Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 63: Bắt đầu




Edit: windy

Hai người hàn huyên rất nhiều, đến ngay cả Lê An An ở bên cạnh, cũng thật sự nghe.

Có thể được nghe một tổng đạo diễn tự mình giảng giải, cơ hội như vậy, cũng không thấy nhiều.

“Được rồi, đại khái chính là như vậy, nếu là cô còn cái gì không hiểu, có thể nói ra.” Phương Hoành Nham uống ngụm trà, hoãn hoãn yết hầu khô ráo.

Mặc Khuynh Thành chân thành cười, “Đạo diễn Phương, người nói tinh tế như vậy, tôi còn có thể có chỗ nào không hiểu.”

Phương Hoành Nham cười ha ha, “Nha đầu này, trái lại không giống với bên ngoài truyền ra.”

Lê An An nhân cơ hội nói: “Đạo diễn Phương, người sao lại có thể tin tưởng bên ngoài nói được?”

“Đúng đúng đúng, là tôi sai, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy Khuynh Thành, liền biết là người tốt rồi!”

Có thể theo miệng Phương Hoành Nham, nói ra lời khích lệ như vậy, cũng là rất ít.

“Nếu như để những người khác biết Đạo diễn Phương đã vậy còn khen ngợi tôi như vậy, còn không biết sẽ truyền ra thế nào.”

Phương Hoành Nham cười nói: “Thế nào, cô muốn ôm đùi tôi?”

“Nha, lại bị Đạo diễn Phương đoán được rồi.” Mặc Khuynh Thành kinh ngạc che miệng lại, ánh mắt mở thật to, bên trong là không có chút nào che dấu ý cười.

Phương Hoành Nham cười mắng: “Cô á, xú tiểu tử Phàn Trần kia nói quả nhiên không sai, chính là quỷ nghịch ngợm!”

Phàn Trần?

Hóa ra là anh ta.

Mặc Khuynh Thành cảm thấy hiểu rõ, có lẽ là nguyên nhân khác mình có thể tham gia <Vượt qua cực hạn>.

“Được rồi, hôm nay liền như vậy đi, tuần sau cô cứ đến công ty đi.”

“Vâng, cảm ơn đạo diễn Phương.”

“Đi thôi!”

Tự mình đưa Phương Hoành Nham rời khỏi xong, Lê An An mới mở miệng: “Khuynh Thành, hóa ra là Phàn Trần giúp cậu có cơ hội lần này.”

“Mình cũng thật không ngờ.”

Mục đích gặp Phương Hoành Nham hôm nay, một là giống như lời cô nói, vì muốn biết rõ mình trong chương trình đó có thể làm gì không thể làm gì, mục địch khác, chính là vì muốn làm rõ xem vì sao ông ta lại chọn mình.

Xem ra, cô thiếu một nhân tình rất lớn rồi.

Thời điểm về công ty, Mặc Khuynh Thành phát hiện có người theo dõi bọn cô.

“Khuynh Thành, làm sao vậy?” Lý Lam Ngạn ngồi ở bên cạnh rất nhanh phát hiện ra chỗ không thích hợp của cô.

“Không có chuyện gì.”

Mặt cô trầm xuống, giả bộ không có phát hiện cái gì, nhanh chóng quay về công ty.

“Đinh.”

“An An, cậu về công ty trước, mình tìm Lật Tử.”

“A..., được.”

Lê An An nhìn Mặc Khuynh Thành nhanh chóng rời khỏi thang máy, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng đậm, cô ấy tới cùng là làm sao vậy?

“Lật Tử!”

Lý Lợi đang chỉnh sửa số liệu nghe được giọng nói quen thuộc, vội vàng bỏ công việc trên tay xuống, “Chị dâu, làm sao vậy?”

Mặc Khuynh Thành hoãn hạ hô hấp dồn dập, “Lật Tử, giúp tôi một việc.”

“Chị dâu, chị nói đi.”

Mặc Khuynh Thành đem việc bản thân mình phát hiện ra nói cho anh ta, cũng nói ra để cho anh ta giúp đỡ.

“Chị dâu, chị yên tâm đi, cứ giao cho em.”

