Edit: windy
Đám người Lý Lợi vẫn ngầm thao túng toàn bộ, tặc hì hì cười.
Hừ, bắt không được người phía sau, bọn họ liền có biện pháp giáo huấn người bên ngoài!
Bắt nạt chị dâu của bọn họ sao?
Chế tạo dư luận, hắc hệ thống của bọn họ, hủy đi tiền đồ của bọn họ!
Nhìn hệ thống đóng cửa bình luận, Lý Lợi tùy ý gõ gõ vài cái trên máy tính, rất nhanh, hệ thống bình luận lại mở ra.
Cục cảnh sát.
“Đội trưởng, có người xâm nhập vào hệ thống của chúng ta!”
Mục Diệu mặt âm trầm hỏi: “Có cách nào tra ra được là ai không?”
Nhân viên kỹ thuật có chút hổ thẹn nói: “Đội trưởng, kỹ thuật của đối phương tốt hơn tôi.”
“Nghĩ cách ngăn cản.”
“Rõ.”
“Đội trưởng, hệ thống bình luận Weibo bị người ta mở ra rồi!”
“Tại sao có thể như vậy! Không phải tôi đã bảo cậu tắt rồi sao!”
“Tôi tắt rồi, nhưng không biết vì sao, lại mở ra rồi!”
“Bốp!”
Mục Diệu một bụng tức giận, trực tiếp đập vỡ chén trà trên tay.
Chết tiệt, tới cùng là ai nhằm vào bọn họ, chẳng lẽ là Mặc Khuynh Thành? Nhưng thật sự có bản lãnh lớn như vậy sao?
Lúc này, điện ở trong cục cảnh sát đột nhiên mất.
“Sao lại thế này, sao lại mất điện rồi!”
“Mau đi xem một chút có phải đứt cầu dao rồi hay không?”
“Không có...”
Mục Diệu nhìn cảnh tượng bối rối, rống lớn nói: “Đừng hoảng hốt, bật dự phòng điện!”
“Rõ!”
Điện rất nhanh chóng khôi phục, cũng để cho mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là một giây sau.
“Máy tính làm sao không mở ra được!”
“Đội trưởng, máy tính bị hắc!”
Mục Diệu có gặp nhiều sự kiện lí trí cũng bị việc này dùng hết, ông ta đi qua đi lại, ý đồ dùng thời gian tới để cho chính mình tỉnh táo lại.
Tới cùng sao lại thế này, hôm nay vốn là toàn bộ đều tốt, sao đột nhiên lại biến thành như vậy rồi!
Là từ lúc nào bắt đầu không đúng?
Ông ta tinh tế nhớ lại, rốt cục mắt cũng sáng lên, lấy điện thoại di động ra đưa cho kỹ thuật viên gần nhất.
“Cậu tra xem vị trí của dãy số này, phải nhanh!”
Kỹ thuật viên sửng sốt, xem dãy số trên di động, tuy không rõ vì sao, nhưng vẫn là đáp: “Rõ.”
Mục Diệu giải quyết từng chuyện một, nhưng tảng đá trong lòng cũng không phải là điều tra một dãy số đơn giản như thế.
Chuyện này ngay từ đầu đều đã thuận lợi tiến hành, về sau điều tra xong bọn người Mặc Khuynh Thành còn muốn chạy, thời điểm bản thân ông muốn ngăn họ lại, điện thoại di động đột nhiên vang lên, mà bản thân đeo tai nghe bluetooth nghe điện thoại, mặc dù vội vã ngăn họ lại, nhưng lúc nghe điện thoại xong, một giây sau xảy ra cái gì?
Ông ta cau mày lại, có thể không nhớ ra, chính là không nhớ ra xảy ra cái gì, chỉ nhớ rõ lúc tỉnh lại bản thân lại toàn thân đau nhức nằm trên mặt đất.
Đoạn trí nhớ này mất đi tới cùng là có chuyện gì xảy ra?
