Edit: windy
Tiệc chúc mừng còn chưa có kết thúc, Mặc Khuynh Thành liền bị Mặc Dận kéo lên tầng mười sáu.
“Đinh.”
Tầng mười sáu không cóbất kì cái bàn nào, bóng tối bao trọn nơi này, trống trải khiến người ta thấy đáng sợ.
“Tách.”
Mặc Dận mở đèn, để cho Mặc Khuynh Thành có thể nhìn thấy khắp bốn phía.
“Cục cưng, em cảm thấy như thế nào?”
“Rất tốt.” Mặc Khuynh Thành không mang theo chút phô diễn nào.
Không gian trống trải, liếc nhìn lại, diện tích có vẻ rất rộng, mà cửa sổ sát đất sau lưng, có thể thấy rõ cảnh đêm.
Đứng ở bên cửa sổ, đưa tay để lên trên, cảm giác lạnh như băng lan vào cơ thể, thẳng thắn chạm vào trong lòng, mạnh mẽ mà mãnh liệt.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một dòng nước ấm, xua đuổi đi lạnh lẽo không đáng kể.
“Buổi tối rất lạnh, chúng ta xuống đi.”
“Được.”
Mặc Dận hơi ôm Mặc Khuynh Thành đi xuống tầng.
Hành lang.
“Đát đát đát.”
“Đi mau, anh Dận xuống.”
“Ai u, đừng có đẩy tôi!”
“Đứa nào đạp tôi, đau chết!”
“Đinh.”
Mọi người nghe được âm thanh, giống như nghe được tín hiệu từ địa ngục, tay chân luống cuống chạy về công ty, lại xảy ra ngoài ý muốn.
“Phanh.”
“Ao...”
Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành từ thang máy đi ra liền thấy một đoàn người trước mặt.
“Lật Tử, các cậu đang làm gì thế?”
Lý Lợi đứng dậy, ai ngờ lại đạp lên tay Cường Tử.
“Lật Tử, cậu định phế tay lão tử sao!”
“A, thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Lui về sau mấy bước, lại đạp lên tay của Dịch Thần.
Dịch Thần nghiêm mặt, khóe mắt giương lên, nói ra khiến cho thân thể gầy gò của Lý Lợi chấn động.
“Lật Tử, sau này chúng ta nói chuyện một chút.”
“Anh Thần, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói hay tán gẫu cả, hắc, hắc hắc...”
Lui về sau bước nữa, lại đạp lên nhiều người hơn.
Vì vậy, liền cùng “Thật xin lỗi” và đánh loạn kết thúc tiệc chúc mừng tối nay.
Ngày hôm sau, vạn dặm không mây, ánh nắng tươi sáng.
Các tòa nhà trọc trời ở Đế Đô, giao thông trên đường đông đúc, còn có, tòa Khải Ninh Mặc Khuynh Thành đang đến.
Đi thang máy lên tầng tám, phòng làm việc của Phàn Trần ở đây.
“Xin chào, tôi tìm Phàn Trần.”
Trước quầy, có một cô gái đang ngồi dặm lại phấn trang điểm.
Lăng Diễm nâng khóe mắt lên nhìn Mặc Khuynh Thành một chút, sau đó lại tiếp tục dặm phấn, không có ý định muốn trả lời cô.
Mặc Khuynh Thành tiếp tục nói: “Xin chào, tôi tìm Phàn Trần, xin hỏi anh ấy có ở đây không?”
“Bốp.”
Lăng Diễm đóng hộp trang điểm lại, “Em gái à, em còn chưa trưởng thành đâu, định đến làm phiền đại nam thần sao, em là muốn người đến điên rồi hả!”
Âm thanh chói tai bén nhọn khiến cho Mặc Khuynh Thành không vui, ánh mắt nhất thời trầm xuống.
Vậy mà Lăng Diễm không nhìn thấy, cô nói tiếp: “Chị thấy em ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, không nghĩ tới lại có điệu bộ của hồ ly, thế nào, từ đâu mà hỏi thăm được phòng làm việc của Phàn Trần ở nơi này, tính tình liền không chịu được mà chạy tới?”
Lăng Diễm đưa ra bàn tay sơn móng đỏ tươi, chỉ tới trước mặt Mặc Khuynh Thành, một khắc tiếp xúc kia, động tác của cô hơi chậm lại, da non mềm, sau đó lại sinh lòng ghen tị, nữ sinh có tư cách như vậy xuất hiện ở trước mặt Phàn Trần, còn không câu luôn linh hồn nhỏ bé của anh ta?
