Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 15: Sự kiện tự sát




Edit: windy

Phòng trà nước tầng mười sáu tòa Phong Thụy.

Mỗi đám người Lê An An cầm trong tay một bát mì nói chuyện với nhau.

Lê An An: “Mọi người nói xem, sau đêm đó, Văn Tư Tư sẽ thế nào?”

Cam Triết không sao cả nói: “Sao đột nhiên cậu lại nhớ tới cô ta, cô ta thế nào ai mà biết được.”

Tống Tiểu Bảo cầm trong tay một tô Đồng Ôn Luân vừa ăn xong đưa cho.

“Kết cục của cô ta chắc là không được tốt.”

Lê An An trực tiếp trợn trừng mắt, vô nghĩa như vậy ai cũng biết được, nhưng mà cậu trái lại thật không ngờ, Văn Tư Tư lại mang thai không phải con của Tô Thụy, chỉ là...

“Thế cha đứa bé là ai trong ba người kia nhỉ?”

Không sai, cô thực sự vẫn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, tuy video không rõ ràng lắm, chỉ loáng thoáng có thể nhìn ra tới vài người.

Những người khác cổ quái nhìn cô, cô thực sự xoắn xuýt cái này?

“Ầm.”

Ngồi ở vị trí cuối cùng của bàn, Đồng Ôn Luân buông bát trong tay ra, thỏa mãn nói: “Tôi no rồi.”

Đới Thiên có chút bất mãn buông đũa xuống, thật sự quá đáng ghét, chỉ vì tên gia hỏa này, cô mới phải ăn mấy đồ này, phải biết rằng cô là động vật ăn thịt!

“Cậu no rồi, tôi còn chưa ăn no! Cậu nói, rốt cuộc là sao cậu lọt được vào mắt công tử, đã vậy còn sủng cậu như vậy, ngày ngày đều mì sợi, sao cậu không phun!”

Đồng Ôn Luân mặt không chút thay đổi phun ra bốn chữ: “Ghen tị ha.”

Đới Thiên cảm giác máu sắp phun ra, “Ghen tị cái quỷ!”

Những người khác không chút khách khí nở nụ cười, có lẽ chính vì Mặc Khuynh Thành chiêu gọi mấy người này về, mà bọn họ mỗi ngày mới có thể nghe truyện cười của người khác trong thời gian này.

Đột nhiên, Tô Nhạc Thiên thấy điện thoại rung rung, vừa móc ra liền thấy, sắc mặt nháy mắt thay đổi.

“Gặp chuyện không may rồi!”

Mọi người thu liễm tươi cười trên mặt, nhao nhao lấy điện thoại ra xem xét.

“Cái gì, Văn Tư Tư tự sát?”

Lê An An nháy mắt liền phủ định, “Tin tức này tuyệt đối là giả, loại người Văn Tư Tư này, làm sao có thể lựa chọn tự sát được.”

Tống Tiểu Bảo mặt trầm xuống nói: “Hiện tại không phải là nói chuyện cô ta tự sát, mà là chuyện về Khuynh Thành.”

Mọi người vô thanh vô tức gật gật đầu, Văn Tư Tư tự sát thì thôi đi, mà lại còn nhắc tới Mặc Khuynh Thành được, nói cô ta tự sát là do Mặc Khuynh Thành vu oan, này ý là gì, chết cũng cần phải kéo theo cái đệm lưng à?

Đồng Ôn Luân nói: “Công tử còn chưa tới.”

Tô Nhạc Thiên không chút do dự nói: “An An, cậu nhanh gọi cho Khuynh Thành, bảo cậu ấy khẩn trương về nhà đừng tới công ty, tình huống hiện tại, dưới lầu khẳng định có rất nhiều phóng viên.”

Lê An An: “Mình biết rồi.”

Tô Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Cam Triết, cậu lên Weibo xem, sau đó nhanh đăng bài thanh minh, nhìn xem có thể ngăn chặn ít nhiều không.”

“Được.”

