Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 36: Hồng hạnh vượt tường




Edit: windy

“A!”

“Rầm.”

“Cạc cạc cạc...”

Một tiếng hét thảm, hù dọa con quạ trên cây.

Trong kí túc xá, ba người khác hoảng sợ nhìn Tất Thải bị giẫm trên đất, nghĩ muốn tiến lên ngăn cản mà lại kiêng kị Mặc Khuynh Thành.

Tiếng kêu vĩ đại hấp dẫn người ở chỗ khác chạy tới, cũng dẫn tới binh sĩ tuần tra tới.

“Sao lại thế này? Ai cho phép các cô tụ tập đánh nhau!”

Binh sĩ mặc quân phục đi tới, bình tĩnh đẩy đám người Mặc Khuynh Thành ra.

Tất Thải kêu thảm một tiếng, nước mắt nước mũi đầm đìa.

“Hu hu hu, vị trưởng quan này, Mặc Khuynh Thành dẫn đầu đánh tôi! Anh phải phân xử cho tôi!”

Binh sĩ kia lui về sau một bước, cau mày ghét bỏ nhìn cô ta một cái, sau đó nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, hỏi: “Cô có thể giải thích đây là có chuyện gì xảy ra không?”

Tất Thải nằm trên mặt đất không nghĩ tới người này trực tiếp xem nhẹ mình, tức ngực nhất thời phun máu ra, không lẽ không hỏi người bị hại là cô sao?

Mặc Khuynh Thành vuốt hai tay, vô tội nói: “Trưởng quan, chúng tôi chỉ nghe theo lời cô ta, cho cô ta mấy đá mà thôi.”

“Thực là như thế? Vậy sao cô ta lại nói các cô đánh cô ta?” Vị binh sĩ này không biết giải quyết chuyện này như thế nào, tại thời điểm Mặc Khuynh Thành còn chưa tới doanh địa, toàn bộ người trong quân đều biết cô là em gái của Mặc Giác, chuyện như này cực kì rõ ràng cho thấy cô dẫn đầu, nhưng bản thân sao có thể xử trí được, vậy phải làm sao bây giờ?

“Trưởng quan, chúng tôi làm sao biết đột nhiên cô ta biến thành như vậy, anh cũng biết, hôm nay tôi mới về kí túc xá, thế nào cũng sẽ không cố ý gây sự được.”

Tất Thải trợn to hai mắt nhìn Mặc Khuynh Thành, ý của cô chính là cô ta cố ý gây sự hả?

Binh sĩ nghe xong, cảm thấy nói có lý, nhưng mà anh không tin tưởng mấy người này biết rõ Mặc Khuynh Thành là em gái của Mặc Giác, lại vẫn cố ý khiêu khích.

“Mặc kệ chuyện này là nguyên nhân gì, đều đi cùng tôi một chuyến.”

Ánh mắt Mặc Khuynh Thành trấn an Hứa Tịnh, sau đó cực kì thản nhiên đồng ý.

Ngoại trừ Lê An An được Mặc Giác đưa đến phòng ý tế, bảy người còn lại đều bị đưa tới văn phòng.

Từ Khánh có chút đau đầu nhìn mấy người này, sau đó hỏi: “Cậu nói bọn họ đánh nhau ở kí túc xá?”

“Thưa trưởng quan, tôi thấy là như vậy.”

Từ Khánh nhìn vẻ mặt tự nhiên của Mặc Khuynh Thành, một chút cũng không có vẻ chột dạ sau khi tụ tập đánh nhau.

Lấy làm lệ, anh ta hỏi: “Bạn học Mặc, các cô thật sự tụ tập đánh nhau hả?”

Vốn tưởng rằng cô sẽ không thừa nhận, ai ngờ cô gật đầu nói: “Đúng, cứ xem là chúng tôi tụ tập đánh nhau đi.”

Từ Khánh đầu đầy hắc tuyến, cái gì mà xem như vậy? Còn có, cô thành thực như thế thật sự tốt sao, nếu nói là không phải, bản thân làm sao có thể bao che cho được.

