Edit: windy
Cạnh cửa quán cơm nho nhỏ, một cái dù thấp, rất nhiều bàn trống, chỉ có một bàn có người ngồi.
“Tiểu Tống, cháu không cần khách khí, ăn nhiều vào!”
Mẹ Âu Dương Tiểu Tiểu nhiệt tình gắp đồ ăn vào chén Tống Phi Bạch.
“Cảm ơn bác gái.”
Nhìn chén cơm trắng, có một miếng thịt nướng lớn, cho dù trong bụng đã thấy no, cũng nhàn nhạt gắp lên ăn, ăn mấy cái, hầu kết lên xuống, nuốt xuống.
“Tay nghề của bác gái thật giỏi, ăn ngon lắm.”
Âu Dương Tiểu Tiểu tự hào ngẩng đầu lên, “Mĩ nam, xem anh nói kìa, tay nghề của cha mẹ tôi rất tuyệt, bằng không quán cơm nhỏ này sẽ không thể mở mười mấy năm được.”
“Cái đứa nhỏ này, nói cái gì vậy, cái gì mà tay nghề rất tuyệt? Ta nói cho con biết, mẹ con á, lúc còn trẻ là khoa khôi của trấn, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, người theo đuổi bà ấy có thể vòng một vòng quanh trấn...”
Âu Dương Mộc uống một ly rượu, gò má đỏ bừng chứng tỏ ông đã hơi say, mà Âu Dương Tiểu Tiểu ngồi đối diện Tống Phi Bạch, miệng không phát ra tiếng nói theo, hiểu nhiên, những lời này cô đã đọc làu bàu.
Tiếp tục ăn đồ ăn, khóe miệng cong lên, xem bữa ăn kì lạ này.
Sau khi ăn xong, thịnh tình không thể chối từ, anh cứ như vậy mà ở lại phía sau quán cơm.
“Tiểu Tiểu, con với Tiểu Tống tới khách sạn lấy hành lý về đi, nhớ mang theo ô.”
Đinh Ni dặn dò, chủ yếu là cô con gái này của bà có một tật xấu rất nghiêm trọng, người khác lúc mưa sẽ che ô, nhưng con bé thì cố tình để dính mưa, về nhà còn có bộ dáng cao hứng, ài, thực không hiểu nổi trong đầu con bé nghĩ gì.
Vẫy vẫy tay, không phiền lòng nói: “Ai nha, mẹ, sao mẹ dong dài như vậy, yên tâm, con sẽ dùng ô mà.”
Nhưng mới nói xong, cô liền chuẩn bị mở cửa trực tiếp lao ra.
Một cánh tay kéo cổ tay lại, nhắc nhở, “Con quên lấy ô rồi.”
Có chút xấu hổ, nhanh chóng cầm ô, mở ra, hướng vào trong mưa.
Đinh Ni thở dài, con gái như vậy không biết có thể tìm được người tốt không, nhưng mà bà thấy Tiểu Tống này con người cũng không tồi, chỉ là tuổi có chút lớn...
Tống Phi Bạch ra hiệu chào, rồi cầm ô đi vào trong mưa, anh giờ phút này, hoàn toàn không biết suy nghĩ của Đinh Ni, đến lúc biết được, cũng chỉ cười nhìn về phía người bên cạnh, vẻ mặt sủng nịch.
Chỗ Tống Phi Bạch ở cách quán cơm rất xa, nhưng quang cảnh cùng vị trí địa lý tốt, giao thông thuận tiện nhiều nơi để ngắm cảnh, đây cũng là lý do anh chọn nơi này.
Bà chủ là một bà nội rất nhiệt tình, bà là lúc Tống Phi Bạch ở đầu đường tìm phòng trọ đã nói tới khách sạn bà ở.
“Tiểu Tống hả, cậu đã trở lại? A, đây không phải Tiểu Tiểu sao, hai đứa thế nào?”
