Edit: windy
Sáng sớm, ánh mặt trời trong sáng, từ trong cửa sổ lộ ra hai người đang ôm nhau ngủ trên giường, tự dưng khiến cho người ta cảm thấy được vừa xinh đẹp lại vừa yên bình.
Nhưng mà sẽ luôn có gì đó không hiểu phong tình, liền đột nhiên xuất hiện tiếng chuông báo.
Mặc Khuynh Thành mắt còn chưa mở, cảm giác đụng phải điện thoại rồi liền tắt đi, liền tính toán tiếp tục đi ngủ tiếp.
Nhưng mà điện thoại lại thích đối nghịch với cô, lại vang lên tiếp.
Lại tắt, lại gọi.
Mãi đến ba lần sau, thật sự bị làm phiền đến mức Mặc Khuynh Thành phải nghe điện thoại, điện thoại liền bị người đàn ông ở bên cạnh nghe trước.
Người đàn ông vừa động thân, Mặc Khuynh Thành không thể không cứng ngắc một phen, nháy mắt liền tỉnh táo. Cô mở mắt ra, quả nhiên thấy Mặc Dận.
Cô cười cười, nghe Mặc Dận mở to loa cùng nghe người đầu bên kia nói.
Gọi điện tới là Lê An An, thấy điện thoại được thông qua, cô ấy liền ầm ầm ĩ ĩ bên kia hô lên: “Cậu cuối cùng cũng nghe điện thoại, cậu mau lên mạng xem đi, chậc chậc, người đều bị ầm ĩ đến chết rồi!”
Mặc Khuynh Thành không nói gì, nhìn Mặc Dận, lộ ra một nụ cười hứng thú.
Mặc Dận biết Mặc Khuynh Thành muốn xem kịch vui, trong mắt hiện lên sủng nịnh, cũng nguyện ý phối hợp, thanh âm trầm thấp mở miệng: “Là tôi.”
Quả nhiên, bên kia chỉ nghe thấy thế lập tức yên tĩnh trở lại, điện thoại cũng bị cắt đứt luôn.
Chỉ là tiếp theo, điện thoại rất nhanh lại vang lên.
“MD, lão nương không có gọi nhầm số nha! Sáng sớm Mặc Dận anh sao lại ở chỗ đó? Anh cái đồ cầm thú này! Khuynh Thành vẫn là vị thành niên đấy!”
Thanh âm của Lê An An ba phần kinh hách năm phần nghi hoặc hai phần có chút không thể tin nổi.
Nghe nói như thế, Mặc Khuynh Thành không nể mặt bật cười, mà Mặc Dận thì sắc mặt trắng xanh đen!
Cái gì mà cầm thú?
Cái gì mà vị thành niên?
Đây là nói anh làm chuyện gì?
“Ha ha, Lê An An, cô thật không tồi, thật không tồi!” Trong miệng Mặc Dận nói không tồi, giọng điệu lại âm âm u u, cách một tầng điện thoại đều có thể nghe ra cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi nói.
Lê An An ở xa không hiểu mà run lẩy bẩy, sao cô lại quên, Mặc Dận cũng không phải là một người tốt!
Lê An An nhất thời chột dạ, nhưng mà nghĩ lại, không đúng nha, vừa rồi hình như cô có nghe thấy tiếng cười của Mặc Khuynh Thành, cô nháy máy tốn hơi thừa lời, đã quên mất Mặc Dận vừa uy hiếp.
“Mặc Khuynh Thành! Cái đồ vô lương tâm cậu, sao lại không giúp mình! Đây là thấy sắc quên bạn sao?”
Mặc Khuynh Thành từ từ cười, hơi chút đắc ý nói: “An An, giờ cậu mới biết mình thấy sắc quên bạn hả! Lạ thật, thì cậu đừng trách bộ dáng của anh mình quá đẹo.”
“Cậu.... Cậu!”
Mặc Khuynh Thành có thể hình dung ra bộ dạng vừa tức vừa bất đắc dĩ của Lê An An, chỉ một thoáng, Mặc Khuynh Thành nở nụ cười không phúc hậu.
