Edit: windy
Trong nhà WC.
Mặc Khuynh Thành lấy điện thoại ra, soạn vài chữ, nhìn nửa ngày, mới từ bên trong đi ra.
“Rầm...”
Bốn bồn rửa tay, cô ở bên cạnh, ba người khác đứng mỗi người một cái.
Đem toàn bộ đường trốn của mình ngăn cản rồi...
Cô làm bộ như không phát hiện ra rửa tay rồi lau khô, từ từ xoay người đi ra trung tâm.
A Tam muốn ra tay, lại bị ngăn lại.
“A Nhị, cậu ngăn tôi làm gì!” Cơ hội tốt như vậy, liền bỏ lỡ.
“A Tam, bên cạnh có camera.”
Một câu này, liền ngăn cả tất cả động tác của A Tam.
“Đuổi theo sát đi, có thể không bị người ta phát hiện ra là tốt nhất.” Nếu là phát hiện, chỉ có thể giải quyết luôn.
Ai ngờ, bọn họ chưa kịp theo sát, Mặc Khuynh Thành liền bỏ đi.
“Sao lại thế này, người đâu!” A Tam trừng lớn hai mắt, kinh ngạc.
Mặt A Nhị trầm xuống, nói ra suy đoán của bản thân, “A Đại, cô ta phát hiện ra chúng ta rồi.”
“Làm sao có thể, chúng ta rất cẩn thận mà.”
A Nhị nghĩ nghĩ khả năng, mới nói: “Chúng ta ở sân bay đụng phải cô ta, lại thường xuyên xuất hiện ở trường học, công ty, hiện tại lại xuất hiện ở chỗ này, cô ta là người Mặc gia, cho dù chưa từng huấn luyện qua, cũng sẽ có cảnh giác nhiều hơn người bình thường.”
A Đại nghe anh ta nói như vậy, mặt cũng trầm xuống theo, “Nếu như thực là như thế, vậy không kinh động tới người khác lại cực kì khó khăn.”
Ba người đều đã hiểu rõ, kinh động người khác, nghĩ đến liền biết bọn họ có khả năng sẽ chết ở chỗ này.
“Chúng ta vẫn là mau đuổi theo đi, có lẽ sự tình không nghiêm trọng như chúng ta đã nghĩ đâu.” A Nhị an ủi, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn hiểu rõ, khả năng này cực kì thấp.
Mặc Khuynh Thành vừa biến mất, giờ phút này đang đi ra từ một gian cửa hàng quần áo, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên người là bộ quần áo thể thao, sau đó đi tới chỗ đông người.
Nhiều người rất tốt, chỗ đông người, cũng ẩn nấp được.
Cô không phải là một người chỉ biết phòng thủ, nếu bọn họ bắt được cô, hoặc là nói, là muốn giải quyết cô, liền nên làm tốt việc chuẩn bị giải quyết đi.
Cô vụng trộm ẩn thân ở buồng vệ sinh cách đó không xa trong một đám người, trợn mắt nhìn ba người rời khỏi buồng vệ sinh, không ngừng tìm kiếm cô.
“A...”
Cô lạnh lùng a một tiếng, giống như một người bình thường đi dạo phố, không ngừng tìm kiếm trên các gian hàng, tìm gì đó mình cảm thấy hứng thú.
Không lâu sau, ba người chia ra tìm kiếm, cô nhìn một người, yên lặng đi theo, theo sát.
A Nhị tìm bốn phía, anh ta khẳng định Mặc Khuynh Thành chỉ ở quanh đây, cho nên làm bộ để cho A Đại A Tam tản ra tìm kiếm, liền chờ cô lộ ra dấu vết.
Dáng cao không đúng, hình thể không đúng...
Là người kia!
Mắt A Nhị sáng lên, sau đó lưng đột nhiên toát ra mồ hôi lạn.
