Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 2 - Chương 11: Không làm tử sẽ không phải chết




Edit: windy

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.”

“Được chưa, sao lại chậm như vậy!”

“Nhanh nhanh, đại ca, đừng thúc giục em!”

“Kẽo kẹt.”

“Mở!”

“Đi vào!”

Hai người khom lưng từ từ đi vào bên giường.

Chân Nghĩa nhìn hai người đang ôm nhau ngủ, có chút do dự hỏi: “Đại ca, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?”

Cát Thiên trợn mắt nhìn anh ta, cả tiếng nói: “Đương nhiên! Bọn họ dám lấy tiền của lão tử đi hưởng lạc, thì phải gánh vác được lửa giận của lão tử!”

“...” Ông ta rất muốn nói đây không phải là lửa giận, là ác trị!

Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể cởi bao tải bên hông ra, đổ hết đồ ra ngoài.

Cát Thiên nghe được tiếng tí tách trực tiếp quạt cho một trưởng.

“Lão tử bảo mày nhẹ nhàng một chút, sao mày vẫn tạo ra tiếng động lớn như vậy!”

Từ lúc bọn họ mở khóa vào phòng Mặc Khuynh Thành liền tỉnh lại, nghe được một câu này, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười.

“Ha ha ha.”

“MD, đứa nào cười! Xuất hiện cho lão tử!”

“...” Bên trong một mảng yên tĩnh.

Cát Thiên có chút run run, không tin tà hỏi: “Chân Nghĩa, mày có nghe thấy tiếng gì hay không?”

“Không, không có, đại ca, anh làm sao vậy?”

Chân Nghĩa cảm thụ được lạnh lẽo trên cổ bàn tay, nuốt nuốt nước miếng, đại ca, không phải là ông ta không giúp được việc, là hiện tại thân ông ta cũng khó bảo toàn.

Cát Thiên nghe được lời Chân Nghĩa nói, toàn thân phát run.

Không thể nào, ông ta chưa bao giờ tin trên đời này có yêu ma quỷ quái, nhưng mà hôm nay vậy mà chỉ có mình ông ta nghe thấy tiếng cười, chẳng lẽ là nghe lầm.

“Cát Thiên, không phải sợ, chỉ là ảo giác, nhất định vậy.”

Mặc Khuynh Thành nghe được lời nỉ non của ông ta, trong lòng không khỏi buồn cười, chẳng lẽ bang chủ hắc bang lại nhát gan như thế?

Cô đề cao tiếng nói, âm âm u u nở nụ cười.

“Ha ha ha, đến đây, không cần phải đi.”

Dọa!

Cát Thiên lui về sau một bước, hắng giọng nói: “Mày là ai! Có bản lĩnh giả thần giả quỷ, lão tử không sợ mày!”

“Là sao?”

Giọng nói từ phía sau lưng vang lên.

Cát Thiên nháy mắt quay đầu, một người tóc tai bù xù, cô gái áo trắng trên mặt tỏa ra vầng sáng màu tím đang hung dữ nhìn mình.

“MD, Chân Nghĩa, có quỷ!”

Nói xong, liền lấy tốc độ ánh sáng chạy ra cửa.

“Ha ha, khúc khích...”

Mặc Khuynh Thành cười đến không thể kiềm chế được, lắc lư đèn pin trong tay cùng vòng tai.

Mặc Dận mở đèn lên, hỏi: “Vui sao?”

Khóe mắt cô đều là ý cười, nói: “Đương nhiên vui vẻ, lão đại hắc bang, bị em dọa chạy tè ra quần, chuyện này, đủ cho em cười một trận rồi.”

“Mới một trận? Xem ra sau này muốn tìm vài người để chơi rồi.”

Mặc Dận bình tĩnh mà nói đạt được Mặc Khuynh Thành tán thành.

Chân Nghĩa sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, nội tâm hỗn độn, hai người này phải phụ nữ hay không mà nói thoải mái như thế!

Lúc này, Mặc Khuynh Thành nhìn về phía ông ta, cười cực kì ngây thơ.

“Này, ông tên là gì?”

Chân Nghĩa không nghĩ tới cô không hỏi thân phận của mình, ngược lại hỏi tên.

“Tôi tên là Chân Nghĩa.”

Mặc Khuynh Thành nói: “Chân Nghĩa? Phó Bang chủ Cát Bang, anh em tốt nhất của Cát Thiên, Dận, sao em lại cảm thấy được chúng ta muốn giao ra?”

“Ừ, người này xem ra có phần giá trị, mới có thể đổi được cái giá tốt.”

Mặc Dận vui vẻ nói: “Tôn Đức nói Cát Thiên phá hủy tất cả tiền đồ của ông ấy, nhưng mà anh cảm thấy gặp được ông ta tiền của ta một đường quang minh.”

“Cát Thiên là người tốt.”

“Dận, anh cũng cảm thấy như vậy?”

“Ừ, ông ta chủ động đem tiền tới cửa, bớt đi cho chúng ta không ít chuyện.”

Giờ phút này nội tâm Chân Nghĩa quả thực là lệ rơi đầy mặt.

Đại ca à đại ca, lúc trước bảo anh không cần làm, anh không chịu nghe, hiện giờ phải làm sao bây giờ!

“Được rồi, trò chơi đêm nay đến đây kết thúc, Dận, trói ông ta lại đi.”

Mặc Khuynh Thành chỉ vào Chân Nghĩa ngồi dưới đất, đưa cho Mặc Dận sợi dây thừng.

