Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 24: Có yêu sao




Edit: windy

Trời mùa hè luôn luôn sáng cực kì sớm, mà lúc này sinh viên năm nhất Đại học Đế Đô, lại vẫn ở trong chăn miễn cưỡng rời giường.

“Két.”

Mặc Khuynh Thành mở cửa phòng, nghe căn phòng lặng yên không một tiếng động, không tự chủ được bước chậm rãi.

Lấy ra nồi nhỏ đã chuẩn bị tốt ngày hôm qua, mở bao gạo ra, rửa sạch rồi cho vào nồi, đổ thêm lượng nước vừa phải, bắt đầu nấu cơm.

Tuy trường học có văn bản quy định rõ ràng là không được sử dụng mấy bếp điện nhỏ này, nhưng đối với căn kí túc xá chỉ có ba người bọn họ mà nói, tạm thời không cần suy xét vấn đề bên trong.

Rất nhanh, hương thơm từ từ tỏa ra, bay khắp căn phòng.

“Thơm quá, thơm quá, Khuynh Thành, đây là cậu nấu à? Không nghĩ tới cậu còn khéo tay như vậy.”

Hương thơm hấp dẫn Lê An An đầu tiên, áo ngủ truyền thống, cởi bỏ hai cúc áo ra, bộ dáng tóc quăn cũng bởi vì ngủ một giấc mà liền rối thành một nùi, một đôi mắt còn chưa tỉnh táo hẳn chớp chớp nhìn nồi cháo đang bốc khói, trong không gian an tĩnh còn có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng.

Mặc Khuynh Thành cốc vào đầu cô, nói: “Nơi này trừ mình ra còn có ai, nhanh đi rửa mặt, để còn đến phòng học nữa.”

“Được, cậu chờ mình rồi cùng ăn nha!”

“Biết rồi.”

Sau đó không lâu, Hứa Tịnh cũng rời giường, kinh ngạc nhìn trên bàn nhỏ ở phòng khách tỏa ra mùi khói nghi ngút, có chút khó tin nói: “Công tử, cậu vậy mà còn biết nấu ăn!”

Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ, bản thân biết nấu ăn là chuyện không thể tin nổi vậy sao?

“Mình biết nấu ăn thì có gì kì quái?”

Hứa Tịnh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Công tử, cậu biết nấu ăn không phải là kì quái, là quả thực làm cho người ta khó mà tin được! Đây tuyệt đối sẽ xếp vào đại kì tích thứ tám thế giới!”

Mặc Khuynh Thành: “...”

Dưới tình huống nói không thông, cô chỉ có thể im lặng lấy sandwich mua từ tối qua từ trong phòng ra.

“A, sandwich, Khuynh Thành cậu thật sự là quá tốt, mình còn tưởng rằng sáng nay phải đói bụng đi học!”

Lê An An cực kì tự giác lấy sandwich, tùy ý xé túi bóng ra, há mồm liền cắn một cái.

Hứa Tịnh: “An An, chẳng lẽ cậu quên tối qua còn mua về một túi lớn mì ăn liền sao?”

Cô còn tưởng rằng là vì dự phòng đi muộn sẽ chuẩn bị như vậy.

Lê An An mồm miệng không rõ nói: “Mì ăn liền nào có ngon bằng mấy thứ này, cậu cũng nhanh chút, nếu không thực đến muộn đấy.”

“A... A...”

Mặc Khuynh Thành đem cháo trắng nấu cực kì đặc, cho cô cùng Hứa Tịnh một chén, còn lại toàn bộ đều vào bụng Lê An An.

Lê An An thỏa mãn xoa xoa bụng, nằm ở trên ghế sofa, “Cuộc sống đại học như vậy mới là sống, quả thực quá vẹn toàn luôn rồi.”

“Bốp.”

Hứa Tịnh ném một đôi  bao tay trên mặt cô, “Lê An An, nhanh đi rửa bát, đừng có lười biếng nữa.”

“Biết rồi.”

Ba người thu dọn một lượt xong, Mặc Khuynh Thành đối diện với cửa phòng, thoáng dừng bước.

