Edit: windy
Không có bánh ngọt hai người Mặc Khuynh Thành đi vào văn phòng.
Cửa vừa mới đóng, Mặc Khuynh Thành liền nắm cà vạt Mặc Dận hưng sư vấn tội.
Mặc Dận kề sát cửa, hai tay ôm lấy eo cô, nghi ngờ hỏi: “Cục cưng, em làm gì vậy?”
Mặc Khuynh Thành chán nản, anh lại còn không biết xấu hổ hỏi cô làm gì!
“Có phải anh quên chuyện gì không?” Nếu vẫn nghĩ không ra, mình liền chiến tranh lạnh với anh.
Mặc Dận trầm tư một hồi, khẳng định nói: “Không có.”
“Thực không?” Trong giọng nói của cô lộ ra chút nguy hiểm.
“Không có.”
Mặc Khuynh Thành buông tay ra, sửa sửa lại quần áo, nhàn nhạt nói: “Vậy thôi.”
Nói xong, xoay người muốn rời đi.
“Anh định làm gì!”
Mặc Khuynh Thành trừng mắt nhìn bàn tay to đang kéo cổ tay cô, nếu là ánh mắt có thể giết người, tay anh sớm đã bị đâm thủng rồi.
“Ha ha...”
“Mặc Dận, anh cười cái gì!”
Một tiếng cười này, triệt để chọc giận cô.
Mặc Dận buông tay ra, trực tiếp dời lên trên gương mặt cô, nhẹ nhàng nhéo cái.
“Cục cưng, anh nói đùa mà.”
Lần này đến lượt Mặc Khuynh Thành nở nụ cười, nụ cười tà mị xuất hiện trên khóe miệng, đôi mắt khép hờ, “Nói đùa?”
Mặc Dận thầm nghĩ một tiếng không xong rồi, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng, trán nhẹ cọ cô.
“Cục cưng, quà của anh, cần em tự động tay lấy.”
Lông mày Mặc Khuynh Thành thâm thúy nhếch lên, bàn tay mảnh khảnh trắng nón trượt đến ngực của anh, không ngừng vẽ vòng, giống như không thèm để ý tới nói: “Vậy thì thôi đi, quà năm nay phải tốt hơn.”
Mặc Dận cảm thụ được xúc động của bàn tay kia ở trước ngực, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, trong cơ thể lại càng bùng lên một ngọn lửa, mà trên mặt, anh vẫn duy trì như cũ không hề xao động chút nào.
“Cục cưng, quà làm sao có thể ngại nhiều, phần kia của anh, tuyệt đối đặc biệt.”
Mặc Khuynh Thành liếc mắt nhìn anh một cái, động tác trên tay càng lúc càng mềm nhẹ.
“Đặc biệt? Có bao nhiêu đặc biệt?”
Mặc Dận thiếu chút nữa không kiềm được, ánh mắt sâu thẳm mà âm trầm, môi mỏng khẽ mở, tay ôm trên eo cô càng chặt hơn.
“Đến lúc đó liền biết.”
“Là sao?” Mặc Khuynh Thành cười nhìn anh một cái, sau đó đẩy anh ra, đáy mắt mang theo tia giảo hoạt, “Nếu là như thế, em đây cũng chỉ có thể chờ thôi.”
Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành trêu chọc anh xong rồi bỏ chạy, yên lặng ghi vào sổ một cái, chờ sau này từ từ đòi lại.
Lúc này, có lẽ những người đó nháo đủ rồi, cố ý gõ cửa ban công, ở bên ngoài hô: “Công tử, tới nhận quà thôi!”
Mặc Khuynh Thành tương đối có hứng, phủi phủi bụi trên áo, nói: “Đi thôi, chúng ta đi mở quà.”
Cửa phòng mở ra, mọi người trêu chọc nhìn hai người Mặc Khuynh Thành, hơn nữa khi thấy gương mặt âm trầm kia của Mặc Dận, liền biết hai người bọn họ đang làm việc riêng.
“Không phải nói đi nhận quà sao, quà đâu?” Mặc Khuynh Thành không quan tâm ánh mắt của mọi người, quét mắt một cái, trong tay bọn họ rõ ràng không có quà.