Chân Nghĩa vội vàng nói: “Này, có chuyện gì từ từ nói, ai, anh làm gì vậy! Buông!”

“Ưm...”

Mặc Khuynh Thành hài lòng nhìn miệng Chân Nghĩa bị nhét, hữu tình nhắc nhở: “Đêm nay liền ủy khuất ông rồi, nếu là dám quấy rầy giấc ngủ của tôi, liền không đơn giản là lấy tất thối chặn miệng lại đâu.”

“Ưm, ưm, ưm...”

Không cần lấy tất của ông ta nha, rất thối!

Đại ca, cứu mạng!

Sáng sớm hôm sau.

Đám người Lê An An đứng vây quanh bên cạnh Chân Nghĩa.

Hứa Tịnh: “Đây là Bang chủ Cát Bang?”

Lê An An: “Không phải, ông ta là Phó bang chủ, anh em của Cát Thiên.”

Cam Triết: “Làm sao lại có thể ở đây?” Còn bị trói thành như vậy.

Tô Nhạc Thiên: “Tối hôm qua người của Cát Bang tới rồi.”

“Cái gì?”

Lê An An ảo não vỗ vỗ phía dưới, “Chết tiệt, nếu là biết tối hôm qua có màn kịch lớn như vậy, đánh chết mình cũng không đi ngủ.”

Tống Tiểu Bảo hèn mọn nói: “Cậu thì cái tật xấu chỉ cần có giường là tuyệt đối không tỉnh, thay đổi được sao?”

Lê An An: “Này cậu cũng không biết rồi, đi ngủ là đại sự đó, nhưng mà xem Khuynh Thành chỉnh người còn lớn hơn nữa!”

Đới Thiên vừa nhìn đến Chân Nghĩa, lập tức nhắm mắt lại: “MD, là ai sáng sớm làm ô nhiễm mắt của lão nương!”

“...” MD, sao lão tử lại làm ô nhiễm mắt của cô ta rồi!

Những người khác nghi hoặc liếc nhau một cái.

Lê An An hỏi: “Đới Thiên, cậu làm sao vậy?”

Một bàn tay Đới Thiên che mắt, ngón tay kia chỉ về phía Chân Nghĩa.

“Kia là ai, các người vậy mà dám vây quanh ông ta, chẳng lẽ không ngửi thấy miệng ông ta rất thối sao!”

Không ai kinh ngạc, Chân Nghĩa vẻ mặt đầy hắc tuyến.

Miệng này thối rồi!

Tầm mắt ông ta tùy ý nhìn đến miệng, sửng sốt một giây, sau đó như điên cuồng gào thét lên.

“Ưm, ưm...”

Ông ta nâng miệng lên, để cho cái gì đó trong miệng trở nên rõ ràng.

Lê An An nhìn kĩ, nói: “Hóa ra là tất thối nha!”

Chân Nghĩa càng không ngừng gật đầu.

Mau! Mau lấy ra giúp ông ta!

Ai ngờ, Lê An An cũng thật sự tránh xa, vẻ mặt ghét bỏ.

“Đới Thiên, vẫn là cậu có mắt, mình vậy mà không phát hiện ra trong miệng ông ta có tất thối.”

“Lê An An, cậu cách xa tôi một chút, trên người cậu cũng đều là mùi thối!”

Đới Thiên cảnh giác cách xa đám người này vài phần.

Những người này vừa nghe xong, cau mày ngửi ngửi vài cái.

Không biết là ảo giác hay là sự thật, bọn họ cảm giác mùi thối kia đã dính lên trên người mình thật rồi.

“Ọe...”

“MD, mình muốn tắm rửa!”

“Cam Triết, đợi mình với, chúng ta cùng nhau!”

“An An, mình đi trước!”

“Các cậu đợi tôi với!”

Lê An An nhìn chim kinh người chạy, vội vàng chạy theo.

Đại sảnh chỉ còn một Đới Thiên che mắt cùng với Chân Nghĩa bị trói đến sít sao.

Đới Thiên bỏ tay xuống, đắc ý nở nụ cười.

“Chậc chậc chậc, mấy người này sao ngốc vậy, rõ ràng lão nương chỉ che mắt.”

Đúng vậy!

Cô là che mắt, lại không bịt mũi!

Chân Nghĩa có chút cảnh giác nhìn Đới Thiên, ông ta cũng không tin cô gái này chỉ đơn giản muốn đùa giỡn bọn họ.

Trên mặt Đới Thiên mang theo nụ cười xấu xa, từng bước tiến về phía ông ta, mãi đến khi chỉ còn cách một bước nữa, mới ngừng lại.

“Lão nương cứ cho rằng người ở hắc bang đều rất hung thần ác sát, kết quả nhìn thấy ông, sách, thật thất vọng.”

Qua một lúc lâu sau, cô không được bất cứ đáp lại nào, mới kịp phản ứng lại, cái miệng của ông ta bị tất bịt rồi.

Chỉ là cô không có lòng hảo tâm tháo ra giúp, mà là nói: “Ông như vậy khiến cho tôi thất vọng, có phải tôi phải làm chút gì đó để bản thân thoải mái chút không.”

Cái quỷ gì vậy?

Cô ta thất vọng thì liên quan gì tới ông!

Chân Nghĩa không ngừng lui về sau, tuy nhiên hiệu quả không rõ ràng.

Ông ta nhất định phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này, quả thực là địa ngục nhân gian, người nào cũng bình thường, kinh nghiệm nhiều năm cũng không có giờ khắc nào khiến ông cảm thấy được, hắc đạo thật tốt, ít nhất là mọi người còn bình thường!