Lê An An cẩn thận nói: “Tang Nhất Cầm? Cũng không biết người này hôm nay có thể tới kí túc xá không?”

Hứa Tịnh đâu có quản mấy thứ này, vội vàng nói: “Được rồi, đi nhanh đi, bị muộn rồi.”

Đại học Đế Đô khoa tài chính, ở phía đông của trường, là một trong các khoa nổi tiếng nhất, không chỉ có lịch sử lâu nhất, còn có nhiều học giả tài chính nổi tiếng thế giới, sinh viên đổ xô về học.

Dưới tòa nhà bốn tầng, càng ngày càng nhiều sinh viên tiến vào.

Khoa Tài chính lớp 12 ban 101.

Trong phòng học tiếng nói nháo loạn vọt lên, ngồi cùng một chô phần lớn là sinh viên cùng ở kí túc xá, bởi vì tối hôm qua ở chung, mọi người trong lúc đó nhất định đều có tình hữu nghị.

“Các cậu xem, bộ dáng nữ sinh ban chúng ta không tệ nha, cái cậu ngồi ở cửa sổ kia, chân thật là dài, quả thực rồi!”

Dương Viễn, là tân sinh lần này, ngồi xung quanh, chính là bạn cùng phòng kí túc xá của cậu ta.

Ứng Thiên: “Hóa ra cậu thích thể loại này, xem lớp trang điểm của cô ta đi, đảm bảo khi tẩy trang đi liền là khủng long! Có phải không, Giang Thần?”

“Ừ.”

Dương Viễn vẫy vẫy tay, ghét bỏ nói: “Các cậu đừng để ý tới cậu ta, người này cứ như vậy đấy! Phong Xán, cậu nghĩ cái gì vậy?”

“Mình đang nghĩ, lần này, giống như có một đại nhân vật đến đây!” Phong Xán thần bí nói.

“Phong Xán, cậu nghe được tin đó ở đâu, đại nhân vật? Không thể nào.”

Phong Xán chỉ vào một cậu bạn mập mạp cách đó không xa, “Đó, thấy người kia không, được gọi là mật thám!”

Dương Viễn cẩn thận đánh giá một phen, không thể tin được nói: “Phong Xán, chắc cậu không bị lừa chứ, tên gia hỏa như vậy mà là mật thám?”

Phong Xán: “Cậu lại vẫn không tin, thời điểm cậu ta học trung học, chính là mật thám của Nhất Trung, kết quả cậu có biết không, cậu ta vậy mà trước khi vào học, đem rất nhiều tình huống ở Đại học Đế Đô hỏi thăm rõ ràng, từ chủ tịch hội sinh viên đang theo đuổi người nào, đến món ăn ngon của căn tin trường là món nào.”

“Thật sự thần kì như vậy? Vậy cậu có hỏi đại nhân vật kia là ai không?”

Phong Xán buồn rầu nói: “Mình đương nhiên có hỏi, nhưng mà cậu ta nói, hôm nay liền biết, đây không phải là khơi lên tính tò mò của người khác sao!”

“Cắt, mình nói tới cái gì vậy, cậu ta chính là một kẻ lừa gạt! Nếu không gạt thì làm sao lại không nói tên.”

“Đúng vậy, Phong Xán, cậu cũng đừng khờ dại tin tưởng cậu ta, đại nhân vật nào, khẳng định là lừa gạt!”

“Không phải.”

Ba người: “A?”

Giang Thần bình tĩnh nói: “Các cậu đừng quên, công tử đúng là tân sinh năm nay.”

Công tử?

Người nghe được đều chấn kinh tại chỗ.

Giang Thần tiếp tục nói: “Nghe được từ mật thám ở cùng trường trung học với công tử, có lẽ cậu ấy nói thật.”

Khó tin được, bộ dáng cậu ta hít thở gấp nói ra một câu như vậy.

Phong Xán có chút không xác định hỏi: “Giang Thần, cậu nói công tử là ai?”

Dương Viễn vừa nghe, bất mãn nói: “Phong Xán, cậu quả thực quá lạc hậu rồi! Vậy mà lại không biết công tử là ai!”

