Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 72: Rời đi




Edit: windy

Mặt trời cao cao treo ở phía trên đầu, đám mây thong thả trôi bên cạnh, vốn là phong cảnh mỹ lệ, lại bị từng đợt gió thổi loạn đi, lá trên cây rụng bay xuống, lá khô lẫn trong đó, hiu quạnh, bi ai.

Vùng ngoại ô không một bóng người, hai người vội vàng chạy trốn.

“Hồng hộc...”

Máu tươi nhuộm đỏ áo của Mặc Khuynh Thành, sau đó chảy xuống dưới, Đào Hề Nhiễm nhìn thấy liền thấy chua xót.

Còn chảy xuống tiếp như vậy, Tống Phi Bạch thật sự liền...

Nghĩ như vậy, nước mắt liền không ngừng được mà rơi xuống.

“Không được khóc, anh ấy không có việc gì.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, bên trong tràn ngập kiên định.

“Ừ.”

Lau nước mắt đi, lo lắng đi lên phía trước, “Công tử, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”

Mặc Khuynh Thành mặt đầy mồ hôi, môi trắng bệch, đôi chân run lên, nếu không có tín niệm kia, đã sớm ngã xuống rồi.

“Không được, Phi Bạch kiên trì không được bao lâu nữa.”

Cô không thể dừng lại nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể...

Đào Hề Nhiễm nhìn xung quanh đều là cỏ cây, càng thêm tuyệt vọng, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy cảnh tượng như vậy thật thê lương, thật tuyệt vọng...

“Kít.” Tiếng cọ xát giữa bánh xe với mặt đất vang lên mãnh liệt.

“Bọn họ ở bên kia!”

“Khuynh Thành!”

“Công tử!”

Chiếc xe ngừng cách đó không xa, người từ bên trong đi tới mang tới hi vọng cho bọn họ.

“Công tử, cậu xem kia, bọn họ tới đây rồi!”

Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu, trước mắt có chút mơ hồ, mơ hồ nhìn bóng dáng chạy tới từ đằng xa, nghe thanh âm, cô rốt cục cũng lộ ra nụ cười.

“Đúng vậy, bọn họ đến đây rồi...”

“Bịch.”

“Công tử!”

Thế giới tối đen lại, không gió, không cảnh, không âm thanh, không ánh sáng...

Tôi đang ở đâu, nơi này, là chỗ nào...

Mặc Khuynh Thành không biết nên đi chỗ nào, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, không ngừng đi.

“Công tử...” Âm thanh mơ hồ vang lên.

“Ai!”

Ngắm nhìn bốn phía, cái gì cũng không thấy được.

“Công tử, công tử mau tỉnh lại...”

Tỉnh lại?

Cô mệt mỏi quá, rất muốn nghỉ ngơi một lát.

“Cục cưng, mau tỉnh lại, em quên còn phải cứu người sao?”

Cứu người...

Đúng, cô phải cứu Tống Phi Bạch, anh ấy đang chờ cô!

Không được ngủ, phải tỉnh lại!

Ánh sáng từ đàng xa chiếu xuống, từ từ mở rộng ra, cuốn sạch tất cả bóng tối đi.

“Công tử, cậu tỉnh rồi!”

“Khuynh Thành, cậu cảm thấy thế nào?”

Một đoàn người vây quanh cô, Mặc Khuynh Thành chỉ nhàn nhạt lướt qua, “Phi Bạch đâu?”

Đáp lại cô, lại là một mảnh yên tĩnh.

“Nói cho mình biết, anh ấy thế nào rồi?”

Mặt cúi xuống, che đi tất cả cảm xúc, chỉ có bàn tay đặt trong chăn từ từ nắm chặt lại.

“Ở phòng bệnh ICU.”

“Mình muốn đến xem.”

Lê An An vội vàng nâng Mặc Khuynh Thành dậy, một câu khuyên bảo cũng không nói.

Mọi người từ từ đi đến trước cửa phòng bệnh, thông qua cửa sổ nhìn đến chỗ Tống Phi Bạch đang hôn mê.

Tống Hạ Bạch đang an ủi Tống Nguyệt Bạch, thời điểm nhìn thấy cô, lông mày hơi nhíu lại.

“Chị dâu, thân thể chị chưa khỏe, không nên xuống giường.”