Tất Thải nghe được Mặc Khuynh Thành thừa nhận, cao giọng nói: “Mặc Khuynh Thành, cô rốt cục cũng thừa nhận, nhưng mà cũng không thể bao che cho cô ta được, trước vắng mặt quân huấn nửa tháng không nói, hiện tại trở lại kí túc xá lại còn không phân biệt đúng sai mà đánh tôi, nếu mà thầy không trừng trị cô ta, chúng tôi sẽ không phục.”

Ba người khác cũng đi theo nói: “Đúng vậy, trưởng quan, thầy không thấy bộ dáng trở về của Mặc Khuynh Thành hôm nay đâu, chạy bộ không đúng thời gian liền thôi, kết quả trở về liền đánh Tất Thải, quả thực không thể nói lý.”

“Lần này nhất định phải nghiêm trị cô ta, nếu không thì chúng tôi không phục!”

“Đúng, chúng tôi không phục!”

Từ Khánh thâm sâu nhìn bốn người một cái, nếu không phải là Mặc Dận nói cho anh ta biết tự anh huấn luyện Mặc Khuynh Thành, có lẽ sẽ như bọn họ hợp tình hợp lí nói ra những lời này, huống hồ người của Mặc gia, anh ta không tin người phẩm hội kém như vậy, cho nên khả năng duy nhất chính là bọn họ trêu chọc cô trước.

“Được rồi, tôi nói một câu các cô liền nói lại một tràng, huấn luyện viên không nói cho các cô biết quy định sao?” Từ Khánh giận tái mặt, lạnh lùng nói, trong lòng thầm nghĩ, thanh niên hiện nay đều coi người khác là ngu ngốc sao, anh đã nếm qua đắng cay còn nhiều hơn mấy người bọn họ, nếu mà không nhìn ra chút tâm tư ấy, anh cũng không cần lăn lộn trong cái quân doanh này.

“Bạn học Mặc, cô còn có gì muốn nói à?” Anh cảm thấy được con cái Mặc gia sẽ không khinh địch mà dễ bị người khác bắt nạt vậy, cô ấy nhất định còn có chiêu tiếp theo.

Mặc Khuynh Thành cũng không có làm cho anh thất vọng, quay đầu về phía bọn người Tất Thải nói, “Lời tôi nói các người còn không nghe rõ sao, thực lo lắng cho cha mẹ các người, sao lại sinh ra mấy người không có não như vậy.”

“Mặc Khuynh Thành, sao cô có thể mắng người như vậy!”

“Cô đừng quá đáng!”

“Trưởng quan, thầy xem Mặc Khuynh Thành còn không biết đúng sai!”

Mặc Khuynh Thành kêu a một tiếng, sau đó nói: “Trước đó tôi đã nói, xem như đánh nhau đi, học không giỏi ngữ văn cũng không trách các cô, tôi liền tính là các người nói vâng đi.”

Cô dừng lại một cái, nói tiếp: “Ý tứ xem như là thế có phải hay không, đánh nhau là rất hiều người đánh một người, Tất Thải, trước đó tôi cũng đã nói, là chính mồm cô nói chúng tôi giẫm lên cô, chúng tôi chẳng qua là nể tình là bạn học, giẫm lên người cô mấy cái mà thôi.”

Tất Thải giận dữ hỏi: “Tôi nói cho các người giẫm lên người tôi lúc nào!”

Mặc Khuynh Thành cổ quái nhìn cô ta, “Tất Thải nhất định giẫm lên, không phải là bảo chúng tôi tất phải giẫm lên cô sao?”

“Ha ha ha.”

Binh sĩ đứng bên cạnh trực tiếp cười lên một tiếng, một giây sau liền nhận được ánh nhìn của Từ Khánh quét đến.

Trong lòng Từ Khánh tức giận mắng, lãnh đạo đều phải đứng đây chịu đựng, cậu ta chỉ là một tiểu binh lại vẫn không nhịn được, thật sự là không có tiền đồ, nhưng mà Mặc Khuynh Thành nói rất có đạo lý, tất thải không phải là nhất định giẫm lên sao, cha mẹ nhà này cũng không thích con mình sao?