“Ầm.”

Đới Thiên thấy Chân Nghĩa chạy trốn đột nhiên đụng vào một người.

“Oa, Đới Thiên, ai vậy?”

Hà Gia Tường nhìn thoáng qua Chân Nghĩa, sau đó dời đi.

“Ông ta, là người của Cát Bang.”

Hà Gia Tường vừa nghe xong, nói: “Sao ông ta còn chưa chết?”

“...” Này, cậu là ai, sao có thể nói những lời này một cách bình thường như vậy!

Đới Thiên liền phủi tay, nói: “Tôi cũng không biết, công tử không có ra tay, khẳng định có dụng ý.”

Hà Gia Tường nghĩ một lát, hỏi: “Công tử có nói không thể động ông ta không?”

“Không có, vừa rồi tôi còn muốn thử đồ chơi mới nghiên cứu được lên trên người ông ta.”

Vẻ mặt Hà Gia Tường nghiêm túc, “Đới Thiên, những thứ đồ chơi của cậu, sẽ chết người.”

“Cắt, cậu đừng giả vờ đứng đắn, đừng nói với tôi là cậu không muốn thử xem.”

“A ha ha ha.”

Chân Nghĩa nhìn hai người đấu khẩu, lại không biết vì sao có cảm giác đông tây cong chính mình.

Hai người vừa thấy, sau đó nhìn về phía người đằng sau.

“Đồng Ôn Luân, cậu xuất hiện nói câu sẽ chết sao!”

Đồng Ôn Luân trực tiếp xem nhẹ, nhìn chằm chằm Chân Nghĩa không ngừng cười.

Sách, hình ảnh quá mức tàn bạo, bọn họ không đành lòng nhìn thẳng.

Phát minh mới kì này của Đồng Ôn Luân thật không có tác dụng gì, chỉ là gãi ngứa, xem ai khó chịu liền quấy nhiễu, đây chính là thiết kế sau khi anh tiếp xúc với Mặc Khuynh Thành liền tạo ra.

Chỉ là không lấy ra là vì lo lắng mấy thứ đồ chơi này vẫn gãi đến không khống chế được, cho nên vẫn xoắn xuýt.

Hiện tại vui rồi, có vật thí nghiệm sẵn, vừa lúc thử xem có tác dụng phụ hay không.

“Ha, ha ha, cậu, cậu mau cho thứ này dừng lại!”

Chân Nghĩa không nghĩ tới tất thối trong miệng mình rơi ra, là một kết cục như thế này, nếu biết vậy, tối hôm qua có giết ông ta, ông ta cũng sẽ không tới.

Hà Gia Tường nhìn ông cười nước mắt nước mũi chảy ra, thở dài một tiếng, nói: “Phó bang chủ, nhân quả báo ứng của ông đến hơi sớm một chút.”

Đới Thiên liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhìn móng tay đen tuyền của mình, có chút đáng tiếc nói: “Rõ ràng là lão nương tới trước, tại sao lại không phải là người chơi đầu tiên.”

Chơi cái em gái cô!

Chân Nghĩa cười đến đau cả bụng, đến ngay cả nghe được nói như vậy cũng chỉ có thể lấy cười đáp lại.

“Oa, các cậu đang làm gì thế?”

Lê An An tắm rửa sạch sẽ vừa mới xuống lầu liền thấy cảnh tượng như vậy.

Người thân của cô, đây là cái tình huống gì vậy, ba người thờ ơ nhìn Chân Nghĩa cười điên cuồng, mà còn cười bất chấp, ông ta bị điểm trúng huyệt cười rồi hả?

Chân Nghĩa nhìn đến cô, như là nhìn thấy cứu tinh.

“Cứu, cứu tôi! Cứu mạng, tôi sai rồi! Mau bảo cậu ta dừng tay!”

Lê An An hỏi: “Ai làm vậy?”

Đới Thiên bĩu môi, chỉ về phía Đồng Ôn Luân.

Lê An An căng mắt lên, cho Chân Nghĩa một ánh mắt “Tự cầu nhiều phúc”, không phải là cô không muốn giúp, mà là Đồng Ôn Luân này chỉ nghe lời Mặc Khuynh Thành.

Chân Nghĩa tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chẳng lẽ hôm nay chính là tận thế của ông sao? Quan trọng nhất là, sau này trên bia mộ viết lý do chết, là cười đến chết, đây quả thực là thiên cổ kỳ văn!

Càng ngày càng nhiều người xuất hiện ở đại sảnh, nhìn Chân Nghĩa nằm trên mặt đất không ngừng giật giật, trên mặt xuất hiện tò mò, vui sướng khi thấy người gặp họa hoặc là lạnh lùng, cũng không có đồng tình.

“Xì xào...”

Trời giáng cam lộ.

Chân Nghĩa mở hai mắt, có chút mơ hồ hỏi: “Tôi chết rồi sao?”

Mặc Khuynh Thành nằm úp sấp ở trên lan can, nhìn ông ta, “Phó bang chủ, nếu ông đã chết sao có thể nhìn thấy Bản công tử.”

Mặc Khuynh Thành?

Đại não Chân Nghĩa thanh tỉnh vài phần, bên hông quấn quanh cái gì đó gãi ngứa đã không còn, ông ta nhẹ nhàng thở ra.

Trải qua việc ở chung ngày hôm qua, Hòa Châu cùng Mặc Khuynh Thành nói chuyện đã không còn cảm giác khẩn trương.

“Công tử, người có muốn đưa ông ta tới cục cảnh sát không?”