Bà nội nhìn hai người đứng ở một chỗ, đột nhiên cảm thấy rất hài hòa, mà bà nhìn Âu Dương Tiểu Tiểu từ bé tới lớn, Tống Phi Bạch này tuy mới tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nhân phẩm vẫn có thể thấy được, hai người rất xứng đôi, có lẽ...
Âu Dương Tiểu Tiểu nhìn bà, biết bà hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Bà nội Lý, hôm nay cháu không cẩn thận đụng phải mĩ nam, sau đó cha mẹ cháu muốn anh ấy chuyển đến chỗ nhà cháu, về sau bao ăn, cho nên cháu liền đến đây giúp anh ấy lấy hành lý.” Cho nên bà ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, mĩ nam đương nhiên là phải ở bên mĩ nam rồi.
Bừng tỉnh đại ngộ, nhưng trong lòng suy nghĩ là cái gì làm sao Tiểu Tiểu có thế biết, “Một khi đã như vậy, hai đứa mau thu thập đi, Tiểu Tống à, hai vợ chồng Âu Dương tay nghề tốt lắm, cháu hưởng phúc rồi.”
Tống Phi Bạch cười nắm lấy tay bà nội Lý, “Bà nội Lý, những ngày này thật sự cảm ơn bà đã chiếu cố cháu, tiền ăn ở này nhất định phải cầm.”
Anh không biết giá cụ thể, bà nội Lý cũng không nói, cho nên chỉ có thể nhìn tiền phí xung quanh, dựa vào đó rồi đưa.
Nhíu mày, bàn tay đầy nếp nhăn ngăn cản động tác của anh, “Tiểu Tống à, cháu như vậy là không đúng rồi, khách sạn lớn như vậy, mấy du khách đí vội tới liền thôi, nhưng cháu là ta tự đưa về, huống hồ hiện tại cũng là trầm, không có người, cũng là bởi thế mà ta thấy thời gian qua mau, mau cất đi, bằng không ta sẽ tức giận.”
“Bà nội Lý...”
“Bà nội Lý, tiền này sao lại không cần, huống hồ mĩ nam cũng không thiếu tiền, mau nhận đi, cháu nhớ bệnh thấp khớp bà vẫn chưa khỏi hẳn, trùng hợp cháu có quen một thầy trung y không tồi, hôm này đưa bà đi xem thử.”
Bà nội Lý xem ý tứ của hai người, chỉ có thể nhận lấy tiền, hiền từ nói: “Hai đứa đều là đứa bé ngoan, nhưng mà trung y thì thôi, đã nhiều năm như vậy rồi, trị không trị đều vậy, qua một ngày tính một ngày đi.”
“Bà nội Lý, bà cũng không thể nói như vậy.” Âu Dương Tiểu Tiểu phụng phịu, khuyên bảo: “Bà ngẫm lại xem, trong trấn này có mấy người sống đến tuổi này, này là Trấn Sơn Chi Bảo trấn chúng ta, nhất định phải chữa, đến lúc đó nếu người không đi, cháu liền trực tiếp kéo trung y tới.”
Bà nội Lý dở khóc dở cười, nhưng càng thấy cảm động hơn, ông già qua đời mấy năm trước, bà cũng không có con cháu, cả đời cô đơn cũng nhờ sống thiện lương mà sống đến bây giờ.
“Bà nội Lý, nếu không để ý, có thể để cháu xem thử không?” Tống Phi Bạch có chút tự trách, trong khoảng thời gian này anh luôn đi tới trên trấn, không đụng chạm đến Đế Đô, không đụng chạm tới thứ liên quan đến y học, cũng khiến cho bản thân xem nhẹ tình hình của bà nội Lý, nhưng hiện tại còn kịp, tuy anh không thể làm giải phẫu, nhưng đơn giản xem xét vẫn có thể làm được.
“Cậu?”
Hai người nghi hoặc, Âu Dương Tiểu Tiểu càng khẩn trương, sẽ không phải là mĩ nam học y chứ, mà lúc này đều đã phát triển tây y, nhìn dáng vẻ của anh thế nào cũng không thể là trung y được, nhưng thân thể bà nội Lý không tốt, dùng thuốc bắc điều trị là cách tốt nhất, thuốc tây...
