Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 54: Giúp đỡ điều tra




Edit: windy

Tiếp theo, trái ngược với yên tĩnh chính là tiếng xôn xao vang dội.

“A! Chết người!”

Một tiếng kêu sợ hãi, kinh tỉnh tất cả mọi người bởi vì chuyện thình lình này xảy ra trở nên ngu ngơ đứng tại chỗ.

Chết người?

Mặc Khuynh Thành vốn suy đoán trong dự kiến cùng với quyết đoán, lại đột nhiên mất đi hiệu lực.

“Máu!”

“Tại sao có thể như vậy, không phải Mặc Khuynh Thành lên rồi sao?”

“Lên rồi cũng không thể chứng minh có thể thuyết phục được Tang Nhất Cầm.”

“Theo lời của cậu, vừa rồi không thấy được Tang Nhất Cầm có lui về sao, sao lại đột nhiên nhảy xuống rồi!”

“Các người mau ngậm miệng lại đi, nhìn thấy cảnh tượng như này vẫn có tâm tình nói chuyện, tâm lý thật mạnh mẽ.”

...

“Khuynh Thành, không xong, Tang Nhất Cầm đã chết!” Lê An An cùng Hứa Tịnh vội vàng chạy đến.

Mặc Khuynh Thành cau mày, cô từ từ đi tới chỗ Tang Nhất Cầm nhảy xuống.

“Khuynh Thành, đừng đi qua đó.” Lê An An giữ chặt lấy tay cô, ngăn cản bước chân của cô.

Sắc mặt Hứa Tịnh có chút trắng bệch, nhưng cô ấy vẫn mạnh mẽ khuyên nhủ: “Công tử, cảnh tượng đó vẫn không nên nhìn.” Vừa rồi chỉ liếc mắt một cái, bản thân cô liền thấy choáng váng, trời đất mù mịt.

Mặc Khuynh Thành bình tĩnh, quay đầu hỏi: “Dưới lầu không có chuẩn bị đệm lót sao?” Tuy cô kéo dài thời gian không lâu, có lẽ lúc mình lên đến lúc Tang Nhất Cầm nhảy lầu, giữa lúc đó phải chuẩn bị đầy đủ xong hết rồi chứ.

Lê An An mấp máy miệng, do dự hồi lâu, nói: “Chỗ Tang Nhất Cầm nhảy xuống vừa lúc ra ngoài phạm vi đệm lót.”

“Làm sao có thể, chẳng lẽ những người đó chỉ căng ở chỗ Tang Nhất Cầm đứng ở trước đó?”

Tuy rất khó tiếp thu, nhưng Lê An An vẫn là gian nan gật gật đầu.

Bọn họ không biết thời gian dài như thế vì sao cảnh sát chỉ căn nhỏ như vậy, nhưng mà cho dù nói thế nào, sự tình cũng đã xảy ra, hiện tại quan trọng nhất vẫn là giải quyết thế nào.

“Khuynh Thành, hiện ở phía dưới có một đống cảnh sát, mình nghĩ bọn họ sẽ lên đây, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Mặc Khuynh Thành bình tĩnh nhớ lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra sáng nay, từ đột nhiên bị gọi lên, sau đó nơi này người đến vây quanh đến không đếm được, sau đó lại một mình nói chuyện với Tang Nhất Cầm, sau đó đến...

Đúng rồi!

“Khuynh Thành, cậu nhanh tìm giáo sư đi, Hứa Tịnh, cậu cũng cần phải theo sát bên cạnh, nếu người khống chế Tang Nhất Cầm có thể tại lúc chúng ta đi lên về sau nhận ra là mình, có thể khẳng định, người này nhất định ở một chỗ không xa!”

“Đúng! Giờ mình liền đi nói với giáo sư.”

“Mình cũng muốn đi theo.”

Hai người nhanh chóng xoay người, lại phát hiện có một vị giáo sư mang theo một đám cảnh sát lên đây.

“Ai là Mặc Khuynh Thành?” Người đứng đầu hàng cảnh sát trầm giọng hỏi.

Mặc Khuynh Thành đi về phía trước một bước, “Tôi đây, xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Mặc Khuynh Thành, cô là người khả nghi vướng tới vụ án tự sát, chúng tôi muốn dẫn cô trở về điều tra một chút.”  (bé edit: Khuynh Thành tới đồn cảnh sát hợp tác điều tra lần thứ 2 rồi, không biết có giống như vụ của Văn Tư Tư không nhỉ????)

“Được, không thành vấn đề.” Cũng chỉ là điều tra, vừa lúc cô cũng có mấy vấn đề muốn hỏi mấy vị cảnh sát này.

“Vậy đi thôi.”

Vị cảnh sát đứng đầu nghiêng người chờ Mặc Khuynh Thành đi trước.

