Edit: windy
Trong ngõ hẹp nhỏ, hai bóng người từ từ lộ mặt, chặn tất cả đường ra.
Quảng Chỉ bị dọa trực tiếp nhảy người lên, trốn ở phía sau Văn Phong, “Anh, các anh sao vẫn đuổi theo!”
Hứa Minh Chí cực kì xoắn xuýt nâng cằm lên, “Đuổi thế nào? Dùng hai đùi, có phải không, Uông tử.”
“Ừ.”
Liễu Uông từng bước từng bước tiến gần, bỏ ra còng tay chói lọi, dưới ánh mắt chiếu xuống, đặc biệt chói mắt.
“Đứng lại! Nếu không thì tôi giết anh ta!”
Quảng Chỉ đột nhiên ngăn Liễu Uông lại, Hứa Minh Chỉ vẫn dựa người vào tường, nụ cười trên mặt đã tiêu tán không ít.
“Quảng Chỉ, anh làm gì!”
Lòng bàn tay mang theo mồ hôi, gắt gao để lên yết hầu, trên mặt mang theo vẻ ngoan độc.
“Làm gì? Không phải giờ anh đã biết rồi sao! Văn Phong, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng mà tôi không muốn vào nhà giam, tôi cái gì cũng không làm, những lời Quảng gia nói tôi cho tới bây giờ cũng không biết, mà anh lại làm việc đó, nên là một mình anh gánh vác, không cần kéo tôi theo!”
“Chậc, trò hay nha.” Hứa Minh Chí cách đó không xa vừa nói vừa lắc đầu.
“Anh câm miệng cho tôi! Nếu không tại các người, chúng tôi cũng sẽ không biến thành như vậy, bây giờ các người lui về phía sau, nếu không tôi liền giết anh ta, lập tức!”
Liễu Uông không động, mà hỏi: “Minh Chí, làm sau bây giờ?”
Hai tay liền vuốt, bất đắc dĩ nói: “Còn có thể làm gì, Uông tử, bắt người.”
“Cái gì?”
Nhìn Văn Phong trong tay, lại nhìn Liễu Uông không ngừng tiến gần phía trước, hét lên: “Khong phải các người muốn người này sao, sao không sợ tôi giết anh ta?”
Dưới chân bắt đầu không an ổn, lảo đảo một cái, cho Văn Phong một thời cơ.
“Không được nhúc nhích!”
Vị trí hai người thay đổi, Quảng Chỉ biến thành “Con tin” trong tay Văn Phong.
Lần này Liễu Uông không ngừng lại, mà Hứa Minh Chí cũng bắt đầu bước đến.
“Trò chơi con tin này đến đây là kết thúc rồi, kì thật đối với chúng tôi mà nói các người không phải quá quan trọng, chỉ là, chúng tôi thấy người Quảng gia thế nào cũng thấy khó chịu, lần lượt tính kế tính tới tính lui, lại vẫn coi những người khác là kẻ ngốc, Uông tử, nhanh lên, nếu để có người chết, vừa lúc, chúng ta có thể mang thiếu về một người.”
“Lần đầu tiên lão tử thấy nói chuyện với cậu rất xuôi tai.”
“Hắc, thì ra trước kia tôi nói đều rất khó nghe.”
“Ừm, cậu cũng thấy sao.”
“Tôi!”
Nếu không phải hoàn cảnh hiện giờ không đúng, anh ta nhất định đem đồ vật yêu thích của anh ra, đem cái người tứ chi phát triển này ra làm bia ngắm bắn.
Văn Phong nhìn hai người trước sau tiến tới, cũng biết giờ phút này đã không có bất cứ khả năng chạy thoát nữa rồi, động tác trên tay hơi buông ra, để cho Quảng Chỉ có cơ hội thở.
“Bịch.”
“Cái đồ đáng ghét này, dám coi thôi như con tin sao, tôi đánh chết anh!”
Mãnh liệt đánh ngã Văn Phong trên mặt đất, đánh được vài cái đã bị Liễu Uông túm lấy.
