Edit: windy
Trong bồn tắm lớn, phía trên nổi tầng tầng bọt biển lơ lửng, che đi gợn sóng dưới nước.
“Họ Mặc kia, đem móng chó của anh ra!”
Cô là mệt mỏi mới có thể mặc anh làm xằng làm bậy như vậy!
Mặc Dận không rút tay về, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn ai đó thẹn quá thành giận.
“Cục cưng, anh giúp em mát xa mát xa.”
Nghiến răng nghiến lợi, đẩy ra.
“Em tắm xong rồi, ra ngoài trước đây.”
Nếu còn tiếp tục ở lại với anh, bảo đảm chuyện xảy ra lúc chiều sẽ lại xảy ra tiếp.
Muốn ra ngoài?
Khó mà làm được!
Bàn tay tô giữ lưng lại.
“Cục cưng, có phải em không thích tắm cùng với anh không?”
Phía sau lưng dính sát vào trong ngực, có chút đau, lại vô cùng nóng bỏng.
“Đoán mò cái gì!”
Cúi đầu, mang theo tửu khí chính là khí thế cuốn sạch vành tai, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đỏ lên của vành tai.
“Cục cưng, em đang thẹn thùng sao?”
“Không, không có.”
Mặc Dận cười nhẹ, nếu không có nhìn thấy một khuôn mặt đỏ như hoa đào kia, anh thật sẽ tin lời kia của cô rồi.
“Cục cưng, anh nghĩ muốn...”
Muốn? Muốn cái gì?
Nói không hỏi ra miệng, phản ứng dưới nước kia cực kì rõ ràng đã truyền đạt cho cô.
“Mặc Dận, anh cái đồ sắc phôi!”
Đã say rượu còn không thành thật!
“Cục cưng, này không trách anh được.”
“Không trách anh thì trách ai?” Không lẽ trách cô?
Mặc Dận gật gật đầu, một bộ “Chính là tại em”, “Cục cưng, em đối với anh hấp dẫn quá lớn.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp tức giận nở nụ cười, tay nhỏ di động dọc theo thấy lưng, dừng ở sườn thắt lưng, nháy mắt xoay chuyển.
“Ưm...”
Một giây sau, Mặc Dận liền cảm thấy đau đớn, tay bên hông không tuje chủ được nắm chặt, cui đầu xuống, tựa vào cổ cô, hô hấp vừa lúc phun vào làn da vừa được nước rửa sạch.
?!
Theo bản năng nghĩ muốn lui về phía sau, nhưng anh lại chặt chẽ vây lấy cô, chỗ làn da nổi lên từng tầng da gà, trong lòng dâng lên chút kì quái.
“Cục cưng...” Vô cùng thân thiến lại mang theo áp lực.
Mặc Khuynh Thành rất rõ ràng, anh đây là động tình rồi.
“Cục cưng, có thể chứ?” Có lẽ là trước từ chối, khiến cho hiện tại anh cẩn thận như vậy.
Không nói gì, cúi đầu nhìn bọt trắng trên nước, xuất hiện, lại biến mất.
Vô thanh đại biểu cho im lặng, Mặc Dận tự nói với bản thân.
Môi mỏng khẽ mở, Mặc Khuynh Thành chấn kinh.
“Cục cưng...” Cẩn thận lại trịnh trọng.
“Ừm.”
Nhắm mắt, ngẩng đầu lên, nhìn ngọn đèn sáng ngời không chói mắt, thừa nhận trận cá nước thân mật này.
Ngày hôm sau, lúc Mặc Khuynh Thành tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã không có chút nhiệt độ nào nữa.
“Lại đi rồi...”
Làm như ảo não, nhưng càng mất mác nhiều hơn.
Nhưng một lúc sau, rất nhanh cô liền tỉnh táo lại.
Mặc kệ thế nào, cuộc sống của bọn họ, cũng không chỉ có nữ nhi tình trường.
Thay đổi bộ quần áo, đau nhức trên người đã đỡ đi ít nhiều.
Nói thầm một câu, coi như anh thức thời, vẫn biết trước lúc đi giúp cô giảm bớt đau đi.
Đi xuống lầu, trên bàn cơm mọi người đã ngồi đầy đủ.
“Chào buổi sáng công tử.”
“Chào buổi sáng công tử, hôm nay cô tới tổ kịch sao?”