“Tới khi nào thì Phi Bạch tỉnh?” Cô hỏi.

Tống Nguyệt Bạch lau nước mắt, nghẹn ngào, “Công, công tử, bác sĩ nói, qua đêm nay liền qua thời gian nguy hiểm, nếu không chịu nổi...”

“Anh ấy sẽ chịu được, nhất định sẽ!”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp ngắt lời của cô ấy, kiên định lại không thể nghi ngờ.

Tống Nguyệt Bạch sửng sốt, hai mắt đỏ bừng có chút sưng sưng, nhưng khóe miệng chậm rãi cong lên, “Đúng, anh cả sẽ không có việc gì cả nhất định không có việc gì.”

Mọi người ở đây, yên lặng nhìn Tống Phi Bạch đọ sức với thần chết, chờ đợi anh tỉnh lại.

Thời gian thong thả lại trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời chiếu sáng toàn bộ mọi nơi, Mặc Khuynh Thành rốt cục không đợi được nữa.

“Tôi muốn đi vào.”

Cô không đợi những người khác nói gì, xoay người nhìn bọn họ, “Tôi muốn đi vào.”

Thay đồ xong, đẩy cửa phòng ra, bên trong chỉ có một đống máy móc đang không ngừng phát ra âm thanh.

Đi đến bên giường ngồi xuống, môi hồng nói ra lời khiến cho người ở bên ngoài kinh ngạc.

“Chính cung nương nương, nếu mà anh cứ tiếp tục ngủ, bản công tử liền phế anh.”

“Đừng tưởng rằng anh vì bản công tử mà bị thương, thì tôi sẽ mềm lòng, cái gì mà hi sinh cho tôi không oán không hối hận, này đều là thúi lắm!”

“Đại trang viên nhiều mỹ nhân như vậy, cũng không ngẫm lại xem, nếu anh chết thật, lại có một đống người lao lên tranh giành đấy.”

“Ài, chính cung nương nương, đừng trách bản công tử nói chuyện khó nghe, nếu không tại anh thiện lương như vậy, anh bộ dáng người đẹp hết thời, thật không thể lọt vào mắt xanh của bản công tử.”

“Nhưng mà bản công tử cũng không phải người tuyệt tình tuyệt nghĩa, cảm tình vào sinh ra tử cũng không phải không có, nhưng mà anh để cho tôi đứng ở bên ngoài chờ một đêm rồi, bây giờ còn mặc bồ đồ xấu xí để vào đây hò hét anh nữa, đừng phát cáu, nhanh tỉnh đi nào.”

Người nằm trên giường vẫn như cũ không có động tĩnh gì, người ngoài cửa lại nhao nhao nở nụ cười.

“Người đẹp hết thời? Nếu anh cả tỉnh lại biết công tử hình dung anh ấy như vậy, khẳng định biểu tình rất vui đây!” Tống Nguyệt Bạch giống như không hề lo lắng, chậc chậc nghĩ xem bộ dáng Tống Phi Bạch khi đó sẽ thế nào.

Tống Hạ Bạch lộ ra gương mặt trẻ con, đáy mắt đều là trêu chọc, “Em gái, anh cẩm thấy để cho em nói ra, có lẽ anh cả sẽ cảm ơn em đã nhắc nhở.”

Hai vai cô run run, tự giác im lặng, sau đó lại vẫn hung hăng trợn trừng mắt nhìn Tống Hạ Bạch, cảnh cáo anh ta không được nói lung tung.

Trong phòng Mặc Khuynh Thành nghe được tiếng nói, bộ dáng lười biếng, che đi bất an trong lòng.

Tống Phi Bạch, vì sao anh vẫn chưa tỉnh lại...

Cô cũng không nói thêm gì, tựa vào trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu.

“Ưm...”

Tiếng vang rất nhỏ vang lên khiến cho cô mở hai mắt, nhanh chóng bấm chuông báo.

Một đống bác sĩ cùng y tá vọt vào phòng bệnh, cẩn thận kiểm tra.

“Bác sĩ, thế nào rồi?”

Bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đã qua kì nguy hiểm, có thể chuyển ra phòng bệnh thường rồi.”

“Cảm ơn.” Nhỏ giọng lại khàn khàn.

