Mặc Khuynh Thành thuần thục bấm một dãy số, nghe trong loa tiếng “Đô đô”, trong lòng cũng nhảy lên theo.
“Alo, đây là Mặc gia.”
Nghe điện thoại chính là dì Trương, giọng của bà lại có chút khàn khàn.
Trong lòng Mặc Khuynh Thành đau xót, rốt cuộc người nhà là lo lắng cho mình nhất.
“Dì Trương, con là Khuynh Thành.”
“Tiểu, tiểu thư!”
Bên kia đột nhiên xuất hiện thêm mấy giọng nói khác.
“Cái gì, cục cưng? Mau đưa điện thoại cho tôi!”
“Em gái em gái, em như thế nào rồi, có bị thương không?”
“Cục cưng, con ở chỗ nào, lo lắng chết bà nội rồi.”
“Cục cưng, cục cưng, con có nghe được chúng ta nói không?”
“Được rồi, các người mau để cho Lão Tử nghe điện thoại, từng người từng người nói nhiều như vậy, các người bảo cục cưng trả lời làm sao kịp?”
Cuối cùng, là Mặc Ngật nghe điện thoại.
“Cục cưng, con có khỏe không?”
Giọng của ông rất trầm, tràn đầy cẩn thận, chỉ sợ đâm vào chỗ đau của Mặc Khuynh Thành.
Cô nói: “Ông nội, con không sao, ngày hôm qua con được người ta cứu, buổi chiều con sẽ trở về.”
“Được, được, con không sao là tốt rồi, chúng ta tốt hơn nên cảm ơn người ta thật tốt, nếu không buổi chiều chúng ta đến đón con?”
“Ông nội, không cần, buổi chiều tự con trở về là được rồi.”
“Vậy, được rồi, trên đường con nhất định phải cẩn thận.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Mặc Khuynh Thành đã đi xuống lầu.
“Anh cả, công tử bị thương không thể ăn cay.”
“Anh cả, công tử bị thương không thể ăn hải sản.”
“Anh cả, công tử bị thương không thể ăn đồ lạnh.”
“Anh cả, công tử...”
Tống Phi Bạch không chịu nổi nữa nói: “Tống Nguyệt Bạch, rốt cuộc là em nấu cơm hay là anh nấu?”
Tống Nguyệt Bạch vô tư nói: “Đương nhiên là anh, cho nên anh phải thỏa mãn khẩu vị của công tử nhà em đó.”
“Vậy em là bác sĩ hay anh là bác sĩ?”
Tống Nguyệt Bạch vô tư nói: “Là anh.”
“Vậy em nói nhiều như vậy làm gì, làm như anh không biết sao!”
“Em sợ anh không nhớ thôi! Thân thể công tử không chịu nổi chút tổn thương nào, nếu không Đại trang viên sẽ đánh chết em.”
“...” Vậy em không sợ anh đánh chết em trước sao?
Trong tay Tống Nguyệt Bạch cầm chiếc đũa không ngừng quơ múa, không nhịn được nói: “Tống Phi Bạch đồng chí, động tác làm ơn nhanh chóng lên một chút, anh có biết anh đang làm một chuyện vô cùng vĩ đại không, chỉ cần làm cho công tử no bụng, ban thưởng đương nhiên là không thể thiếu.”
“Như vậy xin hỏi ma ma, ban thưởng cái gì đây?”
“Đương nhiên là...”
Tống Nguyệt Bạch ngây ngốc nhìn Mặc Khuynh Thành mỉm cười.
“Công, công tử, sao người lại xuống đây?”
“Tới xem xem hai người có bạc đãi bụng của bổn công tử không.”
Tống Nguyệt Bạch ưỡn ngực, dùng chọc chọc vào Tống Phi Bạch đang nấu cơm.
“Đồng chí Tống Phi Bạch, anh có nghe thấy lời của công tử chưa, công tử đích thân tới, anh còn không mau vấn an.”
Động tác trên tay Tống Phi Bạch tăng nhanh, nói: “Công tử yêu quý, bởi vì đầu bếp đang phải hoàn thành chuyện rất quan trọng, không có cách nào để ra vấn an được, xin lượng thứ.”
Tống Nguyệt Bạch trừng mắt, cáu kỉnh trách mắng: “Đồng chí Tống Phi Bạch, không có chuyện gì là có thể lớn hơn công tử, vì anh là lần đầu tiên phạm lỗi, tạm tha cho anh lần này.”
Mặc Khuynh Thành đi lên trước, nhìn động tác của Tống Phi Bạch thuần thục, nói: “Không nhìn ra ma ma tìm cho bổn công tử một đầu bếp tốt như vậy.”
Tống Nguyệt Bạch nghe được cô khích lệ, lại có chút xấu hổ, “Công tử, nô tỳ lập tức được thăng chức từ nô tỳ lên ma ma sao, có câu nói này thật tốt, vừa mới nhậm chức, nhất định phải nghiêm nghị một chút.”
“Tống ma ma nói cực phải, như vậy Đại trang viên của bổn công tử, liền nhờ cậy vào ma ma quản lý cẩn thận vậy.”
“Tuyệt đối không phụ lòng công tử!”
Tống Phi Bạch nhìn hai người, không tiếng động mà cười một cái, lại càng nghiêm túc chuẩn bị thức ăn bữa trưa.
Hai tiếng sau, Tống Phi Bạch mới thở ra một hơi, lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Được rồi.”
Tống Nguyệt Bạch ngồi ở trên ghế sa lon, vội vàng đỡ Mặc Khuynh Thành dậy, sau đó hắng giọng nói: “Truyền vào.”
Cả bàn thức ăn tinh sảo được Tống Phi Bạch đi lại năm lần mới bưng lên hết.
Mặc Khuynh Thành giật mình nhìn thức ăn trên bàn, không khỏi giơ ngón tay cái cho anh, “Nghe mùi thơm và bề ngoài, chính là cái này!”
Tống Phi Bạch gắp cho cô một cái cánh gà, nói: “Mùi vị ngon mới là tốt nhất.”
Mặc Khuynh Thành vừa mới chuẩn bị cầm đũa lên, cánh gà trong chén liền bị một đôi đũa khác gắp đi.
“Tống Phi Bạch, anh lại không lấy xương gà ra, nếu công tử bị hóc thì làm sao bây giờ.”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành giương lên, rốt cuộc cô yếu ớt cỡ nào đây?
