Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 1 - Chương 45: Ác ý của tham ăn




Ngày nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới thời gian đến trường. Cho dù không tình nguyện hơn nữa cũng phải ngoan ngoãn từ trên giường bò dậy, đeo sách lên lưng, đi đến trường tiến hành quá trình học tập không thấy đích.

"Cổ chi học giả tất hữu sư. Sư giả, sở dĩ truyện đạo thụ nghiệp giải hoặc dã. Nhân phi sinh nhi tri chi giả, thục năng vô hoặc? Hoặc nhi bất tòng sư..."(*)

(*)Một bài học môn ngữ văn của Trung Quốc với ý nghĩa thời cổ đại học với thầy là cần thiết. Tạm dịch: Thời xưa người muốn học nhất định phải có thầy. Vì thầy chính là (dùng để) dạy đạo lý và chuyên môn, giải đáp câu hỏi khó của người. Người không ai sinh ra là có thể hiểu đạo lý, có ai không có câu hỏi khó của mình đâu? Có câu hỏi nhưng không có thầy...

Tiếng đọc sách vang vọng bên tai.

Nhưng mà bàn thứ tư, chỗ ngồi gần cửa sổ, có một tiếng động không hài hòa vang lên.

"Hắt xì, hắt xì."

Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nhìn Lê An An ngồi cùng bàn, "Buổi sáng chưa ăn?"

Lê An An ngước đầu đang giấu sau sách ngữ văn lên, gật đầu nhanh rồi lại nhồi một miệng đồ ăn vặt đến mức phình ra như con chuột đồng.

Mặc Khuynh Thành than nhẹ, cam chịu từ hộc bàn lấy ra một hộp cơm màu hồng nhạt có hoa nhỏ, "Ăn cái này này."

Lê An An kết liễu hộp cơm, trong nhát mắt mở hộp cơm, trong mắt lóe kim quang, "Khuynh Thành, có phải cậu biết mình không ăn sáng nên đặc biệt đem đến cho mình không!"

Mặc Khuynh Thành rất muốn thỏa mãn suy đoán của cô, nhưng mà, "Không phải, đây là bánh ngọt dì Trương làm cho mình."

"Không sao, dù sao cậu cũng không ăn hết nhiều như vậy được, mình giúp cậu chia sẻ bớt." Nói xong, Lê An An liền cầm một miếng bánh bột nếp dừa (*) thả vào trong miệng.

(*) Bánh bột nếp dừa: Loại bánh làm từ bột nếp, phủ thêm một lớp dừa nạo bên ngoài.

"Ngon quá!"

Mặc Khuynh Thành vội vàng che miệng Lê An An, dở khóc dở cười nhìn cô, "Nhỏ tiếng một tí."

Lê An An cũng phát hiện có không ít ánh mắt nhìn về hướng này, vội vàng dựng thẳng sách vở, ngăn lại những ánh mắt kia.

Đột nhiên, Lê An An cảm giác sách vở của mình lọt vào vòng "công kích".

"Hửm?"

Ánh mắt Tống Tiểu Bảo có chút né tránh, "Bạn học Lê, Lê, cái đó, đồ ăn có mùi quá thơm rồi."

Lê An An lại lấy lên một cái, cố ý để trước mặt Tống Tiểu Bảo, xấu xa hỏi: "Thơm không?"

Tống Tiểu Bảo nuốt nước miếng. "Thơm."

"Cậu muốn ăn không?"

Con mắt của Tống Tiểu Bảo chuyển động theo tay của Lê An An, một cái đuôi vô hình đong đưa, giống như là một chú chó Samoyed thật thà chất phác nhất.

Rối rắm mãi, Tống Tiểu Bảo vẫn lắc đầu một bạn, "Bạn học Lê, cậu ăn đi, mình không ăn đâu."

"Vậy mình ăn." Lê An An để bánh vào trong miệng.

Mặc Khuynh Thành có chút nhìn không được, cầm một miếng bánh nhét vào trong tay Tống Tiểu Bảo, "Bạn học Tống, cùng ăn đi."

"Mặc Khuynh Thành, bánh đó là của mình!" Vẻ mặt Lê An An không vui, phải biết rằng dì Trương làm bánh mùi vị so với những cửa hàng bánh ngọt bên ngoài còn ngon hơn.

"Không phải còn rất nhiều sao, vâng, còn dư lại đều là của cậu."

Lê An An dáng vẻ bảo vệ thức ăn ôm hộp cơm, "Đây chính là cậu nói, còn dư lại đều là của mình."

"Vâng vâng vâng, đều là của cậu."

Nghe Mặc Khuynh Thành nói như vậy, Lê An An vui vẻ chọn bánh ăn, cái này ngon, cái này cũng ngon, rối rắm một hồi, rốt cuộc nên ăn cái nào đây? Được rồi rồi, mỗi loại ăn một cái, còn dư lại để bữa trưa ăn.

Sau giờ tự học buổi sáng, tất cả mọi người đều kể những câu chuyện thú vị của mình trong kỳ nghỉ, mà bên phía Mặc Khuynh Thành...

"Nấc."

"Phốc."

Tiếng trước là của Lê An An ăn no vọng lại

Sau là tiếng của Tống Tiểu Bảo không nhịn được, bật cười.

