Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 20: Bị thương




Edit: windy

Thời gian trôi cực nhanh, từ ngày đó trở đi, đã qua nửa tháng.

“Khuynh Thành, Mặc Khuynh Thành, người đâu rồi, đến lượt rồi!”

“Đạo diễn Từ, đừng hô nữa, người không phải đang ở đằng kia sao!”

Thôi Nghi Giai chỉ chỉ Mặc Khuynh Thành ngồi ngẩn người ở đằng xa, có chút bắt đắc dĩ thở dài.

Trong lòng Từ Lập ngào ngạt tức giận lên không nổi xuống không xong.

Đây đã là lần thứ mấy rồi, từ sau khi tuần trước Mặc Dận có việc trở về trước, cô liền thường xuyên ngẩn người, đây là tương tư, thật sự là hại chết người mà.

“Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa!”

Mặc Khuynh Thành còn tiếp tục ngẩn người như này, bộ phim này chắc phải chờ tới tám đời nữa mới phát sóng.

Nghĩ như vậy, Từ Lập cũng sắp chạy bộ đến trước mặt Mặc Khuynh Thành, vô cùng đau đớn nói: “Nha đầu Khuynh Thành, sao cháu vẫn còn ngẩn người ở chỗ này, tổ phim chúng ta sắp xong rồi, xong rồi! Hu hu hu...”

Thôi Nghi Giai vốn lo lắng thái độ Từ Lập quá nôn nóng, lại không nghĩ rằng oán phụ khang cứ thế làm cho mình trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này, cô cảm giác được vạt áo bị kéo.

Chỉ thấy Từ Lập một bên khóc lóc kể lể, một bên lấy tay che ngay trước mặt, sau đó thỉnh thoảng chuyển ánh mắt cho mình.

Khóe miệng giật giật, tâm tình không tình nguyện khóc lóc theo.

“Bảo bối Khuynh Thành, em là không biết, mấy ngày nay, tiến độ vẫn không thể đi lên, còn tiếp tục như thế, chúng ta một năm cũng quay không xong, bảo bối, em mau tỉnh lại đi!”

Khóe mắt Mặc Khuynh Thành  giật giật, kỳ thật từ lúc Từ Lập đến cô đã từ trong mạch suy nghĩ tỉnh táo lại, chỉ là chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô không kịp phản ứng.

Đây là cái tình huống gì, hai người oán phụ này từ đâu mà tới!

“Đạo diễn Từ, chị Nghi Giai, hai người nghĩ oan cho em rồi! Không phải em thất thần chỉ một lát thôi sao, sao thời điểm hoàn hồn các người đều đã mất vậy! Chỉ là hai người yên tâm, hằng năm em sẽ đốt vàng mã cho hai người, đúng rồi, khẳng định còn có soái ca mỹ nữ, tuy trước đây hai người không được hưởng thụ thế nào là tình yêu, nhưng làm bạn tốt của hai người, em tuyệt đối sẽ cho hai người ở dưới đấy hưởng thụ một phen, một người có đủ hay không, không đủ em làm thêm mấy người nữa...”

Từ Lập không chịu nổi nữa, trực tiếp giậm chân.

“Mặc Khuynh Thành, cháu dám nguyền ta chết!”

Mặc Khuynh Thành sửng sốt một phen, sau đó như là không nhìn thấy Từ Lập, nhìn khắp xung quanh, sau đókhóc càng thêm thảm thiết: “Đạo diễn Từ, người nói gì đi, trước người đầy ngu ngốc, sau khi thế nào cũng không biết điểm tâm, này bảo cháu yên tâm làm sao được!”

“Mặc Khuynh Thành, lão tử ở ngay trước mặt cháu, mau nhìn ta!”

Mặc Khuynh Thành vừa nghe thấy, hai tay liền quơ quơ phía trước, nhưng lại không có đụng vào Từ Lập.

“Đạo diễn Từ, cháu biết người đi không an tâm, người yên tâm, tổ phim có cháu, tuy công ty cháu rất nhỏ, nhưng mà vẫn có thể nuôi sống bọn họ, nếu không đủ, người đem mật mã tài khoản nói cho cháu biết đi.”

Thôi Nghi Giai yên lặng trốn ở một bên không thể Mặc Khuynh Thành chú ý tới, vụng trộm cười.