Tống Nguyệt Bạch nhanh chóng đem cánh gà ra ngũ mã phanh thây, sau đó gắp thịt đưa lên, đưa tới bên miệng Mặc Khuynh Thành.
“Công tử, có thể ăn rồi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn chằm chằm miếng thịt kia, cả người không được tự nhiên, “Ma ma tôi có thể tự ăn được.”
Tống Nguyệt Bạch trực tiếp lắc đầu, nói: “Công tử, thân là người của Đại trang viên, toàn bộ đều lấy công tử làm trọng, người cũng đừng từ chối.”
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ, ra hiệu cầu cứu với Tống Phi Bạch.
Tống Phi Bạch vội vàng cướp đi miếng thịt trên đũa của Tống Nguyệt Bạch.
“Tống Phi Bạch, anh làm cái gì vậy!”
Tống Phi Bạch cười nói: “Nguyệt Bạch, anh là anh trai của em, em cũng không đối xử với anh tốt như vậy.”
“Đó không giống nhau, anh cả, em rể của anh là phải theo tiêu chuẩn như công tử để chọn, anh không thể đem anh trai với chồng tương lai đánh đồng được!”
“Oanh!”
Một vệt sét xoẹt qua, Mặc Khuynh Thành cùng Tống Phi Bạch trực tiếp biến thành cả người đen xì.
Tống Phi Bạch không thể tin được chồng tương lai của em gái mình lại là con gái, nghĩ tới chuyện này, cả người anh liền không thể đối diện được.
“Nguyệt Bạch, em sẽ không tìm một người con gái đấy chứ?”
Tống Nguyệt Bạch vứt cho anh một ánh mắt “Anh thật ngu ngốc”, nói: “Anh cả, em không hề phát hiện, anh lại như vậy!”
“Không phải là em nói muốn tìm một người giống như công tử sao?”
Tống Nguyệt Bạch trực tiếp không vui, “Tống Phi Bạch, anh có thể xỉ nhục em, nhưng không thể dùng giới tính xỉ nhục công tử nhà em!”
What!
Tống Phi Bạch lần đầu tiên cảm thấy có phải não mình không đủ dùng.
“Tống ma ma, sao anh lại xỉ nhục công tử nhà em?”
Gương mặt Tống Nguyệt Bạch nghiêm túc, “Tống Phi Bạch, công tử không thể dùng giới hạn giới tính để nói tới, công việc rất vĩ đại, cô ấy có thể vì người yêu mà từ bỏ tự do, cô ấy có thể hy sinh tính mạng vì người đó, cô ấy còn có thể vì bọn em, đưa ra phúc lợi, còn có thể vì Đại trang viên, nghiêm túc hỏi tên của từng người, cũng viết ra câu chúc phúc của bản thân.”
“Công tử khiến cho bọn em biết được, minh tinh không phải là xa không thể với, cao cao tại thượng, cô ấy đem bản thân mình đặt ở cùng một chỗ với bọn em, cho bọn em ấm áp, cho bọn em tin tưởng và ngưỡng mộ.”
“Mỗi người ở Đại trang viên, cũng có thể trở thành người hâm mộ công tử mà thấy kiêu ngạo, bọn em không quan tâm người ngoài nói như thế nào, nhưng mà bọn em biết, công tử tốt là đủ rồi.”
Mặc Khuynh Thành bởi vì lời này của Tống Nguyệt Bạch, mà chấn động không biết nên nói cái gì.
Mình thật sự như cô ấy nói sao, cho bọn họ nhiều ấm áo áp như vậy sao?
Cô tự nhận là không có.
Ngọc Diện công tử, chỉ là vì tranh với Tô Thụy, sau lại phúc lợi, là lúc Lê An An nhắc nhở, mới đem phát ra ngoài, về phần ký bán Album, cũng chỉ là bởi vì cô cảm thấy một trăm người này cũng có Album thuộc về họ thôi.
Cô không biết, thì ra là việc làm lơ đãng này, lại để lại cho người hâm mộ nảy sinh ra ý nghĩ như vậy.
Thu lại tâm tình, Mặc Khuynh Thành nói: “Ma ma, cô nói nhiều như vậy, có thể làm cho bụng của bổn công tử đối meo.”
Tống Nguyệt Bạch vừa nghe, nào còn thèm quan tâm Tống Phi Bạch, gắp mấy món ngon vào trong chén của Mặc Khuynh Thành.
“Công tử, người mau ăn đi, không đồ ăn sẽ nguội.”
Sau khi ăn xong, Mặc Khuynh Thành liền được hai người đưa về Mặc gia.
Cửa nhà Mặc gia.
Mặc Khuynh Thành nhìn nhà Mặc gia quen thuộc qua cửa kính xe, tay đặt trên tay lái bắt đầu thấy nặng nề.
“Không định xuống sao?” Tống Phi Bạch nhìn cô do dự, mở miệng nói.
Mặc Khuynh Thành nở nụ cười khó coi, “Có lẽ là hơi lo lắng thôi, thật ra thì anh không biết, tôi đang giận một người ở trong đó .”
Tống Phi Bạch nhẹ giọng, dịu dàng như một luồng gió mát.
“Sau đó thì sao?”
Mặc Khuynh Thành nói tiếp: “Tối hôm qua có lẽ tôi không cần chật vật như vậy, mặc dù Hạng Giai đã chặn tín hiệu đi, nhưng điện thoại di động của tôi vẫn còn tín hiệu, tôi đã tìm đến người tôi tin tưởng nhất.”
“Người đó không tới?”
Mặc Khuynh Thành cúi đầu, lâu đến mức làm cho Tống Nguyệt Bạch ở phía sau phải mở miệng.
Đáng tiếc bị Tống Phi Bạch dùng ánh mắt ngăn lại.
“Không có...”
Thanh âm yếu ớt giống như tiếng muỗi vang lên.
Không có, Mặc Dận chưa đến, cô đem tất cả hi vọng gửi gắm trên người anh, nhưng mà tại sao, anh lại không đến, toàn bộ cưng chiều lúc trước đều là giả vờ sao?
Mặc Khuynh Thành càng nghĩ càng cực đoan, tay nắm tay lái không ngừng nắm chặt, giống như muốn bóp vỡ nó.
“A?”
Một bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay nhỏ bé của mình, cô ngẩng đầu lên, thấy mặt Tống Phi Bạch tràn đầy dịu dàng.
