Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 1 - Chương 85: Nhận người thân




Edit: windy

Mặc Vĩ nghe được tiếng cười liên tiếp, trên mặt nóng như lửa đốt, không khỏi tức giận nói: “Cười cái gì! Gen Mặc gia không phải ông có thể hâm mộ!”

“Ha ha.”

“Ha ha ha...”

Mọi người bây giờ không nhịn được nữa, trực tiếp bật cười, người này là con khỉ mời tới cứu binh sao, thế nào lại làm trò cười như vậy!

Tiếng cười của Lê An An là lớn nhất khắp xung quanh, khoa trương hơn chính là, cô cười đến đau bụng.

“Ai u, này, này ở đâu ra người chọc cười như vậy, chọc cười lão nương, cho nên ông nghe không hiểu sao! Thật ngu ngốc, còn định nói là chú của Khuynh Thành! Chú cơ, mặt mũi của ông ta, rơi ở đâu rồi, nhanh tìm về đi!”

Mặc Vĩ thế mới hiểu, kéo tay áo lên, làm bộ muốn tiến lên đánh Lê An An, “Nhóc con, lão tử để cho mày nói hươu nói vượn sao!”

“Mặc Vĩ, ông làm gì vậy!”

“Đại nhân, chạy mau!”

“Mau ngăn ông ta lại!”

Lê An An không lùi mà tiến tới, chân thon dài nâng lên, chợt đá ra.

“Phanh!”

“A!”

Lê An An nhìn Mặc Vĩ nằm trên mặt đất gào khóc thảm thiết, gắt một cái, “Dám ở trước mặt lão nương đây xưng là lão tử sao? Đá ông đến mức gọi mẹ!”

Mặc Khuynh Thành nhếch miệng, quả nhiên cũng lo lắng cho Mặc Vĩ, nhìn phía dưới đang bị che của ông ta, có loại cảm giác chua chua thoải mái, đơn giản là rất thoải mái đi!

Lê An An hài lòng nhìn kết quả mình tạo ra, xoay người lại thấy Tô Nhạc Thiên cùng Tống Tiểu Bảo cách xa mình một thước.

“Ai, sao các cậu lại cách xa mình như vậy!”

Tô Nhạc Thiên nở nụ cười cứng nhắc, “An An, chúng mình lo lắng cậu không cẩn thận đánh tới chúng mình.”

Lê An AN suy nghĩ một chút, lập tức hiểu, hai ta bắt chéo, cằm khẽ nâng, nụ cười điềm mỹ, nhưng là nói ra lại làm cho đám đàn ông đồng loạt lui về phía sau.

“Sợ cái gì, mình mới chỉ dùng ba phần lực thôi, các cậu nếu có chỗ nào không thoải mái, mình có thể giúp các cậu chữa trị.”

“Không, không cần, bọn mình cảm thấy rất tốt.”

Mọi người không tự chủ che phía dưới lại, còn nhớ lại trước đây mình có từng đắc tội cô ấy không, tóm lại, cái tên Lê An An này, bị liệt vào danh sách không thể đắc tội.

Lúc này bảo vệ xông vào trong đám người, lôi Mặc Vĩ dậy.

Hàn Hồng Đào lau mồ hôi trên trán, “Các người mau đem ông ta tới khu bảo vệ.”

“Chờ chút.”

Thân thể mới vừa được đưa xuống, quay lại nhìn là ai vừa mới lên tiếng.

“Bạn học Mặc, còn có chuyện gì sao?”

“Hiệu trưởng, em còn có một số chuyện muốn hỏi rõ ràng.”

“Em hỏi, em hỏi đi.”

Mặc Khuynh Thành bước xuống đài, mọi người tản ra, tạo thành một đường cho cô đến chỗ Mặc Vĩ.

“Đát, đát, đát.”

Mặc Vĩ vất vả đi tới, liền thấy giày da nhỏ dừng ở trước mặt mình.

“Mặc Vĩ, ai chỉ điểm ông tới đây?”

“Không có, không có ai chỉ điểm, Khuynh Thành, chú, chú thật sự là chú của cháu.” Lời của Mặc Vĩ đứt quãng, ông biết, ông không quay đầu lại được rồi.

“Là sao? Vậy thì thật ngại quá, cha tôi là con trai độc nhất, chẳng lẽ ông là con riêng?”

“Không phải vậy! Khuynh Thành, tại sao cháu có thể nói như vậy được!”

Mặc Khuynh Thành lẳng lặng nhìn Mặc Vĩ biểu diễn trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ, không phải mình cũng nên phối hợp diễn cũng cùng ông ta không?

Nghĩ như vậy, cẩn thận quan sát Mặc Vĩ một chút. Tóc tai chỉnh tề, ngũ quan cũng không tính là đẹp, Armani trên người cũng là của mấy năm trước, tổng kết thành một câu nói, giá trị nhan sắc không quan trọng, gia thế cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, thông minh có thể chịu đựng được.

Còn là tính toán, diễn trò mệt quá.

Mặc Khuynh Thành không thú vị cắt đứt Mặc Vĩ khóc lóc kể lể, “Mặc Vĩ, ông muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn EQ có EQ, còn chưa kể, chỉ với một cái thẻ chứng minh nhân dân, ông cũng không nên nói trước được là tôi với ông là chú cháu? Nhưng mà ông cũng là một nhân tài, phải dựa vào việc ở đây há miệng tốn nhiều nước miếng như vậy, cũng chỉ làm bao cát một lần cho An An, tôi đây, cũng không muốn biết ai chỉ điểm ông, ông liền ngoan ngoãn ở nhà ngây ngô đi, chờ tòa án gửi giấy đi.’