“Đi tổ kịch cái gì, để cho công tử nghỉ ngơi một ngày đi, công tử mau ngồi, bữa sáng hôm nay có cháo thịt nạc trứng bắc thảo người thích nhất nha... Rất ngon!”
Không có ai hỏi Mặc Dận đâu, đều có hiểu ngầm tránh vấn đề này đi.
Kéo ghế ra ngồi xuống, dì Trương rất nhanh liền múc thêm một chén cháo đặt ở trước mặt cô.
Lông mày nhíu lại, nhìn cháo có chút khác bình thường, lại ngẩng đầu, sửng sốt.
“Sao mọi người nhìn tôi như vậy?”
Vội cúi đầu xuống, miệng vẫn nhắc nhở: “Cháo này thật không tồi, dì Trương, một chén nữa!”
Có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ cũng không thấy không đúng chỗ nào, chỉ có thể yên lặng ăn cháo.
Mọi người lại dưới lúc cô cúi đầu, lại vô thanh ngẩng đầu.
Cầm lấy thìa rồi! Bỏ vào trong miệng rồi!
Mặc Khuynh Thành cảm nhận được tầm mắt của mọi người, không có ngẩng đầu, đem miếng cháo thịt nạc trứng bắc thảo vào trong miệng.
Nuốt xuống!
Oa?
Mặc Khuynh Thành càng thêm nghi ngờ, hương vị này tuy giống với vị của dì Trương làm, nhưng vẫn có chút khác khác.
“Mọi người muốn ăn?”
Đồng loạt gật gật đầu, lại lắc đầu.
“Trong bát mọi người không phải?”
Hiện tại cô cực kỳ khẳng định, cháo trong chén mình khác với bọn họ, mà làm có phần khác với dì Trương, cũng chỉ có một người.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô càng thêm ấm áp.
Nghe được lời của cô, mọi người thấy xem trong bát của mình, lại nhìn nhìn bát của cô, đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng.
Cho dù cho bọn họ vạn lá gan cũng không dám cướp, ài, cẩu độc thân vẫn nên ngoan ngoãn ăn đồ của dì Trương làm đi.
Mỉm cười, tiện cũng không nói thêm gì, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng khó có được.
Sau khi ăn xong, cùng nhau tới tổ kịch, liền nhìn thấy bọn người Tôn Đức đã căng vải bắt đầu nhiệm vụ một ngày rồi.
Sân bay Đế Đô.
Một người vặn eo bẻ cổ, hét lớn: “Cuối cùng đã trở lại, bay lâu như vậy thật sự là mệt chết tôi rồi!”
“Đúng vậy, dù có tổ kim tổ vàng cũng không bằng ổ chó của mình, mặc dù nước ngoài vẫn tốt, nhưng vẫn kém hơn so với Hoa Hạ của chúng ta!”
“Anh Giác, anh có muốn về nhà trước không?”
Mặc Giác không trả lời, mà là nhìn Hồng Thủy một cái, mới nói: “Không được, tôi không muốn gặp ông già kia đâu, nhưng mà tôi vẫn còn chút việc riêng, các cậu về trước đi.”
Mấy người cũng không hỏi nhiều, trực tiếp tạm biệt, “Vậy chúng tôi về trước đây, anh Giác, tạm biệt.”
“Ừ.”
Mấy người đều đã rời đi, Mặc Giác có chút xấu hổ hỏi: “Cái kia...”
“Hồng Thủy.”
“A?”
“Tôi gọi là Hồng Thủy.” Lại lặp lại một lần nữa.
“A...” Vậy anh ta nên nói thế nào.
Chỉ a?
Hồng Thủy lạ hạ thấp hình tượng quân nhân, cũng không biết quốc gia sao lại thế này, bồi dưỡng ra quân nhân đần độn, một chút cũng không đáng tin.
“Tôi, tôi là Mặc Giác.”
Trong nào còn chưa nghĩ xong, liền nghe thấy Mặc Giác nói như vậy, nháy mắt liền kinh ngạc.
“Anh, anh nói cái gì?” Trên đời này thật sự có trùng hợp sao? Mới vừa nháo với anh cả xong, giờ đến người em xuất hiện hả?
