Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 91: Ghê tởm




Edit: windy

Rita thật sự phát hiện vận khí mình hôm nay thật tốt, không chỉ gặp phải đối tượng bản thân luôn tò mò Mặc Khuynh Thành, còn gặp cả Nhan Tử Diệp. Nhưng mà cô vẫn ngừng thở, tự động không tạo ra chút tiếng động nào tránh quấy rầy tới bọn họ.

“Ọe.”

Mặc Khuynh Thành vốn là không quen dùng thức ăn nước ngoài rốt cục không nhịn được đem toàn bộ những gì trong bụng ói hết ra ngoài.

Cực kì bình tĩnh lui về sau một bước, nhìn Nhan Tử Diệp bị mình ói lên, giọng điệu không  mang theo chút tình cảm nào nói: “Thực xin lỗi, khiến anh ghê tởm tôi rồi.”

Độ cong khóe miệng Nhan Tử Diệp từ từ hạ xuống, đáy mắt hiện lên gợn sóng, “Khuynh Thành, cô đang khiêu chiến cực hạn của tôi đó.”

Lời nói của anh ta chính là khiến cho cô ghê tởm?

Mặc Khuynh Thành vô tội xua xua tay, “Không có cách nào, đây là sự thật.”

Nói xong, lại lui về phía sau một bước, lại vẫn cố ý lấy tay bịt mũi lại, thể hiện cực kì ghét bỏ.

“Mặc Khuynh Thành!”

“Tôi ở đây, đừng hô lớn thế, nếu không sẽ khiến cho người khác nghĩ là tôi làm gì anh đó.”

Chậc, giọng của Nhan Tử Diệp không tệ, cho dù là gầm nhẹ cũng êm tai như vậy, nhưng cô chính là không quen nhìn anh ta, cho dù giọng nói có dễ chịu cũng không vừa ý nghe, càng miễn bàn là hô lên như động dục nữa.

Nhan Tử Diệp trực tiếp bị cô chọc tức tới nở nụ cười, khó có thể chịu được cái mùi hày khắp người, hai tay gắt gao nắm thành quả đấm, “Khuynh Thành, cô thành công chọc tới tôi rồi, nhưng mà cũng không sao, một ngày nào đó, cô sẽ quỳ xuống cầu xin tôi.”

Trong lòng Mặc Khuynh Thành run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, “Anh muốn tôi quỳ xuống? Thật xin lỗi, trừ phi Hoa Hạ thay đổi thời đại.”

“Vậy sao, chúng ta liền chờ đợi đi.”

“Hừ, cô, chuẩn bị băng vệ sinh tới cho tôi, tốt nhất là nhét cả căn phòng, nếu là không đủ, nhét cả vào phòng Nhan Tử Diệp.” Quay đầu, ngang nhiên “ra lệnh” cho Rita.

Rita theo bản năng nuốt nước miếng, ánh mắt rơi vào trên người Nhan Tử Diệp hỏi.

“Cô ấy nói thế nào, cô cứ làm như thế.”

“Vâng!”

Xoay người chậm rãi rời đi, tại lúc bọn họ không chú ý tới, không ngừng vỗ vỗ trái tim mình.

Hù chết cô rồi, nhưng trái lại cô lại càng ngày càng bội phục Mặc Khuynh Thành, mojoy chút cũng không nhát gan như lúc mới đầu, chậc, thậm chí ngay cả mình cũng bị lừa theo, nhưng mà không sao cả, cô rất thích xem người nào đó kinh ngạc.

“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi liền trở về phòng đây.”

Còn chưa đi đến cầu thang, lại gặp được một cơ hội chạy trốn không tệ, cũng hiểu được đại khái tâm tư của Nhan Tử Diệp, xem ra cô phải nhanh rời đi thôi.

“Đợi chút.” Anh ta đi qua giữ Mặc Khuynh Thành lại.

“Anh còn có việc gì?”

Cánh tay nâng lên, chỉ chỉ vết bẩn trên người, “Khuynh Thành, cô ói ra người tôi, dù thế nào cũng cần phải bồi thường một chút cho tôi chứ.”

