Edit: windy
Huấn luyện quân huấn khép kín tự động, ngược lại, tin tức ngoài xã hội lại dồi dào.
Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.
Quảng Chỉ nhìn chằm chằm cửa lớn, có chút khẩn trương sửa sang lại quần áo của mình.
Thân Toàn ở bên cạnh chưa bao giờ nhìn anh ta khẩn trương như vậy, hoàn toàn không giống bộ dáng hoa hoa công tử.
“Quảng Chỉ, tôi là lần đầu tiên thấy cậu như vậy đấy, không phải chỉ là một tiểu mỹ nữ, cậu có cần khẩn trương như vậy không?”
Quảng Chỉ đem sợi tóc rủ xuống vuốt lên, nói: “Thân Toàn, đây không chỉ là tiểu mỹ nữ, còn là supermodel, không giống với minh tinh bình thường, cô ấy có gia thế không tệ, cũng có công ty riêng, chắc chắn sẽ không tham luyến tiền tài của tôi, tôi nghĩ người phụ nữ có khí chất có gia thế như vậy, mới xứng là người phụ nữ của Quảng Chỉ tôi đây.”
“Quảng Chỉ, không phải chỉ là chơi đùa thôi sao, có cần phải xem xét nhiều như vậy không?” Anh thật sự không hiểu, vì sao nói đến yêu đương vẫn còn phải suy xét đến những chuyện này.
Quảng Chỉ hài lòng nhìn bề ngoài hoàn mỹ, bộ dạng chỉnh tề, mới quay đầu, nhìn Thân Toàn nói: “Vậy cậu là không biết rồi, đầu năm nay có thể tìm được người phụ nữ có gia thế tương xứng rất không dễ dàng gì, tôi cảm thấy được nếu là ở bên nhau, làm bạn gái lâu dài cũng được.”
Thân Toàn không nhất trí với lời của anh ta, người nào sẽ tin tưởng một gã hoa hoa công tử nói lời chung tình, huống hồ anh ta còn không làm cho Mặc Khuynh Thành nhìn tới anh ta, đừng quên, lúc ở sân bay, cô ấy thân thiết với một người đàn ông diện mạo có thể lập tức tiêu diệt toàn bộ người khác.
“Được rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Quảng Chỉ không có chút do dự nào, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dẫn đầu nhấc chân đi vào.
Thân Toàn bất đắc dĩ lắc đầu, nhận mệnh đi theo sau.
“Hai vị, xin hỏi các người có hẹn trước không?” Tưởng Giai ở phía trước nhìn thấy hai người, khóe miệng cong lên 45 độ hỏi.
Quảng Chỉ nhìn đến cô ấy, hơi sững sờ, không nghĩ tới một lễ tân cũng có thể tươi mát thoát tục như vậy, không hổ là người phụ nữ anh ta nhìn trúng.
Sau đó anh ta tựa nửa người vào trên quầy, tự nhận là rất tuấn tú cười xấu xa nói: “Vị mĩ nữ này, chúng tôi không có hẹn trước, không biết cô có thể nể mặt giúp tôi một chút không?”
Tưởng Giai cười cự tuyệt: “Thật ngại quá, công ty chúng tôi có quy định, không có hẹn trước không thể ở lại, hai vị mời về cho.”
Quảng Chỉ có chút không hờn giận, chỉ là một lễ tân nho nhỏ, vậy mà lại giống như Mặc Khuynh Thành không hề bị mê hoặc bởi soái khí của mình, hừ, sau này mình trở thành ông chủ rồi, xem xem mình thu thập cô ta thế nào.
Thân Toàn vừa thấy liền biết vị đại thiếu gia này lại bắt đầu không thoải mái, liền bước lên phía trước mở miệng nói: “Chúng tôi muốn nói chuyện với bà chủ của cô, không biết Mặc tiểu thư có ở công ty hay không?”
Tưởng Giai vẫn tươi cười như cũ nói: “Công tử đi quân huấn, công ty do Ban tổng quản lý, có chuyện gì có thể nói với anh ấy.”