Mặc Giác nhìn vẻ mặt Hồng Thủy lộ ra vẻ kì quái, vò đầu, “Cái kia, anh nghĩ cái gì vậy?”
Lấy lại tinh thần, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, “Mặc kệ tôi.”
Ai? Thái độ sao lại liền trở lên lạnh lùng như vậy.
“Anh, anh làm sao vậy? Tôi chọc giận anh rồi hả?”
Hít sâu một hơi, tự nói với mình, anh ta không phải Mặc Dận, oan có đầu nợ có chủ, cho dù thế nào cũng không thể giận lây sang anh ta được, nhưng mà...
“Anh đúng là chọc vào tôi rồi!”
Hợp tình hợp lý mà nói lại mang theo chút ấm ức.
?!
Mặc Giác trợn to hai mắt, chân tay có chút luống cuống, không rõ mình chọc anh ta ở chỗ nào, nhưng nhìn bộ dáng của anh ta, trong lòng lại mềm nhũn, chỉ có thể giải thích, “Tuy tôi không biết tôi chọc anh tức giận ở đâu, nhưng thật xin lỗi, anh tha thứ cho tôi được không?”
Lúc này lại đến lượt Hồng Thủy sửng sốt, anh ta căn bản không nghĩ tới Mặc Giác không hỏi lý do liền nói xin lỗi, nhưng mà cho dù như vậy thì thế nào, anh ta cũng không phải Mặc Dận.
“Không được! Tôi dựa vào đâu mà tha thứ cho anh!”
Nhíu nhíu mày, giống như thật sự không có lý do gì để tha thứ cho mình...
“Vậy tôi phải làm thế nào mới để cho anh tha thứ cho tôi đây?”
“Tôi nói anh có thể làm được?”
Mặc Giác gật đầu, trịnh trọng, “Chỉ cần là việc tôi có thể làm được.”
“Anh không hối hận?” Không biết vì sao, anh ta hiện lên một ý nghĩ.
“Người Mặc gia nói, cho tới bây giờ đều không hối hận.”
A, hay cho câu người Mặc gia, vậy anh đây liền không cần khách khí rồi...
“Một khi đã như vậy, vậy anh làm bạn trai tôi đi.”
Rầm rầm.
Thời tiết bỗng nhiên thay đổi, bầu trời âm trầm nặng nề đánh một tiếng sấm rền vang.
Mặc Giác há to mồm, kinh ngạc nhìn Hồng Thủy.
Hồng Thủy đắc ý dương dương, cười xấu xa: “Thế nào, không làm được?” Anh ta cũng không tin, chỉ điểm nam thẳng Mặc gia, sẽ đáp ứng yêu cầu như vậy.
Mặc Giác quả nhiên cực kì xoắn xuýt, lí trí nói cho chính mình, tuyệt không thể đáp ứng, hai người đàn ông sao có thể trở thành mối quan hệ kia, nhưng ở sâu trong nội tâm lại nói, đáp ứng anh ta đi, nhanh đáp ứng...
Anh cảm thấy mình điên rồi, không lẽ anh thật sự không bình thường? Không có khả năng, cho tới nay không phải anh đã lập chí tìm một người đẹp xứng với anh làm vợ rồi mà?
“Hừ, vừa rồi vẫn đáp ứng đàng hoàng, hiện tại lại làm bộ dáng không làm được, Mặc Giác, anh tự vả mặt mình rồi.” Hồng Thủy nhận định khẳng định anh sẽ không đáp ứng, một khi đã như vậy, sao không nắm chắc cơ hội châm chọc một cái.
Nghĩ như vậy, anh ta lại vẫn nhe răng trợn mắt nhìn Mặc Giác.
“Hồng Thủy, ai nói tôi không làm được, từ hôm nay trở đi, anh chính là “Bạn gái” của Mặc Giác tôi rồi!”
Mặc Giác lúc này còn đang do dự hoàn toàn tức giận lên não, những lời này vừa nói ra miệng, liền nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Hồng Thủy, cảm thấy vừa được ý, tay to vung lên, quét xuống mảnh lụa đỏ liền tạo thành đường cong trong không trung.
“Ưm!”
Hồng Thủy nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đây là lần đầu tiên bối rối.
Anh, anh đang hôn anh ta?
Quan trọng hơn là, bởi vì hành động của Mặc Giác, người xung quanh đều nhao nhao dừng bước lại.