Sau khi đám người rời khỏi, Tống Phi Bạch nhìn Mặc Khuynh Thành, nói: “Công tử, có phải người sẽ không phế tôi nữa không?”

Cô nhíu mày lại, hừ lạnh một tiếng, “Xem biểu hiện của anh đã.”

Nói xong, xoay người đi ra phòng bệnh.

Hai ngày sau, hai người bị sắp xếp ở hai phòng bệnh liền nhau.

Mặc Khuynh Thành nằm đã lâu liền đứng dậy đi tới phòng bệnh của Tống Phi Bạch.

“Chính cung nương nương, có muốn bản công tử đưa anh ra bên ngoài đi dạo không?”

Vừa mới mở cửa, lời của cô đã nói ra, chỉ là tình huống bên trong có chút ngoài dự kiến.

“Phi Bạch? Tống Phi Bạch?”

Người đi đâu rồi?

Lúc này Tống Nguyệt Bạch đi tới, hỏi: “Công tử, sao người lại ở trong này?”

“Tôi tới tìm anh của cô, nhưng mà người không có trong phòng bệnh.”

“Làm sao có thể không ở đây, trước lúc em đi vẫn nhìn thấy anh ấy mà.”

Không biết vì sao, cô có cảm giác bất an.

“Nguyệt Bạch, hôm nay bác sĩ có nói cái gì với cô không?”

Nhắc tới cái này, cảm xúc Tống Nguyệt Bạch có chút đi xuống, “Công tử, sau này anh cả vĩnh viễn không thể làm bác sĩ nữa.”

“Oanh.”

Đã sớm dự liệu được kết quả như vậy, không nghĩ tới vẫn là trở thành sự thật rồi.

Tống Nguyệt Bạch an ủi, “Công tử, người đừng tự trách, nếu anh cả biết...”

Cô ấy đột nhiên dừng một chút, chẳng lẽ Tống Phi Bạch biết rõ?

Mặc Khuynh Thành hiển nhiên cũng nghĩ đến khả năng này, trực tiếp cầm điện thoại gọi cho Lý Lợi.

“Lật Tử, cậu tra xem Tống Phi Bạch có rời khỏi bệnh viện không?”

Rất nhanh, Lý Lợi liền nói kết quả cho bọn họ, “Anh ta rời khỏi bệnh viện nửa tiếng trước.”

Nửa tiếng...

Tống Nguyệt Bạch tự trách đánh tới chính mình, “Đều tại em không tốt, nếu không có rời khỏi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Anh cả, anh ngàn vạn lần đừng có nghĩ quẩn trong lòng, cho dù không thể làm bác sĩ tiếp, vẫn còn công việc khác để làm mà!

Nhưng mà, trong lòng cô lại cảm thấy lời này cũng không khuyên được chính mình, anh cả thích làm bác sĩ biết bao nhiêu không phải cô không biết, ước mơ từ nhỏ đến lớn, hiện tại lại đột nhiên không có cách tiếp tục làm nữa, thình lình xảy ra đả kích quả thực là...

Mặc Khuynh Thành không biết cô nghĩ đến nhiều như vậy, nhưng cô biết, mặc kệ thế nào, Tống Phi Bạch sẽ không nói một tiếng mà rời đi như vậy.

Ánh mắt nhìn khắp xung quanh, chăn gối đều lật hết lên, rốt cục cũng tìm được bức thư trong ngăn tủ.

Khuynh Thành, lúc cô xem được bức thư này, tôi đã rời đi rồi...

Tôi cũng không hối hận vì đã cứu cô, nếu như cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ cứu cô.

Chỉ là, tôi đã không có lý do ở lại nữa rồi.

Không thể làm bác sĩ, đến ngay cả tư cách làm bạn cũng không cso, tôi không thể làm gì lúc cô bị bệnh nữa rồi, không thể xuất hiện tại lúc cô cần nữa, không thể nhìn cô hạnh phúc nữa...

Khuynh Thành, đáp ứng tôi, cho dù tôi không còn ở bên cạnh cô, cũng phải sống thật tốt...

Như bây giờ rất tốt, bận rộn từ nhỏ đến lớn, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, Khuynh Thành, giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với Tống gia, tôi đã phụ lòng kì vọng của bọn họ rồi.

Khuynh thành, tôi vẫn là chính cung nương nương, không được phế...