Tất Thải không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành lại bắt bẻ tên của cô ta như vậy, đề cao âm lượng, kiềm nén lửa giận giải thích: “Cũng đã nói với cô, tất thải không phải ý là nhất định giẫm lên kia!”

Mặc Khuynh Thành gật đầu bày tỏ hiểu, “Tôi biết, cô nói tất thải chính là tôi cho rằng là ý nhất định giẫm lên kia, cô muốn nói kì thật cô thật sự rất không muốn để cho người khác giẫm lên, nhưng mà tên của cô lại là nội tâm cô nhất định giữ, chúng tôi đều biết, cô không cần giải thích, dù sao thuộc tính cô che giấu cũng không thể để cho thêm càng nhiều người biết.”

“Mặc Khuynh Thành!”

Tất Thải bị cô nói đến đại não quay cuồng, cái gì mà tất thải chính là nhất định giẫm lên kia, cái gì mà thuộc tính che giấu, bản thân cô ta chính là thuộc tính M thôi!

Mặc Khuynh Thành che lỗ tai, mày nhíu lại, không hờn giận nhìn về phía Tất Thải, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bạn học, cô không cần kích động như vậy, tôi biết trên thế giới này có rất ít người có thể hiểu điều đặc biệt của cô, nhưng mà tôi hiểu, thời điểm trở về quân huấn, cô có thể thoải mái một chút, đúng rồi, cô là sinh viên lớp nào, là lớp chúng tôi sao?”

Hứa Tịnh: “Công tử, bọn họ không phải lớp chúng ta, nhưng mà là cùng khoa.”

Mặc Khuynh Thành: “Nếu đã như vậy, lúc trở về cô nói cho tôi biết cô ở lớp nào, tôi đưa cho cô vài thứ, như vậy cô liền không bị áp lực nữa rồi.”

Lời này vừa nói ra, có người có chút kì quái nhìn khuôn mặt Tất Thải đỏ bừng, có người lại cố nén cười.

Từ Khánh run rẩy hai vai, tận lực nhịn cười, chỉ là đau nhói trên bụng, nói cho anh ta biết còn nhịn nữa khả năng nó sẽ hỏng mất.

“Khụ khụ, được rồi, tôi mặc kệ các cô là Tất Thải hay lại là nhất định giẫm lên, chuyện này chính là hiểu lầm, nếu là hiểu lầm nói rõ liền xong, bạn học Mặc, các cô đưa bạn học Tất Thải đến phòng y tế xem xem, dù sao cũng là do các cô làm bị thương.”

“Trưởng quan, tôi!”

Từ Khánh nhàn nhạt nhìn Tất Thải, “Đủ rồi! Bạn học Tất Thải, chuyện này liền kết thúc ở đây đi.”

Bạn học bên cạnh Tất Thải vụng trộm kéo kéo ống tay áo cô ta, cô ta chỉ có thể yên lặng đem cục tức này tạm thời nuốt xuống, chờ sau này tính sổ sau.

“Được rồi, các người đi thôi, nhớ kĩ, đến phòng y tế xem có bị thương ở đâu trước đi.”

“Trưởng quan, chúng tôi biết rồi.”

Đợi bọn họ vừa mới ra khỏi phòng, liền nghe thấy bên trong truyền ra một tràng cười vang dội.

Tất Thải giận trừng mắt nhìn Mặc Khuynh Thành một cái, sau đó quay đầu tức giận bước đi.

“Ai, Tất Thải, chờ bọn mình một chút!”

“Tất Thải, chậm một chút, bọn mình theo không kịp!”

“Đi mau.”

Đào Hề Nhiễm nhìn mấy người vội vã rời đi, cảm thán nói: “Đây là vội vàng đi đầu thai trong truyền thuyết sao!”

Hứa Tịnh nhìn về phía Mặc Khuynh Thành rất bình tĩnh, hỏi: “Công tử, chúng ta vẫn đi phòng y tế hả?” Cô cũng không nghĩ thật sự sẽ đưa Tất Thải kia đến phòng y tế.

