Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 291: Bống Nhiên, Quay Đầu Là Anh!






Edit: Fannie93

Sao sáng trên bầu trời đêm, ánh trăng lạnh lẽo, chiếu sáng xuống mặt đất.

Điền Điềm bưng một bát canh nóng hổi, đi tới cửa phòng Tiếu Vũ Trạch, cô gõ cửa, thấy bên trong có người trả lời, lúc này mới mở cửa vào.

Tiểu Vũ Trạch đang bận rộn đánh máy vi tính, những năm này anh vẫn luôn gắn bó tình cảm với công việc, mong muốn nhờ phương thức như thế để tê dại bản thân, không cần phải suy nghĩ tới một số người, hay một việc.

“Trạch, em nấu cho anh một canh, anh nên ăn lúc còn nóng!”. Điền Điềm lắc lắc eo nhỏ nhắn đi tới trước mặt anh, vẻ mặt lấy lòng.

“Ừ, cứ để đấy.” Tiếu Vũ Trạch chỉ nhàn nhạt trả lời cô một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.

Điền Điềm thấy anh chỉ trả lời qua loa, trong lòng không khỏi tức giận, cứng rắn để canh ngay trước mặt Tiếu Vũ Trạch.

“Trạch, anh uống xong bát canh này đã, xong rồi làm việc tiếp được mà!”. Cô đẩy bát canh tới trước.

“Đã nói với em rồi, tí anh uống!”. Tiếu Vũ Trạch không kiên nhẫn đưa tay vừa đỡ, bát canh bị trào ra, tất cả đều bị đổ xuống đất.

Điền Điềm thấy đau lòng, tức giận trừng mắt về phía anh: “Có phải anh vẫn còn nhớ tới Lạc Tích Tuyết đúng không? Nếu nhu tối nay là cô ấy bưng canh cho anh, anh cũng có dùng thái độ này không?”

“Em ở đây nói cái gì vậy? chuyện của anh với cô ấy trước kia em cũng biết sao?”. Tiếu Vũ Trạch gãi đầu, có chút mệt mỏi mà nói.

Điền Điềm giận tái mặt, vô cùng căm tức: “Hừ, em làm sao biết những chuyện quan hệ bừa bãi của các người! Em chỉ biết kể từ lần trước anh gặp cô ta trên đường, cả ngày trở nên mất hồn mất vía, anh hãy thành thật đi, mấy ngày vừa rồi anh có nghĩ tới cô ta hay không?”

“Điền Điềm, em cũng biết anh vừa tăng chức, gần đây lại có nhiều chuyện trong cục, mới không có thời gian cùng em, làm sao em lại lôi Tích Tuyết vào đây!” Tiếu Vũ Trạch cảm thấy rất đau đầu, vị hôn thê luông không tin anh.


Trên thực tế, anh cũng không tin tưởng bản thân, anh từ trước đến giờ vẫn chưa quên được Lạc Tích Tuyết,từ lần trước gặp được cô, như vậy – cảm thấy càng mãnh liệt.

Cô vốn thuộc về anh, bọn họ mới đúng là một đôi, tại sao anh không chiếm được cô, ngược lại để cho người khác chiếm.

“Tiếu Vũ Trạch, anh còn dám nói anh không nghĩ tới cô ta sao? Mỗi lần anh nói chuyện với em, thời điểm mất thần đều toát ra ánh mắt này, cuộc sống này không cách nào vượt qua rồi, anh căn bản cho tới bây giờ chưa có quên cô ta!”. Điền Điềm đau lòng khóc chạy ra ngoài.

Cứ cãi vã nhu vậy, không chỉ một lần, Tiếu Vũ Trạch biết anh cùng Điền Điềm có vấn đề, nhưng vấn đề lớn nhất là ở anh chưa bao giờ yêu cô.

Ban đầu anh thấy nên tiến tới cùng Điền Điềm là bởi vì bố của Điền Điềm, Điền Tương Quân lót đường cho anh những năm này, anh có thể được vào vị trí cục trưởng này, là nhờ công lớn của bố cô.

Khi đó, không có tin nào của Lạc Tích Tuyết mấy năm rồi, anh cho là về sau không thấy được cô nữa, đúng lúc đang thiếu nợ Điền Tương Quân một cái nhân tình, lúc này mới đồng ý chăm sóc con gái của ông.

Những năm này sau khi về nước,anh vẫn không hề rời bỏ Điền Điềm, chủ yếu là vì trách nhiệm, anh là một người đàn ông hết lòng tuân thủ lời hứa, đã đồng ý với Điền Tương Quân như vậy, thì không thể có lỗi với con gái của ông, nhưng lòng của anh thì sao?

Trái tim vì Lạc Tích Tuyết rời đi, đã sớm chết rồi.

Cho đến lần đó không ngờ ở trên đường gặp lại cô, cuộc sống của anh mới một lần nữa có tia hi vọng.

