Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 86: Yêu cô đến mức phát điên giống như đem cô nhốt lấy




Trên mặt cô chớp động tia bất lực, nước mắt đau lòng chảy xuống, mặc dù cô không quan trọng đến trinh tiết nhưng lần đầu tiên lại bị chính em trai mình cướp lấy cô cũng không cách nào tiếp thu nổi.

Lạc Thiên Uy nhìn biểu tình bi thương của cô tựa hồ biết cô đang sầu não vì chuyện gì hắn một phát bắt được tay cô đặt trên lồng ngực của mình nói:”Tích Tuyết, em yên tâm tôi sẽ đối với em hết lòng” hắn dùng giọng nói nghiêm túc đảm bảo với cô.

“Hết lòng?” Lạc Tích Tuyết cô đơn cười, nặng nề thở dài một cái.

Coi như bây giờ hắn toàn tâm toàn ý với cô nhưng ai biết được sau này sẽ như thế nào? Tình cảm của đàn ông không thể nào đoán trước được huống chi bây giờ hắn lại còn trẻ như thế.

Hắn đối với cô bây giờ có thể chỉ là ảo tưởng hoặc chỉ là tình cảm nông nổi của thiếu niên, làm sao cô có thể coi lời hắn nói là thật đây?

“Em không tin tôi?” con ngươi của hắn co rút lại, trên mặt tràn đây ưu thương.

“Không phải”.lạc Tích Tuyết giương mắt vô lực nhìn hắn, hít một hơi thật sâu:”Thiên Uy, nếu như anh đối với tôi đêm qua cảm thấy áy náy muốn chịu trách nhiệm với tôi thì cầu xin anh sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa”.

Cô đã quyết đinh rồi, nếu chuyện đã xảy ra thì giờ có trách cứ ai cũng không có lợi ích gì, hiện tại chỉ có thể lấy dũng khí gánh chịu hậu quả. Sẽ để chuyện hôm qua bị gió cuốn đi, coi như một cơn ác mộng thôi.

“Tại sao? Tại sao lại xem như không có chuyện gì xảy ra?” lòng hắn thật đau đớn, hắn không tiếp nhận hô to:”Chúng ta rõ ràng đã ở cùng nhau, đêm qua em đã trở thành người con gái của tôi, tôi muốn em trở thành vợ tôi cùng tôi ở chung một chỗ”.

Vợ? Lạc Tích Tuyết im lặng nhắm mắt lại, thật không biêt tại sao hắn lại cố chấp như thế.

Cô nhìn hắn bất đắc dĩ nói:”Thiên Uy, chớ dại dột, em còn rất trẻ tương lai có thể còn gặp được người con gái mà em toàn tâm toàn ý yêu thương”.

“Sẽ không, tôi không muốn gặp bất cứ người con gái nào khác, tôi chỉ thích một mình em thôi Tích Tuyết”. Lạc Thiên Uy cắt đứt câu nói của cô, lời thề son sắt bảo đảm với cô.

“Lạc Thiên Uy, anh đừng nên ép tôi!” cô giận tái mặt, giọng nói khẽ mang theo tia không kiên nhẫn. Cô đã rất nỗ lực ép bản thân tỉnh táo lại để nói chuyện với hắn, hắn còn muốn như thế nào nữa, thật muốn cùng cô dây dưa cả đời sao?

Ngực hắn khẽ run, hắn nắm vội bả vai của cô, con ngươi tĩnh mịch hướng cô nhìn thẳng:”Tích Tuyết, tôi không có ép em, tôi chỉ đơn thuần muốn ở cùng với em thôi”.

“Không cần, không nên nói nữa, không cần nhắc đến chuyện ngày hôm qua”. Lạc Tích Tuyết lần nữa che lỗ tai lại, khổ sở cau mày:”Tôi rất hối hận, rất hối hận có người em trai như ngươi”.

Con ngươi của hắn xẹt qua nhất mạt đau thương, tay nhanh chóng nám chặt thành quyền.

