Edit: windy
Lời nói Mặc Dận đột nhiên vang lên, động tác của Nhan Tử Diệp có phần ngừng lại.
“Thuộc hạ gì? Mặc đại thiếu, có những lời không cần tùy tiện nói.” Môi mỏng nói ra lời mang thâm ý, sau đó xoay người tiêu sái rời đi.
“Đại thiếu gia, không ngăn cản anh ta?” Bóng dáng chú Trương chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.
“Ngăn được?”
Anh biết nếu Nhan Tử Diệp thực sự muốn đối phó với mình, vừa rồi đã lợi dụng năng lực của mình để thôi miên anh rồi, tuy khả năng thành công rất là nhỏ.
Chú Trương suy nghĩ một hồi, cho ra đáp án khách quan: “Khó khăn.”
“Vậy trong tay chúng ta có chứng cứ?”
“Không có.” Từ lúc nói chuyện với nhau, Nhan Tử Diệp không có chính diện thừa nhận thân phận của mình cùng mục đích của anh ta.
Mặc Dận nhìn phía ngoài cửa sổ, bóng dáng Nhan Tử Diệp biến mất trước biệt thự, hỏi: “Bên kia bọn họ đều đã thành công rồi hả?”
“Vâng.”
“Bảo bọn họ chú ý một chút.” Không biết vì sao, vẫn cảm thấy Nhan Tử Diệp không dễ dàng từ bỏ toàn bộ cố gắng như thế.
“Vâng.”
“Ầm.”
“Rầm.”
“Shit!”
“Các người lái xe kiểu gì vậy!”
“Thật xin lỗi, chúng tôi không phải...”
“Không cái gì? Không phải cố ý? A, kiểu lừa gạt con nít ba tuổi hả!”
“Thật xin lỗi, bồi thường tương ứng nếu không chúng tôi sẽ không tha cho đâu.”
“Đây không phải điều căn bản à! Xem ra các người là người Hoa Hạ, hừ, ở nước Y trước đã làm ra loại chuyện mất mặt như vậy rồi, không nghĩ tới bây giờ lại chạy sang nước M rồi.”
“Đúng vậy, mấy người này đúng là không biết xấu hổ!”
“Không phải chúng tôi nói sẽ bồi thường sao! Huống hồ cũng không phải chúng tôi cố ý!” Liễu Uông nói lớn.
“Các người nói không cố ý liền là không cố ý sao? Tôi thấy các người chính là cố ý!”
“Không sai, đừng hòng đi!”
Liễu Uông cùng Giang Minh nhìn nhau, một người ngồi trên xe, một người ở bên ngoài giải quyết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ chậm rãi nán lại chờ cảnh sát xuất hiện, nhưng cảnh sát đợi không tới, lại có thêm mấy người khác.
“Liễu Uông, các anh làm sao vậy?”
“Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?”
Bọn người Lâm Chiêu đã tụ tập lại, mọi người nhìn nhau, trong trong yên ắng vô cùng.
Xem ra bọn họ đợi ở đây rồi...
Yên lặng đưa tay ra sau lưng, thời khắc chờ đợi đã đến.
“Bang!”
“Bang, bang, bang.”
Tiếng súng không ngừng vang lên, theo lý mà nói trên đường xảy ra chuyện như vậy thì cảnh sát phải xuất hiện, nhưng chiến đấu vài phút liền không có bóng dáng ai tới, liền biết bên trong cục cảnh sát nhất định có nội ứng.
“Anh Lâm, chúng ta làm sao bây giờ?”
Ở trong này chỉ có năm người, người phía đối phương lại gấp ba lần bọn họ, quan trọng là bọn họ còn có hỏa lực cường đại.
“Đánh, tuyệt đối không thể để cho bọn họ đưa những người này đi!”
Bình tĩnh trả lời, cây súng trong tay một phát đả thương hai người, nếu không đủ hỏa lực, liền đem cơ số tăng lên.
“Lộc cộc.”
