Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 12: Về nhà cho anh ăn đường




Edit: windy

Tô gia Đế Đô.

“Két...”

“Tư Tư, con chậm một chút, Thụy Nhi, con đưa nó đến ngồi sofa trước đi.”

Văn Sương đặt ba lô xuống, sau đó nhanh chóng đi vào nhà bếp bưng bát canh gà ra.

Văn Tư Tư nhìn bát canh gà đầy mỡ ngấy kia, trong lòng liền buồn nôn.

Nằm viện vài ngày đều là canh gà, đối với Văn Sương thay đổi thái độ như vậy cô ta rất trào phúng. Thế nào, trong bụng cô ta có đứa trẻ liền cứ như vậy mà nịnh bợ mình, cũng không nhìn xem trước đây là ai vẫn phản đối Tô Thụy lấy mình, nhưng mà như vậy cũng được, có thể hưởng thụ mẹ chồng tương lai quan tâm chăm sóc, đáng tiếc kỳ vọng lần này lại khiến bà ta thất vọng rồi.

“Mẹ, hiện tại con không muốn uống.”

Văn Sương vừa nghe thấy, cũng không thèm để ý, đem canh gà đặt lên trên bàn trà, nói: “Hiện tại không muốn uống thì để đó, khi nào muốn uống thì bảo với ta một tiếng, ta lấy cho con giải nhiệt.”

“Như vậy có phải quá phiền toái rồi không?”

“Phiền toái cái gì, vì cháu trai tương lai chút chuyện này tính là gì.” Sau đó nói với Tô Thụy: “Thụy nhi, con đỡ Tư Tư lên lầu nghỉ ngơi một lát, ba tháng đầu phải cẩn thận, thân thể nó không tốt, để cho nó nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Biết rồi mẹ.”

Tô Thụy đỡ Văn Tư Tư lên lầu, vừa mới vào gian phòng, Văn Tư Tư đã nói: “Anh Thụy, em không muốn nghỉ ngơi.”

Tô Thụy nhẹ giọng dỗ dành nói: “Tư Tư, không được tùy hứng, thân thể em yếu như vậy, phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Không cần đâu, anh Thụy, em đã nằm nhiều ngày như vậy, toàn thân đều đã không thoải mái. Huống hồ, bác sĩ đều nói nên hoạt động một chút.”

Tô Thụy nhớ lại trước khi xuất viện bác sĩ dặn dò, có chút nhả ra, “Vậy cũng không thể lộn xộn.”

Văn Tư Tư nhu thuận ôm cánh tay của anh ta, “Anh Thụy, em biết, đứa nhỏ này em còn cực kỳ khẩn trương.” Khẩn trương đến độ không thể một giây sau khiến cho nó biến mất.

“Em biết liền tốt, em ngồi trước, anh đi pha cho em ly sữa.”

“Được.”

“Đông.”

Tô Thụy sau khi rời khỏi đây, Văn Tư Tư nháy mắt liền thu hồi tươi cười trên mặt.

Lạnh lùng nhìn gian phòng dành riêng cho cô ta, tường màu hồng phấn, khung hình đặ t ở giữa, bên trong có tất cả ảnh chụp trẻ sơ sinh, có thể nghĩ Tô Thụy đối với đứa trẻ trong bụng này có bao nhiêu mong chờ.

Cô ta nhìn đứa trẻ kia cười sáng lạn ngọt ngào, nghĩ đến đứa trẻ trong bụng này sinh ra khiến bản thân tức giận phẫn nộ.

Khẽ xoa cái bụng bằng phẳng, miệng thầm thì: “Con ơi con à, không phải mẹ không cần con, mà là con căn bản không nên xuất hiện, nhưng không sao, mẹ sẽ để cho con mất một cách có ý nghĩa.”

“Két.”

Văn Tư Tư vội vàng thu hồi hung dữ trên mặt, lộ ra một chút mong chờ.

Tô Thụy từ phía sau ôm lấy cô ta, nói: “Tư Tư, em đang nhìn cái gì?”

Văn Tư Tư cầm lấy tay anh ta đặt lên trên bụng, ngọt ngào nói: “Anh Thụy, anh nói con chúng ta sau này có đáng yêu giống những đứa trẻ kia không?”

Tô Thụy nhìn lên trên tường, sau đó nói: “Sẽ không, con trai của chúng ta nhất định là đẹp trai nhất.”

Văn Tư Tư hờn dỗi một tiếng, “Trẻ sơ sinh nhỏ như vậy, sao có thể nhìn ra soái khí được.”

“Đương nhiên có thể nhìn ra được.”

“Nói bậy.”

...

Giờ ăn cơm trưa.

Trên bàn cơm có người nhà Tô gia cùng người nhà Văn gia.

Ngồi ở vị trí chủ tọa Tô Lệ tươi cười, “Hôm nay chúng ta ngồi ở chỗ này, một là để ăn mừng Tư Tư có cốt nhục của Tô gia, hai là thảo luận thời gian đính hôn.”

Văn Xương cười nói: “Chủ yếu là nghe ý tứ của bọn nhỏ, nhưng mà đính hôn vẫn nên sớm một chút, nếu không mặc lễ phục sẽ rất khó coi.”

Người ở đây sau khi nghe được, đều gật gật đầu. Nếu là muộn một chút mà nói, bụng của Văn Tư Tư sẽ to lên.

Văn Tư Tư cũng muốn có thể sớm một chút liền sớm chút, nhưng mà...

“Ông nội, cha, mẹ, con cảm thấy nếu không cuối tuần sau đi?”

Tô Thụy do dự nói: “Tuần sau có phải quá sớm hay không, Tư Tư, thời gian một tuần, đến bố trí cũng không kịp.”

Văn Tư Tư giải thích nói: “Anh Thụy, chỉ là đính hôn, chúng ta làm đơn giản một chút.”

Văn Sương là người đầu tiên không đồng ý, “Không được, cháu đít tôn Tô gia sao có thể làm đơn sơ được.”