Suy đoán của anh ta quả nhiên là đúng, cô ta biết những chuyện này, hơn nữa nhất định có kinh nghiệm. Chỉ là sao cô ta lại lớn mật như vậy, không chọn chạy thoát mà lại vẫn đi theo mình, chẵng lẽ cô ta muốn bắt mình lại?
A, không thể không nói, cô ta thật là tinh mắt, A Đại tuy là người đứng đầu, nhưng tính tình trầm ổn, mà A Tam có vẻ kích thích, nhưng anh ta là một người có tâm kiên định, mà mình, có trí óc, tương đương với quân sư, cũng không biết cô ta chọn mình là may mắn hay là bất hạnh đây.
Anh ta làm bộ không phát hiện ra tung tích của cô, không ngừng tìm kiếm bốn phía, vẻ mặt lo lắng.
Không đúng!
Mặc Khuynh Thành thong thả đi phía sau, người này phát hiện ra mình rồi!
Trước khi tản ra, anh ta còn đang tìm mình khắp nơi, mà lúc này mặc dù anh ta vẫn tìm, nhưng dưới chân lại không hề bước thêm bước nào, này cực kì không bình thường.
Nếu không phải đang là tình huống nguy cấp, cô nhất định sẽ tán thưởng năng lực của người này không tệ, lại vẫn suy xét nên làm gì, nhưng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nếu bị phát hiện, mình sẽ trở thành chui đầu vào lưới trước, Tiểu Lâm chờ cũng sốt ruột rồi.
Bóng dáng màu trắng dừng lại trong đám người, một giây sau đột nhiên xoay người rời khỏi, điều này làm cho A Nhị vẫn luôn chờ cô chui đầu vào lưới kinh hãi, cô ta vậy mà phát hiện ra mục đích của mình!
Vội vàng đuổi theo, nói với tai nghe bluetooth: “Cô ta đang đi tới cửa chính, chặn cô ta lại.”
Trong mắt anh ta, chỉ có Mặc Khuynh Thành ở phía trước, chen chúc trong đám người khiến anh ta đi lại gian nan, nhưng trong lòng anh ta rõ ràng, nếu là lần này thật sự để cho cô rời khỏi khu trung tâm, bọn họ liền rất khó để giải quyết cô, khả năng là, bọn họ sẽ bị cô giải quyết.
“Ầm.”
Một cô gái không lớn đột nhiên lao tới, vọt tới anh ta, ngã vào đám người.
“Ai, sao anh lại làm thế hả! Đụng vào người ta còn muốn chạy?” Cánh tay anh ta nháy mắt bị nắm lại.
A Nhị ngẩng đầu, cường bạo nói: “Thật xin lỗi.” Sau đó ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người, giờ phút này, dĩ nhiên không tìm thấy bóng dáng Mặc Khuynh Thành nữa.
“Một câu thật xin lỗi liền xong sao? Tôi thấy anh không phải là người Hoa Hạ đi, tiểu tử, xuất ngoại sẽ không cần bôi đen cho quốc gia mình chứ, quá kém!”
“Đúng vậy, người lớn như vậy mà đi đường không chịu nhìn đường, đụng vào con gái người ta còn không biết nâng dậy, quá dọa người rồi.”
“Em gái, em sao rồi, có bị ngã bị thương không? Cha mẹ em đâu?” Có vị phụ nữ trung niên nâng cô bé dậy, ân cần hỏi han.
“Dì, cháu không sao đâu, chú ấy không phải cố ý va phải cháu, là cháu đi đường không cẩn thận, mọi người đừng trách chú ấy, cha mẹ cháu ở phía trước, vừa rồi cháu bị đau bụng nên tới nhà vệ sinh một chuyến.”
Giọng nói non nớt lại cực kì tri kỉ nói ra, khiến cho trong lòng mọi người càng mềm lại, sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn A Nhị.
“Em gái, chúng ta biết tính tình của em rất tốt, nhưng cái người này cũng không phải người tốt gì, em cũng đừng để anh ta lừa gạt.”
Trên đầu A Nhị đầy hắc tuyến, mấy người này sao càng nói càng quá phận vậy.
