Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 44: Khách quý thần bí




Edit: windy

Nhìn một phút đồng hồ liền có 999+ người vào xem, Mặc Khuynh Thành ngây người một giây, cười nói với Lê An An: “An An, có lẽ về sau mình có thể phát trực tiếp để kiếm tiền rồi.”

Lê An An nhìn điện thoại của mình, tràn đầy cảm động gật gật đầu.

Còn không phải sao, Weibo phát trực tiếp không bao lâu, liền có nhiều người vào xem như vậy, nếu là mỗi ngày đều trực tiếp, vậy chắc chắn kiếm được tiền...

Cô lại cảm thấy giữa người với người chênh lệch quá lớn.

Mặc Khuynh Thành nhìn số người xem không sai biệt lắm, mới quay camera chào hỏi.

“Chào mọi người, tôi là Mặc Khuynh Thành.”

[Công tử vậy mà phát trực tiếp, tôi còn tưởng rằng hôm nay ngoại trừ 100 người kia ra, chúng tôi đều không xem được!]

[Chẳng lẽ chỉ tôi chú ý bối cảnh thôi hả? Kia có phải là piano không, công tử, người là muốn cho chúng tôi phúc lợi trước sao?]

[Tôi cũng chú ý tới, nhưng mà chắc là phòng thu âm đi, công tử là đang chuẩn bị hôm nay sinh nhật sao?]

[Piano gì gì đó mới không phải là trọng điểm, tôi nhìn thấy chính là dung nhan tuyệt đại của công tử, công tử, người nói xem, có phải người để mặt mộc hay không?]

Cô nhìn quà tặng với lời bình luận không ngừng chạy bên dưới, cười nói: “Về chuyện mặt mộc này, tôi có thể khẳng định đúng, ánh mắt của bạn fan này thật độc ác, có phải xấu hơn rất nhiều không?”

[Công tử đẹp nhất, tuyệt đối không xấu!]

[Nếu đây là xấu, thì bảo chúng tôi sống thế nào.]

Lê An An ngồi ở trên sofa bên cạnh, trực tiếp chậc một tiếng, bộ dáng này tuyệt đối không phải là buồn rầu mình xấu, mà là khoe ra bản thân trời sinh xinh đẹp.

Mặc Khuynh Thành nghe được tiếng kia giống như phát tiết nội tâm ngào ngạt khí, trực tiếp coi thành là đang ghen tỵ.

Cô chỉ về hướng ghế sofa, nhỏ giọng nói: “An ma ma của mọi người đang ghen tỵ dung nhan của bản công tử đấy.”

[Ha ha ha ha ha, nếu là tôi ở cùng công tử mỗi ngày, cũng sẽ nghi ngờ sắc đẹp của chính mình.]

[Lời này sai rồi, các người là người phàm, sao có thể so sánh với tiên tử như công tử.]

[Đúng vậy, công tử như vậy, chỉ có thể nhìn từ xa.]

Mặc Khuynh Thành lại giơ ngón cái lên đong đưa vài cái, vẻ mặt chân thành.

“Bản công tử cũng là người, nếu mọi người đều nhìn từ xa lại, vậy tôi đây không phải là không có ai nói chuyện rồi không, có mấy người như An ma ma như vậy cũng không tệ.”

“Mặc Khuynh Thành, cậu nói rõ ràng xem, mình như vậy thì làm sao, mỗi ngày bận bịu vất vả, cuối cùng vẫn phí sức lại chẳng có kết quả tốt, mình nói cho cậu biết, lão nương không liên quan nữa!”

Con bà nó, một bà chủ trốn việc, còn dám ghét bỏ mình.

Mặc Khuynh Thành nhíu mày lại, trong mắt chợt lóe sáng, cười như không cười nhìn cô.

“An ma ma, vừa rồi cậu nói cái gì, lặp lại lần nữa cho bản công tử?”

Lê An An nhìn thấy nụ cười quen thuộc, lập tức giả như cúi đầu chơi đùa với 18.

