Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 57




Edit: windy

Lê An An vừa mới nói ra miệng, tầm mắt chêu chọc của Mặc Khuynh Thành  liền rơi trên thân thể cô.

Nhanh như vậy liền đi theo, sẽ dọa mấy mỹ nhân đấy!

Dịch Thần nhìn cô một cái, cũng không quá để ý, gật gật đầu tiện xoay người đi về công ty.

Lê An An chạy chậm theo sau, cũng không quản ánh mắt của những người khác.

Bản thân không dễ dàng gì nhìn trúng một người, tuyệt đối không thể bỏ qua! (Bé edit ship Lê An An với Mặc Giác cơ ^.^)

Hai người đi khỏi, Mặc Dận đạm mạc nói: “Tất cả mọi người giải tán đi.”

“Giải tán giải tán, chúng ta đi xử lý chuyện hôm nay.”

“Đúng đúng đúng, không thể đứng ở chỗ này chờ bọn họ ra được, tuy không biết người đứng phía sau là ai, nhưng mà không có cục cảnh sát nào ở chỗ này cả.”

“Nói không sau, chị dâu bị oan ức lớn như vậy, dù thế nào cũng phải đòi lại.”

“Chúng ta phát thông cáo trước, sau đó...”

Mọi người đi xa dần, Mặc Dận nói: “Cục cưng, chúng ta cũng đi vào thôi.”

“Được.”

Ở biệt thự nào đó của Đế Đô.

Một người đàn ông mặc áo trắng nhàn nhã ngồi ở trên ghế sofa, ngón tay trắng nõn thon dài đặt ở trên bàn gõ gõ.

“Cạch, cạch cạch.”

“Thật là có ý tứ...”

Anh ta nhìn chim bồ câu trắng bay lượn ở ngoài cửa sổ, môi mỏng phấn nộn truyền ra thanh âm như thanh tuyền, chỉ là đôi mắt có chút thâm thúy, lại để lộ ra cảm xúc giờ phút này.

Anh ta vốn chỉ vì quá nhàm chán, lại thấy người nào đó ở nhà mỗi ngày tính kế Mặc Khuynh Thành, tò mò mới chọn cách thôi miên với Tang Nhất Cầm vô dụng , chỉ là hiệu quả lại cực kì tốt.

Anh ta thu hồi tay lại, ngón tay tùy ý bấm bấm vài cái, trên màn hình hiện lên một bóng dáng, nếu là Mặc Khuynh Thành nhìn thấy mà nói, nhất định sẽ kinh hô, đây rõ ràng là ảnh chụp cô dẫm Mục Diệu xuống đất!

Người kia giơ ngón tay, đôi mắt tràn ngập kinh diễm chi sắc.

Không hổ là đối tượng cô ấy ghen tị, gương mặt này, mặc kệ là ai nhìn thấy, đều sẽ sản sinh ra hảo cảm, nhưng anh ta càng thích cái dạng này, tà dữ dằn lãnh khốc, khóe miệng mang theo nụ cười rét lạnh, chỉ cần  ra tay liền không hạ thủ lưu tình, người như vậy, càng thêm hấp dẫn ánh mắt của mình. Nhưng mà nghĩ lại, anh ta lại thở dài.

“Đáng tiếc đáng tiếc, nếu cô không phải là đối thủ của cô ấy, có lẽ tôi còn có thể đem cô tới tay, hảo hảo ngoạn chơi một phen.” Anh ta khinh khẽ lắc đầu, khó có được xuất hiện người mình cảm thấy hứng thú, đáng tiếc cũng không thể giữ lại cô ta ở bên người.

Anh ta giờ phút này, hoàn toàn không có nghĩ tới vấn đề Mặc Khuynh Thành nguyện ý hay không, nhưng đối với anh ta mà nói thì không là vấn đề, không vừa ý? Trực tiếp thôi miên liền xong, chỉ đáng tiếc thôi miên xong biểu tình khuôn mặt sẽ không còn phong phú nữa.

Ngón tay anh ta vẫn như cũ dừng lại tại trên màn hình, không ngừng xoa xoa khuôn mặt gợi lên hứng thú của mình, sau cùng giống như nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh, đứng dậy đi đến máy tính ở bên cạnh, soạn vài chữ.

“Tách tách...”

Máy đánh chữ di chuyển, chỉ chốc lát sau, anh ta vui vẻ cầm lấy một xấp giấy, theo thứ tự dán lên trên tấm dán trên tường.

Sau lại lui về mấy bước, nhìn tác phẩm của chính mình, hài lòng gật gật đầu.

“Không tệ, những thứ này đủ cho mình chơi một khoảng thời gian rồi.” Tuy còn có chút tiếc nuối, nhưng ít ra cũng không nhàm chán lắm.