“Các vị, tôi cũng không phải cố ý đụng vào em ấy, trước cũng đã nói xin lỗi rồi, thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi thấy được người quen, cho nên vội vàng bắp cho kịp, lại thật có lỗi.”
Dù sao hiện tại cũng đuổi không kịp, lại nghĩ đến A Đại bọn họ đứng ở cửa ngăn cản, cũng không nóng nảy mà giải quyết chuyện này.
Mọi người thấy anh ta thành khẩn cúi đầu 90 độ, lời đến bên miệng cũng không tiện nói ra.
“Coi như quên đi, em gái nhỏ cũng đã không so đo nữa rồi, chúng ta cũng không nên nói gì.”
“Lần sau đi đường nhìn người một chút, nếu không lần tới đụng ngã không có nhẹ nhàng như vậy nữa thì sao.”
A Nhị thành khẩn gật đầu, “Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người.”
“Được rồi, tản đi, đừng lãng phí thời gian nghỉ ngơi nữa.”
Đám người lại bắt đầu di chuyển, A Nhị cũng khẩn trương chạy tới cửa ra vào.
“Thế nào, các anh nhìn thấy cô ta chưa?”
A Tam thiếu kiên nhẫn nói: “A Nhị, cậu làm gì thế, chúng tôi không có nhìn thấy ai cả!”
“Sao lại thế này?” A Đại hỏi.
A Nhị thở hồng hộc, đem sự tình đơn giản nói ra.
A Tam nghe xong kinh ngạc, sau đó vui sướng khi thấy người gặp họa, “Không nghĩ tới A Nhị cũng có một ngày bị người ta tính kế, thật khó được, ngày này nhất định phải lưu lại làm kỉ niệm.”
A Nhị buồn cười vỗ vỗ đầu anh ta, “Nghĩ cái gì, còn không nhanh chóng tìm người đi, nếu là cô ta thật sự đi ra khỏi trung tâm, chúng ta liền không có cơ hội nữa.”
A Tam vỗ ngực nói: “Sợ cái gì, tôi với A Đại bốn cái mắt, sao có thể xem dọa người.”
“Là sao?” Ở ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Ba người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Mặc Khuynh Thành liền đứng ở ngoài cách cửa hai thước.
Cô cười tít mắt nhìn ba người, giống như nhìn kẻ ngốc vậy.
“Sao cô ra ngoài được!” A Tam quát.
Ngón tay Mặc Khuynh Thành đặt ở trên môi, “Xuất hiện thế nào, đương nhiên là đi như vậy!”
A Tam còn muốn tiếp tục nói, đã bị A Nhị ngăn lại.
“Mặc tiểu thư thật có bản lãnh, ba người chúng tôi chịu thua.”
“Chịu thua thì tốt, nếu là thuận tiện mà nói, nói cho tôi biết ai phái các người tới.” Hai tay cô đặt ở sau lưng, khóe miệng cười không thay đổi.
A Nhị thật có lỗi nói: “Thật xin lỗi, vấn đề này, chúng tôi không trả lời được.”
Mặc Khuynh Thành cũng không ngoài ý, cười như không cười nhìn A Nhị, “Các người không nói cũng không sao, tôi biết là ở nước Y phái tới, chỉ là không biết Thiếu chủ của các người có biết chuyện này hay không thôi?”
Ba người càng thêm kinh ngạc, không nghĩ tới cô ta lại biết.
Trong mắt Mặc Khuynh Thành hiện lên ánh sáng, quả nhiên, cô đoán không sai.
“Tôi nghĩ là Mặc Dận không biết, mà anh ấy hiện tại chắc cũng không có cách liên hệ với người bên ngoài đâu, cho nên các người mới dám quang minh chính đại mà giải quyết tôi như vậy, nhưng mà, kỹ thuật quá kém, còn chưa đủ cho tôi nhét kẽ răng.”