Tòa án truyền đơn?

“Cô muốn tố cáo tôi?” Mặc Vĩ lúc này mới ý thức được mình đá phải sắt, không khỏi hốt hoảng muốn đưa tay bắt lấy Mặc Khuynh Thành.

Mặc Khuynh Thành liền lui về phía sau, “Thế nào, ông định bắt tôi làm con tin?”

“Không, không phải như thế, Khuynh Thành, không không không, bạn học Mặc, cô đại nhân đại lượng, tôi chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ ám, cầu xin cô đừng đến tòa án tố cáo tôi.”

Mọi người khinh bỉ nhìn Mặc Vĩ, nhưng ông ta không quản nhiều như vậy, bình thường ông đi hãm hại lừa gạt, đều chỉ bị cảnh cáo là xong, lần này là nhắc tới tòa an, ông không muốn ngồi tù đâu!

“Chú bảo vệ, các người đem người đi đi, cháu không còn gì để nói nữa.”

Mặc Vĩ giùng giằng, đáng tiếc sức của một người không đấu lại được với hai người, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cách Mặc Khuynh Thành càng ngày càng xa.

“Bạn học Mặc, tôi nói, tôi nói!”

“Chờ chút!”

Hai tiếng đồng thời vang lên.

Mọi người nghe được tiếng của Mặc Vĩ không thấy lạ, lại nghe được tiếng của Đường Đan, kỳ quái nhìn cô ta, chẳng lẽ...

Trái tim bé nhỏ của Đường Đan run lên, mặc dù hối hận, nhưng đã không còn đường lui, cô không biết Mặc Vĩ có thể nhận ra mình hay không, chỉ có thể ngăn chặn ông ta mở miệng.

“Bạn học Mặc, chú ấy cũng biết sai rồi, cậu cũng không tổn thất gì, nếu không để cho chú ấy đi đi.”

Hạng Giai nhìn cô, trong mắt rõ ràng là cảnh cáo, “Đường Đan, cô biết cô đang nói cái gì không?”

Đường Đan khổ sở, vẫn như cũ nói: “Giai Giai, ngày quan trọng như vậy, bởi vì một người huyên náo mà tất cả mọi người không vui, mình nghĩ bạn học Mặc là một người biết tha thứ đại lượng, sẽ không tính toán chi li đi.”

“Bạn học Đường nói không sai, như vậy, “ Mặc Khuynh Thành nhìn về một khúc quanh phía trường thi, nói to, “Chú Trương, chú đem người này về nhà, để cho cha nhìn thật kĩ xem, có phải ông ta là anh em thất lạc nhiều năm hay không.”

Mặc Khuynh Thành nhấn mạnh bốn chữ “Thất lạc nhiều năm”, chú Trương nghe xong, xách Mặc Vĩ lên, nói: “Vâng, tiểu thư.”

Sắc mặt Đường Đan trong nháy mắt tái nhợt, vốn nghĩ sẽ thả Mặc Vĩ đi, không nghĩ tới lại đẩy ông ta tới hang sói!

Cô còn muốn nói gì đó, lại bị Hạng Giai ngăn lại, chỉ có thể nén nhịn đứng tại chỗ, nhìn Mặc Vĩ bị mang đi.

Sau đó, Hàn Hồng Đào để cho các thầy cô dẫn học sinh về lớp học, sau đó đưa Cận Nghiệp và Mặc Khuynh Thành đến phòng làm việc.

Bên trong phòng làm việc của hiệu trưởng.

Ánh mắt Hàn Hồng Đào phức tạp nhìn Mặc Khuynh Thành, mà cô dưới tầm mắt của mình, bình tĩnh uống trà.

“Cạch.”

“Hiệu trưởng, thầy có gì muốn nói cứ nói đi.” Ít ra vẫn còn tốt.

Hàn Hồng Đào thu hồi ánh mắt, cười rồi đổ thêm trà cho Mặc Khuynh Thành, sau đó nói: “Bạn học Mặc, người kia, em định làm thế nào?”

“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Mặc Khuynh Thành cảm thấy không thể giải thích được.

“Không phải là em mang ông ta đi sao? Trước mặt nhiều người như vậy, nếu là ông ta xảy ra chuyện gì...”

Mặc Khuynh Thành cắt đứt lời của ông, “Hiệu trưởng, ông ta không sao đâu, em chỉ dẫn ông ta về “Nhận người thân”.”

Cận Nghiệp vẫn không lên tiếng khóe miệng giương lên, nhận người thân? Nếu là ông, trực tiếp tiêu diệt luôn.

Hàn Hồng Đào nhìn cô còn có ý định nói đùa, cũng bình tĩnh nói, “Bạn học Mặc, em cũng đã nói như vậy rồi, thầy liền không còn lo lắng gì nữa.”

Lúc này Cận Nghiệp nói: “Bạn học Mặc, hôm nay còn phải cảm ơn em.”

“Cục trưởng Cận, thầy không cần khách khí như vậy.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Mà Hàn Hồng Đào suy nghĩ một hồi, cũng bừng tỉnh, Mặc Khuynh Thành nhìn kì lạ, trong lòng một lần nữa có quyết định, coi như không thể đứng cùng cô, cũng không thể đối nghịch với cô.