Lê An An bình tĩnh nói: “Khuynh Thành, đừng nóng vội, quà đều ở phòng họp.”
Hai mắt Mặc Khuynh Thành sáng lên, hoàn toàn không để ý tới Mặc Dận phía sau, trực tiếp nhấc chân đi tới phòng họp, nhiều năm như vậy, đây chính là lần đầu tiên cô nhận được quà sinh nhật ngoại trừ người Mặc gia.
Cửa phòng họp mở ra, nháy mắt liền bị cảnh tượng bên trong làm cho bất ngờ.
Ngoại trừ cái bàn ở giữa phòng ra, thì xung quanh phòng họp có vẻ không còn chỗ nữa, bên trong chất đầy quà, các loại quà lớn nhỏ xinh đẹp đều ở trong đống đó, chờ cô tới bóc.
Mọi người thấy phản ứng của cô, nhao nhao cười nói: “Tôi đã nói công tử sẽ kinh sợ mà, các người còn chưa tin.”
“Đừng nói là công tử, đến ngay cả tôi còn giật mình mà, ban đầu lúc đem quà vào vẫn không biết, hiện giờ mới phát hiện hóa ra có nhiều như vậy rồi.”
“Nơi này chỉ là một phần thôi, lại còn một phần vẫn còn trên đường tới, nhưng mà cũng là người Đại trang viên nhớ rõ sinh nhật công tử, sớm liền chuẩn bị rồi.”
“So sánh với bọn họ, giống như chúng ta quá low rồi, nếu Lê An An không nói cho chúng ta biết, chúng ta còn không biết đấy.”
Lê An An đắc ý cười, khóe miệng cong lên, “Tất nhiên, cũng không nhìn xem quan hệ của tôi với công tử đi, chính là bạn thân đó, có thể giống sao?”
Mọi người: “Đúng đúng đúng, An ma ma lợi hại nhất rồi.”
Lê An An được khen ngợi nâng cao cằm, rất có bộ dáng tâm phúc bên cạnh Hoàng đế cổ đại.
Mặc Khuynh Thành rất không dễ dàng phản ứng lại, cũng trong lúc mọi người npis chuyện liền biết những thứ này đều do fan của cô chuẩn bị, trong lòng không khỏi ấm áp.
“Được rồi, chúng ta đừng nói nữa, để công tử từ từ bóc quà đi.”
Lê An An thu hồi đắc ý, lấy ra quà mình chuẩn bị ở bên cạnh đưa tới, “Khuynh Thành, đây là quà của mình, thời điểm cậu mở ra cẩn thận một chút nha.”
“Cảm ơn.” Mặc Khuynh Thành tiếp nhận, cẩn thận che chở.
Sau đó, bọn họ lần lượt đưa quả của mình cho Mặc Khuynh Thành, cô cũng cảm ơn từng người một.
Lê An An nhìn không sai biệt lắm, lại nhìn phòng họp có chút chen chúc, hỏi: “Khuynh Thành, có muốn mình bóc giúp cậu không?”
“Không cần.” Cô không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, mấy món quà này, cô muốn tự tay bóc ra.
“Nếu như vậy, chúng ta giải tán trước đi, nếu cậu mệt, liền gọi bọn mình nha.”
“Được.”
Mọi người từ từ tản đi, Lê An An trước khi đi, hỏi một câu: “Khuynh Thành, bộ lễ phục mình mua cho cậu đâu? Sao cậu không mặc.”
Ánh mắt Mặc Khuynh Thành rơi đến trên người Mặc Dận vẫn một mực không nói chuyện, sau đó nói: “Giặt rồi, không thích hợp.”
“Vậy sao.” Lê An An cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng lại không nói ra được.
“Được rồi, cậu mau đi đi, mình còn phải ở đây lâu lắm.”
Lê An An gật gật đầu, liền đi khỏi phòng họp.
“Ầm.”
Mặc Dận đóng cửa lại, trực tiếp quay đầu nhìn Mặc Khuynh Thành có chút hưng phấn bóc quà, ánh mắt ôn nhu, lại nghĩ đến lời Lê An An nói vừa rồi, sắc mặc thẹn thùng, bộ lễ phục kia, cứ cho là giặt sạch đi, dù sao phía trên đều là...