Lúc này, một người hỏi: “Đội trưởng, chẳng lẽ không cần còng tay lại?”

Lê An An vốn một bụng hỏa, nghe nói như thế, trực tiếp quát: “Chú cảnh sát này thật là hay, đã nói là điều tra, hung thủ giết người mới bị còng tay, xem ra hiệu suất phá án cục cảnh sát này tuyệt đối rất cao.”

Lời nói rét lạnh, khiến cho vị cảnh sát kia nháy mắt liền đỏ mắt lên, anh ta không để ý có người ngăn cản, trực tiếp lớn tiếng quát: “Nói xấu! Tôi muốn tố cáo cô tội nói xấu!”

Lê An An hai tay ôm ngực, trào phúng nhìn anh ta, “Được thôi, chúng tôi chờ thư luật sư của chú, nếu là chú không cáo, chính là hèn nhát!”

“Tôi!”

“Đủ rồi!”

Vị cảnh sát được gọi là đội trưởng mặt âm trầm, trợn mắt nhìn, tên hỗn đản này, cậu ta muốn để cho mọi người biết bọn họ trực tiếp coi Mặc Khuynh Thành là hung thủ giết người bắt lại sao!

Ông ta răn dạy: “Cậu còn biết tôi là đội trưởng hả, tôi đã nói là điều tra rồi, tất cả mọi người ở đây có thể chứng minh người chết ban đầu đều liền có ý nghĩ kích thích muốn nhảy xuống, chúng ta mang Mặc Khuynh Thành đi, cũng chỉ là để cho cô ấy hợp tác điều tra thôi, cậu như vậy chính là trực tiếp nói người có hiềm nghi gánh tội, là đem huy hiệu cảnh sát trên người cậu làm trò đùa hả!”

Lông mi Mặc Khuynh Thành khẽ chớp, ý của ông ấy là bản thân mình vẫn có hiềm nghi? Xem ra chuyến tới cục cảnh sát này con đường phía trước không rõ rồi.

Người kia mặt càng đỏ thêm, có chút cà lăm nói: “Xin lỗi đội trưởng, tôi biết sai rồi, là tôi quá sốt ruột rồi.”

Đội trưởng thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mà người này vẫn biết tốt xấu, nếu không mà tiếp tục nói hết, toàn bộ mọi người sẽ gán trên người bọn họ dòng “Tùy ý định tội”, đến lúc đó cả Đế Đô sẽ không có nơi cho bọn họ đặt chân.

Ông ta quay đầu nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, mang theo chút có lỗi, “Thật sự là thực xin lỗi, còn chưa đưa cô tới cục cảnh sát liền gặp phải tình huống như vậy, nhưng mà tôi đảm bảo, loại tình huống này sẽ không xuất hiện nữa.”

Mặc Khuynh Thành còn chưa có mở miệng, Lê An An đã bắt đầu sẵng giọng: “nếu như thực thế này thì tốt rồi, nhưng mà Khuynh Thành, mình cảm thấy được chúng ta vẫn không cần đi đến cục cảnh sát đâu, điều tra có thể điều tra tại đây, cậu nói có phải hay không?”

Cô phối hợp gật gật đầu, nói vậy Lê An An cũng nhìn ra mấy người cảnh sát này người đến không có ý tốt, tuy cô không sợ phiền toái, nhưng là không thích tùy thời tùy chỗ bị phiền toái.

“Cảnh sát, bạn của tôi nói rất đúng, vốn là không có gì để điều tra, nếu là ngài muốn biết tôi với Tang Nhất Cầm đã nói những gì khi đó, tôi nghĩ cái này có thể giúp được ông.” Nói xong, cô lấy điện thoại trong túi ra ấn xuống một cái.

Đội trưởng kia vẫn muốn mở miệng khuyên bảo, có thể thấy được động tác của Mặc Khuynh Thành, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, chẳng lẽ cô đã ghi âm lại?

Quả nhiên, trong di động phát ra một tràng âm thanh, bên trong đúng là nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của Mặc Khuynh Thành và Tang Nhất Cầm.

Ông ta không thể tin được, Mặc Khuynh Thành vậy mà dưới tình huống như vậy còn có thể nghĩ tới việc ghi âm!

Lê An An nghe thấy âm thanh ở bên trong, lại là vừa chấn kinh vừa vui sướng nói: “Khuynh Thành, thật là có của cậu, vậy mà nghĩ đến việc ghi âm!” Sau đó, cô ấy dừng lại một phen, nhìn về phía mấy vị cảnh sát kia, châm biếm nói: “Thế nào, hiện tại không cần tới cục cảnh sát để điều tra nữa rồi?”