Phong Xán sờ cái ót, “Mình biết công tử, nhưng là không biết các cậu nói công tử là ai.”

Giang Thần nhìn về phía cửa, ánh mắt hiện lên ánh sáng, “Đây chẳng phải đến sẽ biết sao.”

Mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy ba người Mặc Khuynh Thành xuất hiện ở đó.

“Là cô?”

Tang Nhất Cầm ngồi ở cửa sổ đứng lên, vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm Mặc Khuynh Thành.

Ba người cùng nhìn lại, Húa Tịnh không có gì ngoài vẻ mặt mơ hồ, Mặc Khuynh Thành lại lạnh nhạt, mà Lê An An lại mang biểu tình “Sao đến chỗ nào cũng có thể gặp được cô ta”.

Tang Nhất Cầm không có để ý đến vì sao phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh, cô ta chỉ biết là sáng nay sau khi tỉnh lại, liền muốn gọi điện thoại cho cha khai trừ người này, cô ta cũng không biết tên người này, bực tức như vậy vẫn là lần đầu tiên, không nghĩ tới ông trời lại chiếu cố cô ta như vậy, vậy mà để cho tiện nữ này học cùng ban với mình, được rồi, cô ta cũng không nóng lòng muốn khai trừ người này rồi, giữ lại từ từ bắt nạt.

Nghĩ như vậy, tích tụ trong lòng tiêu tán đi rất nhiều, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn không ít, chỉ là bộ dáng cao ngạo vẫn không thay đổi.

“Này, chúng ta trái lại thật có duyên phận, chuyện tối qua, tôi còn nhớ rõ đấy.”

Mặc Khuynh Thành: “Cảm ơn nhớ đến, cũng không biết tối qua ngủ có ngon không?”

Tang Nhất Cầm nghiến răng nghiến lợi cười: “Ngon, đương nhiên ngon, nếu không bởi vì cô, tôi còn chưa từng ngủ dễ chịu như vậy.”

“Vậy sao, không cần cảm ơn tôi, tôi là Lôi Phong.”

“Phì...”

Lê An An không chút do dụ nở nụ cười, trong lòng yên lặng cho Mặc Khuynh Thành một cái khen ngợi.

Tang Nhất Cầm tức giận đến thiếu chút nữa mắng to, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ, mạnh mẽ nhịn xuống, đầu gối đau đớn, tối hôm qua cộng thêm vũ nhục hiện giờ, món nợ này, cô nhất định nhớ kỹ!

Cô ta vốn muốn nói thêm, vừa lúc ở cửa xuất hiện một bóng người.

“Mấy đứa đứng ở cửa làm cái gì, còn không mau tìm chỗ ngồi xuống.”

Ba người: “Chào thầy, thực xin lỗi.”

Nói xong, ba người chạy về phía Bao Thính Cường.

Vừa mới ngồi xuống, Lê An An đã nói: “Hắc, không phải cậu mật thám sao, hóa ra Mặc Khuynh Thành tìm cậu giữ chỗ, cảm ơn!”

Bao Thính Cường cười tít mắt nói: “Không cần khách khí, vì công tử mà cống hiến sức lực là phúc khí của mình.”

Lê An An nhướng mày, nháy nháy mắt với Hứa Tịnh, nói: “Nhìn thấy không, ngộ tính này cao hơn cậu nhiều.”

Hứa Tịnh: “Thấy được thấy được, mình so còn không bằng, cậu có thể so bằng hả?”

“Cậu!”

Mặc Khuynh Thành: “Được rồi, giáo viên cũng đã đến rồi, nói ít thôi.”

Giáo viên vừa mới tới ở cửa đã đi lên bục giảng, đem cặp hồ sơ đặt lên trên bục, đẩy đẩy kính mắt dày, cười nói: “Chào các em, hoan nghênh các em thi đậu vào Đại học Đế Đô, lại còn đậu khoa tài chính, nhưng cũng không được vì thế mà kiêu ngạo tự mãn, hiện tại tương lai của các em vừa mới bắt đầu thôi...”