18, mày xem mẹ của mày kìa, cô ấy thật xấu tính!

18 nằm sấp trên ghế giương mắt nhìn cô một cái, trực tiếp xoay người chĩa cặp mông về phía cô.

Cô bị đả kích lớn, người kia bắt nạt cô liền thôi, đến cả chó cũng dám bắt nạt cô, quả nhiên là người một nhà.

Mặc Khuynh Thành nhìn tình huống bên đó, giữa lông mày tràn đầy đắc ý.

[Công tử nhìn cái gì vậy, rất muốn biết cảm giác thấy một kiểu ác ý dày đặc.]

[Lầu trên nói vớ vẩn cái gì vậy, tôi rõ ràng cảm thấy công tử đang trêu tức!]

[.... Cái này gọi là công tử với An ma ma không thể không nói chuyện này? Rất muốn bát quái một chút.]

[Mọi người mau cùng nhau tìm xem An ma ma là ai, cô ấy nhất định cũng đang trực tiếp ở phòng này.]

Mặc Khuynh Thành cũng vui vẻ nói: “Mọi người ai là người đầu tiên tìm ra An ma ma, tôi thưởng một cái hôn!”

Những lời này quả thực liền khơi dậy ý chí chiến đấu của mọi người, không ngừng tìm ID của Lê An An, bắt đầu làm cô lộ diện.

Lê An An khẩn trương nhìn không ngừng suy đoán mình là ai, nghĩ thầm, bản thân có nên thoát ra ngoài trước không, ngộ nhỡ tìm ra được, vậy Mặc Khuynh Thành liền cho hôn một cái sao, món nợ này Mặc Dận sẽ tính lên đầu mình mất...

Cô có dũng khí thế nào cũng đều cảm thấy chết cực kì thảm, phá thế nào đây.

Quả nhiên, một giây sau cô liền nhìn thấy trên màn hình có người tìm ra được ID của mình.

[Đây là An ma ma.]

Mặc Khuynh Thành trêu tức nhìn cô một cái, gật gật đầu khẳng định.

Nhưng mà nhìn tên của người này, đôi mắt không khỏi tối đi vài phần.

Đến cả khi Lê An An nhìn thấy, cũng do vui sướng thấy người gặp họa nhìn về phía cô.

Xem đi xem đi, cái này gọi là lẽ trời luân hồi.

[Là chính cung nương nương trong truyền thuyết! Rốt cục cũng thấy người rồi, thật kích động!]

[Chính cung nương nương tìm ra An ma ma, quả thực rất dễ dàng rồi, không thể cướp đoạt phúc lợi của bọn tôi như vậy được!]

[Chính cung nương nương đây là muốn hôn hôn, công tử, người nói cho hay là không cho?]

Mặc Khuynh Thành hư hỏng cười một tiếng, đôi mắt xinh đẹp híp lại.

“Ừm, bản công tử nói được làm được, nếu là chính cung nương nương đoán trúng, thế thì...”

Cô cố ý cúi đầu xuống, nhìn phản ứng của mọi người, nhẹ bâng quơ đưa ngón tay để ở trên môi, rồi ấn vào trên camera.

Lê An An thấy động tác này, cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.

May mà cô không thật sự hôn lên, bằng không Mặc Dận dù không tính sổ mình, thì cô cũng sẽ tự giác tự vẫn tạ tội.

Nhưng mà cũng không biết những thứ này có khiến fan vui vẻ hay không...

Đột nhiên, nháy mắt nhìn đến màn hình, cô vẫn là suy nghĩ quá nhiều rồi.

[Công tử, tôi cũng muốn được hôn, tôi cũng được hôn sao, a a a a, thật kích động!]

[Giờ khắc này, tôi hối hận không tìm ra được An ma ma trước, nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi sẽ nói cho công tử, tôi nhất định là người tìm thấy đầu tiên!]

[Bản cung nhìn thấy công tử ân ái như vậy, rất ngại, tiện vui vẻ tiếp nhận, chỉ mong công tử đêm nay sủng hạnh nhiều hơn.]

