Edit: Fannie93
Lạc Tích Tuyết nằm ở trên giường, yên tĩnh, nhẹ nhàng như thiên sứ mỹ lệ.
Gió nhẹ thổi qua, thổi lên tấm rèm trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của cô lộ ra, như mỹ nhân ngư dưới nước khiến người ta động lòng.
Nhưng mỹ nhân ngư, cứ ngủ say như vậy vẫn chưa tỉnh lại, ngay cả người cô từng yêu, Tiếu Vũ Trạch gọi nhưng cô vẫn không tỉnh lại.
Sau khi Lạc Thiên Uy đưa đi bác sĩ, vẫn ở bên giường tiếp tục chăm sóc cho cô.
Anh đã nói chuyện với bác sĩ rồi, chờ khi thân thể Lạc Tích Tuyết hồi phục tốt, sẽ đưa cô đi nước Mỹ phẫu thuật.
Anh cúi người, giống như hoàng tử hôn mỹ nhân ngư, nhẹ nhàng hôn.
“Mỹ nhân ngư này, em bao giờ thì tỉnh lại đây?”. Ngón tay anh đùa bỡn tóc cô, âm thành dịu dàng.
Nhưng Lạc Tích Tuyết không phản ứng gì.
Giống như anhkhông phải đang nói chuyện với cô.
Nhẹ nhàng, có âm thanh cửa phòng bị đóng lại.
Trong lúc nhất thời, phòng ngủ im ắng yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, người trên giường khẽ giật giật, lông mi khẽ chớp, sau đó chậm rãi từ từ mở mắt ra.
Mắt của cô hơi ướt, tầm mắt có chút mơ hồ, chớp mấy lần, tầm nhìn mới trở nên rõ ràng, nhưng tất cả ở trong phòng làm cho cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Trong thư phòng, Lạc Thiên Uy đang nghe Uy Mục báo cáo công việc.
Có mấy cuộc điện thoại gọi tới, đều là từ nước Pháp.
Gần đây thân thể của Thẩm Tâm Lam ngày càng kém, muốn gặp con trai một lần, nhưng Lạc Thiên Uy cố ý không muốn gặp bà.
Mẹ con họ có trở ngại, nguyên nhân lớn nhất là Lạc Tích Tuyết, nếu không phải năm đó Thẩm Tâm Lam làm như vậy, hắn sẽ không cùng Lạc Tích Tuyết tách ra lâu như vậy.
Đối với người mẹ này, trong lòng anh có hận.
“Ông chủ, thật sự không trở về gặp lão phu nhân sao?”. Uy Mục đứng một bên, thận trọng quan sát mặt ông chủ.
“Không cần.” Lạc Thiên Uy nhíu mày, mẹ anh luôn có nhiều tâm tư.
Uy Mục thở dài, gần đầy tình trang lão phu nhân quả thật không tốt, chỉ là phu nhân bên này lại như vậy, ông chủ thật sự không thể phân thân.
Đang lúc ấy thì, tiểu Băng Băng đột nhiên mở cửa ra, khóc uất ức kêu lên: “Ô ô, mẹ không để ý tới con, mẹ không để ý tới con! !”
“Băng Băng? !”. Lạc Thiên Uy thấy con gái rốt cuộc chịu nói chuyện, vừa mừng vừa sợ.
“Ô ô, mẹ không để ý tới con!”. Nhưng trong miệng con gái luôn nói lại những lời này.
Lạc Thiên Uy không khỏi ảo não, con gái còn không chịu để ý tới hắn a.
“Bố!”. tiểu Bùi Địch cũng vọt vào, kéo lấy ống tay áo Lạc Thiên Uy: “Mẹ tỉnh rồi, nhưng mẹ không để ý tới chúng ta!”
“Con nói cái gì?”. Hai mắt Lạc Thiên Uy tỏa sáng, thân thể cũng run rẩy theo.
“Bố, mẹ tỉnh rồi, nhưng mẹ không để ý tới chúng ta!”. Tiểu Bùi Địch lặp lại lần nữa.
Lạc Thiên Uy đã nhanh chóng đi về phòng ngủ.
Trên giường, hoàn toàn không có ai?
Lạc Thiên Uy đi lên sân thượng, tìm một vòng sau cửa, cũng không thấy cô.
Anh bắt đầu có chút nóng nảy, chợt quay người lại, nhìn thấy trong ngăn tủ lộ ra mép váy, anh lập tức mở cửa tủ ra.
Thấy Lạc Tích Tuyết đang cuộn lại trong ngăn tủ, ngơ ngác nhìn anh.
Cô mặc váy ngủ màu trắng, vải ren tinh xảo trên váy, mái tóc đen dày xõa hai bên vai, giống như công chúa cao quý mỹ lệ.
Cô như vậy, để cho anh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô xinh đẹp như vậy, thông minh, hấp dẫn anh.
Nhưng cô hôm nay, ánh mắt khiến anh cảm thấy mê mang, mặc dù con ngươi rất mê người, nhưng lại có chút xa lạ.