Văn Xương cũng nói: “Tư Tư, không chỉ có Tô gia không thể, Văn gia chúng ta cũng không thể làm đơn giản được, hai nhà ở giới nhân sĩ quen biết nhiều như vậy, huống hồ trước kia xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy, khó có được hỉ sự này, đương nhiên muốn làm vô cùng náo nhiệt.”

Tô Ngạo cũng nhất trí với ông ta ở điểm này, ông vốn là muốn tìm một cơ hội để cho tầng lớp thượng lưu ở Đế Đô biết đến Tô gia bọn họ, vừa lúc làm tiệc đính hôn, để cho Tô gia chính thức xuất hiện ở Đế Đô.

Lần này tới không chỉ có Đổng Trân, còn có Lưu Tinh.

Hiện tại trong lòng bà ta vô cùng xoắn xuýt, một bên chính là hạnh phúc của con gái mình, một bên là Đổng Trân là nữ chủ nhân của Văn gia.

Nếu là tiệc đính hôn tổ chức lớn, bà tuyệt đối không có cơ hội xuất hiện ở trong buổi tiệc, nhưng mà Văn Tư Tư là con gái của bà, dựa vào đâu mà xuất hiện ở tiệc đính hôn của con gái mình lại không phải là mình mà lại là người phụ nữ tên Đổng Trân kia, bà biết, bản thân không phải là người phụ nữ Văn Xương yêu, hiện tại bà không ngại, có thể là Văn Tư Tư chính là hi vọng duy nhất của bà, tương lai duy nhất.

“Tôi cảm thấy Tư Tư nói cũng có đạo lý, dù sao cũng chỉ là đính hôn, đến lúc đó làm lớn lên còn có thể làm cho người ta nhận thức chúng ta rất phách lối.”

Văn Xương nhăn mày lại, răn dạy: “Phách lối thì sao, năng lực hai nhà chúng ta rất tốt, huống hồ Tư Tư vẫn còn là minh tinh có chút nổi tiếng, chuyện sinh non trước kia đã đả kích rất lớn, dựa vào việc này để khôi phục nhân khí tôi thấy rất tốt.”

Văn Sương vừa nghe xong, đây là còn muốn tiếp tục làm minh tinh? Không thể được, nàng dâu của bà sao có thể xuất đầu lộ diện làm diễn viên được!

“Còn muốn làm minh tinh? Không được, tôi không đồng ý, nếu đã trở thành cháu dâu của Tô gia, trong bụng còn có đời sau của Tô gia, tuyệt đối không thể tiếp tục làm nữa.”

Nếu Văn Tư Tư thật sự mang đứa con của Tô Thụy, cô khẳng định sẽ rất vui, nhưng mà lại không phải, làm lớn như vậy, kế hoạch của cô lại vẫn tiến hành, đến lúc đó không làm minh tinh, cô ngược lại không có cách nào, chỉ là...

“Cha, hiện tại có khôi phục nhân khí hay không không phải trọng điểm, trọng điểm là con mang thai rồi, làm lớn như vậy con cũng chịu không nổi, còn không bằng khiêm tốn đi một chút, đến lúc kết hôn lại làm lớn một chút là được.”

Tô Lệ nghe nói như thế, cảm thấy cũng có lý, Tô gia khi nào thì có thể khiến cho tầng lớp nhân sĩ ở Đế Đô biết đến đều đã biết rồi, đợi lâu như vậy rồi, chờ thêm chút nữa cũng không sao, đúng là trưởng tôn quan trọng hơn, nó liên quan tới tương lai của Tô gia, nếu lỡ ở buổi tiệc Văn Tư Tư xảy ra chuyện gì, hỉ sự biến thành tang sự, thật là điềm xấu.

“Tư Tư nói đúng, là chúng ta nghĩ quá đơn giản rồi, nếu không như vậy, chúng ta làm một bữa tiệc nhỏ, mời bạn bè thân thiết, minh chứng cho Tư Tư, sau rồi làm lớn có được không?”

Tô Lệ đã nói như vậy, người ở đây cũng không dám phản đối.

Sau khi ra về, Văn Tư Tư vụng trộm lấy được mấy tấm giấy mời của Văn Sương rồi mới rời khỏi.

Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.

“Đinh.”

Văn Tư Tư đi giày đế bằng nhìn công ty Mặc Ấn không một bóng người.

Sao lại thế này, hôm nay không phải cuối tuần, vì sao lại không có một ai.

“Văn Tư Tư, cô tới làm gì?”

Lê An An kéo vali hành lý nhận mệnh từ thang máy đi tới, lại thấy ở cửa công ty xuất hiện người cả đời này cũng không muốn gặp lại.

Văn Tư Tư quay đầu lại nhìn Lê An An có chút chật vật, trong lòng trào phúng một tiếng, trên mặt lại quan tâm hỏi: “Bạn học Lê, bạn làm sao vậy?”

Lê An An vốn là tâm tình đang buồn bực nghe đến bộ dạng vẫn quan tâm như cũ của cô ta, cực kì không kiên nhẫn.

“Văn Tư Tư, tôi thế nào liên quan cái rắm gì đến cô, thu hồi gương mặt ghê tởm kia của cô lại đi.”

Văn Tư Tư cũng quen giọng điệu như vậy của Lê An An, khẽ cười một tiếng, “Lê An An, cô vẫn không thay đổi chút nào.” Vẫn chán ghét giống Mặc Khuynh Thành như cũ.

Lê An An đi qua cô ta tới cửa, vừa lấy chìa khóa, vừa tùy ý nói: “Cô ngược lại càng ngày càng khiến người khác ghê tởm rồi.”

“A, tôi coi như lời này là cô đang ghen tị đi.”

Lê An An trực tiếp làm động tác “Buồn nôn”, sau đó nói: “Không biết cô lấy đâu ra tự tin như vậy, lại thật sự cho là tôi đang ghen tị.”

“Lạch cạch.”

Cửa lớn mở ra, Lê An An trực tiếp đem hành lí vào, “Nếu cô không có việc gì thì đừng có quấy rầy tôi làm việc, cũng không biết trước khi bọn họ đi có bao nhiêu việc chưa xử lý đâu.”