Lấy ra từ trong ngăn kéo mấy cái phi tiêu, di chuyển cái ghế dựa đặt ở trang giấy đối diện, tao nhã ngồi xuống, nhắm một mắt lại, cẩn thận đánh giá một phen, sau cùng xác định mục  tiêu.

“Hưu.”

“Trúng giữa hồng tâm.” Anh ta không có một chút ngoài ý muốn, chỉ là nhìn đầu người bị phi tiêu ngăn trở, cảm thấy có chút chướng mắt, đứng dậy nhổ ra, ngón tay đặt ở mặt trên sờ xuống, chân mày hơi nhíu, nỉ non: “Nếu như cô không có mặt, có phải vẫn hung hãn như vậy không?”

Trong không khí không có người trả lời câu hỏi của anh ta, gió thổi vào bức màn, cũng thổi bay những bức ảnh trên tường.

Anh ta nhìn thấy tình huống như vậy, buông mi mắt xuống, khinh cười rộ lên.

Xem ra ý nghĩ của mình không có được đồng ý rồi, thôi, vẫn là giữ khuôn mặt của cô lại đi, ít nhất ánh mắt đạt được thỏa mãn rồi.

Cầm lấy tấm ảnh chụp kia vò nát, tùy ý ném vào thùng rác, nghiêng đầu nhớ lại cái gì đó.

“Đinh linh linh.”

Thình lình phát ra tiếng chuông ngắt suy nghĩ của anh, không vui nhìn xuống màn hình điện thoại, bấm nghe.

“Alo.” Chỉ có một tiếng, lại dư âm lượn lờ, xâm nhập lòng người.

Người ở đối diện ngớ ra một phen, sau đó ảo não nói: “Anh có thể không cần dùng âm thanh mê người như vậy nói chuyện với tôi không, tôi không phải mục tiêu của anh đâu.”

“Ha ha ha...”

Anh ta nở nụ cười trầm thấp, người khác nghe được nổi cả da gà.

“Được rồi, anh không cần nở nụ cười! Tôi có việc muốn hỏi anh.”

Anh ta ngừng tiếng cười lại, trong lòng rõ ràng cô ta muốn hỏi điều gì.

“Cô là muốn hỏi chuyện buổi sáng hôm nay?”

“Quả nhiên là anh làm, không phải tôi đã nói là anh không cần nhúng tay rồi à?”

Anh nghe thế loại lời nói giống như mệnh lệnh, dâng lên một chút không vui, độ cong khóe miệng cũng bớt đi.

“Tôi ngược lại là không biết, khi nào thì thành thuộc hạ của cô rồi?”

Người ở đầu đối diện giọng điệu bớt đi rất nhiều.

“Thực xin lỗi, tôi nói chuyện xung quá, nhưng mà anh nên biết, Mặc Khuynh Thành này rất quan trọng với tôi.” Anh ta không nên tùy tiện nhúng tay phá hoại kế hoạch của chính mình!

Ngồi ở trên ghế, tùy ý bắt chéo chân, khóe miệng mặc dù treo nụ cười, nhưng đôi mắt thâm sâu, nhìn không ra suy nghĩ của anh ta.

“Thật là do tôi không đúng, nên là phải nói với cô trước một tiếng, nhưng mà hiện tại cũng không muộn, Mặc Khuynh Thành, hiện tại là con mồi của tôi.”

“Họ Nhan kia, anh có ý gì, đừng tưởng rằng anh là người của cha tôi, là anh có thể...”

“Tút tút tút...”

Anh ta trực tiếp cúp điện thoại, trong mắt hiện lên quét xuống châm chọc.

Người của cha cô ta? A, người kia chính là giới thiệu mình như vậy? Nhưng ,à cũng được, mình với ông ta, chỉ có lợi ích.

Tâm tình bị phá hư khiến cho anh có chút phiền toái, chỉ là trường kì tu dưỡng để cho anh ta không có táo bạo phá đồ rồi.

Nhưng mà cuộc gọi điện thoại này, khiến cho suy nghĩ của anh ta hoàn toàn thay đổi, ngay từ đầu bản thân chỉ là không muốn cùng cô ta cướp người, hiện tại xem ra, bản thân cũng không cần cố kị suy nghĩ của mấy người này nữa rồi.

Nghĩ như vậy, tâm tình anh ta nháy mắt liền tốt hơn chút, lại cầm lấy điện thoại di động, lật đến tấm hình vừa rồi, thật sự bắt đầu thưởng thức.

Nói đến Tô Nhạc Thiên, sau khi mọi người giải tán, cậu vụng trộm đi tới cửa thang lầu, gọi điện thoại.

“Cassiel, làm sao vậy?”