“Mĩ nam, anh đừng náo nữa, bệnh thấp khớp của bà nội Lý là bệnh cũ, tìm trung y là tốt hơn.”
Bà nội Lý cũng nói: “Tiểu Tống, ta biết ý tốt của cậu, nhưng ta thật sự không muốn uống thuốc bắc.”
Không sai, bà không thèm để ý là ai xem bệnh, nhưng bà sợ đắng, cho dù là thuốc bắc bình thường, vị đều là đắng.
Âu Dương Tiểu Tiểu dở khóc dở cười, sao cô lại quên bà nội Lý sợ đắng chứ, cái này làm sao bây giờ, chẳng lẽ là thật để cho mĩ nam chữa?
Tống Phi Bạch như là không biết khó xử, “Bà nội Lý, bà yên tâm, thuốc bắc ngoại trừ chưng thuốc ra, còn có thể chế thành viên thuốc, nói vậy có thể giảm bớt vị đắng, thậm chí là không có vị đắng, hơn nữa với cách đó, không cần nấu thường xuyên, nhưng mà, sợ bà nội Lý sẽ không để cháu thử xem, dù sao cháu vẫn ở đây.”
Anh trực tiếp điểm danh Âu Dương Tiểu Tiểu trong lòng rối rắm, nhưng đây là sự thật, bởi vì bọn họ đều không biết rõ anh, nếu không phải thấy bà nội Lý đối xử thật tâm với anh trong khoảng thời gian này, khả năng anh sẽ không chữa bệnh nữa rồi.
“Chậc, Tiểu Tống, ta tin tưởng năng lực của cậu, cậu không phải là người ăn nói bừa bãi, cậu đều đã nói như vậy rồi, ta sẽ vất vả cậu vậy, nhưng mà số tiền này cậu vẫn cầm lấy đi, làm tiền thuốc, nếu không đủ cứ nói với ta.”
Lắc đầu, từ chối: “Bà nội Lý, số tiền này bà vẫn cứ cầm lấy đi, chuyện thuốc bà không cần lo lắng.”
“Cái này làm sao được, cậu đã giúp ta rất nhiều rồi, sao không cần tiền thuốc được.” Nói qua, đã nghĩ đem tiền trả lại.
“Bà nội Lý, tiền thuốc cháu có, nhưng mà hiện tại, quan trọng nhất là, có thể để cho cháu xem một chút không?” Anh đương nhiên nói tình hình bệnh thấp khớp của bà nội Lý.
“Đương nhiên có thể, vào nhà xem đi, bên ngoài lạnh lẽo, mĩ nam, nếu không anh thu thập hành lý trước đi, tôi dẫn bà nội Lý đi vào trước?” Nghe được lời khẳng định của mĩ nam, lòng lo lắng của cô mới hoàn toàn hạ xuống, thậm chí có cảm giác tự hào, mĩ nam nhà cô chính là toàn năng, càng hạ quyết tâm, tương lai nhất định bao cả trấn, không thể để bất cứ người đàn ông xấu nào làm bẩn mĩ nam được.
Tống Phi Bạch gật đầu, “Cũng tốt, vậy cô đưa bà nội Lý vào nhà trước đi, tôi lập tức xong thôi.” Hành lý của anh cũng không nhiều, hoặc nói là, lúc rời đi, chỉ mang theo mấy bộ quần áo cùng ví tiền, những bộ khác đều là tới đây mới mua.
Mười phút sau, anh liền mang theo hành lý xuất hiện ở trong phòng bà nội Lý.
“Bà nội Lý, bà không cần lo lắng, cháu chỉ xem qua thôi.”
“Tiểu Tống, cậu cứ yên tâm làm đi.”
Ống quần đã cuộn lên, lộ ra hai đầu gối gầy yếu, không có thịt, da dính sát vào nhau, mà tay Tống Phi Bạch đặt ở trên đó, hơi hơi ấn ấn, thế nhưng bà nội Lý lại cảm thấy hơi đau.