“Buông ra, tôi phải đánh chết anh ta!”
Hứa Minh Chí đỡ Văn Phong dậy, còng tay lại, chuyển ánh mắt, “Người Quảng gia, thật đúng là cực kì ích kỉ, tôi chỉ không hiểu, lòng trung thành của anh là dành cho bọn họ thật hả.”
Văn Phong cúi đầu, khóe miệng phiếm máu, trầm trầm nói: “Người tôi trung thành chỉ có một mình Quảng Y...”
Hứa Minh Chí hiển nhiên cực kì cảm thấy hứng thú với sự thật này, “Tôi thấy tính tình cô Quảng Y kia cũng không tốt, anh cũng bị đánh nhiều lần, đường về cũng dài đằng đặc, tôi cực kì có hứng thù là người nghe đấy.”
Văn Phong không nói gì, đầu vẫn cúi như thấp, không muốn chia sẻ bí mật của mình cho người nào đó.
Không thú vị!
Bĩu môi, tính trả thù đẩy anh ta về phía trước, “Xe ở phía trước, đi mau.”
Toàn bộ ở nước M đều đã tiến hành cực kì thuận lợi, mà Mặc Giác lúc này, lại đụng phải chuyện quan trọng của đời người, điểm quyết định.
“Cốc cốc.”
“Két.”
Cửa mở ra, vẫn là khuôn mặt của lão Vương, mắt nhìn Mặc Giác cùng túi quà tặng trên tay anh, cửa mở rộng, để cho anh đi vào.
“Lão Vương, Thủy Thủy đâu, hiện đang ở đâu?”
“Lâu chủ ở trên lầu.”
Đưa anh lên một căn lầu, cực kì tự nhiên hành lễ, đi tới, “Đúng rồi, gần đây lâu chủ tâm tình không tốt.”
Mặc Giác đem lời này nghe vào lỗ tai, trong lòng âm thầm nói xong, lão Vương thật tốt, lần sau phải mang nhiều thứ tốt cho ông mới được!
Bởi vì lầu các làm từ các cọc gỗ, anh rất cẩn thận dẫm lên cầu thang, tận lực không để phát ra tiếng, không để cho Hồng Thủy phát hiện ra.
“Ầm.”
Nhanh chóng bước lên lầu hai, một bình rượu lăn tới.
“Hồng đậu sinh nam quốc, xuân tới phát mấy nhánh, nguyện quân chọn thêm hiệt, vật này đối tương tư, ha ha...”
Hóa ra là Thủy Thủy đang nhớ anh rồi.
Trong lòng Mặc Giác vui vẻ, bước lên, từ phía sau ôm lấy Hồng Thủy, “Thủy Thủy, em nhớ tôi rồi phải không?”
Vẫn đang chìm đắm trong không khí bi thương Hồng Thủy trực tiếp bị giọng nói của anh dọa sợ, trực tiếp ném bình rượu trong tay, “Mặc Giác, sao anh lại xuất hiện ở đây!”
Lão Vương, tên đáng ghét này lại khiến ông ta quên nhiệm vụ rồi!
“Anh nghe được nhớ nhung của em, anh đã tới rồi.”
Nôn...
“Cút ngay, anh óc thể đừng vừa tới liền khiến tôi chán ghét không!”
Đẩy anh ra, như là thực sự chán ghét lấy tay chà xát quần áo của mình.
“Thủy Thủy, cứ như vậy mà ghét bỏ tôi sao?”
Mặc Giác bị đả kích, chuyện Quảng gia đã xử lý xong, anh liền nhớ đến Hồng Thủy, kết quả anh vừa đến liền đối mặt với cách đối đãi như vậy.
“Không phải!”
Hai chữ phủ định khiến cho anh dâng lên hi vọng, một giây sau lại thất vọng.
“Tôi không chỉ ghét bỏ anh, còn chán ghét anh! Mặc Giác, vì sao đều là người Mặc gia, anh lại chán ghét như thế!”