“Có cái gì nghi ngờ cứ nói ra đi, không nên giấu ở trong lòng.”
Mặc Khuynh Thành lẩm bẩm nói: “Nói ra liền có thể giải quyết sao?”
“Không biết.”
Anh nói: “Có lẽ là không giải quyết được, nhưng mà không nói, vẫn là tự hành hạ mình, một ngày nào đó cô sẽ hỏng mất.”
“Nhưng mà...”
“Tôi hiểu băn khoăn của cô, cô đây là đang nghĩ, nếu nói ra sẽ phá hư tình cảm của hai người thì làm sao bây giờ, hoặc là người đó giải thích nhưng không thuyết phục cô thì lại nên làm cái gì bây giờ, nhưng những thứ này đều là giả thiết, cô không phải là người đó, làm sao sẽ biết tình huống lúc đó, hoặc là người đó đã đi đây?”
Đúng vậy, lỡ đâu Mặc Dận đến rồi...
Mặc gia cách quán đó có nửa giờ đường xe, nếu là khi đó tắc đường thì sao?
Cho dù Mặc Dận có chạy như thế nào đi nữa, cũng không thể đến trong vòng hai mươi phút được, đúng không, nghĩ như vậy cũng sẽ không sai, cho nên, không thể trách người đó, Mặc Khuynh Thành, người đó là vô tội, người đó, chẳng qua là người đó không phải anh ruột...
Vốn tưởng rằng tảng đá trong lòng sẽ được thả xuống, nhưng không nghĩ tới lại càng bế tắc hơn.
“Không muốn nghĩ liền không nghĩ nữa, không ngừng nghĩ sẽ loạn, hoặc là cô không muốn nó, một ngày nó liền tự động rõ ràng.”
Mặc Khuynh Thành vừa nghĩ, liền đem mớ suy nghĩ này vứt ra đằng sau.
Cô nhìn về phía Tống Phi Bạch, người cứu cô hôm qua, mới vừa rồi anh lên tiếng, rõ ràng là bèo nước gặp nhau, tâm địa lại thiện lương đến vậy, bác sĩ, cũng đều như vậy sao?
Tống Phi Bạch thấy Mặc Khuynh Thành nhìn mình như vậy, không khỏi sờ mặt mình, hỏi: “Trên mặt tôi có hoa sao?”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành cong lên, “Ừ, mở ra một đóa hoa rất lớn.”
“Vậy hoa kia tên gì?”
“Đóa hoa kia gọi là ‘Hoa Giải Ngữ’.”
Tống Nguyệt Bạch ngồi phía sau đột nhiên chui ở giữa hai người, cười hì hì nói tiếp: “Anh cả, em phát hiện ra anh rất có khí chất hoàng hậu nương nương, nếu không anh suy nghĩ một chút đi?”
Tống Phi Bạch trực tiếp đẩy đầu của cô ra, “Cái gì mà hoàng hậu nương nương, tại sao em không nói anh thích hợp làm mưu sĩ?”
Tống Nguyệt Bạch nghiêm trang lắc đầu, “Không không không, một mình công tử mưu lược có thể giết chết bốn phương, anh cả thích hợp làm chính cung nương nương hơn, quản lý hậu cung ba nghìn giai lệ, mới vừa rồi còn khoan dung độ lượng như vậy, người như vậy không phải là làm hoàng hậu nương nương sao! Có phải hay không, công tử?”
Mặc Khuynh Thành cố ý nén cười, nghiêm túc nói: “Tống ma ma nói rất đúng, bổn công tử cảm thấy chủ ý này rất tốt, chính là không biết ý ái phi thế nào?”
Tống Phi Bạch nhìn ánh mắt hài hước của cô, ý định vừa động, nói: “Nếu công tử cũng nói như vậy, vậy bổn cung liền cố gắng mà làm, phần trách nhiệm rất nặng nề đi.”
Mặc Khuynh Thành ngạc nhiên, cô không nghĩ tới Tống Phi Bạch sẽ đáp ứng.
“Anh cả anh đáp ứng?” Tống Nguyệt Bạch sợ hãi kêu lên.
Tống Phi Bạch rất bất đắc dĩ nói: “Không có cách nào nha, ai bảo dáng dấp anh xuất sắc như vậy, ngay cả bản thân công tử cũng đã lên tiếng, huống chi...”
Anh dừng lại, đưa mắt về phía Mặc Khuynh Thành, nói: “Anh cảm thấy công tử mọi mặt đều là đứng đầu, nếu mà bỏ qua một phu quân tốt như vậy, anh nhất định sẽ hối hận không kịp.”
“Ha ha.”
Tống Nguyệt Bạch trực tiếp phun nước miếng, kinh ngạc nhìn Tống Phi Bạch ngồi ở vị trí tài xế.
Đây là anh trai nghiêm chỉnh dịu dàng của mình sao? Ban đầu cô còn lo lắng anh quá thông minh, chuyện tình cảm đều là âm, lo lắng tương lai cô sẽ không có chị dâu, nhưng mà bây giờ dưới tình huống thế này, đột nhiên mở miệng?
Chẳng lẽ...
Cô nhìn về phía Mặc Khuynh Thành ngồi ở chỗ phó lái, cô cẩn thận quan sát một phen, cho ra kết luận, anh trai mình vẫn còn có chút không xứng với công tử.
Không phải nói gia thế không được, trình độ học vấn không được, là cảm giác.
Anh trai ở chung một chỗ với công tử, mặc dù khiến cho người ta cảm thấy rất hòa hợp, nhưng mà đó càng giống như là tri kỉ hơn.
Cô có chút mất mát, chẳng lẽ duyên phận của cô với công tử chỉ có thể dừng lại ở một lần ngoài ý muốn này?
Không được!
Cùng lắm thì sẽ để anh trai làm tiểu tình nhân của công tử, làm Tống ma ma, cô có quyền lợi tìm người bầu bạn với công tử, có câu nói nước sa không chảy ruộng ngoài, huống chi còn biết gốc biết rễ, tuyệt vời!
Quyết định chủ ý Tống Nguyệt Bạch quyết định vào thời khắc này thay đổi hành động.
“Công tử, người nói chúng ta hữu duyên như vậy, nếu không chúng ta trao đổi số điện thoại đi? ID QQ cũng được.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp đọc số di động của mình ra, sau đó nói: “Không có gì không được, không phải chỉ là một dãy số thôi sao, chỉ là...”
