mới vừa về, ôm một đôi mèo nhồi bông cùng một phần thức ăn trẻ em, cưng à may mắn anh đi sớm xếp thứ nhất, nếu không tranh không lại mấy chú, mấy bác, mấy ông, mấy bà…rồi ——

Ngày đó, Tô Tử Long xa xa đã thấy honey nhìn chằm chằm vào tủ kính tiệm thức ăn nhanh, nhìn chằm chằm rất lâu rất lâu, vẻ mặt khao khát, ngay cả khi anh đứng ở sau lưng cũng không có phát giác.

Đợi honey cõi lòng đầy tâm sự rời đi, Tô Tử Long đứng ở trước tủ kính nghiên cứu… Biết rõ nguyên nhân rồi.

20 số, Tô Tử Long sớm đã tới xếp hàng, tiệm thức ăn nhanh 7 giờ mở môn, vạn nhất, phía trước anh vừa vặn có 21 người tới dùng cơm, cái kia không phải nguy rồi sao?!

Quả nhiên, anh không có tính sai.

Ngày đó tại phía sau anh đứng hơn mười người ông bà cha mẹ dẫn con cháu theo…

Ngày bình thường các cô cậu nhóc tỳ nằm ỳ không dậy nổi, hôm nay nguyên một đám tinh thần vô cùng phấn chấn, ríu ra ríu rít như chim sẻ, thật sự là làm khổ đám người lớn ngủ không đủ giấc!

Nghĩ đến một người đàn ông, sáng sớm không ngủ tiếp, đứng xếp hàng phía trước một đám người ông bà cha mẹ dẫn theo con cháu.

Lâm Ngôn nghẹn ngào… Đại ngốc!

Đồ ngốc nói bé yêu, lễ vật đáng yêu như thế có khen thưởng không vậy? Honey kiễng chân hôn một cái.

Ăn cơm dã ngoại đều chuẩn bị xong, công viên đang hướng bọn họ vẫy tay, cho nên, thật sự thật sự thật sự thật sự chỉ có ý định là hôn một cái thôi.

Chỉ là. Kết quả.

Lúc có thể ra cửa, công viên đã đóng cửa.

Không thể làm gì khác hơn là, hai người tìm một hoa viên giữa phố, thừa dịp đêm tối không người, nghe nghe hương hoa, thổi thổi gió nhẹ,

Ăn cơm dã ngoại, chơi đùa hôn nhẹ… Vượt qua sinh nhật 23 tuổi khó quên.

Mắt lại nhìn đồng hồ báo thức, 9:30 rồi, 9:45, 10 giờ, 10:10, 10:20, 10:30, 10:40 rồi.

Lâm Ngôn đứng ngồi không yên, Tô Tử Long mỗi ngày chậm nhất cũng chỉ 10 giờ 10 đã về đến nhà rồi.

Buổi sáng lúc đi làm, anh còn bảo hôm nay có khả năng về sớm, Lâm Ngôn càng nghĩ càng lo lắng, càng lo lắng càng nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ ngợi lung tung càng trong lòng run sợ!!!

Mở cửa liền xông ra ngoài, đóng cửa trong tích tắc, Lâm Ngôn nhớ tới trên người mình một phân tiền cũng không có, đang vội muốn chết, cái gì đều không cố được rồi, cũng đã quên sợ người lạ, gõ cửa chống trộm nhà hàng xóm.

Một bà cụ mặt mũi hiền lành mở cửa bên trong ra.

Bà nội bà khoẻ, cháu ở phòng 606 cháu có việc gấp tìm bà mượn 50 đồng được không? Ngày mai cháu sẽ trả lại cho bà.

Người ta nếu đem cậu trở thành bệnh tâm thần hoặc là lừa đảo làm sao bây giờ à? Lâm Ngôn đều gấp đến sắp điên!

Không nghĩ tới bà cụ không nói gì, cầm 50 đồng, mở ra cửa chống trộm đưa cho Lâm Ngôn.

Cám ơn bà nội! Lâm Ngôn cầm tiền liền bỏ chạy, bà cụ ở phía sau hô cái gì đó một chút cậu cũng không nghe thấy, bà nội thật xin lỗi bây giờ bà hối hận cháu cũng không thể đem tiền trả lại cho bà được!

Tô Tử Long vốn tưởng rằng hôm nay có thể sớm một chút về nhà, kết quả tạm thời gia tăng công việc một người tiếp một người, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có, làm xong một công việc cuối cùng, cự tuyệt đồng sự mời bữa ăn khuya, cấp tốc mà đón xe về nhà, sợ vợ yêu chờ sốt ruột.