Trực tiếp vô tình hất tay anh ta ra, hai tay ôm ngực, châm chọc hỏi: “Vậy không biết Nhan thiếu gia muốn tôi bồi thường như thế nào?”

Giống như không thích giọng điệu này, Nhan Tử Diệp hơi hơi nhăn mày, sau đó lại thả lỏng ra, “Khuynh Thành, cô thật sự là không ngoan, tùy lúc muốn chọc giận tôi, nhưng mà không sao, tôi chính là thích cô như vậy.”

“Nhưng tôi cực kì chán ghét anh.”

“Không sao, một ngày nào đó cô sẽ yêu tôi.”

“Cho anh ba chữ, ha ha ha.”

Nhan Tử Diệp giơ ngón trỏ lên môi cô, lại bị cô đẩy ra, anh ta cũng không ngại.

“Khuynh Thành, ba chữ kia rất khó nghe, tôi cũng không hy vọng nghe lại lần nữa từ miệng cô, hiểu không?”

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành nhếch lên, môi hồng khẽ mở, “Ha ha ha.”

Nhan Tử Diệp một bộ “Tôi biết mà”, nhẹ nhấn trán cô một cái, “Phải cứ làm lại trái tôi sao, quả thực là một đứa trẻ không biết lớn nhỏ.”

Mặc Khuynh Thành: “...”

Mỗi câu từ trong miệng anh ta phun ra đều khiến cho cô thấy lạnh người, xoay người lập tức đi vào phòng.

“Rầm.”

Âm thanh vĩ đại lung lay cả tòa biệt thự.

Nhan Tử Diệp thu hồi tầm mắt, nhìn vết bẩn trên người, không nhịn được liền trở về phòng thay đi toàn bộ quần áo khiến anh ta buồn nôn ra.

Lãnh sự quán nước Y.

Thời gian trôi qua rất nhanh, người Lãnh sự quán cũng sứt đầu mẻ trán, bởi vì bọn họ tìm ra được tên ba người bị tai nạn, xem tình huống là xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Mặc Giác cùng Lan Tuyết Mai liếc mắt một cái nói với bọn họ là không phải, điều này làm cho bọn họ điều tra thế nào đây.

“Mặc thiếu, tôi biết cậu lo cho em gái cậu, nhưng chúng tôi thực sự điều tra ra Mặc tiểu thư ngồi trên chiếc taxi kia, trừ phi là ly miêu hoán thái tử, nếu không thì tại sao dưới tầm quan sát của máy quay lại không thấy hình ảnh thay người.”

“Có lẽ là hệ thống của các người bị xâm nhập rồi.”

Giờ phút này Mặc Giác bình tình đáng sợ, anh không tin em gái mình cứ như vậy mà biến mất, cho nên tại lúc nhận được tin tức này, anh liền yêu cầu xét nghiệm DNA, nhưng cho dù muốn nhanh cũng mất thời gian một ngày, đây cũng dẫn đến anh không tin, cũng vì người Lãnh sự quán không thể nề hà.

“Mặc thiếu, hệ thống của chúng tôi không có khả năng bị xâm nhập được.”

“A..., không biết sao ông lại tự tin như vậy?”

Ngẩng đầu lên, tầm mắt bắn thẳng về phía Merl.

Merl cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn cực kì tự tin nói: “Mặc thiếu, hệ thống của chúng tôi chọn là chương trình mới nhất, tuy không thể nói là trăm phần trăm không bị xâm nhập, nhưng tình huống giống như vậy, nếu Mặc tiểu thư thật sự bị bắt đi, bọn họ cũng không có khả nặng liền nhanh như vậy mà phá giải hệ thống của chúng tôi.”

“Ông cũng đã nói rồi, không phải trăm phần trăm, huống hồ, ở giữa có thể xảy ra chút chuyện không thể giải thích được, tôi cùng mẹ tôi đều cho rằng trong này không có em gái tôi, hiện tại kết quả DNA vẫn chưa có, lại vẫn mong ông không từ bỏ mà tiếp tục điều tra toàn bộ dấu vết để lại.”