Mấy bình hình trụ màu xám bay tới trước mặt bọn họ.
“MD! Lại dám ném thừ đồ chơi này!” Liễu Uông trừng lớn hai mắt, nổi giận gầm lên một tiếng.
“Tránh mau!”
Khói từ bên trong thần tốc lan tỏa ra, cho dù bọn họ phản ứng nhanh, nhưng hiệu quả bom cay cũng không phải lấy tay liền ngăn cản được.
“Khụ khụ...”
“Chết tiệt, ngàn vạn lần đừng để lão tử tóm được!”
Liễu Uông ho mạnh, đứng lên, nhìn người trong xe mình đã không còn nữa.
“Anh Lâm?”
Lâm Chiêu đẩy đẩy kính mắt, không để ý tới bụi trên người, giọng nói lạnh lùng: “Trở về.”
“Vâng.”
Lần lượt lên xe, rất nhanh, đấu trường đấu súng liền trở về yên tĩnh như ban đầu.
Nhan Tử Diệp rời khỏi biệt thự Mặc gia không có về biệt thự nữa, mà đi bộ đến đối diện, chờ người khác tới đón.
“Y, tôi đến rồi.”
Nhan Tử Diệp trợn mắt, đại khái đánh giá một phen. Trên mặt Arthur có chút tái nhợt, nhưng không có bất cứ vết thương nào.
“Ừ.”
“Ầm.”
Ngồi ở phía sau, đóng cửa xe lại, ngó ra ngoài cửa sổ, tùy ý hỏi: “Arthur, những người khác sao rồi?”
“Đều đã bình an vô sự, hiện tại ở bên kia chờ rồi.”
“Ừ.”
Nhẹ giọng nói, sau đó nhắm mắt không nói thêm gì.
Arthur xuyên qua kính chiếu hậu nhìn, lái xe càng thêm ổn định.
“Y, đến rồi.”
Xuống xe, ngẩng đầu lên, phía trước chính là chỗ đậu trực thăng.
“Y, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”
“Nếu không thì sao?”
Vậy đống hàng kia!
Bọn họ vất vả lâu như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà từ bỏ đống hàng kia sao?
“Arthur, từ đầu đến cuối, tôi không hề nghĩ tới đống hàng kia.”
Bình tĩnh nói, hoàn toàn không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
Hiển nhiên, Arthur không bình tĩnh rồi.
“Y, nếu không nghĩ tới, vậy vì sao lại nói với Giản như vậy?”
Nhan Tử Diệp quay đầu, hỏi lại: “Anh cảm thấy vì sao tôi lại đưa Mặc Khuynh Thành tới chỗ Giản mà không phải là người khác?”
Arthur nghĩ nghĩ, “Bởi vì Giản người này tuy là lão đại Tam giác vàng, nhưng nhân phẩm của anh ta người trong vòng đều biết rõ.”
“Không sai, chính bởi vì vậy, tôi khẳng định, anh ta không phải như chúng ta.”
Cũng bởi vì nhân phẩm quá tốt, tốt đến người thông minh cũng đoán ra được Giản là người của quân đội, chỉ là nhiều năm qua không để lộ dấu vết ra mà thôi.
Arthur có chút không tin, “Y, có lẽ là trước kia Giản là quân nhân?”
Nếu làm ngành này, công việc trước kia là gì căn bản không quan trọng.
“Mặc kệ thế nào, người như Giản, khẳng định có liên quan với Hoa Hạ.” Thậm chí là Mặc gia.
Anh ta cực kì tin tưởng trực giác của mình, cho nên anh mới yên tâm để Mặc Khuynh Thành tới đó, còn lợi ích một thành kia? A...
Arthur giật mình tại chỗ, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Đừng thất thần nữa.”
Bước tới thang máy, nhanh chóng lên tầng cao nhất.
“Các người cuối cùng cũng tới, tôi còn tưởng rằng thật sự bị Mặc Dận bắt ở đó rồi!”