Lý Lợi ý thức được vấn đề nghiêm trọng của chuyện này, vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng quay sang màn hình, ngón tay gõ trên bàn phím như bay.

Đột nhiên, số liệu máy tính bị hình ảnh thay thế.

Bên trong xuất hiện, chính là phía trước tòa nhà.

Lý Lợi tìm kiếm chiếc xe đen theo miêu tả của Mặc Khuynh Thành, nhưng lại không thu hoạch được gì.

“Chị dâu, có phải chị nhìn lầm hay không?”

“Không có khả năng, mấy ngày nay tôi vẫn cảm thấy có người theo dõi tôi.”

Lý Lợi nghe nói như thế, cũng không nói thêm gì, lại tìm trong hình ảnh xem có chiếc xe đen có rèm che theo lời cô nói không.

Công phu không phụ lòng người, anh ta rốt cục cũng tìm ra được chỗ cách đây năm thước.

“Chính là cái này!”

Lý Lợi phóng đại lên, cũng tức giận nói: “Chị dâu, người này thực quá giảo hoạt, vậy mà đứng cách năm thước, nếu chị không kiên định, em liền sớm buông tha rồi.”

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành giật giật, cười không nổi.

Vốn tưởng rằng chỉ là bản thân cô quá mức cảnh giác, không nghĩ tới thật sự có người theo dõi cô, mà còn nếu là đoán không sai, người theo dõi chính là ba người cô đụng phải ở sân bay.

Bọn họ tới cùng có cái mục đích gì? Chẳng lẽ thật sự là bên kia phái tới?

Cô không biết, Mặc Dận rời đi cùng với thình lình xuất hiện người theo dõi có liên quan không, nhưng cô biết, một ngày nào đó, bản thân cô sẽ biết rõ chuyện này.

“Lật Tử, cảm ơn anh, chuyện này không cần nói cho người khác biết đâu.” Cô vẫn không muốn để người khác lo lắng sớm quá.

Lý Lợi tuy không biết rõ vì sao, nhưng lời chị dâu chính là chân lý, “Biết rồi chị dâu, em với ai cũng không nói.”

“Cảm ơn.” Mặc Khuynh Thành lại nói cảm ơn tiếp.

Ba ngày sau, <Vượt qua cực hạn> phái xe đặc biệt đưa mười vị khách mời tới vùng ngoại ô Đế Đô.

Mấy người lục đục đi tới, từng chiếc một dán hình <Vượt qua cực hạn> màu trắng ngừng ở ven đường.

Phương Hoành Nham đứng ở phía trước một đống máy quay, cầm loa trong tay, “Hoan nghênh các vị tới hiện trường của <Vượt qua cực hạn> mùa hai.”

Mặc Khuynh Thành khó có được đem tóc buộc lên, toàn thân mặc quần áo bò liền thân từ trong xe đi ra.

Cô hướng về phía Phương Hoành Nham chào một tiếng, sau đó nhìn những người khác từ xe đi tới, cho dù có chuẩn bị tâm lý, vẫn bị đội hình cường đại này làm cho hoảng sợ.

Trong mấy người đi cùng cô, bản thân chỉ có biết Tỉnh Triết cùng Hạ Nhàn, mà những người khác, tuy nói bản thân không chú ý mấy tới Làng giải trí, nhưng vẫn có thể nhận ra.

Chính bởi vậy, cô mới càng thêm kinh ngạc, sau đó thâm sâu cảm thán, không hổ là chương trình giải trí nổi tiếng nhất, đội hình cũng cường đại như vậy.

Thời điểm Tỉnh Triết đi xuống, cũng thấy được cô, rất quen thuộc đi tới bên cạnh cô, cười nói: “Ngay từ đầu tôi nhận chương trình này, còn đang lo lắng không có người quen thì làm sao bây giờ, giờ thì tốt rồi, ban đầu lo lắng đều là lo lắng vớ vẩn.”

Mặc Khuynh Thành cũng nở nụ cười, cô cũng không biết lần này có thể gặp được hai người quen.

“Anh Tỉnh, nói khẩn trương cũng là em khẩn trương chứ, anh ngẫm lại xem, đối với mọi người mà nói, em mới chỉ là một tiểu trong suốt, chưa từng tham gia tống nghệ lần nào.”