Nghĩ như vậy, trong mắt anh lần thứ hai nổi lên một trận lửa, nhìn bóng lưng trước mắt, tự giễu mình, yên lặng làm dịu lửa xuống.
Mười hai giờ, cửa phòng họp bị đẩy ra.
“Anh cả Mặc, Khuynh Thành vẫn còn đang bóc quà sao?” Lê An An nhìn cảnh tượng bên trong, ánh mắt có chút cổ quái, cô ấy rốt cục thích bóc quà tới cỡ nào vậy.
“Ừ, mọi người cứ ăn trước đi, trở về mang cho bọn anh một chút là được.” Mặc Dận nhìn cô bị chôn trong đống quà, trong mắt đều là ý cười.
Lê An An đã có chút xoắn xuýt, hôm nay Mặc Khuynh Thành là thọ tinh, lại vẫn ăn mấy cái này thì không tốt lắm?
Mặc Dận nhìn cô, cảm thấy hiểu rõ, “Để anh đưa em ấy ra ngoài ăn.”
Lê An An vừa nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, “Vậy anh cả Mặc, em đi ăn trước đây.”
“Ừ.”
“Ầm.”
Tiếng cửa phòng đóng lại khiến cho Mặc Khuynh Thành giật mình.
Cô có chút mệt mỏi nhẹ nhàng xoa cổ tay cùng với cổ, hóa ra việc bóc quà cũng vất vả như vậy.
Mặc Dận đi lên phía trước, đem bàn tay to đặt trên cổ cô, không nặng không nhẹ xoa xoa.
Mặc Khuynh Thành thoải mái nheo hai mắt lại, than nhẹ một tiếng.
“Cục cưng, chúng ta có phải cũng nên đi ăn cơm rồi không?”
Mặc Khuynh Thành lúc này mới phản ứng kịp, nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng không phải là giữa trưa rồi sao.
“Chúng ta đi ăn ở đâu?”
“Phúc vườn đi.”
“Được.” Đồ ăn của Phúc vườn không tệ, lại thêm Mặc Dận là cổ đông bên đấy, một lần ăn cơm lựa chọn đầu tiên chính là chỗ đó.
Mặc Dận kéo cô, vuốt vuốt nếp uốn trên người, đưa điện thoại di động cho cô.
“Đi thôi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn ảnh trên điện thoại, vốn là sửng sốt, sau đó cười nói: “Đúng là anh nghĩ chu đáo.”
Mặc Dận không nói gì, chỉ xoa nhẹ đầu của cô, liền dẫn cô rời khỏi công ty.
Giờ phút này, điện thoại mọi người đồng loạt vang lên một tiếng thông báo.
“Đinh.”
Bọn họ hoặc là bỏ đũa trên tay xuống, hoặc là lấy điện thoại ra, thần tốc mở Weibo ra, nhìn một người đặc biệt tuyên bố ngày đặc biệt.
Ngọc diện công tử Mặc Khuynh Thành: Hôm nay nhận được tràn đầy hạnh phúc, vừa mới mở mắt ra liền nhận được lời chúc phúc của cả nhà, vừa đến công ty liền được đồng nghiệp chúc phúc, hiện tại, tôi đang bóc quà mà mọi người tặng cho, đâu là của mọi người?
Phía dưới những lời này, kèm theo hai tấm hình, một tấm là toàn cảnh phòng họp, một tấm là ảnh quà đã bóc rồi.
[Công tử, nhìn thấy con gấu 1m6 kia không, là tôi đưa đó!]
[Quà của tôi còn chưa tới nha, làm sao bây giờ, tôi cũng muốn quà của tôi được nổi bật!]
[Nhiều quà như vậy công tử đều mở một mình sao? An ma ma đâu? Sao cô ấy không tới giúp, nếu để công tử mệt thì làm sao bây giờ.]
Lê An An đang ăn cơm vừa hay lấy điện thoại ra nhìn thấy bình luận này, thần tốc trả lời lại.