May mà vừa rồi thời điểm cô ấy mở miệng bảo Từ Lập, mình phản ứng nhanh liền tránh ra, bằng không giờ phút này khẳng định cô đã bị nói là trực tiếp thắt cổ tự sát.

Từ Lập lần này thật sự khóc thật, bản thân mặc dù đã trung niên, nhưng còn phải sống một thời gian dài nữa. Ông không biết nên vui hay nên tức giận, Mặc Khuynh Thành phát huy năng lực diễn tốt như vậy, không chỉ là phúc khí của ông, cũng là phúc khí của tổ phim, nhưng mà lần đầu tiên phát huy lại dùng ngay trên người mình, ông nên cảm thấy vinh hạnh sao?

Mặc Khuynh Thành nhìn Từ Lập trước mặt khóc đến tan vỡ, thu liễm cảm xúc trên mặt, cười nói: “Đạo diễn Từ, không nghĩ tới ông lại thích diễn như vậy, nếu không người chọn một vai phụ nào đó tới diễn đi?”

Hiện tại Từ Lập đều đã không để ý tới cô, hừ một tiếng, hai tay để sau lưng đi khỏi.

Mặc Khuynh Thành sờ sờ mũi, trong lòng thầm than, xem ra lần này thực chọc cho ông xù lông rồi.

“Còn thất thần cái gì, yêu đương với không khí hả!”

Mặc Khuynh Thành khụ một tiếng, sau đó bước nhanh lên trước, “Đến đây.”

Sân quay phim.

Nhân viên công tác cẩn thận kiểm tra dây bảo hộ của Mặc Khuynh Thành.

Hứa Tịnh đứng ở bên cạnh có chút khẩn trương nhìn Mặc Khuynh Thành bình tĩnh, không xác định hỏi: “Công tử, cậu thật sự không cần thế thân sao?” Nghe nói Yêu Điều Ngũ, cũng không biết dây thép nối không rắn chắc, nếu là đột nhiên đứt mất, cô sao có thể lấy công đạo cùng Mặc Dận.

Mặc Khuynh Thành nhàn nhạt nói: “Cũng không phải trục dây quá yếu, đừng lo lắng như thế, không sao đâu.”

Đây là nói không lo lắng liền không lo lắng sao!

Nội tâm Hứa Tịnh điên cuồng hét lên một câu, sau đó cứng ngắc không chịu nổi nở nụ cười, “Công tử, cố lên!”

Mặc Khuynh Thành thủ thế, sau đó từ từ tiến vào trạng thái.

“Các máy quay chuẩn bị, 3, 2, 1, action!”

Lâm Sơn, quanh năm bị sương mù bao phủ, tới cửa vào trên đỉnh núi.

Lúc sáng sớm, là thời điểm sương dày nhất, cũng là lúc người ở đây luyện tập buổi sáng. Tới cửa chiếm diện tích lớn, nhưng là nơi không thể đi vào, nơi đây gọi là Bích Lĩnh.

“Hưu.”

Âu Dương Trạch lẳng lặng đứng trên Bích Lĩnh nghe tiếng động phía sau, môi mỏng khẽ mở, “Ra đây.”

Tử Thư Hoa Hàn đem ống tay áo phất ra phía sau, lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới Âu Dương Trạch tiên nhân vẫn cương trực lại chủ động liên hệ với Giáo chủ ma giáo như vậy.”

Âu Dương Trạch xoay người, bình tĩnh nói: “Tử Thư Hoa Hàn, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Thánh nữ ma giáo của ngươi?”

Tử Thư Hoa Hàn không cho là đúng nói: “Nếu đã bị các ngươi bắt được, muốn chém muốn giết cự làm tự nhiên gì cũng được, trái lại ngươi, lại hỏi mấy loại vấn đề này, thật là buồn cười?”

Âu Dương Trạch mặt ẩn dấu sắc, chỉ là nhìn Tử Nguyên Hoa cách đó không xa phải che chở cẩn thận mới có thể nợ rộ xinh đẹp, ngụ ý nói: “Tử Nguyên Hoa này không chịu nổi gió lạnh, rừng không thể nào mưa, cẩn thận che chở bảy bảy bốn chín ngày, mới có thể ra nụ, mới từ từ nở hoa.”