“Tôi biết, không thể lộ ra ngoài, công tử người yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện gây hại cho người.”
Tống Nguyệt Bạch còn kém thề với trời nữa.
Mặc Khuynh Thành cười nói: “Nếu Tống ma ma đều như vậy, tôi cũng có thể yên tâm rồi.”
Tống Nguyệt Bạch còn đang đắm chìm trong lời “Bày tỏ” của cô, một giây tiếp theo cô liền cảm thấy mình được kéo vào trong lồng ngực nhỏ nhắn ấm áp.
“Tống ma ma, cảm ơn cô.”
“Không, không cần khách khí như vậy.”
Tống Phi Bạch thấy vậy, khẽ mỉm cười.
Sau đó Mặc Khuynh Thành mở cửa xe, trước khi đi ra, nói với hai người họ: “Cảm ơn hai người, cho dù là tối hôm qua, hay là hôm nay.”
“Phanh.”
Hai người bên trong xe nhìn Mặc Khuynh Thành đi tới trước cửa nhà, tiếng chuông của vang lên. Cửa lớn lập tức mở ra, cô được đi vào, sau đó cửa đóng lại, hết thảy đều trôi chảy như vậy.
Tống Phi Bạch thu hồi tầm mắt lại, nổ máy, chạy như bay.
Mặc gia.
“Cục cưng, cuối cùng con cũng trở lại, để bà nội nhìn một chút, xem có bị thương không?”
Mạc Thúy Tư vẫn đợi ở cửa, lúc chuông cửa vừa vang lên, lập tức mở cửa ra, thấy mặt Mặc Khuynh Thành mang theo nụ cười, nước mắt trực tiếp tràn ra.
“Bà nội, con rất khỏe, để bà lo lắng rồi.”
Mặc Khuynh Thành nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má bà, đưa tay ôm lấy, nói tiếp: “Bà nội, con đã trở về rồi.”
“Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi.”
“Có phải là cháu gái bảo bối của tôi đã về rồi không, sao tôi lại nghe thấy tiếng của nó vậy?”
Mặc Khuynh Thành lớn tiếng nói: “Ông nội, con đã về rồi.”
Sàn nhà vang lên tiếng bước chân dồn dập, tất cả mọi người nhanh chóng chạy lên trước.
“Cục cưng, lo chết ông nội mà.”
“Cục cưng, mau để cho cha nhìn con xem nào.”
“Mặc Tuyển Thần, con tránh ra, cục cưng, sắc mặt con sao lại tái nhợt như vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
“Em gái, anh hai đã biết ai là người tính toán em rồi, chỉ cần một câu nói của em, anh hai liền làm cho cả nhà cô ta không sống nổi.”
“Bốp.”
“Hư đốn, bây giờ là thời kì pháp chế, ngày xưa Lão tử cùng chủ tịch chiến đấu vất vả vì đất nước như vậy, chính là để cho con làm xằng làm bậy sao?” Mặc Ngật khiển trách một phen, quay đầu nhìn Mặc Khuynh Thành nói: “Cục cưng à, con nói cho ông nội, muốn dạy dỗ đám người kia như thế nào, đơn giản cũng không đem ta để ở trong mắt, nhớ ngày đó...”
“Lão già, nhớ ngày đó nhớ ngày đó, ông có bản lãnh vào quan tài mà nhớ ngày đó nữa đi, hiện giờ cháu gái của ông bị bỏ thuốc, ông vẫn còn như vậy!”
Mặc Ngật đem thao thao bất tuyệt nín xuống, “Bà già chết tiệt.”
“Ông nói cái gì?”
Mặc Ngật vội vàng nói sang chuyện khác, “Cháu gái, cháu nói đi, là dùng bốc dỡ làm tám mảnh, hay là dùng hỏa hình, hoặc là bị bắn chết? Không được không được, cái này quá tiện nghi cho bọn họ rồi, nếu không buổi tối Lão tử dẫn con đến nhà bọn họ, trực tiếp trói cô ta lại, tùy con xử trí.”
Những người khác nghe được lời của ông, đầu đầu hắc tuyến.
Vừa nói là xã hội pháp trị xong? Sao lúc ông nói ra lại giống như thời cổ đại phong kiến vậy?
Mặc Khuynh Thành tiếng từng bước lên, ôm lấy cánh tay của Mặc Ngật, nói: “Ông nội, chuyện lần này có thể để cho cháu tự mình xử lý không?”
Mặc Ngật nhìn sâu cô một cái, nói: “Khuynh Thành, cháu xác định?”
Mặc Ngật rất ít khi gọi Mặc Khuynh Thành là Khuynh Thành, gọi như vậy, liền đại biểu là ông đang nghiêm túc.
Mặc Khuynh Thành kiên định gật đầu một cái, nói: “Vốn nghĩ rằng con thật lòng đối xử, cho dù không thể trở thành bằng hữu, nhưng cũng sẽ không thành như vậy. Có lẽ đang chứng minh cho một câu nói, người thiện bị người ta bắt nạt, con không để ý chuyện mình làm, tùy ý mới khiến cho bọn họ không hề kiêng nể như vậy.”
“Con cũng không thể cứ núp dưới mọi người được, thật muốn là như thế, mọi người giúp con dạy dỗ một lần, sau này còn có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí còn nhiều hơn, con muốn làm cho bọn họ biết, con không chỉ có bối cảnh mạnh mẽ, Mặc Khuynh Thành con, trừ bối cảnh ra, cũng không phải là để bọn họ bắt nạt được.”
“Được, được, được!”
Mặc Ngật liên tục nói “Được” ba lần, gậy chống trong tay không ngừng gõ xuống sàn nhà.
Ông cười ha ha một tiếng, “Đây mới là con cháu Mặc gia! Mặc gia không phải là bọn họ có thể trêu chọc được, đúng vậy, Mặc Khuynh Thành cũng đồng ý không phải là người để bọn họ có thể trêu chọc. Cục cưng, ta cảm thấy hãnh diện vì con!”
Cả người Mặc Khuynh Thành tỏa ra tự tin, sức mạnh tỏa ra toàn thân, đôi mắt giống như tỏa ra khí phách.