Lê An An yên lặng cho Tống Phi Bạch một cái like.

Người này là thần tiên, cô là người phàm, quả thực không so được.

Nhưng mà anh ta lại vẫn không so được với Mặc Khuynh Thành.

Cô trực tiếp lựa chọn xem nhẹ những lời này, ung dung đổi đề tài, làm cho mọi người không nhớ tới chuyện hôn này.

Tống Phi Bạch ở bên kia, nhìn cô bình tĩnh như vậy, cười rộ lên.

“Anh cả, anh vậy mà được nụ hôn của công tử!” Tống Nguyệt Bạch cũng xem trực tiếp ghen tỵ nhìn anh, cô cũng muốn.

Tống Phi Bạch lạnh nhạt nhìn cô, giọng điệu lại cực kì khiến cho người khác hận.

“Không có cách nào, ai kêu anh chính là chính cung nương nương đâu.”

Tống Nguyệt Bạch: “...” Người này cái chức vị đó vẫn là nhờ cô mà có được đấy.

Bên này, Mặc Dận cũng nhìn đến nụ hôn không tính là hôn này, vẻ mặt từ từ, trực tiếp đứng dậy lên lầu.

Mặc Khuynh Thành trực tiếp được một nửa rồi nói với mọi người câu “Gặp nhau trên tiệc sinh nhật”, tiện đứng dậy đặt điện thoại ở chế độ chờ.

“Phù, mệt chết rồi...”

Mặc Khuynh Thành ngồi vào bên cạnh cô, kì quái nhìn cô.

Trực tiếp là mình làm, cô ấy mệt chết là chuyện gì đây?

Lê An An nhìn đến biểu cảm của cô, lập tức ngồi thẳng người, ai oán nói: “Khuynh Thành, cậu có biểu cảm gì đây, không tin? Mình nói cho cậu biết, mình thật sự sắp bị cậu biến thành vỡ vụn rồi!”

Mặc Khuynh Thành hai tay ôm ngực, chờ cô nói tiếp.

“Công tử của mình ơi, cậu nói cậu trực tiếp liền thôi, lại còn lôi theo mình vào, lôi mình vào thì thôi, vậy mà còn lấy hôn là phúc lợi, cậu có biết hay không, trái tim của An ma ma, cũng không chịu nổi bị lăn qua lăn lại!”

“Không phải cậu bảo mình trực tiếp sao?”

“Đúng là nói như vậy, nhưng mà...”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp ngắt lời của cô, tiếp tục nói: “Nếu cậu bảo mình phát trực tiếp, nội dung không nói cái kia thì nói cái gì?”

Lê An An: “...” Loại già mồm át lẽ phải này hỏi lý do?

Mặc Khuynh Thành lập tức nhìn thấu suy nghĩ của cô, thật sự gật gật đầu, cũng nắm lấy bả vai cô, nói: “An ma ma, cậu nên vinh hạnh được Bản công tử nhắc tới.”

Mặt cô lúc xanh lúc đỏ, lời này nghe sao lại thấy khó chịu như vậy.

“Theo lời công tử nói, vậy bản phu nhan có phải nên tiếc nuối hay không?”

Lê An An nhìn thấy cực kì rõ ràng nụ cười trên mặt Mặc Khuynh Thành cứng lại, che miệng muốn cười rộ lên.

Thường đi trên bờ sông, sao có thể không ướt giày được.

Mặc Khuynh Thành cười nịnh quay đầu, nhìn biểu cảm Mặc Dận cười như không cười, cực kì tỏ vẻ nghịch ngợm, đây là học mình sao.

“Phu nhân, sao lại lên đây rồi?”

Mặc Dận dựa vào khung cửa, nhàn nhạt nói: “Nếu không đến đây, làm sao giúp công tử nghĩ cách.”

Một vạn con ngựa cỏ chạy qua đầu cô.