Văn Tư Tư vừa nghe xong, nói: “Thế nào, người của công ty đều đã đi rồi sao? Trước đây tôi còn thấy các người ầm ầm tổ chức buổi phỏng vấn cho đạo diễn Từ cơ mà, a, cũng đúng, với động tác của Mặc Khuynh Thành, làm sao có thể đem tới một đống minh tinh tới rồi lại đi, xem ra lần này đạo diễn Từ không có cách nào giúp các người rồi.”

Lê An An lợi dụng chiều cao của mình, nhìn xuống cô ta: “Văn Tư Tư, Khuynh Thành có thế nào cũng có một đống người nguyện ý đi theo cậu ấy, mà cô đó, có cái gì?”

Lời của cô trực tiếp đâm vào chỗ yếu nhất của Văn Tư Tư.

Cô ta tức giận trực tiếp đến trước mặt Lê An An, “Lê An An, chỉ có kẻ yếu mới cần người khác đi theo, tôi không cần, tôi còn lại cái gì? Thứ tôi có đều là cô không có, đúng rồi, cô còn chưa biết đi, tôi với anh Thụy sẽ đính hôn, đây là thiệp mời, đến lúc đó cô với Mặc Khuynh Thành nhớ tới.”

Lê An An tiếp nhận, tùy ý mở ra liền thấy, “A, cuối tuần sau, nhanh vậy sao, nhưng mà sao ở trên không có mặt cô với tra nam vậy.”

Văn Tư Tư: “Lê An An, anh Thụy không phải là tra nam, là các người không hiểu anh ấy.”

“Cắt, vì sao chúng tôi phải hiểu cậu ta? Cậu ta là ai vậy, soái ca Hollywood?”

“Mặc kệ cô nói thế nào, tôi với anh Thụy cũng sẽ đính hôn, mâu thuẫn trước đây với Mặc Khuynh Thành liền dừng ở đây đi, ngày đó các người nhất định phải tới đấy.”

Lê An An trực tiếp ném, “Ai, đầu năm nay luôn luôn có người tự cho là mình đúng, tâm tính thiện lương mệt thật, đau mắt quá, cảm giác xung quanh không khí cũng không tươi mát rồi.”

Cô một mình đi vào công ty, hoàn toàn không có tính toán Văn Tư Tư sẽ vô nghĩa tiếp.

Văn Tư Tư đi vào công ty, nhưng mà cô ta không có thẻ nhân viên không vào được, chỉ có thể ở ngoài cửa kêu hô, “Lê An An, tôi nói rồi, tôi chỉ nhớ các người tới buổi tiệc đính hôn của tôi, sau này, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ!”

Bóng dáng Lê An An hoàn toàn biến mất, cô ta nhìn thiệp mời nằm dưới đất, có chút kích động. Nếu là bọn họ thật sự không đến, kế hoạch của mình sao có thể thực thi được?

Không biết đứng bao lâu, cô ta xác định Lê An An không đi ra, cô ta mới xoay người đi vào thang máy, đi một bước tính một bước, chẳng qua đến lúc đó...

Sau khi Văn Tư Tư rời khỏi, Lê An An mới xuất hiện.

“Lạch cạch.”

Cô nhặt thiệp mời lên, có chút hàm xúc không rõ nhớ lại rốt cuộc là Văn Tư Tư muốn làm cái gì.

Ba ngày sau.

“Đinh.”

“Lần này chơi đùa thật vui vẻ! Lần sau chúng ta có rảnh lại đi tiếp đi.” Hòa Châu dẫn đầu đoàn người, tuy trên mặt mang theo một chút ủ rũ, nhưng vẫn cực kì hưng phấn.

Chư Đông khoát tay, trong giọng nói tràn ngập mệt mỏi, “Muốn đi tự anh đi, tôi mới không phụng bồi.”

Hòa Châu nhìn dáng vẻ của anh ta, có chút vui sướng thấy người gặp họa nói: “Chư Đông, mới mấy ngày anh đã chịu không nổi, sau này quay phim vẫn không thể mệt chết.”

Chư Đông: “Chơi đùa với quay phim có thể đánh đồng sao! Chơi đùa chính là muốn vui vẻ, thoải mái, kết quả không nghĩ tới lại mệt như vậy, còn không bằng ngây ngốc ở nhà.”

Hòa Châu không đồng ý nói: “Chư Đông, sao anh có thể nghĩ như vậy, sau này chúng ta đều không có nhiều thời gian chơi đùa, nhân lúc rảnh rỗi, đương nhiên phải chơi thật đã vào, cậu có thấy đúng không, Nhạc Nhân?”

Giang Nhạc Nhân là người có được dung nhan tà mị, tính tình lại cực kì lạnh lùng.

“Ừ.”

Hòa Châu không hề cảm thấy được khí lạnh bên ngoài anh ta, ôm lấy bờ vai của anh ta, cười rất đắc ý, “Xem đi, Nhạc Nhân cũng đồng ý với tôi, Chư Đông, anh liền nhận mệnh đi.”

Chư Đông cực kì bất đắc dĩ, anh đột nhiên có chút hiểu được vì sao Mặc Khuynh Thành khiến cho Lê An An về trước, có một người tính cách như vậy, tinh lực vĩnh viễn nhiều hơn so với người khác không nói, lại vẫn muốn lôi kéo người cùng chỗ làm ầm ĩ.

“Các người trở lại?”

Dọa!

Hòa Châu gắt gao ôm lấy Giang Nhạc Nhân, run rẩy hỏi: “Anh, các anh có nghe thấy tiếng gì hay không?”

Chư Đông gật gật đầu, mà  Giang Nhạc Nhân trực tiếp cường bạo đem Hòa Châu trên người vứt ra.

“Lê tổng.”

Hòa Châu kinh ngạc nhìn về phía Giang Nhạc Nhân, Lê tổng? Làm sao có thể, mỗi lần Lê An An nói chuyện đều là hoa lực bắn ra bốn phía mà!