“Đầu tiên, tôi tự giới thiệu, thầy họ Mậu, tên đầy đủ là Mậu Vĩ Thành, các em có thể gọi tôi là thầy Mậu, kể từ hôm nay, tôi là chủ nhiệm lớp của các em. Tôi điểm danh chút, Emain, Tiền Phiếm, Giang Thần... Lê An An, Mặc Khuynh Thành.”

“Có.”

Điểm đến đây, Mậu Vĩ Thành dừng lại một chút, mắt nhìn Mặc Khuynh Thành, sau đó tiếp tục điểm danh.

“Phong Xán, Dương Viễn, Bao Thính Cường, Tang Nhất Cầm...”

Thời điểm nghe được cái tên Tang Nhất Cầm, ba người đều nhìn về phía người nói “Có”, ai ngờ thực ra là cô gái điêu ngoa đụng phải ngày hôm qua!

Lê An An có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Khuynh Thành, Tang Nhất Cầm này có duyên phận với chúng ta không nhỏ đâu, tối hôm qua đã gặp, sáng nay phát hiện ra cũng ban, kết quả bây giờ còn biết thành bạn cùng phòng, cậu nói, đây không tính là duyên phận thì là gì?”

Mặc Khuynh Thành lạnh nhạt nói: “Cho dù là duyên phận, cũng là nghiệt duyên.”

Hứa Tịnh còn lại là không thể tin nổi nói: “Không thể nào, các cậu nói người này chính là cô gái điêu ngoa đụng phải hôm qua? Cái người này có phải là Tang Nhất Cầm chưa tới kí túc xá không? Đây cũng quá trùng hợp rồi.”

Lê An An: “Nói đúng đó, vốn tưởng rằng Đại học Đế Đô lớn như vậy, gặp được cô ta vẫn thật không dễ dàng, không nghĩ tới đã vậy còn có quá dễ dàng, quả thực là, chậc chậc.”

Bao Thính Cường sau khi nghe được, hỏi: “Tối hôm qua các cậu gặp phải Tang Nhất Cầm rồi?”

Hứa Tịnh: “Đâu chỉ, tối hôm qua còn xảy ra mâu thuẫn, mình nói cho cậu ...”

Hứa Tịnh ba la ba la đem chuyện xảy ra nói một lần, nói như cô ấy chứng kiến.

Bao Thính Cường sau khi nghe xong, lo lắng nói: “Công tử, bối cảnh của Tang Nhất Cầm này quá vượt trội, này không từ mà biệt, cha của cô ta là đổng sự Đại học Đế Đô, tuy là đại học quốc gia, nhưng cũng cần người khác giúp đỡ, Tang Vĩnh Tiệp này bỏ vốn nhiều nhất, mấy đổng sự nhỏ khác có quan hệ rất tốt với ông ta, nói đến mẹ của ông ta, là Phó Cục trưởng Bộ giáo dục, tính tình bao che khuyết điểm, nếu là biết các cậu khiến cho Tang Nhất Cầm chịu ủy khuất, khẳng định sẽ không bỏ qua cho các cậu.”

Ai ngờ Lê An An vừa nghe liền đặc biệt kích động, “Mật thám, ý của cậu là bối cảnh của cô ta lớn hơn nhiều so với Văn Tư Tư? Bảo sao hung hãn như vậy, làm sao bây giờ, mình đã cảm thấy cuộc sống sau này không quá nhàm chán rồi.”

Mặc Khuynh Thành đến mí mắt cũng không nâng lên, “Vậy sau này liền giao cho cậu đối phó vậy.”

Lê An An vỗ vỗ bộ ngực, đảm bảo: “Không thành vấn đề, không phải chỉ là con gái của đổng sự thôi sao, mình không tin cô ta gây ra tai họa, mà cha mẹ cô ta vẫn ngăn cản được.”

Trên bục giảng, nam sinh đi lấy sách đã trở lại, sách lần lượt phát ra, xác nhận không có thiếu ai, Mậu Vĩ Thành nói: “Lớp trưởng Giang Thần, lớp trưởng phó Bao Thính Cường, lớp phó học tập Mặc Khuynh Thành, ủy viên văn nghệ Tang Nhất Cầm...”