Cô không phải không nghĩ tới lúc trực tiếp anh sẽ xem toàn bộ, cho nên mới ở lúc cho hôn hôn, ý tứ một chút chút.

“Phu nhân, là người hiểu bản công tử nhất, đương nhiên biết vừa rồi là gặp dịp thì chơi, người ta yêu nhất chỉ có phu nhân.”

Lê An An phía sau làm bộ nôn mửa, vỗ về ngực hít sâu một hơi.

Mà 18 tuy không thể nôn mửa, cũng rất có nhân tính che lỗ tai lại, từ chối toàn bộ.

Mặc Dận đem toàn bộ động tác của bọn họ ở trong mắt, trên mặt cũng không lộ dấu vết gì.

“Hóa ra là công tử nghĩ như vậy, bản phu nhân hiểu rõ rồi.”

Mặc Khuynh Thành thở ra, trên mặt lại nhíu mày, không vui nói: “Phu nhân, không được giống người khác nhìn một cái liền gọi ta là công tử, phu thê chúng ta đồng tâm, vẫn là gọi phu quân có vẻ thân thiết hơn.”

“Nôn...”

Lê An An nôn một tiếng, vội vàng che miệng lại, vô tội quay đầu nhìn Mặc Khuynh Thành, bày tỏ thật sự không phải lỗi của mình.

Mặc Khuynh Thành khép hờ hai mắt, gợi lên nụ cười ác liệt.

Không xong rồi!

Cô quay đầu ấm ức nhìn Mặc Dận, đau thương.

“Thân ái, có người bắt nạt cục cưng nhà anh!”

MD, vậy mà lại đi cáo trạng!

Mặc Dận tiến lên ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô, dỗ cô.

“Cục cưng ngoan, bảo bên tài vụ trừ lương cô ấy.”

Mặc Khuynh Thành nâng gương mặt trong nước mắt lên, khóc lóc kể lể: “Nhưng mà hàng ngày cậu ấy làm việc ăn cơm liền rất đắt!”

“Không cho cô ấy ăn cơm nữa.”

“Thân ái thật tốt.”

“Cục cưng cũng rất tốt.”

Lê An An run rẩy nhìn hai người tương thân tương ái, giống như hoàn toàn không chấp nhận được hiện thực như vậy.

Không quá vài giây, vận mệnh của cô liền thay đổi một trời một vực, không lẽ không để ý tới cảm giác của cô sao? Cô mới là người vô tội nha!

Đáng tiếc hai người này hoàn toàn không thèm để ý tới cảm giác của cô.

Cứ như vậy, sau đó Lê An An một ngày chỉ ăn bánh mì rau xanh.

5 giờ 30, tại nhà hát lớn Đế Đô.

Bình thường có rất nhiều người tới đây xem nhưng hôm nay lại là ít nhất từ trước tới nay.

100 người đã sớm tiến vào nhà hát lớn, vừa kiên nhẫn vừa khẩn trương chờ thần tượng trong lòng đến.

“Các người nói xem, khi nào thì công tử đến?”

“Chờ đi, thời gian còn chưa tới.”

“Ài, cô đừng có nóng nẩy, không phải đã bảo chịu khó chờ đi rồi sao.”

“Nói là nói như vậy, nhưng hành động lại là một chuyện khác, tôi không nghĩ tới có vinh hạnh tham gia party sinh nhật lần đầu tiên của công tử, nói không kích động là giả!”

“Đúng vậy, chúng là 100 người quá may mắn, thời điểm tôi nói với bạn thân tôi, bọn họ rất ghen tỵ đấy, sau đó lại còn cưỡng bách dụ dỗ, muốn tôi đem cơ hội này nhường cho cô ấy, nhưng mà tôi sao có thể là người dễ dàng bị dao động được, trực tiếp từ chối!”

“Tôi cũng vậy, mấy ngày nay quả thực chính là nghĩ rất nhiều cách để trốn tránh.”

“Bốp.”

Mọi người thấy đèn đột nhiên tắt, không ngừng xì xào.