Tử Thư Hoa Hàn rét lạnh hừ một tiếng, trào phúng nói: “Loại hoa này, hà tất gì phải sinh tồn như thế, phí công nhọc sức, cuối cùng đạt được cái gì, còn không bằng Tử Vân Hoa ngoan cường kia.”

Tử Nguyên Hoa cùng Tử Vân Hoa là cùng một loại hoa, cách trồng lại hoàn toàn khác nhau, một loại cần được che chở cẩn thận như đứa trẻ, một loại cho dù ngươi có bỏ qua nó, cũng sẽ ngoan cường phát triển không ngừng.

Âu Dương Trạch đồng ý gật đầu, “Ngươi nói không sai, từ xưa đến nay, có mạnh sẽ có yếu, có chính sẽ có tà.”

Tử Thư Hoa Hàn không có lập tức nói tiếp, đôi mắt lạnh lùng thâm sâu dừng lại trên người Âu Dương Trạch.

Trách không được Tô Ngưng Vân lại kính trọng hắn ta vài phần như vậy, lĩnh ngộ như vậy, thực sự không giống với mấy nhân sĩ chính đạo cổ hổ kia, chỉ là...

Khóe miệng bỗng nhiên tà mị cong lên, “Âu Dương tiên nhân lời này có từng nói qua với hảo sư huynh sư đệ của ngươi chưa?”

Không ngoài dự liệu, Âu Dương Trạch lắc lắc đầu.

Tử Thư Hoa Hàn chợt cười to, tay áo dài vung lên, Tử Nguyên Hoa yếu ớt trước mắt cứ như vậy biến mất không thấy.

Âu Dương Trạch nhìn đột nhiên trống rỗng một mảng lớn, vẫn nhàn nhạt như cũ nói: “Ngươi hà tất phải như vậy.”

“Âu Dương Trạch!”

Tử Thư Hoa Hàn trực tiếp cắt ngang lời của hắn ta, quanh thân vận khí từ từ bay lên, nhất thời dẫn tới gió to cuốn sạch mọi thứ.

Âu Dương Trạch nhìn thấy vậy, hơi nhíu mày, sau đó hai tay đưa ra, ngăn chặn cơn gió lớn kia.

“Tử Thư Hoa Hàn, ngươi hà tất phải như vậy.”

“Ha ha ha...”

Hắn ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó trong mắt cũng không chỉ có lãnh khốc, lửa giận hỗn loạn cùng châm chọc cùng cảm xúc phức tạp.

“Âu Dương Trạch, ngươi hỏi ta hà tất gì phải như vậy? Ngươi biết rõ mấy người ở chính đạo khiến người chán ghét suy nghĩ bảo thủ, ngươi cũng không đem suy nghĩ của mình nói ra cho bọn chúng, ngược lại tùy ý để bọn chúng bắt lấy Ngưng Vân, thậm chí còn dùng hình pháp thẩm vấn nàng ấy, ta ngược lại muốn hỏi, cách làm của các ngươi như vậy thì có khác gì tà đạo!”

Âu Dương Trạch than nhẹ một tiếng, những thứ này hắn sao không rõ ràng được, chỉ là tư tưởng lâu đời vậy cố gắng nói thay đổi liền thay đổi được à? Nếu không phải tại quen biết Ngưng Vân, nếu không phải bởi vì...

Hắn nhẹ nhàng nói: “Hàn đệ, bình tĩnh một chút.”

“Ngươi không cần gọi ta là Hàn đệ!”

Tử Thư Hoa Hàn trực tiếp nổi giận, cách xưng hô này, hắn nhớ mấy năm trước, đúng là nghe được, nhưng mà lại thấy buồn cười.

“Âu Dương Trạch, ai là Hàn đệ của ngươi, bản giáo chủ chỉ có một muội muội, không có ca ca!”

Trong lòng Âu Dương Trạch chua chát, quả nhiên không trở về được sao...

Khi hắn còn chưa tới cửa tiên nhân, mà Tử Thư Hoa Hàn cũng chưa là Giáo chủ ma giáo, bọn họ cho dù vất vả, nhưng là vui vẻ.