Anh ta không tin ma quỷ xoay người vừa thấy, lập tức lui về phía sau một bước, “Lê tổng? Cô, sao cô lại tiều tụy như vậy.”

Toàn thân Lê An An tỏa ra oán khí, hai mắt không hồn ngẩng lên, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Anh hỏi vì sao tôi lại tiều tụy như vậy sao? Chẳng lẽ anh không biết tôi bị tuyên án bắt trở về trước! Tròn ba ngày trời, một đám các người chơi đùa vui vẻ, việc trong công ty đều là tôi xử lý! Các người có biết hay không!”

Chứ cuối cùng, cô thực sự là rống rất to.

Ba người cảm giác tóc gáy đều đã dựng lên rồi.

Hòa Châu cười siểm nịnh nói: “Lê tổng, đây cũng quá khoa trương rồi, công ty còn có thể có chuyện gì, trước không phải vì Cát bang phá hoại, chúng ta đều không có việc gì.”

Lê An An cầm lấy một mớ giấy, “Các người không có việc, nhưng mà Mặc Khuynh Thành đó! Cô ấy chẳng lẽ không nhớ bản thân đã nhận à!”

Ba người không nói lời nào, Hòa Châu lại càng không ngừng bĩu môi.

Lê An An càng thêm tức giận, “Hòa Châu, anh ngậm miệng lại! Anh xem ba người các anh, không có việc không biết tìm người đại diện của các anh sao, còn muốn đi chơi tiếp, các người không đem chính mình đi chơi luôn đi!”

“Còn có, cũng không xem các người mặc cái gì, quần cộc với áo cộc tay, có còn hình tượng không hả? Quả thực giống kẻ lang thang đầu đường!”

Hòa Châu ngậm miệng, trực tiếp lấy ra tới, ba người giống như chỉ có mình mình giả dạng vậy, nhưng mà bánh ngọt không tệ như vậy, mà người đại diện của bọn họ còn không phải là cô sao.

“Nhìn cái gì vậy, Hòa Châu, anh cũng không ngẫm lại xem, anh không giống hai người kia, Giang Nhạc Nhân hiện tại là nam lạnh lùng, chỉ cần anh ta cười một cái, lập tức có thể biến thành nam yêu nghiệt, Chư Đông, tuy bên ngoài không có nghịch thiên như Giang Nhạc Nhân, nhưng anh ta là nam ấm áp đó! Nhìn lại anh xem, tính cách tùy tiện, với anh cũng có thể trở thành bạn, nhưng mà! Muốn diện mạo không diện mạo, muốn ôn nhu không ôn nhu, anh làm thế nào để nối tiếng đây!”

“...” Nói rất đúng đạo lý, anh ta nhất thời cảm thấy tương mai mù mịt.

“Anh đã như vậy, tôi đã ngại nói, còn muốn chơi nữa? Đi vũ trụ chơi sao!”

“Bốp bốp bốp.”

Lê An An quát: “Người nào quấy rầy lão nương huấn luyện người, có phải muốn chết hay không!”

Mặc Khuynh Thành trêu tức dựa tại đầu bậc thang, không nghĩ tới đi thang bộ một lần, vậy mà đụng tới chuyện như vậy, xem ra sau này đi nhiều một chút.

Lê An An không biết nên cười hay nên khóc, ai có thể nói cho cô biết Mặc Khuynh Thành đến đây từ lúc nào không.

“Khuynh, Khuynh Thành, cậu trở về rồi, mình nhớ cậu muốn chết!”

Mặc Khuynh Thành nói: “ Cậu nhớ mình muốn chết rồi hả? Sao mình cảm thấy là trong lòng cậu muốn chú chết mình?”

“Này, làm gì có chuyện này! Ai dám rủa công tử soái khí mê người của chúng ta chứ, mình là người đầu tiên đánh người đó!”

Hòa Châu yên lặng nhỏ giọng châm chọc: “Vậy cậu nên đánh chết chính mình trước.”

Lê An An quay đầu, hung thần ác sát hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Hòa Châu kích động lắc đầu, “Không có gì, tôi nói là cô là người mạnh mẽ nhất!”

Hù chết anh rồi, ánh mắt kia quả thực liền muốn nuốt sống anh nha.

Lê An An cũng không thèm so đo với anh ta, hiện tại quan trọng là để cho Mặc Khuynh Thành quên toàn bộ lời nói vừa rồi, không sai, nhất định có thể quên kí.

“Đúng rồi, Khuynh Thành, ngày mình trở về Văn Tư Tư có đến đây, cậu đoán xem cô ta tới làm gì?”

Mặc Khuynh Thành khẽ nâng cằm, ý bảo cô tiếp tục nói hết.

Mắt Lê An An sáng lên, cố lên, Lê An An! Mày khẳng định có thể khiến cho cô ấy dời ánh mắt đi.

“Văn Tư Tư cầm thiệp mời tới, nói là cuối tuần sau cô ta đính hôn với Tô Thụy, mời chúng ta cùng đi.”

Cam Triết cầm một túi hàng lớn kinh ngạc từ trong thang máy đi tới, “Cái gì? Bọn họ muốn đính hôn, làm sao có thể đột nhiên như vậy!”

Lê An An: “Mình làm sao biết, loại người như cô ta, mình nhìn đã không vừa mắt, vẫn còn không ngừng xuất hiện trước mặt, sợ chúng ta sẽ quên đi bạch liên hoa này.”

Tống Tiểu Bảo nói thẳng: “Không có việc gì mà lại ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp.”

Hứa Tịnh lo lắng nói: “Nói như vậy thì, vẫn muốn chúng ta không nên đi?”

Lê An An: “Đương nhiên không đi, ai biết là cô ta vì khoe khoang hay là vì hãm hại gì đó.”

Mọi người lâm vào trầm tư, hiển nhiên Lê An An cũng giống bọn họ rất lo lắng.

Mặc Khuynh Thành nhìn hoàn cảnh đột nhiên trầm mặc, nói: “Chúng ta đương nhiên phải đi.”