Rita nhìn Nhan Tử Diệp bình an vô sự, nhẹ nhàng thở ra, tuy cô không thích người này, nhưng nếu anh ta gặp chuyện không may, Arthur cũng sẽ không bình an.
“Yên tâm, từ nay về sau, chúng ta liền tự do rồi.”
“Oa! Tự do rồi!”
“Cuối cùng cũng tự do rồi! Lão tử chờ ngày này lâu lắm rồi!”
“Nhưng mà Bali thì làm sao bây giờ?”
Nhan Tử Diệp cười, “Yên tâm, bọn họ sẽ bình an.”
Điều kiện đầu tiên là Bali có thể vứt bỏ Bonnie đáng ghét kia đi.
“Bình an là được, bọn họ sẽ không đuổi theo, dù sao giữa bọn họ cũng không có cao thủ hiểu lòng người như Y.”
“Ha ha ha, không sai, từ từ sẽ đến, không cần nóng nảy!”
Mấy người cao hứng phấn chấn, đem balo trên lưng ném vào trực thăng.
Nhưng mà...
“A, đội trưởng, xem ra bọn họ rất vui vẻ, chúng ta có nên tới quấy rầy hay không?” Trong giọng nói của Hứa Minh Chí mang theo chút trào phúng.
Rất cao hứng đúng không? Nháy mắt liền khiến các người rơi vào đáy cốc!
Mấy người quay đầu lại, không thể tin được nhìn những người vốn không thể xuất hiện ở đây.
Đôi mắt Nhan Tử Diệp thâm sâu, khóe miệng cong lên, “Mặc Dận, kế hay.”
“Cũng như anh thôi.”
Tay đút vào túi, mặt không chút thay đổi nhìn trực thăng, đây là công cụ để đưa cục cưng đi lần trước?
“Nhưng mà không biết Mặc thiếu lấy cớ gì để bắt chúng tôi?”
Phải biết rằng, không có chứng cớ gì, mặc kệ là theo dõi, hay là ghi âm.
“Nghe nói có một đám người không có vi-sa xuất hiện ở trong nước M, thân là nước bạn, chúng tôi đương nhiên có nghĩa vụ đưa các người tới cục cảnh sát.” Lâm Chiêu tiến lên một bước, gống như tốt bụng đứng bên cạnh người ta nói đạo lý.
“Chúng tôi có thể cho qua một lần, đều là công lao của chính phủ nước M, nếu bị chúng tôi đụng phải, đương nhiên là thấy việc nghĩa liền hăng hái làm rồi!”
“Phục vụ dân chúng là trách nhiệm của quân nhân chúng tôi, mặc kệ là người Hoa Hạ, hay là người nước M.”
“Nói cho cùng có đạo lý, ài, Giang Minh, không nghĩ tới anh lại có tài ăn nói như vậy.”
“Cảm ơn khích lệ.”
“Bốp bốp bốp.”
Nhan Tử Diệp thua tâm phục khẩu phục, “Hay cho thấy việc nghĩa hăng hái làm, Mặc Dận, lần này tôi thua bởi anh, nhưng mà anh cảm thấy cục cảnh sát có thể giữ chúng tôi bao lâu?”
“Chỉ cần anh đi vào, cho dù một phút tôi cũng vui vẻ.”
Ngụ ý chính là, vốn không tính đưa anh vào lâu dài, cho nên chỉ là làm vì vui vẻ thôi.
“Một khi đã như vậy, mọi người, trước lúc chúng ta rời đi, liền tới cục cảnh sát chơi mấy ngày đi.”
Rita vuốt tay, “Tôi biết chạy không dễ dàng như vậy mà.”
Giọng Arthur lạnh lùng: “Đừng nói nhảm, đi nhanh.” Loại thời điểm này, nói càng nhiều, càng lộ ra sai sót.
Nhan Tử Diệp dẫn dầu đi qua Mặc Dận, trong một khắc kia, anh ta cúi đầu xuống, “Mặc Dận, đợi lần sau chúng ta sẽ giao thủ.”