“Ôi, công tử chúng ta không cần khiêm tốn, không tham gia tống nghệ, một khi tham gia liền nổi, ai, còn không có bắt đầu tôi đã nghĩ lùi bước, cùng em ngốc ở một chỗ, cũng không biết còn có người nào nhận ra tôi không nữa.” Hạ Nhàn cũng đi lên phía trước, vừa nói vừa buồn rầu đưa tay lên khoát cằm mình, coi như thật sự đang suy nghĩ nên hay không nên hủy hợp đồng.

“Hạ đại ca vương, nếu là anh nói đi, vậy đám tiểu lâu la chúng tôi thì phải làm sao bây giờ?”

Lên tiếng, chính mà diễn viên xuất đạo mười năm Tả Tâm Địch.

Tống Dương ở bên cạnh anh ta cũng nói: “Đúng vậy, nếu là anh không có tư cách tham gia, vậy chúng tôi không phải cũng nên thu thập rồi rời đi rồi sao?”

Hạ Nhàn người này lăn lội ở Làng giải trí rất lâu, ánh mắt nham hiểm đến liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra tâm tư của bọn họ, chỉ liếc mắt một cái, anh liền không thích Tả Tâm Địch kia, đừng nhìn thái độ bên ngoài của anh ta, nhưng cặp mắt kia một chút cũng không trong sáng, hỗn tạp làm cho người ta không thích.

“Cũng đúng, tuy tôi còn không biết phía sau còn có Đại minh tinh nào nữa, nhưng ở chỗ này, cũng giống tôi với Tỉnh Triết danh tiếng lớn nhất rồi.”

Không chút nào che dấu chuyện thực, không chút nào che dấu mà nói ra.

Khóe miệng Tả Tâm Địch thoáng cứng đờ, đáy mắt chợt lóe lên phẫn hận.

Cái thứ đồ chơi, không phải chỉ là ca hát sao, đắc ý cái gì!

Tống Dương trái lại không có cảm giác gì, cười tít mắt nói: “Hạ đại ca vương nói rất đúng, chương trình sau này a, vẫn còn phải nhờ anh hạ thủ lưu tình nhiều hơn rồi!”

“Ha ha ha, nói hay nói hay, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Tống Dương dở khóc dở cười, cũng không thèm để ý tính cách anh ta ăn ngay nói thật.

Tả Tâm Địch xem bốn người trước mặt bộ dáng vui vẻ hòa thuận, phẫn nộ trong mắt càng thêm nồng hậu.

Hừ, thực khi bọn họ cả đám đều là siêu sao? Còn Tống Dương kia, mặt dày sống chết nịnh bợ bọn họ, kết quả còn không phải bị cự tuyệt sai, đến cả Mặc Khuynh Thành mới xuất đạo kia nữa, một minh tinh mới xuất đạo, vậy mà nhìn thấy mình lại không chào hỏi, quả thực không có giáo dưỡng!

Nhưng mà không sao, chỉ cần mình trổ hết tài năng trong chương trình, như thế những người này, sau này sẽ có lúc bọn họ nịnh bợ mình!

Nghĩ như vậy, độ cong khóe miệng lại sâu thêm, phẫn nộ ban đầu cũng biến mất như không còn.

Phương Hồng Nham ở bên cạnh cũng không nói gì, cười hề hề lẳng lặng nhìn bọn họ.

Thật tốt, còn không có bắt đầu liền sinh ra mâu thuẫn, chương trình sau này khẳng định sẽ đặc sắc.

Lúc này, năm chiếc xe khác cũng lái tới.

Bốn người đang nói chuyện với nhau chợt dừng lại, chờ bọn họ xuất hiện.

“Nha, trời thật nóng a!”

Cửa xe mở ra, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, chỉ một câu này, Mặc Khuynh Thành liền đem cô ấy tới danh sách không nên giao hảo nhiều.

Khưu Khả Văn mặc váy hoa ngắn, đầu đội một chiếc mũ vành rộng, trên mũi mang theo kính râm, bàn tay trắng noãn vẫn làm bộ làm tịch che ánh nắng mặt trời.

“Đạo diễn Phương, sao ông lại chọn cái chỗ rừng sâu đáy cốc vậy hả?” Cô ta yểu điệu nén giận .