Tô Nhạc Thiên là người đầu tiên phản đối, cho dù là vì Mặc Dận hay là vì Mặc Khuynh Thành, anh cũng không thể để cho cô có việc gì.

“Khuynh Thành, cậu không thể đi, rõ ràng là có bẫy.”

Lê An An: “Đúng vậy, Khuynh Thành cậu không cần vờ ngớ ngẩn, nếu là đi trêu chọc xong trở về, thực sự không cần đâu.”

Cam Triết tức giận nói: “Chết tiệt, trước kia sao lại không cảm thấy Văn Tư Tư chán ghét như vậy, nếu không buổi tối mình tìm vài người giáo huấn cô ta một trận?”

Lê An An: “Thêm mình nữa.”

Tô Nhạc Thiên: “Còn có mình.”

Tống Tiểu Bảo: “Mình trông chừng cho các cậu.”

Tiếp theo Đới Thiên đi lên vừa nghe muốn đánh nhau, bất chấp tất cả, nói thẳng: “Mọi người đi đánh nhau hả, tính cả tôi nữa.”

Hà Gia Tường đẩy đẩy gọng kính, “Đới Thiên, cô là con gái, không thể thô bạo như vậy, mọi người mấy giờ chỗ nào, tôi đi thăm cùng.”

“...” Anh ta cho là nhà bảo tàng sao, nghĩ muốn đi thăm liền đi thăm?

Chỉ có Đồng Ôn Luân không nói gì, yên lặng tiêu sái đến chỗ Mặc Khuynh Thành, nói câu: “Tôi muốn ăn mì.”

Mặc Khuynh Thành trong dự kiến nói: “Tôi liền biết anh vừa trở về liền muốn ăn mì, tôi đã nói với chú La, bảo chú ấy đưa tới rồi.”

Chú La chính là chủ quán cơm kia, mỗi ngày tiếp xúc nhiều như vậy, trực tiếp từ không quen cũng thành quen.

Sau khi Đồng Ôn Luân nghe được, lộ ra nục cười vui vẻ tươi cười, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh cô không nói gì thêm.

Đới Thiên cũng mặc kệ có mặt hay mất mặt, cô thích nhất chính là chân gà với đánh nhau.

“Nói mau, mọi người muốn đi đánh ai? Đêm nay liền đi sao, có cần chuẩn bị dây thừng với bao tải gì không.”

Hứa Tịnh không có thân thủ gì, nói: “Mọi người xác định vì một Văn Tư Tư xuất động nhiều người như vậy?” Có thể là làm quá hay không.

Lê An An: “Khó có được lần đánh nhau, lớn nhỏ một phen cũng không sao, trận đánh trước kia còn chưa đã.”

Mấy phần tử bạo lực ở đây tán thành đồng ý gật gật đầu, mấy cái tiểu lâu la, làm nóng cơ thể cũng không đã.

Mặc Khuynh Thành trực tiếp ngăn cản kế hoạch của bọn họ, “Mọi người muốn cái gì, chẳng lẽ đánh nhau có thể giải quyết được chuyện này?”

Hà Gia Tường nói: “Công tử nói không sai, đánh nhau gì gì đó quá không văn minh, còn không bằng dùng một lọ axit Sunfuric.”

“...” Cách của anh cũng không văn minh.

Mặc Khuynh Thành cực kì đau đầu, cũng không biết có phải chỗ nào xảy ra vấn đề hay không, trở về sau một năm, bạn bè bên cạnh đều có thân thủ, đến ngay cả nhân viên tuyển vào cũng cuồng bạo lực, nói ra mà nói khiến cho cô lấy hòa bình thế giới làm nhiệm vụ quan trọng của mình, thật sự quá khủng bố rồi.

“Mọi người đều bình tĩnh lại một chút, không phải chỉ tham gia tiệc đính hôn thôi sao, sao phải hung tàn như vậy, chúng ta đều là người văn minh, huống hồ đều đã rõ ràng tâm tư của Văn Tư Tư, nếu là không đi, cô ta còn tưởng rằng chúng ta sợ.”

Lê An An quơ quả đấm, “Sợ? Chúng ta dựa vào đâu mà sợ, muốn sợ cũng chỉ có cô ta, Khuynh Thành, cậu yên tâm, ngày đó mình nhất định sẽ tham dự, đem bọn người cặn bã nghiền với bùn đất.”

Đới Thiên có chút thất vọng, “Hóa ra là muốn tham gia tiệc đính hôn, đáng tiếc, cho dù muốn ngược cặn bã, mình cũng không muốn mặc bộ lễ phục vướng víu đâu.”

Hứa Tịnh cũng nói: “Mình không đi, đến lúc đó bớt cản trở mọi người.”’

Một tuần sau, Mặc Khuynh Thành sớm bị Lê An An gọi oanh lên.

“Mặc Khuynh Thành, không ngủ nữa, chúng ta nhanh đi dạo phố đi!”

Mặc Khuynh Thành cọ xát trong lòng Mặc Dận, nhỏ giọng nói: “Sớm như vậy đi dạo phố cái gì, không đi.”

Lê An An hét lớn: “Cậu không quên chứ, hôm nay là ngày bạch liên hoa Văn Tư Tư kia đính hôn, lễ vật cậu chuẩn bị chưa, lễ phục có chưa, cái gì cũng chưa có chuẩn bị lại vẫn ngủ nướng, nhanh rời giường cho mình!”

Giọng nói rất lớn, đến cả Mặc Dận cũng phải nhíu mày.

“Lê An An, cô không quấy rầy giấc ngủ của người khác liền thấy tự mình có lỗi phải không?”

Giọng nói trầm thấp mang theo chút vô tình, Lê An An nghe được điện thoại sau lưng liền đổ mồ hôi lạnh.

Sao cô lại quên Mặc Khuynh Thành ngủ cùng với Mặc Dận, cũng không biết có quấy rầy chuyện tốt của họ không nữa.

Cô vội vã nói: “Khuynh Thành, cậu tiếp tục ngủ, khi nào rảnh liền gọi lại cho tớ, thôi, cúi chào.”