Lê An An không vui, vốn dĩ cô cảm thấy Tống Tiểu Bảo là một người không tệ, thật thà chất phác, mặc dù như một cây xấu hổ, đụng một cái liền khép lại, nhưng không có chút tâm cơ nào. But! Cậu ta lại ăn bánh của cô, bánh thuộc về cô! Phải biết rằng,  những cái bánh này rất không dễ có, sáng sớm mỗi ngày, dì Trường sớm đã phải bắt đầu chuẩn bị, sau đó còn phải nhờ Mặc Khuynh Thành vận chuyển đến đây, trải qua thiên sơn vạn thủy mới có thể đến tay cô, kết quả, lại bị XX nào đó mắt không nháy đưa cho cậu ta một cái, ấn tượng tốt trước đó đều tan biến!

"Tống Tiểu Bảo, cậu cười cái khỉ ấy, lão tử là người cậu có thể cười sao!"

Tống Tiểu Bảo không nghĩ rằng Lê An An sẽ tức giận, vội vàng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, bạn học Lê, mình không cố ý cuòi."

"Vậy cậu cố tình?"

Tống Tiểu Bảo có loại cảm giác càng tô càng đen, không biết làm sao nhìn Lê An An, không rõ mình làm sai chỗ nào.

Mặc Khuynh Thành mấy ngày qua ở chung với Lê An An, sao có thể không biết cô ấy vì sao lại như vậy, "Được rồi, An An, cậu đừng ăn hiếp bạn học Tống."

Lê An An nghe nói như thế, trợn to hai mắt vốn đã rất lớn của mình, trong mắt phủ đầy uất ức, "Mặc Khuynh Thành, cậu không thương mình!"

"..." Cô có thể nào hỏi có thương lúc nào không? Hiển nhiên không thể.

"Mặc Khuynh Thành, cậu nói đi, có phải cậu thích Tống Tiểu Bảo rồi không?"

"Ầm ầm!"

Hai luồng sấm chớp đánh vào trên người Mặc Khuynh Thành và Tống Tiểu Bảo.

"Lê An An!"

Đề cao âm thanh, trong nháy mắt trong đầu Lê An An mãnh liệt reo chuông, nghịch hơi quá rồi!

Tầm mắt rơi xuống người Mặc Khuynh Thành, chỉ thấy hai tròng mắt của cô yên tĩnh vô cùng, không nhìn được bất kỳ cảm xúc gì, trong nội tâm bồn chồn, đây là tức giận hay không tức giận?

"Khuynh Thành..."

"Hửm?" Mặc Khuynh Thành quay đầu, mi mắt cụp xuống, lấy ra một quyển sách, nhìn xuống.

Lê An An không biết nói gì, ném ánh mắt về phía Tống Tiểu Bảo, ai ngờ cậu ta trực tiếp xoay người. Chết tiệt, có bản lĩnh thì đừng để cô bắt được cái chuôi! Trong nội tâm thầm nghĩ như vậy.

Không có cách nào, vì bánh ngọt lâu dài, liều mạng, "Khuynh Thành à, cậu đang đọc cái gì vậy?"

Mặc Khuynh Thành kỳ thật một chút cũng không tức giận, tính của Lê An An như thế, nếu tức giận thật chính mình ngày nào đó sẽ bị tức chết.

Vì vậy, thuận tay đẩy ra, nội dung sách lập tức đập vào mắt.

Lê An An nhìn thoáng qua, vẻ mặt lập tức sầu khổ, loại đồ chơi có mấy cái đường kẻ theo tiêu chuẩn với mấy con nòng nọc này là cái quỷ gì thế!

"Đây là khuông nhạc, thầy Cốc đưa cho mình, ông ấy nói mặc dù bây giờ đàn tranh đều là những bản nhạc phổ đơn giản, nhưng khuông nhạc có rất nhiều, nếu như sau này xem không hiểu, người khác sẽ chê cười lời nói của ông ấy." Mặc Khuynh Thành tự động giải thích, mặc dù mình có thể xem hiểu khuông nhạc, nhưng quyển Cốc Khải cho này nhiều khúc trên thị trường ít có, cô cũng đón nhận về.

"Không thể nào, Khuynh Thành, sao cậu còn muốn học loại đồ chơi này, quá lừa gạt người khác rồi!"

Lê An An cũng biết thầy Cốc trong miệng của Mặc khuynh Thành là ai, sau ngày bái sư về, cô ấy đã tự mình nói về Cốc Khải, chính mình cũng đặc biệt thẩm tra, mới phát hiện khuê phòng nhà mình đã ôm đùi người ta rồi. (*)

(*) ôm đùi: dựa dẫm, đi theo.

Cốc Khải, hội trưởng hiệp hội đàn tranh Đế Đô, tử nhỏ đã đạt được vô số giải thưởng, thậm chí còn đại biểu quốc gia tham gia thi đấu ở nước ngoài vinh quang đạt được quán quân. Ông ấy hiện nay mặc dù trong trạng thái nửa ẩn cư, nhưng chỉ cần ông ấy xuất hiện, tuyệt đối là biểu diễn cấp thế giới.

Cốc Khải như thế, mặc dù là nhân vật lớn của tiệc tối lần trước, cũng đã trở thành sư phục của Mặc Khuynh Thành. Mặc Khuynh Thành xuất sắc như vậy, mình cũng cảm giác kiêu ngạo lây.

"Vẫn ổn, khuông nhạc mình có thể hiểu, mà trong quyển sách này nhiều khúc không tệ, cho nên mình mới lấy về nghiên cứu.

Lê An An nhìn thấy Mặc Khuynh Thành không có một chút gì không muốn, gật đầu nhẹ cầm điện thoại rời đi, không còn cách nào, mấy cái trò này một chút mình cũng không biết.