A Tam chưa từng chịu qua vũ nhục như vậy lớn tiếng quát, “Mặc Khuynh Thành, cô dựa vào cái gì mà nói chúng tôi như vậy, lần này tính là chúng tôi không để ý, nhưng cô đừng quên, chúng tôi sẽ không buông tay giải quyết cô.”
“Mặc cho trả giá là sinh mệnh?”
“Không sai!”
Mặc Khuynh Thành cười nhạo một tiếng, châm chọc đáy mắt không chút nào che dấu.
“Hóa ra vẫn có bản lãnh như vậy, nếu đã nói như vậy, tôi cũng không nói điều vo nghĩa nữa, ở trong mắt tôi, chỉ có bạn bè, kẻ địch, người xa lạ.”
Mặc Khuynh Thành nhìn vẻ mặt của bọn họ, xoay người rời khỏi.
Không có gì hay nói, cô sẽ không để cho mình tại đây vấp phải viên đá mà ngã.
Thời điểm trở về, quả nhiên thấy Tiểu Lâm ở đằng kia lo lắng chờ đọi.
Anh ta nhìn thấy Mặc Khuynh Thành, ánh mắt sáng lên, chạy chậm tiến tới, “Công tử, sao cô đi lâu vậy, còn có thay cả quần áo rồi?”
Cô túy ý nói: “Cảm thấy trên người không thoải mái, liền mua một bộ.”
Tiểu Lâm cũng không hỏi nhiều, “Như vậy sao, công tử, giờ chúng ta đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Nước Y.
Mặc Dận có có được đi ra khỏi lâu Tiểu Dương, ngồi ở trước đài phun nước suy nghĩ gì đó.
Mây trên trời chậm rãi trôi, gió nhẹ thổi qua gò má, ánh nắng ấm áp rải đầy người, bên cạnh còn có giọt nước nghịch ngợm thỉnh thoảng vẩy lên người, toàn bộ như thế đều rất đẹp.
Nhưng anh lại giống như tách ly khỏi toàn bộ, trong đáy lòng, tất cả đều là Mặc Khuynh Thành.
Cô ấy đang ở trong chương trình sao? Nghe nói Tổng đạo diễn <Vượt qua cực hạn> nổi danh xảo quyệt, thiết kế trò chơi cực kì ép người thành điên, nhưng cục cưng của anh nhất định sẽ đem Phương Hoành Nham bức điên, chỉ là cô ấy vui vẻ chơi như vậy liệu có thời gian nhớ tới anh hay không?
Khả năng là không đi, buổi tối anh đều không có mơ thấy cô, xem ra cô quả là rất tốt, mà mình lại giống như tương tư thành bệnh, cho dù bọn người này đã đem chuyện trong gia tộc nói cho anh biết, anh tâm tâm niệm niệm, cũng chỉ có cô.
Cục cưng, chừng nào thì em tới tìm anh?
“Anh là ai?”
Gina mới vừa đến đây, nhìn thấy anh, thốt lên hỏi.
Suy nghĩ của Mặc Dận bị cắt ngang, không kiên nhẫn nhíu mày quay đầu nhìn, cô ta làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Gina lộ lên vẻ kinh diễm.
Anh chỉ là lạnh nhạt ngồi ở đằng đó, lông mày dày đậm nhíu lại, khiến cho cô ta nhịn không được muốn giúp anh giải tỏa ưu sầu, môi mỏng nhấp nhẹ, đôi mắt thâm sâu hiện lên bóng dáng của chính mình, ông trời ơi, hóa ra thế giới này thật sự có cái gọi là nhất kiến chung tình.
Cô ta tiến lên một bước, lại hỏi: “Anh là ai, sao tôi lại chưa từng gặp qua anh?”
Mặc Dận đứng dậy, nhấc chân liền đi về lâu Tiểu Dương, một bộ không thèm nhiều lời với cô ta.
Gina nín thở, liền vội vàng kéo cổ tay anh lại.
“Buông ra.” Mặc Dận lạnh lùng nói.