“Những người khác tùy thời cầm máy tính, nếu phát hiện Hắc tử, trực tiếp hắc đi.”

“Đã hiểu.”

Mệnh lệnh phát xuống, lúc này Ban Hữu vội vàng đi vào công ty.

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Anh thở hồng hộc, quần áo nhăn nhúm, hiển nhiên là vừa trải qua một trận ác chiến.

Tô Nhạc Thiên nói: “Tôi cũng không biết, tin tức lần này quá đột ngột.”

Ban Hữu sửa lại mái tóc, nói: “Tôi biết rồi, để tôi gọi điện cho công tử cho phóng viên một lời giải thích.”

“Giải thích? Bọn họ muốn khắc không phải là lời giải thích đâu.”

“Vậy có thể làm sao, cậu cũng không xem xem dưới lầu đã thành cái gì rồi, Tòa này còn có nhân viên khác đi tới, cũng không thể để bọn họ đến lúc tan làm cũng không đi ra được.”

“Có giải thích, bọn họ cũng sẽ không đi đâu.”

“Cho nên công tử nhất định không được tới công ty.”

Bên này, Mặc Khuynh Thành cùng Mặc Dận đã đi tới dưới công ty.

“Đây là tình huống gì vậy?”

Từ xa, cô liền nhìn thấy một đám phóng viên vây quanh cửa công ty, trận trượng kia, quả thực giống như là một minh tinh nổi tiếng nào xuất hiện.

“After the moment, with you...”

“Alo, An An, làm sao vậy?”

“Khuynh Thành, cậu đừng có vội đến công ty nha!”

Thanh âm lo lắng của Lê An An trực tiếp cao lên tám độ.

Mặc Khuynh Thành nhìn phóng viên trước của công ty, suy nghĩ, không lẽ có liên quan tới mình?

“Khuynh Thành, cậu nhanh về nhà đi, chuyện lần này có phần hơi lớn.”

Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nói: “Đã không kịp nữa rồi.”

Nhìn xe càng ngày càng gần đám phóng viên, cô càng lúc càng bình tĩnh, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, bản thân không thể hoảng.

“Mặc Khuynh Thành, xin hỏi cô với việc Văn Tư Tư tự sát có ý kiến gì không?”

“Văn Tư Tư trước khi chết nói là cô ép chết cô ấy, có phải như vậy hay không?”

“Trước đây cô với Văn Tư Tư là bạn thân, thật sự là vì một người đàn ông mà dẫn đến hai người đoạn tuyệt sao?”

“Video trước là Văn Tư Tư hãm hại cô, cho nên lần này là cô trả thù lại sao?”

“Mặc Khuynh Thành, xin hỏi...”

Mặc Khuynh Thành hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Mọi người nói Văn Tư Tư làm sao?”

Các phóng viên không nghĩ tới sự việc lớn như vậy mà Mặc Khuynh Thành lại không biết.

Một vị phóng viên nói: “Rạng sáng hôm nay, Văn Tư Tư phát ra một bức di thư, sau đó nhảy cầu tự sát ở Hoàng Phổ.”

Tự sát? Văn Tư Tư sẽ làm chuyện này sao?

“Cho nên, cô ta tự sát thì có liên quan gì đến tôi?”

Một phóng viên giải trí hỏi: “Mặc Khuynh Thành, trên di thư Văn Tư Tư viết rất rõ ràng, nói là cô là người ép cô ta chết, sự việc trước mất đi đứa bé của cô ta, về sau lại bởi vì một người bạn của cô, lại mất đi một đứa nữa, dẫn đến sau này cô ta không thể mang thai nữa, về điểm ấy, cô có cái gì muốn giải thích?”

Mặc Khuynh Thành cười nhạo một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ta.

“Vì sao tôi phải giải thích, cô ta muốn tự sát vẫn còn kéo theo đệm lưng, sao cô ta không nói chính cô ta mời tôi đến tiệc đính hôn, sao không nói đến đứa con của cô ta không phải của vị hôn phu của cô ta, sao không nói cô ta muốn lợi dụng bạn của tôi để phá đi đứa bé trong bụng?”