Phương Hoành Nham cũng không thèm để ý đến, trên mặt treo một nụ cười trăm năm không rơi được, “Khả Văn, do cô yểu điểu thôi, cô xem người đến trước có ai oán giận câu nào đâu.”

“Đó sao giống được, người ta là cô gái duy nhất ở đây, sao ông không biết nên chiếu cố nhiều chút.”

Giày cao gót 8 phân hờn dỗi dẫm trên mặt đất, giống như  hoàn toàn không ngờ lời của của cô ta có cái gì không đúng.

Tỉnh Triết cùng Hạ Nhàn hai người nhìn Mặc Khuynh Thành chêu chọc, bên trong tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa lại không hề che dấu.

Mặc Khuynh Thành sờ sờ cái mũi, nhìn xem cách ăn mặc của mình, mình rốt cuộc có chỗ nào không giống con gái hả?

Hai tay Phương Hoành Nham để ra sau lưng, cười trách mắng: “Khả Văn, sao cô vẫn còn đeo kính râm vậy, nhìn kỹ xem, chỗ này không phải vẫn còn một cô gái nữa sao?”

Khưu Khả Văn nghi hoặc nhìn bốn phía, sau cùng mới đưa tầm mắt rơi vào trên người Mặc Khuynh Thành.

“A! Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới ở đây vẫn có con gái nữa, nhưng mà cách ăn mặc của cô quá tùy ý rồi, cũng không trách được tôi nhìn lầm.” Khưu Khả Văn che miệng, tuy nói xin lỗi, nhưng bộ dáng lại lơ đễnh.

Mặc Khuynh Thành: “Khưu đại tỷ, không có sao đâu, em biết em còn nhỏ, không phát dục toàn bộ, không giống chị, trước ngực là hai cái cự phong, mỗi ngày đều lắc lư như vậy, nhìn thấy đã biết rất vất vả rồi.”

“Phốc...”

Hạ Nhàn trực tiếp bật cười, một bàn tay thậm chí lại vẫn khoác lên trên vai Tỉnh Triết.

“Ha ha ha, công tử vừa mở miệng, liền biết có cái hay, đây cũng không phải là hai tòa cự phong đâu!”

Khóe miệng Tỉnh Triết nồng đậm ý cười, nhưng không khoa trương giống anh ta, chẳng qua cười xong, lại lo lắng Mặc Khuynh Thành có thể đã đắc tội với người ta hay không, quay đầu vừa thấy, quả nhiên, Khưu Khả Văn yểu điệu hai má đã đỏ bừng.

“Cô, cô đừng có nói!” Cô ta tức giận đến nổi trận lôi đình, hận không thể trực tiếp xé Mặc Khuynh Thành ra.

“Khả Văn, cô gái nhỏ nói cũng không sai, cô ấy đây là khen ngợi cô, đừng nóng giận, tức giận sẽ rất khó coi.” Trong một chiếc xe, một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đi ra.

“Anh Ngọc Giang!”

Ninh Ngọc Giang nói khiến cho Khưu Khả Văn cực kì hưởng thụ, nhưng lại thẹn thùng dậm chân.

Mặt Ninh Ngọc Giang tràn đầy ý cười đi lên phía trước, sủng nịnh nhéo nhéo mặt cô ta, “Làm sao vậy, anh Ngọc Giang nói không đúng sao?”

Khưu Khả Văn cũng không nói gì thêm, trực tiếp chôn ở trong lòng anh ta, vẫn không chịu rời.

“Ôi mẹ, sao thế này, chương trình còn chưa bắt đầu liền cho tôi thấy kích thích lớn như vậy, đầu năm nay không phải cẩu độc thân có phải nên được bảo vệ rồi hay không!”

Giọng nói thô kệch, thân hình thô kệch, Kỷ Bảo Sơn mặc một bộ màu trắng từ trong xe đi ra.

“Bảo Sơn, thói quen của cậu, hai người họ ân ái, chúng ta liền đành tự giác ngậm miệng nhìn lén, cậu nói đúng hay không, Liêu Hề?”

“Đúng.”

Kỷ Bảo Sơn bắt tay, quay đầu nói: “Hóa ra là như vậy, tôi đây lắng nghe, sau này tôi tuyệt đối sẽ im lặng nhìn lén.”