Mặc Khuynh Thành trách cứ nhìn anh ta, “Hòa Châu, đưa ông ta tới cục cảnh sát, tổn thất anh tới đền bù sao?”

Hóa Châu tưởng rằng là chuyện bọn họ phá hoại công tác, nói: “Công tử nghĩ đến chu đáo, nếu không bởi vì bọn họ, chúng ta cũng sẽ không có biện pháp công tác, bây giờ còn công việc quan trọng tử tiêu phí mời chúng ta xuất hiện chơi, khoản tổn thất này khẳng định là bắt bọn họ bồi thường!”

“...”

Đám người Lê An An vừa nghe xong, trực tiếp che mặt không muốn quen biết với người này, anh ta sao có thể đem Mặc Khuynh Thành nghĩ thành tốt như vậy, huống hồ tiền đi chơi thêm nữa đều là tiền bội ước, cô ấy tổn thất chỗ nào!

Mặc Khuynh Thành cực kỳ khiêm tốn nói: “Hóa Châu, anh đùng nói tôi tốt như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo.”

“Xí...”

Từng ánh mắt mãnh liệt quét về phía cô, cô lại vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Phi!

Không biết xấu hổ!

Cậu có biết hai chữ tự kỷ viết như thế nào không!

Chỉ là...

Bọn họ nhìn về phía Chân Nghĩa hoa mắt chóng mặt trên mặt đất, trong lòng lại sảng khoái rất nhiều, không tồi, có người còn buồn bực hơn so với bọn họ.

Hiện tại Chân Nghĩa đừng nói buồn bực, ông ta hoàn toàn có thể nghĩ đến, nếu là Cát Thiên ở trong này mà nói, chỉ bằng những lời này, ông ấy tuyệt đối sẽ lại tức đến hộc máu!

Vốn tưởng rằng trên đời này không có ai có thể so sánh cùng với vị ở Hồng lâu, kết quả hôm nay liền gặp người tương xứng với anh ta, không, quả thực so với anh ta còn lợi hại hơn!

“Hắt xì...”

Công Thủy ở phía xa Đế Đô cùng một lúc hắt hơi một cái.

Lão Vương cực kì khẳng định nói: “Lâu chủ, có người nhắc tới người rồi.”

Công Thủy phiền toái nói: “Ta biết! Lão Vương, ông nhanh cho người đi điều tra, gần đây rốt cuộc là người nào nhắc tới ta, tuy tướng mạo của ta như Phan An, nhưng ngày nào cũng hắt xì như vậy, quả hủy hình tượng rồi!”

“Lâu chủ, tôi tra không nổi.” Ông cũng không phải thần, làm sao biết được người nào nhắc tới Công Thủy.

Công Thủy vung Hồng tụ, giận trừng nói: “Ta mặc kệ, nếu không thì ông liền đem mấy người ghen tỵ với sắc đẹp của ta ra giết đi, ta không tin, giữa đống đấy không trúng ai!”

“...” 

Lần này lão Vương trực tiếp không nói lời nào, chẳng lẽ anh ta nói với mình là nghi ngờ Mặc Khuynh Thành sao?

“Hắt xì.”

Mặc Khuynh Thành vốn đang cười tít mắt đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó nói: “Công Thủy cái tên hồ ly này đang nhắc tới mình.”

Lê An An không biết Công Thủy là ai, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi: “Khuynh Thành, làm sao cậu biết người ta nhắc tới cậu, có lẽ là bọn người Văn Tư Tư thì sao.”

Mặc Khuynh Thành: “Bởi vì bọn họ có nhắc thế nào cũng không ảnh hưởng tới mình.”

“...” Nói thẳng da mặt chính mình biến thành dày.

Mặc Dận một bên ôm cô đi xuống lầu, vừa nói: “Em trực tiếp gọi điện thoại hỏi một chút không phải là được sao.”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp phủ quyết, “Em không muốn gọi điện cho lão hồ ly kia, Dận, anh cũng không biết trong một năm nay em bị lão lừa gạt bao nhiêu lần đâu!”

Mặc Dận nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô nhắc tới chuyện một năm qua, anh không khỏi hỏi: “Anh ta gài em như thế nào.”

Tay Mặc Khuynh Thành bắt đầu làm động tác, vung lên một cái.

“Xúi giục em vụng trộm rời đi với anh ta, để cho em ra nước ngoài với anh ta, về sau lại ném em vào nơi huấn luyện của đàn ông, nói ra cho oai là đánh không lại những người này bản thân liền không là phụ nữ, rất không dễ dàng gì để đánh lại bọn họ, kết quả có lúc thua, mấu chốt là, anh ta đều dùng ám chiêu!”

Mặc Dận đem những thứ này ghi nhớ từng cái một, hóa ra sự thật là một năm nay anh ta đem cục cưng ngoan ngoãn dịu dàng của mình dạy ra như vậy, được lắm, xem ra trở về Đế Đô phải tìm Công Thủy nói chuyện nhân sinh một phen.

“Hắt xì, hắt xì...”

Công Thủy trực tiếp nổi giận, “MD, rốt cuộc là ai ở sau lưng nhắc đến lão tử, lão tử đem cả nhà các người bắt lại mỗi ngày nhắc tới!”

Mặc Khuynh Thành đi tới đại sảnh đá đá Chân Nghĩa, hỏi: “Ông nói rốt cuộc khi nào thì Cát Thiên mới tới cứu ông?”

Chân Nghĩa yếu ớt nói: “Anh ấy tuyệt đối không tới.”

