Edit: windy
Cuối cùng, lão Vương nhận mệnh tiếp nhận tất cả nhà bếp, mà Mặc Giác, trong tay bưng “Tác phẩm đầu tay” của Hồng Thủy.
Ngồi ở bàn ăn đối diện, Hồng Thủy bễ nghễ nhìn anh, “Thế nào, ăn không trôi? Trước ai nói...”
Còn nói chưa xong, liền nhìn Mặc Giác cầm đũa gắp miếng màu đen vào trong miệng.
“MD, mau nhổ ra cho tôi!”
Phản ứng có điều kiện vọt tới bên cạnh anh, sống chết vỗ vỗ sau lưng anh, đã thấy không có cái gì từ trong miệng phun ra, vươn hai đầu ngón tay ra chuẩn bị cho vào miệng giúp anh lấy ra.
“Anh là gì vậy!”
Hổng Thủy mặt đỏ nghiêm túc, giận trừng mắt Mặc Giác.
Cái người này thật là quá không kiêng nể gì rồi!
Hai ngón tay đặt ở miệng Mặc Giác, lại vẫn chưa làm gì tiếp, đã bị ai kia ngậm lại chặn đường đi, không nặng không nhẹ, bá đạo không cho anh ta bất cứ đường lui nào.
Mặc Giác không nói gì, phải nói tình huống như này cũng nằm ngoài dự liệu của anh, anh hoàn toàn không kịp phản ứng Hồng Thủy sẽ đem tay bỏ vào miệng anh, càng không nghĩ anh sẽ theo bản năng mà cắn, cẩn thận cảm thụ một phen, đầu lưỡi theo bản năng lướt một vòng, biến thành mặt Hồng Thủy càng thêm đỏ.
“Mặc Giác, anh buông tay ra cho tôi!”
Cậu ta, cậu ta dám liếm tay mình! Mấu chốt nhất là, mình còn có chút thẹn thùng?
Thẹn thùng cái quỷ, trong từ điển anh ta chưa từng có từ này, mà thực tế hôm nay lại nói cho chính mình biết, không phải là không có mà là cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
Mặc Giác giơ hai tay, vô thanh nói cho anh ta, tay anh vẫn buông.
Hồng Thủy tức, dùng lực kéo về phía sau, nhưng mà Mặc Giác như dự liệu anh ta sẽ có phản ứng này, miệng hơi há ra, dẫn đến lúc anh ta kéo về sau thiếu chút ngã sấp xuống.
“Cẩn thận.”
Tay vươn ra giữa không trung, vì thế, hoàn toàn không dự đoán được tình huống này Hồng Thủy ở dưới ánh mắt chăm chú của anh, ngã trên mặt đất.
“Bịch.”
Căn biệt thự như có áp lực đè xuống, mọi âm thanh đều yên lặng.
“Mặc Giác!”
“Bốp.”
Lão Vương trong nhà bếp nhìn chén đĩa vỡ nát trên mặt đất, ý cười đáy mắt càng thêm sâu, lâu chủ như vậy, thật tốt.
Bởi vì vấn đề cảnh diễn, sau khi Mặc Khuynh Thành phỏng vấn xong, ngày hôm sau liền trực tiếp bay sang nước M.
“Công tử, cuối cùng cũng trở lại.” Đào Hề Nhiễm đến đón máy bay, nhìn thấy Mặc Khuynh Thành, nháy mắt liền xông lên ôm lấy cô.
Mặc Khuynh Thành yên lặng nhìn Mặc Dận bên cạnh. Nhanh chóng đẩy cô ấy ra, “Hề Nhiễm, tiến độ thế nào rồi?”
Đào Hề Nhiễm hơi nghi hoặc, sau đó bị câu hỏi này kéo đi.
“Tổ kịch bên kia toàn bộ đều thuận lợi, chỉ là bọn mình hơi lo lắng công tử thôi.”
Bọn họ ở tiệc đính hôn đã lo lắng rồi, nhưng cho dù bọn họ đã giải thích nhiều lần, nhưng thấp thỏm trong lòng vẫn không hạ xuống, lần này công tử đến đây, bọn họ sẽ yên tâm thôi.