“Cha, Thiếu chủ đã đồng ý theo con trở về.”

“Ừ. Làm tốt lắm, xác định khi nào thì trở về không?”

“Không có, gần đây ở đây xảy ra rất nhiều chuyện, khả năng trong khoảng thời gian ngắn đi không được.”

Lời này nói ra, cha của Tô Nhạc Thiên Abigail trực tiếp giận dữ mắng mỏ.

“Làm sao có thể trong thời gian ngắn không đi được, không phải ta đã nói với con rồi sao, hiện trong gia tộc cạnh tranh rất lợi hại, nếu là trễ một ngày nguy cơ liền lớn hơn nữa, Cassiel, con tới cùng có rõ ràng tính nghiêm trọng của hậu quả hay không!”

Tô Nhạc Thiên có thể không biết ông ấy vì sai lại tức giận, nhưng trong tiềm thức, cậu ta không nghĩ muốn sự tình bên này còn không có xử lý tốt liền rời đi, phải biết rằng, lần này rời đi, thật sự không biết khi nào có thể trở lại.

“Cha, con biết tình huống gia tộc thật không tốt, nhưng mà tình huống nơi này cũng rất tệ, Thiếu chủ rất không dễ dàng đáp ứng con, nếu là tiếp tục bức bách mà nói, bảo đảm không cho phép anh ấy đổi ý.”

“Đổi ý liền để ta sử dụng thủ đoạn! Cassiel, thành đại sứ giả, nên là không câu nệ tiểu tiết, cũng chỉ là một người phụ nữ, sau khi cùng Thiếu chủ trở về, muốn kiểu phụ nữ nào chả có!”

Nhưng mà tất cả phụ nữ đều không phải Mặc Khuynh Thành!

Tô Nhạc Thiên muốn nói ra miệng, nhưng là rõ ràng, những lời này tuyệt đối không thể để cho cha biết được, nếu không thì ông ấy nhất định sẽ sau một giây sẽ khiến cho mình trực tiếp diệt trừ Mặc Khuynh Thành.

Nhất Gia Chi Chủ tương lai, không thể có bất cứ nhược điểm gì!

“Biết rồi, cha.” Không phải vận bất đắc dĩ, cậu sẽ không làm ra chuyện như vậy.

“Cassiel, ta biết trong lòng con không đồng ý ta làm như vậy, nhưng chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy, không thể bởi vì chút việc nhỏ này, liền biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Abigail hiểu rõ Tô Nhạc Thiên, trong lòng ông ta rõ ràng là ngoài miệng đáp ứng, không có nghĩa là trong lòng đồng ý, xem ra vẫn phải phái người qua...

“Cha, con hiểu.”

Cúp điện thoại, Tô Nhạc Thiên thật lâu dừng ở màn hình điện thoại tối đen, xoắn xuýt vạn phần.

“Nhạc Thiên, cậu ở trong này làm gì?”

Sau lưng, tiếng của Tống Tiểu Bảo vang lên.

Nguy rồi!

Tô Nhạc Thiên cố giả bộ bình tĩnh quay đầu, cười nhìn về phía cậu ấy.

Vẻ mặt Tống Tiểu Bảo nghi hoặc, cẩn thận đánh giá một phen, giống như không có gì khác với ngày thường, vừa ý phía dưới càng lúc càng mãnh liệt cảm giác là có chuyện gì đó xảy ra?

“Mình gọi điện về nhà.” Cậu quơ quơ điện thoại di động.

“Như vậy sao.” Tuy bày tỏ rõ ràng, nhưng nghi hoặc không chút nào giảm.

Tô Nhạc Thiên cảm thấy được nói nhiều sai nhiều, nói: “Được rồi, mình vào đây, cùng nhau?”

“Ừ.”

Tống Tiểu Bảo chậm một bước đi ở phía sau Tô Nhạc Thiên, nhìn bóng lưng của cậu, nhớ lại trong khoảng thời gian này có chỗ kì quái, giống như tùy ý hỏi: “Nhạc Thiên, có phải cậu sắp phải về nhà rồi hả?”

“Không, sao cậu lại hỏi như vậy?” Chẳng lẽ cậu ấy phát hiện ra cái gì rồi hả?

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến cậu tới đây cũng lâu rồi, cũng không biết sao giờ sẽ trở về.”

Tô Nhạc Thiên nở nụ cười, sơ lược nói: “Cha mẹ mình cũng bận bịu, trở về cũng không gặp được mặt nhau.”

“Hóa ra là như vậy...”

Tống Tiểu Bảo nghĩ một lát, đột nhiên nói ra một câu, không biết là tự nói với mình hay là nói với Tô Nhạc Thiên ở phía trước.