“Ha ha ha...”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Toàn thân mặc tây trang hồng nhạt Kiều Vĩnh Minh, trong tiếng cười mang theo nụ cười xấu xa.

Phương Hoành Nham nhìn thấy mọi người đến đây, trực tiếp phất tay cho bọn họ tiến lên.

“Hoan nghênh mọi người gia nhập tổ <Vượt qua cực hạn> mùa hai, từ sau khi mùa một kết thúc, đạt được yêu thích của hầy hết người dân, tin tưởng mọi người cũng xem qua mùa một rồi, nhưng mà tôi muốn nói, xem cũng vô dụng, bởi vì hoàn toàn khác rồi.”

“A, đạo diễn Phương, sao ông lại như vậy, vậy chẳng phải người ta xem vô ích rồi sao?”

“Lời này nói, tôi đây liền cảm thấy được xem không vô ích, xem một lần cười một lần.”

Khưu Khả Văn giận trừng mắt anh ta, cũng không thèm nói chuyện với anh ta, một kẻ thô kệch, quả thực hạ thấp thân phận.

“Ha ha, Khả Văn, cô không cần hối hận, như vậy khiến cho tôi nghĩ muốn đặc biệt chiếu cố cô đấy...” Ý cười Phương Hoành Nham thâm sâu, có điều ngụ ý nói xong.

Khưu Khả Văn nhìn nụ cười của ông, phía sau lưng tỏa ra khí lạnh, xấu hổ cười nói: “Đạo diễn Phương, tôi, tôi là cảm thấy vậy thôi, ông, ông cứ chiếu cố Mặc Khuynh Thành nhiều vào, đúng! Cô ấy nhỏ nhất, chiếu cố nhiều cô ấy là được!”

Hạ Nhàm thoáng nhìn cô ta, người như thế ở Làng giải trí chính là bại hoại, bản thân sợ xui xẻo liền thôi, lại còn đẩy người khác ra làm lá chắn nữa.

Đôi mắt Mặc Khuynh Thành sâu thẳm, nụ cười lại càng thêm sáng lạn, Tỉnh Triết nhìn không tự giác cách ra một chút, trong lòng yên lặng nghĩ, cầu cho Khưu Khả Văn chết không quá thảm.

“Đúng vậy, đạo diễn Phương, coi như tôi là vị chưa thành niên, đến lúc đó cần phải cho tôi chút gì đó nha!”

Phương Hoành Nham cổ quái nhìn cô một cái, không lẽ cô không biết ý tứ của mình?

Nhưng mà vẫn là nói: “Nha đầu này, muốn đặc quyền? Không có đâu!”

Mặc Khuynh Thành nghe được, nhụt chí nói: “Đạo diễn Phương thật sự quá là không kính già yêu trẻ rồi!”

Phương Hoành Nham dở khóc dở cười, ở trong Làng giải trí ngư long hỗn tạp này, ông vậy mà không biết có thể dùng câu kính già yêu trẻ để yêu cầu đặc quyền đấy.

“Cô nghĩ muốn cũng không được, nếu là cho cô một cái tiền lệ như vậy, vậy tôi đây không cần làm chương trình nữa rồi!”

Mặc Khuynh Thành bị ông nói thần tình không vừa ý, miệng cong lên, “Này có cái gì, đến lúc đó tôi nhiều tật xấu, tôi chỉ là công tử! Chẳng qua để cho Khưu đại tỷ tha thứ nhiều thêm chút!”

Khưu Khả Văn không nghĩ tới rất không dễ dàng gì đẩy chuyện này đi, vậy mà lại rơi vào đầu mình rồi.

“Dựa vào cái gì! Chính cô cản trở, cũng không cần kéo chân tôi vào!”

Mặc Khuynh Thành đương nhiên nhìn cô, nói ra lời nói khiến cho cô ta phun máu ba thước.

“Không phải chị nói tôi nhỏ sao, cho nên muốn chiếu cố tôi nhiều chút? Vậy đến lúc đó không phải là chị giúp tôi chia sẻ chút sao?”

Lúc này Khưu Khả Văn rốt cuộc không giữ được hình tượng nữa.