Anh không kinh ngạc, nhéo nhéo ở xung quanh, gõ gõ, hỏi.
Bà nội Lý cũng nghiêm túc trả lời, Âu Dương Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Phi Bạch, xem đến ngây người.
Quả nhiên, mĩ nam đẹp trai nhất là khi tập trung! Đột nhiên, cô có chút thương cảm , không biết sau này soái ca nào sẽ được nhận đây, lại nghĩ đến hình ảnh hai người đứng cùng nhau, nhất thời cảm thấy cực kì đẹp!
Một lát sau, Tống Phi Bạch mới nói: “Bà nội Lý, bệnh thấp khớp của bà không tính là nghiêm trọng, chỉ là bảo dưỡng không tốt thôi, cháu viết cho bà phương thuốc, chuẩn bị thực đơn, đúng rồi, bà có bao đầu gối không?”
Thời tiết như vậy, nhất là trấn nhỏ ấm ướt, người già sẽ thường xuyên bị thấp khớp, lúc này nhất định phải để cho đầu gối ấm áp.
“Mĩ nam, anh nói này tôi liền thấy tức, trước có mua cho bà nội Lý vài cái, bà cứ thế không mang theo, anh nói xem, mua đến không đeo còn chịu tội, anh nói tôi nói đúng không?” Âu Dương Tiểu Tiểu một mặt tức giận, kỳ thật cô là cực kì lo lắng cho bà nội Lý.
“Bà nội Lý, bao đầu gối bình thường phải dùng, nếu không cho dù uống thuốc tốt cũng khỏi lâu.”
“Được được được, ta mang là được.”
“Cái này được, cháu đi viết phương thuốc, lập tức là tốt rồi.”
Cầm lấy bút viết đã sớm chuẩn bị nhanh chóng viết ra, Âu Dương Tiểu Tiểu xem trong mắt, lại kinh diễm.
Chữ viết cứng cáp mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với vẻ ôn nhu bên ngoài của anh, chẳng lẽ mĩ nam còn có cá tính không giống như vậy?
“Được rồi, bà nội Lý, đây là thực đơn, mấy hôm nay cháu sẽ dạy người làm thế nào, tiếp đó bà phải ăn đúng giờ, về phần viên thuốc, qua vài ngày cháu sẽ làm xong cho bà.”
Bà nội Lý nhìn thực đơn trên giấy, mỗi món đều viết rất rõ ràng, chỉ là vì phải thêm dược liệu, nếu không có Tống Phi Bạch hướng dẫn, khả năng sẽ làm sai, nhưng mà...
“Tiểu Tống, mỗi ngày cậu chạy tới chạy lui như vậy có phải phiền toái chút không?” Nhà của Tiểu Tiểu cách hơi xa, huống hồ nghe dự báo thời tiết nói, mấy ngày này sẽ mưa liên tục, khiến cho trở ngại càng thêm nghiêm trọng.
Âu Dương Tiểu Tiểu cũng rối rắm, “Mĩ nam, bằng không, anh cứ ở lại chỗ bà nội Lý tiếp đi.”
Tống Phi Bạch gật gật đầu, “Cũng tốt, chỉ là để cô đi tay không một chuyến rồi.”
“Không có chuyện gì, tôi hay chạy quán, một khi đã như vậy, tôi về trước đây, mĩ nam, ngày mai chúng ta lại gặp nhau!”
Vẫy tay nhanh chóng hướng vào trong mưa, Tống Phi Bạch nhìn hai chiếc ô trước cửa, không tiếng động lắc đầu, người này lại để dính mưa rồi.
Nước M.
Mặc Khuynh Thành đã tiến hành quay phim một ngày một đêm rồi, một cảnh quay xong, trực tiếp quay cảnh tiếp theo, thời gian thay đổi yêu cầu càng nhanh chóng, cũng may mắn cô tương đối thuộc kịch bản, nếu không đầu thật sự không chịu nổi.
“Cut, nghỉ ngơi nửa tiếng.”