Quảng Chỉ thiếu chút nữa nổi giận, Mặc Khuynh Thành không có ở đây cũng không biết nói sớm một chút, lãnh phí thời gian của anh ta không nói, lại còn phải chịu đựng một bụng tức giận, quả thực bực tức.
Thân Toàn mạnh mẽ giữ lấy Quảng Chỉ, trong lòng cười khổ, đại thiếu gia này chút kiên nhẫn cũng không có, còn muốn ở cùng một chỗ với Mặc Khuynh Thành, hiện tại đến một lễ tân nho nhỏ cũng đã không chịu nổi, còn không bằng trở về sớm một chút không cần ở đây mất mặt xấu hổ thêm nữa.
“Hóa ra Mặc tiểu thư không có ở đây, vậy cô có biết phương thức liên hệ với cô ấy không, chúng tôi muốn trực tiếp nói chuyện với cô ấy.”
Tưởng Giai: “Thật xin lỗi, tôi chỉ là nhân viên, không biết số điện thoại của công tử.”
Quảng Chỉ rốt cuộc không nhịn được nữa chửi ầm lên: “Cô làm lễ tân để làm gì, cái gì cũng không biết, gọi quản lý của cô đến đây, hôm nay tôi không tin, đến số điện thoại cũng không cho tôi!”
Tưởng Giai không nháo không giận, lẳng lặng nhìn bọn họ, “Nếu tiên sinh có gì không hài lòng, nơi này có hòm thư góp ý, còn số điện thoại, tôi thật sự là không có, đi thong thả không tiễn.”
Lần này đến Thân Toàn cũng không khỏi kính trọng vài phần, bản lĩnh của nữ lễ tân này thật lớn, vậy mà thật sự không nói hai người đem ý đuổi khách nói ra!
Anh hơi uy hiếp nói: “Tiểu thư, cô chỉ là lễ tân, tôi không sợ nói cho cô biết, đây chính là Quảng đại thiếu gia, chỉ cần cậu ta hài lòng, tùy tiện quay quảng cáo cũng đã mấy trăm vạn, cô cũng không nên bởi vì lời nói nhất thời của cô, mà khiến cho công ty bị tổn thất nghiêm trọng.”
Tưởng Giai không cử động, bình tĩnh nói: “Hai vị, mời hai người mau rời khỏi.”
Quảng Chỉ tức giận đến đá thẳng vào chậu hoa bên cạnh, ầm một cái.
“Được, được lắm, tôi nhớ kĩ cô rồi, cô tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần cùng với cái đầu cô, chờ ngày nào đó tôi tới lấy.”
Sau đó, anh ta vừa mắng vừa tức giận, mà Thân Toàn thì không ngừng trấn an anh ta.
Mãi đến khi bọn họ đi vào thang máy, khóe miệng Tưởng Giai mới hạ xuống, trong mắt châm chọc, hừ, thực cho là bản thân là đại nhân vật sai, cũng không xem xem đây là nơi nào.
Nhưng mà, cô ấy vẫn lấy điện thoại ra, bắt đầu phát tin.
Tuy cô không sợ Quảng Chỉ là công tử nhà giàu, nhưng cô thân là thành viên của Đại trang viên, không thể gây chuyện cho công ty, gây thêm phiền toái cho công tử được, cho nên chỉ có thể đem tin tức mới nhất gửi cho Ban Hữu, để cho anh tới xử lý.
Quảng Chỉ rời khỏi tòa Phong Thụy, ở dưới lầu không ngừng ngẩng lên nhìn tầng mười sáu.
“Quảng Chỉ, thôi đi, chúng ta vẫn nên về bàn bạc lại thì tốt hơn.”
Thân Toàn trấn an anh ta, cho dù hôm nay đã xảy ra chuyện có chút ngoài dự đoán, nhưng không có Mặc Khuynh Thành là trong dự liệu của anh.
Quảng Chỉ kéo cà vạt xuống, cả tiếng nói: “Thân Toàn, sao cậu không thăm dò rõ ràng mà đã tới rồi, lại còn để tôi chịu phải nhục nhã như vậy, quả thực tức chết tôi rồi, từ lúc sinh ra tới giờ, chưa từng gặp phải cơn tức như vậy.”