Vì sao ông ta không nhớ ra được?
Cho dù sau đó ông bảo người ta kiểm tra camera phòng thẩm vấn cũng không tra tới đoạn video clip, chẳng lẽ thật sự là có người ở phía sau thao túng?
Rất nhiều nghi vấn một người lại một người xuất hiện, ông ta một cái cũng không giải được, cũng chỉ có thể đem hi vọng duy nhất đặt ở dãy số kia thôi.
“Đội trưởng, dãy số này là không hiệu!”
“Làm sao có thể là không hiệu! Trước tôi vẫn chuyển tiếp được!”
Ông ta không thể tin được giật lấy điện thoại, bấm gọi.
“Thật xin lỗi, số điện thoại này là không hiệu.”
“Tại sao có thể như vậy, tới cùng là sao lại thế này?”
Kỹ thuật viên nhìn ông ta bộ dáng thần hồn phách lạc, “Đội trưởng, ngài đừng như vậy, tôi nghĩ đây là một dãy số duy nhất, sau đó hắc vào hệ thống rồi gạch bỏ dãy số này đi thôi.”
Mục Diệu mất lực hai chân nhũn xuống khụy xuống đất, kỹ thuật viên nhanh chóng đỡ lấy ông ta.
“Đội trưởng, ngài không sao chứ?” Tình huống hiện tại ác liệt như vậy, nếu là Mục Diệu ngã xuống, thì mấy con tôm nhỏ như bọn họ phải làm sao bây giờ.
Mục Diệu không nói gì, vô lực khoát tay áo.
Ông ta còn có thể có chuyện gì, máy tính bị hắc, hệ thống bị xâm nhập, đến ngay cả manh mối duy nhất cũng bị chặt đứt, tương lai của ông không cần nghĩ cũng coi như không có nữa, thật sự là một bước sai, cả bước sai.
“Mục Diệu, cậu tên hỗn đản này tới cùng khiến cho lão tử phạm phải việc gì!”
Kỹ thuật viên nghe ra đây là tiếng của cục trưởng, thân thể run lên, bất an hỏi: “Đợi trưởng, làm sao bây giờ?”
Trên mặt Mục Diệu lộ ra một nụ cười khổ, đứng thẳng người, “Nhận mệnh.”
Nhận mệnh?
Ông ta vẫn còn nghĩ không muốn vứt bỏ cái bát cơm này!
Nhưng mà ông ta có nghĩ thế nào cũng không ngăn cản được bước đi của Mục Diệu, nhìn bóng lưng kiên quyết, ông ta vậy mà sinh ra cảm giác thê lương.
“Mục Diệu, cậu đi ra cho tôi, giải thích rõ ràng!”
Cục trưởng Trương Kim Hải hùng hổ bước nhanh tới, ông thế nào cũng không thể tưởng được, chỉ vừa mới nửa ngày, cục cảnh sát của mình liền xảy ra sự việc lớn như vậy!
“Cục trưởng.” Vẻ mặt Mục Diệu khó coi, nhưng vẫn lại là kiên trì đi về phía trước.
Trương Kim Hải nhìn thấy ông, lửa giận trong lòng tìm được chỗ phát tiết ra.
“Mục Diệu, cậu xem cậu là việc tốt gì, hiện tại biến thành rối tinh rối mù như vậy!”
“Có lỗi với cục trưởng.” Ông không có cách giải vây cho chính mình, chỉ có thể trắng xanh nói ra lời xin lỗi.
Trương Kim Hải nhìn bộ dạng không có bất cứ lời giải thích gì của ông ta, hổn hển trực tiếp cầm lấy cái gì đó đập tới.
“Bốp.”
“Đội trưởng!”
Mọi người nghe thấy tiếng đồng loạt chạy tới thấy vết thương trên trán Mục Diệu, kêu hô lên.
“Đội trưởng, anh không sao chứ?”