“Buổi họp lớp hôm nay đến đây thôi, buổi chiều là đại hội tân sinh, không được đến muộn, bảy giờ sáng mai tập hợp tại sân thể dục, đừng có quên đấy.”

“Vâng ạ.”

Buổi họp xong, nhưng sinh viên trong phòng cũng không nguyện ý rời khỏi, nhao nhao vây lên trên, nhìn Mặc Khuynh Thành.

“Công tử, kí tên cho mình đi!”

“Công tử, sao cậu lại học tài chính? Cậu không học biểu diễn à?”

“Cậu nói cái gì vậy, công tử học tài chính mới tốt, chẳng lẽ muốn cô ấy diễn trò cả đời à!”

“Cả đời diễn trò thì sao, công tử diễn mới đẹp nhất, đúng rồi công tử, bộ phim cậu quay mới nhất khi nào thì công chiếu?”

Bao Thính Cường ngăn cản mọi người, nói: “Các bạn học, chúng ta nếu đã trở thành bạn học của công tử rồi, chính là một loại duyên phận, mấy vấn đề này về sau từ từ hỏi, hiện tại có thể cho công tử chút thời gian riêng tư không?”

Dương Viễn cũng nói: “Lớp trưởng phó nói rất đúng, chúng ta nhanh tản ra đi, nếu dọa công tử chạy mất, các cậu cùng đừng có khóc.”

Vừa nghe lời này, mọi người nhao nhao tản ra.

“Công tử, chỉ là bọn mình thấy cậu quá kích động thôi, thật sự, bọn mình không có ý tứ khác, cũng không thể dọa chạy đâu!”

“Nói cái gì mù quáng vậy, công tử là người nhát gan như vậy hả? Công tử, mình là người của Đại trang viên, để cho mình đi khoe ra, để cho đám người kia biết mình có thể được hầu hạ bên cạnh công tử, bọn họ nhất định ghen tị chết mình.”

Ứng Thiên lạnh lùng nói: “Chúng tôi cũng là người của Đại trang viên, cậu cũng đừng quá mức, nếu không thì chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng, tuyệt đối cho cậu tiến vào Tiểu Hắc Ốc.”

“Rất sợ đó, công tử, người ta sẽ hầu hạ người thật tốt, ngàn vạn lần đừng có nhốt vào tiểu hắc ốc, Đại trang viên nhiều người như vậy, nếu là vào Tiểu Hắc Ốc, thời điểm đi ra còn không biết bị đám người đó quăng phất mấy cái ngã tư rồi.” Nói xong, lại làm bộ khóc vài tiếng.

Mặc Khuynh Thành cười nói: “Yên tâm, nếu cậu nói như vậy, Bản công tử sẽ không quên cậu.”

Nữ sinh nhất thời kích động, liền giả vờ giả vịt cũng không hóa trang, “Công tử, người nói thật chăng? Người thật sự sẽ nhớ kĩ em? Không phải đang nằm mơ đi, hí, đau quá, khà khà khà, thật sự không phải nằm mơ, công tử, em tên là Triệu Đan, người gọi là Đan Đan là được.”

“Được, Đan Đan.”

Triệu Đan cố nén hưng phấn, xoay người nói với người khác: “Các người có nghe thấy không, công tử nhớ kĩ tôi, mau tránh ra, không cần lãng phí thời gian của công tử.”

Mặc Khuynh Thành cười dưới tầm mắt của mọi người, đi ra khỏi phòng.

Theo như Bao Thính Cường tiến cử, ba người đi đến căn tin chọn đồ ăn yêu thích, hài lòng trở về kí túc xá.

“Ầm.”

Nằm trong dự kiến, Tang Nhất Cầm ngồi trên sofa.

Tang Nhất Cầm không kiên nhẫn nói: “Ba người các người giờ mới trở về sao, chậm như vậy, thuộc họ ốc sên sao, bản tiểu thư sắp chết đói rồi.”