Thân Toàn không nói gì, ngầm châm chọc, lần trước ở sân bay bị Mặc Dận chọc tức như vậy, cũng không nói không chịu được cục tức lớn như vậy, nhưng mà nói đi nói lại, giống như Quảng Chỉ cùng với Mặc Khuynh Thành bát tự không hợp vậy, chỉ cần đụng tới người liên quan đến cô ấy, cuối cùng anh ta sẽ nổi giận.
Anh cẩn thận đề nghị nói: “Quảng Chỉ, tôi cảm thấy cậu với Mặc Khuynh Thành có chút xung đột, nếu không chuyện này hay là thôi đi.”
“Thôi đi? Làm sao có thể! Người phụ nữ Quảng Chỉ tôi nhìn trúng, chính là của tôi! Xung đột có cái gì không tốt, chỉ cần có thể chinh phục được cô ấy, tôi ngược lại muốn xem xem, còn có thể xung đột như thế nào.”
Thân Toàn cười cười xấu hổ, vì sao anh lại cảm thấy Quảng Chỉ có khuynh hướng thích ngược nhỉ?
“Tích, tích.”
Một chiếc Maserati dừng ở trước mặt bọn họ.
Quảng Y ở ghế lái kéo trên mắt kính xuống, cười hỏi: “Đại thiếu gia nhà ta sao lại tức giận vậy, là ai không có mắt bắt nạt chú rồi hả?”
“Chị.”
“Chị Quảng Y.”
Quảng Chỉ đi lên phía trước, mở cửa xe phía bên khách ra, ngồi xuống, ai oán nói: “Chị, em xem trọng một cô gái, nhưng người trong công ty cô ta xung đột với em, làm em mất mặt.”
Lông mi Quảng Y khẽ chớp, rất có ý nhìn về phía Thân Toàn phía sau, “Thân Toàn, sao lại thế này, thậm chí có người không nể mặt em trai tôi sao, chuyện lớn như vậy mau nói cho tôi nghe một chút, Quảng Chỉ nhiều năm không có nhược điểm như vậy, rốt cục cũng có một ngày ngã dưới chân phụ nữ.”
“Chị, em đều đã như vậy rồi, sao chị vẫn còn trêu chọc em!”
Quảng Chỉ không vừa ý nhìn Quảng Y, sau đó liếc mắt cảnh cáo Thân Toàn một cái, nếu anh dám nói ra, bản thân anh ta tuyệt đối sẽ ném anh đến quán bar làm vịt.
Thân Toàn cũng không thèm để ý, nhiều năm như vậy, tính cách của Quảng Chỉ bản thân hiểu rõ nhất,
“Chị Quảng Y, em cũng không dám nói, chị không thấy ánh mắt của Quảng Chỉ vừa rồi sao, hận không thể đem em ngũ mã phanh thây đó.”
Quảng Y: “Không sao, có tôi ở đây, xú tiểu tử này không dám làm gì với cậu đâu.”
Quảng Chỉ giống như không sao cả nói: “Nói đi nói đi, dù sao chuyện này cũng không giấu diếm được bao lâu.”
Thân Toàn cười hắc hắc, cũng không mắc mưu.
“Quảng Chỉ, cậu đã nói như vậy, tôi cảm thấy tự miệng cậu nói ra, chị Quảng Y có thể càng vui vẻ hơn.”
Quảng Chỉ hung hăng trợn mắt nhìn anh, sau đó thần tốc đem mọi chuyện nói ra một lần.
Quảng Y nghe xong, đáy mắt chợt sáng lên, nói đùa: “Em trai nuôi từ nhỏ đến lớn, cuối cùng lại bị người khác câu mất rồi.”
Quảng Chỉ lơ đễnh nói: “Chị, không phải chị cũng bị nam nhân Mặc gia hấp dẫn đó sao, em nói cho chị biết, mẹ em đặc biệt ghét người Mặc gia.”
Quảng Y trực tiếp tránh đi vấn đề này.