Mấy vấn đề nện xuống, mọi người bắt đầu chuyển động, trước bọn họ cũng biết chuyện tiệc đính hôn bị hủy bỏ, nhưng vì quyền thế của Văn gia và Tô gia, mấy tin tức này còn chưa truyền ra liền bị đè ép xuống, hiện tại Mặc Khuynh Thành quang minh chính đại nói ra như vậy, quả thực làm cho sự kiện lần này càng thêm thần bí.

“Mặc Khuynh Thành, lời cô nói đều là thật sao, theo như cô nói, cô đều không làm gì cả, vậy vì sao Văn Tư Tư lại nói cô ép cô ta chết.”

“Anh hỏi tôi, tôi cũng muốn biết vì sao Bạch liên hoa này cứ phải đối nghịch với tôi, tôi là người đàn ông của cô ta, hay là cưỡng bức cô ta?”

“...”

Khóe miệng mọi người giật giật, lời nói thô bạo như vậy sao Mặc Khuynh Thành có thể nói ra được.

Mà Mặc Dận ngồi trong xe trong mắt hiện lên thâm trầm, lại vẽ một gạch lớn trong lòng.

Phóng viên nháy mắt phản ứng kịp, “Mặc Khuynh Thành, ý của cô là Văn Tư Tư vô duyên vô cớ nhằm vào cô, lời này có phải không tôn kính với người đã chết không.”

“Người chết? Anh tận mắt thấy thi thể của Văn Tư Tư rồi hả? Tới, lại nói với tôi một chút, lúc cô ta chết có hình dạng gì, có phải trở thành Bạch liên hoa vĩnh viễn không héo tàn không?”

“...” Cô có biết lời nói rất ác độc với Văn Tư Tư không?

Mặc Khuynh Thành tiếp tục nói: “Các người cũng không cần nói, thấy biểu cảm của các người liền biết, Văn Tư Tư chết hay chưa cũng không biết, liền vội vàng chạy đến nơi này, quả thực chết cười, thế nào, chỉ mong sao người ta chết rồi sao?”

“Mặc Khuynh Thành, cô đừng ở đây nói hươu nói vượn, cô nói như vậy, tôi càng cảm thấy chuyện này có liên quan tới cô!”

Ánh mắt Mặc Khuynh Thành quét đến trên người phóng viên vừa nói chuyện, nhìn microphone trên tay anh ta thẻ treo phía trước, “Giải trí Trân Toa? Sao các người không trực tiếp nghiêm túc ngốc?”

“Cô! Mặc Khuynh Thành, phóng viên cũng có tôn nghiêm, cô không tôn trọng tôi như vậy, tôi liền tố cáo cô!”

“Tố cáo tôi cái gì, tố tôi nói thật? Ai, đầu năm nay nói thật cũng không cho người ta nói, thật sự là quá buồn rồi.”

“Mặc Khuynh Thành, cô nên phụ trách với lời cô nói ra!”

Mặc Khuynh Thành trào phúng liếc mắt một cái, thanh âm rét lạnh trực tiếp khiến cho nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống mấy độ, “Tôi vẫn đều theo lời của mình, chịu trách nhiệm với nó, cũng không biết anh có thể chịu đựng được hậu quả của anh không thôi! Thạch Lỗi? Tôi nhớ kĩ anh rồi.”

Thạch Lỗi dưới ánh mắt của cô, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Không, Mặc Khuynh Thành nói tuyệt đối chỉ là cảnh cáo, hiện tại làm gì có minh tinh nào dám đắc tội với truyền thông, không là nịnh bợ chính là kính trọng từ xa, như hoàn toàn  không sợ truyền thông viết loạn, trực tiếp biểu đạt suy nghĩ của chính mình.

Thạch Lỗi, không cần phải sợ, cô ấy tuyệt đối không dám làm gì với mày đâu.