Không được, cô không thể để cho Mặc Khuynh Thành nhìn thấy Phàn Trần, cô còn chưa thành công trở thành vợ của ông chủ, sao có thể để tình địch xuất hiện được, tuyệt đối không được!
Nghĩ như vậy, cô còn muốn đưa tay chọc Mặc Khuynh Thành một lần nữa, lại bị cô bé tránh thoát khỏi.
“Em gái à, chị khuyên em nên về sớm đi, nơi này không phải chó mèo nào cũng có thể tùy tiện đến đây đâu, Phàn Trần cũng không phải là loại hàng nào cũng để mắt, thấy không, chị thùy mị như vậy, mới xứng là kiểu Phàn Trần thích nhất.”
Mặc Khuynh Thành khó hiểu nhìn Lăng Diễm tự biên tự diễn trước mặt, nghi ngờ ánh mắt của Phàn Trần có thực sự kém như vậy không, mới tìm loại phụ nữ như vậy...
“Dì à, có phải dì không hay thường đến quán ăn đêm đúng không?” Mặc Khuynh Thành hỏi một câu như không quan trọng.
Gương mặt Lăng Diễm không vui, “Cái gì mà dì, không phải chị chỉ lớn hơn em mấy tuổi thôi sao, ánh mắt của em kiểu gì vậy! Thế nào nhóc, em cũng muốn đi ăn đêm? Vậy thì nói tốt hơn hết, hoặc chị đây có thể suy tính dẫn em đi mở mang tầm mắt.”
Mặc Khuynh Thành mỉm cười, rất ngây thơ nói: “Không trách được a, quần áo dì đang mặc giống như từ quán đêm đi ra.”
“Bộp.”
Hộp phấn trên tay Lăng Diễm rơi xuống đất, tay có chút run rẩy chỉ vào Mặc Khuynh Thành.
“Nha đầu kia, có bản lãnh thì nhắc lại lần nữa!”
Mặc Khuynh Thành vô tội nhìn cô ta, “Dì à, dì làm sao vậy? Phấn son cũng rơi xuống đất, dì xem đi, tuổi cũng không còn nhỏ, còn dùng nhiều đồ chứa hóa chất như vậy, nhất định đã thấm vào xương rồi, bằng không sao tay lại không cầm chắc như vậy.”
Lăng Diễm cảm giác lớp trang điểm của mình đang “Răng rắc” rơi xuống, nhưng Mặc Khuynh Thành trước mặt lại không hề cảm thấy được.
Cô tiếp tục nói: “Dì à, dì nhìn xem, dì cũng không nói được gì, còn có dùng nhiều thứ để che giấu dấu vết năm tháng như vậy, đáng tiếc dì không biết, nếp nhăn trên khóe mắt rất rõ, có làm thế nào cũng không che hết đâu.”
Lời của Mặc Khuynh Thành, như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Lăng Diễm, mà câu nói cuối cùng, chính là một kích mạnh nhất.
“Nha đầu kia, cô có biết bối cảnh sau lưng tôi không! Lại dám nói chuyện với tôi như vậy, có tin tôi xử lý cô đến xác cũng không nhặt về được!”
Nụ cười của Mặc Khuynh Thành càng sâu hơn, không phải kiếp trước ngay cả thi thể mình cũng không có sao?
“Dì à, dì yên tâm, cho dù dì chết tôi cũng đang sống rất tốt, đến lúc đó sẽ dẫn Phàn Trần đến thắp hương cho dì.”
“Oa.”
Lăng Diễm giận đến hộc máu, nếu không có cái bàn ngăn cản, một giây tiếp theo cô tuyệt đối liền xé mồm Mặc Khuynh Thành kia ra!
“Dì à, làm sao vậy, sắc mặt rất tệ, có cần tôi gọi cho 120 không, mặc dù nhà tôi không tính là giàu có, nhưng mà tiền tìm nhà xác cho cô nhất định sẽ có.”
Lăng Diễm lửa giận xông lên đầu, trực tiếp đạp lên ghế ngồi, định xông ra đánh Mặc Khuynh Thành.
“Nha đầu kia, xem tôi có đánh chết cô không!”
“A, tôi rất sợ đó nha.”
Mặc Khuynh Thành lấy tay che nửa miệng, làm bộ sợ hãi, nhưng dưới chân lại không hề bất động.
“Các người đang làm cái gì vậy?”