Nhiều năm ân oán giữa Quảng gia và Mặc gia, trong lòng cô ta rất rõ ràng, cô ta cũng không ngại hoàn thành hứa hẹn chưa thực hiện năm ấy, như vậy không chỉ hóa giải quan hệ giữa hai nhà, cũng có thể khiến cho cô đạt được người mình yêu, nhưng mà...
“A Chỉ, chú thật sự rất thích Mặc Khuynh Thành?”
Quảng Chỉ hơi nhíu mày nói: “Thích? Chắc là có đi.”
Đến chính anh ta cũng không biết đây có phải thích không, anh ta chỉ cảm thấy được Mặc Khuynh Thành lớn lên rất xinh đẹp, cũng là người đầu tiên thể hiện biểu hiện chán ghét mình, như vậy có phần độc đáo, chắc tính là có đi.
“Tốt lắm, chị giúp chú theo đuổi.”
Quảng Y nói ra, khiến hai người kinh ngạc.
Cô ta vậy mà muốn đích thân giúp Quảng Chỉ theo đuổi Mặc Khuynh Thành!
Quảng Chỉ này sinh nghi ngờ, tuy nói bọn họ lớn lên cùng nhau, nhưng cô ta chưa từng giúp mình theo đuổi phụ nữ, lần này đột nhiên nói muốn giúp mình, không chỉ có chút nghi ngờ, còn có điểm tự tôn bị tổn thương, loại người như anh ta cũng cần có người giúp theo đuổi phụ nữ sao?
“Chị, không cầm, cô ấy một mình em có thể thu phục được.”
Anh ta không hi vọng sau cùng đạt được Mặc Khuynh Thành, là do Quảng Y tính kế.
Quảng Y đối với phản ứng của anh ta là trong dự liệu, cô ta quay mặt nói: “A Chỉ, chú đừng vội cự tuyệt, tác hợp cho hai người các người, đối với tôi cũng rất có lợi.”
Có lợi?
Quảng Chỉ không nghĩ ra bản thân cùng với Mặc Khuynh Thành ở bên nhau lại có lợi với cô ta. Quảng Y này từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt mạnh mẽ, mà rất giỏi đoán trúng nội tâm người khác, bản thân anh ta biết rõ, điều duy nhất cô ta không có cách nào đoạt được chính là...
Trong đầu giống như chợt lóe lên chút gì đó, loại suy đoán có chút điên cuồng, anh ta không xác định chuyện này có phải quá khéo rồi hay không.
“Mặc Khuynh Thành có liên quan tới anh ta?”
Anh ta không có nói rõ “Anh ta” kia là ai, nhưng Quảng Y lại nghe ra được.
Cô ta không chút do dự khẳng định suy đoán của anh ta.
“Không sai, hai người bọn họ là anh em.” Cũng là một đôi cô ta hận không thể giải trừ quan hệ.
Quảng Chỉ hiểu rõ gật gật đầu, hóa ra như vậy, vậy thì nếu bản thân muốn theo đuổi Mặc Khuynh Thành, thật đúng là cần Quảng Y hỗ trợ.
“Chị, chuyện này liền nhờ chị vậy.”
Quảng Y khẽ cười một tiếng, đẩy mắt kính lên, che đi ánh sáng trong mắt.
“Hỗ trợ lẫn nhau thôi.”
Doanh địa.
Sáng sớm, Mặc Khuynh Thành liền nghênh đón ánh mắt u oán của Mặc Giác.
Cô bình tĩnh kéo Mặc Dận ở bên cạnh che phía trước mình. Đầu xỏ gây nên mọi chuyện không phải cô, muốn dùng ánh mắt bắn chết cũng không phải mình.
Mặc Giác cũng biết chuyện tối qua không thể trách Mặc Khuynh Thành, bản thân lại không nhịn được tầm mắt của mình rơi trên người Mặc Khuynh Thành, không có cách nào, bản thân đánh không lại anh, đến ngay cả dùng ánh mắt giết chết anh, anh đều giống như một bức tường sắt, bách độc bất xâm.