Mặc Giác nghi hoặc, vì sao anh lại nghe ra cảm giác buồn trong khẩu khí của anh ta? Không lẽ bọn họ có ai đó đã tổn thương anh ta? Suy nghĩ một lát, lại cảm thấy không có khả năng, cho dù thế nào, người Mặc gia sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác.
“Thủy Thủy, ai không tốt em nói cho tôi biết, tuy trước cảm thấy ở cùng một người đàn ông cực kì lạ, nhưng lúc này cảm thấy cực kì bình thường, ít nhất mấy khủng long trong quân đội không dám tiến lên chủ động nữa.”
Hồng Thủy cảm giác một hơi không thể đi lên đỏ mặt, vì sao anh ta có dũng khí nói với Mặc Giáckhông cùng tần số này.
“Mặc Giác, tôi... không muốn tốn võ mồm với anh, thành thật nói cho anh biết, trước lúc đưa ra điều kiện kia là vì tôi không phải là vì tôi có hảo cảm gì với anh, mà là vì tôi muốn trả thù người Mặc gia!
“Oanh.”
Nụ cười khóe miệng Mặc Giác hơi cứng ngắc, trong đầu trực tiếp nóng nảy.
Cái, có ý gì? Vì sao anh cảm thấy không hiểu Hồng Thủy nói.
Hồng Thủy nhìn Mặc Giác bị đả kích, lòng hung ác, tiếp tục nói: “Mặc Giác, Mặc gia chưa từng có người nào là G, Mặc Dận trong lòng chỉ có Mực Khuynh Thành, tôi cảm thấy cái này không có gì, dù sao tôi chưa từng ôm đạt được tâm trí của anh ta, nhưng tôi không nghĩ tới, lúc tôi đem toàn lực hoàn thành mỗi một câu nói khi đó của anh ta, nhận được lại là lạnh lùng, không sai! Chính là lạnh lùng, tôi bị coi thường, nếu không cũng sẽ không biến thành như bây giờ!”
“Cho nên ý của em là, tôi chỉ là thay thế cho anh tôi?”
Mặc Giác gắt gao nhìn anh ta, ý muốn nhìn thấy chút do dự trên mặt anh ta.
“Không, anh chỉ là công cụ trả thù.”
Do dự là có, nhưng Hồng Thủy là ai, anh ta cũng chỉ có lúc liên quan tới Mặc Dận, mới lộ dấu vết, mà giờ phút này, anh ta không cho phép, cũng không thể để lộ ra.
“Hóa ra tôi cả tư cách thế thân cũng không có...”
Mặc Giác cười thảm, anh rất muốn chất vấn hỏi vì sao muốn trêu chọc anh nhưng lại phát hiện, bản thân như không có bất cứ lập trường gì, đúng vậy, anh chỉ là công cụ trả thù Mặc Dận, là người có thể túy ý vứt bỏ.
“Ngại quá, quấy rầy rồi.”
Xoay người, không chút do dự rời đi, có lẽ toàn bộ những điều này, chỉ là giấc mơ thôi...
Hồng Thủy nhìn bóng lưng xuống lầu, nghe tiếng bước chân, có chút thất hồn lạc phách.
“Lộc cộc.”
“Lâu chủ, hà tất gì?”
Lão Vương nhìn anh ta, đau lòng, đây là đứa trẻ ông nhìn lớn lên, sao không biết đường anh ta đi gian khổ thế nào, không có người thân che chở, chỉ là mỗi khi tới ngày sinh nhật, anh ta lại khát vọng ấm áp biết bao.
“Lão Vương, ông nói sau này nah ta có tới đây nữa không?” Hồng Thủy không trả lời câu hỏi của ông, ngược lại lộ ra chút mờ mịt/
Anh ta làm như vậy không đúng sao, vì sao cảm thấy hơi đau? Là cảm giác sai đi, người anh ta yêu không phải là Mặc Dận sao, nhưng vì sai chỉ cần nghĩ đến bộ dáng rời đi vừa rồi của Mặc Giác, anh ta liền khó chịu...