Phải hạnh phúc, nhất định phải...

Kiếp này bình an, đừng nhớ tới...

“Hu hu hu, anh cả làm sao có thể ngốc nghếch như vậy, sao anh ấy cứ như vậy mà đi chứ!” Tống Nguyệt Bạch lần đầu tiên hối hận không học y, lần đầu tiên hối hận không thể chia sẻ cùng Tống Phi Bạch.

Mặc Khuynh Thành gấp thư lại, đem Tống Nguyệt Bạch đang khóc nức nở ôm vào trong lòng.

“Đừng khóc, Phi Bạch khẳng định không muốn nhìn thấy cô đau lòng như vậy.”

Cô nhìn ra cửa sổ đám mây phiêu đãng trôi trên bầu trời xanh thẳm, trong lòng thầm nói, chúng ta vẫn còn có thể gặp lại.

Nước Y.

Mặc Dận đang xem gia phả gia tộc đột nhiên cảm thấy ngực đập mạnh.

Cục cưng, em làm sao vậy?

“Cốc, cốc.”

Cassiel mở cửa ra, thuận tay đóng lại.

“Chuyện gì?”

Cassiel vô cùng xoắn xuýt, không biết nếu cậu nói ra sự thật, anh sẽ có phản ứng như thế nào.

“Mặc Thiếu, gặp chuyện không may rồi.”

“Lạch cạch.”

Bút trong tay Mặc Dận rơi xuống, ngẩng đầu, hỏi: “Cục cưng xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Có thể khiến cho cậu ta xoắn xuýt như vậy, khẳng định là về cục cưng.

Cassiel không nghĩ tới anh liền như vậy mà đoán được, cúi đầu cầm lấy bút yên lặng viết lên giấy: [Cha tôi phái người đến Hoa Hạ trừ khử công tử.]

Viết câu này xong, cậu còn vụng trộm nhìn phản ứng của Mặc Dận, quả nhiên, mặt anh âm trầm có thể vắt ra mực.

Nhưng cậu bình tĩnh xuống, viết: [Cậu có phái người thông báo?]

[Có, tôi không dám phái người của mình, để cho Nina chạy một chuyến, chỉ là...]

[Lần đầu tiên cô ấy tới Hoa Hạ?]

Khóe miệng Cassiel giật giật, sao điểm này anh ấy cũng đoán ra được.

Mặc Dận nhìn vẻ mặt của cậu ta liền biết kết quả, đặt bút xuống, đem tờ giấy đốt đi.

“Cassiel, gọi Trưởng lão tới đây.”

“Mặc Thiếu!”

Mặc Dận ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực sâu thẳm, sâu không thấy đáy, âm trầm.

Trong lòng Cassiel run lên, trực tiếp quay đầu chạy đi tìm Abigail.

Rất nhanh, hai người liền tiến vào.

Abigail nghi hoặc, ông ta không rõ vì sao Mặc Dận lại bảo Cassiel gọi mình, hỏi cậu cậu cũng không nói.

“Mặc Thiếu, anh tìm tôi có việc gì sao?”

Mặc Dận đặt bút xuống, túy ý hỏi: “Abigail, tôi muốn hỏi thăm Gina, có phải chính là con gái của chú hai tôi không.”

Abigail gật gật đầu, ý cười không rõ hàm xúc, “Không sai, mà anh cũng đã từng gặp qua cô ấy rồi.”

“Chính là cái người tự cho là đúng kia?”

“Khụ khụ.”

Abigail nắm tay ho nhẹ.

Cassiel còn hỏi lại: “Mặc Thiếu, các người gặp qua rồi hả?”

“Ừ.”

Cậu đem tầm mắt của mình rơi vào trên người cha của mình, căn biệt thự này Gina rất ít khi tới, vì sao đột nhiên cô ta lại tới, lại còn trùng hợp đi tới lâu Tiểu Dương bên này, rốt cục cha có âm mưu gì...

Mặc Dận đem đôi mắt khiến người khác cảm thấy không thể che giấu được gì nhìn Abigail, “Trưởng lão, ông muốn tôi kết giao với cô ta?”

Ông ta bị nhìn thấu còn nói thẳng mục đích của mình ra, “Chính xác mà nói, khiến cho cô ta yêu anh.”