“Anh hôm nay vẫn đưa em gái đi huấn luyện đơn sao?”
“Ừ.”
Mặc Giác sáng mắt lên, nịnh nọt cười lên, “Anh, em có thể đi cùng em gái không, mấy tân sinh kia thật sự rất yếu, biến em thành ngày nào cũng nhàm chán.”
“Không được.” Mặc Dận không hề nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt.
Mặc Giác tai to không nể mặt, đem hi vọng đặt lên trên người Mặc Khuynh Thành.
“Em gái, em khuyên bảo anh cả đi, trăm năm khó có được một chuyến huấn luyện, tuy khả năng có phần tàn bạo, nhưng hiệu quả tuyệt đối tốt hơn so với anh huấn luyện ngày thường.”
Mặc Khuynh Thành bất vi sở động, cười nói: “Anh hai, thế giới hai người của bọn em, anh đây bóng đèn mười vạn Volt vẫn nên đi chiếu sáng mấy tân sinh kia đi.”
Nực cười, vừa rồi vẫn là u oán nhìn bản thân, hiện tại có việc cầu mình, nháy mắt liền biến sắc, thật xin lỗi, cô không chấp nhận được.
Mặc Giác nhìn hi vọng duy nhất cứ như vậy mà biến mất, giống như cún con bị vứt bỏ, lẳng lặng góc ở trong góc.
Nhưng mà Mặc Dận với Mặc Khuynh Thành cũng không phải là người mềm lòng, cho nên chiêu Mặc Giác khổ tình này, vô dụng rồi.
Sau đó, bọn họ tách ra với Mặc Giác, đi đến phòng kĩ thuật.
Phòng kĩ thuật, trừ bỏ thiết kế mạng lưới phòng hộ hoàn mỹ bên ngoài, còn thiết kế thêm một công cụ tinh xảo.
Hôm nay Mặc Dận đưa Mặc Khuynh Thành tới nơi này, mục đích khác chính là vì phòng ngừa ngày nào đó gặp phải máy nghe trộm, sẽ không nghe lén được.
Đối với an bài của anh, Mặc Khuynh Thành là hai tay tán thành. Một năm qua, thân thủ cô chỉ là huấn luyện với cuộc sống sinh tồn đơn giản bên ngoài, mà đối với phương tiện internet, cô là dốt đặc cán mai, nếu không cũng sẽ không gặp phải chuyện trước khi đó, lại vẫn phải dùng tiền tìm người khác đến hỗ trợ.
“Cục cưng, em vào trước đi, anh đi lấy chút đồ.” Đi tới cửa, Mặc Dận đột nhiên nói.
Mặc Khuynh Thành không sao cả, tùy ý nói: “Anh đi đi, em một mình đi cũng được.”
“Anh lập tức quay lại.”
“Biết rồi.”
Sau khi rời khỏi Mặc Dận, Mặc Khuynh Thành mới cẩn thận nhìn cửa phòng đóng chặt.
Ngẩng đầu, trên cửa có một cái camera, nhưng không có thiết bị khác.
Cô nhướng mày, không có lập tức đẩy cửa ra.
Ngành kĩ thuật cao như vậy, cho dù là công ty của cô, cũng đều khó chỉ có một cái camera, cho nên, nơi này nhất định có cơ quan khác.
Cô cẩn thận đánh giá bốn phía, rốt cục cũng phát hiện ra điều kì lạ.
Cửa gỗ tuy đóng chặt, nhưng tay cầm cửa lại có chút bụi bặm, như là có một khoảng thời gian không ai mở ra, nếu Mặc Dận dẫn mình đến nơi này, nơi này liền nhất định là phòng kĩ thuật, như vậy cánh cửa này, nếu không là vì nhìn nhầm, thì chính là một cơ quan trọng yếu.
Nghĩ đến đây, Mặc Khuynh Thành không nóng nảy hai tay ôm ngực, tựa người trên lan can, hướng về phía camera vẫy vẫy tay, tiếp theo chợp mắt.
Phía camera bên kia.
Một đám người vây trước màn hình, nhìn Mặc Khuynh Thành không hề sốt ruột mà trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi lấy lại sức, tính tình không kìm nén được.