Mặc Dận giờ thật đã quên Lê An An vừa đối nghịch với anh, trong mắt trong lòng đều chỉ còn Mặc Khuynh Thành cười vui vẻ. Nhìn cô cười vui vẻ như thế, tuy không thích tiếng “Anh” kia của cô, nhưng vẫn lại là bất đắc dĩ dung túng.
“Ai nha, cậu cũng đừng cậu cậu tôi tôi nữa, cậu gọi điện tới là có chuyện gì khác?”
Lê An An bên kia ế ế, sau đó giọng nói lại cao lên: “Cậu với Mặc Dận bị người ta chụp ảnh cùng một chỗ, đây là việc nhỏ? Mặc Khuynh Thành cậu là ngủ đến u mê hay là não úng nước rồi hả?”
“Ha ha, do ở cạnh cậu lâu đấy.” Mặc Khuynh Thành nói xong, lại cho thêm một câu: “Được rồi, không nói với cậu nữa, mình đi xem Weibo.”
Nói xong, cũng không đợi Lê An An bắt đầu bùng nổ, Mặc Khuynh Thành quyết đoán cúp điện thoại.
Đảo mắt liền đối mắt với hai mắt mỉm cười của Mặc Dận, vừa rồi Mặc Khuynh Thành vẫn còn chơi xấu với Lê An An không biết làm sao liền cảm thấy có chút xấu hổ rồi. Tuy sắc mặt cô vẫn như bình thường, nhưng mà ánh mắt có chút mơ hồ, mà Mặc Dận mắt sắc vẫn có thể nhìn thấy vành tai cô đang hồng hồng.
Nhất thời, Mặc Dận cười lên một tiếng.
Lần này tựa như chọc phải tổ ong vò vẽ, Mặc Khuynh Thành nháy mắt liền giận. Cô không nhìn Mặc Dận, nhớ tới lời nói của Lê An An, lấy điện thoại trong tay Mặc Dận ra, trực tiếp mở Weibo lên.
Không nghĩ tới vừa mới mở ra, cô liền hoảng sợ.
Một đêm ngắn ngủi, số người bình luận chỉ sợ trên trăm vạn thậm chí còn nhiều hơn!
Một mặt là tò mò, một mặt là không được tự nhiên, cho nên Mặc Khuynh Thành cứ như vậy bỏ qua Mặc Dận sang một bên, lấy di động ra xem.
Kết quả càng xem, cô lại càng cảm thấy buồn cười.
“Nữ thần, xú tiểu tử này là ai? Sao laij dám tựa vào người cô gần như vậy!”
“Nữ thần, chẳng lẽ đây mới là chính cung nương nương thật sự?”
“Nữ thần, Phi Bạch nương nương đâu, người đàn ông này không phải Phi Bạch nương nương đi?”
“Nữ thần nữ thần, sao người có thể vứt bỏ Phi Bạch nương nương được, Phi Bạch nương nương mới là quy túc của người.”
“...”
Những lời này mà nói, Mặc Khuynh Thành nhìn đến không nhịn được muốn cười, nhưng mà mấy lời phía dưới, mới đúng khiến cho Mặc Khuynh Thành cười vang lên.
“Nữ thần, cho dù người không cần nương nương nữa, muốn tôi cũng có thể mà! Người ta biết nấu ăn còn có thể quản việc nhà, có thể làm ấm giường, nhân phẩm có đảm bảo, là tuyển chọn ở nhà được.”
Mặc Khuynh Thành nhìn một chút, quả nhiên, bình luận này phía dưới có rất nhiều người châm chọc.
“Không biết xấu hổ!”
“Nữ thần sẽ để ý cậu sao?”
“Đừng là bẩn nữ thần của chúng tôi, nữ thần là của nương nương.”
“Đúng, cho dù không phải nương nương cũng không tới phiên cậu!”
“...”
Mặc Khuynh Thành đây là xem đến vui vẻ, nhưng mà Mặc Dận lại mất hứng rồi. Mặc cho ai trên người vợ mình lại dính tới tên mấy người khác đều sẽ không vui vẻ, huống chi Mặc Dận là người có tính chiếm hữu cao nữa.