“Nhanh bịt miệng vết thương lại!”
Mục Diệu phất phất tay, ý bảo bản thân không có sao, “Một chút vết thương nhỏ, không cần phiền toái như thế.” Huống hồ vết thương trên đầu còn có thể cho bản thân tỉnh táo hơn chút.
Trương Kim Hải cũng không nghĩ tới ông không hề né tránh, nghĩ tiến lên hỏi một chút lại không mở miệng được, chỉ có thể cứng rắn nói: “Cậu không biết né sao.”
Mục Diệu cười khổ một tiếng, không nói gì.
Không phải không thể trốn, mà là cảm thấy được lần này chính mình nên chịu, nhưng cũng coi như vì họa được phúc, cuối cùng lý trí cũng trở về được chút.
“Cục trưởng, tôi không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến mức này.”
Nhắc tới cái này, Trương Kim Hải vẫn là một bụng tức giận, nhưng nhìn đến miệng vết thương trên đầu ông ta,lời trách cứ cũng nói không nên lời rồi.
“Vậy cậu nói một chút xem tới cùng là xảy ra chuyện gì rồi?”
Mục Diệu có chút kì quái nhìn ông ta, chẳng lẽ ông ta không biết?
“Nhìn tôi như vậy làm gì, nhanh nói đi!”
Mục Diệu thu hồi suy nghĩ lại, chỉnh lý lại suy nghĩ, “ Sáng nay trước khi làm nhiệm vụ, không phải ngài gọi điện cho tôi, sau đó.”
“Đợi một chút!”
Mới nói mở đầu câu chuyện, Trương Kim Hải liền cắt ngang lời nói của ông.
“Tôi gọi cho cậu khi nào?”
Mục Diệu ngây người, trừng to mắt nhìn ông ta.
Không có gọi điện cho ông?
Vậy sáng nay ai là người gọi điện thoại?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bên trong sóng lớn mãnh liệt.
“Mục Diệu, sáng nay thực nhận được điện thoại của tôi hả?” Ông ta không xác định hỏi.
Mục Diệu gật gật đầu, lại vẫn đặc biệt đưa điện thoại di động ra đem nhật kí cuộc gọi ra cho ông ta xem.
Trương Kim Hải chấn kinh nhìn dãy số điện thoại kia, hé miệng muốn nói cái gì lại đều không nói nên lời.
Bản thân chưa từng có gọi điện thoại, vì sao trên màn hình điện thoại lại có nhật kí cuộc gọi ghi lại?
Ông ta cảm giác một luồng khí lạnh từ bàn chân đi lên, thẳng vào ngực.
Mục Diệu cũng cảm giác được chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mình, có lẽ, toàn bộ đều được thiết kế ổn thỏa rồi.
“Cục trưởng, chuyện lần này có thể là một ván cờ?”
Trương Kim Hải phiền não xoa xoa cái đầu địa trung hải có chút hói của mình, quát: “Cậu nói không phải vô nghĩa sao! Hiện tại chúng ta thực sự phải làm sao bây giờ!”
Đúng vậy, làm sao bây giờ, lời đồn đãi bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, mà cục cảnh sát hệ thống bị xâm nhập, cho dù muốn tạm thời áp trụ tốc độ tin tức truyền bá xuống, bọn họ cũng không làm được.
“Nếu không tìm Mặc Khuynh Thành thử xem?”
Mắt Trương Kim Hải sáng lên, sau đó lại tối sầm xuống, “Tìm cô ta? Thôi đi, loại thời điểm này phía bên cô ta khẳng định có một đống lớn phóng viên ở đó, nếu là chúng ta thực đi, không phải nói cho bọn họ biết toàn bộ trên mạng đều là thật?”
“Nếu không tôi đi?” Hai người nhìn đột nhiên phát ra âm thanh, cùng lúc nhìn tới.
Người này, chính là người vừa giúp Mục Diệu tra dãy số điện thoại.