Hoặc kinh ngạc, hoặc kích động, hoặc ghê tởm...
Đủ loại cảm xúc xuất hiện trên mặt bọn họ, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra, chuẩn bị đem màn này chụp lại, cũng khiến cho anh ta càng thêm bối rối.
Không được, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chụp được!
Mặc Giác đang chìm đắm trong tư vị đặc biệt này đột nhiên bị Hồng Thủy đẩy ra, còn không kịp phản ứng lại liền trực tiếp bị lôi kéo chạy.
“Đồ ngốc, còn không chạy mau!”
Hồng Thủy trực tiếp mắng, đồ ngốc kia, để cho an toàn, tuyệt không thể tha cho anh!
Cứ như vậy, bóng dáng màu đỏ cùng bóng dáng màu đen đan vào nhau chậy lên phía trước, tóc dài phiêu tán trong không trung, quét đến trên mặt Mặc Giác, làm anh nhếch miệng.
“Phù phù.”
“Lái xe, đi Hồng lâu.”
“Được.”
Hồng Thủy nhìn từ trong kính chiếu hậu vẻ mặt tài xế kì quái nhìn bọn họ, không cần nghĩ cũng biết người này vừa rồi cũng nhìn thấy màn vừa nãy rồi.
Hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Giác một cái, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Nhìn nhiều một giây, đều cảm thấy được lửa giận.
Mặc Giác vẫn chưa phản ứng kịp, cúi đầu nhìn hai tay cực kỳ tự nhiên nắm nhau đặt trên ghế, cảm thấy vui vẻ, sau đó càng thêm xoắn xuýt, bản thân anh sao có thể có cảm giác như vậy? Không nên cảm thấy ghê tởm sao?
Nhưng mà cho dù anh nghĩ như thế nào, động tác trên tay không hế có ý muốn buông ra.
Trước như vậy đi, dù sao không phải anh trước nói ra, huống chi đại đa số thời gian anh đều ở trong quân đội, có lẽ sau đó sẽ khôi phục bình thường...
Xe taxi rất nhanh dừng lại phía trước hồng lâu.
Dọc đường đi hai người đều không nói gì, lái xe cảm thấy hiểu rõ, đây là đôi yêu nhau cãi nhau rồi, tuy trong lòng có chút không tự nhiên, nhưng tình yêu nếu không phân biệt được biên giới, tự nhiên cũng không phân biệt giới tính, giống như người ấy nhà ông vậy, ông chỉ yêu một người, mà người kia vừa lúc là cùng tính mà thôi.
“Đến rồi.”
“Cho ông, không cần trả lại.”
Tiện tay lấy ra hai tờ tiền, không rên một tiếng nghĩ muốn xoay người tiến vào hồng lâu, lại dừng bước phía trước cửa.
“Tay chúng ta sao lại ở cùng một chỗ?”
Hồng Thủy nhìn mình dẫn “Đầu xỏ gây nên chuyện” tới đây, hoàn toàn không nghĩ tới mười ngón tay bọn họ đan xen nhau lúc nào.
Không sai, chính là mười ngón đan xen, anh ta nhớ rõ là mình kéo anh chạy trốn, nhưng cũng không phải là mười ngón đan xenm, cũng không phải!
Mặc Giác nhìn theo tầm mắt của anh ta, không có buông ra, ngược lại nắm chặt hơn.
“Sợ cái gì, đều đã như vậy cả đường rồi, yên tâm, chú ấy sẽ không kì thị chúng ta, đúng không, chú?”
Lái xe cười hề hề nói: “Đương nhiên, nhưng mà nếu là bà nhà tôi thấy màn này, nhất định sẽ cảm thán, trên đời này lại có một CP đẹp tuyệt sắc như vậy!”
A, xem ra người tài xế này thật đúng là cực kỳ thời thượng rồi, “Thật” đỉnh!
Mặc Giác tươi cười sáng lạn, “Chú, đừng nói như vậy, chúng tôi kì thật chưa quen bao lâu, nếu bà xã không thổ lộ, tôi còn thật sự không biết anh ấy thích tôi.”
“Ai thổ lộ với anh!” Hồng Thủy theo bản năng phản bác lại.
Mặc Giác cười sủng nịnh, một bàn tay khác rơi trên mái tóc dài mượt kia, “Ừ, bà xã, là anh thổ lộ trước.”