Mặc Khuynh Thành tán thành nói: “Với cái đầu kia của ông ta, tuyệt đối sẽ cho rằng ông bị quỷ bắt đi, hiện tại nhất định ở trong phòng đốt tiền vàng cho ông rồi.”

“...” Không nói thật sẽ chết thôi!

Mặc Khuynh Thành như là biết trong lòng ông ta muốn nói gì, “Tôi là người thành thật, cho nên tôi liền phái người tặng cho Cát Thiên một phong thư, tôi nghĩ rất nhanh ông ta sẽ tới thôi.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

“Mặc Khuynh Thành, cô mau thả Chân Nghĩa ra, nếu không tôi bắn một phát giết chết cô!”

Cát Thiên mang một đám thủ hạ vọt vào khách sạn, đem bọn Mặc Khuynh Thành bao vây lại.

Ông ta vốn nghĩ muốn hù dọa cô một chút liền thôi, không nghĩ tới bị dọa thành tè cả ra quần, quả thực là còn sỉ nhục hơn so với việc Tôn Đức từ chối mình!

Sau đó nhìn đến Chân Nghĩa nằm chật vật trên mặt đất, nổi giận đùng đùng, “Mặc Khuynh Thành, cô làm gì nó vậy!”

Mặc Khuynh Thành trấn an đám người Quý Đồng có chút kích động, buông tay Mặc Dận ra, tiến lên một bước.

“Tôi làm gì có bản lãnh đem ông ta thành như vậy, chỉ là, Cát bang chủ chỉ có bằng đấy tiền đồ?”

Tay Cát Thiên cầm súng lục, không ngừng nắm chặt.

Mặc Khuynh Thành nhẫn nại nhìn ông ta, tiếp tục khiêu khích, “Cát Thiên, tối hôm qua ông thật sự là quá lợi hại, mang theo Chân Nghĩa tới phòng tôi, liền vì phóng những thứ đồ chơi này?”

Mọi người nhìn trên tay cô toàn rắn xanh, phụ nữ không khỏi run lẩy bẩy, đàn ông cũng có chút không chịu nổi lui về phía sau một bước.

Quả thực, hiện tại kỹ thuật phát triển như vậy, có thể lấy giả biến thành thật đều được! Chỉ là Cát Thiên nghĩ ra cách này, mặc kệ là ai sáng sớm tỉnh lại, thấy trên giường đều phủ kín là rắn, nhèn nhện gì đó, da đầu đều sẽ run lên.

Đương nhiên không bao gồm một vài người.

Đồng Ôn Luân trực tiếp cầm lấy đống đồ chơi này, cẩn thận đánh giá một phen, nói: “Tôi làm còn tốt hơn cái này.”

Đới Thiên ghét bỏ trực tiếp ném tới trước mặt Cát Thiên, nói: “Không trực tiếp động thủ thì thôi, vậy mà lại nửa đêm lại vào phòng vứt những thứ đồ chơi xui xẻo này, ai, Cát Thiên, ông là đứa trẻ 3 tuổi sao!”

Hà Gia Tường đồng tình lắc đầu, “Cát bang chủ, chẳng lẽ trước khi hành động ông không thăm dò sao?”

Ngực Cát Thiên không ngừng lên xuống, bọn trẻ hiện giờ mồm miệng đều độc như thế sao, một đám phải nói ra đống từ tức chết người, thế nào, là muốn trực tiếp đem người ta nói đến đường cùng sao!

Chỉ là, ông ta cố gắng bình phục lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Hừ, các người không cần nói kích tôi nữa, tôi khuyên các người nhanh thả Chân Nghĩa ra cho tôi, nếu không thì hôm nay các người không thể sống để rời khỏi nơi này!”

“Bốp bốp bốp.”

Mặc Khuynh Thành quả thực nên khen cho dũng khí của ông ta, chỉ cần một cây súng, những người khác đều cầm đao, giống như thời điểm trung học kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.

“Cát Thiên, để cho tôi nói cho ông nhớ cây súng này có bao nhiêu đạn bên trong.” Cô làm bộ trầm tư, nói: “Chỉ mười viên, chúng tôi ở đây có nhiều người như vậy, ông xác định ông nhiều người như vậy có thể đánh chết mọi người?”

Cát Thiên cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi cũng không tin nhiều người như vậy vẫn không đối phó được mấy người các người.”

“Là sao?”

Mặc Khuynh Thành cười có chút ý tứ không rõ hàm xúc, sau đó nhìn về phía Mặc Dận liếc mắt một cái.

Mặc Dận nhận được gật gật đầu, sau đó giống như một mũi tên.

“Ầm.”

“A.”

Mặc Dận một cước đá ngã một người, sau đó dùng cách đơn giản thô bạo đánh ngã thêm một người.

Lê An An xoa tay, xem nhiệt huyết trong lòng mêng mông.

“Khuynh Thành, mình có thể tiếp xuống hay không?”

“Đi thôi.”

Lê An An nhìn những người khác, khẽ nâng cằm, nói: “Chúng ta tới đánh xem người nào đánh được nhiều nhất!”

“Khẳng định không phải cậu.”

“Tôi cũng được.”

Lê An An trực tiếp dậm chân, “Vậy chúng ta thử xem xem!”

Mấy người đều đã vọt tiếp xuống.

Quý Đồng có chút lo lắng hỏi: “Công tử, bọn họ sẽ không có việc gì chứ?”

Mặc Khuynh Thành lạnh nhạt nói: “Bọn họ nếu là như vậy mà đánh không lại, về sau còn có tác dụng gì.”