Lê An An tiến lên một bước, vô tội nói: “Chúng tôi cơm nước xong mới trở về, thế nào, Tang đại tiểu thư còn chưa ăn cơm? Nhanh đi mua đi, căn tin cơm không nhanh sẽ không có.”

Tang Nhất Cầm trực tiếp đặt chân lên bàn, tiếng giày cao gót cọ xát có chút khó nghe.

“Lê An An, cô nói cái gì! Ba người vậy mà đã đi ăn cơm rồi hả?”

Lê An An: “Đúng vậy, không phải ba chúng tôi ăn rồi, chẳng lẽ còn chờ cô ăn cùng?”

Tang Nhất Cầm đương nhiên nói: “Đương nhiên là ăn cùng tôi rồi! Cô cũng đừng cao hứng quá sớm, nếu bản tiểu thư không xem trọng căn kí túc xá như vậy, cũng sẽ không hạ mình chờ ba người các người, các người thật là, ai cho lá gan lớn vậy, lại dám đi ăn cơm trước, vẫn còn không mang đồ ăn về!”

Lê An An trực tiếp nở nụ cười, quả nhiên đi theo bên cạnh Mặc Khuynh Thành, cái dạng gì cũng có thể gặp được, như vậy, sai sử bọn họ đương nhiên như vậy, xem ra là từ tiểu học giáo dục rất tốt.

“Tôi nói, Tang đại tiểu thư, lá gan là do cha mẹ cho, còn có,chúng tôi sao biết được cô là bạn cùng phòng của chúng tôi, lại còn phải lãng phí tiền bạc mang đồ ăn về? Cô có phải nên soi lại gương không?”

Tang Nhất Cầm tiện tay bày ra một cái gương, cẩn thận nhìn dung nhan hoàn mỹ của mình, liếc mắt nhìn Lê An An.

“Tôi biết cô hâm mộ tôi xinh đẹp hơn cô, cô cũng đừng ghen tị, bản tiểu thư sẽ không ghét bỏ cô.”

Lê An An không nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn Mặc Khuynh Thảnh ra hiệu.

[Khuynh Thành, mình ra tay được không, nhìn thấy thế này, quả đấm của mình rất ngứa.]

[Cậu nói xem, chúng ta là người văn minh, không nên tùy tiện động thủ.]

[An An, công tử nói không sai, huống hồ người nào ở phòng học đã đảm bảo, nhanh lên giải quyết!]

[Lão nương nào biết người này chỉ tồn tại trong thế giới của mình, quả thực là nói cái gì cũng có thể trở thành khen ngợi được!]

[Cho nên cậu không cần sơ suất anh dũng giết địch đi.]

[... Khuynh Thành, vì sao mình cảm thấy không có thích rồi.]

[Bảo bối, chúng ta có yêu nhau sao?]

[...]

Một phút đồng hồ ngắn ngủi không trả lời cô ta, Tang Nhất Cầm bắt đầu không kiên nhẫn nổi.

“Này, rốt cuộc các người có nghe tôi nói không, bản tiểu thư đói bụng, còn không mau đi mua cơm cho tôi đi!”

Lê An An bất đắc dĩ nhìn cô ta, “Tang Nhất Cầm, trắng ra mà nói, tôi đây tràn ngập chờ mong với cuộc sống sinh viên đại học, nhưng hôm nay cô vừa xuất hiện, tôi đã nghĩ tới việc học ngoại trú rồi.”

“Thế nào, sợ tôi xinh đẹp quá đả kích cô vô cùng xấu hổ hả?”

Lê An An gật gật đầu, “Đúng vậy, Tang Nhất Cầm, không chỉ có sắc đẹp của cô khiến cho tôi nhìn không được, đến ngay cả bộ dáng điêu ngoa hung hãn tự dưng tự đại, tôi đều cảm thấy không được, cuộc sống đại học vốn đang tốt đẹp, xuất hiện một đống phân chuột.”

Tang Nhất Cầm nghe cô nói như vậy, chỗ nào còn không hiểu rõ, trực tiếp đứng lên, lộc cộc lộc cộc tiêu sái đến trước mặt Lê An An, vươn ra ngón tay sơn móng đen bóng chỉ vào cô.