Gina có chút không lỡ, cảm xúc ấm áp trong tay nóng bỏng cả trong lòng.
“Anh, anh nói cho tôi biết trước anh là ai đã?”
Mặc Dận trực tiếp khoát tay cô ta ra, tiếp tục đi về phía trước.
“Đứng lại cho tôi!”
Anh vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Lộc cộc lộc cộc...”
Gina đi giày cao gót trực tiếp ngăn cản đường đi của anh.
“Tránh ra.” Chân mày cau chặt, phiền chán nhìn cô ta.
Gina lần đầu tiên bị người khác nhìn như vậy, nhưng vẫn là đối tượng mình nhất kiến chung tình, đau lòng quát: “Anh dựa vào cái gì mà nhìn tôi như vậy!”
“A...”
Đáy mắt Mặc Dận tất cả đều là chán ghét, trào phúng nhìn cô, “Không thể tưởng được tiểu thư gia tộc Franklin đến cả chuyện người bình thường làm cũng không nhìn nổi, cũng không biết tu dưỡng của cô bị chó ăn rồi sao?”
Mặt Gina sung huyết đỏ bừng, nắm đấm nắm chặt, sau đó trực tiếp dơ tay lên.
“Bốp.”
“A!”
Cô ta té trên mặt đất, bụm mặt không thể tin được nhìn Mặc Dận, “Anh còn dám đánh tôi? Có tin tôi gọi người trực tiếp giáo huấn anh không!”
Mặc Dận nhìn cô ta, đưa lưng về nhau, ngũ quan có chút không rõ ràng.
“Giáo huấn? Gina tiểu thư, máu tươi trên tay cô cũng không ít đi.”
Đôi mắt cô ta mở to, cảnh giác nhìn anh.
Anh ta vì sao lại hiểu rõ mình như vậy? Chẳng lẽ hôm nay gặp nhau là cố ý an bài?
“Anh rốt cục là ai, gặp tôi có mục đích gì!”
Cô ta nắm chặt túi nhỏ, bên trong có một chiếc súng lục tùy thân.
Mặc Dận đem động tác của cô ta vào đáy mắt, cảm thấy càng thêm trào phúng.
Đây là tiểu thư gia tộc Franklin, so với một cọng lông tơ của cục cưng nhà anh cũng không bằng, đều biết anh hiểu rõ mình hiểu rõ cô ta, chẳng lẽ anh còn không biết trong túi đó có gì?
Gina cảnh giác nhìn anh ta, không quá một giây nào, ai ngờ một giây sau, anh trực tiếp đi qua mình, đi đến lâu Tiểu Dương.
Cô ta chấn kinh nhìn bóng lưng kia, phẫn nộ trong lòng đã đem một chút cũng không có thừa dập tắt đi.
Lúc này, một bàn tay rộng rãi có vài vết chai xuất hiện ở trước mặt cô ta.
“Gina tiểu thư, mau dậy đi.”
Cô ta thu hồi tầm mắt lại, nhìn cũng không nhìn Abigail, tự mình từ trên mặt đất đứng lên.
Abigail cũng không thèm để ý, cực kì tự nhiên thu tay về, “Gina tiểu thư, cô đang nhìn cái gì vậy?”
Gina nhìn kĩ ông ta, lão hồ ly, lại vẫn hỏi mình làm gì, nơi này là địa bàn của ông ta, còn có thể không biết trong tòa nhà kia là người nào ở, a, còn giả ngu với mình?
“Đại trưởng lão, phong cảnh ở tòa biệt thự này không tệ, đến ngay cả nhà chủ cũng không có phong cảnh đẹp như vậy.”
Abigail cười ha ha, khiêm tốn nói: “Gina tiểu thư, cô thật biết nói đùa, chỗ này của tôi sao có thể đánh đồng với nhà chủ được.”
Gina kiêu ngạo ngẩng cằm lên, sau đó tùy ý hỏi: “Coi như ông tự mình hiểu lấy, Đại trưởng lão, tôi là nhớ không lầm, lâu Tiểu Dương này là chỗ của Cassiel ở, sao hôm nay lại thấy có người ngoài ở?”