Tất cả mọi người tại chỗ, giờ phút này cũng tin tưởng, tương lai Mặc Khuynh Thành, sẽ đi đến đỉnh cao, trở thành người làm cho người khác ngưỡng mộ.
Sau đó, đang lúc mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức để giải quyết vấn đề, Mặc Khuynh Thành trở về phòng nghỉ ngơi.
“A.”
Mặc Khuynh Thành nằm ngửa, nhìn trần nhà màu vàng nhạt, suy nghĩ không biết đã bay đi hướng nào.
“Cốc cốc.”
Mặc Khuynh Thành do dự, nói: “Mời vào.”
Cửa phòng mở ra, bóng dáng Mặc Dận cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cô.
Vừa rồi ở dưới lầu, mặc dù cô nhìn thấy Mặc Dận, nhưng mà trong lúc mọi người lo lắng, cô không nghe được câu nào của anh, chỉ lẳng lặng đứng ở phía ngoài cùng, nhìn mình.
“Có chuyện gì sao?”
Mặc Khuynh Thành vừa mở miệng, liền không nhịn được cúi đầu không nhìn anh, cho dù lúc trên xe Tống Phi Bạch đã khuyên lơn một phen, nhưng giờ phút này, cô không đối mặt được, cho nên, cô lựa chọn thu lại tất cả tâm tình, giống như với người xa lạ, đối với anh.
Dưới ánh mắt của Mặc Dận nhìn không sót cái gì, dưới cằm đầy râu, nhưng, vậy thì sao?
Coi như cô chỉ liếc mắt nhìn liền hiểu rõ ràng, thì thế nào.
Tối hôm qua anh, nếu không phải cô mang theo dao nhỏ, nếu không phải là Tống Phi Bạch, có lẽ bây giờ, anh như vậy, mình là vô duyên có thể thấy thôi.
Mặc Dận cúi đầu, trong mắt tràn đầy tia máu, giọng nói khàn khàn làm cô giật mình ngây ngốc.
“Cục cưng, thật xin lỗi...”
Thật xin lỗi tối hôm qua anh không đến kịp, thật xin lỗi tối hôm qua anh để cho cô sợ hãi lo lắng, thật xin lỗi, anh không có bảo vệ cô thật tốt...
Trong lòng Mặc Khuynh Thành rất chát, loại cảm giác này giống như là ăn quả hồng chát, cả dạ dày đều ngập tràn cảm giác này, khiến cho cô cả người đều không thoải mái.
“Không có, không có chuyện gì, bây giờ không phải em rất tốt sao.”
Lời này thốt lên, một chút cũng không có dừng lại.
“Cục cưng, em bị thương.” Mặc Dận rất khẳng định nói.
Hoặc là Mặc Khuynh Thành che giấu rất tốt, nhưng mà anh vẫn nhìn ra được, lúc cô vừa mới bước vào cửa kia, anh cũng biết, cục cưng được nâng trong lòng bàn tay, lại một lần nữa bị thương.
Kể từ lần ngã từ trên cầu thang xuống phải nhập viện đó, anh nhìn Mặc Khuynh Thành im lặng không nói gì, khi đó anh liền tự nói với mình, anh tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.
Nhưng mà...
Mặc Dận siết chặt quả đấm, nếu không phải là hiện tại Mặc Khuynh Thành vẫn còn ở đây, anh nhất định sẽ đánh lên mặt mình một cái.
Tuyệt đối không cho phép cục cưng bị tổn thương nữa, tuyệt không cho phép cục cưng bị tổn thương nữa, tuyệt đối không để cho cục cưng khóc, tuyệt đối không cho phép...
Nhiều lần tuyệt không cho phép như vậy, nhưng bây giờ thì sao, ngay cả lời thề tự nhủ với bản thân cũng không làm được, anh còn có tư cách gì mà bảo vệ cục cưng cả đời đây!
Mặc Dận, yêu nhiều năm như vậy, rốt cuộc coi là cái gì.
Mặc Khuynh Thành không nghĩ tới Mặc Dận sẽ nhìn ra mình bị thương, cho nên, cũng là bởi vì chuyện này, khi đó mới không mở miệng, chỉ sợ một giây tiếp theo nói ra lời quan tâm sẽ khiến mọi người lo lắng theo sao?
Những suy nghĩ kia bị cô ném ra sau ót, nếu như Tống Phi Bạch nói như vậy, từ từ buông ra, cứ để tự nhiên.
Cô đột nhiên cảm giác được, tối hôm qua Mặc Dận vì nguyên nhân gì mà không kịp đến cũng đã không quan trọng, anh giờ phút này, không tiếng động tự nói với mình, trình độ quan tâm của anh đã ngoài dự đoán, như vậy, đủ rồi.
Mặc Khuynh Thành đi xuống giường, đi tới trước mặt Mặc Dận vẫn đứng ở ngoài cửa sổ, đưa tay kéo lấy tay của anh, kéo anh đi vào.
“Cách xa như vậy, có phải anh muốn nói mấy câu rồi liền đi không?”
“Không.”
Mặc Khuynh Thành để anh ngồi ở trên ghế, sau đó bước vào phòng vệ sinh.
Mặc Dận theo tầm mắt nhìn sát bóng dáng của cô, nhìn cô tiến vào phòng vệ sinh, nghe tiếng động và cả tiếng nước chảy ở bên trong, anh cũng cảm thấy, đây là trời cao ban ơn cho anh.
Thật tốt, cô lại trở về bên mình.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Khuynh Thành cầm khăn lông ướt át đi ra, “Tối rồi không ngủ đi, cũng không chăm lo cho mình thật tốt đi, hiện giờ em cũng đang bị thương, anh thật muốn một người bị thương đi chăm sóc anh sao?”
“Dĩ nhiên không!”
Mặc Dận vừa định đứng dậy, liền bị Mặc Khuynh Thành kéo trở về ghế.
“Ngồi im, đừng lộn xộn nữa, em động vào vết thương, xem anh có đau lòng không.”
Mặc Dận vừa nghe được, vội vàng ngồi xuống không dám động đậy, chỉ còn dư lại một đôi mắt di chuyển linh hoạt.
Mặc Khuynh Thành cười một tiếng, sau đó nghiêm túc lau mặt của anh.
Từ trán xuống lông mày, rồi đến sống mũi, cuối cùng là đến cằm đầy râu kia.
Giữ tay của người kéo Mặc Khuynh Thành vào trong lòng.