Đến cổng cư xá, trả tiền xuống xe, cảm giác dây giày có chút lỏng, Tô Tử Long ngồi xổm xuống buộc lại, chính ngay lúc này, một người mang theo gió, giống như hoả tiễn vọt qua bên cạnh mình, đuổi theo lái xe:

“Xe taxi —— ”

Tô Tử Long bỗng dưng đứng lên: “Bé yêu——!!”

Lâm Ngôn đứng lại, quay đầu, trông thấy Tô Tử Long, dừng một giây đồng hồ, lao đến, nhảy đến cưỡi trên người Tô Tử Long, như gấu koala ôm cây Iuga, gắt gao siết chặt, không buông tay!

May mắn không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần thứ hai, Tô Tử Long sớm luyện vững vàng, không có ngã sấp xuống, sau khi tiếp được liền ôm chặt, để cho honey càng thoải mái.

Biết rõ honey sẽ lo lắng, Tô Tử Long vừa giải thích nguyên nhân trở về muộn vừa an ủi cậu, trong lòng còn nghĩ, mấy ngày nữa nhất định phải lắp cho trong nhà một cái điện thoại.

Kỳ thật vừa rồi, Lâm Ngôn chỉ cần tĩnh táo một chút, đến nhà hàng xóm gọi nhờ điện thoại một cái sẽ không có việc gì rồi, nhưng vừa gặp phải chuyện liên quan đến Tô Tử Long, Lâm Ngôn liền luống cuống rối loạn, mất hết lý trí!

Được người yêu ôm, tất cả đau xót trong lòng Lâm Ngôn đều dâng lên, nhớ tới dày vò lúc chờ anh, nhớ tới bóp tiền bị mất, nhớ tới hôm nay lúc trở về nấu cơm phát hiện, trong đồ ăn mua về, các bạn hàng thừa dịp không có chú ý bỏ vào đồ hư xấu, nhớ tới… Nhất thời cảm thấy uỷ khuất giống như nước sông cuồn cuộn đập vào mặt, ôm cổ người yêu, biến thành mít ướt.

Trước kia, khi chưa gặp anh, cho dù là thiên đại thống khổ, uỷ khuất lớn lao, mình cũng có thể chịu được.

Về sau, chỉ cần ở trước mặt anh, một chút xíu uất ức đau đớn đều nhanh chóng lật ra, một giây cũng chịu không được, nhịn không được, đều muốn anh ôm, muốn anh dỗ dành, muốn anh lo lắng đau lòng…

Tô Tử Long thật sự là đau lòng chết mất, anh phát hiện honey căn bản không có mang giày đã vọt ra, vội vàng tìm cái ghế đá, buông honey, điều tra thêm chân của cậu có bị thương không, khá tốt, vào thu rồi, bít tất mặc đủ dày, không có bị thương, mới an tâm.

Mới xem xét xong, honey lại một lần nữa chụp đi lên, ôm chặt lấy ông xã như không bao giờ muốn buông ra nữa.

Tô Tử Long cũng ôm chặt vợ yêu ——

Mặc cậu nói liên miên uất ức kể lể, khóc nói, nói khóc, mặc cậu đem nước mũi nước mắt dính đầy cổ mình.

May mắn, bây giờ là hơn  11 giờ khuya, trong khu cư xá không có người, bằng không nếu có người trông thấy một gã đàn ông ôm một cậu trai như ôm đứa con nít, mà cậu trai còn đang khóc thúc tha thúc thít, không biết người ta sẽ nghĩ như thế nào, không chừng còn báo cảnh sát cũng nên.

Tô Tử Long lục lọi lấy ra khăn tay, lau mặt cho honey, đem áo khoác cởi ra khoác lên người honey, lại ôm lấy cậu tiếp tục trong khu cư xá đi tới đi lui, cho đến khi, honey khóc mệt, nói đã đủ rồi, nghe hương vị an tâm, nặng nề mà thiếp đi, Tô Tử Long mới lên lầu, lúc lên tới lầu ba, Tô Tử Long nhớ tới hôm nay có đồng sự mới vào làm hỏi anh dáng người là như thế nào luyện ra? Đến trung tâm tập thể hình nào? Tìm huấn luyện viên nào? … Tô Tử Long nghiêng đầu hôn trán honey, nở nụ cười, tiếp tục lên lầu.