Quý Đồng nhìn nghiêng về một phía chiến sự, mà Cát Thiên còn lại giơ súng, căn bản không biết nên chĩa vào người nào.

Không được, còn tiếp tục như thế thật sự nguy hiểm, trong mắt ông ta hiện lên một tia ngoan độc, trước giải quyết người lợi hại nhất đã!

“Ầm.”

Mặc Dận nháy mắt né tránh, sau đó thẳng tắp chạy về phía Cát Thiên.

Anh trực tiếp như Mãnh Hổ Hạ Sơn, mang theo gió rét lạnh đập về hướng Cát Thiên.

Cát Thiên cả kinh, vội vàng nghiêng người đi, quả đấm khó khăn chạm qua gương mặt của ông ta.

“Hít.”

Nóng hổi trên mặt khiến cho ông ta không dám một chút lười biếng nào, đem thần kinh đề cao ở mức cao nhất, mắt không chớp nhìn chòng chọc Mặc Dận.

Mặc Dận cũng không nghĩ Cát Thiên ngoài ý muốn tránh thoát được thế công của anh, một giây sau, anh vươn chân đá ra ngoài.

Cát Thiên trực tiếp ngăn trở, lại vẫn bị lui lại về sau mấy bước.

Từng trận tê mỏi trên cánh tay nói cho ông ta biết, Mặc Dận rất mạnh mẽ.

Vẻ mặt ông ta trầm trọng, đây là nguy cơ chưa từng có từ trước đến nay.

Chân Nghĩa ban đầu ngồi trên mặt đất đã ngồi dậy, ông ta nhìn Mặc Dận và Cát Thiên quyết đấu, trong lòng khẩn trương lên.

Đại ca tuyệt đối đánh không lại Mặc Dận, mà những người khác đều không có lợi hại bằng người bên Mặc Khuynh Thành, cho dù nhóm bên ông có súng lục, cũng không giải quyết được, xem ra lần này thực sự đá trúng thiết bản rồi.

Không qua bao lâu, trừ bỏ Cát Thiên bên ngoài tất cả mọi người đều đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Đám người Lê An An một mực ầm ĩ bọn họ mỗi người đánh được bao nhiêu người.

Lê An An: “Mình đánh 20 người, khẳng định tối đa!”

Tống Tiểu Bảo lạnh nhạt nói: “23 người.”

Cam Triết: “Mình có chỗ thiếu, mới 21 người.”

Tô Nhạc Thiên: “Thời gian dài như vậy mà không rèn luyện, mới 28 người.”

Lê An An chưa từ bỏ ý định, tại sao tất cả mọi người đều hơn cô, không có khả năng!

“Đới Thiên, cậu bao nhiêu?”

“30 người.”

“Oanh.”

Lê An An cảm giác thế giới của chính mình một màu đen tối.

Vì sao, vì sao bọn họ đều nhiều hơn mình, cô là luyện võ thuật lâu như vậy, vậy mà vẫn đánh không bằng bọn họ, làm sao bây giờ, cô lại là người yếu nhất.

Bên này, Mặc Dận nhìn những người khác đều ngã xuống đất, nháy mắt quét chân một cái, đem Cát Thiên vấp ngã xuống đất, cũng túm lấy súng lục.

Mặt Cát Thiên đầy vết thương, cũng không biết có phải do Mặc Dận cố ý hay không, cho dù ông ta chắn thế nào, quả đấm của anh đều đánh lên trên mặt ông ta, dẫn đến hiện tại tùy ý động một cái cũng thấy đau.

Mặc Dận cầm súng lục trở về bên cạnh Mặc Khuynh Thành, nói: “Giải quyết xong rồi.”

Mặc Khuynh Thành trực tiếp hôn anh một cái, hài lòng nói: “Vất vả rồi.”

Mặc Dận không nói chuyện, chỉ là hôn trả cô một cái.

Sau đó, Mặc Khuynh Thành bảo người ta tháo dây thừng của Chân Nghĩa ra, nói với Cát Thiên: “Tôi vốn nghĩ trên đường du lịch có chút đơn điệu, ông có thể gia tăng cho tôi chút vui thú, kinh phí thuận tiện, nhưng mà ông thật sự là ngoài dự liệu của tôi, ban đầu ông chỉ cần chuộc một người, hiện tại đến ngay cả ông cũng phải chuộc, sách, Cát Thiên, từ sau khi gặp được ông, ông có vẻ luôn đưa tiền cho tôi nha.”

“...”

Cát Thiên thổ huyết, ông ta nào biết rằng Mặc Khuynh Thành không giống với những người ông cảnh cáo trước kia, trực tiếp thoái thác hợp tác với Tôn Đức, mà là thẳng thắn nói với chính mình, có bản lĩnh thì ra chiêu đi, cô tiếp.

Quả nhiên, cô tiếp, lại tiếp đến phi thường tốt!

Kia há mồm có thể bức chết người còn không có giao phong chính diện đã lĩnh giáo rồi, hiện tại lại chế giễu, đem bản thân cũng dính vào, sớm biết rằng, lúc trước cứ theo lời của Chân Nghĩa rồi.

“Cô muốn bao nhiêu?”

Cho dù thế nào, ông cũng không thể vứt bỏ người anh em này, ông lăn lội trong hắc đạo nhiều năm như vậy, từ dưới từ từ lên địa vị bang chủ này, ông hiểu rõ, nghĩa khí có bao nhiêu quan trọng.

Mặc Khuynh Thành nhìn ông ta sảng khoái như vậy, bản thân cũng sảng khoái nói: “Một trăm vạn.”