“Tùy lúc phụng bồi.”
Hứa Minh Chí cười như tên trộm, “Đội trưởng, trực thăng này làm sao bây giờ, nếu không chúng ta?”
Mặc Dận nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, anh ta lập tức sợ, “Đội trưởng, tôi, tôi cảm thấy trực thăng này vẫn cần xử lý cho tốt, nếu không liền phá đi, không sai, phá đi!”
Lời này nói ra quả thực trong lòng anh ta đang nhỏ máu, đây là mô hình mới nhất nha! Đến ngay cả trong quân đội bọn họ cũng chưa có!
“Ừ, vậy thì phá đi.”
Dát?
“Đội, đội trưởng, thật sự phá?”
“Phá cậu, hay phá nó, cậu chọn một cái đi.”
“Tôi phá!”
Giơ súng lên, đốc đốc đốc liên hoàn.
Hu hu hu, trực thăng mới nhất của anh, lại bị chính tay mình hủy đi!
Rất nhanh, súng không còn đạn, trực thăng cũng biến thành tổ ong vò vẽ.
“Chậc chậc chậc, Minh Chí à, cảm giác phá đi trực thăng mới nhất thế nào?” Biện Dương khoát tay lên vai anh ta, vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Tôi cảm thấy là cực kỳ sảng khoái đi.” Liễu Uông nói.
Giang Minh: “Đồng ý.”
Đến ngay cả Lâm Chiêu cũng thở dài tiếc nuối, “Đáng tiếc, sớm biết thế tôi liền phá tay đi.”
Hứa Minh Chí: “...” Một đám không có nhân tính, không thấy anh đang đau lòng sao!
Hoa Hạ.
Lily thừa dịp Tô Thụy không có ở cạnh, lấy điện thoại ra gọi cho Quảng Y.
“Tút tút tút.”
Sao không có ai nhận?
Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi!
“Tút.”
“Alo.” Giọng nói đầu bên kia vô lực, cực kì yếu ớt.
Lily giật mình, sao cô ta lại biến thành như vậy?
“Tiểu thư, tôi là Lily, tôi muốn hỏi thăm về chuyện của Mặc Khuynh Thành.”
Quảng Y phiền toái quát: “Chuyện của tiện nhân đó tôi không biết, cúp!”
“A, chờ chút!”
“Tút tút tút.”
Lily sửng sốt, kiên trì gọi lại tiếp.
“Cô còn có chuyện gì!”
Nghiến răng nghiến lợi nói với cô ta, nếu là cô ta còn không nói nên lời một hai ba bốn năm sáu tới, từ bỏ cô xem như khinh!
Lily từ từ nhắm hai mắt, thần tốc nói: “Mặc Khuynh Thành bị bắt rồi!”
Yên lặng một phút, phía đối diện mới truyền ra tiếng, “Cô nói cái gì?”
Mặc Khuynh Thành bị bắt rồi hả? Trên trời lại tự rơi xuống miếng thịt lớn như vậy sao?
“Tôi nghe Tô Thụy nói, hình như gần đây Mặc gia có hành động lớn, hai thiếu gia Mặc gia đều đã ở nước M rồi.”
Mặc Dận đến nước M cô ta biết, dù sao là cô ta đi theo sau, còn Mặc Giác đến từ bao giờ? Chẳng lẽ trước đó Mặc Dận gấp gáp là vì Mặc Khuynh Thành gặp chuyện không may sao?
“Ha ha ha, thật sự là trời cũng giúp tôi! Kẻ tiện nhân kia rốt cục cũng gặp chuyện không may rồi! Đây là tin tức tốt nhất tôi được nghe thời gian này!”
Lily cũng bắt đầu cười theo, cô ta cũng hiểu được không có tin tức nào tốt hơn chuyện Mặc Khuynh Thành gặp chuyện không may.