Khóe miệng đội trưởng giật giật, sắc mặt biến hóa vài cái, tình huống như vậy, ông ta vẫn thật không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Cái kia, Mặc Khuynh Thành, loại ghi âm điện thoại này là không làm thành chứng cớ được, tôi cảm thấy cô vẫn nên theo chúng tôi tới cục một chút thì hơn.” Ông ta không nói gì, trái lại là một vị cảnh sát ở phía sau mở miệng giúp ông ta giải quyết vấn đề xấu hổ này.

“Đúng vậy, dù sai cũng không mất bao nhiêu thời gian, rất nhanh có thể kết thúc, hi vọng cô có thể hiểu cho.”

Mặc Khuynh Thành nhìn vị đội trưởng này một bộ có khổ khó nói, trong lòng hừ lạnh, mấy người diễn ngay trước người đã từng diễn qua rồi, lại còn thể hiện thành như vậy, cô thật không hiểu là ông ta có bản lĩnh hay là không có đầu óc nữa.

“Này, điều luật nói ghi âm không tính là chứng cớ, huống hồ dù có tính hay không, cũng không ảnh hưởng tới khả năng phán đoán của mấy người, huống hồ chỉ là điều tra mà thôi, trừ phi bụng dạ các người khó lường!”

Lê An An không chút do dự vạch trần gương mặt giả dối bên ngoài của bọn họ, khiến cho bọn họ ngược lại không biết phản kích thế nào.

Vị giáo sư dẫn bọn họ lên nhìn thấy cục diện giằng co không ngừng, liền đứng ra làm người giảng hòa.

“Nếu không như này, chúng ta đều lùi lại một bước, vào phòng làm việc tôi để hiểu rõ tình huống thì thế nào, huống hồ, đồng chí cảnh sát này, Mặc đồng học dù thế nào cũng là người của công chúng, nếu thực là đi cùng các vị tới cục cảnh sát, đối với em ấy với trường học ảnh hưởng cũng không tốt.”

Đội trưởng cau mày, nếu mà là bình thường, ông ta nhất định sẽ đáp ứng, nhưng nghĩ tới trước khi đi có nhận được một cuộc gọi, do dự trong lòng ông ta lại kiên định lại.

“Thực xin lỗi, tôi cũng không có biện pháp, điều lệ của cục không phải chúng tôi có thể làm trái được, nhưng mà tôi cũng biết rõ các vị có chỗ khó xử, nếu không như vậy, chúng tôi đem xe cảnh sát đến một chỗ kín đáo, sau đó chúng ta từ cửa sau ra ngoài, các vị thấy thế nào?”

“Ông thúi lắm!”

Đội trưởng vốn là mặt có chút khó xử, lập tức đen lại, giống như vị vẩy mực, hai mắt sắc bén của ông ta nhìn thẳng Lê An An, khiến cho cô không khỏi cảm thấy một luồng gió lạnh cuốn sạch thân hình cô.

Mặc Khuynh Thành đi về phía trước một bước, trực tiếp ngăn cản ánh mắt của đội trưởng với Lê An An.

“Chú cảnh sát, xem ra ý của chú là nhất định phải đưa tôi về cục cảnh sát, nếu nói như vậy, tôi muốn thầy giáo cùng bạn bè tôi đi cùng.”

Đội trưởng không nghĩ tới điều kiện thỏa hiệp cô đề cập tới thực ra là cái này, mặt lộ vẻ khó xử, “Chỉ có thể mang hai người.” Nếu nhiều thêm đến lúc đó nghĩ muốn khống chế liền khó khăn.

Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, đem Hứa Tịnh kéo đến cạnh mình, sau đó nói với vị giáo sư duy nhất ở đây: “Thầy, không biết thầy có nguyện ý cùng em tới cục cảnh sát một chuyến hay không?”

Giáo sư cười hô hô, “Đương nhiên có thể, vừa lúc tôi cũng có thể hiểu rõ tình hình, thời điểm trở về có thể nói với hiệu trưởng rõ ràng.”

Lê An An có chút không vừa ý nói: “Khuynh Thành, mình cũng muốn đi cùng cậu.” Mấu chốt nhất mà nói cô cũng không nói gì, cô sợ mấy người cảnh sát này sử dụng ám chiêu, đến lúc đó mình có thể giúp được.

Cô lắc lắc đầu, có chút không rõ ý tứ nói: “Không cần, Hứa Tịnh theo mình là được, trong công ty vẫn còn một số việc cần cậu xử lý, không thể trì hoãn được.”

Lê An An mắt sáng lên, vừa định cười một tiếng, lại nghĩ đến tình hình bây giờ, chỉ có thể che lại, quyệt miệng nói: “Vậy được rồi, mình sẽ mau chóng xử lý cho xong.”

Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, hướng về phía đội trưởng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Cùng những người này nhao nhao đi xuống, Lê An An mới thần tốc chạy đi, cô muốn khẩn trương hoàn thành chuyện công đạo của Mặc Khuynh Thành.

Như lời nói của đội trưởng kia, bọn họ thật sự không có gặp phải một người phóng viên nào, sau khi ngồi lên xe cảnh sát xong, Mặc Khuynh Thành cũng không có khẩn trương, lôi kéo giáo sư kia tán gẫu.

“Thầy, hôm nay thật sự phiền toái cho thầy rồi, còn bắt thầy phải theo em một chuyến.”

Giáo sư ngồi bên cạnh cô không sao cả nói: “Bạn học Mặc, đừng khách khí, bỏ qua một bên không nói khác, cho dù em không bảo tôi đi, tôi cũng sẽ đi theo, nếu không thì phía bên hiệu trưởng tôi cũng không giải thích hết được.”

Mặc Khuynh Thành biết ý tứ của ông ấy, nhưng mà cô vẫn nói: “Thầy, mặc kệ thế nào, thầy có thể đi cùng với em, em liền không khẩn trương nữa.”

Tạ Tịch là vị giáo sư kia, thật cao hứng khi cô có thể nói như vậy, “Bạn học Mặc, em cũng đừng nói vậy, em đúng là người trải qua nhiều chuyện rồi, muốn nói khẩn trương, tôi mới có chút khẩn trương đó.”

“Thầy, người vậy mà cũng nói khẩn trương, nhưng mà em tin tưởng, chỉ cần đi theo công tử, toàn bộ đều sẽ không có chuyện gì.” Hứa Tịnh cũng bắt đầu nói chuyện.

Tạ Tịch buồn cười nhìn cô ấy, có chút không tin lời cô nói, nhưng là không nói ra, dù sao thanh niên hiện tại thích khoa trương, nhưng ông không biết, chuyện xảy ra ở cục cảnh sát ông liền không khống chế được, thực sự chính là một mình Mặc Khuynh Thành giải quyết tất cả, đến lúc đó, ông mới không thế không cảm thán, anh hùng xuất thiếu niên nha.

Về sau bọn họ hàn huyên rất nhiều, cũng trước lúc tới cục cảnh sát, bọn họ mới biết tên của vị giáo sư này là Tạ Tịch.

Đi vào cục cảnh sát, Tạ Tịch cùng Hứa Tịnh rất nhanh liền bị hai người cảnh sát ngăn cách khoảng cách với Mặc Khuynh Thành.

“Các người làm gì vậy!” Hứa Tịnh vẫn luôn cảnh giác nhìn đột nhiên xuất hiện hai người cảnh sát giữa cô và Mặc Khuynh Thành.

“Bạn học, cô không cần sợ hãi, chúng tôi chỉ đưa vị bạn học này đi điều tra mà thôi.”

Ông ta biểu hiện hết khả năng khả ái dễ gần, đáng tiếc, Hứa Tịnh hoàn toàn không tin.

“Điều tra có cần biến thành thẩm vấn phạm nhân như vậy không? Tôi nói cho ông biết, tuy tuổi tác tôi không lớn, nhưng về pháp luật tôi đều biết rất rõ ràng!”

Tạ Tịch hơi nhíu mày, ông cũng không nghĩ vừa tới cục cảnh sát, liền xảy ra tình huống như vậy.

“Đồng chí cảnh sát này, cậu như vậy có phải quá mức hay không?”

“Ông là ai?” Người cảnh sát bên cảnh vội vàng nói.

Tạ Tịch mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn dằn lại tính tình nói: “Tôi là giáo sư của Đại học Đế Đô, đặc biệt đi cùng bạn học Mặc tới đây phối hợp điều tra.” Ông đặc biệt nhấn mạnh hai chữ phối hợp.

“Nếu là cùng Mặc Khuynh Thành tới, liền đến bên cạnh ngồi chờ, đừng cản trở chúng tôi làm việc!”

“Thái độ của ông đây là cái gì! Thầy, chúng ta vẫn là đi thôi!” Hứa Tịnh chen lách qua cảnh sát, làm bộ lôi kéo Mặc Khuynh Thành cùng Tạ Tịch ra ngoài.

“Đây là có chuyện gì?” Đội trưởng Nhiếp Duệ xuống xe xong đi tới hỏi.

“Đồng chí cảnh sát, tôi cũng muốn hỏi một chút sao lại thế này, chúng tôi có lòng tốt cùng các người hợp tác điều tra, kết quả hai người này giống như nhìn thấy tội phạm, đi đến liền khống chế bạn học Mặc, trước ông còn nói tình huống này sẽ không xảy ra nữa, hiện tại xem ra, lời của bạn học Lê đúng là không sai!”