“Ai, Minh Chí, không phải cậu nói chị dâu rất lợi hại sao, sao giờ cô ấy lại trực tiếp nghỉ ngơi rồi.” Mở miệng chính là một người đầu trọc, áo phông T-shirt trên người, lộ ra bắp thịt cuồn cuộn.
“Uông Tử, cậu đừng có vội, không thấy chị dâu đang chào hỏi chúng ta sao, khẳng định cô ấy đoán được.” Hứa Minh Chí bình tĩnh, mấy người này chính là chưa tận mắt thấy lợi hại của chị dâu, mới có thể ở đây nghi ngờ này nọ.
Liễu Uông sờ sờ đầu, không vừa ý nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Chiêu đang ở trước màn hình giống như không nóng nảy, lo lắng hỏi: “Anh Lâm, anh trái lại cho chút phản ứng đi!”
Hai mắt Lâm Chiêu khép hờ, trên mắt lóe ra ánh sáng, hai tay anh ấy đặt trên bắp đùi, giọng nói trong veo mà lạnh lùng phát ra, “Uông Tử, bình tĩnh.”
Hứa Minh Chí đắc ý cười, “Uông Tử, nghe thấy không, anh Lâm bảo cậu bình tĩnh đó.”
“Ha ha ha, anh Lâm, bảo Uông Tử bình tĩnh thật không có khả năng, tính tình của cậu ta vốn là rất nóng nảy.”
“Không sai, nhưng mà tôi thật sự muốn biết chị dâu tính làm thế nào, không lẽ cứ để như này?”
Lâm Chiêu nhìn về phía Hứa Minh Chí, hỏi: “Minh Chí, cậu cảm thấy nên làm cái gì bây giờ?”
Hứa Minh Chí bị nhắc tên nói: “Anh Lâm, em cảm thấy như vậy cũng rất lãng phí thời gian, chúng ta vẫn là trực tiếp mở cửa đi, em cũng không biết khi nào thì lão đại trở về.”
Mọi người nghe được vậy, nghĩ đến nếu là lão đại trở về, nhìn thấy chị dâu vẫn ở ngoài cửa như vậy, bọn họ cho dù không bị lột da, cũng phải để lại máu.
Lâm Chiêu đứng dậy, trước vô số các nút bấm, tùy ý đè xuống một cái, sau đó nói: “Chúng ta đi nghênh đón.”
“Vâng.”
Vì thế, mấy người vừa mang theo tò mò vừa tìm tòi nghiên cứu, đi ra khỏi phòng.
“Rắc rắc.”
Mặc Khuynh Thành chợp mắt nghe được tiếng động, liền mở hai mắt ra, trong mắt rõ ràng thấy đáy, không có chút dao động nào.
Quả nhiên, cửa mở.
Cửa gỗ vẫn đứng im tại chỗ, thực sự động chính là vách tường cạnh nó.
Vác tường kia từ từ di chuyển đến phía cửa gỗ, tiếp theo có mấy người đi ra.
Hứa Minh Chí đi lên phía trước đầu tiên, cười nịnh nói: “Chị dâu, chị đã đến rồi.”
“Ừ.”
Hứa Minh Chí chỉ về phía đám người Lâm Chiêu, nói: “Chị dâu, đây đều là người của phòng kĩ thuật, người ở giữa đeo kính là Lâm Chiêu, đầu bóng bên cạnh là Liễu Uông, đầu cua là Giang Minh, tóc đỏ là Biện Dương.”
Liễu Uông cả tiếng nói: “Chị dâu, sao vừa rồi chị lại trực tiếp ngủ luôn vậy, hại em ở bên trong đều muốn trực tiếp lao ra rồi.”
Mặc Khuynh Thành cười mà không nói, nhìn Lâm Chiêu cũng không có mở miệng, cô nghĩ, có lẽ đây là lão đại đi.
Lâm Chiêu cảm giác được tầm mắt không hề che giấu, đại lượng nhìn về phía Mặc Khuynh Thành.