“Cậu đi?”
Tiểu Vu bị hai người nhìn trong lòng có chút sợ hãi, có thể tưởng tượng đến là sự tình này không ai đi nói, như thế cả cục cảnh sát bọn họ khả năng đều phải đi theo xong đời.
“Được, tôi đi thay quần áo thường, đi như vậy sẽ không ai chú ý tôi.” Đây là chỗ tốt của nhân vật nhỏ.
Trương Kim Hải nghĩ nghĩ, cảm thấy được cách cậu ta nói khả thi, liền đồng ý.
“Làm việc cẩn thận.”
“Vâng.”
Tòa Phong Thụy.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, không có một tiếng người nói, chỉ là tiếng đánh bàn phím.
Lê An An có chút kích động nhìn Dịch Thần.
Mặc dù không bằng Mặc Dận tài mạo song toàn, nhưng nói riêng mà nói, trong nhóm người này, diện mạo của anh, cũng là đứng ở phía trước.
Chỉ thấy anh tươi mát tuấn dật, sắc mặt như điêu khắc có góc cạnh, tuy quần áo trên người có chút tùy ý, nhưng không ngăn được khí tức trên người anh. Một mái tóc đen tuyền, mày kiếm tối đen phía dưới là đôi mắt sáng hữu thần, có thể là bởi vì suốt ngày đứng ở văn phòng, làn da trắng nõn có vẻ có chút tái nhợt, cũng phụ trợ cho đôi môi mỏng ửng đỏ càng thêm hồng nhuận.
“Sự tình không sai biệt lắm, cô xem còn có cái gì muốn bổ sung không?” Dịch Thần đột nhiên mở miệng hỏi.
“A?” Vẻ mặt Lê An An mờ mịt.
Dịch Thần kiên nhẫn hỏi lại một lần.
Lê An An nhìn thấy chân mày của anh hơi nhíu lại, vội vàng lắp bắp nói: “Đều đủ rồi, đều đã rất tốt rồi.”
“Cô không sao chứ?” Nếu là ở bên cạnh anh mà gặp chuyện không may, chị dâu còn không làm thịt mình.
Nghĩ như vậy, Dịch Thần càng thêm lo lắng nhìn Lê An An, thẳng đến khi thấy mặt cô đỏ bừng lên.
“Tôi, tôi không sao đâu, chỗ này sao lại nóng như vậy, nóng đến chết rồi.”
Ánh mắt Lê An An mơ hồ bất định, giơ tay nhỏ không ngừng quạt quạt, trong lòng lại ngầm kêu khổ.
Sao anh ấy lại vẫn còn nhìn mình, làm sao bây giờ, thật khó xử, nhưng anh ôn nhu như vậy, không được, muốn hôn mê.
Nóng?
Dịch Thần nhìn điều hòa 24 độ, nhiệt độ này còn có thể nóng?
Lòng đầy nghi hoặc, cũng sẽ không làm rõ, nếu cô ấy không có vấn đề gì, cũng không mắc mớ tới mình rồi.
“Một khi đã như vậy, cô đi báo với chị dâu đi.”
“A? A..., được, được.”
Lê An An ngu ngơ rời khỏi văn phòng, trong lòng còn đang ở lúc ở riêng với anh trong một khoảng thời gian ngắn.
Anh thật sự ôn nhu, không chỉ có đẹp trai, đến ngay cả ngón tay thon dài đánh bàn phím, đều là dễ nghe như thế, nhưng lại nghĩ đến chỉ có thể tiếp xúc với anh thời gian ngắn như vậy, cũng không biết anh có nhớ kỹ mình hay không...
Dịch Thần nhìn bóng lưng Lê An An rời đi, không biết vì sao trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Cô gái này ngay từ đầu đã cảm thấy không tệ, nhưng không biết vì sao, thời điểm ở chung một chỗ với mình vậy mà vẫn phân tâm, chẳng lẽ là mình không đủ đẹp trai?