“Lily, hiện tại cô cứ yên tâm ở cạnh Tô Thụy đi, chuyện bên nay tôi sẽ tra rõ ràng, nếu là Mặc Khuynh Thành thực sự xảy ra chuyện, tôi có thể thuận thế, nếu là không có, tôi liền chế cho cô ta một cái, hừ.”
Lily rùng mình, một giây sau liền vui vẻ nói: “Có tiểu thư đích thân ra tay, cho dù vận khí Mặc Khuynh Thành thật sự tốt như vậy, cũng tuyệt đối không thoát khỏi thủ đoạn của cô.”
“Lời này tôi thích nghe, đúng rồi, tôi nhớ cô tới Đế Đô để phát triển, để tôi cho cô một dãy số, cô liên hệ tới, sẽ có người sắp xếp vai diễn cho cô.”
Đây là chuẩn bị lót đường cho cô sao?
Lily mừng rõ, “Cảm ơn tiểu thư!”
“Đây là cô nên được, nhớ kỹ, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ tôi phân phó, tôi đảm bảo cô rất nhanh liền trở thành diễn viên quốc tế.”
“Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng gấp bội!”
“Ừ, không có chuyện gì nữa tôi cúp đây.”
“Tạm biệt tiểu thư.”
Cúp điện thoại, tâm tình kích động vẫn không thể bình phục lại.
“Lily, cô gọi cho tiểu thư rồi hả?” Garci đi tới, nhìn bộ dáng kích động của cô ta, tiếp tục hỏi: “Tiểu thư nói gì với cô rồi?”
“Tiếu thư nói chúng ta tới dưới chướng em trai cô ấy, bảo anh ta tìm vai diễn cho tôi.”
Garci hơi kinh ngạc, cô ta biết tính cách của Quảng Y, nếu là không có lợi, cô ta tuyệt đối không làm chuyện này.
“Cô nói cái gì với cô ấy hả?”
Lily đem toàn bộ chuyện nói lại, sau đó mới hỏi: “Garci, tôi làm có đúng không?”
“Rất đúng, tiểu thư ghét nhất là Mặc Khuynh Thành, cô nói cho cô ấy tin tức này, tiếu thư nhất định sẽ cao hứng, Lily, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này.”
Lily gật gật đầu, nắm chặt điện thoại, lần này nhất định phải tìm Nhất Minh Kinh Nhân là vai diễn tốt nhất, như vậy cho dù Mặc Khuynh Thành thật sự đại nạn không chết, cô ta trở về cô cũng có năng lực liều mạng với cô ta.
Bên kia, Quảng Y hưng phấn tới hết bối rối.
Mặc Khuynh Thành gặp chuyện không may, thật sự là quá tốt! Trước ở Đế Đô còn có người cứu, hiện tại ở nước M cho dù Mặc Dận Mặc Giác đều ở đây, thì đã sao, không phải nước của mình thì làm gì cũng sẽ hạn chế, mà cô tai lại ngăn cản chút, vậy không phải...
Một chút cũng không đợi được, lập tức đi tới phòng Văn Phong.
“Văn Phong, đừng ngủ nữa!”
Văn Phong mơ mơ màng mành nghe được tiếng Quảng Y, kinh hãi ngồi dậy.
“Tiểu thư, cô làm sao vậy?”
“Văn Phong, anh nhanh chóng tìm Nhan Tử Diệp, bảo anh ta điều tra Mặc Khuynh Thành bị ai bắt đi rồi?”
“Mặc Khuynh Thành bị bắt rồi hả?”
“Đừng thất thần nữa, còn không đi mau!”
Đá một cái, Văn Phong cũng không thèm để ý, chỉ là...
“Tiểu thư, quan hệ của chúng ta với Nhan thiếu gia...”
“Dù thế nào anh ta cũng sẽ không từ chối yêu cầu của tôi.”