Cô ta nhất định phải biết người kia là ai, hôm nay lại cho tôi sỉ nhục lớn như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!
Abigail nghi hoặc, “Cô hỏi người nào?” Dừng lại một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cô hỏi ý là Mặc thiếu sao, anh ta là bạn bè Cassiel quen biết ở Hoa Hạ, tính tình không thích nói chuyện, nhưng nếu là ở chung sau đó, vẫn là bạn bè không tệ.”
“Mặc thiếu sao?” Gina trầm thấp nỉ non.
Abigail nhìn thấy bộ dáng của cô ta, cảm thấy càng vui, trên mặt lại hỏi: “Gina tiểu thư làm sao vậy, có phải anh ta chọc giận cô tức giận gì không, nếu là nói, tôi ở đây giải thích một chút, anh ta cũng không phải có ý, ai, cũng trách chúng tôi, hôm qua mới nói cho anh ta biết nơi này có ai không thể đắc tội, không nghĩ tới, ngày hôm sau liền đụng phải cô.”
Khóe miệng Gina giật giật, đụng phải? Anh ta rõ ràng là cố ý!
Nhưng mà trong lòng vẫn nhẹ nhàng thở ra, xem ra anh ta không phải cố ý điều tra mình, nhưng anh ta cũng quá đáng giận, tới nhà người khác làm khách vậy mà lại có thái độ như chủ nhà!
“Vậy sao, Cassiel kết bạn cũng không tốt lắm, cũng không xem thân phận của anh ta là cái gì, Mặc thiếu kia thân phận là cái gì, vậy mà lại tự hạ thân phận cùng một chỗ với người có thái độ ác liệt, quả thực quá mất mặt gia tộc rồi!”
Có mất mặt thế nào cũng không có mất mặt bọn họ.
Abigail hơi cúi đôi mắt nhanh chóng hiện lên trào phúng, sau đó lại biến mất không thấy, “Gina tiểu thư nói đúng lắm, nhưng mà dựa theo thân phận của chúng tôi, thật đúng là không thể so sánh được, ngẫu nhiên giao hữu với bạn bè thận phận thấp, cũng là không sai.”
“Hừ, Đại trưởng lão võ mồm thật không tệ, tôi thỉnh giáo được rồi.”
Gina không thích nhiều lời với ông ta, trực tiếp xoay người rời đi.
Vừa đi lại vừa nghĩ, hôm nay thật sự xui xẻo, một người hai người không thèm nhìn mặt mình, nhất là Mặc thiếu gì đó!
“Đến từ Hoa Hạ sao, tôi ngược lại muốn nhìn xem anh ta là thứ đồ chơi gì!”
Nước M.
Cánh tay Tô Thụy đặt ở phía sau áo khoác, ôn nhu nhìn Lily chụp ảnh trên bãi cỏ.
“Được rồi, mặt quay sang bên cạnh một chút.”
“Rất tốt.”
“Tách tách, tách tách.”
Lily mặc một bộ váy dài ôm ngực, phất phới trong gió, lụa trắng xung quanh bay lên trời, hiệu quả ngay từ đầu như vậy nhân công đều không cần, không chỉ có thầy chụp ảnh, đến ngay cả anh ta cũng cảm thấy được, cả trời cũng đang giúp Lily.
“Được rồi, nghỉ ngơi một chút.”
Thầy chụp ảnh vừa nói xong, Tô Thụy liền vội vàng đi lên phía trước khoác lên hai vai trắng nõn trần trụi trong không khí.
“Lily, có lạnh hay không, chúng ta tới kia ngồi một chút đi.”
Lily thẹn thùng rúc trong lòng anh ta, theo anh ta ngồi ở trên ghế.