Còn nhớ rõ năm ấy, trong thôn mất mùa, mọi nhà đều bụng ăn không no, hắn cùng Hoa Hàn sẽ lên núi tìm chút gì đó có thể ăn được, không sai, hai người bọn họ là cô nhi, trừ bỏ nghe được tiếng nhưng chưa từng thấy qua Tử Thư Hoa La ở ngoài, hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Ngày ấm áp đơn giản như vậy lại một đi không trở lại, đại chiến chính tà, khiến hai người bọn họ tách ra, mà hắn lên Lâm Sơn, Tử Thư Hoa Hàn lại theo Ma giáo.

Thu liễm suy nghĩ lại, hắn vẫn như cũ nói: “Hàn đệ, mặc kệ qua bao lâu rồi, đệ vẫn là Hàn đệ trước đây của ta.” Cho dù đứng ở hai hướng đối lập.

Tử Thư Hoa Hàn lộ ra vẻ châm biếm, “Âu Dương Trạch, Hàn đệ của ngươi năm đó, đã chết rồi.”

“Hàn đệ, mặc kệ năm đó đã xảy ra chuyện gì, tình cảm giữa hai chúng ta sẽ không thay đổi, cho nên, ta muốn khuyên đệ một câu, buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật.”

Tử Thư Hoa Hàn trực tiếp cười đến nước mắt cũng chảy ra.

“Hay cho buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật, ta là giết người vô tội hay ăn thịt người thân của ngươi, thế nào là chính, thế nào là tà, chẳng lẽ tất cẩ những người tu luyện võ công chính đạo đều không có người xấu? Âu Dương Trạch, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn ngu ngốc như vậy!”

“Mặc dù không phải tất cả nhân sĩ chính đạo đều là người tốt, nhưng ít ra, bọn họ sẽ không làm ra chuyện dạy đồ thôn!”

“Ngươi cho rằng đồ thôn xóm là người của ta gây nên?”

Âu Dương Trạch nghe ra trong giọng nói có chút nguy hiểm, lại bình tĩnh nói: “Ma giáo tới cùng có bao nhiêu người không cần ta nói ngươi cũng biết, mà Tô Ngưng Vân vì sao lại xuất hiện ở thôn bên cạnh, đây đều là điểm đáng ngờ.”

Cảm xúc của Tử Thư Hoa Hàn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, khôi phục lại lãnh khốc thường ngày.

“Vẫn lại là câu nói kia, muốn chém muốn giết tùy ngươi, chỉ là, Âu Dương Trạch, ngươi bỏ được sao?”

Âu Dương Trạch nhìn về phía nơi xa, thanh âm có chút mờ mịt.

“Thuận theo tự nhiên.”

“Cẩn thận!”

Tử Thư Hoa Hàn đột nhiên nhìn thấy có người áo đen xuất hiện, quát to một tiếng.

Âu Dương Trạch cảm giác được nguy cơ phía sau, nháy mắt thủ thế đánh ra, cùng Tử Thư Hoa Hàn tiền hậu giáp kích, một đường đánh từ Bích Lĩnh đến cửa đại điện.

Đệ tử đang luyện tập buổi sáng nhìn thấy tiên nhân nhà mình lại liên thủ với Giáo chủ ma giáo đánh một người áo đen, càng thấy sợ hơn, người áo đen kia vậy mà đánh với hai người kia đã có chút không chịu nổi.

“Đây là có chuyện gì, sư thúc sao có thể cùng Giáo chủ ma giáo đánh nhau với người khác?”

“Ai, hiện tại trọng điểm không phải là cái này, còn không mau đi báo cho chưởng môn!”

“A..., a..., đúng!”

Một đệ tử vội vàng chạy đi tìm chưởng môn.

Đệ tử Lâm Sơn còn lại lo lắng nhìn ba người đang đánh nhau trên nóc nhà, nhưng không có chỗ nào có thể giúp được.

“Chết tiệt, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ vô ích như vậy?”

“Nếu không thì có thể làm gì, chúng ta sao có thể so sánh được với sư thúc còn có Tử Thư Hoa Hàn, đến ngay cả chương môn sư bá cũng chỉ là sàn sàn với sư thúc như nhau trong lúc đó.”

“Người kia sao lợi hại như thế, đánh với hai người mà vẫn kiên trì lâu như thế, nhưng mà sao ta lại cảm thấy thân pháp của hắn ta có chút quen thuộc.”

“Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng thấy được.”

