Edit: windy
Mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, ánh sáng chiếu vào kính thủy tinh chậm rãi đi xuống.
“Được rồi, đừng ở chỗ này đoán mò nữa, em hỏi Lê An An một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Mặc Khuynh Thành lại cầm điện thoại lên, vừa nói vừa gõ bàn phím, “Dận, anh thật thông minh!”
“Ngốc.” Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành mơ hồ, cảm giác cô lại ngốc nghếch đáng yêu như vậy.
“Mặc Dận, anh mới ngốc, cả nhà anh cũng ngốc!” Mặc Khuynh Thành tức giận quơ múa nắm đấm.
Cô cũng không biết, cô như vậy, ở trong mắt Mặc Dận, có vẻ càng thêm ngốc nghếch hơn.
Mặc Dận cười vô cùng rực rỡ, đưa ngón trỏ ra, cong, “Bịch.”
Trán Mặc Khuynh Thành bị vậy, liền đỏ lên.
Thấy vậy, Mặc Dận có chút đau lòng, nhẹ nhàng xoa, trong lòng thầm than, da của cục cưng quá non, đánh một cái như vậy, liền đỏ, sau này làm sao bây giờ.
“Hừ, Mặc Dận, không cho đánh em!”
Mặc Khuynh Thành tố cáo nhìn Mặc Dận, lại ảo não tại sao bản thân lại làm kiêu, rõ ràng là không hề đau chút nào, nhưng trong lòng lại liền không nhịn được mà thấy oan ức.
“Cục cưng, đánh ở đây, anh đây chút sức còn chưa dùng đến, ngược lại là em, da lại non nớt như vậy, ai.”
“Ai cái gì ai, em đây vẫn là trẻ con cơ! Anh có hiểu hay không, đây chính là làn da khiến hàng vạn phái nữ cũng phải hâm mộ!”
“Ừ ừ ừ, da của cục cưng rất tốt, nhưng mà đầu óc thì lại không được, xem ra gần đây phải ăn nhiều hột đào một chút.” Mặc Dận cúi sát đầu lại.
Mặc Khuynh Thành nghe nói như thế, trực tiếp áp đảo Mặc Dận, giơ nắm đấm lên, lộ ra hàm răng tuyết trắng, hung dữ nói: “Mặc Dận, có tin em ra tuyệt chuyện hay không?”
Thân thể Mặc Dận cứng ngắt, trên mặt vẫn bình tĩnh, “Cục cưng, tuyệt chiêu gì vậy?”
“Chính là cái này!”
Mặc Khuynh Thành sợ nhột, giống nhau, Mặc Dận cũng sợ nhột.
Vì “Trừng trị” Mặc Dận một phen thật tốt, cô cũng không cố thượng hay không phản kích.
“Ha ha ha...”
Mặc Dận không khống chế được mà cười lên, hai tay bên hông đang không ngừng chọc anh, cho dù tay anh đã khống chế được hai tay của Mặc Khuynh Thành, cũng nhẫn nhịn không dùng chút sức, chỉ sợ làm cô bị đau.
“Anh nói, có còn dám nói em ngốc hay không, nói mau!”
“Ha ha ha, anh, anh không dám, ha ha...”
Mặc Khuynh Thành cũng chơi đến nghiện, tay bé nhỏ không có dừng lại, tiếp tục chọc.
“Hừ, nói anh ngốc, anh ngốc, anh ngốc nghếch!”
“Em, em ngốc, em ngốc, em ngốc nghếch, ha ha ha...”
Động tác trên tay Mặc Khuynh Thành càng nhanh hơn, “Em nói là anh, không phải là em!”
“Anh, anh nói là em a, cục cưng, cục cưng, anh sai rồi, mau dừng lại đi, ha ha...”
“Anh biết rõ em không muốn nghe là cái này, nhanh, nếu anh không muốn nhìn nữa!”
“Ha ha ha...”
Mặc Dận cười không ngừng, nước mắt khóe mắt chảy ra, trong lòng cười khổ không thôi, thật lòng không chịu nổi.
“Chi nha.”
“Anh Dận, anh xem cái này...”
Tiếng nói cùng tiếng cười, phòng lớn vốn là náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh.
Lý Lợi mở to cặp mắt, cảnh tượng trên ghế sa lon đánh thẳng vào tâm trí của anh.
“Em không có nhìn thấy gì cả, hai người tiếp tục đi!”
“Phanh.”
Hai tay Mặc Khuynh Thành còn để ở bên hông của Mặc Dận, ngại ngùng hơn chính là, cô ở trên người anh!
Cô lúng túng không biết có nên xuống hay không, đang lúc này, Mặc Dận như nhìn thấy suy nghĩ của cô, lật người một cái, đem Mặc Khuynh Thành đặt ở phía dưới.