Văn Phong không nói gì, anh ta biết Nhan Tử Diệp thật sự sẽ không từ chối, ở chung lâu như vậy, anh ta là người có cứu oán sẽ báo, đồng thời cũng là một người biết ẩn nhẫn, nếu không cũng sẽ không vì Quảng gia mà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng thái độ của anh ta đột nhiên thay đổi lớn như vậy, chính là biểu thị anh ta không muốn làm việc cho Quảng gia nữa, ví như yêu cầu nhỏ như vậy liền càng...
“Văn Phong, anh còn phát ngốc cái gì nữa! Còn không mau đi tìm!”
Quảng Y nhìn Văn Phong vẫn còn ở trên giường suy nghĩ gì đó, giận ghê gớm, nếu là bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cô ta sẽ để cho Văn Phong nếm cảm giác nhảy khỏa thân một lần nữa!
Văn Phong không biết suy nghĩ của cô ta, nếu là biết, nhất định cười khổ, nhiều năm trung thành như vậy, kết quả nhận được, quả là không đáng rồi.
Đáng tiếc giờ phút này anh ta còn không biết, anh ta khuyên nhủ: “Tiểu thư, sao ta không tìm người khác, trước Nhan thiếu gia nổi giận cô cũng thấy mà.”
“Sợ cái gì! Mặc kệ thế nào, anh ta vẫn là người Quảng gia!”
Cô cho là như vậy, nhưng không có nghĩa anh ta cũng cho là như vậy!
Trong lòng kêu một câu, nhưng cũng hiểu rõ cho dù mình nói thế nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của cô ta.
“Tôi đi thay đồ xong liền đi tìm.”
Quảng Y nhíu mày, suy nghĩ một lại, cố mà gật đầu.
Văn Phong thay đồ vốn định xuống lầu, nhưng anh ta nhớ rõ lúc Nhan Tử Diệp đi khỏi biệt thự có để người lại.
“Người đâu?”
Không ai đáp lại.
“Có ai không?”
Cũng không ai đáp lại.
Không phải là cả căn biệt thự chỉ có hai người họ thôi chứ?
Nghĩ như vậy, nhanh chóng đi ra biệt thự, hoa viên vĩ đại không có một bóng người.
“Văn Phong, anh tìm thấy người chưa?”
Văn Phong quay đầu, cười khổ lắc lắc đầu, xem ra Nhan Tử Diệp thật sự không muốn xen vào bọn họ nữa rồi.
“Làm sao có thể, anh đã tìm cẩn thận tìm chưa?”
Cô ta nhớ rõ lúc bị mang về, trong biệt thự vẫn có người.
“Tiểu thư, tôi đã tìm trước tìm sau rồi, ngoại trừ hai chúng ta, không có ai khác.”
Theo bản năng lui về phía sau một bước, lại chỉ nói: “Anh gọi điện cho anh ta thử xem?”
“Thực xin lỗi, số máy quý khách gọi không đúng...”
Lần này Văn Phong đúng là cười không nổi, không đúng... Nhan thiếu gia, người đã sớm tính đoạn tuyệt quan hệ với toàn bộ Quảng gia rồi phải không?
“Tiểu thư, không gọi được cho Nhan thiếu gia.”
“Làm sao có thể! Trước đó vẫn gọi được không phải sao!”
Quảng Y trực tiếp giật điện thoại lại, không tin tự mình bấm gọi.
“Thực xin lỗi...”
“Bốp.”
Điện thoại nhanh chóng tiếp xúc thân mật với mặt đất, vỡ nát tươm.
“Nhan Tử Diệp chết tiệt, anh ta có ý gì đây!”
Ý không phải là không muốn có bất cứ quan hệ gì với người Quảng gia rồi sao.
Trong lòng Văn Phong yên lặng nói xong, ngoài miệng lại khuyên nhủ: “Tiểu thư, lúc này chúng ta không tìm thấy Nhan thiếu gia, nếu không thử đi tìm Chỉ thiếu gia?”
Tìm anh ta?
Đúng vậy! Chính mình cũng đã nói Mặc Khuynh Thành ở nước M, dựa theo cá tính, nhất định sẽ ở nước M!