“Tút tút tút...”

Điện thoại di động trong tay Mặc Khuynh Thành bị Mặc Dận túm lấy ném vào bên tủ trên đầu giuongf.

Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh đè xuống dưới.

“Cục cưng, Lê An An này có phải có rảnh quá không.”

Trong giọng nói tất cả đều bất mãn.

Mặc Khuynh Thành cố nén cười, nói: “An An cũng vì tốt cho em, để cho em ra ngoài, buổi tối không trở lại ăn đâu.”

“Ưm, phải tiệc đính hôn gì đó không?”

“Ừm.”

“Không được đi.”

Hai tay Mặc Khuynh Thành quàng lên cổ anh, dỗ dành nói: “Dận, đêm nay rất quan trọng.”

Mặc Dận không vừa ý nói: “Văn Tư Tư với Tô Thụy kia quan trọng hơn anh sao?”

Mặc Khuynh Thành nói: “Bọn họ sao quan trọng bằng anh, chỉ là em rất tò mò tới cùng Văn Tư Tư đang bày trò gì cho em.”

“Vậy em dẫn anh theo đi.”

“Được.”

Cứ như vậy, Lê An An lo lắng chờ ở quảng trường quốc tế nhìn thấy Mặc Dận nắm tay Mặc Khuynh Thành tới.

“Anh cả Mặc sao cũng đến đây?”

“Tối nay anh đi cùng cô ấy.”

Lê An An gật gật đầu, nếu là Mặc Dận đi cùng, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì, cũng có thể xử lý được.

Ba người trực tiếp lên tầng 6.

Duy Khắc Đa Lợi, lễ phục phẩm bài nổi tiếng nước F, do nhà thiết kế Duy Khắc Đa Lợi thiết kế, mỗi bộ lễ phục bên trong đều là độc nhất vô nhị.

“Hoan nghênh ghé thăm.”

Lê An An nhìn lễ phục đủ loại kiểu dáng, ánh mắt đều có chút sáng lên.

“Quá nhiều lễ phục, đều rất đẹp đó.”

Hướng dẫn viên cười nói: “Mỗi bộ lễ phục ở Duy Khắc Đa Lợi đều do mỗi một vị thiết kế một mình hoàn thành, cho nên phong cách mỗi cái đều khác nhau, mọi người cần kiểu mẫu gì?”

Mặc Khuynh Thành nói: “Chúng tôi muốn tham gia tiệc đính hôn, cô tìm cho chúng tôi ba bộ quần áo.”

“Được.”

Lê An An đi đến những bộ lễ phục bên cạnh, từng bộ từng bộ đều là yêu thích không buông tay.

Lúc này, cửa truyền đến giọng nói khiến người ta chán ghét.

“Tư Tư, ta nói cho con biết, cửa hàng Duy Khắc Đa Lợi này đã mở rất lâu, tại nước F cũng là số một không hai, chúng ta chọn bộ lễ phục tốt nhất, đêm nay khẳng định con chính là nhân vật chính!”

Văn Sương cẩn thận đỡ Văn Tư Tư, ban đầu bà định một mình tới chọn, nhưng cô ta lại muốn đi cùng, không còn cách nào, chỉ có thể để mình cẩn thận che chở rồi.

“Mẹ, tùy tiện chọn một bộ là tốt rồi, con bây giờ thế này, cũng không đi giày cao gót được.”

Văn Sương không ủng hộ nói: “Sao con có thể nói như vậy, đính hôn quan trọng nhường nào, con cần phải thật xinh đẹp để tham dự, diễm áp quần phương, để cho người khác ghen tị con càng thêm ghen tị.”

Văn Tư Tư thẹn thùng nói: “Mẹ, con có mọi người, có anh Thụy, đã đủ để cho người khác ghen tị rồi.”

Văn Sương: “Con nghĩ vậy liền không đúng, con khiến cho người khác ghen tị, cũng khiến cho người ta đố kị với Thụy nhi, chỉ cần đêm nay tiệc đính hôn qua đi, toàn bộ người ở Đế Đô liền biết, Tô gia cưới một cô con dâu xinh đẹp hiểu chuyện lại có năng lực.”

Mặt Văn Tư Tư đỏ lên, “Mẹ, con đâu có tốt như vậy.”

“Mẹ nói có, liền là có.” Có thể nhanh như vậy liền mang thai, không phải đại biểu là cô ta cực kì có năng lực sao.

Văn Tư Tư được Văn Sương đỡ, trên mặt đỏ ửng còn không bớt xuống, liền thấy được kẻ thù cả đời này.

“Khuynh Thành, An An, sao các cậu lại ở trong này?”

Văn Sương cũng nhìn thấy hai người kia, lại là người chói mắt.

Lê An An không tồi, đúng là Mặc Khuynh Thành mang đến nguy cơ chưa từng có cho cô.

Phụ nữ đều ghen tị với người phụ nữ xinh đẹp, huống chi bộ dáng của Mặc Khuynh Thành không chỉ có đẹp, lại còn trẻ tuổi hơn bà ta, càng miễn bàn tới người đàn ông ở bên cạnh, chỉ có liếc mắt một cái, khiến cho Văn Sương cảm thấy được con trai của mình kém hơn rất nhiều.

Chỉ là, vì sao Mặc Khuynh Thành nhìn quen như vậy, rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi?

“Tư Tư, con có quen bọn họ?”

Văn Tư Tư nói: “Mẹ, còn nhớ rõ trước con muốn lấy mấy tấm thiệp mời sao, là để đưa cho bọn họ.”

Văn Sương bừng tỉnh đại ngộ, “Cảm ơn mọi người tối nay tới tham gia đêm đính hôn, mọi người là tới chọn lễ phục à? Để người ta tính vào cho tôi đi.”

Bà nói ra những lời này đều cảm thấy tim đang nhỏ máu, mỗi một bộ Duy Khắc Đa Lợi đều rất đắt, thấp nhất là hai ba vạn, đắt nhất cũng đến mấy chục vạn thậm chí một trăm vạn, nhưng vì để cho người khác thấy rằng Tô gia là một gia tộc giàu có, chỉ có thể nhịn xuống thôi.