Mặc Khuynh Thành có chút có lỗi, mấy ngày nay có nhiều chuyện xảy ra, nếu không phải nhớ tới bên này còn chưa quay xong, có lẽ cô thật sự quên mất rồi.
“Nhưng mà công tử, giờ cậu đến đây liền tốt rồi, mấy ngày nay đạo diễn Tôn vẫn luôn nhắc đến, bao giờ cậu tới, thấy những người khác quay xong rồi, thời gian nghỉ ngơi của ông ấy đang không ngừng giảm bớt.”
Nhớ tới Tôn Đức sáng nay thiếu chút nữa tự mình tới đón máy bay, cô liền cảm thấy dở khóc dở cười, một đạo diễn mỗi ngày tính xem khi nào nữ chính trở về, lại không dám chủ động thúc giục, ngược lại cả ngày lải nhải ở trước mặt vai diễn nhỏ như bọn họ, làm hại Đồng Ôn Luân yên lặng thiết kế máy móc chỉnh ông.
“Vai của những người khác đều gần xong rồi hả? Nhanh như vậy?” Cô còn nghĩ lúc mình tới những người khác vẫn còn quay chưa xong, thì ra hiện giờ chỉ còn mình cô thôi hả?
“Công tử, cậu không biết đâu, lúc cậu ở đó, nhóm đạo diễn còn có thể có thời gian nghỉ ngơi, lần này cậu đi, bọn họ như phóng ra sức lực hồng hoang, Lạp Lý tiên sinh đã ba ngày ba đêm chưa ngủ.”
?!
Ba ngày ba đêm? Liều mạng như vậy sao?
Tuy cô biết lý do Tôn Đức liều mạng như vậy, nhưng cũng không thể không có thời gian nghỉ ngơi được, giờ phút này, cô thâm sâu hiểu được khả năng cô phải quay phim, mà cảnh của cô rất nhiều, nói không chừng có khả năng là bốn ngày không ngủ.
Tự nhiên một vòng tay ấm áp bao trùm lấy cô, quay đầu nhìn khóe miệng Mặc Dận cong lên, “Cục cưng, em yên tâm, bọn họ không có lá gan lớn như vậy đâu.”
Mặc Khuynh Thành gật đầu, nghĩ bọn họ cũng không dám, dù sao mình cũng là nhà đầu tư, huống hồ dám trêu chọc mình, cô sẽ trực tiếp bay về nước quay một phim khác, để cho bọn họ giương mắt nhìn.
Đào Hề Nhiễm miệng giật giật, trong lòng yên lặng cúi đầu cho hai người đạo diễn, đầu năm nay đạo diễn làm thành bộ dạng này, cũng chỉ có hai người bọn họ thôi.
“Công tử, chúng ta cũng đừng đứng ở chỗ này nữa, lên xe nói chuyện đi.”
“Được.”
Tổ kịch hôm nay, không giống mọi khi, quá yên tĩnh.
Ba người đứng ở cửa, không có trực tiếp đi vào.
Đào Hề Nhiễm cảm thấy căng thẳng, trên mặt lại làm vẻ nghi hoặc, “Công tử, chúng ta không đi vào?”
Sờ sờ cằm, “Hề Nhiễm, cậu không thấy hôm nay tổ kịch rất khác hả?”
Yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ đều đã ngủ rồi?
“Công tử, đâu có, có thể là nghỉ quay thôi.”
Ừm, cô thật thông minh, tự khen cho chính mình thôi!
“Vậy sao?” Không biết vì sao, cô cảm thấy có chút không thích hợp.
“Cục cưng, chúng ta vẫn đi vào sao?” Mặc Dận cũng phát hiện điều không đúng, quay đầu hỏi.
“Đương nhiên đi vào, mặc kệ không đúng chỗ nào, đi vào, liền biết.”