“Cái gì?”

“Sao cô không đi cướp bóc!”

Chân Nghĩa cùng Cát Thiên đồng thời mở miệng.

Mặc Khuynh Thành một bộ dáng “Các người không hiểu giá thị trường”.

“Muốn một mình Chân Nghĩa, 20 vạn là được, nhưng mà tôi không thể không nói, Cát bang chủ, không liều chết sẽ không phải chết, ông mang nhiều người tới như vậy, làm hại mấy người bạn của tôi phải ra tay giáo huấn, ông nói lên tính tổng chi phí vào chứ, lại thêm thân phận bang chủ của ông nữa, một trăm vạn vẫn là giá hữu tình rồi.”

Phốc!

Mọi người đứng bên cạnh Mặc Khuynh Thành đều đã châm chọc, cái gì mà giá hữu tình, cô quả thật là công phu sư tử ngoạm! Một trăm vạn đó, đủ cho bọn họ công tác rất lâu, đương nhiên, không thể so với Mặc Khuynh Thành, cô tùy tiện nhận hai cái quảng cáo là thu phục được rồi.

Chỉ là, ngẫm lại như vậy không đến trăm vạn, trong lòng bọn họ liền rất kích động, huống chi Mặc Khuynh Thành cũng nói, này là vì thêm kinh phí cho chuyến du lịch, liền tính không phải cho, tùy tiện thưởng cho bọn họ, cũng là rất nhiều!

Cho nên bọn họ mặt ngoài đều cố giả bộ bình tĩnh, đáy mắt lại đầy rẫy cuồng nhiệt,Cát Thiên, ông mau trả lời nhanh!

Sắc mặt Cát Thiên đen đến có thể nhỏ ra mực, đây không phải đơn giản là hơn mười lần 20 vạn, mà là trọn vẹn một trăm vạn, đối với Cát bang hiện tại mà nói, liền tính lần này bọn họ giao tiền để về Đế Đô, đều đã sử tiền lâu lâu để không để đối kháng với Ngũ Hải Bang, càng đừng nói cùng ngồi cùng ăn, cho dù không giao, ông tuyệt đối tin tưởng Mặc Khuynh Thành nhất định không dễ dàng buông tha cho bọn họ.

“Một trăm vạn không được, bớt chút.” Ông ta bực tức nói.

Mặc Khuynh Thành: “Ít nhất là một trăm vạn, nếu là không cho được, cũng chỉ có thể ủy khuất các người.”

“?!”

Cát Thiên kính sợ nhìn Mặc Khuynh Thành, cô muốn làm gì!

Chân Nghĩa vội vàng giải thích nói: “Mặc tiểu thư, không phải là chúng tôi không muốn cho, mà là chúng tôi thật sự không có nhiều như vậy, nếu như thực sự đưa cho cô một trăm vạn, Cát bang chỉ có thể trực tiếp giải tán.”

Mặc Khuynh Thành hoàn toàn không tin một hắc bang thậm chí ngay cả một trăm vạn đều không có, quay đầu nhìn về phía Mặc Dận, hỏi: “Dận, bọn họ thật sự có như thế?”

Mặc Dận gật đầu, “Cát bang là một hắc bang yếu nhất, nếu thực là cho em nhiều như vậy, không cần về Đế Đô cũng sẽ bị Ngũ Hải bang chiếm đoạt rồi.”

Nghèo nàn?

Yếu nhất?

Người của Cát bang ở đây trực tiếp cảm giác còn không bằng giết bọn họ đi, một đao này thổi mạnh trái tim bọn họ, quả thực là sống không bằng chết.

Tuy nhiên, bọn họ nói đúng là sự thật.

Mặc Khuynh Thành thở dài một tiếng, cuối cùng thỏa hiệp, “Được rồi, thấy các người đáng thương như vậy, tôi sẽ không cần nhiều như vậy nữa, 80 vạn, giá chắc.”

Thấy bọn bọ đáng thương liền giảm 20 vạn, vậy không phải bọn họ kể ra điểm đáng thương của bọn họ, sẽ giảm thêm 20 vạn nữa sao?

Chân Nghĩa còn muốn tiếp tục mở miệng, lại bị Mặc Khuynh Thành trực tiếp ngăn cản.

“Chân Nghĩa, ông khôn cần nói thêm các người đáng thương thế nào nữa, liền 80 vạn, tôi không tin một cái hắc bang còn không có đủ kinh phí bằng lúc tôi mới mở công ty, kia rõ là...”

Cô cũng không nói gì tiếp, chỉ là dùng ánh mắt cực kì đồng tình nhìn bọn họ.

Cát Thiên chịu không nổi ánh mắt như vậy, nói thẳng: “Được, 80 vạn!”

“Đại ca, anh điên rồi!”

Chân Nghĩa hoàn toàn thật không ngờ Cát Thiên sẽ đáp ứng, tuy ít đi 20 vạn, nhưng 80 vạn cũng không phải là số lượng nhỏ, dễ dàng đem ra vậy, làm cho bọn họ sau này sinh tồn như thế nào.

Cát Thiên nói: “Chân Nghĩa, chú không cần ngăn cản anh, anh đương nhiên biết chú muốn nói gì, nhưng mà anh không có khả năng mặc kệ chú đùn đẩy, không có khả năng đùn đẩy đám anh em này, Cát Bang không thể xây dựng, nhưng mà anh em không thể tìm về được.”

Người của Cát bang bởi vì lời nói này của ông ta, đều đã cảm động lệ nóng doanh tròng.