“Có phải sắp bắt đầu hay không?”

“Công tử, mọi người nhìn thấy công tử chưa?”

“Mọi người đừng nói nữa, an tĩnh chút!”

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...”

Từ hậu đài một người mặc áo màu đỏ rượu tóc dài đeo mặt nạ Tuxedo đi ra.

Đèn chiếu thẳng lên người anh ta, hoa văn ẩn trong quần áo dần dần hiện ra, môi son đỏ tươi phấn nộn, đôi mắt hẹp dài bị che bởi mặt nạ thần bí, khiến cho người ta không thấy rõ tâm tư của anh ta, ủng quân nhân dưới chân vang lên lộc cộc, thân thể vũ động theo nhạc.

100 người dưới khán đài sững sờ nhìn người kia vũ động trên sân khấu.

Có người nỉ non: “Đẹp quá...”

Những người khác gật đầu tán thành, không sai, thật sự quá đẹp.”

Giống như một tước sĩ cô độc, một mình đắm chìm trong thế giới của mình, nhưng lúc cả người anh ta lộ ra, lại cũng không thấy cô độc như thế, có lẽ một mình anh ta, nhưng anh ta không cô đơn, vũ đạo của anh ta, vẽ lên hi vọng của bản thân.

Có lẽ hiện tại anh ta không gặp được nửa kia của mình, nhưng cũng không thể ngăn cản được anh ta nhiệt tình yêu thương đối với cuộc sống, anh ta muốn để cho người kia nhìn thấy bản thân hoàn mỹ nhất mà cố gắng.

Chỉ màn vũ đạo này, khiến cho bọn họ thấy được chấn động trước nay chưa từng có.

Múa đến sau cùng, người kia xoay tròn tại chỗ mấy vòng, sau cùng đưa lưng về phía mọi người, hình ảnh dừng lại.

Phía dưới không dám phát ra tiếng nào, sợ phá mất vũ đạo tốt đẹp mà người đó mang đến cho bọn họ.

“Ừm...”

Giọng nói đầu tiên phát ra, người ở dưới nhao nhao đứng lên.

Đây là Mặc Khuynh Thành,công tử của bọn họ?

Mặc Khuynh Thành tháo mặt nạ xuống tùy ý ném sang một bên, xoay người, trên mặt mang theo nụ cười tà mị, trong mắt mang theo vẻ mặt ác liệt, nghiễm nhiên là bộ dạng nghịch ngợm.

Em đã từng bước qua con đường lầy lội

Em đã từng đi qua con phố bàng hoàng

Nội tâm thống khổ

Em nhịn không khóc xuống

Bắt lấy một ánh sáng lúc mặt trời mọc

Em liều mạng chạy trốn

Hướng tới hướng mộng tưởng

Mồ hôi tuôn ra cũng không để ý

Hiện thực gian khổ

Phía trước lạc đường

Kiên trì tin rằng

Hi vọng sẽ xuất hiện

(Gào khóc oa oa...)

Khiêu chiến vận mệnh

Bao lần té ngã em không khóc

Cười với cười nhạo

Lau khô mồ hôi

Không nổi giận không nén giận

Em tin tưởng em có thể

...

Từ không trung rơi xuống một cái Micro, Mặc Khuynh Thành lập tức tiếp nhận, từ một hành giả cô độc biến thành một thiếu niên cô gắng chạy về phía lý tưởng.

100 người đang nghe không tự chủ được lắc lú đèn led trong tay, hoàn toàn quên mất lời hứa với bạn thân là sẽ quay lại cho bọn họ xem, một giây đơn giản này, đặc biệt làm cho người ta không nỡ bỏ ra một giây để làm việc khác.

Nhưng mà đột nhiên bên cạnh sân khấu vang lên tiếng gào khóc của 18 không hề dự liệu vọt vào giữa tiếng hát của Mặc Khuynh Thành, lại không hề đột ngột chút nào.