“Lâu chủ, lão Vương tin tưởng, cậu ấy nhất định tới nữa.” Cho dù ông đến, anh cũng sẽ tự thân tìm tới cửa.
“Lão Vương, tôi mệt...”
Màu đỏ áo ngoài giống như mất đi tiên diễm ngày xưa, giống như chủ nhân nó, tiến vào bóng tối vô tận.
Mặc Giác rời khỏi hồng lâu, tự do trên đường, không có về doanh trại, mà trở về Mặc gia.
“Giác nhi, sao con lại trở lại vậy?”
Lan Tuyết Mai nhìn Mặc Giác đột nhiên trở về, hỏi, lại nhìn thấy vẻ mặt anh không bình thường, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
“Giác nhi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không, nói cho mẹ, mẹ nghĩ cách cho con.”
“Mẹ, con hơi mệt, đi lên nghỉ ngơi trước.” Nói xong, bước chân không lực bước tiếp, cứng ngắc đi lên lầu.
“Giác nhi!”
“Mẹ, anh hai trở về?”
Mặc Khuynh Thành nghe thấy từ hoa viên đi đến, lại không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Lan Tuyết Mai gật đầu, vẻ lo lắng nhìn không sót gì.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi hả?” Đỡ bà đến sofa ngồi xuống.”
“Bảo bối, anh hai con khả năng gặp chuyện gì rồi.”
Mặc Giác gặp chuyện không may?
Khẳng định không có chuyện gì, bằng không vừa rồi anh sẽ không trở lại, vậy chính là tình cảm hả?
“Mẹ, mẹ đừng đoán mò, để con đi hỏi anh ấy một chút.”
“Nhưng mà bảo bối...” Bộ dáng vừa rồi của Giác nhi thật sự cực kì làm người ta lo lắng.
“Mẹ, chúng ta ở trong này lo lắng cũng vô dụng, huống hồ con còn là em gái của anh ấy, dù thế nào cũng sẽ không mặt nặng mày nhẹ với con.”
Lan Tuyết Mai nghe xong lời của cô, ngược lại không yên lòng, đứa nhỏ này bình thường chưa từng như vậy, không phải cái gì cũng nói? Bà cảm thấy cho dù bảo bảo đi, cũng không hỏi ra cái gì.
“Được rồi, mẹ, bằng không chúng ta kéo Dận đi cùng, dù sao chưa nghe rõ sự tình, mẹ đừng lo lắng vội.”
Cô thật sự sợ Lan Tuyết Mai miên man suy nghĩ lại khiến cho thân thể đang điều dưỡng không dễ dàng gì lại suy sụp tiếp.
“Được được, con mau đi lên hỏi chút đi, hỏi ra mẹ sẽ không nghĩ lung tung nữa.”
Lan Tuyết Mai một bộ như muốn đuổi Mặc Khuynh Thành nhanh lên lầu.
Bất đắc dĩ, đến thư phòng kéo tay Mặc Dận, đi đến phòng Mặc Giác.
Gõ cửa hai tiếng, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn Mặc Giác nằm ở trên giường, kéo một cái.
“Anh hai, anh nổi điên cái gì vậy, không thấy mẹ rất lo lắng sao?”
Mặc Giác mí mắt cũng không nâng lên, cả người lại than ở trên giường.
“Mặc Giác!”
Khuôn mặt gần trong gang tấc, Mặc Giác đẩy ra, dúng cánh tay biểu đạt biểu tình của mình, rầu rĩ nói: “Em gái, bảo ai đó ra ngoài đi.”
Ai đó?
Vô thanh quay đầu nhìn về phía Mặc Dận vẫn đứng ở cửa, “Anh trêu chọc anh ấy hả?”
Vô thanh lắc đầu, đến ngay cả anh cũng muốn biết rốt cục Mặc Giác bị làm sao rồi.
Được rồi, cô nhìn Mặc Dận, vẫy tay, ý bảo anh ra ngoài trước.
Cửa lại đóng lại, nhìn người trên giường giả chết, giọng điệu ác liệt, “Này, người đi rồi, không cần giả chết nữa.”
