Edit: windy
Rất nhanh, trước cửa tiệm cà phê chỉ còn lại hai người Dịch Thần và Lê An An.
Tiền Tuệ lên taxi, mà Bao Nhã Đồng, bà cũng không chú ý tới, cũng không muốn quản vật hi sinh này.
“Được rồi, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, Dịch Thần đại nhân, có phải nên dẫn người ta đi lấp đầy bụng rồi không?”
Lê An An nhẹ nhàng thở ra, quay đầu cười tít mắt nhìn Dịch Thần.
Dịch Thần có chút giật mình, cúi mắt xuống, đôi mắt của cô sáng ngời như vậy, bên trong không chỉ có vui vẻ còn có giảo họat.
“Được, cô chọn chỗ đi.”
Chọn tới chọn lui, hai người chọn tới Phúc Vườn.
Dịch Thần tự mình rót cho cô một chén trà, chế nhạo: “Cô đây là tiết kiệm tiền cho tôi hay là tự tiết kiệm tiền?”
Hai công ty đều biết, Phúc Vườn này có cổ phần công ty Mặc Dận.
Lê An An một hơi uống hết chén trà, anh đến ngăn cũng ngăn không kịp.
“Phụt, phỏng chết lão nương rồi!”
Dịch Thần cầm lấy khăn giấy, lau đi nước đọng trên môi cô, mặt trầm xuống nói: “An An, cô lớn như vậy rồi, uống nước cũng không biết uống chậm một chút.”
Lê An An có chút không biết làm sao, anh dựa vào cô gần như vậy, chỉ cần cô ngẩng đầu liền có thể gặp được đôi môi hồng kia.
“Lê An An, rốt cục cô có nghe tôi nói hay không!”
Dịch Thần đợi nửa ngày cũng không thấy người ngồi trên ghế trả lời, mày càng cau lại.
“A, tôi, tôi biết rồi.”
Sau đó một bữa cơm ăn nhạt như nước ốc, hai người trước bầu không khí càng trở nên vô cùng xấu hổ, Dịch Thần không có vạch trần, anh không hiểu vì sao đang tốt không khí đột nhiên biến thành như vậy, anh làm cái gì khiến cho cô xấu hổ sao?
“Dịch Thần, tôi về ký túc xá trước đây, tạm biệt!”
Cơm nước xong, Lê An An vội vàng cầm túi rời đi, giống như chuột đồng nhỏ bối rối, muốn tìm tới chỗ có thể trốn được.
“Ha ha...”
Anh không biết cười như thế có ổn hay không, chỉ là cảm thấy Lê An An như vậy, là anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Nước Y.
Mặc Khuynh Thành tách khỏi Nhan Tử Diệp xong trực tiếp trở về biệt thự.
“Tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Dì Trương có chút lo lắng hỏi, bà biết đại thiếu gia rời đi có khả năng làm cho cô không vui, cho nên cô ra ngoài tản bộ gặp bà là vui vẻ, nhưng giờ lại đùng đùng nổi giận là có chuyện gì xảy ra?
“Dì Trương, không có chuyện gì, dì cho cháu một ấm trà đi.”
Cô đúng là điên rồ, lại vì người không liên quan mà tức giận, nhưng cô cực kì ghét Nhan Tử Diệp kia ánh mắt có thể nhìn thấu mọi người, cho dù anh ta ôn nhu giống Tống Phi Bạch, nhưng cô chán ghét thì chính là chán ghét, cô biết, người này chính là kẻ thù mạnh nhất của cô.
“Tiểu thư, trà pha xong rồi, cô có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Dì Trương không hỏi nhiều, chỉ là nghĩ xem có đem tình hình của cô nói cho đại thiếu gia biết không.
“Cảm ơn dì Trương, những người khác đều đi ra ngoài rồi sao?”
Trước bảo bọn họ đi ra ngoài chơi, nói vậy chắc chắn bọn họ cũng sẽ không ngồi ngốc ở trong biệt thự.
Quả nhiên.
“Vâng, bọn họ đều ra ngoài rồi, tiểu thư, tôi đã lâu không nghe cô đàn piano nữa rồi, có muốn đánh một bản không?”
Bà không biết làm thế nào để cho tiểu thư vui vẻ, nhưng có cách để dời tầm mắt đi.
Piano sao? Hình như cô cũng lâu rồi không có đánh, chỉ là cô càng muốn...
“Dì Trương, nơi này có đàn tranh không?”