Sắc mặt Merl trầm xuống, nhưng ông cũng hiểu rõ lúc này thật sự không thể từ chối, phía trên đã ra lệnh, không tìm thấy Mặc Khuynh Thành, toàn bộ bọn họ đều phải hạ cấp.

“Mặc thiếu, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng tận lực điều tra.”

“Được, làm phiền ông rồi, nhưng mà tôi còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết ông có thể đáp ứng không?”

“Mặc thiếu cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được tôi nhất định đáp ứng.” Merl không dám trực tiếp nhận lời.

“Kỳ thật cũng không khó, tôi muốn tự mình xe hiện trường và ba thi thể kia, còn mẹ của tôi...”

“Cái này có thể, cậu cũng không cần lo lắng, Mặc phu nhân ở chỗ này cực kì an toàn, chúng tôi sẽ chiếu cố bà ấy.”

“Được, vậy làm phiền ông rồi.”

“Đây là tôi nên làm.”

Nói với Lan Tuyết Mai xong, liền xoay người rời khỏi Lãnh sự quán.

Lái xe tới chỗ hiện trường xảy ra chuyện, tuy đã qua một ngày, nhưng bởi vì lệnh bên trên, ngoại trừ thi thể, nhưng cái khác đều không động.

“Vị tiên sinh này, đây là hiện trường vụ án, anh không thể đi vào.”

“Xin chào, tôi là Mặc trung tá của Hoa Hạ, tới nơi này xem hiện trường.”

Cảnh sát ngăn anh lại hơi sững sờ, anh ta có nghe qua Mặc trung tá này, chính là vì anh, bọn họ mới điều động nhiều người như vậy.

“Chào Mặc trung tá.”

“Xin chào, tôi có thể đi vào chưa?”

“Có thể, đương nhiên có thể.”

Vượt qua đoạn ngăn, nhìn hiện trường bốn phía bởi vì nổ mạnh mà đen lại, bước chân có chút trầm trọng.

Khi em ấy ngồi ở đó, vậy mà lại trải qua sự việc to lớn như vậy, cũng không biết lúc mang đi có bị thương hay không...

Mang theo tâm tư như vậy, cuối cùng anh cũng đi tới trước hai chiếc ô tô.

Đeo găng tay lên, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn chiếc xe bị cháy trụi.

Anh không phải pháp y, nhưng thân là quân nhân, ánh mắt sắc bén có thể phát hiện ra dấu vết mà người người khác không thể phát hiện ra được, đây cũng là lý do anh muốn ra hiện trường xem.

Xe không có bất cứ dấu vết động tay động chân nào, cửa xe bị phá hư hỏng, giống như lúc báo đưa tin, cửa xe bốn phía đều bị khóa lại, hiển nhiên đối phương không muốn em ấy xuống xe.

Đứng dậy nhìn vị trí hai chiếc xe va vào nhau, ánh mắt nháy mắt sáng lên.

“Trung tá, anh có phát hiện ra cái gì không?” Người nói chuyện chính là cậu cảnh sát vừa ngăn anh lại lúc nãy.

Mặc Giác tháo găng tay ra, thản nhiên nói: “Có, cậu xem, nơi này là ngã tư đường, cậu cảm thấy hai chiếc xe va vào nhau sẽ thành dạng gì?”

Anh không có trực tiếp giải thích, mà lại hỏi lại.

Cậu cảnh sát cẩn thận nhìn hai chiếc xe, không có phát hiện ra điều gì không đúng.

“Nói như vậy, là người lái xe bình thường, đột nhiên phát hiện một chiếc xe lao tới, cậu sẽ chọn trực tiếp lao vào hay là tránh sang bên?”

Ánh mắt cậu cảnh sát cũng sáng lên, “Hóa ra là như vậy!”

“Không sai, nếu là tại nạn xe cộ bình thường, thời điểm nhìn thấy chiếc xe chạy tới, đầu xe tuyệt đối sẽ quay về phía ngược lại, nhưng cậu xem, hai đầu xe này lại là đối diện nhau, cho nên, trong đầu người tài xế lái xe là muốn đâm xe.”