Đặt cánh tay xuống, nhìn trần nhà, trong mắt tất cả đều là đau khổ.
“Anh hai, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Nhìn biểu tình của anh, Mặc Khuynh Thành cũng nhẹ nhàng hơn chút.
Quay đầu nhìn một giây, lại khôi phục bộ dáng trước đó, “Em gái, để cho anh một mình đi.”
Mặc Khuynh Thành không có nghe thấy lời của anh mà đứng dậy, ngược lại liền trực tiếp nằm trên giường, đẩy anh vào một bên, “Giờ em là một mình, nói đi, sao lại thế này?”
Mặc Giác kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành, lại càn quấy như vậy, nhưng mà cũng tiêu tán được một chút phiền muộn của mình.
“Em gái, anh thích một người.”
Lần này đến lượt Mặc Khuynh Thành kinh ngạc, vô số khả năng cô nghĩ tới, thực ra lại là nguyên nhân này, “Cô ấy từ chối anh rồi hả?”
“Ừm.”
Tình yêu! Chuyện này không dễ giải quyết rồi...
Vỗ vỗ bờ vai của anh, lấy phong cách người từng trải khuyên: “Thiên hạ cỏ chỗ nào không thơm, hà tất đơn phương một đóa hoa, huống hồ anh hai à, chuyện yêu đương của anh em có thể hiểu được, dù sao dung mạo của anh thuộc loại nữ tính thiên hóa, kiểu phụ nữ là...”
“Đó là đàn ông.”
Dát?
Còn có một đống lời khuyên nói chưa xong, đã bị bốn chữ Mặc Giác nói ra làm cho vô cùng lo lắng.
“Đàn ông?”
Há to mồm, hai mắt trừng lớn, cứ như vậy dừng hình tại thời điểm này.
Mặc Giác bị cô hô đến móc móc lỗ tai, anh liền biết nói ra khẳng định lại có phản ứng này, nhưng anh không hối hận.
“Ừ, đàn ông.”
Mặc Khuynh Thành xoay người một cái, trực tiếp đặt ở trên người anh, túm cổ áo anh hỏi: “Thành thật khai báo! Các anh phả triển đến bước kia, anh nằm dưới hay là nằm trên?”
?!
Mặc Giác không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành khẩn trương vấn đề này, chẳng lẽ cô không ghê tởm mình?
Giống như nhìn thấu nghi hoặc của anh, trợn trừng mắt, “Điểm này anh vẫn nên cảm ơn mấy hủ nữ trong công ty em đi, cả ngày nói nam nam mới là chân ái bên tai em, ài, lòng người thay đổi mà.”
“Ừm, anh sẽ bớt chút thời giờ đi cảm ơn bọn họ.”
Mặc Khuynh Thành nghẹn lời, thẹn quá thành giận vỗ một cái lên đầu anh, “Em cũng nói một chút mà thôi, anh vẫn cho là thật rồi.”
Trải qua ầm ĩ như vậy, Mặc Giác ngược lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, thở dài, tiếp tục nói: “Em gái, người anh thích em cũng quen.”
“Quen? Sẽ không phải là chị hồng của em chứ!” Theo bản năng thốt ra, trong số người quen cũng chỉ có Hồng Thủy là xứng đôi với Mặc Giác.
“Ừm, chính anh ta.”
Mặc Khuynh Thành hiện tại liền hiểu vì sao anh lại buồn như vậy, mặc kệ hai người quen biết dưới tình huống nào, nhưng với hiện tại mà nói, lòng Hồng Thủy vẫn luôn đặt trên người Mặc Dận, cho nên Mặc Giác chỉ có thể một mình thừa nhận khổ sở như vậy rồi.
“Anh hai, em cũng không muốn nhìn anh như vậy, nhưng chuyện tình cảm chúng ta không miễn cưỡng được, nhưng anh nên cảm thấy may mắn, hiện tại Dận có em rồi, bên chị Hồng vẫn là một mình.”
Vốn tưởng nói như vậy có thể để cho Mặc Giác giữ vững tinh thần, nhưng anh lại lộ ra vẻ cười nhạo.