“Cha, người điên rồi! Gina như vậy, mắt để trên cao, cho dù cô ta nhìn trúng, Mặc Thiếu cũng sẽ không làm ra chuyện này!”

Abigail hừ lạnh: “Cassiel, con vẫn còn non, vì gia tộc vĩ đại của chúng ta, chút hi sinh đó có là gì, huống hồ ta cảm thấy được nói không chừng Gina đã nhìn trúng Mặc Thiếu rồi.”

Tình huống ngày đó ông ta đứng ở bên cạnh nhìn hết tất cả, không sai, Gina là chính ông ta dẫn tới, nếu không phải muốn nhanh chóng đoạt lại gia tộc, xuống tay từ trên người cô ta trước là dễ dàng nhất.

“Mặc Thiếu, tôi cảm thấy Gina đối với người có hảo cảm, nếu không anh đi thử xem?”

Mặc Dận xoay xoay bút, đôi mắt khép hờ, “Đại trưởng lão cho rằng tôi cần bán đứng sắc đẹp mới có thể đoạt được toàn bộ?”

“Mặc Thiếu, tôi đương nhiên không phải có ý này, nhưng phương pháp này là nhẹ nhàng nhanh chóng nhất, chẳng lẽ cậu còn nhớ tới người phụ nữ ở Hoa Hạ kia?”

Abigail nghĩ tới lý do duy nhất anh từ chối chỉ có Mặc Khuynh Thành kia, nếp nhăn trên trán liền lộ ra, xem ra ông phải hỏi xem bên đó hoàn thành nhiệm vụ chưa thôi.

“Abigail, lần đầu tiên tôi thấy đau lòng cho Cassiel, cũng thấy hối hận tôi quyết định tới nơi này, có lẽ tôi nên cân nhắc suy nghĩ lại rồi.”

“Vì sao!”

Abigail trực tiếp quát, ông ta không hiểu vinh hoa phú quý gần ngay trước mắt, anh ta vậy mà vì chút nữ nhi tình trường mà từ bỏ.

“Bởi vì trong lòng cha chỉ có quyền lực.” Cassiel đột nhiên mở miệng nói.

“Cassiel, con dám nói ta như vậy! Ta như vậy là vì ai? Vì Thiếu chủ, vì gia tộc!”

“Không, cha chỉ vì chính mính! Cha chỉ đứng ở trên lập trường của mình để suy xét, nhưng cha có nghĩ tới suy nghĩ của người khác không?”

Abigail bỏ hai tay ra sau lưng, giận không thể đánh, “Cassiel, ta dạy con từ nhỏ phải thế nào, gia tộc chính là toàn bộ! Dù cho hi sinh tính mạng của bản thân, cũng tuyệt đối không để cho tương lai gia tộc bị ảnh hưởng!”

Cassiel cười, cước bộ không tự chủ lui về phía sau vài bước, “Đúng vậy, con vậy mà vẫn ôm hi vọng cha sẽ nghĩ lại, là con sai rồi, cha, vì gia tộc, con đã phản bội đám bạn tốt của con rồi đưa Mặc Thiếu về đây, vì gia tộc, con cũng biết rõ kế hoạch của người, cũng không dám nói cho Mặc Thiếu một phần nào, chỉ muốn bù lại sai lầm của của người, nhưng mà con đã sai rồi, con thực sự sai rồi...”

Abigail không nghĩ tới cậu vậy mà lại biết kế hoạch của mình, vậy có phải...

“Mặc Thiếu, anh cũng biết kế hoạch của tôi rồi hả?”

Mặc Dận mở mắt, “Mới biết được, Abigail, ông thật sự rất tuyệt.”

Nói xong, anh đứng dậy đi ra cửa phòng.

“Mặc Thiếu, Mặc Thiếu!” Abigail ở phía sau hô lên, bóng dáng không hề có chút dừng lại.

Ông ta thâm sâu thở dài, lại nhìn Cassiel bên cạnh cúi đầu, tức giận đến giơ tay lên đánh một cái.

“Nghịch tử!”

Cassiel ôm mặt, cười nhạo: “Cái tát này, coi như là hoàn trả công ơn người nuôi dưỡng nhiều năm đi.”

“Con, con có ý gì!”

“Ý trên mặt chữ.”

