Thời gian giống như dừng lại trong thời khắc này, quanh cô tất cả đều ngưng lại bất động, trong thiên địa an tĩnh giống như chỉ còn lại hô hấp của cô cùng tiếng tim đập.
Lạc Tích Tuyết cả thân thể không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng về phương hướng của Lạc Thiên Uy.
Anh cứ như vậy nằm ở nơi đó, không chút nào nhúc nhích!
Chẳng lẽ, anh đã chết rồi sao? Mặc Cảnh thật đã đánh chết anh?
Lạc Tích Tuyết trợn to cặp mắt, không thể tin nhìn qua một màn trước mắt, liền hô hấp cũng trở nên cẩn thận.
Cô không dám khóc lên, sợ tiếng khóc của chính mính sẽ nói cho cô biết tất cả đều là sự thật.
Băng Băng tựa hồ có chút ý thức, trong miệng bé không ngừng kêu"Ba, ba!"
Nhưng Lạc Thiên Uy vẫn nằm ở chỗ này, dù con gái có gọi anh thế nào, anh cũng không nhúc nhích.
"Phanh!" Mặc Cảnh chưa từ bỏ ý định lại bắn thêm một phát súng, lần này Lạc Tích Tuyết thấy rõ, viên đạn kia trực tiếp xuyên thẳng vào chân trái của Lạc Thiên Uy.
Máu tươi từ miệng vết thương phun ra ngoài, nhiễm đỏ đầy đất.
Rốt cuộc, Lạc Tích Tuyết không nhịn được thất thanh khóc lớn, giờ khắc này cô rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc.
Thì ra người Mặc Cảnh muốn hành hạ không phải Lạc Thiên Uy, mà là cô.
Cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương chết ở trước mặt mình, nhưng không làm gì được, loại cảm giác này giống như là bị người ghìm chặt cổ, vô luận giãy giụa như thế nào, cũng không tránh khỏi!
Lệ đột nhiên chảy ra ngoài, hiện tại Lạc Tích Tuyết chỉ có một loại cảm giác, nếu như anh thật đã chết, cô muốn đi cùng anh, tất cả cô đều không muốn cố kỵ nữa, một nhà ba người chết cùng một chỗ thôi.
Cô nhắm chặt hai mắt, tựa hồ nghe thấy cái chết đang hướng về mình.
"Phanh! Phanh! Phanh!" Liên tục ba tiếng, Lạc Tích Tuyết gắt gao nhắm mắt lại, lệ cứ như vậy không nghe lời cứ chảy ra.
Cô là mẹ của Băng Băng, cô không muốn ở trước mặt bé khóc, không muốn làm cho bé nhìn thấy mình yếu ớt, nhưng vì Lạc Thiên Uy chết rồi, bọn họ ngay cả thi thể anh đều không tha, tại sao lại tàn nhẫn như vậy.
Giờ khắc này, long của Lạc Tích Tuyết hoàn toàn trống rỗng, lọt vào vực sâu không đáy.
Chung quanh tất cả thanh âm cô đều không nghe được rồi, bao gồm tiếng khóc của con gái, tất cả đều che giấu.
Cô chỉ chờ cái chết một khắc lại tới, nhưng chờ đợi cô cũng là cái ôm trong ngực quen thuộc.
"Tích Tuyết, thật xin lỗi, để cho em lo lắng!" Là thanh âm của Lạc Thiên Uy!
Lạc Tích Tuyết cơ hồ cho là mình đang nằm mơ, làm sao có thể? Thế nào lại là anh?
Cô khó có thể tin mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gò má anh tuấn của người trước mặt mình.
Thân thể của anh ôm lấy cô, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của anh.
Anh còn chưa có chết! !
Lạc Tích Tuyết trong lòng kích động không thôi, anh vẫn còn sống.
"Anh" cô vui vẻ muốn nói gì, lại phát hiện lời đến khóe miệng lại không nói ra được, chỉ còn lại thanh âm nghẹn ngào khàn khàn.
"Anh giúp em cởi dây trói!" Lạc Thiên Uy đem sợi dây cởi ra, lại đem Băng Băng ôm vào trong ngực.
Lạc Tích Tuyết chú ý tới, cách đó không xa người nằm ở nơi đó là Mặc Cảnh.
Cô còn không kịp hỏi là chuyện gì xảy ra, lại nghe có tiếng ken két.
Xong rồi, cây này không chịu nổi sức nặng của ba người, nó sẽ gảy.
