Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 273: Thân Thể Phản Bội






"Trong vòng hai năm đã không tìm!" Chiêm Mỗ Tư nghĩa chánh ngôn từ nói.

Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa xỉu vì tức, "Vậy hai năm sau đây? Có phải anh sẽ tìm không?"

"Tích Tuyết, nếu như em đang nghĩ đến biện pháp dẫn theo con gái trốn đi, biện pháp tốt nhất chính là anh ở lại bên cạnh em, cùng với con!!" Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mắt của cô.

Lạc Tích Tuyết ngẩn người lên, lập tức ý thức được anh đang bức bách cô, nhưng cô cũng chẳng biết nói cái gì?

Lấy trình độ phong lưu của Chiêm Mỗ Tư, không tìm tới phụ nữ là bất thường, dù sau thì lấy địa vị của anh ở hiện tại, coi như anh không chủ động tìm phụ nữ, họ cũng sự tự động tìm đến anh.

"Tích Tuyết, anh ruốt cuộc là cha ruột của Băng Băng, chẳng lẽ em không biết chuyện đứa bé phải sống trên cạnh cha ruột mình mới tốt sao?" Chiêm Mỗ Tư thấy Lạc Tích Tuyết bắt đầu dao động, anh tiếp tục đầu độc cô.

Lạc Tích Tuyết cắn chặt cánh môi, tâm tình có chút phức tạp. Có lẽ Băng Băng nên ở bên cạnh Chiêm Mỗ Tư, dù sao Lãnh Khinh Cuồng cũng đối đãi rất tốt với bé, cũng không phải là cha ruột, ngộ nhỡ sau này bọn họ có thêm một đứa con nữ, đối với Băng Băng mà nói có thể là không công bằng.

Nhưng bên cạnh Chiêm Mỗ Tư lại không thể không có phụ nữ khác, chẳng lẽ cô nên vì đứa bé mà tha thứ cho anh sao? Cô tự nhận là mình không có vĩ đại như vậy, nhưng đứa bé quả thật cần một mái nhà.

"Tích Tuyết, đồng ý với anh đi!"

Chiêm Mỗ Tư si mê khẽ gọi cái tên mà anh đã nhớ nhung hai năm qua, trong lúc nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh dùng đôi môi nóng bỏng của mình hôn lên cánh môi cô, trong mơ hồ khẽ gọi tên cô.

Anh thừa nhận, lợi dụng con gái, thủ đoạn của anh có chút hèn hạ, nhưng không làm như vậy, làm sao Lạc Tích Tuyết có thể đồng ý anh? Bọn họ đã bỏ lỡ hai năm, thật sự không thể tiếp tục bỏ lỡ nhau thêm nữa.

Nhiệt độ cơ thể anh từ từ hạ xuống, không trung dâng lên một nhiệt độ nguy hiểm, Lạc Tích Tuyết cảm giác vai áo cô từ từ bị anh hạ xuống, giờ phút này, trên người của cô chỉ còn một chiếc áo lót trắng tin, cô cả kinh, lại bị Chiêm Mỗ Tư nhẫn tâm đè xuống.

Anh phả hơi thở mềm mại qua người cô, đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào da thịt cô, khẽ lướt qua bờ vai êm ái, die»ndٿanl«equ»yd«onsau đó dọc theo bả vai một đường trợt xuống, rốt cuộc dừng lại tại nơi nào đấy, bắt đầu nhẹ nhàng gặm cắn.

Một loại cảm giác cực hạn đánh tới, kèm theo chút đau đớn, rồi lại có cảm giác thoải mái nói không nên lời, Lạc Tích Tuyết xụi lơ nằm trên người của Chiêm Mỗ Tư, cơ hồ quên phản kháng.

Trong đầu cô Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôný thức đột nhiên trở nên ngốc trệ, cũng không muốn phản kháng, chỉ biết thở dốc, dùng chút ý thức còn lại, vô lực lẩm bẩm nói:

"Không...Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đônkhông được”


Chiêm Mỗ Tư chỉ cười không nói, nhẹ nhàng dùng cánh tay chạm vào cơ thể Lạc Tích Tuyết, thừa dịp hãm sâu đôi tay vào động tư mật của cô, đẩy những bụi cỏ ra.