Bỏ tay xuống, ngẩng đầu lên, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, huống hồ nhìn bộ dáng của Đào Hề Nhiễm, giống như biết chút gì, nhưng chỉ là không muốn nói cho mình.
“Đi, chúng ta đi vào.”
Nhấc chân kéo Mặc Dận đi về phía trước, để lại Đào Hề Nhiễm một mình kéo hai valy hành lý, gian nan đi ở phía sau.
Bên trong tối om, không bật đèn, quả nhiên, không giống với bình thường.
Theo trí nhớ đi về phía trước, cũng lẳng lặng chờ “Kinh hỉ” của bọn họ.
“Ầm.”
“Suprise!”
“Hoan nghênh công tử trở về tổ kịch!”
“Mặc, chúng tôi rất nhớ cô!”
“Nhớ cô nhất vẫn là đạo diễn!”
“Không sai, nhất là đạo diễn Tôn.”
Mọi người nhao nhao vây quanh, miệng nói một đống lời, khiến cho Mặc Khuynh Thành không biết nên trả lời lại như thế nào.
Trái lại Đào Hề Nhiễm tri kỷ, tiến lên nói: “Mọi người đừng nói cùng lúc vậy, công tử của chúng ta cũng chỉ có một cái miệng thôi, sao trả lời hết được.”
Mọi người an tĩnh lại, lúc này, Tôn Đức cùng An Đông hai người phụ giúp đẩy xe đẩy ra.
Nhíu mày, còn có bánh ngọt nữa!
“Công tử, hoan nghênh cô trở về.” Trên đầu Tôn Đức đội mũ, trong mắt khóe miệng đều là ý cười, cực kì hiển nhiên, ông thật sự giống như lời mọi người nói vậy, là người cao hứng nhất.
“Đạo diễn Tôn, An Đông, kinh hỉ này một chút cũng không mới mẻ độc đáo gì.”
Mặc Khuynh Thành nhịn không được chỉ trích, kiểu hoan nghênh này thật sự quá cũ rồi.
“Các người xem, tôi đã nói Mặc trở về khẳng định sẽ nói quá cũ rồi, một chút ý tưởng mới cũng không có, là tôi tôi cũng không thích.”
Eileen đẩy đám người ra đi đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành, cẩn thận nhìn cô một cái, lại nhìn hai bàn tay đang nắm nhau kia, trêu chọc: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần hoan nghênh Mặc trở về đâu, nên là chúc mừng cô ấy thành công từ thiếu nữ thành con gái đi!”
Vừa dứt lời, biểu tình của mọi người đều đã trở nên ái muội.
“Không thể ngờ được Mặc trở về một chuyến liền thay đổi thân phận, thật đáng tiếc, sao tôi không gặp cô ấy sớm hơn chút.” Trong đôi mắt Johnny đều là tiếc nuối, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Mặc Khuynh Thành, cũng ôm hảo cảm, đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội.
“A, hoa hoa đại công tử nhà chúng ta lại bắt đầu rồi, nói, hôm qua tôi còn thấy anh cũng người mẫu nào đó hôn nồng nhiệt nha?”
Johnny không có bị vạch trần mà khó coi, bình tĩnh nói: “Eileen, này cô cũng không biết rồi, tôi là cùng cô ấy chào hỏi theo kiểu quốc tế.”
“Ha ha.”
Người này thật lợi hại, nhưng mà sau này cô không dám cùng người ngoại quốc tiến hành chào hỏi kiểu quốc tế nữa rồi, cái này, cô có thể chơi làm nữ chính một năm.
Eileen là trực tiếp nở nụ cười trào phúng, “Johnny, tôi đột nhiên đồng tình với vợ anh sau này, ài, chào hỏi kiểu quốc tế, đây là văn hóa nước nào? Gần đây tôi bế quan, anh phổ cập cho tôi đi?”
“Eileen, phổ cập kiểu này vẫn là thôi đi, huống hồ vợ tương lai của tôi nhất định là một mỹ nhân hoàn hảo, cô ấy nhất định có thể đồng ý kiểu chào hỏi quốc tế này.”