[An ma ma muốn giúp cũng không có cách, ai kêu công tử nhà các người thích bóc quà đâu, hôm nay nhìn thấy có nhiều quà như vậy, ánh mắt đều sáng lên!]
Mặc Khuynh Thành ngồi ở trên xe nhìn màn hình điện thoại, hỏi Mặc Dận ở bên cạnh đang lái xe.
“Lúc em nhìn mấy món quà kia mắt thật sáng lên sao?” Chắc không có khoa trương như vậy đâu, sao cô lại cảm thấy được cực kì bình thường nhỉ?
Mặc Dận chớp mắt, cười nói: “Ừ.” Rất sáng, sáng đến mức tâm anh đều mềm ra.
Mặc Khuynh Thành la lên, kiêu ngạo hừ một tiếng, hôm nay là sinh nhật cô, cô làm gì cũng đúng.
Mặc Dận sủng nịnh cười cười, Mặc Khuynh Thành như vậy, thật sự làm anh càng ngày càng vui vẻ.
Bình luận trên Weibo vẫn còn đang bùng nổ, nào là có người oán giận quà của họ còn chưa đến, có người lại ngồi nhận chỉ ra quà của họ, có người lại chờ mong khi nào thì Mặc Khuynh Thành bóc quà của họ, nhưng mà toàn bộ thứ này, đều bị Mặc Khuynh Thành vứt ra sau đầu.
Đi tới Phúc vườn, Mặc Khuynh Thành được an bài tới bên trong phòng bao, mà Mặc Dận lại tự vào phòng bếp, tự mình ra tay.
Nửa tiếng sau, từng món từng món được đưa lên, mùi hương xông vào mũi, khiến cho Mặc Khuynh Thành vốn không quá đói liền cảm thấy rất đói, đáng tiếc, Mặc Dận còn chưa đi ra.
“Sao còn chưa trở lại?” Cô nhớ đến mỗi loại tình huống, trong lòng hỗn loạn khiến cho cô trực tiếp đứng dậy đi ra cửa phòng, mặc kệ, ra ngoài đi tìm.
Đi ở trên thảm trải sàn, ánh mắt không ngừng nhìn bốn phía, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Không lẽ còn ở nhà bếp?
“Các người làm gì thế!”
Tiếng tranh cãi rất nhỏ xông vào lỗ tai, Mặc Khuynh Thành nhìn nơi phát ra âm thanh, không khỏi nhướng mày, thật là có duyên.
Chỉ thấy dưới sảnh lầu một, Quảng Y bị ba người đàn ông bao vây ở giữa, cô ta xấu hổ giận dữ hai tay ôm ngực, ý đồ ngăn cản tầm mắt của bọn họ.
“Làm gì? Đương nhiên là muốn nhờ cô em xinh đẹp này giúp đỡ một chút?”
“Đúng vậy, khó khăn lắm mới gặp được người đẹp như vậy, nói thế nào cũng cần phải kết giao làm bạn bè chút.”
Quảng Y tức giận nhìn ba người, lại nhìn mọi người xem náo nhiệt ở xung quanh, lửa giận ngút trời, quát: “Chủ quản các người đâu, không thấy khách hàng bị người ta bắt nạt sao?”
Người phục vụ nghiêm chỉnh huấn luyện tiến lên, nhìn ba người nói: “Ba vị, Phúc vườn cấm đùa giỡn.”
Một người quần áo lộn xộn uống rượu nấc cả lên, ánh mắt mông lung nhìn cô ấy một cái, lại nói với người khác: “Các anh em, nơi này không cho chúng ta đùa giỡn đâu, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên là đập bể rồi! Cái gì phúc vườn không phúc vườn, không biết khách hàng là thượng đế hả, nhanh chóng cút ngay, nếu không lão tử đến cô cũng đánh!”
“Đúng vậy, Đế Đô đem Phúc vườn nói đến vô cùng sinh động, chúng tôi đều không thấy có chỗ nào đặc biệt cả, không phải chỉ là một tiệm cơm thôi sao, chúng tôi muốn đập cái gì liền đập cái đó!”