Anh cũng biết Mặc Khuynh Thành với Tống Phi Bạch không có quan hệ khác, nếu không thì không chừng sẽ ghen đấy!
ừm, đương nhiên, anh nhìn bình luận như vậy, cũng đã ghen rồi.
Cảm giác cánh tay bên hông nắm thật chặt, Mặc Khuynh Thành có chút nghi hoặc ngẩng đầu, kết quả liền thấy mặt Mặc Dận không biểu cảm gì. Nhìn Mặc Khuynh Thành cuối cùng cũng đem ánh mắt đặt trên người anh, tâm tình Mặc Dận mới đỡ hơn.
Nhưng mà ngay lập tức, Mặc Dận liền đen mặt.
Nguyên nhân không vì gì khác, bởi vì Mặc Khuynh Thành lại cúi đầu xem điện thoại tiếp.
Lần này Mặc Khuynh Thành không có xem bình luận nữa, mà là nhìn bức ảnh bị phát tán lên.
Tấm hình này có thể thấy được là chụp ngày hôm qua, tuy chính mặt Mặc Khuynh Thành đều chụp rõ ràng, nhưng cũng không biết cẩu tử này là cố ý hay vô ý, mà lại chỉ chụp mỗi bóng lưng của Mặc Dận, vô cùng mơ hồ ở bên cạnh, nếu không phải là người đặc biệt quen thuộc Mặc Dận, đều sẽ không nhận ra.
Cứ như vậy, đem Mặc Khuynh Thành đổ lên đầu sóng ngọn gió, đồng thời cũng bỏ qua Mặc Dận.
Ngoài ý muốn trong đầu Mặc Khuynh Thành hiện lên một cái, nhưng cô lập tức lắc đầu phủ nhận.
Trên thế giới này đâu có thể có nhiều trùng hợp như vậy, rất nhiều trùng hợp là do người làm ra thôi.
Nhưng mà, Mặc Khuynh Thành vẫn không nhịn được nhìn Mặc Dận một cái, châm chọc: “Anh xem bọn họ này, đem anh chụp xấu như vậy, một chút khí phách anh tuấn cũng không có hiển hiện ra, kỹ thuật chụp quá kém.”
Khí phách anh tuấn!
Bốn chữ này, biến thành con sông ngọt ngào, lập tức đánh đổ bình dấm chua trong lòng Mặc Dận.
“Ha ha.” Mặc Dận không khỏi cười nhẹ ra tiếng, “Người đàn ông của em rất tốt, chỉ cần em có thể thấy là được rồi.” Đương nhiên, nếu là vẻ đẹp của anh cũng chỉ có anh thấy được thì thật tốt, rất muốn đem giấu em đi.
Những lời ở sau Mặc Dận cũng không nói ra, bởi vì anh biết, Mặc Khuynh Thành thích cuộc sống hiện giờ, mà anh, muốn sủng cô.
Nhưng mà cho dù Mặc Dận không nói ra, thì Mặc Khuynh Thành cũng có thể đoán được một ít, trong ánh mắt cô lộ ra vài phần ôn nhu, tựa vào trong lòng Mặc Dận.
“Không biết em làm cái chuyện tốt gì, mới có thể gặp được anh, đạt được tình yêu của anh.”
“Cho nên em phải hảo hảo quý trọng nó!” Mặc Dận hơi chút đắc ý.
Mặc Khuynh Thành cười, trong miệng thì thào nói: “Cho nên em mới vì xứng danh vì anh đấy...”
Bởi vì tiếng của Mặc Khuynh Thành quá nhỏ, cho dù là Mặc Dận ở rất gần cô cũng không nghe rõ: “Em nói cái gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy, em cực kì may mắn.” Mặc Khuynh Thành cười, vừa rạng rỡ vừa tươi đẹp.
Mặc Dận chỉ cảm thấy Mặc Khuynh Thành rạng rỡ như vậy lại càng thêm hấp dẫn người khác, anh nhịn không được vội ôm lấy Mặc Khuynh Thành, thở dài: “Cục cưng, bao giờ em mới lớn vậy!”