Trên đỉnh, Âu Dương Trạch nghe được lời người phía dưới nói, chất vấn: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

Người áo đen cười lạnh một tiếng, “Âu Dương tiên nhân, ngươi không nhớ rõ ra sao?”

Âm thanh đè thấp, khiến Âu Dương Trạch nghe không ra,nhưng không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc, trong lòng lay động.

Năm ngón tay Tử Thư Hoa Hàn trực tiếp tiến lên, mục tiêu, chính là miếng vải đen trên mặt.

Người áo đen nhìn ra tâm tư của hắn, vội vàng vận khởi thân pháp lui về phía sau, sau đó nói: “Không chơi cùng các ngươi nữa!”

Âu Dương Trạch nhìn thấy động tác của hắn ta như thế, trong lòng thầm nghĩ không ổn, vội vàng nói: “Tử Thư Hoa Hàn, trở về!”

Đáng tiếc lúc ấy đã muộn, nháy mắt bột trắng phun ra tiến vào trong mắt hắn, cảm giác nóng bỏng khiến cho trên mặt hắn nổi gân xanh.

Quay đến đây, toàn bộ đều thuận lợi, vừa ý ngoại liền xuất hiện.

“Băng.”

Dây thừng vốn dĩ đang dùng đột nhiên đứt ra, trên mặt Mặc Khuynh Thành đang có bột mì không kịp phản ứng, liền theo đỉnh mái ngói, thần tốc trượt xuống.

“Khuynh Thành!”

“Nha đầu Khuynh Thành!”

“Công tử!”

Cách đó không xa, Sùng Thiệu thấy vậy rất nhanh chạy đến chỗ Mặc Khuynh Thành, bất chấp an nguy của bản thân, chạy lên giữ chặt tay Mặc Khuynh Thành.

Giờ phút này toàn bộ thân thể Mặc Khuynh Thành lơ lửng trong không trung, cảm nhận được sức mạnh trên bàn tay kia, nói: “Anh Thiệu, anh mau buông tay, sợi dây không thể chịu được sức nặng của hai người.”

Sùng Thiệu kiên định lắc đầu, muốn anh trực tiếp trơ mắt nhìn cô ngã xuống, anh không làm được, lương tâm bản thân cũng sẽ không cho phép đã biết mà không làm.

“Khuynh Thành, em nắm chặt lấy, anh thử kéo em lên.”

“Được.”

Hai tay Sùng Thiệu nắm lấy tay cô, dùng sức kéo lên trên, nhưng mái ngói nóc nhà lại không phải chỗ tốt để đặt chân.

“Cẩn thận.”

“Anh Thiệu, anh cẩn thận một chút!”

Từ Lập bình tĩnh lại nhanh chóng nói: “Các người đứng thất thần chỗ này làm gì, còn không mau lấy cái gì mềm mại đến đây!”

Thời gian không đủ, cũng không biết bọn họ có thể chống đỡ bao lâu, chỉ có thể làm chuẩn bị điều tệ nhất.

“Biết rồi, đạo diễn Từ.”

Tất ca mọi người lại bối rối tìm gì đó mềm mại, có áo bành tô, có nệm êm, thậm chí là cả chăn, nhưng mấy thứ này chỉ như muối bỏ biển, hiện tại không phải mùa đông, cho dù tìm khắp nơi cũng không thể ngăn chặn được đau đớn ngã từ trên cao xuống.

Mà hai người ở trên mái nhà đã không kiên trì nổi.

“Chi.”

Không xong!

Cô cảm nhận được chỗ mái hiên mà tay đang nắm kia, máng thấm nước phía dưới đã cong lên, cảm giác yếu ớt kia thời khắc nhắc nhở mình, nó sắp đứt rồi.

Quả nhiên, một giây sau, nó liền rơi xuống.

Tay Mặc Khuynh Thành đã không còn chỗ chống đỡ, làm tăng thêm trách nhiệm cho Sùng Thiệu.

Sùng Thiệu ngồi trên mái ngói, nói với bản thân nhất định phải chịu đựng được, nếu như thực sự ngã xuống, bộ phim thật sự đúng là năm sau mới có thể phát sóng.

“Khuynh Thành, em không được buông tay, chịu đựng, bọn người đạo diễn Từ đang nghĩ cách rồi.”