Nghi ngờ sờ sờ mặt của mình, lại không biết từ chỗ nào lấy ra một cái gương, “Không có a, hôm nay vẫn soái khí như cũ.”
Thôi, không cần nghĩ, có lẽ là cô ấy bị chính soái khí của mình mê đảo!
Nhớ lại vừa rồi cô đỏ mặt, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
“Ầm”
“A!”
Lê An An còn chưa đi ra tới của công ty liền va phải một người.
“Hí, đau quá!” Lê An An nhăn mặt nghiêm mặt xoa xoa mông thong thả đứng lên, vừa muốn nói xin lỗi, nhìn thấy gương mặt không quen biết, càng thêm xấu hổ.
“Cái kia, anh không có sao chứ, thật xin lỗi, đều do tôi không nhìn đường.” Cô vội vã nâng người trên đất dậy.
Tiểu Vu dù sao cũng là đàn ông, da dày thịt béo, lại mang theo sứ mệnh, cho dù muốn tức giận cũng chỉ có thể bày ra một bộ tươi cười.
“Không có chuyện gì, cô có đau ở đâu không, không phải do cô, là tôi không thấy đường.”
“Không không không, là tôi không đúng...”
“Tiểu thư, không phải lỗi do cô...”
“Anh gọi ai là tiểu thư!” Cũng không biết sao, Lê An An trực tiếp tuôn ra một câu.
MD!
Lộ rồi!
Lê An An khẩn trương bịt miệng, nhìn người đối diện miệng mở to mắt nhỏ, nở nụ cười ha ha một phen, làm bộ vừa rồi toàn bộ không xảy ra gì cả.
Tiểu Vu ngây ngô cười nhìn cô, hoàn toàn vô pháp đem toàn bộ điều vừa rồi liên kết lại.
Là mình quá low rồi hả? Cho nên mới thấy ngạc nhiên như vậy?
Cứ như vậy, nghe tiếng đi tới Dịch Thần nhìn thấy tràng diện này, khóe mắt không có một chút phòng bị giật giật một phen.
Ai có thể nói cho anh biết, đây là cái tình huống gì?
Nghe đến động tĩnh phía sau Lê An An vội vàng thu hồi tươi cười trên mặt, quay đầu xấu hổ giải thích: “Tôi không cẩn thận đụng phải người.”
Dịch Thần: “...” Chỉ cần dùng ánh mắt mọi người cũng nhìn ra được.
Anh nhìn Tiểu Vu, khách khí hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?” Anh không nhớ rõ hôm nay sẽ có người tới công ty.
Tiểu Vu bị anh hỏi như vậy, ngây người một phen, sau đó nói: “Tôi, tôi đến tìm Mặc tiểu thư, xin hỏi cô ấy có ở đây không?”
Vừa dứt lời, hai người ở đối diện đều đã cổ quái đánh giá anh ta.
Anh ta vì sao muốn tới tìm Mặc Khuynh Thành?
Lê An An cảnh giác nhìn anh ta, quần áo bình thường, không có mang túi, mang cũng không thể bài trừ anh ta mang theo máy ghi âm không, tới cùng là phóng viên hay là người của cục cảnh sát?
“Anh vì sao muốn tìm Mặc Khuynh Thành?” Mặc kệ là thế nào, vẫn là hỏi trước một chút rồi nói tiếp.
“Tôi, tôi thật ra là người của cục cảnh sát, là muốn...”
“Anh không cần phải nói nữa.”
Lê An An trực tiếp cắt ngang lời nói của anh ta, hiện giờ cô vừa nghe đến hai chữ cục cảnh sát đã nghĩ đến chuyện sáng nay cô không thể đi cùng Mặc Khuynh Thành, ánh mắt càng thêm hung hăn theo dõi anh ta, giống như rõ ràng muốn ngốn sạch anh ta.