Cô biết Mặc Dận là người thích sạch sẽ, mỗi ngày xuất hiện, đều là rất sạch sẽ. Tóc tai chỉnh tề, cằm sạch sẽ trơn bóng, ngay cả sắc mặt, đều là đỏ thắm.
Dáng vẻ hiện tại, tóc tai rối tung, sắc mặt u ám, quầng thâm ngay dưới mắt, không có râu ria, quần áo trên người vẫn là bộ hôm qua mặc lúc trước khi cô ra khỏi nhà, cổ áo đã mở ra một nút áo, vạt áo lộ ra ngoài.
Sau khi Mặc Khuynh Thành lau sạch sẽ, lúc đang chuẩn bị rời đi, lại bị kéo lại.
“Cục cưng, không cần đi.”
Mặc Dận nắm lấy cô rất chặt, lồng ngực phập phồng mãnh liệt nói cho cô biết, Mặc Dận sợ cô rời đi.
Mặc Khuynh Thành nhếch miệng lên, giọng nói hết sức dịu dàng, an ủi anh, “Dận, em chỉ đi vào phòng vệ sinh, sẽ không đi đâu nha.”
Ai ngờ, Mặc Dận trực tiếp cầm lấy khăn lông, ném tới trên bàn, dùng sức kéo lại.
“Ai.”
Mặc Khuynh Thành ngồi lên trên đùi Mặc Dận, đột nhiên đụng vào vết thương của cô.
“Cục cưng, em sao rồi, có phải rất đau hay không, nói cho anh biết, anh nhìn cho em.”
Nói xong, làm bộ kéo áo lên.
“Dừng tay.”
Mặc Khuynh Thành ngăn động tác của Mặc Dận lại.
Mặc Dận dùng giọng nói khàn khàn của mình dụ dỗ cô, “Cục cưng ngoan, để anh nhìn một chút, đều là anh không tốt, không có chú ý đến vết thương của em ở đâu, anh thật đáng chết.”
“Bốp.”
Mặc Dận hung hăng đánh cho mình một cái tát, sức lực rất mạnh, má phải trực tiếp đỏ lên.
“Dận!”
Mặc Khuynh Thành sợ hãi kêu lên, cuống quít cầm khăn lông trên bàn lên, thoa lên má phải anh.
“Mặc Dận, anh làm gì vậy, có phải anh điên rồi hay không!”
Mặc Dận thấp giọng nói: “Toàn bộ đều là lỗi của anh, đều là anh không tốt, cục cưng, em biết không, nhìn quần áo vứt đầy đất, trên đất còn có cả vết máu, lòng anh đều không ngừng nhảy, anh rất là sợ, rất sợ những thứ kia đều là của em, rất sợ rằng anh cứ như vậy mà mất đi em, cục cưng, toàn bộ đều là lỗi của anh, là anh không có bảo vệ em thật tốt, thật xin lỗi, thật xin lỗi...”
Mặc Khuynh Thành ôm lấy Mặc Dận luôn nói xin lỗi, nói: “Không sao, Dận, em biết, em biết anh không phải cố ý, Dận, không quan trọng, không phải bây giờ em vẫn tốt sao, mấy vết thương kia qua một thời gian sau liền lành thôi, không có chuyện gì đâu, rất tốt, em vẫn còn ở đây, vẫn luôn ở đây, sẽ không rời đi...”
Thư phòng.
Trừ Mặc Khuynh Thành và Mặc Dận ra, mọi người đều tập trung ở đây.
“Cha, chuyện như vậy, thật để cho con bé tự giải quyết sao?” Mặc Tuyển Thần nhìn Mặc Ngật ngồi ở vị trí chủ vị.
“Đúng vậy, ông nội, cho đến bây giờ em gái chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, mặc dù em ấy nói muốn tự mình giải quyết, nhưng mà chúng ta có thể len lén giúp một tay.”
Mặc Ngật nhìn lá trà trôi nổi trong chén trà trên tay, không có chút rõ ràng nói: “Giúp một tay? Các người đều không được phép đi giúp một tay.”
“Tại sao có thể như vậy! Không phải em ấy là cháu gái của ông sao, không phải ông hiểu em ấy rõ nhất sao, ông cũng không nhìn dáng vẻ của em gái lúc vừa rồi sao, em ấy làm bộ như rất khỏe mạnh, nhưng mà chúng ta đều là người đã từng ở trong quân đội ra, chút máu kia, làm sao có thể không ngửi thấy, nếu không phải là em gái muốn gạt, chúng ta đã sớm hỏi, cũng không biết em ấy bị thương có nghiêm trọng hay không.”
Mặc Ngật nhìn về phía anh, khiển trách: “Ta dạy cho cháu những thứ kia, chính là để cho cháu bên ngoài một mặt bên trong một mặt sao?”
“Nhưng mà cục cưng với con không giống nhau, em ấy là...”
“Nó là con cháu Mặc gia, có thể có cái gì không giống nhau! Người Mặc gia, cũng bị bắt nạt thành như vậy, chẳng lẽ nó muốn giống như người hiền lành tha thứ cho bọn họ? Mặc dù tính tình nó rất hiền, nhưng nó có ranh giới cuối cùng của mình, nếu là xảy ra chuyện như vậy còn không biết phản kích thế nào, nó liền không xứng làm người Mặc gia!”
Sắc mặt mọi người ở đây trầm xuống.
Sau đó liền nghe thấy Mặc Ngật nói một câu: “Đừng quên, nó ở tối hôm qua, nhưng thiếu chút nữa là bị xâm phạm thậm chí có thể mất mạng.”
Bọn họ trầm mặc không nói. Chuyện tối ngày hôm qua, bọn họ cũng không dám nghĩ, nếu là Mặc Khuynh Thành không có tự cứu, không gặp được Tống Phi Bạch, như vậy hết thảy sáng nay, bọn họ có thể gánh nổi sao?
Lan Tuyết Mai vẫn trầm mặc nói: “Cha, nhưng mà cục cưng vẫn luôn được chúng ta cưng chiều, nó thật sẽ không...”
“Sẽ không!” Mặc Ngật kiên định nói: “Bởi vì nó là người của Mặc gia.”
Trên Internet.
Tiểu yêu chạy mau: Đây là chuyện gì xảy ra, công tử thế nào rồi?