Hồng Thủy hoảng sợ, mặt đỏ lên, dậm chân, thừa dịp trên tay lới lỏng, xoay người chạy vào.
Mặc Giác nhịn đau, ý cười trên mặt càng thêm sáng lạn, chết tiệt, xem ra anh quả thật chính là người bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối rồi!
Trong lòng lái xe cảm thán, tuổi trẻ thật tốt.
Hồng Thủy chạy vào trong hoàn toàn mặc kệ Lão Vương vẻ mặt nghi hoặc, trực tiếp đi về trong phòng, ngã xuống giường, phẫn nộ đánh đấm.
“Hỗn đản! Dám đùa giỡn người ta!”
“Quả nhiên Mặc gia không có người nào tốt! Từ già đến trẻ đều thế!”
“Vậy mà dám trộm mất nụ hôn đầu của mình, Lão Vương! Ông mau dẫn người đi làm thịt người ngoài cửa đi!”
Tiếng rộng giận dữ truyền ra khỏi phòng, cũng khiến cho hai người đứng ở trong viện sửng sốt.
“Mặc thiếu gia, lâu chủ chúng tôi hình như không chào đón cậu.” Hiển nhiên, Lão Vương không có tính toán đem người trước mặt ra làm thịt.
Mặc Giác cũng phát giác ra hiện thực này, lười biếng đứng tại chỗ, “Lão Vương, chủ lâu các người đây là đang thẹn quá hóa giận, không cần để ý.”
Thái độ Lão Vương thường thường, “Cho dù như vậy, lão đây cũng không thể vi phạm mệnh lệnh của ngài ấy.”
Như vậy sao?
Mặc Giác đưa tay đặt lên quai hàm, buồn rầu nghĩ cách giải quyết, “Có rồi! Lão Vương, ông liền làm bộ như không nhìn thấy tôi, tôi đi vào trong tâm sự với lâu chủ các người, bảo đảm lập tức thông suốt phóng khoáng theo tôi ra ngoài.”
“Vậy thì làm phiền Mặc thiếu gia rồi.”
“Không khách khí, chuyện này cũng là tôi tạo thành.”
“Vâng, cậu hiểu là được.”
Mặc Giác nghẹn lời, nhìn thái độ Lão Vương vẫn thường thường như cũ, thầm nghĩ, người nơi này quả nhiên đều là lạ giống Hồng Thủy kia.
Dứt bỏ những tạp niệm trong đầu đi, đi tới gian phòng Lão Vương chỉ cho, đẩy ra.
“Lão Vương, hiện tại tôi không có tâm tư phản ứng ông, nhanh đi ra ngoài cho tôi!”
Nói nguyên nhân vừa mới rớt ra, một chiếc gối màu đỏ liền bay tới phía trước mặt Mặc Giác.
Mặc Giác tiếp nhận gối, bước chậm đi đến bên giường, nhìn Hồng Thủy cùng với khăn trải giường hợp làm một, người này thật là cực kỳ thích màu đỏ nha!
“Thủy Thủy, vẫn giận anh sao?” Mặt hiện tươi cười, nhưng trong lòng đã nhảy như điên, MD, đáng ghét, lại còn Thủy Thủy!
Hồng Thủy nằm ở trên giường hiển nhiên cũng bị một tiếng này dọa cho.
Lập tức ngồi xuống, mặc kệ đầu tóc rối loạn, vươn ngón tay thích bảo dưỡng ra, “Mặc Giác, vừa rồi anh gọi tôi là cái gì?”
Chết tiệt, vậy mà gọi anh ta là Thủy Thủy, đáng ghét, chưa từng có người khiến mình ghê tởm chính mình như vậy!
Mặc Giác nhìn sắc mặt anh ta, liền biết bản thân khiến anh ta ghê tởm, không ngừng cố gắng nói: “Thủy Thủy, chẳng lẽ không thích anh gọi thân thiết như vậy sao? Vậy thì Hồng Hồng, Tâm Tâm?”
“Nôn.”
Hai người nhìn về phía cửa.
Lão Vương cực kì bình tĩnh lau khóe miệng, bừng tỉnh vừa rồi buồn nôn không phải ông.