“Trung tá, anh thật lợi hại, mới tới nơi này có một lúc, liền nhìn ra nhiều như vậy!”

Mặc Giác không nói gì, chỉ có trong lòng anh mới hiểu rõ, ngoại trừ khả năng ngoài ý muốn ra, còn lại anh vẫn không muốn nghĩ đến chuyện kia, không sai, đã không có ngoài ý muốn, đó chính là cố ý, nhưng rốt cục ở nước Y có ai có thể tạo ra sự cố lớn như vậy để bắt em ấy đi đây? Mà đối phương là nhằm vào em ấy hay chính là nhằm vào tất cả người Mặc gia?

Người Mặc gia không có ai ngu ngốc cả, có lẽ bọn họ sẽ bởi vì chuyện xảy ra bất thình lình mà trở tay không kịp, nhưng sau đó nhất định sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại, bởi vì bọn họ không phải người bình thường, trên vai bọn họ là yên bình của Hoa Hạ, đây cũng là nguyên nhân bọn họ suy nghĩ toàn diện trước khi ra mệnh lệnh.

Nhưng chỉ là bởi vì như vậy, tâm của anh mới càng thêm nặng trịch, ví như thật sự là hướng về tất cả Mặc gia, em ấy nhỏ bé như vậy hiện tại sẽ không có việc gì đâu, chỉ là nếu như bọn họ đã phản ứng kịp, như thế...

Kết quả anh không dám nghĩ tới, anh sợ nếu như thực cho đến lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái mình chết...

“Được rồi, nơi này tôi xem xong rồi, tôi đi cục lý xem đã.”

Biết được địa chỉ, lái ô tô tới chỗ cục lý.

Lúc được người dẫn tới chỗ để thi thể, lại bị một bóng dáng làm cho kinh hãi đứng lại.

“Anh?”

Tay Mặc Dận dừng lại ở động tác nhấc tấm vải trắng, xoay người đi tới.

“Giác, chú tới rồi.”

“Anh, anh không phải là ở...”

Lời nói còn chưa dứt, một quả đấm liền nháy mắt tiến về phía anh.

“Ầm.”

Mặc Giác trực tiếp ngã trên mặt đất, khóe miệng đau đớn làm cho anh theo bản năng nhăn hai mắt lại.

“Giác,chú cô phụ tín nhiệm của tôi.”

Mặc Giác chậm rãi đứng dậy, cúi đầu ấp úng nói: “Anh, em sai rồi, em không bảo vệ tốt em ấy.”

Bản thân vốn tưởng rằng ở nước ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên hạ thấp cảnh giới xuống, nếu không tại lúc bắt được hai người kia, anh sẽ không để cho em gái ra ngoài, cũng sẽ không  xảy ra tình huống như vậy.

“Trở về huấn luyện gấp bội.”

“Rõ.”

Anh không từ chối, cho dù Mặc Dận không nói, sau khi cứu được em gái ra anh cũng sẽ tự động huấn luyện gấp bội.

“Nói một chút có phát hiện cái gì không?”

Mặc Giác ngẩng đầu, nhìn Mặc Dận không có chút đau thương nào, cảm thấy buông lỏng, sau đó lại căng thẳng, người chết không phải em gái, anh nên cao hứng, nhưng lại một lần nữa lại chứng minh cho suy nghĩ của anh, những người đó thật là hướng về phía Mặc gia.

“Vừa rồi tới hiện trường tai nạn, không phải ngoài ý muốn.”

Mặc Dận cũng nói: “Ừ, bên trong này cũng không có bảo bảo.”

Hai người nhìn nhau, bên trong cũng trầm trọng như vậy.

Mặc Giác thiếu kiên nhẫn nói: “Anh, bọn họ rốt cục muốn làm gì?”

“Không biết.”

Anh là thật sự không biết, sau khi cảm giác cục cưng có nguy hiểm, cho dù trên mặt có bình tĩnh thế nào, đầu óc cũng không tự chủ mà nghĩ tới điều kia.

“Anh, hiện tại em ấy vẫn an toàn.”