Nghĩ như vậy, trong lòng có chút lo lắng, “Mặc Khuynh Thành, đừng tưởng rằng cô nói như vậy tôi sẽ sợ cô, tôi nói cho cô biết, tôi chính là hoài nghi cô là người gián tiếp hại chết Văn Tư Tư.”

“Vậy anh cứ tiếp tục cho rằng như vậy đi.”

Nói xong, cô liền kéo cửa xe lên, để cho Mặc Dận lái xe tiến vào bãi đỗ xe.

“Mặc Khuynh Thành, cô đừng đi, vẫn còn vấn đề muốn hỏi.”

“Mặc Khuynh Thành...”

...

Bên trong xe, Mặc Dận nhìn phóng viên vẫn còn đuổi theo phía sau xe, hỏi: “Cục cưng, như vậy không có chuyện gì sao?”

Mặc Khuynh Thành không sao cả nói: “Có thể có chuyện gì, không phải là truyền thông sao.”

Đúng vậy, chỉ là truyền thông, tuy nhiên nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng, nhưng cũng không phải có thể khiến cho cô không thể sinh tồn trong Làng giải trí, huống hồ, nhân vật như vậy, còn dám hung hãn trước mặt mình, quả thực là không biết gọi là gì!

Mặc Dận vừa nghe xong, tiếp theo nói sang chuyện khác.

“Cục cưng, sao Văn Tư Tư có thể tự sát được?”

“Em không biết.”

Mặc Khuynh Thành lâm vào trầm tư, người như Văn Tư Tư cho dù cùng đườngm cũng sẽ không có suy nghĩ tự sát, cô ta là tùy thời tìm một cơ hội, không tiếc hy sinh toàn bộ người khác, điểm ấy rất giống với bà mẹ Lưu Tinh của cô ta, cho nên, rốt cuộc là vì sao khiến cho cô ta tìm đường tự sát, Tô Thụy không cần cô? Văn gia không chấp nhận cô ta? Hay là không thể mang thai nữa?

Vô số nghi vấn xuất hiện trong đầu, biến thành cô hoàn toàn nghĩ không ra.

“Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa, cũng không phải là chuyện gì lớn.”

“Vâng.”

Trái với Mặc Khuynh Thành bình an vô sự, trên mạng kịch liệt hơn rất nhiều.

Weibo công ty Mặc Ấn: Vì chuyện di thư, do đó làm thanh minh này, giả nói thành thật, thật nói thành giả, mặc kệ Văn Tư Tư hắt nước đục lên người công tử thế nào, đều sẽ không che được chân tướng, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng, cũng mong mọi người không nên tin lời đồn đãi, đến như những người khác, mong rời khỏi.

Chân ái Vô Hối: Không sai, mọi người không nên tin những lời đồn đãi này, tin tưởng công tử.

Hòa thượng ăn mặn: Đúng vậy, công tử thật sự bức tử Văn Tư Tư? Thế giới này làm sao vậy?

Yêu tinh đừng chạy: Hòa thượng, cậu không nên tin di thư gì đó của Văn Tư Tư, có khả năng là quỷ kế của cô ta, cậu không thấy hiện tại đều không tìm thấy Văn Tư Tư đâu à.

Quỷ thỏ thi chạy: Ai, cậu là fan của Mặc Khuynh Thành đương nhiên sẽ nói như vậy, quỷ kế cái gì, di thư cũng đã xuất ra, đội sơ cứu đều đã khẩn cấp sơ cứu, cậu như vậy còn có lương tâm không!

Văn nữ thần tuyệt nhất: Văn nữ thần nhà tôi làm sao vậy, mỗi lần đều là Mặc Khuynh Thành lăn qua lăn lại cô ấy, tôi đã sớm nghe được, trong trường học, Văn nữ thần nhân khí rất cao, mà Mặc Khuynh Thành chính là hoa si, khiến người chán ghét, Văn nữ thần cùng với vị hôn phu vốn là một đôi trời đất tạo nên, mà cô ta chính là chen chân vào, dẫn đến Văn nữ thần có khổ khó nói, Mặc Khuynh Thành như vậy, các người cũng thích.