“Lâu chủ, tôi tới chỉ là muốn nói cho ngài, vừa rồi tôi ra ngoài cửa không có nhìn thấy người mà ngài nói.”
Hồng Thủy gầm thét: “Lão Vương, mắt ông mù rồi, không thấy người này đã đứng trước mặt tôi rồi sao?”
Hồng lâu cũng không phải là quán cơm hay quán rượu nhỏ, có thể để cho người khác tùy tiện vào, cho dù đi vào, cũng không có khả năng dễ dàng tìm được phòng của anh ta như vậy, cực kỳ hiển nhiên, đây là Lão Vương tự mình dẫn người nào đó vào.
“Lâu chủ, không phải ngài quen người này sao?” Mà quan hệ xem ra cũng không tệ lắm, đến kiểu gọi riêng ghê tởm cũng có rồi.
Hồng Thủy đỡ trán, bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, “Ông mau đi ra ngoài cho tôi.”
“Vâng ạ.”
Trước khi đi, còn đặc biệt đóng cửa phòng lại, sợ xảy ra chuyện cay mắt.
Hồng Thủy chỉnh lại quần áo, ngồi thẳng người, phụng phịu hỏi: “Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Mặc Giác đặt mông ngồi bên cạnh anh ta, nắm lấy góc áo ở eo của anh ta, gần sát nói: “Thủy Thủy, không phải em trước trêu chọc anh sao?”
Đó là bởi vì tôi không biết anh sẽ đáp ứng!
Trong lòng điên cuồng hét lên một câu, hai tay nắm chặt, hận không thể đánh một quyền qua đó.
Vì sao cùng là người Mặc gia, lại có chênh lệch quá lớn như vậy!
“Không nói lời nào coi như em ìm lặng, trước anh đã đáp ứng yêu cầu của em rồi, còn không chịu tha thứ cho anh?”
Hồng Thủy trợn trừng mắt, lúc này vẫn xoắn xuýt vấn đề tha thứ hay không, đứa nhỏ này, ngốc thật rồi!
“Mặc Giác, có phải tôi tha thứ cho anh, anh có thể rời khỏi không? Được thôi, tôi tha thứ cho anh, đi nhanh đi, đừng ở đây làm chướng mắt!”
Nhưng vừa nghe xong, không chỉ có không rời đi, ngược lại còn dựa vào thêm.
“Thủy Thủy, em thật sự tha thứ cho anh à, thật tốt quá, nhưng mà vì sao anh phải rời khỏi, em là bà xã của anh, đây là chỗ của em, cũng là chỗ của anh.”
“Vô lại!”
Ngực Hồng Thủy phập phồng, nói ra cũng chỉ có hai chữ, lại có thể cực kuf hình dung ra nội tâm của anh ta lúc này.
Mặc Giác thật là quá vô lại rồi!
“Tục ngữ nói, đàn ông không xấu, bà xã không thích, Thủy Thủy, anh biết em là yêu anh mà.”
Từ vừa mới bắt đầu còn do dự so với bây giờ càng ngày càng thích chêu trọc Hồng Thủy, anh thật sự cảm thấy quyết định của mình là không sai, tuy anh cho rằng anh là nam thẳng.
“Mặc Giác, anh tốt nhất cút ra ngoài ngay cho tôi, nếu không tôi tuyệt đối muốn anh xem thử!”
Hồng Thủy có cảm giác nâng cục đá đập chân mình, vì sao phải đề xuất điều kiện như vậy, vì sao xác định Mặc Giác sẽ không đáp ứng? Lần này hay rồi, nhảy vào hầm lửa, chỉ hi vọng Mặc Giác có thể biết khó mà lui.
“Em cho anh xem cái gì?” Hỏi lại, anh hoàn toàn không tin Hồng Thủy sẽ làm được chuyện gì.
Vốn là một nghẹn ngào, hai tay nắm chặt, nắm cổ áo Mặc Giác kéo lại.
?!
Độ cong khóe miệng Mặc Giác không có hoàn toàn biến mất, nhưng đôi mắt mở thật to, anh lại bị cưỡng hôn!
Đáy mắt Hồng Thủy hung hãn nói cho anh biết, đây là cái gì theo lời anh ta nói đó!
Mạnh mẽ đẩy anh ta ra, hung hăng chùi miệng, vô tình nói: “Mặc Giác, anh tốt nhất cách xa tôi một chút.”