"Anh đi đi, mang theo Băng Băng đi trước!" Lạc Tích Tuyết khi băng dính được tháo ra, câu nói đầu tiên của cô là như vậy.
"Chúng ta cùng đi!" Lạc Thiên Uy bắt được cổ tay của cô, dùng sức ôm than thể cô ra khỏi đó.
Nhưng mỗi khi anh dùng sức một chút, tiếng ken két của nhánh cây càng rõ ràng hơn, cây cũng nhanh muốn bẻ gảy, tiếp tục như vậy ba người bọn họ cũng sẽ rơi xuống nước.
"Anh đưa con đi trước đi, đừng dành nhau nữa, đừng động tới em!" Lạc Tích Tuyết lớn tiếng đối với anh kêu.
Lạc Thiên Uy nghe được tiếng nước đang mạnh mẽ chảy, anh đột nhiên cũng hiểu là chuyện gì sắp xảy ra.
Thế nhưng anh lại không có buông tay Lạc Tích Tuyết ra, ngược lại nắm chặt hơn: "Nắm lấy tay anh!"
Lạc Tích Tuyết nóng nảy: "Anh đi trước đi!"
Chẳng lẽ không có nghe thấy sao?
Nơi xa nước chảy đang chạy ào mà đến, phát ra tiếng ù ù lớn.
Thanh âm lớn như vậy, anh thế nhưng không có nghe thấy sao?
Lạc Thiên Uy cố ý muốn dẫn Lạc Tích Tuyết cùng đi, anh một tay ôm Băng Băng, một tay nắm chặt tay Lạc Tích Tuyết, tuyệt không chịu buông cô ra nửa phần.
Lạc Tích Tuyết tránh thoát không ra, chỉ có thể để anh ôm cô đi lên .
Rốt cuộc, cô hơn nửa người đã rời đi nhánh cây,chuẩn bị lên bờ.
Chợt,"Ầm" một hồi tiếng nước chảy, vừa nhanh vừa vội cọ rửa tới đây.
Ba người đồng thời rơi vào nước.
Nước tràn vào miệng vào mũi, là một hồi sặc nước ho khan, từ từ nuốt dần vào bụng.
Lạc Tích Tuyết biết bơi, nhưng là bây giờ tình huống như thế, cho dù biết bơi cũng không có biện pháp.
Bởi vì nước trùng kích lực bây giờ quá lớn rồi, chạy như điên khuynh tiết mà đến nước chảy tựa như một vòng xoáy khổng lồ , đem người hấp thụ đi vào, căn bản không ra được.
Huống chi phía dưới chính là thác nước, nước trùng kích lực sẽ đem người cuốn đi xuống, vô luận kỹ thuật bơi lội cao hơn nữa, cũng không thoát khỏi được loại này trùng kích lực.
Lạc Tích Tuyết đã suốt cả một ngày chưa ăn gì, vừa đói vừa lạnh, bức bách cả đêm, sức lực toàn thân cũng trôi mất, tứ chi mở rộng không ra.
Cô không có hơi sức đi bắt nhánh cây lên bờ, cũng không có hơi sức nắm một tảng đá, cô chỉ có thể để than mình theo nước chảy bèo trôi.
Vẫn đêr cho nước chảy cọ rửa thân thể của cô, mang đi tất cả sức lực của cô, cho đến khi lấy toàn than cô hoàn toàn bao phủ..
Dần dần, Lạc Tích Tuyết đã không còn giãy giụa, cô hi vọng nước chảy đắm chìm qua mình.
Hy sinh mình, để cứu những người mà mình yêu thương nhất.
Trong nước cục đá đánh thẳng vào thân thể của cô,thân thể càng phiêu càng xa.
Cô không biết chồng cùng con gái của cô như thế nào rồi.
Nếu như một nhà ba người nhất định không thể ở chung một chỗ, nếu như cô cùng Lạc Thiên Uy kiếp này không có duyên phận, nếu như ba người bọn họ phải có một người hy sinh ——
Cô hi vọng người này là cô! !
Đã sớm mệt mỏi rã rời lạc Tích Tuyết, cứ như vậy nhắm mắt lại, vẫn một mực chìm xuống, chìm xuống
Cho đến khi một cánh tay giữ cô lại.
Lạc Tích Tuyết hoảng hốt, đột nhiên nghe được có một thanh âm ở bên tai cô không ngừng nói: "Tích Tuyết, cố gắng chống đỡ, nhất định sẽ không có chuyện gì!"