Trong loa,cuối cùng cũng truyền đến tiếng của Tôn Đức, cả người Mặc Khuynh Thành buông lỏng xuống, nhưng bên người rất nhanh liền xuất hiện một bờ ngực quen thuộc, ôm lấy cô, nói khẽ: “Cục cưng, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm.”
Nhắm mắt lại, hừ nhẹ một câu, cô bây giờ, đột nhiên thật muốn biết ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi như Lạp Lý là như thế nào.
Trực tiếp ôm ngang hông, đi đến trong phòng, hương thơm ngào ngạt khiến cho mũi Mặc Khuynh Thành giật giật, thơm quá, hình như có cháo thịt nạc trứng bắc thảo, còn có bánh bao hấp, sủi cảo...
“Há mồm.”
Ngồi vào ghế, Mặc Dận không buông cô ra, tự gắp cho cô.
Mặc Khuynh Thành cũng không mắc cỡ, có người đút cho ăn bản thân không cần động tay thật là tốt, huống hồ cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
Cứ như vậy, một người đút một người ăn, bữa sáng đầy bàn bỗng chốc liền hết gần nữa.
Thấy không sai biệt lắm, Mặc Dận không đút nữa, “Cục cưng, bằng không chúng ta trở về nghỉ ngơi một lát đi?”
Một ngày một đêm không ngủ đối với anh mà nói là chuyện rất bình thường, nhưng đối với cục cưng mà nói là tương đương khó khăn, nhất là thời gian dài như vậy, đầu không thể ngừng.
“Không được, lát nữa còn phải quay phim.”
Bàn tay nhỏ bé phủ lên bàn tay to, trấn an lo lắng.
Kì thực Tôn Đức đối với cô đã tốt lắm rồi, thật sự là cô không kéo cảnh diễn xuống nhiều lắm, nhưng ông cũng sẽ xen kẽ một ít cảnh diễn của người khác vào, như vậy cũng để cho cô có thể nghỉ ngơi một lúc.
Mặc Dận không khuyên nữa, cục cưng đã nói như vậy, anh liền nghe theo thôi.
Nửa tiếng rất nhanh liền trôi qua, trong lòng Mặc Khuynh Thành giống như có một đồng hồ báo thức, nhanh chóng mở hai mắt ra, duỗi thắt lưng, xoa xoa eo, “Tiếp tục cố gắng!”
Ra khỏi phòng, Mặc Dận không có lập tức đuổi theo, yên lặng lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm, mới chậm rãi đuổi theo.
Đế Đô, đêm đã tối đen, nhưng cú đêm vẫn không hề thiếu.
“Leng keng.”
Tiếng thông báo quen thuộc khiến cho mọi người buông tiểu thuyết, TV cùng game xuống.
Công tử Mặc Khuynh Thành: Cục cưng nhà tôi đã liên tục làm việc một ngày một đem rồi, thấy rất đau lòng, một miếng lại một miếng vì để bữa sáng, nghỉ ngơi nửa tiếng lại tiếp tục làm rồi.
Kèm thao là mấy bức ảnh ở trong ngực, ảnh đồ trên bàn cùng với bóng lưng Mặc Khuynh Thành.
“Công tử thật vất vả, Tôn Đức, ông đạo diễn này thật quá đáng! Lại dám để bà chủ làm vậy!”
“Công tử thật nỗ lực, điều này làm cho chúng tôi nên làm thế nào cho phải đây?”
“Lầu trên hỏi hay, đương nhiên là tiếp tục nỗ lực theo đuổi bước chân công tử, công tử, hôm nay mẹ tôi nói thành tích học tập của tôi tiến bộ rất lớn nha!”
“Đó là phải, công tử ưu tú như vậy, chúng ta thân là người của Đại trang viên, sao có thể để mất mặt công tử được!”
“Này này, mọi người lệch đề tài rồi, vì sao công tử quay phim gấp như vậy, còn có người gọi công tử là cục cưng kia là ai chẳng lẽ mọi người thật sự không hiếu kì sao?”