Đi qua người Abigail, thẳng bước hướng tới phương hướng Mặc Dận rời đi.

“Rầm.”

Tất cả đồ đạc trên bàn đều bị gạt xuống đất.

Ngực liên tục lên xuống, hai tròng mắt gắt gao nhìn không thấy bóng dáng.

Ông thật muốn nhìn xem, không có gia tộc giúp đỡ, nghịch tử này sống sót thế nào.

Hai người rời khỏi biệt thự, đứng ở cửa lớn cách đó không xa.

“Cậu đi đi.” Mặc Dận không muốn mang theo phiền toái.

“Không, tôi muốn đi theo anh.”

Xoay người, nhìn Cassiel kiên định, vẻ mặt trào phúng không hề che dấu.

“Đi theo tôi? Người của gia tộc Franklin vậy mà muốn đi theo người Hoa Hạ tôi đây.”

Cassiel bất vi sở động, “Mặc Thiếu, tôi biết tôi làm sai rất nhiều chuyện nhưng tôi thật sự muốn sống vì mình đường đường chính chính một lần.”

Mặc Dận do dự một giây, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Cassiel nhìn phản ứng của anh, có chút tiếc nuối, chẳng lẽ cậu thật sự không có cách nào khác để đi theo anh? Nhiều ngày ở chung như vậy, tuy Mặc Dận không có bất kì hành động gì, nhưng cậu ra hiểu rất rõ, anh đang ngủ đông.

“Còn bắt không kịp.”

Cassiel nở nụ cười, vội vàng chạy lên, “Đến đây.”

**

Sau khi Tống gia biết Tống Phi Bạch đi không nói lời tạm biệt, cũng không trách cứ Mặc Khuynh Thành.

“Ra ngoài giải sầu cũng được, Mặc nha đầu, cháu không cần tự trách, tôi tin tưởng nó tuyệt đối không muốn cháu như vậy.”

Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, yên lặng nhìn Tống phu nhân khóc, giải thích: “Tống phu nhân, người dừng khóc, nếu là trong lòng không thoải mái, đánh tôi cũng được.”

Cô thật sự cảm thấy có lỗi với bọn họ, tổng cộng có ba người con, cũng chỉ vì giúp cô, hiện tại thậm chí mất đi tương lai.

“Mặc nha đầu, không trách cháu, đây là quyết định của Phi Bạch, cho dù ta khổ sở, ta cũng tôn trọng quyết định của nó, huống hồ, ta nghĩ nếu như nó thấy người khác cũng bị bắt cóc, cũng sẽ ra tay cứu giúp.”

Một câu của Tống phu nhân đem tình nghĩa của Tống Phi Bạch đối với cô thành thiện lương.

Mặc Khuynh Thành cũng không nói, tùy ý nói chuyện, tiện cáo từ.

Tống Nguyệt Bạch lôi kéo cô, “Công tử, người đừng để ý mẹ tôi nói, đó không phải hữu nghị.”

“Tôi hiểu.”

Cô thật sự biết, nếu là người nhà của anh bởi vì người khác mà dẫn đến con đường phía trước không rõ ràng, hiện giờ cũng không biết người ở đâu, cô nói khả năng lại càng khó nghe.

“Nguyệt Bạch, cô chăm sóc cho Tống phu nhân đi, tôi đi trước.”

“Được.”

Lái xe tới tổ quay <Vượt qua cực hạn>, thời điểm Phương Hoành Nham nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra ý cười.

“Khuynh Thành, cô cuối cùng cũng trở lại, nếu còn không trở lại nữa, tôi phải đi bắt cô về rồi.”

Ông không có hỏi có bị thương hay không, coi như chuyện bắt cóc chưa từng xảy ra.

“Đạo diễn Phương, thật ngại quá, chậm trễ quay chương trình rồi.”

Phương Hoành Nham phất phất tay, “Rồi, tôi cũng không phải người không hiểu lòng người, loại chuyện này, ai cũng không có cách.”

Nhân viên công tác khác không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng mà xem ra là chuyện quan trọng.

“A, Khuynh Thành, em rốt cục cũng trở lại, làm anh chờ sắp chết rồi!”

Cừa phòng đột nhiên đẩy ra, đám người Hạ Nhàn đi vào.

“Mọi người còn không trở về?”

Có chút kinh ngạc, lại có chút cảm động.