An ma ma của công tử: Lầu trên, cậu dựa vào cái gì mà nói công tử như vậy! Cậu loại một mặt truy cứu căn bản không hiểu quan hệ thật sự của bọn họ!

Chờ người trở về: A, chỉ có cô biết, chúng tôi cái gì cũng không biết, nhưng chúng tôi nhìn thấy bộ dáng Văn nữ thần khóc yếu đuối, là cô ấy viết xuống di thư trong nước mắt, là cô ấy tuyệt vọng nhảy vào trong biển!

Tống ma ma của công tử: Đồng dạng nói trả lại cho cậu, cậu không hiểu công tử, không cần hắt nước bẩn, di thư là thật hay giả ai biết được, huống hồ tình hình bên trong nói, rõ ràng là giả, rõ ràng chính là cô ta rất xin lỗi vị hôn phu, lại còn không biết xấu hổ đẩy trách nhiệm lên người công tử, thật sự là không biết xấu hổ.

Tình Thiên rơi lệ: Tới cùng là ai không biết xấu hổ, quyến rũ vị hôn phu của Văn Tư Tư, lại vẫn thân mật với người đàn ông khác đi dạo phố, ngày đó tôi nhìn thấy rõ ràng, vừa cười vừa nói, hừ, quả thực là đồ đê tiện!

Trái chanh không manh: Miệng cậu đừng có bẩn như vậy, có phải ăn bay liệng hay không, thực thối tha! Nhanh chóng rời khỏi chỗ này của công tử, chúng tôi không chào đón cậu, cũng không nhìn xem vị trí của bản thân, đầu óc là không phát triển hoàn toàn đi, nhanh ăn thêm quả óc chó vào, phát triển trí não.

Thị vệ Nhất Hào: Nhìn loạt bình luận, đột nhiên phát hiện, bản thị vệ không có đất dụng võ, chiến trường của mấy người phụ nữ, vẫn là để lại cho các người đi. Ps, ID của các người tôi đều đã nhớ rõ rồi, nhanh tắt máy tính hoặc điện thoại đi, nếu không thì tôi đây đang ngứa tay rồi đấy.

Thị vệ Nhị Hào: Nhất Hào, anh không cần lịch sự như vậy, quả thực không giống với đoàn thị vệ, người ta cũng đã lấn đến cửa nhà rồi, quả yếu đuối dễ bị bắt nạt đấy.

...

Đám người Ban Hữu chờ Mặc Khuynh Thành đi lên.

“Đinh.”

Mặc Khuynh Thành nhìn mọi người, nói: “Đến phòng họp họp.”

Vị trí chủ thượng, cô cẩn thận xem sự tình Văn Tư Tư tự sát, xem cả di thư, mũi phát ra một tiếng “Hừ”.

Để điện thoại di động xuống, nhìn trên mặt bọn bọ hoặc ít hoặc nhiều đều lo lắng, không khỏi cười nói: “Sao biểu cảm của mọi người lại như vậy?”

Lê An An đứng lên, vẻ mặt lo lắng, “Khuynh Thành, sao cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy, sự tình ảnh hưởng rất lớn cậu không biết sao, buổi sáng hôm nay mình nhận được rất nhiều yêu cầu giải trừ hợp đồng rồi.”

Tay trái Mặc Khuynh Thành nâng má, vẫn không có phản ứng gì như cũ nói: “Giải trừ hả? Không sao, liền đem những người đó vào sổ đen, dù sao số tiền của Cát Thiên đợt trước cũng chống đỡ được rất lâu.”

Lê An An thấy cô như vậy, trực tiếp nổi trận lôi đình. Giọng nói cất cao: “Mặc Khuynh Thành, thật sự là hoàng đế không gấp thái giám gấp, mình cũng đã sắp điên lên rồi, cậu trái lại nói một chút, rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?”

“Cái gì mà nghĩ như thế nào, thuận theo tự nhiên là được rồi.”