Người dẫn đầu nghe xong, khinh thường nhìn người phục vụ từ trên xuống dưới một cái, “Có nghe thấy không, có bản lĩnh thì tìm quản sự đến đây, nếu không thì đến cô với vị tiểu thư này đều giúp chúng tôi chơi đùa một chút.”
Người phục vụ trong mắt hiện lên một tia nhục nhã, cũng không lui về sau, lạnh lùng nói: “Ba vị tiên sinh, tôi lòng tốt khuyên bảo, Phúc vườn không phải là nơi các vị có thể quấy rối được, vẫn là nhanh chóng rời khỏi đi.”
“A, quả là nực cười, ba anh em chúng tôi có chỗ nào không thể đập, các anh em, đập cho anh!”
“Được.”
“Ầm...”
“Bốp...”
“Ầm...”
“A!”
Người ở đại sảnh nhao nhao chạy khỏi, sợ bọn họ một giây sau liền đập không phải cái bàn mà là bọn họ.
“Cẩn thận!”
Một bóng dáng chặn ở trước mặt Quảng Y, một tay phăng quất một chiếc ghế ra.
Quảng Y kích động nhìn Mặc Dận ở trước mặt, sau đó lại khẩn trương hỏi: “Mặc Dận, anh có bị thương ở đâu không?”
Mặc Dận không dấu vết tránh né tay của cô, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Anh nhìn ba người kia bị bảo vệ đè lại, từ từ đi lên phía trước.
“Là ai phái các người tới?”
Ánh mắt ba người chớp lên, hắng giọng nói: “Cái gì mà ai phái chúng tôi tới, lão tử không biết cậu đang nói cái gì cả, nhanh bảo mấy người này thả ra, nếu không thì cho cậu đẹp mặt!”
Muốn anh đẹp mặt?
Mặc Khuynh Thành cúi người ở trên lan can, nháy mắt nổi lên hứng thú, cô thật muốn nhìn những người này cho Mặc Dận đẹp mặt thế nào.
Mặc Dận đôi mắt nheo lại, không mang theo bất cứ cảm xúc gì nhìn bọn họ, chỉ có liếc mắt một cái, làm cho bọn họ khẩn trương trán đổ đầy mồ hôi.
Bọn họ theo bản năng nhìn về phía Quảng Y một cái, trong lòng cười khổ, sao cô ta không nói cho bọn họ biết, nơi này có một nhân vật lợi hại như này.
“Không nói phải không?”
Ba người cúi đầu không nói lời nào.
Quảng Y nhìn thấy vậy, vội vàng đi lên phía trước, nói: “Mặc Dận, có lẽ bọn họ chỉ là hỗn hỗn bình thường,chuyện này liền thôi đi?”
Mặc Dận nhìn cô ta một cái, rồi phất tay với bảo vệ.
Ba người được thả ra, xoa bả vai, tràn đầy tức giận nói: “Hừ, coi như cậu thức thời, bằng không, chuyện hôm nay liền thôi đi, đừng để bọn tôi thấy cậu nữa!”
Ánh mắt Mặc Dận khép hờ lại, bên trong đầy rẫy ngoan độc, toàn thân thỏa ra hơi lạnh, trả lại một câu: “Tôi đây cực kì mong chờ.”
Ba người không hiểu ý của anh, nhưng mà dưới ánh mắt của Quảng Y, tùy ý phẩy phẩy áo, bước nhanh ra khỏi Phúc vườn.
Quảng Y nhìn ba người rời đi, mới cười cảm ơn: “Mặc Dận, hôm nay cảm ơn anh đã cứu em, nếu không em mời anh ăn cơm nhé?”
“Không cần.” Anh lại nhìn hiện trường có chút hỗn loạn, nói với quản lí: “Tính toàn bộ tiền sửa chữa vào chỗ tôi.”
“Vâng.”
Quảng Y không rõ hành động của anh, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn tìm ba người kia đòi nợ? Nhớ lại thủ đoạn của anh, cảm thấy sau khi trở về liền bảo bọn họ trốn một thời gian thôi.
“Mặc Dận, chúng ta lâu rồi không gặp nhau, nếu là không có việc gì, đồng ý với em đi, em thật sự muốn cảm ơn anh.”