Mặc Giác hiểu được tiến lên vỗ vai anh, là người của Mặc gia, cả Mặc Dận đem tất cả tình cảm dành cho em gái, anh cũng không dám tưởng tượng, nếu là em gái thực sự xảy ra chuyện không may, sau này Mặc Dận sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.

Đẩy Mặc Giác ra, Mặc Dận bình tĩnh nói: “Anh không sao.”

Anh không thể có việc, bởi vì những cảm xúc sợ hãi này chỉ ảnh hưởng tới phán đoán của mình, cũng sẽ trì hoãn thời gian anh cứu cục cưng, anh không dám, cũng không có thể, nếu hiện tại đã bài trừ có khả năng, như thế anh liền dễ trù tính rồi...

“Giác, chú cùng Sakura cùng đi điều tra thân phận của Nhan Tử Diệp.”

“Vâng.”

Mặc Giác lúc này mới nhìn thấy có một người phụ nữ đứng sau Mặc Dận, mắt liền sáng lên, thật đẹp!

Sakura cũng chú ý tới ánh  mắt của anh, khóe miệng nhếch lên, “Nhị thiếu, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp, hợp tác vui vẻ.”

Anh luôn luôn không cà lăm lần đầu tiên cà lăm rồi.

Không thích hợp của anh cũng bị Mặc Dận để dưới đáy mắt, “Mặc Giác.”

Thời điểm này rồi còn muốn tán gái, quả thực khiếm nhã.

“A? Anh! Em nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Mặc Giác không dám nhìn lại Sakura, mang tai có chút đỏ lên.

“Nhớ kỹ, anh muốn thân phận thật sự của anh ta, bao gồm quan hệ của anh ta với Quảng gia.”

“Quảng gia?” Hiển nhiên Mặc Giác không biết Nhan Tử Diệp có liên quan tới Quảng gia.

Mặc Dận gật đầu, “Không sai, anh tin Nhan Tử Diệp và Quảng gia có mối quan hệ không bình thường.”

Lần đầu tiên gặp Nhan Tử Diệp ở nước Y, anh liền có địch ý với người này, sau đó anh xem video bị lan truyền trên mạng, lại thêm trước lúc đi còn gặp Quảng Y, muốn nói không có vấn đề, anh nhất định không tin.

“Quan trọng nhất, bảo cha chú ý hành động của những người đó.”

Nói tới đây, đôi mắt anh liền hiện lên vẻ trầm trọng, nếu như thật sự là của những người đó, cho dù hủy đi một nửa Hoa Hạ, anh cũng không tiếc.

Vẻ mặt Mặc Giác thật sự nói: “Anh, anh yên tâm đi, chuyện chúng ta có thể nghĩ tới, ông nội và cha cũng có thể nghĩ đến.”

Lời nói của anh một chút cũng không sai, Hoa Hạ Mặc gia.

Ba người ngồi ở thư phòng, không nói một câu.

Mặc Tuyển Thần nhìn Mặc Ngật tay bình tĩnh pha trà, động tác rót nước mang lại cảm giác bình tĩnh cho ông.

Bưng chén trà đặt ở trước mặt, nhấp một ngụm, vị trà tươi mát tản ra.

“Cha, bây giờ chúng ta nên làm cái gì?”

Bảo bảo mất tích một ngày, cho dù đã dùng tất cả mọi cách, cũng không tìm ra được người.

“Chờ.”

Mặc Ngật không ngẩng đầu lên, híp mắt thưởng trà, một chút cũng không có bộ dáng giống như lúc ở trước mắt mấy người lính lúc trước.

“Ông già, ông chờ được, nhưng tôi không chờ được, bảo bảo là tâm gan bảo bối của tôi, nếu là thật sự bởi vì các người mà bị bắt, tôi có chết cũng không tha thứ cho các người.”

Mạc Thúy Tư nói xong hốc mắt liền đỏ lên, bảo bảo đáng thương của bà, vì sao lại gặp phải chuyện như vậy, chẳng lẽ tranh quyền đoạt thế là phải tổn thương tới người vô tội sao?

“Bà già, bà nói cái gì vậy, bảo bảo nhất định sẽ bình an vô sự.”