Cô kì thật cảm thấy có lỗi với Cốc Khải, ông nhận cô làm đệ tử, cô lại bận bịu không có thời gian luyện đàn, ài, nếu mà để ông ấy biết được, cũng không biết có trực tiếp bay tới mắng cô một trận hay không.
“Có tiểu thư, để tôi đi lấy cho cô.”
Tuy bà cũng không biết từ khi nào Mặc Khuynh Thành đột nhiên nhớ tới đánh đàn, nhưng tại thời điểm này, bà như ma xui quỷ khiến thế nào lại đem đàn tranh theo, hiện tại không thể không may mắn, bà mang đến đây.
Mặc Khuynh Thành cũng không ngờ nơi này có đàn tranh, mà lúc dì Trương đem đàn tới, cô mới phản ứng kịp, đây là cây đàn mình dùng ở nhà.
Tùy ý gảy vài cái, đem mấy âm điệu không đúng chỉnh xuống, suy nghĩ một lát, quyết định đàn một khúc.
<Vân thường tố> là một khúc dựa vào tư liệu sống của Bạch Cư Dị <Trường Hận Ca>, nói về tình yêu của Dương quý phi cùng Đường Huyền Tông lưu truyền trong thời đó, mở đầu ca tụng tình yêu, thể hiện tình cảm thâm sâu giữa hai người, sau đó gặp phải chiến tranh, nguy cơ ở tiền tuyến, sự lo lắng của nàng, càng về sau càng lớn lên, sau cùng là ghi nhớ khắc cốt, theo Nghê Thường Vũ Y đến hồi ức của Huyền Tông, tình yêu giữa hai người kết thúc là bi kịch, khúc nhạc uyển chuyển dưới tay Mặc Khuynh Thành được phát huy đến cực hạn, cô nhắm hai mắt, cả người đắm chìm ở trong đó, hoặc thấp hoặc cao, hoặc kích hoặc hoãn, sau cùng chỉ còn lại hồi ức nhàn nhạt...
Dì Trương ở bên cạnh nghe, bà không hiểu âm nhạc thế nào là hay thế nào là không hay, nhưng bà lại nghe ra được trong khúc nhạc này có yêu nhau, có xa nhau, có không lỡ...
Bà cảm thấy được đau khổ trong lòng, khóe mắt hơi hơi ướt át, không vì cái gì khác, chỉ vì khúc nhạc Mặc Khuynh Thành gảy.
Âm cuối kết thúc, tay cô ngừng lại ở phía trên đàn tranh, hai mắt không có mở, giống như hồi ức đang ở điểm đó vừa ôn nhu vừa tiếc nuối...
“Bốp bốp bốp...”
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.
Mặc Khuynh Thành mở mắt, bên trong một mảnh im ắng.
“Mặc, đây là đàn tranh Hoa Hạ? Khúc nhạc này thật là buồn, tên là gì vậy?”
Nicolai Môn Đặc ngồi vào bên cạnh cô, nhìn đàn tranh trong tay cô, đáy mắt hiện lên đều là kinh diễm.
“Thật khá, Mặc, cái này có nặng không?”
“Không nặng, đây là ruột rỗng.”
Nhìn qua, chiều cao cũng không sai biệt lắm với một cô gái, 21 dây đàn được kéo căng, sắp xếp lần lượt theo chiều dài, đầu đàn được khắc một vài hoa văn, chỉ đơn giản buộc vòng quanh một sợi dây giản dị.
Nicolai Môn Đặc cho dù có thích đến cỡ nào cũng vẫn duy trì hình tượng thân sĩ nên có.
“Mặc, cô đàn thật dễ nghe, nói thật, bởi vì cô, tôi sinh ra hứng thú với Hoa Hạ rồi.”
“Cảm ơn, hoan nghênh anh có thời gian rảnh rỗi tới thăm quan.”
“Một lời đã định.”
Trời tối rất nhanh, ánh đèn sáng loáng cắt ngang bóng tối, chiếu sáng lên khuôn mặt anh tú.
“Được, tôi biết rồi.”
Giọng nói trầm thấp kết thúc cuộc điện thoại ngắn ngủi.
“Làm sao vậy, có phải chị dâu nhớ anh rồi không?” Archibald trêu chọc.
Hừ, ai bảo Kellen không có mang anh đi theo, lại còn đem nhiều công việc như vậy giao cho một mình anh nữa, quả thực tan vỡ, đôi mắt giờ đã thâm đen thành gấu mèo rồi.