Ta là an mộ hi công tử: Công tử làm sao có thể làm ra loại chuyện này! Đại trang viên nhiều người như vậy, muốn kiểu nào chả có, mấy người đơn giản chính là khó coi.
Bối Bối yêu công tử: Bây giờ truyền thông cũng không ưa người khác nổi tiếng sao? Công tử còn là vị thành niên, các người bất đắc dĩ cô ấy như vậy, chúng ta có thể tố cáo lên tòa án!
Hoa hồng đỏ: Đoàn ma ma của Đại trang viên đã bắt đầu thảo luận, tất cả những chứng cớ bôi nhọ công tử chúng ta đều đã lưu giữ lại, chỉ chờ một tiếng, đại giết bốn phương.
Thị vệ Muggle: Công tử, đoàn thị vệ chúng tôi tùy tiện chọn ra một người cũng tốt hơn so với mấy người kia! Muốn cơ bắp có cơ bắp, muốn nhan sắc có nhan sắc, nếu như là thanh khống, nơi này còn nhiều mà, dù sao đủ loại dáng vẻ, đảm nhiệm an toàn, ps, Đại trang viên nhiều người như vậy cũng không lâm hạnh qua, mấy người kia... coi là loại thối tha ở gầm cầu tảng đá nào, chúng tôi ghê tởm!
Ngọc Diện công tử Mặc Khuynh Thành: Xin chào mọi người ở Đại trang viên, tôi là công tử, tối hôm qua là lớp chúng tôi tụ họp, nhưng mà sau đó lại bởi vì một bạn nữ, tính toán tôi và bạn thân tôi, nhưng rất may mắn là, chúng tôi bình an không bị gì hết. Chỉ là chuyện như vậy xảy ra trên người vị thành niên như tôi đây, tôi tự nhận không phải là người tốt, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với người khác, chuyện lần này nhắc nhở bổn công tử, bổn công tử còn quá lương thiện.
Hiện tại công tử phải nói, sự kiện lần này, bất kể là chủ mưu hay có đồng lõa, thậm chí là truyền thông, tôi cũng sẽ dùng luật pháp truy cứu trách nhiệm của các người, các người cứ chờ tòa án gửi đơn đi.
Tiếp theo, mọi việc tôi xuất hiện ở đâu, tôi không hy vọng thấy bóng dáng của mọi ngươi, chuyện này, tôi giao cho đoàn thị vệ.
Sau đó, tôi chỉ muốn khuyên mọi người, Mặc Khuynh Thành tôi không phải là dễ trêu, nếu như các người đã chuẩn bị kĩ càng để trêu chọc tôi, như vậy sẽ phải gánh nhận tất cả trách nhiệm đi.
Ma ma bảo vệ công tử: Tuân lệnh công tử! Người xúc phạm công tử, giết! Người bắt nạt công tử, giết! Người nhục mạ công tử, giết!
Trái chanh không manh: Tuân lệnh công tử! Người xúc phạm công tử, giết! Người bắt nạt công tử, giết! Người nhục mạ công tử, giết!
Siêu nhân trứng đản: Tuân lệnh công tử! Người xúc phạm công tử, giết! Người bắt nạt công tử, giết! Người nhục mạ công tử, giết!
...
Tất cả người ở Đại trang viên đều bình luận như nhau, mọi người phô ra quyết tâm đồng lòng đối đầu với tất cả xúc phạm!
Các người có thể không thích công tử, nhưng mà không thể bắt nạt người! Cô ấy là công tử của Đại trang viên chúng tôi, mỗi người chúng ta có tín ngưỡng riêng, bôi nhọ tín ngưỡng người khác, chúng tôi không tiếc bất cứ giá nào mà phá hủy!
Công tử thật là tốt, các người không thích, chúng tôi thích!
Tài hoa của công tử, các người không hiểu, chúng tôi hiểu!
Nỗ lực của công tử, các người không nhìn thấy, chúng tôi thấy được!
Người xấu kia, các người chuẩn bị chiến đấu cùng Đại trang viên đi!
Mọi người thấy bình luận không ngừng tăng lên, nội tâm tràn đầy rung động, rốt cuộc là Mặc Khuynh Thành là người như thế nào mới có thể khiến cho người hâm mộ có thể trung thành theo đuổi cô ấy như vậy? Bọn họ không khỏi tò mò, muốn vào tìm hiểu.
Ngày hôm nay, để cho bọn họ biết, thì ra là trên đời này, còn có không sợ lời đồn đãi như vậy, không sợ truyền thông, không hề e ngại mà dẫn Đại trang viên của mình đi đối kháng với kẻ địch gây tổn thương mình.
Bên trong phòng, Mặc Khuynh Thành ôm Mặc Dận ngủ, yên bình trầm tư.
Mặc Dận mới vừa rồi mất khống chế ngoài dự tính của mình, nhưng lại vừa tỉnh táo vừa nghĩ, anh luôn luôn nói câu “Thật xin lỗi”, nhưng thật giống như tránh giải thích chuyện tối ngày hôm qua.
Là ảo giác của mình sao, cô cảm thấy, anh đang tiến hành một chuyện rất nguy hiểm...
“Cốc cốc cốc.”
“Tiểu thư, Lê tiểu thư tới.”
Mặc Khuynh Thành hoàn hồn, nói: “Được rồi, tôi lập tức xuống.
Trong phòng khách, Lê An An bất an đi qua đi lại, mặc dù sáng nay cô biết Mặc Khuynh Thành bình an vô sự, nhưng mà nếu là không tận mắt nhìn thấy, cô vẫn không yên lòng.
“An An.”
Lê An An nghe được tiếng nói quen thuộc, vội vàng xoay người đi lên trước, hỏi: “Khuynh Thành, cậu không sao chứ?”
Mặc Khuynh Thành lắc đầu một cái, lôi kéo cô ngồi lên trên ghế sa lon.
“Mình không sao, còn cậu?”
Lê An An vỗ ngực, đắc ý nói: “Mình là ai chứ, cho dù đánh không lại, mình cũng chạy thoát được nha.”
Sau đó mặt tức giận nói: “Khuynh Thành, cậu biết lúc tớ đến phòng bao thế nào không, thấy Hạng Giai ở đó đang nói chuyện vui vẻ, mình liền tức giận đánh tới, tiến lên liền cho một đấm, cô ta trực tiếp ngã xuống đất, cô ta còn nhìn mình vô cùng kinh ngạc!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó mình trực tiếp ngồi ở trên người cô ta, để cho Tống Tiểu Bảo vội vàng đến cứu cậu. Nhưng mà...”