Chẳng biết anh đã cởi sạch quần áo trên người cô bằng cách nào, váy dây Lạc Tích Tuyết đã tuột xuống, thân thể cô ngạo nghễ vươn cao, Chiêm Mỗ Tư hếch mày, tà ác cúi người xuống.

Lạc Tích Tuyết như người say chẳng có cảm giác, giống như bị anh đầu độc rồi, hãm sâu bên trong, không cách nào tự kềm chế, rất muốn anh, cô cố gắng không hướng mình về phía vuốt ve của anh, cơ hồ cô đã quên loại cảm giác này, hôm nay một lần nữa anh chạm vào thân thể cô, cô vô lực chống đỡ, rõ ràng trong lòng đã sớm có khát vọng, môi lại cắn chặt hàm răng, không chịu thừa nhận.

Nhưng thân thể của cô lại phản bội mình, cô lại bị anh dễ dàng liền nâng lên kích tình đã đè nén thật lâu, cô bị anh khơi dậy những kích tình đè nén đã lâu, Chiêm Mỗ Tư lần nữa trao cho cô cơn mưa nụ hôn, dọc theo cái trán của cô, mãi cho đến ngực, bụng, không chừa đường lui, đều cho những nụ hôn xâm chiếm lấy cô.

Anh muốn ở trên thân thể của cô, ủi lên dấu vết quen thuộc của mình, cô là của anh, ai cũng không thể có ngăn cách.

Lạc Tích Tuyết nức nở, không ngừng run rẩy. Từ trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ, ๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đônnhưng cô đã vô lực kháng cự.

Tay của anh vén chiếc quần dài của anh lên, lặng lẽ thăm dò vào bên trong.

Lạc Tích Tuyết không nhịn được toàn thân run rẩy, vừa định mở miệng, lại bị Chiêm Mỗ Tư bá đạo gặm cắn cánh môi.

Sau đó, anh đưa một chân của mình lên, chống đỡ hạ thân của cô, dùng một sức lực nhẹ nhàng, nâng cơ thể cô lên.

Lạc Tích Tuyết khẩn trương bắt được cánh tay của anh, sắc mặt chợt tái nhợt, dùng răng cắn chặt môi, thân thể lập tức trở nên cứng ngắc.


"Tích Tuyết, buông lỏng! !"

"Tôi...D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn. tôi không được! ! !"

Lạc Tích Tuyết đè lo lắng xuống, hốt hoảng khiến lời nói không mạch lạc, trong tiềm thức, lại có một loại mong đợi, loại cảm xúc mâu thuẫn này, để cho cô do dự, mờ mịt và luống cuống.

Cô biết, anh đang muốn gì, cô cũng biết, cái anh muốn, cái anh cần, nếu không có được sẽ không chịu dừng ta.

Nhìn vẻ mong đợi trong mắt anh, cùng vẻ khẩn cầu, lòng của cô đột nhiên mền đi.

Đúng là cô vẫn không thể kháng cự lại anh, không kháng cự được nụ hôn nóng bỏng của anh, cũng không cự tuyệt được sự hấp dẫn của anh, rõ ràng hiện tại cô đã ở bên cạnh Lãnh Khinh Cuồng, nhưng chỉ cần một ánh mắt của Chiêm Mỗ Tư, vẫn khiến cho cô động lòng không dứt.

Đây chính là ma lực của ái tình, rõ ràng trong lòng đã hạ quyết tâm vạch rõ ranh giới của hai người, nhưng đến lúc mấu chốt, tất cả dè dặt cùng cố kỵ đều hóa thành hư không.

Cô yêu anh, cho nên muốn cấp cho anh tất cả khát vọng, cho dù là tội ác, cô cũng không luyến tiếc

Chậm rãi, Lạc Tích Tuyết rốt cuộc buông lỏng ra tay của mình, một tia vui vẻ thoáng qua tròng mắt say mê của Chiêm Mỗ Tư.