Mặc Khuynh Thành vô thanh gật gật đầu, trong lòng lại rất rõ ràng nếu là trong vòng 10 phút, không tìm được cách giải quyết, cô cùng Sùng Thiệu, khả năng sẽ cùng nhau ngã xuống.

“Tới cùng nên làm thế nào mới tốt? Làm sao bây giờ!” Hứa Tịnh không ngừng tìm kiếm đồ mềm mại gì đó, vẫn cực kì ít.

Đúng rồi!

Cô lao ra phòng đạo cụ, đi tới chỗ nghỉ ngơi.

“Đạo diễn Từ, mọi người mau đem mấy cái ghế dựa này nằm ngang ra đặt xuống phía dưới!”

Ghế dựa làm từ vải, có chút co dãn, mà ống tuýp xung quanh chất lượng rất tốt, nếu là ghép lại cùng một chỗ, mới có thể có phần tác dụng.

Mắt Từ Lập sáng lên, kích động nói: “Đúng a, ta thật không ngờ nha, chúng ta nhanh tháo ghế ra đi!”

Tiếng vang đồng loạt vang lên, trong lòng Mặc Khuynh Thành thoáng an tâm.

Sùng Thiệu trên mái nhà cười nói: “Khuynh Thành, không chỉ có em nhanh trí, đến nha đầu bên cạnh em cũng không tệ.”

Mặc Khuynh Thành kiêu ngạo nói: “Có thể được em dẫn về công ty, ai mà chả tốt.” Đúng là quá tuyệt vời.

“Ha ha ha...”

Sùng Thiệu bị cô chọc cười, không khí nghiêm túc có chút hòa hoãn.

Phía dưới thần tốc trải ghế dựa ra, còn tìm mấy cái chăn dải lên trên, bảo đảm thêm an toàn.

“Anh Thiệu, anh có thể buông tay được rồi.”

Sùng Thiệu hơi hơi đứng dậy nhìn bố trí dưới đất, nói với Mặc Khuynh Thành: “
Khuynh Thành, để anh đưa em đến chính giữa rồi buông tay.”

“Được, cảm ơn anh Thiệu.”

Sùng Thiệu tìm đúng vị trí, nói: “Anh thả đây.”

Một giây sau, Mặc Khuynh Thành liền cảm thấy bản thân nhanh chóng rơi xuống.

“Ầm.”

Cô bị ghế dựa hơi hơi nảy lên một chút, sau đó an ổn nằm ở phía trên.

Mọi người đồng loạt thở nhẹ ra.

Hứa Tịnh đang chuẩn bị tiến lên nâng Mặc Khuynh Thành dậy, lại bị cô ngăn lại.

“Đừng động vào mình.”

Hứa Tịnh không dám lộn xộn, lo lắng hỏi: “Công tử, có phải cậu bị đau ở chỗ nào hay không.”

Mặc Khuynh Thành khóc không ra nước mắt, tuy nói ghế dựa làm bằng vải co dãn, nhưng đừng quên, ghế dựa quá nhỏ, ống tuýp quá nhiều, ngã từ trên cao xuống như vậy, rõ ràng là thẳng tay ngã xuống, càng nghiêm trọng hơn là, bản thân lại còn không nhìn thấy!

“Hứa Tịnh, cậu mau lau phấn trên mặt mình đi.”

“A, được.”

Hứa Tịnh rất nhanh liền bưng một cái chậu rửa mặt quay lại, cẩn thận dùng nước ấm lau bột mì đi.

Mặc Khuynh Thành từ từ mở hai mắt, sau đó dùng tay không bị thương khởi động chính mình.

“Công tử, cẩn thậ một chút.”

Từ Lập nhìn cô không hề động tay, vẫn không hiểu liền uống công làm đạo diễn nhiều năm như vậy rồi.

“Khuynh Thành, cháu bị thương, chúng ta nhanh đi bệnh viện!”

Mặc Khuynh Thành cự tuyệt nói: “Đạo diễn Từ, chút tổn thương này không có việc gì, bản thân cháu có thể xử lý được, người xem.”

“Rắc rắc.”

Mặc Khuynh Thành mặt ẩn dấu sắc trực tiếp đưa tay bẻ cổ tay lại.

Từ Lập nhìn thấy vậy, nói thẳng: “Hồ nháo! Cổ tay bị thương sao có thể để cháu tùy tiện xoay vặn hai cái là có thể được, nhanh gọi xe, đi bệnh viện!”