Mặc Dận nhìn vẻ mặt chân thành của cô ta, tiếp tục không nể mặt cự tuyệt nói: “Tôi bề bộn nhiều việc.”
Nụ cười trên mặt Quảng Y có chút cứng ngắc, nhưng mà nhớ lại màn anh hùng cứu mỹ nhân kia Mặc Khuynh Thành có nhìn thấy, trong lòng lại không khỏi đắc ý, cho dù là thanh mai trúc mã thì đã thế nào, Mặc Dận còn không phải mà cứu mình sao.
“Nếu như không có việc gì, tôi đi trước.” Mặc Dận nhìn trên người có bụi bám, mày cau chặt, xem ra phải đổi bộ quần áo rồi.
Quảng Y nhìn anh muốn rời đi, tình thế cấp bách nghĩ muốn giữ chặt anh, lại bị anh né đi.
“Dận, anh vẫn còn muốn ôn chuyện với giai nhân tới khi nào?”
Mặc Dận ngẩng đầu, nhìn lên Mặc Khuynh Thành đang ở lan can cười khanh khách, sắc mặt trầm xuống, “Cục cưng, vào phòng bao đi.”
Trong mắt Quảng Y hiện lên vẻ khinh thường, cô thấy chưa, anh ấy vẫn là hướng về mình.
Mặc Khuynh Thành không có nhìn vẻ mặt của cô ta, trực tiếp cười nhạo một tiếng, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, đứng dậy nhún vai, “Thôi, bữa cơm này em không ăn rồi.”
Sắc mặt Mặc Dận càng thêm âm trầm, mọi người giống như có thể nghe được trên đỉnh đầu có tiếng sấm vang dội, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, dưới chân lui lại mấy bước.
Không khí rất nghiêm trọng, so với thời điểm ba người kia còn nghiêm trọng hơn, bọn họ có phải nên tránh né một chút hay không?
“Vớ vẩn, nhanh đi vào.”
Mặc Khuynh Thành vô tội nhìn anh, “Nhưng mà đồ ăn lạnh rồi.”
Mặc Dận vẫn kiên trì như cũ nói: “Đồ ăn lạnh rồi anh sẽ làm lại, cơm trưa không thể không ăn.”
Vẻ mặt Quảng Y hóa thành kinh ngạc, cô ta thật không ngờ Mặc Dận vậy mà tự mình nấu cơm cho Mặc Khuynh Thành ăn, trong lòng không ngừng ghen tỵ, quấn quanh lòng cô ta, không ngừng ăn mòn.
Làm sao có thể, sao cô ta có thể để cho Mặc Dận tự mình xuống bếp, mấy năm đại học, cho tới bây giờ cô cũng không biết Mặc Dận sẽ xuống bếp, mà bây giờ, vậy mà nguyện ý cởi tây trang ra, tự mình đi vào nhà bếp làm đồ ăn cho Mặc Khuynh Thành, giờ phút này, cô thâm sâu ý thức được, nếu muốn phá hủy quan hệ của bọn họ, độ khó rất cao.
“Không cần, em còn một đống việc cần xử lý, mới không muốn lãng phí thời gian một giờ chờ anh, đi đây!”
Mặc Dận bất đắc dĩ nhìn bộ dáng cô xuống lầu, biết cho dù nói thế nào cô cũng sẽ không thay đổi chủ ý, chỉ có thể nói với quản lý: “Anh đem đồ ăn đóng gói đưa đến công ty.”
“Biết rồi, Mặc đổng.” Quản lý là người rất biết xem ánh mắt, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, nhanh chóng phân phó vài người phục vụ đi lên đóng gói, tranh thủ tại lúc bọn họ đi lên liền đóng gói xong.
Trên mặt Mặc Khuynh Thành hiện ý cười tiêu sái đi đến đại sảnh, châm chọc nhìn Quảng Y một cái, đi qua Mặc Dận, đầu không quay lại đi ra khỏi Phúc vườn.
Mặc Dận thở dài, không hiểu rõ vừa rồi còn rất tốt, sao giờ lại đột nhiên tức giận, chỉ có thể đem trách nhiệm quy hết trên người ba người vừa rồi.