Mặt Mặc Khuynh Thành đỏ lên, liếc mắt nhìn anh một cái, cũng không nói thêm gì.
Mà tay cô không ngừng lại, mà là nhìn điệnn thoại trong tay, chợt nhíu mày, phát tấm hình kia, đồng thời còn thêm một câu.
“Kỹ thuật của Cẩu tử này thật là kém, người đàn ông nhà tôi rõ ràng là mỹ nhân, mà lại đến một chút sắc đẹp cũng không chụp nổi.” Phía dưới còn kèm theo một bức ảnh.
Bài này vừa phát ra, nhất thời liền nhấc lên sóng to gió lớn, rất nhiều người đều đang đợi hành động của Mặc Khuynh Thành, nhưng mà không nghĩ tới hành động của cô lại là thế này.
“MD, nữ thần, đây thật sự là chính cung nương nương?”
“Trời ạ, nữ thần là người có chủ rồi!”
“Ai vậy! Hãy xưng tên ra, tôi muốn một bao tải một vạn lần một vạn lần a!”
“Nữ thần, còn Phi Bạch nương nương thì sao? Người không thể vứt bỏ Phi Bạch nương nương được!”
“Đúng vậy đúng vậy, Phi Bạch nương nương nhà tôi a!”
“Anh anh anh, nữ thần, Phi Bạch nương nương là tốt nhất, các người hợp nhất rồi.”
“...”
Chỉ một thoáng một mảnh tiếng kêu rên.
Mặc Khuynh Thành cũng không trả lời lại, cô liền như vậy mà xem diễn trò.
Nếu nói tại lúc trước khi Mặc Khuynh Thành đăng bài này lên, nhìn những bình luận này, không chừng có bao nhiên ghen tỵ. Nhưng mà hiện tại, anh nhìn Mặc Khuynh Thành thừa nhận anh ở trước mặt bao nhiêu người, miễn bàn cao hứng biết bao nhiêu rồi.
Ừm, tuy mặt anh rất mơ hồ, chỉ có một bóng dáng.
Mặc Dận chọc chọc nhớ lại, mình có cần làm một cái chiếu, biểu thị công khai chủ quyền một phen không?
Ý nghĩ này ở trong lòng Mặc Dận xoay xoay suốt, cuối cùng vẫn là buông tha rồi.
Nhưng mà, anh vẫn rất cao hứng. Đặc biệt nhìn thấy nụ cười của Mặc Khuynh Thành dưới ánh mặt trời, đột nhiên ngừng một trận.
“Cục cưng...” Ánh mắt Mặc Dận sâu thẳm, giọng nói có chút khàn khàn.
Lại cứ thế, Mặc Khuynh Thành nhìn mấy bình luận kia, không có chú ý tới, cô chỉ là nghi hoặc “Ừm?” một tiếng.
Một tiếng này trôi qua, Mặc Dận thở dài một tiếng, đem đầu Mặc Khuynh Thành quay lại, liền hôn xuống.
Vừa hôn đến môi mềm của Mặc Khuynh Thành, yết hầu Mặc Dận thỏa mãn thở dài. Sau đó anh nhìn Mặc Khuynh Thành rõ ràng bị động tác của mình kinh sợ, trong mắt lại trào ra vài phần ý cười.
Đầu lưỡi anh linh hoạt chui vào trong miệng Mặc Khuynh Thành, công thành đoạt đất, mãi đến lúc nhìn Mặc Khuynh Thành trong mắt dần dần mê mang, lại mang theo vài phần tình dục, anh mới đẩy ra.
Nhìn môi Mặc Khuynh Thành đỏ tươi, trong mắt nước gợn lưu chuyển, phong tình càng tăng lên, Mặc Dận liền cảm thấy phía dưới căng thẳng.
Trầm thấp mắng một câu, Mặc Dận không cam lòng cắn miệng Mặc Khuynh Thành một cái, lúc này mới nhận mệnh đi vào phòng tắm.
Mà Mặc Khuynh Thành ở trên giường, nghe được tiếng nước từ phòng tắm truyền tới, cũng nở nụ cười.