Cô phấn chấn tinh thần lên, rõ ràng đã không có hơi sức, lại trong thời khắc nắm được bàn tay kia, lại như sinh ra chút sức lực.
Vì vậy, cô mở mắt ra.
Mượn ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt nước, cô nhìn thấy Lạc Thiên Uy một tay nắm một khối nham thạch, một tay kéo lấy cô, mà Băng Băng đang ở trên khối nham thạch đó.
Hắn dùng hết tất cả hơi sức, đem Lạc Tích Tuyết từ trong dòng nước giữ lại.
Lạc Tích Tuyết phối hợp hắn, cố gắng hướng đầu trên dòng nước..
Đỉnh đầu ánh sáng càng ngày càng sáng, cô nhìn thấy tia hy vọng sinh tồn, nhưng phổi không khí lại càng ngày càng mỏng manh, đang ở thời khắc cô sắp hít thở không thông lần nữa chìm xuống thì một bàn tay to từ vịn hông của cô, đổi thành nâng thân thể của cô lên.
"Ồn ào" một tiếng, cô rốt cuộc nổi trên mặt nước.
Cương mãnh hít một hơi, liền bị Lạc Thiên Uy đẩy lên trên khối nham thạch.
Đầu vẫn còn có chút trống rỗng, ở trong nước rất lâu, Lạc Tích Tuyết cơ hồ hít thở không thông.
Lạc Thiên Uy bắt được một nhánh cây đang trôi, đem Nham Thạch cố định lại.
Lạc Tích Tuyết thần chí có chút thanh tỉnh, cô thuận thế bắt được nhánh cây, hướng trên bờ bò tới.
Phía sau là Lạc Thiên Uy cõng Băng Băng.
Bởi vì nước chảy quá mạnh, bọn họ leo lên nham thạch tùy thời sẽ bị dòng nước xiết tách ra rồi.
Cho nên Lạc Tích Tuyết chỉ có thể dùng hết sức hướng trên bờ bò, nước bùn bãi sông, đi lên trước nữa một chút chính là bờ rồi..
Lạc Tích Tuyết giùng giằng bò lên trên, nhận lấy Băng Băng được Lạc Thiên Uy đưa tới, hai mẹ con bình an lên bờ.
Nhưng là, khi cô quay người lại thì phía sau không thấy bóng dáng của Lạc Thiên Uy.
Anh ấy ở đâu?
Lạc Tích Tuyết long vừa mới hồi phục nay lại một lần nữa nhói lên.
Chạy chồm lăn lộn trên mặt nước, căn bản không có người.
Cô xuống chút nữa du nhìn, vẫn không có người.
"Lạc Thiên Uy! !" Cô dắt giọng nói hô to.
Không có người trả lời cô.
Lạc Tích Tuyết nóng nảy, liền lăn một vòng dọc theo bên bờ chạy: "Lạc Thiên Uy! !"
Chỉ thấy, ở chỗ không xa bên thác nước, than ảnh quen thuộc của Lạc Thiên Uy đang lăn lộn với nước sông, cùng nhau bị xung xuống thác nước.
"Không ——" Lạc Tích Tuyết phát ra một tiếng gọi xé long, đau đến tê tâm liệt phế.
Đây không phải là thật? ! Cô không tin.
Anh thế nhưng vì cứu cô, hy sinh chính mình! !
"Lạc Thiên Uy! ! ! Lạc Thiên Uy! ! ! Lạc Thiên Uy! ! !"
Lạc Tích Tuyết dùng hết toàn bộ sinh mạng, lớn tiếng kêu tên của anh.
Trống trải trên mặt sông, trừ rào rào tiếng nước chảy, cũng chỉ có tiếng thét khan cả giọng của cô mà thôi.
Anh đi, bị nước chảy mang đi, cũng không về được!
Lạc Tích Tuyết suýt nữa té xỉu, cả người tâm tình gần như mất khống chế, cô chạy dọc theo bờ sông .
Liền định như vậy rơi vào trong sông, theo anh đi, nhưng truyền đến từ sau lưng tiếng la khóc của con gái.
Không phải cô không muốn chết, mà là cô không muốn cứ như vậy chết đi, ít nhất phải tìm cuộc sống yên bình cho con gái cô, lúc ấy cô đi mới an tâm.
"Tích Tuyết! !" Lạc Tích Tuyết yếu đuối thân thể ngã xuống đất, chợt sau lưng một sức lực đỡ cô dậy.