Lời nói an ủi khiến không khiến cho người khác an tâm được, bọn họ cũng biết, nếu như thật sự là những người đó, khả năng là chín chết một sống rồi.

“Ông già, ông không cần lừa tôi, tôi cũng là quân nhân, những chuyện này tôi cũng rõ ràng, không phải là muốn quyền lực lớn hơn nữa sao? Cảm thấy chúng ta ngáng chân? Hừ, nếu không nhờ chúng ta, bọn họ còn có ngày tranh quyền đoạt vị như bây giờ sao?”

Bà thật sự khinh thường những người đó đem tâm tư đặt ở chỗ khác, không quan tâm tới cuộc sống của người dân lại quan tâm tới quyền lực, chẳng lẽ những thứ đó quan trọng sao?

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, mọi người là ích kỷ, không ai có thể giống như chúng ta một lòng trung với Hoa Hạ.”

Không sai, từ xưa đến này, quỷ thần đều không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là lòng người, nếu không cũng sẽ không có nhiều hán gian, phân loạn rồi.

“Muốn mẹ không tức giận? Đơn giản, giờ con liền đưa bảo bảo ra đây!”

Mặt Mặc Tuyển Thần căng lên, này không phải là làm khó người sao? Nếu thực dễ dàng tìm ra như vậy, khẳng định ông đã đưa bảo bảo về rồi.

Mạc Thúy Tư nhìn dáng vẻ của ông, lạnh lùng hừ một tiếng, “Thế nào, không làm được? Hừ, đồ vô dụng.”

Mặc Tuyển Thần khóc không ra nước mắt, địa vị ông trong lòng mẹ đã bị giáng xuống tới nông nỗi này rồi sao?

Ai ngờ, Mặc Ngật cũng nói theo: “Đúng vậy, vô dụng giống như Giác nhi vậy.”

Mặc Tuyển Thần: “...” Lời này ông chỉ đồng ý Mặc Giác vô dụng.

“Hừ, ông còn có mặt mũi nói, bọn nó vô dụng không phải di truyền từ ông sao? May mà Dận nhi di truyền của ông, nếu không thì tôi cần gì phải lo lắng cho thế hệ Mặc gia sau này.”

Hai người: “...” Không có di truyền tự kỷ như vậy có một người là được rồi?

“Được rồi, đừng nói những lời nhảm nhí này nữa, Tuyển Thần, những người đó đều trong lòng bàn tay sao?”

Mặc Tuyển Thần nghe nói như thế, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, “Nói đến những người đó, thật đúng là không biết lượng sức, thực là cho rằng sau khi cha lui về, Mặc gia liền không làm gì được nữa? Quả thực buồn cười.”

“Xú tiểu tử, ta không cần con nói những điều vớ vẩn!”

Cầm cây gậy không vui đập xuống đất.

Mặc Tuyển Thần ho nhẹ một tiếng, “Cha, cha gấp cái gì, thật là, càng già càng không kiên nhẫn, yên tâm đi, những người đó con đã phái người theo dõi, đảm bảo nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong tay ta.”

Bọn họ kì thật sớm đã phát hiện ra động tĩnh của những người đó, cho nên vẫn không động mà sắp xếp người vào, ngầm chuẩn bị tốt nhất, mới tuyên bố lui về.

“Vẫn là không được sơ suất, bọn họ chuẩn bị lâu như vậy, không cho phép bị bại lộ.”

Trong lời nói mang theo sẳng giọng, ông hiểu rõ dã tâm của những người đó, cho nên cũng rõ ràng người bọn họ sắp xếp vào, bảo đảm không cho phép chó cùng rứt giậu.

“Yên tâm đi, điểm ấy con đã suy xét đến, chỉ là đề phòng vạn nhất, vẫn là tìm ra bảo bảo sớm nhất.”

“Hừ, Dận nhi mạnh hơn con, khẳng định rất nhanh liền tìm ra.”

Mặc Ngật nói xong liền bưng chén trà lên nhấp miệng, che đi khóe mắt vui sướng khi thấy người gặp họa, hừ hừ, cả đám các người lại dám cướp bảo bối của ông.