“Lê An An, cô vậy mà nói tôi là phân chuột, có phải cô không nghĩ tiếp tục ở lại Đại học Đế Đô nữa rồi hả!”

Lê An An trực tiếp bẻ cong ngón tay của cô ta, “Có phải cô vừa nói nhất định phải bảo cha cô để khai trừ ba bọn tôi không? Làm ơn, lời này tối hôm qua cô đã nói qua rồi? Trái lại là cô đó, chúng tôi còn sợ cô sao, thực cho rằng mình là địa chủ sao, nói muốn loại trừ người nào liền khai trừ sao, Tang Nhất Cầm, lòng tốt khuyên cô một câu, Đế Đô không phải nơi khác, không phải người nào cũng có thể tùy tiện đắc tội.”

Ngón tay Tang Nhất Cầm đau đớn khiến cho cô ta trực tiếp kêu ra tiếng.

“Lê An An, cái đồ kĩ nữ thối này, nhanh bỏ tay lão nương ra! MD cô! A!”

Lê An An không lưu tình chút nào tăng lực trên tay, bình tĩnh nói: “ Cô mắng tiếp đi, tôi liền ở đây nghe, gì nữa, Hứa Tịnh à, nhớ quay lại, để cho tất cả mọi người xem xem, đây là con gái của vị đổng sự nào đó cùng với Phó Cục trưởng Bộ giáo dục, chậc chậc chậc, đều làm giáo dục, mà không biết giáo dục đời sau cho tốt, nhìn xem, lớn lên xinh đẹp như vậy, còn không biết mang về nhà giáo dục hẳn hoi, thật đau đầu.”

Tang Nhất Cầm một câu cũng không nói ra miệng, mồ hồi trên đầu đổ xuống khiến cho lớp trang điểm trên mặt chảy ra, hiện tại rõ ràng giống như nữ quỷ.

Mặc Khuynh Thành hơi nhíu lông mày, “An An, đủ rồi.”

Lê An An hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng buông tay ra, trừng mắt nhìn Tang Nhất Cầm ngã xuống đất.

“Tang Nhất Cầm, tự giải quyết cho tốt.”

Ba người đồng loạt trở về phòng, để lại Tang Nhất Cầm một mình ngồi trên đất.

Tang Nhất Cầm nhìn gạch men trắng trên đất, đột nhiên phát ra một trận cười khiến cho người ta sởn gai ốc.

“Ha ha ha ha ha...”

Mặc Khuynh Thành, Lê An An, Hứa Tịnh!

Đều giỏi lắm!

Bắt đầu từ tối hôm qua, liền vẫn không ngừng khiêu khích mình, hiện tại còn dám ra tay với mình, thực coi bản thân là minh tinh có chút danh tiếng liền có thể sao? Tôi phi!

Cũng không nhìn xem bản thân mấy cân mấy lượng, fan cũng khá nhiều hả, thì tính sao!

Đổng sự bé nhỏ? Vậy chúng ta liền nhìn một cái, tới cùng là đổng sự bé nhỏ này là, thế nào để khai trừ toàn bộ bọn họ đi.

Cô, Tang Nhất Cầm, muốn cho mọi người biết, cô là không dung nạp ngỗ nghịch!

Hai giờ chiều, ba người ngủ trưa tỉnh lại, không có gì bất ngờ xảy ra nhìn Tang Nhất Cầm đã rời khỏi kí túc xá.

Lê An An: “Tang Nhất Cầm này sẽ không thật sự chạy trốn chứ?”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp phủ định: “Cậu còn nghĩ quá đơn giản, một người từ nhỏ đã được cưng chiều như vậy, tuyệt đối không cho phép chúng ta làm chuyện như vậy phát sinh trên người cô ta.”

Hứa Tịnh: “Vậy làm sao bây giờ, cô ta sẽ không thật sự đi tìm cha cô ta chứ?”

Mặc Khuynh Thành trấn an một tiếng, che kín sâu thẳm đáy mắt, “Yên tâm, cũng phải xem xem cha mẹ cô ta có ngu xuẩn giống như cô ta không.”