Mặc Khuynh Thành vừa định từ chối, lại nhìn đến tất cả mọi người đều một bộ dáng “Không có đường thương lượng”, chỉ có thể yên lặng ngậm miệng.

Bệnh viện Xuyên Tế khoa chỉnh hình.

Bác sĩ cầm cuộn phim cẩn thận nghiên cứu, sau đó nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỗ cổ tay đã được bẻ lại đúng lúc, nhưng mà đều nói tổn thương gân cốt mất 100 ngày, cho nên khoảng thời gian này không cần tùy tiện hoạt động, mọi người mua cho cô ấy một cái bao cổ tay.”

Mặc Khuynh Thành hướng Từ Lập lộ ra ý “Cháu đã nói không có việc gì rồi”.

Từ Lập cũng không thèm để ý, nói cảm ơn với bác sĩ, lại hỏi: “Đồ ăn có cái gì cần phải chú ý không?”

“Đồ ăn loãng tốt hơn, nếu là có điều kiện mà nói, mỗi đêm trườm nóng xoa bóp, có thể giảm sưng.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Rời khỏi bệnh viện, Mặc Khuynh Thành bị buộc lệnh quay về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai trở lại làm.

“Đạo diễn Từ, người không thể đối xử với cháu như vậy, cháu đều đỡ hơn nhiều rồi!”

Từ Lập bất vi sở động, “Cháu cũng biết cháu đỡ nhiều rồi, vậy nghỉ một ngày cũng không có chuyện gì, giữ cổ tay tốt đi, ta suốt đêm bồi cháu đuổi tiến độ.”

Cái gì?

Suốt đêm?

Mặc Khuynh Thành cảm thấy không có thích, chẳng lẽ cô thật sự phải một mình cô độc quay về ngây ngốc.

Tuyệt đối không được!

Cô thật sự sẽ nổi điên mất!

Hiện tại quay phim đều có thể thất thần, nhưng tốt xấu gì có thể sử dụng diễn trò tới không cho bản thân nghĩ lung tung, nếu là thực sự trở về như vậy, bản thân vẫn không thể bị tương tư mai một.

“Đạo diễn Từ, cháu có thể có thể không về hay không, nếu không cháu ngồi ở ghế xem mọi người đóng phim.”

Mặc Khuynh Thành vừa nói, một bên đánh mắt với người bên cạnh, mọi người nhanh nói chuyện giúp cô đi!

Sùng Thiệu nói đầu tiên: “Đạo diễn Từ, nếu không ông để cho Khuynh Thành ngây ngốc ở tổ phim đi, nếu một mình về khách sạn thật sự cực kì nhàm chán.”

“Không phải còn có Hứa Tịnh!”

Hứa Tịnh vội vàng nói: “Đạo diễn Từ, cháu không quản được công tử.”

Lời này của cô đúng là lời nói thật, muốn nói có thể quản được Mặc Khuynh Thành, cũng chỉ có Mặc Dận thôi.

Từ Lập nhăn mày lại, đó là một vấn đề.

Thôi Nghi Giai nhân cơ hội nói: “Đạo diễn Từ, ông xem, nơi này chúng ta nhiều người như vậy, nếu là bảo bối ở lại tổ phim, tuy không quản được, nhưng mà chúng ta còn có thể để mắt tới, nếu là em ấy về khách sạn, tính cách em ấy không chịu nổi tịch mịch, còn không biết lăn qua lăn lại thế nào đâu.”

Mặc Khuynh Thành cười hì hì nhìn Thôi Nghi Giai, được được, nói cô không chịu nổi tịch mịch, món nợ này, nhớ kĩ trước đã.

---Vạch phân cách---

Mặc Khuynh Thành nhíu mày, nhìn người ngồi ở trước máy tính, An Nhiên vẫn không ngừng đánh chữ, cười lạnh một tiếng: An Nhiên, cô muốn chết?

An Nhiên (thân thể mềm mại rung động): Tôi đây không phải tìm đường chết, mà là tại lúc sầu não khiến người ta thương tâm đặt mua.

Mặc Khuynh Thành: Cho nên?

An Nhiên: Cho nên tôi cần theo đuổi việc khách để an ủi chính mình.