Đây là vợ mà lão đại tìm được? Trải qua bài kiểm tra hôm qua, anh ta đã biết đến hiện tại bọn họ vẫn là quan hệ anh em, không chỉ có như vậy, Mặc Khuynh Thành còn là người công chúng, chút tin tức tùy tiện để lộ ra, liền có thể dẫn tới rất nhiều người phản ứng, mà Mặc Dận, mặc kệ là thân phận ở bên ngoải thế nào hay là người không biết tình hình, cũng không thể chịu được trùng kích dư luận vĩ đại, cho dù anh biết, hai người này đều đã không thèm để ý đến cái nhìn của người khác nữa rồi.
Lâm Chiêu che đi suy nghĩ trong lòng, khóe miệng hơi hơi cong lên, đi lên phía trước, vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Lâm Chiêu.”
Mặc Khuynh Thành một chút cũng không ngoài ý với cách anh gọi, chỉ là, anh không gọi cô là chị dâu, là không thừa nhận mình sao?
Cô đưa tay ra bắt lấy tay trước mặt, nhàn nhạt nói: “Tôi là Mặc Khuynh Thành.”
Hàn huyên một lát, mấy người liền đi vào trong phòng.
Phòng tối om ban đầu tại lúc Lâm Chiêu bấm một cái nút, nháy mắt liền sáng bừn lên.
Mặc Khuynh Thành nhìn mái hiên tứ giác, dâng cao lên, lộ ra thủy tinh trong suốt, thực rất kì quái, rõ ràng là hoàn cảnh phong tỏa, lại không thấy có chút khó thở nào, ngược lại có chút gió lạnh ùa tới làm giảm đi sức nóng của mùa hạ.
Nhưng mà màu sắc bên trong đúng là đơn điệu, màu đen phủ kín tất cả vách tường, phía trên máy móc liên tiếp, các nút chi chít, đại đa số đều là màu đen, chỉ có một số là màu đỏ hoặc là màu khác, vừa vặn nhìn đến này, trong lòng cô đều bỡ ngỡ, đây là cần bao nhiêu thời gian mới có thể thuần thục thần tốc vận hành những loại máy móc này.
Trừ bỏ mấy máy móc này ra, đối diện còn có bốn bàn làm việc, đáng tiếc cũng là màu đen.
Hứa Minh Chí dẫn cô đến một cái bàn phía trước, nói: “Chị dâu, chị cứ ngồi ở chỗ này, để anh Lâm dạy chị.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh đã nghĩ xem là cô làm thể nào để đánh bại mấy người IQ cao này.
“Được.”
Lâm Chiêu cũng không nhiều lời, bắt đầu từ cơ sở, nói từng chút từng chút, thời điểm Mặc Khuynh Thành nghe đến nếu không hiểu hoặc không có cùng quan điểm, đều nói thẳng ra, cũng chính bởi vì như vậy, ấn tượng của cô với Lâm Chiêu hơi hơi tốt lên chút, cũng càng thêm nghiêm túc dạy cho cô.
“Rắc rắc.”
Lúc này, tiếng mở cửa cơ quan rất nhỏ vang lên, nhưng mà Lâm Chiêu không có ngừng lại, mà là ra hiệu, Giang Minh nháy mắt đi tới bên cạnh, làm ra tư thế công kích.
“Két.”
Nháy mắt tiếp theo, quả đấm của Giang Minh đánh ra.
“Bốp.”
Mặc Dận đứng tại chỗ, một tay giữ lại quả đấm của anh ta, không chút cố sức nào.
“Lão đại!”
“Minh Tử.”
Mặc Dận buông tay ra, vỗ vỗ bả vai Giang Minh.
Giang Minh: “Lão đại, sao giờ anh mới đến?”
Mặc Dận không nói quá nhiều, “Cầm chút đồ tới.”
Anh nhìn Mặc Khuynh Thành nghiêm túc tiếp thu kiến thức phía trước, trên mặt dịu dàng đi rất nhiều, cũng khiến cho những người khác vẫn luôn nhìn đến anh chậc chậc, đây gọi là con người sắt đá nhu tình sao?