“Theo bản nô tì phân tích, có thể xưng hô thân mật như vậy hơn nữa lại còn có thể tùy ý dùng Weibo, trừ bỏ vị phu nhân thần bí kia còn có thể là ai?”
“A a a a, phu nhân hiện thân! Phu nhân cũng cùng công tử quay phim, thật tình cảm, thật ngọt ngào, cẩu lương nha!”
“Ăn cẩu lương này, ăn vô cùng thỏa mãn!”
“Tôi chưa thỏa mãi, phu nhân! Công tử lúc ngủ rất đẹp, nhưng chúng tôi muốn xem ảnh hai người cùng nhau ngủ cơ!”
“Cùng nhau +1”
“Cùng nhau +2”
“Cùng nhau +3”
“Cùng nhau +n ...”
Đào Hề Nhiễm đang xem Mặc Khuynh Thành tiếp tục liều mạng quay phim, di động liên tục thông báo, lại nhìn đến đầu sỏ gây nên chuyện này lại mặt không biểu cảm gì xem thiên hạ đứng trong sân, cô lựa chọn im lặng.
Cô biết phu nhân trở về biệt thự một chuyến, lúc trở về chuẩn bị một đống đồ ăn sáng, cô biết điểm tâm là phu nhân đút, nhưng không biết phu nhân lại tự mình tuyên bố thân phận của mình như thế, nói cho mọi người, bọn họ tốt lắm, luôn luôn tốt, mà bản thân, không phải là vị hôn phu tùy ý tạo ra, kế hay, thật tâm cơ.
Bên kia, Lê An An đang hẹn hò, lúc nhìn thấy tin này liền trở tay không kịp, trực tiếp tuôn ra một câu nói tục.
“MD!”
Dịch Thần chuyển mắt, đôi mắt thâm sâu, nhìn theo tầm mắt của cô, khóe miệng hơi cong lên, like cho lão đại nhà mình một cái.
“Dịch Thần, anh xem ông chủ anh kìa, anh ấy lại dám làm ra chuyện như vậy, quan trọng là, lại không có thông báo! Di động của em sắp nổ rồi!”
Cô kêu thảm, di dộng của cô, chằng lẽ thật sự muốn nói tạm biệt với cô sao?
Dịch Thần không nói gì, trực tiếp lấy điện thoại của cô đi, lạnh nhạt đem một cái hộp ra, đưa ra.
“Dịch Thần, anh làm gì? A, đây không phải di động mới nhất sao? Tặng cho em?”
Hưng phấn cầm di động mới, đường cong hoàn mỹ, màn hình tràn đứng đầu hệ thống, cho dù kém hơn điện thoại trong tay Mặc Khuynh Thành, nhưng cũng không kém rồi.
“Ừ, quà Giáng sinh.”
Động tác trên tay Lê An An cứng đờ, mất hứng, “Này, Dịch Thần, có phải anh chán ghét em rồi phải không?” Bằng không sao có thể bây giờ lại tặng quà Giáng sinh cho cô rồi, phải biết rằng Giáng sinh còn cách mấy ngày nữa.”
Dịch Thần sờ sờ đầu cô, mỉm cười, “Yên tâm, đến lúc đó còn nữa.”
Lê An An vừa lòng, lấy điện thoại mới ra xem tin tức, quan trọng là, không cần lo lắng bị đơ nữa!
“An An, lễ Giáng sinh có dự định gì không?” Cất hộp đồ đi, tùy ý hỏi.
Tiếp tục nghịch di động, “Lễ Giáng sinh? Em muốn đi thăm Khuynh Thành một chuyến, thấy cậu ấy gần đây vất vả như vậy, cũng muốn bồi cậu ấy.”
Vậy sao...
Cúi đầu, nói câu: “An An, mẹ anh muốn gặp em.”
?!
Động tác trên tay ngừng lại, quay đầu, “Dịch Thần, anh nói cái gì?”
“Mẹ anh muốn gặp con dâu tương lai.” Lần này, anh rất nghiêm túc lặp lại một lần.