Nó xướng theo cao trào, nó ngậm miệng lại nhìn cơn sóng nhỏ lắc lư theo âm nhạc, ánh mắt mọi người chớp cũng không chớp nhìn nó.

Câu cuối cùng kết thúc, Mặc Khuynh Thành từ từ mở hai mắt, cô cười nhìn mọi người, sau đó nói: “Các vị của Đại trang viên, bộ <Vô danh> này là tặng cho mọi người.”

“Bốp bốp bốp...”

Mọi người kích động vỗ tay, mặc kệ lòng bàn tay đỏ lên, cũng vỗ tay không ngừng.

Mặc Khuynh Thành ở trên đài hướng lòng bàn tay xuống dưới, ý bảo mọi người ân tĩnh.

“Ngày hôm qua là sinh nhật của tôi, tôi đã nhận được tâm ý của mọi người rồi, đây là cái sinh nhật vui nhất của tôi, cũng hi vọng từng cái sinh nhật sau này, đều có thể nhìn thấy bóng dáng của mọi người.”

“Công tử, chúng tôi sẽ vĩnh viễn bảo hộ người!”

“Công tử, Đại trang viên luôn ở bên người!”

“Không rời không bỏ, sinh tử gắn bó!”

“Sông cạn đá mòn...”

Đến ngay cả những người xem trực tiếp, cũng ở trong nhà, ký túc xá cũng không hề do dự hô to ước hẹn của mình.

Lúc này, Lê An An mang theo hai chiếc ghế cao đặt ở giữa sân khấu, lại vẫn thâm sâu nói ra tiếng.

“Công tử của mọi người chỉ biết kích thích, mỗi lần việc khổ cực đều là để tôi tới làm thôi.”

“Ha ha ha...”

Nguyên bản cảm động liền biến thành mây khói.

Mặc Khuynh Thành ôm 18 ngồi ở trên ghế, vắt chéo hai chân, tay nâng cằm lên.

“An ma ma, ngươi lại tạo phản rồi.”

Lê An An nghẹn lời, hắng giọng hợp tình hợp lý nói: “Công tử, tôi đâu phải tạo phản, là nói thật, mọi người nói xem, có phải hay không?”

“Không phải!”

Miệng cô chợt giật giật, ban đầu bản thân cũng không tính toán có thể nghe được một đoàn nói ra cái chữ này, nhưng ít ra cũng có vài người sẽ đau lòng cho mình chứ? Ai ngờ, sự thật lại tàn khốc đánh cho mình một cái tát như vậy.

Cô bụm mặt, rầu rĩ nói: “Tôi cẩm thấy được từ thế giới cực kì độc ác rồi, các người đừng nói nữa, tôi muốn bình tĩnh chút.”

Mặc Khuynh Thành giống như an ủi vỗ vỗ bờ vai của cô, nói ra lời khiến cho cô chỉ muốn quẳng micro xuống mà rời đi.

“Ma ma, muốn sau này không có cơm ăn thì yên lặng đi?”

Trong lòng một ngụm máu tụ bắt đầu khởi động.

Sắc mặt trắng bệch nhìn Mặc Khuynh Thành, mở miệng muốn kêu khổ, lại nghĩ đến lòng người ở đây đều hướng về ai kia, cũng không muốn lãng phí cảm xúc nữa.

Lúc này, dưới đài có người hô: “An ma ma, cô phải nhẫn nhịn đấy!”

Lê An An ủy khuất nhìn về phía âm thanh phát ra, hít hít cái mũi, thật sự nói: “Tôi sẽ cố.”

Người may mắn kia nói: “Không tồi không tồi, nếu là không có An ma ma, về sau xui xẻo liền là chúng ta rồi.”

Lê An An: “...” Chú cảnh sát ơi, ở đây có người muốn cháu tức chết rồi!

Mặc Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, trêu tức nói: “Mọi người đừng nhìn An An như vậy, kỳ thật năng lực đối kháng của cô ấy rất mạnh, cho nên không cần sơ suất ngược cô ấy.”