Há to mồm, tay run rẩy chỉ vào Mặc Khuynh Thành, muốn nói cái gì lại không tìm ra được cái gì để phản bác, đây gọi là gì, tự nâng đá đập chân mình?

Trái lại Ninh Ngọc Giang lại tri kỉ giải vây nói: “Được rồi, mọi người cũng không được đem Khả Văn ra trêu nữa.”

Khưu Khả Văn cũng không phải kẻ ngốc, lập tức phản ứng kịp, hai má ửng đỏ, tức giận dậm chân.

“Thật là, mọi người thật đáng ghét! Dám trêu chọc người ta!”

Mặc Khuynh Thành chỉ cười không nói, nói đùa? Muốn bậc thang? Không liên quan, sau này vẫn có thời gian từ từ lăn qua lăn lại.

Phương Hoành Nham rất vui vẻ, ầm ĩ đi ầm ĩ đi, làm càng lợi hại càng tốt.

“Hắc, Ngọc Giang, cậu đây là thương Khả Văn đi, vậy mà coi lời của tôi là nói đùa, cẩn thận sau này chết cực kì thảm.”

Trong lòng Ninh Ngọc Giang chấn động, nhưng lúc này anh ta bị nhiều người nhìn như vậy, chỉ có thể kiên nhẫn siểm siểm cười nói: “Đạo diễn Phương, ông vẫn là tha cho tôi đi, tôi còn phải bảo vệ Khả Văn nữa.”

Kỳ Bảo Sơn nhân cơ hội nói: “Anh yên tâm, tôi đây tuy năng lực không lớn, nhưng vẫn biết chăm sóc cho con gái, đến lúc đó nếu anh không kịp chiếu cố, còn có tôi đây rồi.”

Những người khác cố ý nén cười, nhao nhao nói: “Đúng vậy, Ngọc Giang, cậu không cần lo lắng, yên tâm để cho đạo diễn Phương “Hảo hảo chiếu cố” đi, Khả Văn không cần cậu lo lắng đâu, chúng tôi đều sẽ chiếu cố!”

“Không sai, nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không chiếu cố được hai cô gái?”

“Vậy thì không nhất định nha, ai biết được đạo diễn Phương có thể đặc biết làm gì với bọn họ hay không nữa?”

Phương Hoành Nham cười ha ha, “Mọi người yên tâm, tôi vẫn còn biết thương tiếc, sẽ không quá phận!”

Tươi cười trên mặt Ninh Ngọc Giang rốt cuộc cũng không duy trì được nữa, chân mày đầy buồn rầu, nhìn nhìn Khưu Khả Văn trong lòng, lại nhìn về phía Phương Hoành Nham, nhận mệnh nói: “Đạo diễn Phương, vậy đến lúc đó vẫn mong ông, thủ hạ lưu tình.”

Mọi người hàn huyên một hồi, mới đi đến một bên thay quần áo.

Bên trong có hai bộ quần áo, theo thứ tự là màu xanh và màu đỏ.

Mặc Khuynh Thành cẩn thận đánh giá hai bộ quần áo, sau cùng lựa chọn bộ màu xanh, “Cũng không biết có thể cùng với anh Triết và anh Hạ chung một đội không.”

Mặc quần áo tử tế xong mọi người đi ra, cực kì đúng dịp, màu đỏ màu xanh đều là năm người.

“Khuynh Thành, tôi liền biết em sẽ chọn màu xanh, thế nào, cùng một đội với tôi có phải hơi khẩn trương rồi hay không?” Hạ Nhàn nhiệt tình đến bên cạnh cô trực tiếp ôm lấy cô.

Tỉnh Triết bất động thanh sắc lôi anh ta ra, “Tôi cũng chọn màu xanh, xem ra giữa chúng ta rất có duyên.”

Hạ Nhàn ghét bỏ nhìn anh một chút, sau đó lắc đầu, “Ai có duyên với anh, tránh ra, lão tử thích nữ!”

Tỉnh Triết ý tứ hàm xúc không rõ nhìn trên dưới vài cái, “Chẳng lẽ tôi thích nam?”

“Ha ha ha...”

Mặc Khuynh Thành nở nụ cười, chêu chọc đánh giá hai người, lại vẫn không chỉ nói, bỏ qua giới tính sang một bên, hai người ở chung một chỗ rất hài hòa.