Aline trợ lý của Lily trêu chọc nhìn cô ta, “Lily, cô xem Tô thiếu chăm sóc cô nhiều chưa kìa, đem việc của tôi đều đoạt đi rồi, tôi hâm mộ chết đi được.”
Lily hờn dỗi liếc nhìn cô ta một cái, “Aline, nếu là cô rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể đem tiền lương cho Tô thiếu đi.”
Aline vội vàng xua tay, “Lily thân yêu, không phải tôi rảnh rỗi, mà là các người khoe ân ái, Hoa Hạ có câu nói thế nào nhỉ, gọi là cẩu lương, tôi mỗi ngày đều ăn nhiều cẩu lương như vậy, cô còn không đem tiền lương cho tôi, Lily, cô là có niềm vui mới liền quên cái cũ sao?”
Lily cười khúc khích, xấu hổ trực tiếp vùi mặt trong lòng Tô Thụy.
Tô Thụy sủng nịnh ôm cô ta, “Lily, cô ấy chỉ là hâm mộ chúng ta thôi, đừng trêu cô ấy.”
Aline há to mồm, chỉ tay anh ta, “Tô thiếu, anh làm sao có thể như vậy, quá bắt nạt người ta rồi.”
“Bốp.”
“Aline, cô không có chuyện gì thì dọn dẹp một chút đi, chớ có lười biếng.”
Người đại diện của Lily đi tới, toàn thân là tây trang Mackinley.
“Vâng, đúng, cho tôi cái này đi.”
Muốn nói người Aline sợ nhất, chính là Garci rồi.
Tô Thụy lắc lắc đầu, cũng không biết vì sao cô ta lại sợ Garci, tuy nói nhìn cô ấy có vẻ nghiêm túc, nhưng thời gian ở chung một chỗ sẽ phát hiện, cô ấy chỗ nào cũng vì Lily.
Ánh mắt Garci rơi vào Lily trong ngực anh ta, lông mày nhíu lại, “Lily, bên ngoài chú ý một chút.”
Lily thong thả từ trong lòng Tô Thụy tách ra, cúi đầu đáp lại một tiếng.
Tô Thụy biết ý của Garci, tuy không lỡ, nhưng vẫn yên lặng bảo trì khoảng cách nhất định.
“Tô thiếu, tôi biết anh thích Lily, nhưng tôi cũng đã nói với anh nhiều lần, anh không thích hợp với Lily, sự nghiệp của cô ấy mới bắt đầu, nếu là để cho fan của cô ấy biết được, hậu quả chắc sẽ không chịu nổi.”
“Garci, tôi với anh Thụy là thật tâm yêu nhau, tôi nghĩ chỉ cần fan thật tình yêu quý tôi, nhất định sẽ chúc phúc cho tôi.”
Lily không chút do dự nói xong, trong đôi mắt cô ta, mang theo kiên định, trực tiếp đem tất cả tâm của Tô Thụy hòa tan đi, anh ta thật lòng nói: “Garci, tôi biết băn khoăn của cô, cũng biết sự nghiệp của Lily, cô yên tâm, ở bên ngoài tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với cô ấy.”
Lily trực tiếp không đồng ý, có chút đau lòng nói: “Anh Thụy, anh không cần vì em mà chịu ấm ức, em sẽ thấy rất có lỗi.”
Tô Thụy cảm động giữ chặt tay cô ta, thành kính nói: “Lily, anh không ấm ức, nhìn thấy em trong màn hình, anh cảm thấy cực kì tự hào, em xinh đẹp động lòng người như vậy, mà em vẫn là thuộc về anh.”
“Anh Thụy...”
“Lily...”
Bốn mắt nhìn nhau, bên trong tất cả đều là khuôn mặt của nhau.
“Khụ khụ...”
Hai người nháy mắt tách ra, ngồi thẳng người, như là đang chờ giáo viên dạy bảo.
Garci bất đắc dĩ thở dài, không quản bọn họ nữa, hơi cúi đối mắt lóe sáng xuống.
Tô Thụy, quay lại một lần, anh vẫn là đổ...