“Archibald, sao tôi lại cảm thấy cậu rất giống đàn bà nhỉ, không chỉ thích bát quái, lại còn lòng dạ hẹp hòi.”
Sakura khinh thường nhìn anh ta, thật sự không dám khen ngợi, người này sao lại nhiều tật xấu như vậy.
“Chậc, Sakura, cô quả thực là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, tôi còn nhìn còn chưa nhìn qua, đánh thương cho tôi đã làm cho chị dâu không ít chuyện, lại đến cả người cũng chưa gặp qua.”
“Tôi có gặp được, cũng nhìn thấy toàn thân Kellen tản ra dấm chua, tôi nói cho cậu biết, chị dâu thật lợi hại, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy lộ ra nhiều biểu tình như vậy.”
“Sao lúc ấy cô không chụp lại, thật đáng tiếc.”
“Tôi nào có lá gan đấy, chị dâu không phải chỉ mặc mỗi bikini thôi sao, vậy mà Kellen liền chịu không nổi rồi.”
“Chị dâu trên tivi rất đẹp, ngoài đời có giống như vậy không?”
“Đúng vậy, mà còn là đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người khác nữa, lúc chúng tôi tới đã nhìn thấy có mấy người tiến đến muốn làm quen, chậc chậc, khoan hãy nói tới họ, tình địch của Kellen có vẻ đều rất là mạnh.”
“Chị dâu lợi hại nha! Nghe cô nói như vậy, tôi hận không tự mình đi...”
Cassiel đầu đầy hắc tuyến nhìn hai người thảo luận xôn xao, cậu rất muốn châm chọc, vừa rồi ai bảo người khác rất thích bát quái vậy!
“Xem ra hai người các người đều cực kì rảnh rỗi, chuyện tiếp xúc với người của gia tộc Franklin để hai người tự đi một chuyến vậy.”
“A! Không cần đâu!”
“Kellen, tôi sai rồi!”
Sau khi đến nước Y về đây, chuyện bọn họ cần làm là cướp chuyện làm ăn của gia tộc Franklin, khiến cho bọn họ ngồi không yên chủ động cầu gặp mặt, đây cũng là nguyên nhân Mặc Dận trở lại, nhưng hiện tại đột nhiên bảo hai người bọn họ đi, nếu là làm sai, bọn họ có lấy cái chết cũng đền không đủ tội!
Sakura cười sáng lạn, “Kellen, chuyện này tôi thật sự không làm được, anh cũng biết đó, bộ dáng của tôi đẹp như vậy, nếu là đi nói với Gina, còn không phải sẽ bị ghen tị sao, đến lúc đó khẳng định sẽ nhịn không được.”
Cassiel nhìn về phía cô, nói thật, bộ dáng của cô thực là xinh xắn hơn Gina, dựa theo hiểu biết của cậu, lo lắng của cô không phải không có lý.
Archibald đẩy cô, sau đó cười nịnh, “Kellen, mặc dù lời cô ấy nói có chút đạo lý, nhưng chuyện này sẽ không xảy ra ở ngoài sáng, tôi nghĩ tôi không nên đi, Gina chơi đùa không ít đàn ông cũng không phải anh không biết, đến lúc đó nếu cô ta đưa ra điều kiện gì, tôi đây không phải sẽ thiệt thòi sao.”
Cassiel vô thanh gật đầu, lời anh ta nói cũng có đạo lý, Gina không chỉ hay ghen tị mà còn thích cái đẹp, vậy bọn họ đều không thể đi, chẳng lẽ Mặc Dận đi?
“Nhạc Thiên, cậu thấy thế nào?” Mặc Dận quay đầu hỏi cậu.
Cassiel thất thần, cậu đã lâu rồi không có được nghe người ta gọi cái tên này rồi...
“Lời bọn họ phân tích cực kì đúng, nhưng phần lớn thời điểm Gina sẽ không đi theo nói chuyện làm ăn, lạc thú của cô ta chỉ có mĩ nam.” Không thể không thừa nhận, nhiều năm ở chung như vậy, cậu thật sự hiểu rất rõ.
“Một khi đã như vậy, hai người đi đi.”
Hai người kêu lên, nhưng bọn họ hiểu rõ, quyết định của Mặc Dận, rất khó có thể thay đổi được.
Ngày hôm sau, <Ma phương kỳ duyên> chính thức khai máy.
Nghi thức khai máy hoàn thành cực kì thuận lợi, mọi người bắt đầu quay những cảnh quan trọng nhất.