Hạ Nhàn bị nhìn trong lòng có chút sợ hãi, hắng giọng quát: “Anh, anh nhìn cái gì vậy, lấy đôi mắt thối tha của anh ra, còn có Khuynh Thành nữa, em còn vẫn ở đấy mà cười, nhanh giúp anh lấy lại mặt mũi mau!”

Mặc Khuynh Thành xoa xoa cằm, suy nghĩ một lát, “Anh Hạ, em cảm thấy anh rẩ hợp với anh Triết, nếu không thì hai người thành một đôi đi, như vậy chương trình cũng coi như là bà mối rồi.”

Phương Hoành Nham vừa nghe xong, ánh mắt liền sáng như bóng đèn 10000 Watt.

“Chủ ý này rất hay, hai người các cậu có muốn suy xét cân nhắc chút không?”

“Không cần!”

“Không cần!”

Phương Hoành Nham tươi cười càng thêm sáng lạn, ánh mắt cong cong, “Nhìn xem, đều có hiều ngầm, đừng không tự nhiên vậy, hai người các cậu hợp lại rất được, không phải bây giờ đang lưu hành cái gì mà CP sao?”

“Ai muốn CP với anh ta!”

“Ai muốn CP với anh ta!”

Hai người lại cùng lúc nói ra.

Hai người nhìn nhau chán ghét, hung hắng trừng mắt nhìn đối phương, quay đầu đi nhìn lại chỉ muốn nôn ra.

Mặc Khuynh Thành đứng ở giữa hai người, mỉm cười ngọt ngào.

Đội xanh còn có hai người, theo thứ tự là Kiều Vĩnh Minh cùng Liêu Hề, mà Tống Dương có chút mất mác bị chia đến chỗ đội đỏ.

Mọi người nghi hoặc tiếp nhận, Kỷ Bảo Sơn mở miệng hỏi trước: “Đạo diễn Phương, bảo chúng tôi mặc nó? Chẳng lẽ muốn chúng tôi lội bùn?”

“Thông minh, trò chơi đầu tiên hôm nay của mọi người, chính là “Phi bùn mạc chúc”!”

“Phi bùn mạc chúc? Bảo sao đưa chúng tôi tới vùng ngoại ô này, hóa ra là cần khu có bùn.”

“Người ta không muốn lội bùn, thật bẩn!”

“Khả Văn, ngoan, đây là trò chơi của chúng ta, cẩn thận một chút sẽ không bị bẩn đâu.”

Khưu Khả Văn mắc cỡ ngại ngùng, nhìn bộ dáng của Ninh Ngọc Giang, không vừa ý nói: “Được rồi, vậy anh phải bảo vệ em thật tốt đấy.”

Ba người đội đỏ còn lại nhìn thấy tình huống như vậy, mày đều nhíu lại.

Còn chưa có bắt đầu mà cứ như vậy, so sánh với Mặc Khuynh Thành, quả thực liền thua nhịp điệu.

Phương Hoành Nham nhìn đến hai bên hoàn toàn không giống nhau như vậy, cầm loa tiếp tục nói: “Trò chơi này, là trò chơi cho cả đoàn đội hợp tác, vờn quanh vũng bùn một vòng, đội chiến thắng là đội lấy được cờ xuống trước, mà đội thua sẽ tiếp nhận trừng phạt.”

Khưu Khả Văn vốn là không vừa ý liền kháng nghị nói đầu tiên: “Đạo diễn Phương, sao còn có trừng phạt vậy, người ta sao có thể liều được với mấy người đàn ông thô kệch đội xanh!”

Mấy người thân sĩ sẽ không nói, nhưng Hạ Nhàn lại không quan tâm, trực tiếp sẳng giọng nói: “Cô nói ai là đàn ông thô kệch, chính cô da mịn thịt mềm, yêu cầu nhiều! Cô xem Khuynh Thành một câu oán hận đều không có, cô đến cả vị thành niên cũng không sánh bằng, ài, đạo diễn Phương, ánh mắt lần này của ông rõ ràng là...”

Anh không có nói tiếp, nhưng sau cùng là nói ai thì đều nghe ra được.