Johnny một bộ cực kì khẳng định, để cho mọi người không khỏi lui về phía sau vài bước, đề phòng bị lây cái suy nghĩ ngu ngốc này.
“Được rồi, hai người ít nói vài câu, Mặc, vẫn hoan nghênh cô trở về, tuy tiệc đính hôn không đi, thật sự thật đáng tiếc, lần sau kết hôn, tôi nhất định thoái thác tất cả để tham gia.”
“An Đông, ông có phần tâm ý này cũng rất tốt, huống hồ ông bận bịu cũng là vì để cho bộ phim càng thêm ưu tú, làm sao tôi không biết.”
Trước không nhắc tới quan hệ của mình với An Đông, chỉ đặt mình vào vị trí nhà đầu tư mà nói, cách làm của An Đông đều khiến cho cô cực kì hài lòng, bởi vì đầu tư càng nhiều, càng chứng minh bộ phim này lúc chiếu sẽ càng thêm nổi, mà số tiền mình nhận được cũng sẽ càng nhiều.
“Tôi biết là Mặc sẽ không để ý tới mà, mau cắt bánh đi.”
Thổi nến, cùng Mặc Dận cắt một miếng, mọi người liền đưa quà chuẩn bị sẵn tặng bọn họ.
“Mặc, chúc mừng đính hôn!”
“Công tử, chúc mừng đính hôn!”
Nhìn những món quà này, ngôn ngữ của cô mất hết, ngẩng đầu nhìn Mặc Dận, hai tay cầm càng khẩn trương hơn, ánh mắt nhu hòa mênh mông.
“Cục cưng, đính hôn vui vẻ.”
“Dận, đính hôn vui vẻ.”
Lời chúc phúc đơn giản, tất cả nhân viên tổ kịch làm bạn, so với ngày đính hôn hôm đó, còn khiến người ta vui vẻ hơn.
Ăn bánh ngọt, nhận quà mừng, vui vẻ một phen, mới kết thúc buổi gặp nhau này.
“Đạo diễn Tôn, tóc ông làm sao vậy?”
Trở lại cương vị công tác, Mặc Khuynh Thành không hỏi mình cần quay gì trước, mà là tình hình của Tôn Đức.
Tôn Đức sờ sờ mũi, cười nói: “Thời tiết nước M quá lạnh, phải mang mũ giữ ấm.”
Mặc Khuynh Thành hiển nhiên không tin, kiểu giải thích đơn giản này nếu là người khác liền thôi, nhưng với cô cũng như vậy? Nhớ tới lời Đào Hề Nhiễm nói lúc tới đón, nói vậy này là có liên quan tới mình.
“Vừa lúc Dận có mấy cái mũ rất đẹp, nếu đạo diễn Tôn không ngại, có muốn chọn một cái không?”
Tôn Đức nào dám đáp ứng, “Công tử, cô đừng nói là cười, tôi là một lão già lại đội mũ của người trẻ tuổi không phải quá xấu sao, mũ này đội rất tốt, ấm áp.”
Mặc Khuynh Thành không nói tiếp, nhưng trong lòng đã biết, xem ra tình hình có chút nghiêm trọng rồi...
“Được rồi, công tử, chúng ta tới nói chút về kịch bản đi, cảnh này...”
Thảo luận hồi lâu, Mặc Khuynh Thành cuối cùng biết tiến độ quay phim đã tới đâu rồi, cùng với Đào Hề Nhiễm nói không sai biệt lắm, chỉ là cô quay có phải nhiều lắm không?
“Công tử, cô giảm tiến độ xuống tương đối nhiều, nhưng mà dựa theo hành động của cô, chắc là rất nhanh liền bổ sung xong.”
“Đạo diễn Tôn, ông nghĩ mấy ngày là bù xong?” Cô sẽ không là bốn ngày bốn đêm không ngủ chứ?
“Trước thức đem ba ngày, đem cảnh quan trọng quay trước, cảnh không quan trọng quay sau, tối đa một tuần, là có thể về nước quay bộ phim khác rồi.”