Cảnh quay đầu không có phân diễn của Mặc Khuynh Thành, quay cảnh nam chính Lạp Lý xảy ra chuyện trong phòng thí nghiệm.
“Felix, anh thật sự quyết định làm như vậy?” Eileen đóng Cáp Đế mặt trầm xuống, hỏi lại.
“Ừ.” Trong đôi mắt màu xanh lóe lên kiên định.
Cáp Đế cũng không nói gì thêm, cả người chán nản, cô cũng không tin nếu là thí nghiệm thất bại, anh ta sẽ biến mất khỏi thế giới này.
“Felix, xem như tôi cầu xin anh vậy, không đi, có được hay không?”
Felix có chút không đành lòng, nhiều năm làm bạn như vậy, anh không chỉ coi cô như người bạn thân, còn coi như người thân của mình. Anh hiểu rõ tình cảm mà cô dành cho anh, nhưng anh lại không thể nào đáp lại.
“Cáp Đế, tôi sẽ tốt thôi, cô phải tin tưởng tôi.”
Ngẩng mặt lên, bên trong tràn đầy nước mắt.
“Felix, anh không cần lừa tôi, tôi biết thí nghiệm lần này có bao nhiêu nguy hiểm, tôi không thể thay đổi quyết định của anh, cho nên tôi chỉ có thể cầu xin, mang tôi đi cùng đi.”
Đúng vậy, đây là lựa chọn cuối cùng sau khi đã suy nghĩ cẩn thận.
“Không được!”
“Vì sao!” Chẳng lẽ cô đến tư cách chờ đợi cũng không có sao!
Felix lau giọt nước mắt chảy xuống, ngơ ngẩn nhìn cô, sau đó thở dài.
“Cáp Đế, chuyện này tôi phải làm, không liên quan tới cô, tôi biết cô không muốn tôi mạo hiểm.”
“Anh biết rồi sao còn không cho tôi đi cùng anh!”
Tức giận thét lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Felix nhìn có chút đau lòng, giơ tay lên định lau những giọt nước mắt này, lại bị cô đẩy ra.
“Felix, anh thật sự rất ích kỉ! Nhiều năm qua, anh biết tôi có tình cảm với anh, nhưng chưa bao giờ chịu đáp lại, tôi cũng không để ý, chỉ cần có thể chờ đợi ở bên cạnh anh, tôi cũng thấy thỏa mãn, nhưng mà Phỉ Lặc Khắc Tư, anh giờ đến cơ hội duy nhất để ở bên cạnh anh mà anh cũng cướp đoạt sao!”
Cáp Đế lui về phía sau một bước, tình yêu nhẫn nại che giấu cuối cùng cũng bạo phát ra, nhưng điều khiến cô đau lòng thực sự, chính là ở trong mắt Felix bây giờ chỉ có tự trách cùng đau lòng ra, không có một chút tình yêu nào.
Khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, Cáp Đế à Cáp Đế, mày rốt cục là đang chờ mong cái gì?
Xoay người, không thèm nhìn anh, “Felix, thực xin lỗi, tôi không kiềm chế được, anh an tâm đi đi, tôi sẽ ở trong này chờ.” Chờ anh trở về...
Cuối cùng, cô vẫn phải thỏa hiệp.
Felix nhìn bóng lưng gầy gò, cả người cô mặc áo blue trắng càng tôn lên bộ dáng gầy yếu của cô, anh chưa bao giờ thật sự nhìn cô, không nghĩ tới cô gái bé nhỏ năm đó đã lớn lên rồi, duy nhất không thay đổi, chính là phần tình cảm cô dành cho anh...
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...”
Đi lên phía trước, vươn cánh tay mạnh mẽ ra ôm lấy vòng eo của Cáp Đế, nói khẽ: “Cáp Đế, nếu anh có thể trở về, liền cưới em.”
Thân thể mềm mại chấn động, trong mắt hiện rõ không dám tin, lại từ từ che đi, lạnh lùng nói: “Chờ anh trở về rồi nói sau.”
Cô không nỡ cự tuyệt, nhưng cũng không cần bố thí.
“Được.”
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, mãi đến khi biến mất không còn nữa, phòng thí nghiệm có vô số máy móc tự động di chuyển, dụng cụ đặt phía trên kêu liên tục, toàn bộ như là không có bất cứ biến hóa gì, mà lại có vẻ lạnh lùng...
“Cut, được rồi!”
Tôn Đức cùng An Đông cũng chưa cảm thấy một lần được rất kì quái, dù sao hai người cũng đang quay.