“Rầm.”
Tiểu Vu không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên có chút hối hận bản thân vì sao muốn chủ động xin đi giết giặc.
Dịch Thành không nghĩ tới cô có phản ứng lớn như vậy, cùng với bộ dạng trước mặt mình hoàn toàn không giống.
Lê An An giờ phút này trong lòng chỉ nghĩ đến người trước mặt này, trước không có bảo vệ tốt Khuynh Thành, dù thế nào cũng không thể khiến cho người khác quấy rầy cô ấy.
“Khuynh Thành không có ở đây, anh trở về đi, sau này cũng không cần đến nữa, chúng tôi sẽ không thỏa hiệp.” Nếu không tại vừa rồi mình va phải anh ta, bản thân tuyệt đối không ôn tồn như vậy.
Tiểu Vu không có mở miệng nói chuyện, trải qua sóng gió như vậy, anh ta biết trở về như vậy rất không cam lòng.
“Vị tiểu thư này, tôi biết Mặc tiểu thư ở công ty, nếu không dưới không có nhiều phóng viên như vậy, cô liền xem như tôi thành tâm như vậy, để cho tôi gặp mặt cô ấy đi.”
Năng lực phân tích không tệ, đáng tiếc nói nhiều cũng không có tác dụng!
“Nói không có chính là không có, anh đừng có vô nghĩa như vậy, còn có, ai là tiểu thư? Anh mới là tiểu thư!”
“Ha ha ha...”
Dịch Thần bị cô đột nhiên nói một câu như vậy biến thành cười lên tiếng, sau đó nhan chóng che miệng.
Tiểu Vu chấn kinh nhìn cô, không biết thế nào cho phải.
Bản thân thật sự không phải tới cãi nhau!
Anh ta ăn nói vụng về chỉ có thể đem hi vọng đặt lên trên người Dịch Thần.
“Khụ khụ, An An, anh ta cũng không có ý gì khác, nhưng mà, vị tiên sinh này, không phải chúng tôi không giúp, mà là các người làm quá phận, hiện tại làm cho toàn bộ vẫn chỉ là chút lòng thành, nếu là anh muốn để cho chúng tôi buông tha các người, tốt nhất hãy tìm ra đầu sỏ gây nên.”
“Các người cũng biết có đầu sỏ gây nên?” Tiểu Vu sợ hãi kêu lên, nếu biết vì sao vẫn còn đối phó bọn họ, không lẽ bọn họ không phải người bị hại?
Lê An An nhìn ra suy nghĩ trong lòng của anh ta, muốn cười nhạo một tiếng, “Biết thì thế nào, không biết thì thế nào, tôi chỉ biết là các người làm hại Khuynh Thành lãng phí thời gian, tổn hại thanh danh, các người biết những thứ này giá trị bao nhiêu tiền chứ!”
Tiểu Vu: “...”
Dịch Thần sớm đã có chuẩn bị yên lặng quay đầu cười, vốn tưởng Lê An An này không có gì thú vị, không nghĩ tới lại có một mặt như vậy.
“A, anh không biết cụ thể bao nhiêu tiền? Có cần tôi tính cho anh không?” Phải biết rằng bản thân nhìn thấy Khuynh Thành bình an trở về, liền nghĩ đến là tổn thất ít nhiều, ai, làm quản lý thật không dễ dàng.
Tiểu Vu đỏ mặt, chỉ có thể đỡ đầu nói: “Những thứ này chúng tôi khẳng định sẽ bồi thường.”
“Một khi đã như vậy, vậy anh nhanh hoạt động chân tay, tôi còn phải làm việc gấp.”
“Ai.”
Tiểu Vu ngăn Lê An An lại, anh ta không thể cứ như vậy mà rời đi, anh ta đúng là tới cứu với tương lai của chính mình!
“Anh muốn làm gì! Nghĩ muốn sỗ sàng có phải không!”