Quảng Y nhìn vẻ mặt của anh, cẩn thận nói: “Mặc Dận, em gái này của anh thật là tùy hứng, anh vất vả làm được đồ ăn như vậy, nói không ăn liền không ăn luôn.”
Mặc Khuynh Thành, là chính cô đẩy Mặc Dận ra, cũng không trách cô thêm dầu.
Nhưng mà Mặc Dận lại không trả lời lại cô ta, trực tiếp nhấc chân chạy ra, sợ đánh mất Mặc Khuynh Thành.
Quảng Y nhìn bóng lưng của anh, tức giận đến mặt hung dữ, trực tiếp xiết chặt túi trong tay, tức giận rời đi.
Mà Mặc Dận chạy ra liền nhìn thấy Mặc Khuynh Thành đang nhàn nhã ngồi trong xe, cảm thấy buông lỏng, tiến lên hỏi: “Cục cưng, sao đột nhiên em lại tức giận?”
Mặc Khuynh Thành liếc xéo một cái, không chút để ý hỏi: “Chẳng lẽ anh không thấy vừa rồi bên cạnh xuất hiện sao?”
Giai nhân?
Trong mắt Mặc Dận hiện lên vẻ nghi hoặc, “Cái gì mà giai nhân, vừa rồi bên cạnh anh có người?”
“Phì...”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp nở nụ cười, cảm thấy Quảng Y ở trước mặt anh lâu như vậy, đều là uống công rồi.
Mặc Dận không biết cô đang cười cái gì, nhưng chỉ cần có có thể vui vẻ, không biết cũng không sao cả.
Nhưng mà...
“Cục cưng, em thật sự không ăn cơm trưa?
Mặc Khuynh Thành lắc đầu, “Không ăn, tâm tình đều bị phá cho không còn, chúng ta mang về công ty ăn đi.” Cực kì hiển nhiên, cô biết Mặc Dận đã phân phó.
Mặc Dận suy nghĩ, cũng gật gật đầu, trong lòng lại càng cực kì bất mãn với ba người kia, anh nhất định phải tìm được bọn họ, tính món nợ này thật hẳn hoi.
“Hô, hô, hô.”
“Mặc đổng, đây là đồ ăn của ngài.”
Quản lý mang theo hai túi đồ ăn lớn nhỏ chạy tới.
Mặc Dận tiếp nhận, sau đó mở xe, cẩn thận cất kỹ, sau đó nói với Mặc Khuynh Thành: “Cục cưng, chúng ta về đi.”
Tiếng cô đáp lại, nói câu tạm biệt với quản lý, tiện ngồi lên xe.
Trở lại công ty, mọi người đã ăn xong cơm trưa thấy Mặc Dận mang theo hai túi đồ ăn về, không hỏi hỏi: “Anh cả Mặc, đây là cơm trưa mang cho bọn tôi sao?” Tuy đã ăn cơm trưa rồi, nhưng ngửi thấy mùi vị đều cảm thấy đói bụng.
Mặc Khuynh Thành buồn cười nhìn bộ dáng mèo đói của bọn họ, cũng không biết là nguyên nhân mình bị mấy vị đại vương làm ảnh hưởng, hiện tại phí cơm nước là càng ngày càng cao, đồ ăn không phải nói cái gì cũng tốt.
“Những thứ này các người cũng đừng suy nghĩ tới, công tử các người còn chưa có ăn cơm đâu.”
Có người nuốt nước miếng hỏi: “Đúng rồi công tử, nhiều như vậy hai người các người cũng ăn không hết, nếu không chia cho chúng tôi một chút đi?”
Mặc Khuynh Thành nhìn nhìn, cũng hiểu được hơi nhiều, mới vừa định mở miệng nói, lại bị Mặc Dận cướp trước.
“Nếu các người quá rảnh rỗi tôi có thể bảo Lật Tử cho các người chút việc.”
Mọi người thấy ánh mắt của anh, nhao nhao tìm lý do chạy khỏi, sau một phút, đứng tại chỗ chỉ còn lại bóng dáng hai người Mặc Khuynh Thành.