Mặc Khuynh Thành cự tuyệt nói: “Bác gái, không cần, chút tiền ấy, chúng tôi vẫn có thể trả được.”

Văn Sương vừa nghe thấy, có một chút may mắn, cũng không có chút hờn giận, chưa từng có người từ chối bà ta.

“Vậy tùy mấy đứa, Tư Tư, chúng ta đi xem lễ phục đi.”

“Được.”

Hướng dẫn viên cầm ba bộ lễ phục đi tới, nói: “Ngại quá, để mọi người phải chờ, mọi người nhìn xem có được không?”

Lê An An lấy bộ lễ phục màu trắng ôm ngực, liếc mắt liền thích bộ lễ phục đơn giản này. Trên mặt lễ phục không có hoa văn, chỉ đơn giản dùng một sợi thắt lưng ở bên hông, phía sau dùng hai miếng lụa mỏng.

Mà bộ Mặc Khuynh Thành lấy là bộ sát đất màu trắng bên cạnh, chất liệu tơ lụa sờ cực kì thoải mái, cũng là không có hoa văn gì, trọng điểm ở phía sau, phía sau lưng hoàn toàn để lộ ra đem một mặt mê người của cô phô ra.

Mặc Dận thì một thân tây trang màu trắng cũng rất phổ thông, nhưng nhìn kĩ, dưới ánh đèn hiển hiện ra, một đóa hoa sen từ góc áo uốn lượn leo lên cổ áo, mà chỗ cổ áo, khảm hai đóa hồng bảo thạch, thanh bụi trần mang theo vẻ mê hoặc.

Hướng dẫn viên nói: “Ba bộ lễ phục này đều là của nhà thiết kế Welen mới thiết kế ra, nếu là hài lòng có thể đi thử xem.”

Lê An An khẩn cấp nói: “Khuynh Thành, mình đi thử đây.”

“Cùng đi?” Mặc Khuynh Thành nhìn về phía Mặc Dận.

Mặc Dận gật gật đầu, ba người tách ra tiến vào phòng thay quần áo.

Không bao lâu, cửa phòng thay đồ mở ra, Lê An An cùng Mặc Dận dẫn đầu xuất hiện.

Lê An An vốn rất hài lòng nhìn toàn thân sau khi nhìn thấy Mặc Dận, nhất thời giống đánh sương cà.

Người so với người người chết, bình thường nhìn Mặc Dận đã đẹp trai rồi, không nghĩ tới anh thay một bộ quần áo này lại càng đẹp trai, không, từ đẹp trai đã không dùng để hình dung anh rồi.

Chỉ thấy mái tóc chỉnh tề của anh có mấy sợi tóc lạc ở trên trán, lông mày đậm phía dưới, đôi mắt thâm thúy, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của anh, môi mỏng phấn nộn như hoa anh đào nhấp nhẹ, ngón tay thon dài khoát cổ áo, toàn thân tản ra một loại khí chất giống như tiên giáng trần, không chỉ có Lê An An ngây người, đến ngay cả người đi qua cửa tiệm, đều đã nhao nhao dừng bước.

Mặc Dận không có để ý tới ánh mắt của người khác, nhìn cửa phòng thay đồ vẫn đang đóng chặt, yên lặng tiêu sái đến sofa bên cạnh ngồi xuống.

Lê An An cũng theo sát phía sau, đôi môi nhắm chặt.

Không có Mặc Khuynh Thành ở bên cạnh Mặc Dận, quả thực liền lạnh lùng, tuy nhiên vẫn có chút ấm áp, cũng không tỏa ra lãnh khí bức chết người lắm.

Khuynh Thành ơi Khuynh Thành, cậu nhanh xuất hiện đi, bọn mình bị đông lạnh đều đã không nói ra được gì rồi!

Có lẽ là vì nghe được tiếng lòng của cô, cửa phòng thay đồ đang đóng chặt đã mở ra rồi.

“Két.”

“Xì xào.”

Mọi người lại sửng sốt, muốn nói trước Mặc Dận giống như trích tiên, vậy giờ phút này Mặc Khuynh Thành giống như băng sơn nữ vương, cô từng bước một từ phòng thay đồ đi ra, toàn thân tản ra khí lạnh, lễ phục đơn giản giống như thiết kế cho chính cô, kết hợp với làn da, bao quanh dáng người hoàn mỹ của cô, trên mặt không chút thay đổi, dưới đôi mắt sáng ngời kia, nhìn thấy bóng dáng của mọi người.

Mặc Dận đi lên phía trước, dắt tay cô, nói: “Cục cưng, em thật đẹp.”

Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong lên, ánh mắt cúi xuống, đôi má hồng nhuận, nói: “Dận, anh cũng rất tuấn tú!”

Văn Sương cùng Văn Tư Tư đứng nhìn hai người đứng chung một chỗ, trong mắt đều tràn ngập ghen tị.

Văn Tư Tư hận không thể dùng ánh mắt giết chết Mặc Khuynh Thành. Sao cô có thể xinh đẹp như vậy, làm sao có thể! Nếu là cô mặc bộ lễ phục này tới tiệc đính hôn của mình tối nay, những người đó sao còn biết được cảm giác tồn tại của mình chứ.

Mà Văn Sương cảm thấy được Mặc Khuynh Thành chính là cái uy hiếp, chỉ cần cô đến tiệc đính hôn, cái lão sắc lang Tô Ngạo kia sẽ đem ánh mắt trực tiếp dính lên trên người cô.

Không được, bộ lễ phục này nhất định phải đoạt được!

Đây là suy nghĩ của hai người bọn họ.

Văn Sương hỏi hướng dẫn viên bên cạnh: “Bộ lễ phục này còn không?”

Hướng dẫn viên mua A Vân nói: “Vị khách này, thật xin lỗi, Duy Khắc Đa Lợi chỉ có một bộ lễ phục này.”