Mặc Khuynh Thành hừ hừ ở trong lòng, không hổ là Lão đại hắc bang nhiều năm như vậy, góp được nhiều tiền bạc như vậy, vậy mà còn có thể khiến cho những người này không oán không hận đi theo bọn họ.

“Được rồi, cảm động gì gì đó chờ các người rời khỏi rồi hẵng nói, Cát Thiên, tiền đâu.”

Cát Thiên từ trong lồng ngực lấy ra một tấm thẻ, đưa tới, “Bên này có hơn 80 vạn, mật mã là 587469, vậy là đủ rồi đi.”

Mặc Khuynh Thành nhìn xem, đưa cho Tống Tiểu Bảo.

Anh trực tiếp cầm điện thoại ra xem xét, sau đó gật gật đầu.

Mặc Khuynh Thành cười cực kỳ sáng lạn, nói: “Cát bang chủ quả nhiên sảng khoái, lại vẫn hy vọng về sau thu được nhiều hơn, loại kiếm tiền này tôi thích nhất.”

“...” Nếu là ông còn không nhớ, còn không bằng hiện tại liền giết ông ta.

Chân Nghĩa đỡ Cát Thiên đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra cửa, lại bị gọi lại.

“Chờ đã.”

Thân thể Cát Thiên căng cứng, cảnh giác hỏi: “Còn có chuyện gì nữa?”

“Thật là cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là ban đầu tôi vẫn không rõ vì sao mà Tôn Đức từ chối ông, ông cứ chèn ép ông ấy như vậy, hiện tại biết rồi, Cát bang chủ, sau này có gì khó khăn, nhớ tới tìm tôi, tôi sẽ theo khoảng thời gian này chiếu cố ông, cho ông giá ưu đãi.”

Cát Thiên cảm giác máu đã xông lên cổ họng, cố gắng nhịn lại.

“Không cần.”

Chân Nghĩa có chút lo lắng nhìn ông ta một cái, vừa rồi ông cảm nhận được cứng nhắc trên tay, sợ lại thổ huyết, trong lòng thầm than, quả nhiên Mặc Khuynh Thành là khắc tinh của bọn họ.

Bọn người Cát Thiên đi rồi, Mặc Khuynh Thành lắc lư thẻ trên tay, tặc tặc nói: “Ngay từ đầu mình cho là chỉ có 20 vạn, không nghĩ tới có 80 vạn, thật sự là mùa thu hoạch lớn.”

“...”

Thực ra là như vậy, quả nhiên là công phu sư tử ngoạm, từ 20 vạn lên 80 vạn, trọn vẹn hơn 60 vạn, nếu là Cát Thiên còn ở nơi này, tuyệt đối sẽ mặc kệ hậu quả giết cô.

Lê An An đi lên phía trước, nói: “Khuynh Thành, cậu sao lại ủ rũ như vậy.”

Mọi người lui về sau một bước, quả nhiên, cho dù ít nhiều giáo huấn, đều đã không ngăn được cô tìm tai vạ.

Chỉ thấy Mặc Khuynh Thành bỗng nhiên cười sáng lạn, nói: “An An, mình đâu ủ rũ đâu?”

Mọi người lại lui về phía sau vài bước.

“Cậu xem, tính kế Cát bang trực tiếp chạy xám xịt, lại vẫn không công có được nhiều tiền như vậy, 80 vạn nha, cậu nói Cát bang phải cần bao lâu mới khôi phục được.”

“Hóa ra An An lại giàu tình yêu như vậy, nếu như vậy, vậy cậu trực tiếp về công ty đi.”

“...A?” Vì sao lại bảo cô về công ty? Cô mới đến có một ngày.

Mặc Khuynh Thành hảo tâm giải thích: “Cậu xem, cậu đi du lịch đều là dùng tiền của Cát Thiên, bây giờ còn đồng tình với ông ta, ai, đáng tiếc, mình vốn muốn bỏ thêm một phần kinh phí để du lịch, xem ra tiết kiệm được phần của cậu rồi.”

“MD, Khuynh Thành, cậu không thể đối với mình như thế, mình sai rồi!”

Mặc Khuynh Thành nói: “An An, cậu không có sai, thật sự, chỉ là, người nào đó làm cho mình ủ rũ thôi?”

“Lãng phí nhiều thời gian như vậy, chúng ta đi thôi.”

“Đúng vậy, đột nhiên có thêm nhiều tiền như vậy, công tử khẳng định sẽ mua cho chúng ta nhiều thứ.”

“Tất nhiên, cũng không xem xem công tử là ai, trở ra TV, vào được công ty, đánh lưu manh, nói chết địch nhân.”

“Đáng tiếc, An An không thể vui vẻ cùng chúng ta, An An, cậu phải thuận buồm xuôi gió, công ty liền nhờ cậu vậy.”

Lê An An nhìn Đới Thiên nói ra như vậy, khóc không ra nước mắt.

“Đới Thiên, sao cậu cũng đối với mình như vậy.”

Đới Thiên mặt mày nhíu lại, “An An, mình cảm thấy được trước công tử nói một câu đặc biệt hay, không làm loạn sẽ không phải chết, cậu vẫn nhận mệnh đi.”

Lê An An cứ nhìn mọi người một đám đi qua mặt, mà Hoa Châu lại đồng tình nhìn cô một cái, sau cùng nói: “Lê tổng, thuận buồm xuôi gió.”

“...”

MD, vì sao không ai nói chuyện thay lão nương, lão nương thật là không phải cố ý a!