Cô gái này đã suy nghĩ thông, một phen dịu dàng kích động anh? Không quản được nhiều chuyện như vậy, giờ phút này, anh chỉ muốn hưởng thụ cô, bọn họ đã chia tay đã quá lâu rồi.

Trầm luân một lúc lâu, toàn thân giống như dòng điện trào lên, từng đợt từng đợt đánh tới, làm cho người ta chỉ muốn bị lạc giữa u mê.


Đã rất lâu rồi không có cảm giác như vậy, hai người hình như cũng quên nhau mất rồi.

Loại linh hồn kết hợp như thế,D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn. không có cảm giác nào thay thế, đã bao lâu rồi mới được như thế.

Có lẽ thân thể quả thật sẽ khiến cho người ta tê dại, nhưng tâm chắc là sẽ không nói láo, cùng một người mình yêu làm loại chuyện như thế, cảm giác hoàn thuộc về tự nhiên.

Đây chính là chuyện tuyệt vời nhất ở thế gian, cũng là nguyên nhân bao đôi nam nữ thà chịu sứt đầu mẻ trán chỉ vì để có được một tình yêu, có chút tình cảm thì không cách nào thay thế được, tựa như những điều chôn giấu trong suy nghĩ của ta, mặc dù cố ý quên lãng, nhưng nó vẫn ở trong lòng ta, dù ai đến cũng chẳng có cách nào thay đổi được.

Bạn ơi! Nếu có truyện cũng xin ghi rõ nguồn ๖ۣۜDiendan , và tê Editor giúp mình nhé! Cùng nhau xây dựng văn hóa cộng đồng mạng thôi mà. Cảm ơn bạn nhiều lắm

"Tích Tuyết, anh yêu em!"

Yêu quá tha thiết, Chiêm Mỗ Tư nhắm mắt lại, thở dài một cái rồi nói lời tự đáy lòng mình.

"Anh yêu tôi?"

Một loại đau đớn chẳng thể nào hình dung được, bên trong cơ thể của Lạc Tích Tuyết, những rõ ràng trong lòng từ từ tràn ra, cô quay mặt qua chỗ khác, không biết nên đối mặt như thế nào với anh, giọng nói khàn khàn, rất nhỏ.

"Anh yêu em, anh nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì em."

Chiêm Mỗ Tư mở đôi mắt mê ly ra, đau lòng cười cười, hôn nhẹ cái trán của cô.

Một hồi đau đớn qua đi, một hồi vui vẻ cùng hạnh phúc chảy tràn, Lạc Tích Tuyết không kiềm hãm được tiếng rên rỉ, thân thể cũng khẽ run rẩy.

Đầu óc hỗn loạn ngẩng đầu lên, đầu óc cô sắp hỏng mất rồi, chẳng thể nào thoát ra được, không nên như vậy, đây không phải là ước nguyện ban đầu của cô, lại không nghĩ rằng, còn khiến cho Chiêm Mỗ Tư dần vui vẻ.

"Nếu như, nói rằng anh hãy buông tha tôi?"

Cô không thể nào ngăn được những đòn công kích mãnh liệt của anh, tiếng rên rỉ say lòng người truyền ra khỏi miệng, cô giùng giằng, âm thanh mờ mịt giữa hư vô.

Giờ phút này, tất cả lý trí đã đứt dây, cô biết, cô nói, Chiêm Mỗ Tư, đã sớm không nghe được.

Trên bầu trời chẳng biết lúc nào đã rơi xuống trên người Lạc Tích Tuyết một trận cuồng phong, liên miên bất tận, lâu dài không ngừng, giống như giờ phút này Chiêm Mỗ Tư đối với Lạc Tích Tuyết là đòi hỏi cả đời, là lưu luyến không rời.

Tâm tình của anh từ từ cuồng loại, dần dần ngẩng đầu lên, si mê quan sát cô, thân thể mềm mạidiendan