Nhưng khi anh tràn đầy hi vọng tìm được cô, chuẩn bị cùng cô nối lại tình xưa, cô lại nói cho anh biết cô đã lập gia đình, còn có một đứa con gái hơn 2 tuổi.


Từ giây phút đó, anh biết đời này anh không thể yêu được nữa, người phụ nữ anh yêu nhất đã gả cho người khác,anh biết mình đời này không cách nào yêu những người phụ nữ khác trừ Lạc Tích Tuyết.

Cho nên anh tiếp tục duy trì mối quan hệ với Điền Điềm, một là trách nhiệm chăm sóc cho cô, thú hai là Điền Điềm yêu anh, anh cũng không muốn cô đau lòng.

Giống như là tình cảm đã bị thương tổn, luôn có thể cảm nhận được sự khổ sở của người khác, anh đã mất đi chỗ yêu người, anh không muốn những người khác cũng khổ sở giống vậy.

Cho nên anh lựa chọn bản thân không thương, lại thương người phụ nữ của anh. Vốn cho là mình có thể chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo, nhưng lúc sinh hoạt, anh đối với Điền Điềm vẫn luôn kém hơn so với lúc che chở cho Lạc Tích Tuyết.

Ví dụ là bát canh tối nay, có lẽ thật như Điền Điềm nói, nếu như Tích Tuyết bưng cho anh, anh sẽ hớn hở tiếp nhận, không chừng sẽ ngừng tay không làm việc, theo cô một lúc, nhưng nếu là người phụ nữ khác đưa tới, anh sẽ cảm thấy chán ghét.

Anh biết mình rất có lỗi với Điền Điềm, tuy nhiên lại không biết nên làm thế nào, mới có thể bù đắp cho cô nhiều hơn một chút.

Tiếu Vũ Trạch cứ như vậy ngồi trong thư phòng suốt cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, anh chỉ tựa vào ghế salon nhắm mắt không tới một tiếng, lại đi làm.

Hôm nay trong cục có một cuộc họp quan trọng, là về dự án mở rộng mảnh đất ở khu Tây Thành kia, anh đã chuẩn bị tư liệu một thời gian rất dài.

Mặc dù cả đêm không chợp mắt, nhưng rửa mặt xong, mặc vào một bộ tây trang đen trắng theo đường cong cơ thể anh, vẫn có vẻ phong thần tuấn lãng, tinh thần phấn chấn.


Điền Điềm vẫn như bình thương đem cặp công văn cho anh, hướng về phía bóng lưng của anh nói: Đi đường cẩn thận! Tựa như người vợ bình thường, dặn dò người chồng yêu của mình.

Cô thương anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô cũng biết, anh là người đàn ông cô muốn.

Khi đó bên cạnh Tiếu Vũ Trạch còn có Lạc Tích Tuyết, trong mắt căn bản không có cô, nhưng cô lựa chọn chờ đợi, cô tin chắc một ngày nào đó Tiếu Vũ Trạch sẽ coi trọng cô, yêu cô!

Thế nhưng sao đã nhiều năm rồi, thậm chí Lạc Tích Tuyết cũng kết hôn sinh con, tại sao trong mắt của Tiếu Vũ Trạch vẫn không có cô?

Điền Điềm thấy chua xót thất bại đi vào trong phòng, chuẩn bị thức ăn.

Đường phố sầm uất, Lạc Tích Tuyết đi một mình không có mục đích, sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Lạc, cô giống như một đứa bé lạc đường, không biết mình muốn đi tới đâu.

Cô cảm giác người đi đường ở đây đều quay lại nhìn mình, cô sờ sờ mặt bẩn thỉu của mình, không cảm thấy mình có phần nào đẹp cả.

Đi tới một chỗ bán đồ ăn sáng trước, bánh bao nóng hổi mới ra lò, mùi thơm xông vào mũi, Lạc Tích Tuyết nuốt nước bọt, cô từ chiều hôm qua đi ra ngoài, cả ngày cũng chưa ăn gì.

Nhìn bánh bao, cô thèm nhỏ dãi, nhưng sờ túi, một đồng cũng không có.

Cô chỉ có thể lau miệng, tay ôm bụng, tiếp tục đi về phía trước.

Không biết đi bao lâu, một tòa nhà cao lớn đứng vững ngay trước mặt, Lạc Tích Tuyết thấy rất quen thuộc, đến gần.

Một chiếc xe Mercedes màu đen dừng ở trước tòa nhà, một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi ra từ bên trong, ngũ quan của anh như được gọt dũa, ánh mắt dịu dàng, bóng lưng cao lớn, cũng làm cho Lạc Tích Tuyết có cảm giác quen thuộc.

Chợt, một cái tên từ trong đáy lòng xuất hiện: “Anh Vũ Trạch! !”

“Anh Vũ Trạch! !”. Lạc Tích Tuyết chạy nhanh tới, người đàn ông kia không phải chính là anh Vũ Trạch của cô sao? Còn có tòa nhà này, đã từng là văn phòng tòa nhà công ty của anh, tất cả đều không thay đổi! !.