Lấy điện thoại mình ra gọi điện, rất nhanh, bên kia liền tiếp nhận.
“Chị, sao chị lại gọi điện cho em rồi?”
“Hiện tại em đang ở đâu?”
“Ở nước M.” Này không phải là hỏi vô nghĩa sao!
Lại uống một hớp rượu, giọng nói có chút không kiên nhẫn, “Nếu như không có chuyện gì nữa thì không cần quấy rầy em uống rượu.”
Tên hỗn đẩn này vậy mà chỉ học được chiêu mượn rượu giải sầu!
“Quảng Chỉ, Mặc Khuynh Thành gặp chuyện không may rồi.”
“Cái gì?”
Rầm.
Bình rượu trực tiếp rơi xuống đất.
“Thế nào, em vẫn còn để ý Mặc Khuynh Thành, không phải nói sẽ không xen vào bất cứ chuyện gì của cô ta nữa mà!”
Mặc Khuynh Thành ơi Mặc Khuynh Thành, cô rốt cục có bản lĩnh gì, vậy mà có thể khiến cho em trai tôi hãm sâu trong đó.
“Chị, đừng có nhiều lời, mau nói cho em biết sao lại thế này!”
“Trước tiên em tới chỗ này, rồi từ từ nói chuyện.”
“Chị...”
Cúp điện thoại, tâm tình kích động đã bình phục.
“Văn Phong, anh nói, điều tôi nghĩ, tới cùng có thể đạt được không...”
Biệt thự an tĩnh, lần đầu tiên cô ta cảm thấy rất dọa người, gió nhẹ thổi qua tóc, thổi qua lá cây, nhưng lại khiến cho bản thân kiên trì không đi tìm Mặc Dận, đơn giản chỉ vì Mặc Dận sao...
“Tiểu thư, chỉ cần là thứ cô muốn, nhất định là có thể có được.”
Khẽ cười một tiếng, lại vẫn chưa kịp mở miệng, đã bị hết thảy trước mắt làm cho kinh ngạc.
“Két.”
Mặc Dận mang theo người đi tới.
“Mặc, Mặc Dận, sao anh có thể tới đây?” Là tới tìm cô ta sao?
Phiền muộn sớm đã bị vui sướng thay thế.
“Quảng Y, bởi vì cô là kẻ khả nghi trong vụ bắt cóc, nên sắp bị bắt về nước.”
Bắt?
Văn Phong tiến lên một bước che ở phía trước Quảng Y, “Mặc đại thiếu gia, có phải cậu tìm lầm người rồi không, tiểu thư làm sao có thể...”
“Bản thiếu có nhìn lầm hay không trong lòng tự biết rõ, chẳng lẽ anh còn muốn ngăn cản tôi?”
“Tôi không có ý đó...”
“Nếu không phải, vậy thì mang đi!”
“Vâng!”
Liễu Uông cùng Biện Dương đi đến hai bên Quảng Y, mỗi người một cánh tay.
“Quảng tiểu thư, xin lỗi.”
“Các người làm gì vậy! Buông ta cho tôi! Mặc Dận, rốt cục xảy ra chuyện gì!”
Quảng Y phản ứng kịp, liều mạng vùng vẫy, đến áo ngủ đang mặc cũng lộn xộn theo.
“Các người buông ra!”
Văn Phong bước lên phía trước, lại bị ngăn lại.
“Thực xin lỗi, hiện tại Quảng tiểu thư là đối tượng bị tình nghi.”
Ngụ ý chính là, nếu dám ngăn lại, anh sẽ bị coi là tòng phạm.
“Mặc Dận, anh mau bảo bọn họ buông ra mau!”
Quảng Y đem ánh mắt cầu cứu nhìn Mặc Dận, hi vọng anh có thể thả mình ra.
“Quảng Y, thật xin lỗi, tôi không làm được.”
Quảng gia các người thiết kế thế cục lớn như vậy, nếu anh còn không bắt người để khai đao, như vậy để không làm cục cưng thất vọng.