Kiều Vĩnh Minh kiêu ngạo ngẩng đầu, đi đến bên cạnh cô đẩy Phương Hoành Nham đi.

“Em gái Khuynh Thành, nhìn em nói, em cũng chưa tới, chúng tôi làm sao có thể trở về, đạo diễn Phương nói em đi làm nhiệm vụ bí mật, chúng tôi không tin, nhưng là nghĩ lại dù thế nào em cũng sẽ quay về quay chương trình, liền đều ở lại chờ em.”

Đương nhiên, trong miệng anh ta cũng không bao gồm ba người Tả Tâm Địch.

Phương Hoành Nham vỗ bụng cười khúc khích, “Mấy người các người, có phải cảm thấy quay chương trình không cần tiền sao!”

Kỳ Sơn Bảo sờ sờ cái ót, thật thà nói: “Nếu không giờ chúng tôi liền đi?”

Phương Hoành Nham nghẹn lời, đá một đá qua.

Anh ta không dám trốn, mạnh mẽ bị trúng một đá.

“Đạo diễn Phương, tôi đây da dày thịt béo, ông đá nhẹ quá, chân cũng không thấy đau.”

“Ha ha ha.”

Mặc Khuynh Thành quay chụp kì thật rất đơn giản, Phương Hoành Nham cho cô mặc một bộ có nước mực màu đen, yêu cầu là dưới tình huống mọi người không phát hiện ra, đem nước mực phun lên trên mặt, sau đó người bị phun sẽ biến thành người của cô, trợ giúp cô hoàn thàn nhiệm vụ, mãi đến khi toàn bộ người bị loại, cô liền thắng.

Những người khác vẫn đi quay như bình thường, đi lại trên đường, bọn họ không cần làm cái gì cả, chỉ cần tại thời điểm ở một mình, bị cô phun vào, sau cùng lại chia ra tiến vào tiết mục tiếp, như vậy người khác liền sẽ không biết cô có đoạn thời gian không ở trong tổ quay.

Nhiệm vụ cuối cùng của bọn họ cũng là hỗ trợ phun mực, chỉ là bộ dáng khác đi, hiệu quả cũng không giống, người bị bọn họ phun vào sẽ bị loại.

Cực kì may mắn, ba người Tả Tâm Địch ngay từ đầu đã bị loại, cho nên Phương Hoành Nham cũng không có tìm tới bọn họ nữa.

Bắt đầu ghi hình, Mặc Khuynh Thành lập tức trốn đi.

Trong trung tâm người đã được bọn họ đưa ra, chỉ còn lại có bảy người.

Trừ Mặc Khuynh Thành, sáu người còn lại tương đương với chơi lại thêm một lần nữa.

“A Hề, anh không cần trốn tránh, nhanh đến trong lòng bảo bảo!”

Kiều Vĩnh Minh lựa chọn chính là quang minh chính đại đối đầu với địch, đầu tiên, người anh ta chọn chính là Liêu Hề.

Quả nhiên, dưới tiếng hô của anh ta, Liêu Hề bị loại.

Kiều Vĩnh Minh biểu hiện cười đắc ý, sau đó không chút thú vị nói: “A Hề, mỗi lần anh đều như vậy, chơi một chút cũng không vui.”

Bộ dáng của Liêu Hề, ngoan ngoãn đứng ở đó, chờ anh ta giơ tay, chuẩn bị chờ bị phun mực.

“Tóm được rồi.”

Quay đầu, Mặc Khuynh Thành cười cực kì ngọt, tay quơ quơ.

Kiều Vĩnh Minh giậm chân, “Khuynh Thành, sao em có thể làm như vậy!”

Quá gian trá rồi!

“Cái này gọi là dùng trí!”

“Đây rõ ràng là thắng không võ! A Hề, anh nói có đúng không!”

“Không đúng.”

“Có nghe thấy không, A Hề cũng đã nói, ài, A Hề, sao anh cũng làm trái lại tôi!”

Liêu Hề giơ hai tay lên, xoay người lộ ra chỗ bị mực đen phun vào.

Kiều Vĩnh Minh há to mồm, chỉ chỉ anh ta, lại chỉ chỉ chiếc xe đen đỗ ở xa, sau cùng cúi gằm đầu, nhận mệnh thôi.