“Thuận cái gì mà thuận, thuận theo tự nhiên cậu liền muốn bị lời đồn hoàn toàn ép xuống, không có ngày nổi danh hả.”

Mặc Khuynh Thành cười trấn an cô, “An An, mình biết cậu lo lắng cho mình, nhưng cậu phải nhớ kĩ, càng là kiểu tình huống này, càng không thể sốt ruột.”

Lê An An hít sâu, “Được, mình không nóng nảy, mình tuyệt đối không nóng nảy, vậy cậu nói một chút, hiện tại trừ thuận theo tự nhiên, còn có thể làm gì nữa?”

Mặc Khuynh Thành nhìn về phía Ban Hữu, “Công ty phát ra thanh minh?”

“Phát rồi.”

“Vậy áp dụng biện pháp gì?”

“Công tử, biện pháp mà nói tương đương với không có, loại tình huống này càng nói nhiều, ngược lại có thể nói là chúng ta chột dạ.”

Mặc Khuynh Thành hài lòng nói: “Không sai, hiện tại chúng ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên, muốn làm cái gì, cũng cần phải chờ bọn họ tìm được Văn Tư Tư rồi nói tiếp, chỉ là...”

Cô muốn nói lại thôi, trực tiếp cầm điện thoại lên Weibo.

Rất nhiều tin tức, cô không kịp xem, soạn một bài viết phát ra.

Ngọc Diện công tử Mặc Khuynh Thành: Sáng sớm hôm nay liền có một đoàn phóng viên đứng ở dưới lầu công ty, thật làm cho bản công tử sợ hãi, không biết sao lại nổi danh, nhưng mà sau khi nghe được bọn họ nói chuyện, ta mới biết, hóa ra là cảm giác nằm cũng trúng đạn là như vậy, ta suy nghĩ, có phải bản công tử quá mức dễ nói chuyện hay không, dẫn đến các người đều hắt nước bẩn lên người ta, chuyện ngu xuẩn của bản thân lại không tự kiểm điểm đi, lại vẫn làm ra uy hiếp như vậy, thế nào, tranh thủ đồng tình? Còn có lần này ồn ào với truyền thông, mong Đại trang viên các vị hỗ trợ chỉnh lý, truyền thông như vậy ở lại Làng giải trí chính là tai họa.

Cuối cùng, nguyện mọi người mà hành mà quý trọng.

Phát bài xong, điện thoại của mọi người ở đây đều vang lên một tiếng.

Mặc Khuynh Thành nói: “Trong khoảng thời gian này mọi người có thể đợi ở nhà liền đợi ở nhà, có thể ở công ty thì ở công ty, không có chuyện gì đừng chạy lung tung ở bên ngoài.”

“Được.”

“Cốc cốc cốc.”

“Mời vào.”

Đồng chí cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát nói: “Ai là Mặc Khuynh Thành?”

Mặc Khuynh Thành bình tĩnh nói: “Là tôi, xin hỏi tìm tôi có việc gì?”

“Cô được cho là có liên quan đến vụ án tự sát, hi vọng cô có thể phối hợp với tôi về hóa giải tình huống.”

Mặc Khuynh Thành dùng ánh mắt ngăn lại đám người Lê An An, nói: “Được, tôi đi cùng anh.”

“Đi thôi.”

Cầu Hoàng Phổ.

Người cứu hộ vẫn không ngừng tìm kiếm dưới biển, người vây xem xung quanh rất nhiều, thậm chí còn có phóng viên không ngừng hỏi tình hình, nhưng nước biển chảy xiết, lại thêm sâu không thấy đáy, cho dù đám người bọn họ muốn tìm được, cũng là hi vọng xa vời.

Ngụy Triển đội trưởng đội cứu hộ theo thời gian trôi qua, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng, tại lúc biết Văn Tư Tư nhảy cầu, bọn họ đã tìm kiếm mất bảy giờ, vẫn không tìm thấy chút liên quan gì tới cô ta, bọn họ lại vẫn muốn tiếp tục kéo dài sao?