Lê An An hung hăng lườm cô một cái, ho nhẹ một tiếng, bày ra tư thái ma ma.

“Các người đừng nghe công tử nói bậy, ma ma tôi hầu hạ cô ấy lâu như vậy, khả năng  đối kháng của cô ấy mới mạnh.” Lại càng thêm trừng mắt đến mức tận cùng.

Mặc Khuynh Thành khiêm tốn khoát tay, sau đó chuyển sáng đề tài chính.

“Party sinh nhật hôm nay, chủ yếu là muốn mọi người cùng tôi chia sẻ vui vẻ.”

Lê An An cũng nói: “Ngày hôm qua công tử đã nhận được quả nhiều niềm vui của mọi người, cô ấy cả ngày đều ngồi ở phòng họp để bóc từng món quà một, sau cùng còn đem giấy gói quà gấp lại ngay ngắn chỉnh tề.”

“Công tử vất vả rồi!”

“Công tử, vị khách quý thần bí chính là vật nhỏ đáng yêu kia sao?”

Mặc Khuynh Thành ôm lấy 18, lắc lắc chân của nó, nâng miệng nó lên, nhỏ giọng nói: “Xin chào mọi người, con là bảo bối của mẹ con 18.”

18 cũng phối hợp kêu lên một tiếng.

“Xì xào...”

“Tách tách, tách tách...”

“Thật đáng yêu, thật đáng yêu!”

“Đừng nói nữa, mau chụp lại đi.”

18 một chút cũng không sợ hãi, dùng cái mũi cọ cọ tay của Mặc Khuynh Thành ý bảo cô bỏ nó xuống, sau đó bước mấy bước nhỏ tiến về phía trước, hoặc ngồi hoặc nằm xuống hoặc lăn lộn.

Lê An An nhìn rất là ngạc nhiên, không khỏi hỏi nhỏ: “Khuynh Thành, 18 nhà cậu quả thực thần kì rồi.”

Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, “Không sai, giống như mẹ nó vậy.”

Lê An An không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể yên lặng đem châm chọc giữ ở trong lòng.

Party sinh nhật rất nhanh liền kết thúc, có 18 hỗ trợ cùng với mấy trò chơi đã chuẩn bị trước, khiến cho 100 người còn chưa thỏa mãn mà đi về.

Nhân viên công tác thu thập đạo cụ, mà Mặc Dận lại đưa Mặc Khuynh Thành chuẩn bị rời khỏi từ của sau.

Mặc Dận ôm cô, trên mặt anh mang theo khẩu trang, trong lòng ôm 18.

“Cục cưng, bên ngoài lạnh đấy, khoác áo khoác vào.” Cảm nhận được cái lạnh bên ngoài, Mặc Dận đem áo khoác trên tay khoác lên người cô.

Mặc Khuynh Thành bị gió lạnh thình lình đánh úp có chút lạnh nháy mắt cảm thấy ấm áp, cười hướng vào trong lòng anh thêm một chút.

“Chúng ta về nhà đi.”

“Oa!”

Mặc Dận mặt mày cong cong, ôm cô hướng về phía Porsche đậu ở dưới tán cây không xa.

Trong bụi cỏ cách đó không xa.

“Tách tách, tách tách...”

Tiếng chụp ảnh rất nhỏ không ngừng vang lên.

Người đàn ông áo đen đem cả người trốn trong bụi cỏ, trên đầu dùng mấy lá cây để hóa trang, một cái khẩu trang đen che đi khuôn mặt của anh ta, chỉ lộ ra đôi mắt bị gọng kính che đi.

“Ông ông...”

Anh ta không có lập tức nhận điện thoại, mà nhìn chiếc Porsche dần dần rời khỏi, mới xuất hiện.

“Alo?”

“Vâng, đã chụp được rồi.”

“Không sai, bọn họ vừa mới đi khỏi.”

“Đã rõ, tôi biết nên làm như thế nào mà.”

“Ngày mai tuyệt đối sẽ đưa tin lên.”