Hai người rất nhanh từ trong cảnh diễn đi ra.
Đôi mắt màu xanh của Lạp Lý tùy ý nhìn tới, ngừng lại ở nơi nào đó, bước chân phía dưới càng bước nhanh lên trước, Eilleen cũng không nói cái gì, đi theo phía sau.
“Mặc, vừa rồi cô xem tôi diễn hả? Thế nào, có phải rất tốt không?”
Tuy không biết vì lí do gì mà Nicolai Môn Đặc không theo đuổi Mặc nữa, nhưng như vậy cũng được, anh đây không phải có cơ hội rồi sao.
Trên mặt Mặc Khuynh Thành mang theo nụ cười khách khí, máy móc nói: “Ừ, rất lợi hại.”
Eileen bĩu môi, vừa muốn nói cái gì đã bị Lạp Lý cướp trước một bước.
“Thật vậy sao, Mặc, cô thấy tôi diễn cực kì tốt sao? Vậy, kì thật cũng không có lợi hại mấy, chỉ là cảnh quay đơn giản, tôi tin tưởng nếu là cô cũng có thể quay một lần là được.”
Eileen trực tiếp lườm một cái, cô xem như hiểu rõ, người này không chịu buông tha rồi, nghĩ lại, cô ngồi trên ghế ở bên cạnh nhàn nhã nhìn hai người, có náo nhiệt không xem là đứa ngốc.
“Cảm ơn.”
Lạp Lý giống như không nhìn thấy xa cách của cô, tiếp tục tìm đề tài, cứ như vậy, hai người mỗi người một câu, cho tới khi Eileen đã ngủ gà ngủ gật.
“Lạp Lý đủ rồi đấy, Mặc nghe tôi đừng nói chuyện, tôi nghe đều đã thấy chán chết rồi, anh xem anh xem đường đường là đàn ông, sao lại nói nhiều điều vô nghĩa như vậy, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, quả thực lãng phí thời gian.”
Mặc Khuynh Thành bỏ kịch bản xuống ngẩng đầu lên, vui vẻ đáp: “Được.”
Cô cũng thấy có chút nhàm chán, cảnh quay ngày mai cũng đã nghiên cứu không sai biệt lắm rồi.
“Đi thôi, chúng ta nhanh đi ra ngoài dạo thôi.”
Nói xong, Eileen tiến lên kéo cổ tay Mặc Khuynh Thành, lôi kéo cô nhanh chóng rời khỏi, tại chỗ chỉ còn lại gió lạnh thổi qua.
Anh cứ như vậy bị ghét bỏ rồi hả?
Quay đầu vô thanh nhìn mọi người ở xung quanh, như là hỏi anh thật sự khiến người ta không muốn gặp như vậy sao?
Tầm mắt tới nơi nào, mọi người đồng loạt cúi đầu.
Bảo bọn họ nói thế nào đây, Eileen có lá gan đấy, nhưng bọn họ thì không dám.
An Đông nhìn đôi mắt mất hồn, tiến lên an ủi: “Lạp Lý, cậu đừng để ý Eileen nói, cậu cũng hiểu rõ cô ấy là người như thế nào mà.” Tuy nhiên, cô ấy đại đa số là ăn ngay nói thật...
Lạp Lý nghĩ nghĩ, cũng cho rằng làm một thân sĩ không nên so đo với phụ nữ, đáy mắt liền khôi phục lại hào quang.
“An Đông, tôi sẽ không để ý, Eileen kìa chỉ là không thích thấy người khác tốt đẹp, tôi tin tưởng Mặc nhất định sẽ không ghét bỏ tôi.”
An Đông: “...”
Lời ông nói là có ý này? Nhưng mà nhìn Lạp Lý khôi phục lại sức sống, những lời khác muốn nói đành nuốt vào trong bụng vậy.
Hai người rời khỏi tổ quay phim chẳng có mục đích đi trên đường cái.
Eileen có chút hâm mộ nhìn Mặc Khuynh Thành đi bên cạnh không có hóa trang bất cứ cái gì, lại nhìn về phía bản thân, trong lòng thoáng chua.
“Mặc, có đôi khi tôi thực sự hâm mộ cô.”
Thình lình nói ra một câu, khiến cho Mặc Khuynh Thành có chút không hiểu, nhưng vẫn nói: “Eileen, cô mới khiến cho tôi hâm mộ.”
Xinh đẹp lóa mắt như vậy, ánh mắt sáng long lanh, cho dù cả người đã hóa trang cũng không ngăn được nổi bật của cô ấy.