“Tôi đảm bảo với em về sau tôi sẽ đối với em thật tốt, không được sao? Tôi đảm bảo sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm với em, Tích tuyết em tin tôi đi được không?” hắn bắt được tay của cô, lần nữa thành khẩn nhìn cô.

“Lạc Thiên Uy, rốt cuộc em có hiểu hay không? Tối hôm qua chỉ là một sai lầm, em không cần phải phụ trách gì cảm, chúng ta nên quên nó đi, không cần nhắc đến nó nữa”. lạc Tích Tuyết giờ phút này cực nóng nảy.

“Không cần nhắc đến nó nữa?” sắc mặt của hắn lập tức đen xuống, hắn nắm chặt bả vai của cô không ngừng dùng sức, trong mắt lửa giận càng bùng cháy:”Em không muốn nhắc tới, muốn chạy trốn, có phải trong lòng của em vẫn còn Tiếu Vũ Trạch không? Em còn muốn cùng hắn ở một chỗ? Còn thích hắn? có đúng không?”

Lạc Tích Tuyết im lặng nhìn hắn thở dài một cái, nghiêm túc nhìn hắn nói:”Thiên Uy, đối với tôi công bằng một chút có được hay không? Tôi là chị của em, em cùng tôi xảy ra quan hệ tôi không muốn truy cứu vì dù sao em cũng là em trai của tôi, nhưng không đồng nghĩa tôi đồng ý cho em từ nay về sau cùng tôi chịu trách nhiệm, tôi thích ai, không thích ai, đó cũng không phải là chuyện em có thể quyết định, tôi tự xem xét được”.

“Tôi không cho! Tôi không cho trong lòng em còn yêu hắn!” hắn nổi trận lôi đình, trên trán nổi đầy gân xanh, hắn hung hang đem cô kéo vào trong ngực, chấp nhất nói:”Em là của tôi, cả đời này em chỉ có thể là của tôi, tôi không cho phép trong lòng của em còn có người đàn ông khác”.

“Lạc Thiên Uy anh không thể bá đạo như thế! Tôi không thuộc về anh cũng không thuộc về bất cứ ai, tôi là chính tôi!” cô tức giận đánh vào lưng của hắn, từng câu từng chữ nói với hắn.

Chẳng lẽ vì sai lầm đêm qua mà cô phải trở thành tù binh của hắn? không, cô không nguyện ý.

Lạc Thiên Uy đẩy cô ra, nhìn gần dung nhan của cô, hơi thở cả hai dung hòa, hắn lạnh lẽo nhấn từng chữ:”Tôi quyết định rồi, Tích tuyết, tôi muốn nhốt em ở tại nơi này, vĩnh viễn đều không thể rời khỏi tôi”.

“Cái gì? Lạc Thiên Uy anh điên rồi.” Đôi môi cô run rẩy nói, trong mắt lần nữa dấy lên tia hận ý, cô vốn cho rằng cùng hắn bình tâm nói chuyện hắn sẽ bỏ qua cho cô không nghĩ tới hắn bức bách cô thành ra thế này.

Khóe miệng hắn lạnh lùng nâng lên:”Tôi là điên rồi, tôi bởi vì em mà điên”.

“Tôi không rãnh cùng anh nổi điên!” tiếp tục như vậy nữa, cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Không cho đi!” Lạc Thiên Uy không chút dịu dàng kéo cô trở lại, cánh tay đỡ lấy thân thể của cô, đem cô đè ở trên giường.

Cô không kịp chuẩn bị cứ như vậy ngã vào trong ngực của hắn, cả kinh kêu lên:”Anh muốn làm gì?”

Lạc Thiên Uy ép thật chặt thân thể của cô, nắm chặt hai tay của cô để cô không thể nào nhúc nhích, nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt điên cuồng nói:”Tôi muốn làm cho em yêu tôi”.

Nói xong không đợi cô kịp phản ứng, hắn ôm eo của cô môi mỏng trực tiếp hạ xuống.

Lạc Tích Tuyết ngẩn ra thân thể sợ sệt lui về sau, hoảng sợ giùng giằng:”Không cần, Lạc Thiên Uy anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra, buông ra!”