Tư thế như vậy càng khiến cho Mặc Khuynh Thành thêm lúng túng, nhất là, hai chân của cô đang để ngang hông của Mặc Dận!
“Cục cưng, làm xong chuyện xấu liền muốn chạy ,có phải thật quá đáng hay không?” Tròng mắt Mặc Dận khẽ lóe sáng.
Mặc Khuynh Thành làm như người thua không thể thua khí thế, ngẩng đầu lên, “Vậy sao là làm chuyện xấu, ác này gọi là cái thiện trừng trị cái ác!”
“Hì hì.”
Mặc Dận vui vẻ cười to, cả thân thể đè ở trên người Mặc Khuynh Thành, thân thể rung động ngay cả cô ở phía dưới cũng cảm nhận được.
“Cười cái gì!” Mặc Khuynh Thành nắm một quyền đánh lên bụng Mặc Dận.
“A, cười cục cưng nhà ta đáng yêu.” Ừ, thật rất đáng yêu, lúc tức giận đều giống như mèo cào vậy.
“Anh mới có thể yêu, cả nhà anh mới đáng yêu!”
Mặc Dận bất đắc dĩ nói: “Cả nhà của anh cũng không có em sao?”
Mặc Khuynh Thành ế một tiếng, ánh mắt sáng ngời lóe lên, khóe miệng nhếch lên, “Mặc Dận, giữa chúng ta không có yêu!”
Yêu?!
Trong lòng Mặc Dận rõ ràng Mặc Khuynh Thành nói loại yêu nào, nhưng anh vẫn không tự chủ được nghĩ đến phương diện kia, không để ý tới cô đang giãy giụa, trực tiếp ôm chặt lấy cô.
“Cục cưng, ý của em không phải là, em yêu anh?”
“Yêu cái gì yêu, đều không yêu nữa!”
“Cục cưng, trái tim rất đau nha.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Dận đau khổ ôm ngực, có chút hốt hoảng, “Dận, Dận, anh làm sao vậy?”
“Cục cưng, tim anh đau, xoa xoa cho anh đi.”
Mặc Khuynh Thành theo bản năng đưa tay lên đặt trước ngực anh, động tác cẩn thận, chỉ sợ dùng một chút sức Mặc Dận sẽ kêu đau.
“Như vậy có phải đỡ hơn rồi không?”
“Khá hơn rồi, xoa xoa tiếp đi.”
Cứ như vậy, thời gian cực nhanh, sắc trời mờ tối, trước nói xong sẽ đi, lại trở thành cùng nhau rời đi.
Trở lại Mặc gia, Mặc Khuynh Thành không nói một câu nào liền lên lầu, Mặc Giác chuẩn bị chào hỏi mặt mờ mịt không hiểu.
“Anh, anh chọc em gái?”
Mặc Dận nhìn bóng dáng biến mất, lạnh nhạt đổi đề tài, “Tối nay sao em lại trở lại?”
Mặc Giác nghe được Mặc Dận nhắc tới như vậy, hào hứng nói: “Anh, anh không nói liền không sao, anh vừa nói em càng muốn hỏi anh, em gái xảy ra chuyện sao không nói cho em biết, có phải coi em là người ngoài hay không!”
Mặc Dận nhíu mày lại, giải thích: “Giác, chuyện ở trường quân đội của em rất nhiều, cục cưng đã có anh, không cần lo lắng.”
“Tại sao không cần lo lắng, nhìn những lời đồn trên web kia xem biến em gái thành hình dáng ra sao rồi, dựa vào địa vị của Từ Lập? Chỉ cần em gái nguyện ý, trực tiếp lập ra một công ty không phải là không thể được!”
Mặc Dận nhìn Mặc Giác còn kém trực giơ chân lên, chỉ có thể nói: “Giác, cục cưng thay đổi rồi.”
Sau đó nói tiếp: “Kể từ sau khi xuất viện, em ấy không giống như người không có chủ kiến như trước nữa, không chỉ chấm dứt quan hệ với Tô Thụy, vẫn giữ một khoảng cách với Văn Tư Tư, càng có thêm một người bạn thật lòng.”
“Anh, cục cưng thế nào đi nữa, cũng là em gái của chúng ta.”
“Cho nên anh hai nhập ngũ liền chạy về nhà, có phải em chỉ cần nói một câu tiếp nữa, anh liền dẫn người đến đánh bọn họ sao?”
Mặc Khuynh Thành từ trên cầu thang đi xuống, khóe miệng khẽ mím, thẳng thắn nhìn chằm chằm Mặc Giác.
Mặc Giác cũng nhìn cô, kiên định nói: “Đúng.”