“Cậu nói, tình bạn bốn người chúng ta có thể thiên trường địa cửu cả đời hay không?”

Tô Nhạc Thiên dừng bước lại, thân thể có chút cứng ngắc xoay người.

“Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?”

“Chỉ là tùy tiện hỏi hỏi thôi.”

“Chuyện tương lai người nào biết được, có lẽ về sau mình trở về đi.” Tô Nhạc Thiên nửa đùa nói xong.

“Cũng đúng.”

Tống Tiểu Bảo thì thầm một câu, cũng không mở miệng nữa.

Weibo.

Công ty Mặc Ấn: Sáng nay trường học xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ vì người chết có chút mâu thuẫn với công tử, liền dẫn đến cảnh sát cứng mềm đều phải mang công tử tới cục cảnh sát, còn muốn đem gánh tội phạm giữ lại, may mà công tử túc trí đa mưu mới từ bên trong đi ra được, nhưng toàn bộ chuyện phát sinh làm cho chúng tôi vô cùng tức giận, dứt bỏ thân phận, công tử chỉ là một sinh viên chưa trưởng thành, mà cục cảnh sát lại có hành vi không phân biệt tốt xấu, chúng tôi mong trình tự dùng luật @Cục cảnh sát tử phong.

Mẩu tin tức này mới tuyên bố, cũng dẫn tới một trận tăng vọt.

[Tình huống gì vậy? Vì sao các người đều phải bắt nạt công tử!]

[Quá sợ hãi rồi, cảnh sát hiện tại đều đã biến thành sói đội lốt cừu sao?]

[Tuy tôi cho tới bây giờ đều không tin cảnh sát, nhưng mà trắng trợn như thế này là bắt nạt công tử của chúng ta không là ai đi!]

[Tố cáo họ! Tố cáo họ! Ai kêu bọn họ bắt nạt công tử!]

[Công tử thật đáng thương, vì sao luôn có phiền toái tìm tới công tử, đợi ngày nào đó tôi đi tới chùa cầu bùa bình an.]

[Lầu trên nói rất đúng, công tử thật là rất hấp dẫn phiền toái, thật khổ.]

[Lại cũng không tin tưởng chú cảnh sát nữa, xã hội này chỉ có thể dựa vào chính mình.]

Còn có người chạy đến bên cục cảnh sát tử phong nhắn lại phía dưới.

[Các người tới cùng có thể làm cảnh sát hay không, không thể làm thì đừng vũ nhục lên bộ quần áo kia!]

[Quá thất vọng rồi, cầm tiền bạc của nhân dân, cũng không phải để làm chuyện này.]

[Đều là cảnh sát, tôi cảm thấy nhục nhã!]

[Trên đời không phải không có cảnh sát tốt, chỉ là nhiều cặn bã quá!]

[Lưới trời tuy thưa có lọt, tôi cũng không tin các người còn có thể tiếp tục hung hãn!]

[Hôm nay tôi cũng ở hiện trường, chuyện đã xảy ra tôi đều thấy rõ ràng, bạn học Z là có mâu thuẫn với công tử, nhưng cái chết của cô ta không có một xu quan hệ nào với công tử, các người thế nào sao lại có thể đổ tội oan uổng cho người khác được!]

[Lầu trên rất muốn biết toàn bộ chuyện tình, có thể nói rõ ràng chút hay không?]

[Chuyện ở cục cảnh sát tôi không rõ cho lắm, tôi chỉ biết là sáng sớm hôm nay cả trường đã bị đánh thức, phát hiện bạn học Z đứng ở trên sân thượng, bộ dạng như người mất hồn, mọi người không biết đâu, cô ta mấy ngày hôm trước còn ở bệnh viện tâm thần, người như vậy tự sát không phải cực kì bình thường, nhưng cô ta lại  muốn trước khi chết để cho công tử tự mình thấy cô ta, không chỉ có như vậy, vẫn còn muốn nói chuyện riêng, mọi người nói có phải hơi quá đáng không!]

[Hơi quá đáng! Đây rõ ràng là không có chút quan hệ nào với công tử cả!]

[Không chỉ như vậy, công tử của chúng ta thông minh còn ghi âm lại, dưới loại tình huống như này, cho dù điều tra cũng sẽ làm tại trường học, nhưng mấy người cảnh sát này sống chết không đồng ý.]

[Về sau thế nào?]

[Về sau công tử không muốn khó xử mấy người này, liền đi theo.]

...

Trên mạng bình luận một tầng lại một tầng vạch trần ra, đương nhiên ở giữa đã bỏ qua không thiếu bình luận, nhưng fan mạnh mẽ nối liền không dứt, sau cùng dẫn đến cục cảnh sát không thể không tắt phần bình luận của Weibo lại.