Văn Sương chưa từng bỏ ý định đi lên phía trước, cười với Mặc Khuynh Thành nói: “Cháu gọi là Khuynh Thành phải không, có thể tặng bộ lễ phục này cho Tư Tư được không, nó vừa mới nhìn thấy đã cực kì thích bộ lễ phục này.”

Văn Tư Tư tỏ vẻ xin lỗi nhìn Mặc Khuynh Thành liếc mắt một cái, “Mẹ, không sao đâu, con cũng không cần bộ lễ phục này, Khuynh Thành xem ra là cực kì thích.”

MD, cô ta lại bắt đầu rồi!

Đây là nháy mắt Lê An An hiện lên ý nghĩ.

Mặc Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, “Thực xin lỗi, bộ lễ phục này là tôi nhìn thấy trước, tôi cũng cực kì thích.”

Văn Sương giận tái mặt, “Khuynh Thành, cô như thế là không đúng rồi, đêm nay Tư Tư đính hôn, cô không thể nhường cho nó một chút sao?”

Lê An An nghe không lọt, người này là đần độn sao?

“Dì này, dì nói như là lỗi của Khuynh Thành vậy, này là không đúng rồi, chúng tôi đến sớm hơn hai người, hướng dẫn viên mua mới tách chúng tôi ra liền cầm quần áo tới cho chúng tôi, dù thế nào cũng sẽ không cho các người thấy, chẳng lẽ nhân viên nơi này làm việc có vấn đề?”

Hướng dẫn viên mua Tiểu Mộng vừa nghe xong, vội vàng giải thích nói: “Điều đó không có khả năng, thời điểm tôi lấy lễ phục ra, căn bản không nhìn thấy hao vị khách này, mong hai người không được tùy tiện bôi đen Duy Khắc Đa Lợi, chỉ cần là khách hàng của chúng tôi, đều biết là chúng tôi sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.”

A Vân cũng nói: “Tiên sinh, nữ sĩ, thật sự không phải lỗi của Tiểu Mộng, người bên chúng tôi cầm lễ phục đều đã thông báo một lần, chính là vì phòng ngừa xuất hiện đưa lễ phục giống nhau cho khách xem, cho nên tôi không có mang hai vị khách này tới khu vực đó.”

Mọi người vừa nghe xong, hóa ra là hai người này nhìn lễ phục của người khác, tự biên tự diễn như thế, lại vẫn có ý đồ để Mặc Khuynh Thành giao bộ lễ phục ra, quả thực là quá xấu hổ rồi!

Khóe miệng Lê An An mang theo vẻ trào phúng, “Dì à, dì cũng nghe thấy đó, không phải là chúng tôi không muốn cho, mà ta chúng tôi căn bản không có nghĩa vụ phải đưa cho dì, lễ phục vốn là chúng tôi nhìn thấy, dì lại cậy già lên mặt, lại vẫn nghĩ lôi Văn Tư Tư ra, dì xác định dì không phải hầu tử mời đến cứu binh chứ?”

Mặt Văn Sương đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Văn Tư Tư một cái, không phải là cô ta mời bọn họ đến tiệc đính hôn đêm nay sao, sao vẫn không thể khiến cho bọn họ đưa lễ phục ra!

“Nha đầu này tuổi còn nhỏ mà miệng lại bén nhọn như vậy, thế nào, cha mẹ cô không có dạy cô tôn kính trưởng bối thế nào sao, huống hồ Tư Tư không phải là bạn của hai người sao, chỉ một bộ lễ phục thôi, tặng cho nó sao lại không được?”

Mặc Khuynh Thành cực kì chân thành hỏi: “Bác gái, sao bác biết chúng tôi là bạn của Tư Tư?”

Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Bạn bè.”

Văn Sương: “Điều này sao có thể không biết, Tư Tư đã đưa cho hai cô hai cái thiệp mời, không phải là bạn bè chẳng lẽ là kẻ thù?”

“...”

Mặc Khuynh Thành cùng Lê An An làm bộ nhìn về phía Văn Sương cùng với Văn Tư Tư, quan hệ của bọn họ chính là loại quan hệ thứ hai đó, kẻ thủ, kẻ thù không chết không ngừng.

Văn Tư Tư kéo kéo Văn Sương, “Mẹ, hay là chúng ta thôi đi, con thấy Khuynh Thành thực sự rất thích bộ lễ phục này, chúng ta không nên đoạt đồ như vậy, tới xem bộ khác đi.”

Văn Sương biết cô ta đang cho mình bậc thang đi xuống, “Tư Tư, con chính là quá thiện lương rồi, thôi vậy,chúng ta đi xem bộ khác vậy.”

Nói xong, hai người liền đi theo hướng dẫn viên mua A Vân nhìn bộ lễ phục khác.

Mặc Dận nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, nói: “Kỳ thật anh không thích em mặc bộ lễ phục này.”

Dát!

Mọi người còn chưa rời khỏi nghe được lời này, đầu đầy hắc tuyến, sao anh không nói sớm là không thích!

Lê An An hỏi: “Anh cả Mặc, vì sao không thích vậy, Khuynh Thành mặc bộ này cũng rất được, hợp với anh chính là một đôi trời đất tạo thành!”

Mặc Khuynh Thành cười nói: “An An, cậu không cần để ý đến anh ấy, ngẫu nhiên động kinh thôi.

Động kinh? Mặc Dận sẽ động kinh?

Lê An An hoàn toàn hoài nghi, nhưng mà ngoài miệng lại nói: “Hóa ra là như vậy.”

Mặc Dận mặt không chút thay đổi, chỉ có bàn tay ở bên hông Mặc Khuynh Thành là mạnh mẽ nhéo một cái.

Mặc Khuynh Thành mặt ẩn dấu sắc, dưới bộ lễ phục, dẫm một cái lên giày da của anh.

“Au.”

Mặc Dận vô tội nhìn về phía cô.

Mặc Khuynh Thành cười, giúp anh chỉnh lại tây trang, “Ngoan, về nhà cho anh ăn đường.”

“Được.”

Đôi mắt Mặc Dận một phen sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ son của cô, đường? Cái này cũng không tệ đi.