“Vô dụng, em biết không, lúc bọn anh gặp nhau cực kì cẩu huyết, lúc đầu anh cảm thấy cô gái này thật khá, về sau mới biết đó là đàn ông, bởi vì đụng phải anh ta, sợ anh ta không tha thứ cho anh, liền nói cái gì cũng sẽ đáp ứng, em biết anh ta nói gì không?”
Mặc Khuynh Thành cảm giác sự tình không cẩu huyết như vậy, cẩn thận nói ra suy đoán của bản thân: “Bảo anh là bạn trai anh ta?”
Hai tay liền vuốt, bật cười: “Đúng vậy, anh ta bảo anh là bạn trai anh ta, mà anh bởi vì nhất thời kích thích, đáp ứng.”
“... Thật cẩu huyết.”
Không thể không nói, toàn bộ chuyện này giống như trong ngôn tình vậy, từng chuyện từng chuyện xảy ra, mà xem vẻ mặt hiện tại của anh, liền biết chuyện hoang đường này đã kết thúc.
“Anh hai, anh thích chị Hồng hả?”
Hai tay che mặt, ấp úng: “Đúng vậy, anh ta trực tiếp nói với anh, anh chỉ là công cụ trả thù, trả thù anh cả.”
“Cho nên anh mới không muốn nhìn thấy mắt Dận?”
Hôm nay toàn bộ đều nói rõ, bình thường Mặc Giác cực kì sùng bái Mặc Dận, nhưng hôm nay anh lại không biết đối mặt với anh ấy thế nào, bởi vì lửa giận này dễ dàng thiêu đốt tới bản thân, cũng làm đối phương bị thương.
“Anh hai, anh không cần nghĩ quá nhiều, đối với chị Hồng, chúng ra thiếu nhiều lắm, Dận vẫn để anh ấy bảo vệ em, như thế cũng là Mặc gia thiếu anh ấy, cho nên tổng kết lại nên có một người hi sinh phải không?”
Ngụ ý của Mặc Khuynh Thành khiến cho Mặc Giác quay đầu nhìn cô, “Em gái, ý của em là?”
Vỗ vỗ vai, như là sứ mệnh quan trọng, “Anh hai, em biết chuyện này đối với anh mà nói, rất khó, nhưng chuyện này cũng không có cách nào, nhưng Dận cũng không có khả năng với anh ấy, cho nên chỉ có thể ủy khuất anh thôi.”
Mặc Giác không thể tin được Mặc Khuynh Thành nói với mình như vậy, vội vàng gật đầu, “Em gái, em yên tâm, anh nhất định đối tốt với chị Hồng của em, những thứ hai người thiếu, có anh tới trả lại.”
“Anh hai, có phải quá miễn cưỡng anh rồi không?”
“Không, không, không, làm sao có thể miễn cưỡng, chúng ta đều là người một nhà, hai người thiếu đương nhiên anh sẽ tới trả, chỉ là chị Hồng của em không muốn gặp anh.”
Nói xong, anh cũng rất buồn rầu, nhớ lại thái độ của Hồng Thủy với mình hôm nay, anh liền do dự...
“Anh hai, sao anh lại dễ dàng buông tha vậy, chị Hồng như vậy đối với anh cũng đúng, chẳng lẽ anh nghĩ anh ấy ôm tâm tình như vậy mà kết giao với anh à?”
“Không, anh ấy nhất định không muốn như vậy.” Cho dù mới quen không lâu, anh cũng tin tưởng Hồng Thủy là thiện lương.
“Đó, huống hồ chị Hồng dùng cách như vậy để đuổi anh đi, nói không chừng vẫn có chút cảm giác với anh.”
Là như vậy sao?
Anh hỏi lại chính mình, lại tự nhiên cười, chính mình không tự tin như vậy, thật đúng là lần đầu tiên.
Hồng Thủy, nếu tôi đã đem nhiều cái lần đầu tiên như vậy cho em rồi, vậy sẽ không có khả năng buông tay đâu.