“Đội trưởng, chúng ta đã cử ra rất nhiều người, lại vẫn tiếp tục sao?”

Ngụy Triển thở dài một tiếng, “Thu đội đi.”

“Rõ.”

Cục cảnh sát.

Mặc Khuynh Thành bị mang tới một phòng nhỏ xong, vị cảnh sát kia liền đi ra ngoài.

Bên trong phòng, chỉ có một cái bàn cùng một cái đèn chói lọi.

Mặc Khuynh Thành an tĩnh ngồi ở đằng kia, một câu cũng không nói, cũng không có chút bất an nào.

Tại một căn phòng khác, mọi người không chớp mắt quan sát cô.

“Đội trưởng, anh nói Mặc Khuynh Thành này thật là hung thủ?”

Cảnh sát Chu Phi không có lo lắng nói xong, không biện pháp, Mặc Khuynh Thành thật sự không giống như là hung thủ.

“Chu Phi, sự tình vẫn chưa có xác định, chúng ta chỉ có thể quan sát, nhớ kĩ, người không nhìn bề ngoài.”
     
Kỷ Thực có phần từng trải bình tĩnh nói, bọn họ không thể buông tha cho bất cứ khả năng nào, hung thủ cũng sẽ không viết lên mặt hai chữ “Hung thủ”.

Đội trưởng Địch Lương Tuấn nói: “Lão Kỷ nói không sai, người không nhìn bề ngoài, có rất nhiều hung thủ bên ngoài đều không nhìn ra, đến ngay cả máy phát hiện nói dối đều không phát hiện ra được.”

“...” Chu Phi không nói lời nào, Địch Lương Tuấn nói anh đều hiểu, nhưng hiện tại đó là một người chưa thành niên nha.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mặc Khuynh Thành ở bên trong vẫn bình tĩnh như cũ ngồi ở đó, bọn họ cũng kiên nhẫn chờ đợi, cục diện cứ giằng co như vậy.

“Ầm.”

“Sao các người còn không lập án! Mặc Khuynh Thành chính là hung thủ, không cần do dự nữa.”

Phó Cục trưởng La Khánh không kiên nhẫn đá cửa phòng ra.

Thật là, Văn Xương đều đã trực tiếp gọi điện cho mình, nhất định phải phán tội danh cho Mặc Khuynh Thành, sự tình đơn giản như vậy bản thân liền nhanh chóng đáp ứng, ai ngờ cuối cùng người bên dưới lại làm việc chậm như vậy.

Địch Lương Tuấn giải thích: “Phó cục, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, nhanh như vậy đã lập án có phải quá nhanh rồi không?”

“Nhanh cái gì mà nhanh, cậu không lập án, cậu cũng đừng hòng làm chức đội trưởng này!”

“Ầm.”

Cửa đóng lại xong, Chu Phu lo lắng nhìn Mặc Khuynh Thành ở bên trong, lại nhìn về phía anh, “Đội trưởng, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải lập án?”

Kỷ Thực: “Đội trưởng, chúng ta không thể đổ oan cho người tốt được.”

Địch Lương Tuấn không nói gì, ông lập chí phải làm một người cảnh sát tốt, vì dân trừ hại, bắt hết tất cả người xấu trên đời, nhưng sau khi bản thân lên làm cảnh sát, mới phát hiện không hề đơn giản như vậy, tình huống như vậy, không phải không nên ép bản thân đi hãm hại người vô tội thì thôi, huống hồ lại còn là người chưa thành niên, một người có tương lai tốt đẹp nữa.

“Kỷ Thực, cậu gọi điện thoại cho cục trưởng, thuận tiện liên hệ với cha mẹ của Mặc Khuynh Thành, Chu Phi, cậu với tôi cùng nhau ngăn Phó cục lại.”

“Rõ.”

Ở một biệt thự nào đó tại Đế Đô.

“Người đi rồi sao?”

“Vâng.”