Nói đến đây, gương mặt cô liền ảo não, cô xác định mình đã liều mình chạy, một giây đồng hồ cũng không dám trì hoãn, nhưng mà, tại sao vẫn không có vượt qua.
“Bọn họ tìm tất cả các phòng vệ sinh, sau đó tìm lễ tân, lễ tân cũng không nói cho bọn họ biết, bọn họ liền đập từng cái cửa một, cho đến khi thấy căn phòng kia...”
Lê An An không nói nổi nữa, giọng nói có chút nghẹn ngào, cô không biết Mặc Khuynh Thành xảy ra chuyện gì, máu trên giường vẫn chảy dọc từ bên trong ra ngoài cửa, bọn họ đi theo vết máu từng dòng, từng dòng, nhìn thảm nhà nhuộm máu đỏ, trong lòng vẫn lo lắng.
Đột nhiên, vết máu không còn nữa, bọn họ gấp gáp tìm bóng dáng của cô, nhưng là không có, một chút dấu vết cũng không có.
Cô không để ý mình đuối sức, đem toàn bộ đồ trong phòng đập tan, không có gì cả...
Đến bây giờ, cũng nhớ rõ ràng cảm giác sợ khi đó, nếu là Mặc Khuynh Thành không đành lòng chịu nhục, trực tiếp từ bỏ hết làm sao bây giờ, nếu là...
Nếu là, vĩnh viễn mất đi người bạn thân này, mình, nên làm cái gì bây giờ.
Mặc Khuynh Thành cảm nhận người bên cạnh khẽ run lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, “An An, mình không sao, máu kia là của bọn hắn.”
“Có thật không?”
“Vậy hả, mình chỉ bị kinh sợ, người cứu mình cũng là bác sĩ, cho nên mình được chăm sóc rất tốt.”
Lê An An lau khóe mắt ướt át, mang theo chút giọng mũi, “Cát bay vào mắt.”
Mặc Khuynh Thành bật cười, “Ừ, nhà mình cần phải dọn lại rồi, hạt cát cũng bay vào được.”
Sau đó, Lê An An mới hỏi: “Khuynh Thành, hiện tại cả lớp ai cũng biết chuyện Hạng Giai tính toán cậu, cậu định làm như thế nào?”
“Thái độ của bọn họ như thế nào?”
“Bọn họ đương nhiên là không tin Hạng Giai luôn chính trực lại là người như vậy, nhưng mà có vài bạn nữ đồng tình với cô ta, nói chẳng qua là bị tình yêu làm mờ đầu óc.”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành tỏ ra vẻ giễu cợt, tình yêu? Thật sự tin tưởng nghĩ cô ta lấy cớ như vậy?
“Nhưng đại đa số bạn nam đều nói cậu với Dịch Hưng không có quan hệ gì, cô ta không đi hãm hại Văn Tư Tư ngược lại đi hại cậu, rõ ràng là lấy cớ, Khuynh Thành, cậu xem, lời Hạng Giai khi đó nói với chúng ta là thật sao?”
Mặc Khuynh Thành nhìn khay trà trước mặt, phía trên bày ra một đám hoa hồng đang nở rộ rực rỡ, cô lấy ra một đóa hoa, sao lãng gai phía trên, trực tiếp bóp nát.
“Là thật hay giả cũng không sao, quan trọng là..., kết quả.”
Lê An An nhìn thoáng qua ngoan cường trong mắt cô, da dầu không khỏi tê rần, sau đó vừa nhìn, trong tròng mắt trong suốt thấy đáy, trước cảm thấy giống như là mình nhìn lầm.
Mình thật nhìn nhầm rồi sao? Cũng phải, Mặc Khuynh Thành làm sao sẽ xuất hiện tâm tình như vậy, mình nhất định nhìn nhầm rồi.
Đột nhiên, cô giống như nghĩ đến cái gì đó, kích động hỏi: “Khuynh Thành, Weibo kia của cậu thật là khí phách, còn có người của Đại trang viên nữa, đúng rồi, cậu có thấy mấy bình luận đầu tiên không, đó là mình đó! Mình là An ma ma của cậu, thế nào, mình muốn nói câu kia cũng rất khí phách.”
Mặc Khuynh Thành lộ ra nụ cười “Quả nhiên”, nhìn Lê An An trực tiếp sợ hãi kêu lên.
“Cậu sẽ không đoán được là của mình chứ!”
“Tên rõ ràng như vậy, mình không đoán ra cũng không cần làm bạn nữa rồi.”
Lê An An vừa nghĩ, cũng gật đầu nói: “Hình như vậy, nhưng mà sao mình lại thấy có cảm giác mất mát gì đó, ai, vốn tưởng rằng vui mừng biến thành trong dự tính.”
“Được rồi, đừng có loạn, mình còn có việc, cậu về trước đi.”
Lê An An vừa nghe xong, mặt trong nháy mắt liền phị xuống, phàn nàn nói: “Cậu sẽ để cho mình đi sao?”
“Lê tiểu thư, tiểu thư sớm đã bảo tôi chuẩn bị điểm tâm cho tiểu thư cầm đi rồi.”
Dì Trương cầm lấy hộp đồ ăn xuất hiện ở trước mặt Lê An An, cô lập tức nở nụ cười, ánh mắt sáng lên đứng dậy nhận lấy, ngoài miệng còn nói: “Ai nha, Khuynh Thành sao cậu lại khách khí như vậy, còn chuẩn bị điểm tâm để mình mang đi, thật ngại nha.”
Mặc Khuynh Thành làm bộ quấn quít, sau đó nói: “Dì Trương, nếu An An ngại, liền đem điểm tâm xuống đi.”
Lê An An ôm cái hộp thật chặt, quát: “Nếu đã cho mình, chính là của mình, điểm tâm của mình, không cho lấy đi.”
“Ha ha.”
Lê An An khẽ giương mắt lên, lại phát hiện dì Trương đứng ở đó, chút ý định lấy hộp đồ cũng không có, lại yên lặng nhìn Mặc Khuynh Thành cười lên, thẹn quá thành giận.
“Mặc Khuynh Thành, cậu đùa giỡn lão nương!”
Vườn hoa Đế Đô lộng lẫy.
“Bốp!”