“Vì cái gì không đi, An An cũng đang ở bên đó.”

Nói xong, cô liền nhấc chân bước hướng về phòng y tế.

Phòng y tế.

“Không có vấn đề gì lớn, mấy ngày gần đây không được vận động quá mạnh, tĩnh dưỡng là có thể được.” Bác sĩ nói Lê An An chân để nằm ngang, mở miệng nói.

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Lê An An ngầm thở ra, bộ dáng của bác sĩ này quả thật là đẹp, khiến cho cô người quen nhìn soái ca cũng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.

“Ầm.”

“Bác sĩ, nơi này có người bị thương!”

Bác sĩ nghe thấy tiếng, cũng không quan tâm thái độ trước đó của người này, vội vàng đứng dậy đi lên phía trước đỡ lấy Tất Thải hỏi, “Cô bị thương chỗ nào?”

Trong bụng Tất Thải vốn rất tức giận, sau khi nhìn thấy bác sĩ đẹp trai như vậy, tức giận đều không còn, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm anh ta.

Anh rất đẹp trai, áo dài trắng bình thường như vậy mặc trên người anh đều rất đẹp trai, khóe miệng tươi cười, đáy mắt quan tâm, còn có bàn tay thon dài đỡ cô ta, quả thực là quá hoàn mỹ.

“Ai nha, tôi bị người ta đánh hội đồng, trên người đều đau, bác sĩ, anh có thể nhìn giúp tôi không?” Một giây sau Tất Thải liền như người bệnh suy yếu, tựa vào trên người bác sĩ, không chịu rời khỏi.

Lê An An nghe được giọng nói liền biết được là ai, lại nhìn thấy bóng dáng đang từ từ đi tới, trực tiếp cười nhạt.

Tuy cô không biết Tất Thải này làm sao đột nhiên có thể bị thương, nhưng mà bộ dạng này diễn cũng quá giả rồi, khí lực đá cửa vừa rồi sao không thấy nữa rồi, nhìn thấy soái ca liền giả vờ yếu ớt, thực cho là phản ứng của tất cả mọi người đều đần độn như cô ta sao, không nhìn ra là cô ta giả vờ sao?

Không được, cho dù nhìn ra được cũng không thể khiến cho bác sĩ này bị chiếm tiện nghi.

“Này, Tất Thải, sao cô đột nhiên suy yếu như vậy, sức lực vừa rồi đâu rồi?”

Tất Thải tựa vào người bác sĩ nghe thấy lời này của Lê An An mày nháy mắt nhăn lên.

“Sao cô lại ở chỗ này?”

Lê An An ngồi ở trên giường, chỉ chỉ chân không thể động nói: “Tôi sao lại ở chỗ này? Còn không phải tại các người ban tặng.”

Tất Thải ngẩng đầu, nhìn về phía chân của Lê An An, cười nhạo một tiếng, “Xứng đáng!”

“Hắc, cô có tin tôi làm cho cô bị thương càng bị thương thêm không!”

Tất Thải vừa nghe xong, vội vàng lùi về trong lòng bác sĩ, ủy khuất nói: “Bác sĩ, anh xem cô ta kìa, cô ta muốn cho tôi bị thương càng thêm nghiêm trọng.”

Bác sĩ bình tĩnh đẩy cô ta ra, hai tay bỏ vào trong túi áo, nhàn nhạt nói: “Bạn học này, tương đối mà nói, tôi cảm thấy thương thế của cô cũng không nghiêm trọng bằng bạn học ngồi trên giường này, cô ấy muốn đánh cô, cũng không có cách nào.”

Tất Thải nghẹn lời, hờn dỗi trợn mắt nhìn anh ta, “Bác sĩ, sao anh không giúp tôi, tôi mới là người bị hại.”

“Buồn nôn...”

Lê An An làm động tác nôn mửa, điên cuồng vỗ vỗ ngực nói: “Tất Thải này, cô có thể không cần ghê tởm như vậy được không, giúp cô? Bác sĩ chỉ có thể chưa bệnh trên thân thể, không thể chữa bệnh đần độn!”