“Tích Tuyết?”. Qua một hồi, Lạc Thiên Uy mới phục hồi tinh thần lại, thử dò xét kêu tên cô.
Lạc Tích Tuyết nghiên đầu, đôi mắt đẹp nghi ngờ quan sát anh, giống như đang nghiêm túc tự hỏi.
Bỗng chốc, cô đột nhiên mỉm cười, vô tư như vậy, âm thanh trong trẹo lại mang theo tia ngọt ngào: “Em là em trai?”
Giống như nhớ lại lúc còn nhỏ.
Lạc Tích Tuyết kéo tay Lạc Thiên Uy, cười vui sướng: “Em là em trai Lạc Thiên Uy, bố đã từng nói với chị về em.”
Lạc Thiên Uy ngân ngẩn cả người, giật mình, kinh ngạc, hơn nữa là khó tin.
Trắm ngàn cảm xúc quanh quẩn trong lòng, anh không biết nên đáp lại cô thế nào.
Cô gọi anh là em trai? Tại sao lại là em trai? Anh rõ ràng là chồng của cô, cô thế lại gọi anh là em trai?
“Tích Tuyết, em làm sao vậy?”. Lạc Thiên Uy ôm cô từ trong tủ ra.
Lạc Tích Tuyết vội vàng giãy giụa, cau mày nhìn hắn chằm chằm: “Thiên Uy, em làm cái gì vậy? chị là chị của em, làm sao em có thể ôm chị?”
“Chị?”. Lòng Lạc Thiên Uy hơi hồi hộp một chút, có dự cảm xấu ập vào lòng.
Lạc Tích Tuyết từ trong ngực anh nhảy ra, ở trong phòng quay một vòng, bỗng chốc dừng bước, như nhớ tới cái gì, nghi ngờ không hiểu nhìn anh.
“Vú Ngô đâu? Bà ở đâu rồi? thật là nhớ nồi canh của bà a.” Cô duỗi lưng một cái hỏi.
Thân thể Lạc Thiên Uy chấn động mạnh, vô cùng kinh ngạc nhìn cô.
Tại sao cô lại nhắc tới vú Ngô? Tại sao cô lại gọi anh là em trai? Những tên gọi này đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trong cuộc đối thoại của bọn họ.
Trong lòng anh nhấp nhô bất định, nhìn tròng mắt trong suốt của Lạc Tích Tuyết, không giống như cố ý ngụy trang, như vậy chỉ có một khả năng.
“Tích Tuyết, năm nay em bao nhiêu tuổi?”. Anh nhìn chăm chú vào cô hỏi.
“Thiên Uy, em phải gọi chị là chị rồi, hơn nữa hỏi tuổi của con gái là chuyện không lễ phép!”. Lạc Tích Tuyết có bộ mặt phớt tỉnh, để tay ra sau lưng nói.
Lạc Thiên Uy chỉ có thể đổi giọng hỏi cô: “Vậy chị, có biết em năm nay bao tuổi không?”
Lạc Tích Tuyết liếc hắn một cái: “Năm nay em vừa tròn 16 tuổi sao? Ba ngày trước mới tổ chức sinh nhật cho em, quên rồi sao?”
Anh 16 tuổi? Lạc Thiên Uy ngây dại.
Cô nói anh chỉ có 16 tuổi? vậy cô chỉ mới có 20 tuổi sao?
Chẳng lẽ trí nhớ của cô chỉ dừng lại đoạn bọn họ mới gặp mặt năm đó sao?!
“Em trai, em làm sao vậy?”. Lạc Tích Tuyết vươn tay, thấy Lạc Thiên Uy trước mắt hơi choáng váng: “Vú Ngô đâu? Em biết bà đi đâu rồi sao?”
Lạc Thiên Uy nặn ra một tia cười cứng ngắc: “Vú Ngô về nhà thăm người thân rồi, chị đang đói bụng, em bảo người giúp việc chuẩn bị cho chị ăn.”
“Đừng!”. Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, hiện ra tư thái của cô gái nhỏ: “Những người giúp việc làm, cũng không dễ ăn! Chị còn phải đi tìm anh Vũ Trạch, để anh ấy làm cho chị ăn!”
Lạc Thiên Uy chấn động mạnh, anh Vũ Trạch? Lúc này của Lạc Tích Tuyết, vẫn cùng Tiếu Vũ Trạch nói yêu thương!
Trời ơi, anh sắp điên mất, thật vất vả đưa Lãnh Khinh Cuồng đi, bây giờ tại sao lại có một Tiếu Vũ Trạch tiến vào.
Khó trách Băng Băng lại khóc với anh, mẹ không để ý tới bé, bây giờ Lạc Tích Tuyết còn tưởng mình mới có 20 tuổi, làm sao sẽ nhớ mình đã có con đây?
“A, kì quái, điện thoại của anh Vũ Trạch thế nào mà không gọi được?”. Lạc Tích Tuyết chần chừ hỏi.
Lạc Thiên Uy bất đắc dĩ, Lạc Tích Tuyết nhớ số của mấy năm trước, dĩ nhiên không gọi được.