Eileen thưởng cho cô một ánh mắt “Coi như cô tinh mắt”.
Mặc Khuynh Thành cười, tự tin như vậy, không hổ là Eileen Hoắc Duy.
Do thời gian, trên đường cũng không có quá nhiều người, hai người quyết định tìm một quán cà phê để ngồi nghỉ.
“Mặc, cô cảm thấy Lạp Lý thế nào?” Nhấp miệng ly coffee, Eileen hỏi.
“Rất tốt.”
Eileen xùy một tiếng, “Cô cũng đừng ứng phó tôi, tôi biết cô không nhìn tới Lạp Lý, đến Nicolai Môn Đặc cũng không nhìn tới, Mặc, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của cô rốt cuộc là gì?”
Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng?
Trong đầu hiện ra tất cả bóng dáng đều là Mặc Dận.
“Tôi có bạn trai rồi.” Cho nên anh ấy chính là tiêu chuẩn của cô.
Tay cầm ly coffee của Eileen run run lên, đôi mi thanh tú cong lên, không xác định hỏi: “Mặc, vừa rồi cô nói cái gì, bạn trai? Tôi có nghe lầm hay không?”
“Cô không nghe lầm đâu.” Cô không có gì phải giấu diếm cả.
“MD! Mặc, cô thật lợi hại! Bảo sao cô không nhìn tới bọn họ, hóa ra là có bạn trai rồi.”
“Ừ.”
Eileen hiểu rõ, sau đó lại hỏi: “Mặc, người đàn ông của cô trông như thế nào, có đẹp trai hơn hai người kia không?” Nếu không làm sao có thể nhìn thấy bọn họ một chút cũng không thấy hứng thú.
Điều này bảo cô phải trả lời làm sao? Bộ dáng mấy người này đều thuộc đỉnh Kim Tự Tháp rồi, muốn biết ai đẹp hơn ai, cô chỉ có thể nói đương nhiên là người đàn ông của mình đẹp hơn rồi.
“Ở trong mắt tôi, anh ấy đẹp trai nhất.”
Được, cô nói không tính, trong mắt tình nhân chỉ có Tây Thi thôi!
Eileen cảm thấy càng thêm ngứa ngáy, không biết bát quái...
“Mặc, cô có ảnh chụp không, cho tôi xem đi?”
Mặc Khuynh Thành: “...” Bát quái như vậy, hình dung cũng không hình dung ra được hả?
Nhưng cô chỉ là thở dài, lấy điện thoại di động ra mở khóa.
“Trời ạ!”
Bất cứ từ ngữ nào cũng không có cách nào nói hết tâm trạng của cô ấy lúc này, hình hai người ôm nhau, ánh mắt Mặc Khuynh Thành nhìn về phía xa, mê đắm, ánh mắt Mặc Dận nhìn về phía Mặc Khuynh Thành trong lòng, đôi mắt sâu thẳm, tất cả sủng nịnh đều khiến người ta hãm sâu vào trong đó.
Lòng của cô bị xúc động, mấy năm nay không phải không có bạn trai, chỉ là cho tới bây giờ mới gặp một người đẹp trai lại thâm tình nhìn Mặc Khuynh Thành như Mặc Dận vậy,bừng tỉnh hình tượng người đàn ông trong lòng tất cả đều là anh.
Hàng ngàn từ muốn nói, rất nhiều cảm xúc đều đã hóa thành một câu: “Mặc, anh ấy cực kì yêu cô.”
Mặc Khuynh Thành vốn nở nụ cười khách khí nghe nói như thế, khóe miệng cong lên, trong mắt đều là ý cười, dùng sức gật đầu.
“Ừ, anh ấy cực kì yêu tôi.”
Yêu đến không phá hoại tình cảm của cô, lựa chọn yên lặng chờ đợi.
Yêu đến mức khi cô đau khổ liền vụng về dỗ dành, sau lưng lại hung hăng trả thù người làm hại cô.
Yêu đến mức tôn trọng mỗi một quyết định của cô, cho dù anh sẽ đau lòng.
Yêu đến...
Hóa ra, tình yêu của anh đã dần tiến vào toàn bộ thời gian của cô, mỗi một phút một giây, tất cả đều là anh...
Eileen ngồi đối diện nhìn bộ dáng thất thần của cô, im lặng không hé răng, cầm ly coffee lên uống tiếp.
Ài, cô cũng muốn được yêu rồi...