“Lê An An, cô có ý gì, nói ai là đần độn hả!”

“Nói cô đần độn, lại còn nặng tai.”

“Lê An An, tôi thấy cô không cần cái chân còn lại nữa rồi!”

Cô ta nói không lại Mặc Khuynh Thành, chẳng lẽ còn đấu không lại một Lê An An không quyền không thế sao!

Lê An An bắt chéo chân, tay chống cằm, tùy ý nói: “Có bản lĩnh cô tới đây.”

“Tôi...”

Tất Thải giờ phút này cũng không còn che giấu cái gì trước mặt bác sĩ nữa, trực tiếp giơ chân lên làm bộ đá xuống.

“Ầm...”

Tất Thải lại bị đá bay ra ngoài.

Mặc Khuynh Thành bình tĩnh thu chân lại, hướng về phía Lê An An nói: “Bị thương rồi vẫn còn không ngồi yên.”

Lê An An cười hắc hắc, “Nhìn thấy mỹ nhân bị tra nữ bắt nạt, liền không nhịn được muốn bảo vệ một chút.”

Mỹ nhân?

Mặc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn bốn phía, sau cùng ngừng ở trên người bác sĩ.

“Tống Phi Bạch?” Anh ta sao có thể ở chỗ này?

Tống Phi Bạch đẩy đẩy gọng kính, cười nói: “Không nghĩ tới công tử còn nhớ rõ chính cung nương nương tôi đây.”

Dát!

Chính cung nương nương?

Lê An An giật mình nhìn hai người bên cạnh, đây là chính cung nương nương trong truyền thuyết? Vậy Mặc Dận có biết hay không?

Với hiểu biết của cô với Mặc Dận, cô nghĩ chắc chỉ biết có chính cung nương nương tồn tại, cũng không biết người đó là ai, dù sao, đến chính chủ còn không biết.

Tống Phi Bạch nhìn thấy trên mặt Mặc Khuynh Thành chợt lóe lên kinh ngạc, cảm thấy chua sót, cô ấy thật không nhớ rõ mình rồi.

Sau đó, lại đem cảm xúc vứt đi, khóe miệng nhếch lên, ôn nhu nói: “Xem ra công tử thật là quên mất chính cung nương nương tôi đây rồi, đáng thương cho tôi một mình trông phòng lâu như vậy, quả thương tâm rồi.”

Mặc Khuynh Thành xấu hổ sờ sờ mũi, cảm thụ được tầm mắt chung quanh phóng tới, trong lòng bực tức, cô là thật sự không biết chính cung nương nương này, huống hồ cô đúng là người có chủ rồi, có thể không cần nhìn cô như vậy không.

Lê An An âm âm u u nở nụ cười, “Khuynh Thành, mình cảm thấy được cậu nhất định phải thông báo với bọn mình một chút rồi đấy.” Một người đã có chủ rồi, vậy mà lại hồng hạnh vượt tường, chậc chậc, Mặc Dận đáng thương.

Mặc Khuynh Thành không quan tâm chọc chọc mắt cá chân của cô ấy, tùy ý nói: “Chuyện này của bản công tử, còn cần cho ma ma cậu đây một công đạo sao? Nói, cậu không nên sắp xếp việc tốt này cho mình hả?”

Khóe miệng Lê An An giật giật, sắp xếp việc này? Cô dám cam đoan, dù muốn an bài một cái, dù cho chỉ là nữ sinh bình thường, Mặc Dận bình dấm kia sẽ không ngừng đánh nghiêng, đến lúc đó xui xẻo còn không phải là mình sao, loại chuyện tình biết rõ kết quả như vậy, bản thân tuyệt đối sẽ không làm.

“Gì nhỉ, Hứa Tịnh này, chuyện của công tử dạo này không phải là do cậu sắp xếp sao, vậy chuyện này cậu cũng có thể sắp xếp tốt được không?” Bạn thân chính là dùng để bán đứng, Hứa Tịnh, cậu liền hi sinh một chút đi.