Nhưng mà anh cũng không ngu mà nói cho cô biết, số điện thoại bây giờ của Tiếu Vũ Trạch, mặc dù lần đó anh nhìn qua Lạc Tích Tuyết, cũng để lại phương thức liên lạc rồi.
“Tích Tuyết, không đúng, chị, em cũng biết nấu ăn, không bằng chị đừng đi tìm Tiếu Vũ Trạch, em làm cho chị ăn được không?”. Lạc Thiên Uy kéo thân thể của cô qua, cong khóe miệng lên.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ: “Em trai cũng biết nấu ăn?”
“Đúng vậy a, lúc em ở nước Mĩ đã học qua, nấu thật ngon nha.” Lạc Thiên Uy cười, nhéo nhéo cằm cô.
Lạc Tích Tuyết chống cằm lên, quyết định nói: “Được rồi, cho em một cơ hội biểu hiện.”
Lạc Thiên Uy lập tức dụ dỗ cô ngồi xuống phòng ăn, anh tự mình xuống bếp, nấu chút đồ làm ấm dạ dày chút.
Băng Băng len lén lộ ra cái đầu nhỏ, Bùi Địch đi theo phía sau cô bé.
Hai đứa trẻ muốn đến gần Tích Tuyết, lại sợ hãi.
Bởi vì vừa rồi 2 đứa thân mật ôm lấy cô, cô lại bị giật mình, còn tự giam mình trong tủ, để cho 2 đứa không dám tới.
Kỳ quái, làm sao mẹ không nhận ra bé? Tiểu Băng Băng không nghĩ ra, hỏi anh trai của bé, Bùi Địch cũng không biết.
Hai đứa bé thương lượng, quyết định thử một lần nữa.
“Mẹ, con là Băng Băng, mẹ! !”. Tiểu Băng Băng nhào qua, ôm chặt bắp đùi Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết bị giật mình, sắc mặt trắng xanh, thân thể không ngừng né tranh: “A, tránh ra, tránh ra, không nên đụng tôi! !”
“Mẹ, con là Băng Băng, mẹ!”. Tiểu Băng Băng không tin cô không nhận ra bé, vẫn ôm lấy chân cô không thả.
Lúc này, Lạc Thiên Uy bưng thức ăn nóng hỏi đi ra, nhìn thấy màn này, anh vội vàng kéo con gái ra.
Lạc Tích Tuyết bị hoảng sợ che đầu, sợ hãi đi về phòng mình, anh gọi thế nào, cũng không chịu đi ra.
“Bố, thật xin lỗi!”. Bùi Địch chạy tới xin lỗi Lạc Thiên Uy.
Lạc Thiên Uy chỉ sờ đầu nhỏ của bé, tình ý sâu xa: “Mẹ ngã bệnh, mấy ngày nay con đưa em gái đi nơi khác chơi, không nên tới gần mẹ, biết không?”
“Vâng.” Bùi Địch hiểu chuyện gật đầu, lôi kéo Băng Băng khóc lóc rời đi.
Lạc Thiên Uy có chút phiền não hút thuốc, Tích Tuyết không tỉnh, anh mong cô tỉnh lại, nhưng bây giờ cô tỉnh rồi, cũng không phải không nhớ ra anh, mà quay lại nhớ về những năm trước.
Chẳng lẽ anh với cô lại quay về lại từ đầu sao?
Lạc Thiên Uy tìm bác sĩ tư gia, lại mời tới bác sĩ của Lạc Tích Tuyết, mấy bác sĩ hội chấn, vẫn bảo là thân thể bây giờ của Lạc Tích Tuyết đã hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Khối máu trong não của cô ấy đã tự động tản đi rồi, các chức năng khác cũng hết sức bình thường.” Cơ hồ tất cả bác sĩ cũng nói như vậy.
“Nhưng – trước khi bệnh nhân hôn mê đã từng chịu bạo lực ngược đãi, điều đó có thể kích
động ký ức của cô ấy không nhớ lại, cho nên theo bản năng không nhớ lại, đây là người đang bị kích thích, phản ứng tiếp viện.” Đây là bác sĩ của khoa thần kinh đưa ra ý kiến.
Chân mày Lạc Thiên Uy cau thật chặt: “Lúc nào cô ấy có thể khôi phục bình thường?”
“Nói như vậy, người cố ý trốn tránh trí nhớ, trừ phi chính nội tâm của cô ấy đón nhận đoạn ký ức mang tới tổn thương, nếu không thì có thể vẫn như vậy, đề nghị ngài đưa phu nhân tới bác sĩ tâm lý!”
Tròng mắt Lạc Thiên Uy nheo lại, sắc mắt khó coi. Cô trốn tránh ký ức? trừ Lãnh Khinh Cuồng tổn thương tới cô, còn có anh.
Bọn họ cũng như vậy với cô, cho nên trong tiềm thức bài xích bọn họ, quên bọn họ đi, chỉ nhớ rõ Tiếu Vũ Trạch?