Hứa Tịnh không nghĩ tới Lê An An sẽ ném mình ra làm bia đỡ, vội vàng phản ứng nói: “Lê An An, mình chỉ là một nô tì, không phải ma ma, quản không được việc này.”

“Nô tì cũng có khả năng thăng cấp thành ma ma, cậu nói đúng hay không, công tử.”

Mặc Khuynh Thành xoa xoa cằm, trầm tư một hồi, nói: “Mình vẫn thích Hứa Tịnh là nô tì.”

Hứa Tịnh thần tình vui mừng, vẻ mặt đắc ý liếc mắt nhìn Lê An An một cái, “Vậy thì vất vả An ma ma giúp công tử sắp xếp việc này rồi.”

Tống Phi Bạch ở một bên vẫn không nói gì như có như không nói: “Hóa ra là bản cung trách lầm công tử rồi, An ma ma, ngày thường công tử công việc bận rộn, nhưng mà cũng nên nghĩ cho tương lai.”

“Ha ha.”

Lê An An che miệng, cho anh ngón cái, một chữ đều không nói lên lời. Vị bác sĩ này thật mạnh mẽ, công tử, thả Mặc Dận!

“Được rồi, tôi đi xem người bệnh đã, chúng ta tán gẫu sau.”

Tống Phi Bạch rất rõ ràng có một số chuyện không thể làm chặt chẽ, như vậy cũng được, dù sao thân phận chính cung nương nương vẫn còn.

Mặc Khuynh Thành vung tay xuống, tùy ý nói: “Anh tùy tiện xem xem, người này chỉ bị tôi giẫm lên mấy cái, liền yếu ớt giống như không còn nửa cái mạng rồi.”

Tống Phi Bạch tỏ vẻ hiểu rõ, tình huống của Tất Thải, anh ta liếc thấy cũng không có vấn đề gì lớn.

Từ từ đi về trên ghế, phía chính chủ hỏi: “Vị đồng học này, làm cho cô đợi lâu rồi, hiện tại cô có chỗ nào không thoải mái?”

Tất Thải cứng ngắc nói: “Đau toàn thân.”

“Đưa tay.”

Dưới tầm mắt của mọi người, ngón tay trắng nõn của Tống Phi Bạch rơi vào mạch của Tất Thải.

Một lát sau, anh mới buông tay ra, “Cô không có vấn đề gì lớn đâu, trong người hư nhược, gần đây ăn thanh đạm chút, tôi kê cho cô mấy viên thuốc, uống vài ngày thì ổn thôi.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Tất Thải cầm lấy phương thuốc liền đi đến hiệu thuốc lấy thuốc, chỗ này, cô ta một giây cũng không nán lại nổi.

“Được rồi, người đáng ghét đều đã đi rồi, công tử, chúng ta tâm sự đi.”

“Được thôi.”

Mặc Khuynh Thành cực kì tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tống Phi Bạch, nhìn mọi người ở đây không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái.

Anh ta vậy mà có thể khiến cho Mặc Khuynh Thành không có chút đề phòng nào!

Tống Phi Bạch thật cao hứng cô yên tâm với mình, đây cũng chứng minh mình với cô vẫn không giống bình thường.

“Khuynh Thành, gần đây cô thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Có ăn có chỗ ở, công việc cũng không nhiều, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải mấy con ruồi mà thôi.

“Gần đây còn có nhớ tới chuyện ngày đó không?” Tống Phi Bạch dứt khoát hỏi.

Mặc Khuynh Thành giật mình ngây ngốc một giây, nói đùa hỏi: “Thế nào, chuyện kia đã qua lâu như vậy rồi, anh vẫn còn nhớ rõ hả?”

Tống Phi Bạch nhẹ nhàng cười, không nói một lời, trong lòng yên lặng nói một câu, đó là bởi vì ngay lúc đó cô khiến cho anh khó co thể quên.

Mặc Khuynh Thành không nghĩ muốn tiếp tục nói đề tài này, vội nói: “Phi Bạch, sao anh lại làm ở trong này?”

Tống Phi Bạch: “Tôi là ở bệnh viên quân khu, trong khoảng thời gian này tới giúp đỡ, mấy ngày nữa liền trở về.”

Bệnh viện quân khu? Bệnh viện kia không phải người nào cũng có thể đi vào, xem ra Tống Phi Bạch này năng lực không nhỏ.

Sau đó, hai người tùy ý hàn huyên một lát, đã bị Mặc Giác tới mang đi rồi.

“Phi Bạch, tôi đi trước, sau này có chuyện gì liền gọi điện cho tôi.”

Tống Phi Bạch vẫy vẫy tay, cười nhạt nói: “Nhất định sẽ không quên, đi đường cẩn thận.”

“Biết rồi.”     

Mặc Giác đi ở bên cạnh Mặc Khuynh Thành, vừa đi vừa hỏi: “Em gái, sao em có thể quen được Tống Phi Bạch vậy?”

“Đúng vậy, mình cũng không biết Mặc Khuynh Thành vậy mà quen một người soái ca như vậy.”

Mặc Khuynh Thành không chút do dự gõ đầu Lê An An, nói: “Trong đầu cậu chỉ biết đến soái ca thôi hả, cũng không thấy cậu đem soái ca về.”

Lê An An than một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc nha, soái ca đều bị cậu hấp dẫn rồi, xem ra mình không có soái ca rồi.”

“Mình sẽ chia cho cậu một soái ca.”

Lê An An không chút do dự lắc đầu, nói đùa, nếu thực là cho mình một soái ca, cô cũng không thể lo lắng bị hồ ly tinh câu đi, này cũng không tốt.

“Hay là thôi đi, cậu vẫn nên thành thật khai báo soái ca này của cậu từ đâu ra.”

Mặc Khuynh Thành chỉ nói một câu, “Anh ta là ân nhân cứu mạng.”

Ân nhân cứu mạng?

Không khí đột nhiên ngưng lại.

Mặc Giác thì thầm, Tống Phi Bạch? Họ Tống? Chẳng lẽ người cứu em gái một năm trước chính là anh ta?

Mặc Khuynh Thành nhìn vẻ mặt của anh, cho anh một cái biểu tình “Đúng vậy”.

Mặc Giác thu liễm địch ý với anh ta lại, nếu người này đã cứu em gái, chính là ân nhân của cả Mặc gia.

“Không đúng nha, vậy sao anh ta lại thành chính cung nương nương của cậu rồi hả?” Lê An An đột nhiên nói làm cho anh thần kinh căng thẳng lên.

Chính cung nương nương?

Mặc Khuynh Thành đỡ trán, chuyện này cô nên giải thích thế nào.

“Em gái, anh ta chính là chính cung nương nương của em?” Vậy anh cả thì sao? Chẳng lẽ đội nón xanh rồi hả?

Mặc Khuynh Thành không nói gì: “Anh hai, trong đầu anh nghĩ cái gì vậy, chính cung nương nương chỉ là lúc trước thuận miệng nói ra.”

Mặc Giác đồng tình nhìn cô, “Em nói với anh cũng vô dụng, em vẫn là nên giải thích với anh cả đi, ai, đây chính là tình địch nha...”

Mặc Khuynh Thành: “...”

Cô cũng vẫn xoắn xuýt chuyện này, lúc trước khi biết chuyện chính cung nương nương tồn tại, sắc mặt Mặc Dận liền trầm một phen, hiện tại biết chính cung nương nương là ai, bảo đảm không cho phép anh trực tiếp cầm súng bắn anh ta, nếu như thực là như thế này, bản thân không phải đã gián tiếp hại chết ân nhân của mình sao?

Không được, tuyệt đối không thể cho anh biết!

Nghĩ đến đây, cô nghiêm túc nhìn về phía những người khác, “Chuyện này để em giải thích, các người ai cũng không được nói cho Mặc Dận biết, nếu không thì, chậc chậc.”

“Không thể nói cho anh biết cái gì?”